Yume Miru Danshi wa Genjitsushugisha

chương 14 : với cô ấy

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trường học đã đóng cửa từ lâu, không biết vì sao , và tôi cũng hy vọng mình có thể hiểu được, rằng thế quái nào mình lại đang ở một nhà hàng gia đình cùng với Natsukawa và Ashida. Hiện tại đã quá buổi chiều, vậy nên tôi gửi cho mẹ một tin nhắn, nói rằng không cần chuẩn bị phần ăn tối cho tôi. Để rồi nhận lại là một cú sốc, với dòng tin nhắn ‘ĐỪng để bị cảnh sát bắt nghe chưa’, kiểu có phạm tội hay gì cũng không sao, miễn đừng làm liên luỵ đến má của mi là được…

Chúng tôi ngồi xuống một cái bàn ngẫu nhiên và đã gọi món từ trước. Ngay khi vừa nhận được ba cốc nước lạnh từ nhân viên, Ashida đã phá tan bầu không khi im ắng đến lặng lẽo. Có thể trông thấy những nếp nhăn không chỉn chu trên áo sơ mi của Ashida, hẳn là cô ấy đã vội vã mặc lại bộ đồng phục thường phủ lên lớp đồ thể thao bên trong kia. Kể cả Ashida còn đang tỏ ra khó chịu, thì thử quay sang Natsukawa mà xem…. Cứu con má ơi.

“Trước tiên, tụi mình xin lỗi vì đã lỡ nghe cuộc trò chuyện giữa hai chị em cậu. Tụi mình đang đi tìm cậu, và thấy được cậu đang đi lên sân thượng, nên là …”

“Ahh, ra là thế. Mà, cũng chả sao.”

“Ư-Ừm…xin lỗi.”

Tôi lờ mờ nhớ lại những lời khá là xấu hổ lúc nãy, nhưng nó chỉ liên quan đến chị hai và tôi, nên không cần phải bận tâm đến chuyện đấy ở đây. Tôi đã cố giấu đi sự xấu hổ với một giọng nhỏ nhẹ, khi Ashida đột nhiên ghé sát mặt tôi, thì thầm gì đó.

“Ờm thì, Aichi hôm nay có vẻ… Không phải có hơi điên rồ chăng?”

“Ừa, chuẩn rồi.”

Cô ấy vẫn dễ thương một cách điên rồ, như mọi khi. Ashida có vẻ đã hiểu ra được điều đó thông qua giọng của tôi, bởi vì cổ đáp lại tôi bằng một cái nhìn trống rỗng. Hẳn là Ashida đã quen với việc này, luôn ở cạnh bên tôi và Natsukawa. Nên khả năng dự đoán của cổ lên một tầm cao mới rồi.

Còn về Natsukawa, người được nhắc tới trong cuộc trò chuyện bí mật vừa ròi, đang khoanh tay lại để trên bàn, cố trốn tránh nhìn thẳng vào tôi như thể vừa làm chuyện gì đó xấu xa. Lại còn bĩu môi nữa kìa, chuyện gì vậy? Cậu còn có thể dễ thương đến mức nào đây.

“Cậu chẳng phải một tên đào hoa à Sajocchi. Được đồng hành với cả hai cô gái như này luôn, nhỉii?”

“Ah, phải…”

Đến tận lúc Ashida nối tiếp câu chuyện, tôi mới nhận ra bầu không khí như nào đang bao trùm lấy chúng tôi. Tôi đang ăn tối cùng hai cô bạn cùng lớp. Cái quái gì thế? Tôi còn chẳng biết tại sao tôi bị kéo tới đấy cơ. Natsukawa vẫn đang hướng mắt ra ngoài cửa sổ. Ashida nhận ra, biểu cảm khó chịu tỏ rõ trên gương mặt, chạm tay vào má của Natsukawa.

“Aichi! Mình sẽ là người nói nhé!”

“…C-Cứ tự nhiên?”

“Mình rất muốn cậu phải là người đích thân nói ra! Nhưng đến nước này rồi, cậu sẽ chẳng thể làm thế được, nên cứ để mình thay lời cậu!”

“Urk…”

Sao họ lại đang tách nhau ra thế này? Một kiểu chiến tranh lạnh ư? Để mà chứng kiến được Ashida và Natsukawa đang mặt đối mặt như này, hiếm thật hiếm thật. Từ góc nhìn của tôi, cứ như thể họ đang trah đấu lẫn nhau để giành lấy tôi ấy… Yeah, tôi lại nói nhảm rồi. Ơ kìa, anh nhân viên ới? Sao anh lại nhìn em vậy chứ? Em không phải nguyên nhân của vụ này đâu, màcó phải không nhỉ?

Nói mới nhớ, tôi đã từng thấy biểu cảm này của Natsukawa không biết bao nhiêu lần rồi nhỉ. Không còn là tức giận nữa, kiểu như cô ấy tỏ ra ngán ngẩm tôi thì phải… Có lẽ linh cảm của tôi đúng. Đằng nào cũng do mọi thứ tôi đã làm với cô ấy từ trước đến giờ. Cơ mà, Natsukawa hôm nay trông không giống mọi ngày chút nào. Trước đây đâu có chuyện cô ấy sẽ đối diện với tôi cùng với cơn giận bùng nổ như lúc nãy đâu. Giống như một con người mới vậy.

“Mà, cậu nói cũng đúng. Hình như có gì đó đã khác đi thì phải. Mà cả lúc trưa nữa, sao lạ lạ vậy nhỉ?”

“……”

“A-Ahhh… đau cái lưng….”

“Uuu…!”

Nhìn vào biểu cảm đau đớn và hối lỗi từ Natsukawa, tôi chắc rằng cô ấy phải có một lý do gì đó chính đáng. Còn chưa kể làm gì có việc cô ấy muốn nói chuyện với tôi cơ chứ. Ahh, mùi hương của cô ấy đang lan toả kìa.

“Ah… Um, Sajocchi.”

“C-Chờ chút đã!”

Khoảnh khắc Ashida chuẩn bị cất lời, Natsukawa đã lập tức chen ngang. Hể? hay do cô ấy đang thấy khó chịu khi không thể giải thích cho tôi tại sao ư? Nếu vậy, tôi cũng không cần Natsukawa phải ép mình. Tôi không phải quỷ dữ, các bạn cũng hiểu mà. Nếu nó khiến mọi chuyện với Natsukawa trở nên rắc rối hơn, thì tôi cũng chẳng cần biết đâu… Nhưng nếu chúng chỉ gây rắc rối cho mình toi thì, cứ nói ra đi!

“Đủ rồi, Aichi. Hôm nay, cậu thực sự đã khiến mọi thứ đi có phần hơi quá rồi.”

“M-Mình thấy tệ lắm, nhưng mà…!”

Mừng thật sự khi Ashida lúc này đang là đồng minh của tôi, nhưng cậu ấy đang do dự, hay là việc đó thực chất gây khó chịu cho người nói đến vậy ư? Dù cho đó là về chị hai, hai là Natsukawa, thực sự có nhiều thứ tôi vẫn chưa thể hiểu hết, nhưng tôi không có giận họ hay gì đâu… Nên tôi biết, chỉ cần mình đừng thắc mắc hay tìm hiểu sâu hơn nữa, thì mọi thứ sẽ được giải quyết thôi, nhỉ? Dù gì thì tôi cũng trưởng thành rồi mà.

“Um, cậu không phải ép buộc bản thân đâu, hiểu chứ?”

“…Eh?”

“Nó có hơi khó để nói ra, phải không? Đừng lo về chuyện đó nữa. Mọi thứ sẽ ổn thôi, miễn là mình không trò chuyện về mấy chủ đề thô thiển với Koga và Murata, mình cũng sẽ cẩn thận hơn khi lựa chọn ngôn từ để nói chuyện với chị hai.”

Cũng phải nói lại, tôi không bao giờ định dành thêm thời gian với nhóm con-gái-không-ra-con-gái đó, tôi cũng không hề muốn dùng những từ ngữ xúc phạm chị hai như vậy. Mặc kệ những điều đã xảy ra giữa tôi và Natsukawa hôm nay đi, thì mọi cuộc hội thoại trong ngày mà tôi có được, chỉ toàn đem đến sự mệt mỏi không thôi. Tôi không muốn phải trải nghiệm lại chúng một lần nào nữa.

Như Yuuki-senpai đã nói, nếu mọi vấn đề đếu có xuất phát điểm từ thái độ của tôi, vậy trách nhiệm của tôi là phải đối mặt với chúng. Hoặc là vậy, hoặc là mọi thứ sẽ được đưa về nới bắt đầu và đi theo đúng hướng. Mọi chuyện sẽ không trở nên kỳ quặc và rối tung như này mãi. Tôi hiểu rằng Natsukawa đã bực mình vì chính nó, việc mỗi ngày bị tôi bám lấy. Đó là lý do tại sao, nếu tôi chủ động ngừng lại câu chuyện này tại đây….

“-N-Nó sẽ không ổn được đâu!”

“!?”

Eh, gì v…? C-Có phải cô ấy đang giận nữa rồi không? Kể cả Ashida cũng cứng đờ nhìn cô Natsukawa. Không ngờ có một ngày, tôi lại được thấy Natsukawa thấy thù ghét Sajou Wataru này đến vậy. Được thôi, nếu cậu đã thực sự nói vậy rồi, thì mình sẽ ráng bám đuôi đến cùng… Cô ấy chắc chắn sẽ ghét tôi hơn nữa nếu tôi nói ra mất.

Ashida nhìn Natsukawa với ánh mắt phiền hà, còn Natsukawa thì lại tỏ ra khó xử lần nữa, chỉ nói nhi nhí trong miệng.

“Dù-Dù gì thì… nếu mình để cậu một mình, cậu sẽ làm thứ gì đó kỳ quặc nữa cho xem…”(Thay đổi danh xưng tôi-cậu sang mình cậu luôn nhé.)

“Dễ thương – À không, mình sẽ không làm thế.”

“Sajocchi, cảm xúc thật của cậu đang trực chờ để tuôn ra ngoài kìa. Sao cậu có thể bình tĩnh đến thế được chứ?”

Nữ thần? hay là thiên thần? Không, cô ấy là một nữ thần. Cái phản ứng cute gì thế kia. Mà tôi định làm gì ở đây vậy? Loanh quanh ba vòng rồi sủa sao? Tôi sẽ làm, nhất định sẽ làm. Mà mình có thể trả cậu tiền cho chuyện đó được chứ?

“Có gì lạ lạ phải không? Kiểu như là? Thứ gì sẽ làm cậu tức giận ấy, Natsukawa?”

“C-Cái đó…”

“Mình hiểu mà, cậu không phải nói nó ra đâu.”

“Khoan…C-Chờ đã…! Sao cậu không thể có chút chủ kiến được vậy!?”

“Vì đó là cậu, mình luôn sẵn sàng lắng nghe bất cứ khi nào, Natsukawa.”

“C-Cái…!”

“Ô-Ồhh… Đã hơi lâu rồi kể từ lần cuối mình nghe những lời này từ chính miệng Sajocchi đó.”

Ấy chết, bỏ mịa. tôi đâu có định nói như thế đâu. Mà tính ra thói quen đã được mấy năm này đâu có dễ bỏ được đâu. Nó cứ tự nhiên mà phát ra ngoài thôi, không giúp được. Ý tôi là, tôi đoán sẽ tốt hơn nếu mình biết giữ khoảng cách… Nhưng, đứng nhìn ở xa quá cũng tệ không kém. Tôi không biết làm sao để vạch nên một ranh giới rõ rệt trong chuyện này. Nghĩ lại thì tôi còn không bám đuôi cô ấy nhiều đến mức đó, còn chưa kể vụ Inatomi-senpai vẫn lởn vởn trong đầu tôi.

Tôii chỉ biết rằng tôi đã làm rối tung mọi thứ lên, và giờ là đợi chờ để nghe những lời mắng nhiếc

như thường lệ. Có lẽ xuất hiện bên cạnh cô ấy, thực sự là lỗi của tôi.

“V-Vậy -”

“Hửm…?”

Ủa-Ơ? Đây đâu phải thái độ mà tôi dự đoán từ trước. Cô ấy lại định gọi tôi là ghê tởm như mọi khi thôi ư? Tại sao bây giờ trông Natsukawa lại kiên định đến vậy?

“—Vậy…Đ-Đến nhà mình chơi đi!!”

“…….”

……Eh?....!?!?!?!?!?!(*Không thể nói thành lời)

“N-Nè Aichi… Cậu không định xử tử Sajocchi đấy chứ!?”

“…? Ah…!? Ahhhhhhhhhhh!!!?”

“Cá…!? Sao hai người lại nghĩ tiêu cực như thế hả!? Mình mới là người xấu hổ khi nhìn hai cậu như này đấy! Nè nè, nghe mình đi đãaaaa!”----------------------------------

Kết thúc vol 1, đến phần Lời bạt rồi up lại minh hoạ sau nhé :3

Truyện Chữ Hay