Yume Miru Danshi wa Genjitsushugisha

chương 11 : nữ thần bị nuốt chửng

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

---------------------------------------------

Tôi không hiểu. Càng chẳng thể nào hiểu nổi. Cả Wataru, cả bản thân tôi và cả những người khác. Tại sao cảm giác trong tôi lúc này lại bực bội và sầu não đến vậy. Tất cả là tại lỗi của cậu ta.

Chúng tôi đã đổi chỗ ngồi ở trong lớp. Chỗ mới của tôi là ngay phía sau chỗ ngồi cũ hôm trước, còn cậu ta thì lại bị chuyển lên đằng trước, đoạn ngay cạnh hành lang đi lại. Tôi thật sự đã thở phào nhẹ nhõm và hạnh phúc vì mọi thứ từ giờ sẽ yên tĩnh hơn hẳn, và một phần cũng trông chờ việc cậu ấy sẽ được thầy cô chú ý và gọi lên phát biểu

nhiều hơn.

Vậy thì, tại sao? Tại sao tôi lại thấy không thoải mái một chút nào? Tôi chỉ ngồi ở chỗ của mình, không làm phiền bất cứ ai xung quanh. Tôi sẽ nói chuyện với mọi người khi cảm thấy thích thú, và sẽ được ở một mình bất cứ khi nào mình muốn. Tôi đã làm mọi thứ mà tôi nghĩ sẽ khiến tôi tự nhiên hơn, nhưng rồi sao…?

Kei được chuyển chỗ đến ngay sau ghế của cậu ta, mới chỉ ngày đầu tiên, cậu ấy đã bắt chuyện và luyên thuyên với hắn ngày một nhiều. Chỉ tới khi thấy Wataru tỏ ra khó chịu, tôi mới biết rằng cậu ấy đã đối xử rất đặc biệt với mình. Nhưng đây chỉ là phần đầu của câu chuyện thôi.

Cậu ta có một người bạn khá là thân ở ngay cạnh. Thế nên dần dần họ sẽ nói chuyện nhiều hơn với nhau hơn, và không còn chí choé như trước. Còn tôi, tôi thì chẳng có ai như thế ở gần chỗ ngồi mới này. Nên là, Kei thi thoảng sẽ bỏ ra chút thời gian để hàn huyên với tôi. Nhất là trong những lúc giải lao, và nó khiến tôi có thêm khá nhiều động lực cho một ngày học tập mệt mỏi. Ngày qua ngày, một vài người khác cũng dẫn tiếp cận và bắt chuyện với tôi. Cũng lúc ấy, cậu ta ngày càng ít xấn lại gần tôi hơn.

Một ngày nọ, khi đang trên đường đến trường, cậu ta đột nhiên xuất hiện ngay trước mắt tôi. Trong vô thức, tôi đã lỡ kêu tên cậu ấy. Dù tôi có hơi đột ngột làm vậy, nhưng cậu ta vẫn cứ sải bước về phía trước, như thể không hề nghe thấy tôi. Khá khó chịu về việc đó, tôi đã chạy lên và níu cậu ta lại bằng vạt áo, rồi khiến gương mặt của Wataru bất thính lình xổ ra ngay trước mắt. Sao nhờ, làm gì có ai không bị bất ngờ bởi việc đó chứ? Tôi cũng vậy, nên đã lỡ quăng balo của tôi vào cậu ấy, và cũng vì tôi chẳng biết phải phản ứng nào khác cho đúng nữa.

‘Có hơi thô bạo khi dùng cách này để biểu lộ tình cảm của cậu đó…’

‘C-Cậu đang nói cái gì vậy!? Không đời nào tôi sẽ --’

Rốt cục thì chúng tôi đã có thể nói chuyện lại rồi. Lời lẽ và ngôn từ có hơi ngờ nghệt của Wataru đã khiến tôi phản bác sắc sảo hơn mọi khi. Cuộc trò chuyện này khiến tôi thấy ấm áp và thoải mái, kể cả là tôi đang miệt thị cậu ấy, nhưng nụ cười trên khuôn miệng của tôi đang dần hiện rõ rồi. Ngược lại, Wataru quay lưng đi, như thể muốn chấm dứt đoạn hội thoại chán ngắt này.

Khoan đã.

Tôi kịp nhận ra sự thật mà buộc mình phải hiểu, là mỗi khi cùng Wataru đối chất, tôi có hơi quá đà trong việc phản ứng lại thì phải. Bởi ngay lúc ấy, cũng là lần đầu tiên, tôi được thấy cảm xúc của cậu ấy, thứ được gọi là tức giận. Vì nó chưa bao giờ xảy ra từ trước đến nay tôi trở nên lo sợ và chỉ đáp lại bằng một giọng lí nhí. Chúng tôi cùng nhau đi bộ tới trường, nhưng chẳng thể nói thêm với nhau một câu nào nữa… Vì một lý do nào đó, tôi đã mất đi động lực để làm bất cứ thứ gì vào ngày hôm ấy.

Vài ngày sau, từ đâu có một nhóm senpai khả nghi chắn trên đường đến trường thường ngày. Họ đứng chờ ở hai bên đường, khiến tôi không dám bước qua góc phố ấy vì sợ hãi, đó cũng là lúc Wataru và chị gái của cậu ta xuất hiện. Không giống như cậu ta, chị ấy trông ngầu và điềm đạm lắm… Trong một khoảnh khắc, tôi đã nghi ngờ việc họ có thật là chị em ruột hay không, nhưng sau khi xem thái độ ngập ngừng của Wataru, họ đúng thất là đem lại bầu không khí của chị gái và em trai. Tôi không muốn trèo cao tới mức đó, nhưng có lẽ tôi có thể thử xây dựng tình chị em như thế này với Airi xem sao.

Tình huống ngặt nghèo kỳ cục hết mức có thể, khiến tụi tôi bằng cách nào đó đã kết thúc bằng việc đi cùng nhau đến trường lần nữa, nhưng mới chỉ vài ngày kể từ lần cuối tôi nói chuyện với cậu ta. Như thể cuộc trò chuyện hôm trước chỉ là một ảo tưởng, Wataru này là Wataru mọi khi mà tôi biết. Cơ mà, tại sao cậu ta lại hành xử như thể tôi là một đứa vô tâm… Không có chuyện tôi sẽ quẳng cậu ta đi ngay giữa đoạn hành lang đi vào lớp học đâu. Còn nữa, dù cho khuôn mặt này có thể lạnh lùng và có chút sức hút, tôi cũng không hề nghĩ có ai lại dễ dàng đem lòng yêu tôi đến thế…. H-Hiển nhiên là vậy rồi.

Tôi có hơi giận cậu ta, nhưng vẫn cùng đi về phía lớp học, cùng lúc ấy, Kei nhảy xổ vào chỗ chúng tôi. Cậu ấy nói về chủ tịch uỷ ban an ninh Shinomiya-senpai có vẻ tức giận hay gì đó… C-Cậu lại làm cái quái gì nữa vậy, Wataru?

Lý do đã rõ ràng, là cậu ấy đã quẳng tên người khác cho Shinomiya-senpai khi chị ấy hỏi tên của cậu. Còn chưa kể đến là ‘Yamazaki’ nữa cơ …cậu ta tình cờ làm vậy vì lớp mình có Yamazaki-kin hay sao? Không xài tên của một người nào khác được hả…

Về phần Shinomiya-senpai, chị ấy được biết đến như một tiền bối đáng tin cậy và có vẻ ngoài thu hút. Đến cả Kei còn nhìn chằm chằm vào chị ấy với hình trái tim hiện lên trong mắt cổ mà. Cùng lúc, Inatomi-senpai từ năm hai cũng đang đứng kế chị ấy. Không biết phải nói gì khi gặp một tiền bối trẻ như Inatomi-senpai, nhưng chị ấy dễ thương quá sức. Độ dễ thương ấy khiến tôi chỉ muốn ôm chị ấy vào lòng và vuốt nhẹ đầu của chỉ.

Ra là Wataru có hẹn gặp mấy chị trong suốt giờ nghỉ trưa, và khi đồng hồ vừa chỉ điểm, cậu ấy thực sự rời khỏi lớp học, dù cho nhìn vẻ mặt ấy không thực sự hứng thú cho lắm. Mấy bạn cùng lớp thì cười rõ to trong khi nhìn cậu ta rời đi…H-Hừm, không có vẻ gì giống như là cậu ấy đang tận hưởng cả…Chắc cùng lắm cậu ta sẽ ăn một cái nhéo tai cho việc dám đưa senpai tên giả… Mà lạ nhỉ, vậy lý do từ đầu mà họ tìm cậu ấy là gì?

Chỉ là tôi cảm nhận thôi, nhưng đã rất lâu rồi kể từ khi Wataru là tâm điểm của sự chú ý trong lớp. Trông như tính cách cậu ấy điềm đạm hơn vậy, cơ mà cũng không hẳn. Đó là những gì Shirai-san, dù ngắn gọn nhưng đã đưa ra nhận xét của mình. Cũng đúng, vì hễ cậu ta có mặt trong chuyện gì, thì vụ đó chẳng thể êm thắm mà đi vào hồi kết được.

Lúc cậu ta một lần nữa, trở thành chủ đề bán tán, một vài bạn nữ trong lớp đã đến gặng hỏi tôi.

“Ừmm… Natsukawa-san. Saijo-kun không còn nói chuyện với cậu như trước nữa, có chuyện gì đã xảy ra à?”

“Eh…” Tôi cứ thế mà cứng họng luôn.

Thoáng qua vài giây, tôi đã ngỡ họ đang hỏi tôi về điều mà Kei đã làm với Aizawa-san(bạn gái mới của Wataru?), nhưng nghĩ cho kỹ thì, tôi và Wataru còn chưa từng hẹn hò, thêm vào đó là cậu ta không hề giấu diếm tình cảm của mình dành cho tôi. Chắc là tôi không nên khiến nó phức tạp quá đâu nhỉ, và tôi không nghĩ là Shirai-san hỏi tôi với một ẩn ý xa xăm nào cả.

“K-Không có gì đâu. Cậu ấy dạo này hình như hỏi bận một chút, khoảng cách giữa hai đứa cũng xa hơn vì chỗ ngồi vừa được đổi cách đây ít lâu nên.”

“Ah… Hiểu rồi. Mừng quá. Vậy là hai người không có chiến tranh lạnh, nhỉ…?”

Ưgh, nhức đầu quá đi… Biết là Shirrai-san thật sự lo cho tôi và cậu ta. Nhưng sao với những người khác thì lại không như thế này… Tôi và Wataru còn chẳng thân thiết đến mức gắn bó keo sơn cơ mà.

“Ư-Ừmm. Mình cũng dành thời gian để chăm sóc em gái mình nữa.”

“Oaaa… Natsuakwa-san, cậu có em gái á? Em ấy mấy tuổi rồi? Nhà cậu còn mấy anh chị em nữa?”

“Ưgh…”

Chẳng biết do đâu, mà chủ đề nói chuyện đã bị xoay chuyển một cách chóng mặt, giờ thì Shirai-san và thêm cả mấy bạn nữ khác đang vây quanh và dồn dập hỏi tôi. Tôi - Tôi thiệt sự chẳng quen như thế này chút nào… Làm gì đây trời!? Trong lúc hoảng loạn, tôi có lỡ lấy điện thoại của mình ra, mở tệp tin kín đáo mang tên ‘Airi’, rồi đưa cho mấy cô nàng đó xem. Chỉ vừa nhìn vào thôi, đôi mắt họ đã lấp lánh vì phấn khích, cứ luôn miệng cảm thán ‘Dễ thương, dễ thương quá, dễ thương ghê’ mà không thấy điểm dừng. Đ-Đừng có la toáng lên thế chứ, mấy tên con trai đang ở gần đây mà…!

Dù đã có Kei đến giúp sức dẹp loạn, nhưng mọi thứ vẫn tiếp diễn. Tôi vô tình dùng Airi làm ngòi nổ, và nó giúp tôi trò chuyện được với mọi người xung quanh. Shirai-san quan tâm chuyện này, bởi vì cô ấy cũng có một cậu em trai nghịch ngợm luôn kiếm cách trêu cô chị của mình.

Và khi tôi nói rằng ‘Shirai-san thực sự rất tốt bụng, nên nếu có một người chị như thế, mình có thể thấy viễn cảnh cậu ấy sẽ tha thứ cho tôi bất kể là gì đi chăng nữa’, cậu ấy lại nở một nụ cười ngượng ngùng. Cô ấy dễ thương ghê… Nhưng nói về vụ máu mủ, sẵn đây, trí nhớ của tôi lại gợi đến chị gái của Wataru. Trông chị ấy thật ngầu và phong cách, còn tử tế nữa chứ… cơ mà tôi không nghĩ chị ấy sẽ là kiểu người tận hưởng mấy trò đùa vui, chơi khăm.

Sasaki-kun từ câu lạc bộ bóng đá cũng có một cô em gái nhỏ nữa. Mặc dù em ấy đã học sơ trung rồi, nhưng thỉnh thoảng lại sang ngủ cùng giường với anh trai của mình, chẳng hề có chút nổi loạn nào trong quá trình dậy thì. Sẽ tốt hơn nếu thời điểm ấy chẳng bao giờ tới nhỉ? Mà, Sasaki-kun trông cũng đẹp trai và đáng tin nữa, nên tôi có thể hiểu tại sao em gái của cậu ấy lại yêu anh trai mình đến vậy. Tôi cũng mong có một Onii-san như cậu ta. Còn mà như Wataru thì… chắc chắn là không.

*

Giờ nghỉ trưa lại đến. Lần này, có vẻ việc tôi dùng bữa cùng với mấy cô nàng xung quanh đã không còn lạ lẫm. Nó thoải mái hơn rất nhiều lần so với việc bị cậu ta (Wataru) cứ bám lấy mọi lúc. Cảm ơn cậu ta, giờ tôi còn biết được góc chụp ảnh đưa thần thái bạn lên mây…. K-Không giống như là tôi đang biết ơn hay gì đâu nhé!

Như mọi khi, chủ đề chính của câu chuyện sẽ là em gái nhỏ của tôi, Airi. Họ cứ nài nỉ tôi cho xem thêm vài tấm, và bởi tôi cũng chẳng muốn giấu diếm gì cả , tôi cứ thế lấy điện thoại của mình ra mà đưa cho họ xem cả thư mục ấy. Cứ như tôi đang khoe khoang về em gái của mình vậy, để rồi nhận ra ngày càng nhiều người vây đến xung quanh chỗ này…Eh, khoan khoan, không phải đông quá rồi sao?

Điện thoại của tôi cứ thế bị chuyền từ tay người nay qua tay người khác, tất thảy những người muốn xem ảnh của em gái tôi, như thể họ đang xếp hàng để được mua vé xem phim ấy. Ah, Tôi không thấy ổn lắm với mấy cậu con trai…! Đừng có chạm vào nó với những hành động kỳ quặc nào đấy nhé! Và ít nhất để cho thư mục đó được yên.

Rồi cảm giác lo lắng ập đến, khi Shirai-san có vẻ như không còn kìm lại được nữa, và trực tiếp hỏi ý tôi.

“Có một cô em gái dễ thương như vậy hẳn phải tuyệt lắm… Nè nè Natsukawa-san, liệu mình có thể đến nhà cậu chơi với em ấy không?”

“E-Ehh!? C-Cậu muốn tới chỗ của mình ư…!?”

Chưa khỏi bất ngờ, tôi lỡ nói quá điều này lên với một giọng khá lớn. Những người duy nhất đã từng thăm qua nhà tôi trước đây chỉ có Kei và một vài thành viên thuộc câu lạc bộ bóng chuyền. Mà lý do chính là vì tôi còn chẳng mấy khi nói chuyện với họ, nên còn chưa bao giờ màng đến việc mời họ tạt qua uống nước. Chẳng biết phải làm sao, tôi chỉ biết ra hiệu cầu cứu cho kei. H-Hửm…? Cô ấy vừa mới ở đây với mình vài phút trước cơ mà… Giờ lại chạy đi đâu rồi? Ah, cậu ấy đang cầm điện thoại của mình, đnag đi tới chỗ…Eh? Wataru?

Kei và Wataru trao đổi vài câu trước khi đi về chỗ tôi. Cậu ta trông có vẻ hứng thú ra mặt. Lần đầu tiên mà cậu ấy cho tôi thấy vẻ mặt lúc tò mò như thế nào, hoặc chỉ là do tôi nghĩ vậy thôi.

“Chúng mình đang bàn về việc sẽ ghé nhà Aichi vào một lúc nào rảnh rỗi!”

“Mình không nghĩ cấp độ của mình đủ để tới đó.”

“Nhà của Natsukawa-san không phải một dạng hầm ngục(dungeon) đâu nhé…”

Đúng thế, cậu nghĩ nhà tôi là chỗ quái gì vậy hả? Đến cả Sasaki-kun cũng phải bắt bẻ trò đùa vô nghĩa đó… Có lẽ cậu ta không thể bình thường được. Những suy nghĩ ấy vụt lên trong tâm trí, cũng là lúc tôi quan sát mọi thứ xung quanh mình, để rồi nhận ra một điều. Tất cả đều đang bao trùm lấy chỗ ngồi của tôi, kể cả Kei… và Wataru.

“…Ah…”

Tôi bắt đầu cảm thấy lồng ngực của mình ấm lên từng hồi. Rằng Natsukawa này đang được vây quanh bởi tất cả thành viên trong lớp. Nó thật thoải mái, khiến tôi chỉ muốn ước rằng mọi thứ cứ như này mãi thôi. Cũng vì sự vui sướng quá đà này, mà tôi đã bất cẩn một chút.

“Với ngần này người á?”

“H-Hmpf…! Tôi sẽ không để cậu tới gần Airi đâu, biết đâu em ấy sẽ bị ảnh hưởng tiêu cực từ cậu thì sao!”

Lại như thế nữa rồi. Đó là cuộc trò chuyện giữa tôi và Wataru, nhưng chẳng hiểu vì sao, mấy đứa bạn xung quanh chúng tôi bắt đầu cười khúc khích. N-Nè… Tụi tôi có phải một cặp đôi tấu hề. Nó không như những gì các cậu thấy…! Wataru chắc cũng có cảm nhận giống họ, khi cậu ấy bỗng dưng phát ra điệu cười gượng. Phải đó, đây chỉ như là một lời chào ngày mới của tụi tôi –

“Haha, Natsuskawa nói đúng đó.”

“Eh…”

…..Gì vậy? Bất thần, tôi quay về phía Wataru. Tại sao vậy… Tại sao cậu lại làm ra vẻ đó là điều dĩ nhiên tồn tại trên đời thế? Tại sao cậu lại chấp nhận những lời mắng nhiếc của tôi đơn giản như thế…? Cậu chẳng hề như thế này trước đây mà. Tôi cứ mải nghĩ về nó, còn Wataru quay lưng lại với tôi, trở về chỗ ngồi của cậu ấy.

Chờ đã.

Trong thâm tâm tôi, đang trực trào mong muốn cản cậu ấy về chỗ ngồi. Cơ mà, chỉ vừa mới đứng dậy thôi, điện thoại của tôi đã trở về khổ chủ. Kawai-san, một thành viên trong câu lạc bộ bóng chuyền, cũng giống như Kei, nói với tôi.

“Đừng lo mà! Mình đảm bảo mấy cậu con trai chưa hề làm gì kỳ quặc đâu!”

Nhìn thấy Airi hiện lên trên màn hình điện thoại, tâm trí tôi cuối cùng cũng trở lại. Nhưng chả có nghĩa gì cả, vì mọi thứ trong tôi cảm thấy trống rỗng cho đến tận khi giờ nghĩ trưa kết thúc.

*

Suốt buổi học, tôi nhận ra là mấy người bạn cùng lớp đã lập ra một nhóm chat mới trên ứng dụng nhắn tin mà tụi tôi đang sử dụng, và mời tôi tham gia.

‘Những cô gái quyền lực nhất của lớp 2C’

…Q-Quyền lực nhất á? Tôi tưởng đây là nhóm chung của lớp? Thêm nữa, nó còn hạn chế chỉ riêng cho con gái vào thôi. Hm… Chờ chút, sao lại chẳng thấy Murata-san của CLB Bóng chày, hay là Koga-san của CLB Tennis ở trong này vậy nhỉ…. Giờ mới để ý, chẳng có ai thuộc tuýp năng động là thành viên của nhóm… Ít nhất thì vẫn còn có Kei… CÓ sự thoả hiệp nào ở đây sao?

“Chúng ta không mời mấy cô nàng thô lỗ vào đâu.”

Ờ thì… Một tư tưởng cứng rắn đến từ lớp trưởng của chúng tôi – Iihoshi-san. Vậy nghĩa là, các cô gái không có mặt trong này đều dùng từ ngữ khá…, sao nhỉ, cộc cằn dù cho là con gái nhỉ, kể cả tôi thì cũng sẽ có chút khó chịu đó, nhưng…

Đang còn trong giờ học, thế mà tin nhắn cứ tràn đến từng hồi. Vì điện thoại của tôi cứ rung mãi không thôi, tôi buộc phải tắt thông báo hết đi. Đáng lẽ phải cảnh bảo cho mình trước chứ, lỡ giáo viên nhận ra thì sao…

“Ưm… Liệu có ổn không, Natsukawa-san?”

Ổn à… Eh, ổn gì á? Lúc này tôi mới để ý, và các cô bạn của lớp đang liếc mắt chờ sự chấp thuận nào đó của tôi Nhìn vào màn hình điện thoại, một vài bạn nữ, kể cả Shirai-san, đang nói về việc đến thăm Airi… À, ra là tiếp tục chủ đề nói chuyện lúc nãy. Họ phải sinh hoạt CLB sau khi tan học vào hôm nay, nên chỉ một số ít là có thời gian để tạt qua. Ờm… CLB bóng chuyền hôm nay không hoạt động theo lịch, nên Kei cũng tham gia luôn. Tầm khoảng 4 người sẽ đến…. Được rồi, từng ấy chắc đã đủ đông. Tôi không muốn Airi bị doạ sợ tí nào đâu.

“Ừm, được thôi.”

“Mình sẽ cúp CLB lần này, nên liệu mình có thể tham gia nữa không…?”

E-Eh, cúp sinh hoạt

CLB á? Chỉ vì một việc cỏn con thế này ư? Cậu muốn thăm Airi đến mức đó sao?

“Bình tĩnh đi, Maichi.”

“…..Ừa.”

Saitou-san từ CLB trà đạo vừa lên tiếng tính xin nghỉ… Sao nghe như thể cổ vừa từ bỏ ý nghĩ của mình vậy? Không chỉ vậy thôi đâu, lúc mà tôi nhìn sang phía cô ấy trong lớp, cô ấy đáp lại bằng một đôi mắt đau buồn đã rưng rưng nước mắt. Kei mà không ngăn cô ấy lại thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì đây.

“À..Ưm.. Mình xin lỗi, Sasaki-kun cũng muốn ghé qua nữa. CLB bóng đá ngày mai không có buổi tập thêm thì phải…”

Ể? S-Sasaki-kun…ư? Sasaki-kun ……. À thì, cậu ấy có vẻ khá thích hợp cho việc chơi với mấy em nhỏ, chắc là sẽ ổn thôi. Và cả khi có bốn cô gái nữa đi cùng, làm sao mà có gì đó tiềm tàng chuyện xấu gì xảy ra được. Nhiều khi Airi sẽ coi cậu ấy như một Onii-san tử tế và tốt bụng nữa thì sao… Phải, một người anh trai tốt bụng…

“…..”

Lọt vào tầm nhìn của tôi, là cậu con trai đang ngồi phía ngoài cùng gần hành lang, xém chút nữa thì hoà lẫn vào cảnh vật khiến tôi không để ý… Liệu cậu ta sẽ đến chứ? Cậu ta từng đeo bám tôi dai dẳng những ngày trước… Hẳn cậu ấy cũng muốn…cùng đi với nhóm này …nhỉ…?

Trước đây cậu ấy ngồi ngay cạnh, và chưa bao giờ tôi nhìn việc đấy một cách tích cực cả. Chưa kể cậu ta còn hay tiếp cận một cách bất thình lình, nên chắc là tôi chẳng cần hỏi một câu như thế đâu. Mà tại sao, lúc này… Khuôn mặt xa xăm đó là sao chứ? Cậu đang nghĩ gì vậy? Chẳng hề giống cậu chút nào.

Hay là bởi những gì tôi đã nói…? Vì thế nên cậu quyết định sẽ không nói chuyện cùng tôi nữa ư…? Thế là sao chứ… Chai lì đi cạnh tôi, rồi cũng chính cậu cũng là người bỏ tôi lại một mình như thế là sao. Cậu còn có thể ích kỷ đến mức nào đây? Chơi đùa với trái tim của người khác, đừng có nghĩ tôi sẽ cho cậu thêm chút quan tâm nào.

*

Cơn giận của tôi vẫn ở nguyên đó, tận khi lớp học kết thúc. Kiểu như tôi muốn bung hết tức tối trong lòng mà chả cần kìm bản thân lại nữa. Hồi chuông tiết cuối vang lên, tôi đã đến thẳng chỗ cậu ta, người đang sửa soạn để về nhà một cách nhanh nhất có thể, và ngăn cậu ấy lại.

“N-Nè…”

“…Oh, sao vậy Natsukawa?” Cậu ta quay lại phía tôi.

Khi Wataru nhìn tôi, biểu cảm khó hiểu trên gương mặt cậu ấy lúc trước đã hoàn toàn thay đổi, giờ đây là một gương mặt vừa được cứu rỗi nhưng không còn lố lăng như trước, chỉ còn lại sự mờ nhạt, an yên, đang trả lời tôi với một khuôn giọng tươi vui và điềm tĩnh – N – Này, thế là sao chứ… Gương mặt ấy là sao… Cậu chưa từng để tôi thấy biểu cảm này trước đây mà!

“Um, Natsukawa? Sao vậy? Nhìn cậu có vẻ bực dọc?”

“T-Tôi không có giận hay gì hết!”

“Ohhhokay…”

Hơi bối rối vì bị nói trúng tim đen, nên tôi đã hằn giọng mình lên để che đậy việc đó. C-Cứ vào thẳng vấn đề luôn đi! Cậu muốn gặp em gái của tôi, đúng chứ! Nói đi, tôi sẽ cho cậu quyền để nói ra điều đó.

“N-Nói đi… cậu sẽ không đến thật ư…?”

Ưgh… Tôi không thể hiểu nổi mình nữa rồi. Nó gần như thể tôi muốn cậu ta ghé qua nhà mình vậy! Điều gì sẽ xảy ra nếu cậu ta lại lên cơn atsm nữa đây!

“Đến…? Cậu đang nói g -”

“Tới đó thôi, cuộc gặp mặt cuối ngày của em đến đây là kết thúc.”

“Hửm…?”

Ngay lúc cậu ta đang nói dở câu, cửa lớp đột ngột mở ra, và Shinomiya-senpai lộ diện ngay sau đấy. Ai cũng nhìn chị ấy đầy ngạc nhiên – trừ Kei, người đã đóng đá như tượng vì sốc, khi nhìn thấy Shinomiya-senpai đang tiến tới chỗ Wataru.

“Này mấy đứa. Chị biết hôm nay mấy đứa đã có một ngày mệt mỏi rồi , nhưng chị có thể mượn Sajou thêm một lúc nữa được không?”

“M-M-M-Mời chị tự nhiên đi ạ! Luộc hắn, nướng hắn, hay bóc phốt hắn trên mạng xã hội, cứ làm mọi thứ chị muốn đi ạ.”

“Ashidaaaaaa!”

Shinomiya-senpai có việc riêng với Wataru - - Eh? Ngay sau cả khi tan trường ư? Mọi thứ tôi có thể cảm nhận lúc này là, chị ấy đến đây không phải với tư cách chủ tịch uỷ ban an ninh. L-Liệu họ đang có một mối liên hệ đặc biệt nào hay sao…? Hai người này đang…?

“Xin lỗi vì chuyện vừa rồi. Cậu vừa nói gì lúc nãy ấy Natsukawa?”

“K-Không có gì cả! Cứ việc đi đi!”

“Ước muốn của cậu là mệnh lệnh của mình!”

Cậu là gì vậy, lính đặc chủng hay sao!? Trả lời nghiêm trang thế để chi! Thấy chưa, giờ thì cả Shinomiya-senpai cũng đang nhìn chúng ta với ánh mắt kỳ quặc! Lỡ như chị ấy hiểu lầm thì sao!? Thêm nữa, sao cậu lại trông rất hạnh phúc vậy hả!? Wataru đã rời đi khi bị tôi đá, và tiếp cận Shinomiya-senpai. Chị ấy yêu cầu cậu ta thay đổi địa điểm, đó là những gì tôi có thể nói theo góc nhìn của một người ngoài cuộc khi dõi theo tên đó ngày hôm nay.

*

Một vài người bạn cùng lớp của tôi đã ghé qua hôm nay. Airi thực sự vui vẻ bởi mọi thứ đã ồn ào hơn một chút, và được mọi người ôm ấp, săn sóc từng tí một khiến nụ cười em ấy như một bông hoa rạng rỡ ấy. Nhìn thấy em ấy như vậy, tôi cũng mừng trong lòng. Chắc có lẽ, để họ ghé qua chơi là một ý tưởng tốt.

“Airi-chan, tên anh là Takaaki. Ta-ka-a-ki~”

“Takaki!”

“Ahahaha, Takaki! Cậu làm trò gì thế, Takaki-kun!”

“L-Là Takaaki cơ mà!”

Cả thảy bọn họ đnag cố gắng khiến Airi nhớ tên của từng người. họ sẽ không thể đến đây thường xuyên được… Nên họ sẽ cảm thấy rất vui nếu như em ấy có thể nhớ tên và nhận ra họ nếu có lỡ gặp nhau ở ngoài đường chẳng hạn.

“Dễ thương ghê, mình muốn bế ẻm về nhà quá!”

“Eh, c-cậu không được làm vậy!”

“Thế thì mình sẽ lấy Aichi!”

“Cậu đang nói gì thế hả…” Tôi chặn Kei lại, người đang ở gần tôi nhất.

Không ôm được tôi, cô ấy lại bày trò khác là áp má vào tôi, khiến tôi bị giật mình cười không thôi.

“Ta-ka-a-ki!”

“T-T-Takaaki!”

“Đúng rồi! Takaaki!”

“Takaaki!”

“Ohh! Giờ em đã nhớ hết tên của anh chị rồi nhé!”

“Tuyệt quá đi!”

Sasaki-kun là người cuối cùng, và Airi có vẻ đã cố lắm với việc nhớ tên tất cả mọi người ở đây. Đúng lúc mọi người đang hò reo khen ngợi, Airi quay qua Shirai-san và Okamoto-san, nụ cười em ấy dần trở nên ngượng nghịu..A-À, hẳn là em ấy lỡ quên mất tên họ rồi.

“…..Waah.” Airi bắt đầu nức nở.

“Airi, đến đây nào.”

“V.âng…”

Đoạn tôi gọi Airi lại, em ấy nhanh nhảu nhảy cẩng đến chỗ tôi. Tôi để Airi ngồi trên đùi của mình, rồi nhẹ nhàng xoa đầu, khiến em ấy nhíu mắt lại tận hưởng một cách hạnh phúc. Đúng vậy, em

gái của tôi rất chi là dễ thương. Dù có ra sao, tôi cũng sẽ bảo vệ Airi.

“Thấy chưa, thế là quá sức với Airi-chan đó!”

“Có lẽ đó là giới hạn mà chúng ta có thể chạm đến rồi.”

“Mà sao em ấy lo lắng trông cũng dễ thương vậy chời.”

“Nèe.”

Cũng đúng thôi, nhớ tên bốn người chỉ với một lần duy nhất là quá nhiều với Airi. Kể cả là tôi thì cũng chẳng thể nhớ hết nổi bọn họ. Nhớ lần gặp Kei lần đầu tiên, có một chút xíu việc liên quan tới CLB bóng chuyền, nhưng vì cậu ấy đã đề tên mình luôn khi giới thiệu với tôi, tôi có thể dễ dàng nhớ tên của Kei. Và cả lần đầu đến thăm nhà tôi nữa, với Airi cũng y như vậy luôn… Kei hẳn rất giỏi trong việc này.

“Em nhớ được hầu hết anh chị rồi nhỉ, Airi”

“Dạ…!”

“Ugh…!”

Nhìn Airi với nụ cười toả nắng, Okamoto-san khuỵu xuống nền nhà. Cô ấy cứ liên tục nói ‘tuyệt quá đi, sướng quá đi’ với dòng nước mắt chực chờ tuôn ra, chỉ để nhận một nụ cười khổ đồng cảm đến từ Shirai-san. Mà, sao trách cô ấy được. Tôi cũng từng tương tự như thế khi Airi vẫn còn rất nhỏ.

“……Ah…”

Cánh tay của tôi bị đè nhẹ xuống bởi sức nặng bất thường. Cùng với giọng nói thủ thỉ của Kei, tôi nhận ra Airi đang từ từ chìm vào giấc ngủ. Airi đã chơi đùa nhiều hơn trong cả ngày hôm nay, nên em ấy có mệt sớm hơn mọi khi cũng phải tôi. Tôi đặt Airi ở một nơi an toàn, và quyết định giải tán, kết thúc một ngày trời. Tôi tiễn mọi người ra về ở phía cửa chính.

“Cảm ơn nhiều vì hôm nay, Natsukawa.”

“Airi-chan thậm chí còn dễ thương hơn trên ảnh nữa!”

“Fufu, đúng chứ đúng chứ?”

“Cậu cũng dễ thương nữa, Aichi!”

“Mình chán trò đó lắm rồi nha, Kei.”

Mọi người đều đưa ra ấn tượng riêng của mình cho cô em gái nhỏ của tôi. Lại chả thế, hì hì, bạn sẽ chẳng bao giờ thấy mệt khi có một cô em gái như vậy. Cũng đừng có lo, vì tẹo nữa tôi sẽ tận hưởng gương mặt lúc ngủ say của em ấy ngay thôi…!

“Ah, cơ mà. Nếu một nhóm khác đến nữa trong ít lâu sắp tới chắc sẽ khó khăn lắm đây~”

“…Eh?”

“Chúng ta đã khiến em ấy nhớ quá nhiều thứ cho ngày hôm nay rồi.”

“Cũng may là chỉ có bốn đứa mình. Kể cả khi Natsukawa ổn với việc đó, mình cũng không muốn ép Airi-chan phải làm thế.”

Phải rồi… Lúc đầu khi Shirai-san tự giới thiệu bản thân, Airi đã cố để nhớ tên của cậu ấy. nếu tôi lỡ đem theo nhiều người hơn đến chơi với Airi, tôi sợ đầu em ấy sẽ nổ tung vì bị quá tải lượng thông tin nhận vào. Chắc là, vì tất cả mọi người đều quan tâm tới Airi….

“…Cả…”

“Hm…?”

“…C-Cảm ơn mọi người…”

“~~~! Aichiiiiii!”

“Kya… C-Cậu đang làm gì vậy hả!”

Không biết đã bao lâu rồi, tôi không cảm ơn một ai đó ngoại trừ thành viên trong gia đình mình… Nó là lý do khiến tôi bối rối, và Kei lại bám lấy tôi lần nữa.

“Dễ thương ghê…! Cậu đnags yêu quá đấy…Aichi…!”

“K-Kei…!?”

“…Woah…”

“Ah, không! Sasaki-kun, đừng có nhìn! Cậu không được nhìn!”

“T-Tại sao!?”

Đang bận đẩy Kei ra ngoài, tôi thấy Okamoto-san và Shirai-san đang che mắt Sasaki-kun lại. Trông như cả bọn đang chơi trò chơi với nhau ấy. Tình cảnh này khiến tôi còn tuyệt vọng hơn trong việc đẩy Kei ra xa khỏi tôi.

“T-Thôi nào… sao lại tự dưng làm vậy hả!”

“X-Xin lỗi…Tại mình không có giữ lại được nữa….”

“Giữ lại cái gì cơ chứ!?”

“Ham muốn của mình~”

“Cậu đang nghĩ cái quái gì vậy hả…”

Dẫu mình rất là biết ơn cậu, nhưng không có nghĩ cậu được khoả sức làm mọi điều cậu muốn đâu nhé Kei… C-Cậu đang dúi mặt vào đâu vậy hả…!

Mải pha trò ở cửa hiên, mặt trời đã dần lặn lúc nào không hay. Mùa hè rốt cục cũng đến. Quay lại vấn đề chính, mặt trời đã lặn hơn phân nửa rồi, cũng đã đến lúc phải chia tay tại đây.

“Airi thích không khí náo nhiệt lắm. Mình chắc rằng em ấy mới là người muốn các cậu đến đây lần nữa, nên khi nào em ấy vòi thì mình sẽ nói.”

“Yay…! Tụi mình có thể gặp lại Airi rồi!”

“Không được đâu, lần tới là Shiori và mấy người khác nữa, nhỉ?”

“Ehhh?”

Ai cũng hào hứng và năng nổ. Nó không hẳn là không tốt. Tôi nhìn họ chuẩn bị rời đi, với những cảm xúc khó tả đang được lấp đầy, chỉ cho đến khi Airi xuất hiện, mọi thứ bị đảo lộn hết cả.

“- Mmm…Takaaki…

“!”

“Eh…? Airi-chan?”

Airi chạy đến cửa ra vào, ôm chầm lấy chân của Sasaki-kun. Sao lại giống một cô em gái được anh trai mình nuông chiều vậy nhỉ.

“Ahaha.. giờ thì mình mới để ý đó, Sasaki-kun cũng là một ông anh ở nhà, nhỉ.”

“Em gái cậu sẽ không ghen tỵ vì vụ này chứ?”

“Yuki cũng dễ thương giống vậy mà…”

“Ahhh! Đáng lẽ cậu nên nói là ‘VẪN dễ thương’ chứ! Mình thấy tội thay cho em gái cậu đó!” (đọc ở trên thì mấy bác sẽ biết Em gái của Sasaki đã sơ trung)

Sasaki-kun xoa lên mái tóc của Airi thật nhẹ nhàng, với gương mặt hiền hậu của một người anh trai thực thụ. Airi cũng đầu hàng , buông tay ra, lại trở về dáng vẻ mệt mỏi và dần chìm vào giấc ngủ lần nữa.

“…..Thôi nào, Airi.”

“Mmm…? Ch.ị hai….?”

Lần này gọi Airi, em ấy không còn tức tốc đến nữa mà ngập ngừng đi từng bước về phía tôi. Tôi bế Airi lên, để cho em ấy dựa vào người tôi. Cuối cùng thì trẻ em mà, trách sao được, chúng sẽ rất nhanh thôi, chìm vào giấc ngủ. Cơ mà, em ấy không còn gật gà gật gù mơ ngủ nữa, chỉ gối đầu rồi im lìm, giúp tôi hiểu được rằng Airi tin tưởng chị hai đến như thế nào, nó khiến tôi vui lắm.

“…Aichi?”

“…Em ấy ngủ mất rồi. Xin lỗi vì việc hồi nãy, Sasaki-kun.”

“Không sao đâu. Khoảnh khắc ấy khiến mình nhớ lại một vài kỷ niệm đẹp của anh em mình trước đây, nên có hơi hoài niệm tí ấy mà.”

“Ra vậy…”

Với sự kiện nay, chúng tôi đã chính thức chia tay nhau tại đây. Mọi người đi xa dần, vẫy tay với tôi cùng một nụ cười mãn nguyện trên môi, cho đến tận khi bóng lưng họ biến mất hoàn toàn.

“…Cậu không định về à?”

“Ehehe… Aichiiiii, để mình qua đêm m - ”

“ĐI về nhanh.”

“Bleeeeeh”

Lại cợt nhả như mọi ngày, vẫn là Kei. Cậu ta vẫn đang mặc bộ đồng phục trên người, mà chẳng có bộ đồ nào để thay dự phòng. Tôi sẵn sàng cho cậu ấy mượn đồ của mình, nhưng kích cỡ thì… Chỉ sợ cậu ấy than rằng nó có hơi chật quá thôi, nên không thể được. Mặt khác, lỡ nó quá rộng thì sao, vì cô ấy ở trong CLB bóng chuyền mà… Mà lại nữa rồi, tôi lại tưởng ý định ở lại lần này của Kei là nghiêm túc cơ đấy.

Đợi Kei đi rồi, tôi mới trở lại vào trong nhà. Vì nhà chúng tôi còn chưa dừng bữa tối, tôi không thể để Airi ngủ mà không ăn thế này được. Đỡ nhẹ đầu Airi, tôi đtặ em ấy xuống ghế sofa ở phòng khách, Airi chầm chậm mở mắt ra.

“Mmm…?”

“Dậy nào, Airi.”

“A, bạn chị về hết ồi ạ?”

“Ừm.”

Mẹ đang chuẩn bị bauwx tối cho tụi tôi ở trong bếp, nhìn tôi đầy trìu mến. Chắc mẹ hạnh phúc lắm, vì tôi mấy khi dắt bạn về nhà chơi đâu. Thiệt sự thì vẫn còn đôi chút xấu hổ… Và chút xấu hổ đó trở thành sự gượng gạo, khi Airi hỏi tôi.

“…Takaaki đâu ồi…”

“Airi”

“Waahh…”

Chả hiểu vì sao, nhưng cảm xúc trong câu nói của tôi vừa bay biến, và Airi nghĩ rằng tôi giận em ấy, làm cho ẻm nhìn tôi có phần lo lắng và chút sợ sệt. Tôi đặt em ấy vào lòng, vuốt ve đầu và ôm lấy Airi, như chưa hề có gì xảy ra mới đây. Điều này đã giúp cho em ấy bình ổn lại, rồi Airi thả lỏng, nhìn lên trong lúc dựa đầu vào tôi.

“Hôm nay có vui không Airi?”

“Vâng, vui lắm ạ…!”

“Vậy à, chị mừng vì em thấy vui đó.”

Để ý Airi nãy giờ đang nhún nhảy trong lòng tôi, có lẽ là đã tỉnh hoàn toàn rồi, nhận diện qua giọng nói đã tươi vui trở lại là hiểu. Tôi đoán chắc là vì trẻ con cảm thấy mệt mỏi và khoảng thời gian mà chúng hồi phục lại số năng lượng đã tiêu hao đều nhanh như nhau cả. Nó khiến tôi lo rằng không biết đêm nay Airi có ngủ được nữa không.

“Airi, em nhớ hết mọi người rồi chứ.”

“Vângg! Nhớ ạ! ”

“Vậy à… ừm, thế ai là người em nhớ rõ nhất?”

“Takaaki!”

“Hm…Nghe nè, Airi…”

Nghe ư…? Tôi đang định nói gì vậy nhỉ? Liệu có ổn không? Sasaki-kun có một cô em gái, và cậu ấy cũng đối xử tốt với Airi. Chẳng có gì kỳ quặc ở đây cả.

“Em nhớ được hầu hết anh chị rồi nhỉ, Airi” (đoạn hồi tưởng)

“Chúng ta đã bắt em ấy ghi nhớ quá nhiều cho hôm nay.”

“Cũng may là chỉ có bốn đứa mình.” (kết thúc hồi tưởng)

“………..”

Airi tận hưởng niềm vui của riêng em ấy, và cố gắng nhớ từng người trong nhóm. Đây là một trải nghiệm mới mà chắc chắn sẽ khiến Airi sẽ nhận ảnh hưởng từ đó cũng không kém. Nhận được sự chú ý từ những người tốt bụng đến thế… Hẳn sẽ có những điều tích cực đối với Airi. Dẫu cho…. Dẫu cho rằng đúng là thế đi… nhưng tại sao lồng ngực tôi lại nhói đau và u uất thế này?

“Airi”

“Dạaaaa?”

“Đừng có bám víu người khác quá nha, được chứ.”

“Ưmmmm~”

Airi cười với tôi, thật nhẹ nhàng và thong thả, tôi đoán rằng mình đã diễn đạt nó đủ tốt. Nhưng nếu tôi không nói những suy nghĩ trong lòng lúc này, tôi sẽ không thế chợp mắt trong trạng thái bình tâm nổi.

“Chị hỏi nhé, Airi.”

“Hmmm?”

Tôi đang nghĩ gì ư? Chẳng giống tôi chút nào. Đáng lẽ tôi nên ghét bỏ suy nghĩ đó. Tôi không muốn Airi bị ảnh hưởng tiêu cực chút nào. Thế nên tôi đã cố để cho cậu ta không gặp được Airi. Nhưng –

“- Em có thể nhớ tên của một người nữa được không?”

“Ehhhh?”

--------------------------------------------

Well, lâu rồi mới trở lại

Cuối cùng cũng rảnh (đc một chút) .-.

Truyện Chữ Hay