“Sasaki…? Sao trông mày như thể tận thế đến nơi vậy hả?”
“Thế mày nghĩ là lỗi tại ai…?”
Nghỉ giữa tiết, sau khi tôi vừa trờ về từ toa lét, tôi bắt gặp Sasaki này lạc lối trong một chồng suy nghĩ. Tay thì ôm đầu, còn người thì nằm sóng soài ra mặt bàn. Cơ mà khoan đã… hắn nói vậy là lỗi của mình ấy hả? Nhưng, thế éo nào mà lại như vậy được? Người mà khiến đứa như Sasaki có thể điên đầu, chỉ có thể là cô em gái yêu quí bị brocon của hắn…Hm? Em gái của Sasaki…?
“Cảm ơn anh vì đã gửi tấm ảnh này. Em sẽ cố gắng tự mình trở thành một em gái nhỏ nhắn.
“—Ahh.”
Hay là chuyện đó nhỉ? Vì tôi đã lén lút gửi tấm ảnh đó? Vì tôi đã nói với niềm tự hào và vui tươi của Sasaki – em gái yêu dấu Yuki-chan của hắn, về việc thằng chả có hành động thân mật với Airi-chan? Em ấy cũng đã khiến tôi giật mình với cái tuyên bố sẽ thay đổi như đã kể trên. Mà, làm sao được nhỉ? Haha.
“…Chuyện gì xảy ra với Yuki-chan rồi?”
“Em ấy bắt đầu đeo cặp sách của mấy bé tiểu học – Không, không có gì cả.”
“Ơ ơ, tao nghe gần hết câu mịa rồi còn đâu, nói nốt luôn đê.”
Sasaki Yuki-chan (14 tuổi), là kiểu em gái sẽ bám dính lấy onii-chan của ẻm với một nụ cười tỏa nắng. Có lần tôi đến thăm nhà hai anh em họ đợt trước, tôi đã hạnh phúc vcl khi được ẻm hỏi thông tin liên lạc, nhưng tôi làm sao mà ngờ được rằng, em ấy nhờ bọn tôi để mắt đến Sasaki – anh trai quí hóa của ẻm lúc ở Cao Trung đâu. Mà, nếu em ấy là em gái bé bỏng của tôi, tôi vẫn nghĩ như vậy cũng khá dễ thương… Em ấy có lẽ sẽ vâng lời tôi mọi lúc. Nhưng vì Sasaki mới là người anh trai thực sự ở đây, nên hẳn cậu ta có góc nhìn khác.
“Vì mày đã cùng với em gái của Natsukawa, lừa dối em gái yêu dấu của mày chứ sao~”
“Có con khỉ! Không phải Airi-chan, người tao thích là – Ah.”
“…….”
Sasaki lại bỏ dở câu nói giữa chừng. Nhưng dĩ nhiên, tôi cũng hiểu được lý do của việc đó. Đây đã là lần thứ hai tôi biết được, nhưng lần này cảm giác lạnh lẽo lại đang bủa vây trong lồng ngực tôi, mà chẳng thế thoát ra.
“…….. Ừm.”
“Đó là mọi thứ mày phải nói ư?”
“Tao không có định phàn nàn hay làm gì cả. Làm gì có ai sẽ không bị cô ấy mê hoặc chứ?”
“Thì ý là, có thể tao không biết được tường tận… Nhưng còn mày thì sao?”
“Người duy nhất có quyền quyết định là cô ấy. Mày muốn sao cũng được, muốn làm gì cũng được, nhưng chỉ có một người đưa ra sự lựa chọn – là Natsukawa. Tao không có quyền ngăn mày. Nhưng cũng không có nghĩa là tao muốn mọi việc như thế.”
“Chốt lại, là mày sẽ không làm gì cả.”
“Dĩ nhiên, thế mày hy vọng gì ở tao chăng?”
Sự thật là không thể nào dõi theo thần tượng của mình nếu cô ấy được một
bờ vai của chàng trai nào đó che chở. Vfa nếu mày trở thành người đó, tao chắc chắn sẽ ghét mày ra mặt. Ngừng nói chuyện với mày cũng chả tổn hại gì. Và dù làm hay không làm, thì mọi thứ đã khó xử sẵn rồi.
“Sajou, tao sẽ nghiêm túc theo đuổi cô ấy.”
“Tự tin thế chàng trai?”
“…….”
Trước khi tôi kịp nói gì thêm, Sasaki đứng dậy, và rời khỏi lớp học. Ánh mắt đầy tự tin của cậu ta khi lướt qua tôi khiến lồng ngực này như bị thiêu đốt từng hồi. Tôi đã thấy bức bối chỉ bởi một hành động nhỏ của cậu ta, một hành động mà một tên đẹp mã và nổi tiếng nào cũng sẽ làm. Sao tôi lại có cảm giác hắn có thể làm được bất kỳ điều gì chỉ nhờ vẻ bề ngoài của hắn chứ? Phải chăng đó là ý nghĩa của việc ưa nhìn sao…
Cơ mà lạ thật, Sasaki, hắn hoàn toàn xem tôi là một đối thủ trên tình trường. Không phải hắn ta nên chọn ai đó có một gương mặt điển trai hơn làm đối thủ nhỉ? Chỉ cần hắn dồn tất cả mọi thứ để đối đầu với tôi, hắn sẽ dễ dàng đánh bại tôi hay sao…
“Sasaki…huh”
Dẫu cho tôi đã tự nhận định mình là quản lý của Natsukawa nhằm giúp cô ấy ngày càng nổi tiếng hơn, tôi cũng biết là sẽ sớm có ngày này. Lúc mà tôi còn đang bám dính lấy Natsukawa, có thể ví tôi như một tấm rào chắn bảo vệ cô ấy khỏi tụi con trai, giờ thì không còn tôi nữa, mọi thằng con trai khác đều sẽ nhận thức được đầy đủ sự dễ thương của cô ấy, cũng như không để cô ấy được riêng tư nữa. Tôi đã luôn biết nó sẽ đến mà.
Tôi không biết bản thân mình liệu có chấp nhận Sasaki hay không. Ví dụ như tôi và Yamazaki, hai đứa thân đến mức có thể cùng hợp sức nói xấu thằng đẹp mã khốn nạn kia, rồi mấy đứa con gái xung quanh lại bảo tụi tôi im đi. Huh? Mà sao chúng tôi lại hợp nhau đến thế? Thì, không phải do tôi tự ti, cơ mà Yamazki ở trong CLB bóng rổ, cũng đẹp trai phết chứ đùa, vậy sao nó lại đứng về phía tôi chứ?
Tôi biết, rằng mình chẳng thể có cơ hội để vươn tới Natsukawa, một bông hoa không thuộc về ta. Nên là ít nhất, tôi muốn cô ấy sẽ có một chàng trai kề bên mà sẽ khiến tôi nghĩ ‘Ừm, điều mình cần là đây’. Thế nên, nếu Sasaki có ý định nghiêm túc với chuyện này, tôi sẽ tự mình kiểm chứng nó. Liệu cậu ta không chỉ có vẻ bề ngoài, mà cả nét đẹp bên trong nữa không? Tôi hiểu cậu ta chưa chắc là kẻ xấu nếu như cô em gái lại cuồng anh trai đến thế, nhưng tôi phải tự xem xét xem sao.
*
Ai quan tâm cơ chứ, Sasaki? Thằng nào vậy? Tôi đã quên sạch mọi chuyện về việc đó, chỉ vì nhìn thấy Natsukawa đang bối rối trước mắt tôi. Đoạn tôi đang ở trước tủ giày ngay lối vào, một ai đó đã kéo nhẹ phần tay áo của tôi, khoảnh khắc tôi quay lại, Nữ thần của tôi đang ở đấy… Tôi không thể nào diễn tả bằng lời sự dễ thương của cổ lúc này. Không thể để thằng Sasaki làm phân tâm được.
Quyết tâm của tôi có thể ví như mớ thịt băm cũng đúng, hỗn độn vờ cờ. Trước khi tôi nhận ra điều đó, tôi đã mặc kệ mọi thứ đi mất rồi. Xin lỗi vì chuyện này, Natsukawa, nhưng tấn công bất ngờ như này sẽ không làm mình bị bất ngờ đâu. Mình được làm bằng cao su cơ mà. Dehehe~
“Ờm… Có chuyện gì vậy, cô nàng dễ thương?”
“M-Mình không có dễ thương!” Natsukawa quay ngoắt đi cũng với cái bĩu môi dỗi hờn khiến tim tôi dừng hẳn hai nhịp.
Cô ấy dễ thương đến mức tôi sẵn sàng bắt bóng, ném luôn cái găng tay bóng chày và chạy thật nhanh về phía cô ấy ở giữa sân chỉ để hét lên rằng cô ấy dễ thương đến nhường nào. Gì chứ về khả năng tự chủ của bản thân thì, tôi chưa bao giờ tin tưởng nó… Vẻ mặt tủi hờn của cô ấy làm cho tôi liên tưởng đến bông hoa xinh xắn đang nở rộ. Vậy ra, tôi đã bị tóm bởi một nàng tiên của khu rừng này sao – Huh? Tôi đâu phải cỏ rác hay là cây có độc đâu.
Natsukawa vẫn đứng đó, nắm lấy tay áo tôi không buông. Tệ rồi đây, đầu tôi ngưng hoạt động mất rồi. Cô ấy cúi đầu xuống, khiến tôi không thể quan sát được biểu cảm của cổ lúc này. Natsukawa trước giờ trông vẫn bé nhỏ như này ư? Cô ấy và Ashida trông đâu phải một đôi bạn quá chênh vênh khi hai người đứng cạnh nhau đâu. Tôi hạ người xuống để nhìn vào gương mặt ấy và hỏi thăm cùng lúc luôn.
“…Sao vậy? Có phải về chuyện em gái của cậu…?”
“Em ấy tên là Airi…. Nhớ cho kĩ đó….”
“V-Vângg.”
Tôi đã ăn n mũ đòn đánh từ bà chị hai của mình, và đến giờ vẫn vậy. Nhưng mà, cái gì vừa xảy ra đấy? Không một chút sát khí hay tác động đáng kể nào, nhưng bản thân tôi thấy mình đang bị bóp nghẹt đến chết dần chết mòn ở nơi đây. Hay là tôi sắp được thanh tẩy khỏi thế gian này. Tại sao Natsukawa lại đang nhìn tôi với khuôn mặt đỏ ửng như củ cài đường thế kia? Còn tôi là gì, một undead hả?
Nghiêm túc lại nào, Natsukawa có lẽ đang cảm thấy thật kỳ quặc, trước hết là dập tan hy vọng rằng tôi được đến thăm Airi-chan, và mới đây lại đổi ý. Không biết cổ có bực mình không nếu giờ tôi chạm vào gò má ửng hồng kia? … Chắc chắn là… có chứ còn gì nữa… Thể nào tôi cũng bị tố giác.. và rồi bị hội đồng cực mạnh.
“Um… có phải về việc chúng ta đã nói trước đó?”
“…..” Natsuskawa bối rối gật đầu đồng ý, và khi tôi tưởng cô ấy sẽ buông cánh tay của tôi ra, cô ấy còn nắm chặt lấy nó hơn nữa.
Cô ấy cuối cùng cũng thả tay tôi ra, và thu dần cánh tay của mình lại. Mình cưới nhau đi, được không?..... Ờm, có lẽ tôi nên để cho cô ấy có chút không gian yên tĩnh. Nếu điều Ashida nói không hề xà lơ, thì Natsukawa luôn xem tôi là một thành viên trong nhóm 3 người. Nhưng chỉ là ý kiến chủ quan của cổ thôi, nên họa có điên tôi mới tự mãn mà khẳng định câu lập luận ấy là đúng.
Lý do cho việc này, có lẽ là vì Natsukawa và tôi xem nhau như là thành viên khác giới trong nhóm thì đúng hơn. Tôi thì có cảm tình lãng mạn dành cho Natsukawa, còn cô ấy thì ghét tôi như một thằng đàn ông. Và, Ashida thì không để ý điều đó. Cô ấy đơn thuần chỉ xem mối quan hệ giữa chúng tôi là tình bạn.
Thực tế đã chứng minh, tình bạn thân thiết giữa con trai và con gái luôn tồn tại. Cá nhân tôi luôn coi Ashida là một người bạn, vì nếu tôi éo nhìn mọi việc theo hướng đó, thì mấy nhóm người cả nam lẫn nữ chơi với nhau trông đáng nghi kinh luôn ấy. Well, có lẽ họ chỉ đang cố tự lauwf bản thân để không nhận ra điều đó giống tụi tôi thôi. Cơ mà, nếu không có tình bạn giữa con trai và con gái, thì còn gì khác nữa ư? Thôi tôi méo nói sâu thêm nữa đâu, khác gì tự đào hố chôn mình. Đúng đúng, luôn là tình bạn.
Ashida luôn miệng nói việc tôi là một thành viên ở trong nhóm mà trung tâm là Natsukawa. Thế chốt lại xem, Natsukawa phủ nhận phần giới tính của tôi khi ở trong nhóm, nhưng lại thấy lấn cấn trong việc để tôi gặp Airi-chan. Mọi hành động của cô ấy đã nói lên điều đó, coi đấy là bằng chứng để chứng minh Ashida không hoàn toàn sai cũng được. Vậy thì dễ thôi, có một cách mà tôi có thể khiến Natsukawa đưa ra quyết định dễ hơn – không phải với tư cách một thằng đàn ông, hay một người khác giới, chỉ đơn giản là ‘Sajou Wataru’.
“…Này, mình không có để tâm đây.”
“Eh….”
“Cậu đang do dự vì trước đó đã khước từ việc mình đến thăm Airi-chan cho đến tận giờ, nhỉ?”
Cô ấy sẽ thấy nhẹ nhõm phần nào, hoặc cũng có thể sẽ tức giận. Nhưng dù cho cô ấy ghét tôi, thì cũng chả quan trọng nữa – Đằng nào tôi cũng bị từ chối rồi cơ mà.
“M-Mình không thực sự có ý --”
“Đừng gắng thêm nữa. Họ sẽ thấy được mất, Natsukawa.”
“Ah, urk…”
Không phải tôi muốn hiểu nó vì bản thân tôi. Bất kể là ai nhìn thấy cô ấy trong hoàn cảnh này cũng sẽ như vậy thôi. Rằng cô ấy dễ thương như nào. Tôi không muốn ai khác thấy Natsukawa trong khoảnh khắc này. Huh? Tiếng lòng của tôi lại tuồn ra ngoài nữa…?
“Nếu mình có thể gặp Airi-chan, mình sẽ rất vui, và biết ơn nữa. Lúc nào cũng được, mình luôn sẵn sàng đợi cậu.”
“Ah…”
Nói phét chứ thực tế, tôi cực kỳ muốn gặp Airi-chan kể từ lần đầu thấy bức ảnh của em ấy. Nghe nó kỳ cục lắm phải không, sự phấn khích của tôi với một em gái trẻ trung… kiểu một đứa độc thân già khú ba mươi tuổi háo hức để đi xem mắt ấy. À thì, gọi em gái người khác là ‘em gái trẻ’ đúng là không nên thật. Giây phút tôi kết thân với thằng Yamazaki, tôi đã nhận ra điều đó ngay tắp lự.
“—Không thể tránh được nữa rồi! Nếu cậu muốn đến vậy, mình sẽ đưa cậu đến!”
“Ohhh!”
Đây rồi, mọi việc rốt cục cũng về đúng quỹ đạo, Natsukawa. Giờ thì cậu có thể ngưng bận tâm điều này mà không cần cảm thấy tội lỗi nữa. Hãy thành thật với cảm xúc của mình hơn nhé. Lúc này, tôi cũng không cần phải lo về cô ấy nữa. Như một người yêu đơn phương Natsukawa – Không, như một fan của cô ấy, tôi luôn muốn nhìn thấy Natsukawa mỉm cười. Đó sẽ là phước lành của riêng tôi. Chỉ cần thế thôi, tôi sẵn sàng lắng nghe những lời phàn nàn vô lí mà cô ấy đã, và sẽ cất lên bất kỳ lúc nào. Tôi cần phải loại bỏ những ý nghĩ xấu xa, và rồi –
“…Cảm ơn, Natsukawa.”
“Ư…”
Thấy chưa, chỉ nhờ đó mà Natsukawa đã không còn cảm thấy khó xử -- Sao cô ấy lại mím môi, ngả người qua lại trông vui vẻ như thế nhỉ? Eh, nữ thần vừa cười sao? Mặt mình dính gì à? Có lẽ ngay cả nữ thần cũng không thể nhịn cười khi tôi nói ra gì đó kỳ cục với gương mặt khả ố này. Nhưng tôi đang khá nghiêm túc mà… Sao cậu lại dễ dàng để bị đọc vị thế chứ? Làm mình muốn làm trò gì đó với cậu quá đi, đồ tiểu quỉ đáng yêu. Ahh lại nữa, dòng suy nghĩ đen tối của tôi…!
---------------