Có đôi chút nhầm lẫn, vì khi dịch xong thì mới nhận ra Inatomi-senpai và Shinomiya-senpai bằng tuổi nên đổi lại cách xưng hô nhé……
----------------------------
Lớp 2A và 2B ồn phát sợ đi được, Ấy thế mà, với phòng học lớp 2C của tụi tôi, lại bao trùm một không gian trầm lắng đầy ngột ngạt. Chỉ cần nhìn từ phía hành lang vào, đã có thể biết được rằng mấy đứa bạn cùng lớp tôi đã ngồi ngay ngắn cả rồi. Ngay giữa lớp học, tôi chợt thấy một hình bóng lạ lẫm nào đó đang khoanh tay quan sát từng người một.
Nói sao nhỉ, quả tóc đuôi ngựa đang lửng lơ của người ấy không khiến tôi cảm thấy có chút gì xa lạ, như kiểu vừa thấy được cách đây không lâu cho lắm. Trông nó tựa tựa như một loại thú cưng cực kỳ dễ thương luôn ấy.
“Được rồi, cứ để kệ mình, và tiếp tục đi đi, Ashida.”
“Không thích! Làm như mình sẽ để cậu nhường với cái nguyên tắc ‘Ưu tiên các quý cô’ đầy ngu xuẩn của cậu á!”
“Vậy, Natsu--”
“Hở?”
“Ah, c-cho mình xin lỗi…”
Với ánh nhìn thúc giục ‘Lẹ cái chân lên coi’ mà tôi nhận được từ Natsukawa, tôi chẳng thể nhờ cô ấy chịu trận con nhỏ Ashida này giúp được rồi. Mình là thú cưng của cậu, cứ việc sai khiến mình làm mọi thứ cậu muốn đi. Đang mải dò xét tình hình lớp học, tôi lại tình cờ chạm mặt với Senpai. Chẳng để lãng phí chút giây phút nào, chị ấy ngay tắp lự tiến tới cửa thoát hiểm của lớp học, mở cánh cửa sổ đang chắn ngang cuộc hội ngộ này ra.
“Chị tưởng em đã lỡ buổi điểm danh mỗi sáng cơ đấy.”
“C-Chào buổi sáng ạ… Shinomiya-senpai.”
“Ừm, chào buổi sáng… ‘Yamazaki-kun’.” (Cười khẩy). “Chị có hơi bất ngờ đó, biết không hả? Lúc chị tới để kiểm tra mấy phòng học của năm nhất với Yuyu, chị chỉ tìm được có mỗi một cậu hậu bối có tên ‘Yamazaki’, hay không chứ lại.”
“Không, có vẻ chị bị hố trong vụ này rồi, Senpai. Hắn ta thực sự tồn tại đó. Một bóng ma mang tên Yamazaki-- ”
“Sajou-kun”
“Vâng.”
“Chị sẽ chờ em, vẫn ở chỗ cũ trong giờ nghỉ trưa.”
“Vâng.”
Một nụ cười cứng nhắc nở trên khuôn mặt Shinomiya-senpai, rồi chị ấy bước qua tôi. Inatomi-senpai với dải ruy băng bất di bất dịch thì bám theo sau. Dù chị ấy cảm thấy có lỗi với tôi, nhưng vẫn giữ im lặng như trước.Đoạn ngó vào lớp học lần nữa, một con quái vật thật sự đang nổi cơn thịnh nộ phóng thắng đến chỗ tôi.
“Sajouuuuuuuuu! Mày dám giả danh tao, thằng khốn này!”
“Yamazaki….”
“Huuuuuh!? Mày muốn trăn trối gì nữa không!?”
“Không phải…. Shinomiya-senpai là gu mày à?”
“Á…? Ý tao là… Tao nghĩ chị ấy đúng chuẩn luôn, phải…”
“…Mày nói chuyện với chị ấy chưa?”
“Tao đã cố lắp bắp nói chuyện rồi, cơ mà…”
“Tốt cho mày, Yamazaki.”
“…..Ừm.”
Với kỹ năng giao tiếp thượng thừa của mình, tôi đã khiến cho Yamazaki ngưng việc mấp mẻ cái mỏ lại, và lặng lẽ trở về chỗ ngồi. Natsukawa nhìn tôi đầy nghi hoặc nhưng rốt cục cũng bỏ cuộc và tiến đến chỗ ngồi của cô ấy. Hẳn là nữ thần của chúng ta đã quá mệt mỏi sau chuỗi sự kiện rắc rối mở đầu cho buổi sáng này rồi. Tuy nhiên, cái đứa đang kè kè bên cạnh tôi lại không như thế, con bé đó đang nhìn chằm chằm vào tôi như kiểu tôi là một ác quỷ mới được đăng nhập vào thế giới này vậy.
“Sajocchi! Sao Rin-sama lại đi tìm cậu…!?”
“Đại loại có vài chuyện đã xảy ra, và chị ấy hỏi tên của mình… Cá nhân mình thấy việc để cho chủ tịch uỷ ban an ninh nhớ tên sẽ kéo theo nhiều thứ phiến phức, thế nên là, mình chỉ tình cờ thôi nhé, che dấu nó bằng một lời nói dối…”
“Tên đần này! Cậu đã được hưởng đặc ân từ chị ấy, vậy mà…!”
“Cậu đang nói cái khỉ gì thế…”
Shinomiya Rin, chủ tịch uỷ ban an ninh thường trực, nổi tiếng với hình mẫu xinh đẹp lạnh lùng, càng ngày càng khiến nhiều tên con trai và kể cả con gái đổ rạp xuống nhanh chóng. Nhưng có vẻ phái nữ trong fandom lại xem chị ấy là một chàng hoàng tử hơn là một cô công chúa xinh đẹp. Và hình như là Ashida là một trong số đó đấy, phải không nhỉ. Tôi thì, tôi đã có một nữ thần trong tim bấy lâu rồi, và tôi hài lòng với điều đó.
“Hửm? Nhắc mới nhớ, cậu đã đến cùng với Aichi…?”
“Nah, hai đứa gặp ở hành lang ấy mà.”
“Hừm, ra vậy.”
Tôi liếc vội sang nơi Natsukawa, người đã toạ lạc ở chỗ ngồi của mình. Cô ấy đang nhoài người, để cằm của mình trượt dài trên cánh tay, trông như cạn kiệt thể lực rồi thì phải. À mà nữa, xin lỗi về chị hai của mình và mấy người trong gia đình mới của chị ấy nha.
Nhắc mới nhớ, ngoài tôi và Ashida ra thì, tôi không thường thấy Natsukawa trò chuyện và cười đùa vui vẻ với ai cả. Nhận định rút ra được từ mọi người xung quanh, có lẽ là họ cũng rất muốn bắt chuyện với Natsukawa, cơ mà…. Kệ đi, chỉ cần tôi không còn kè kè bên cô ấy nữa, thì chuyện này sẽ tự được giải quyết mà thôi.
**
“Một chiếc bánh bao thịt ư…? ”
“Em đã mua ở căn tin trường đó.”
“Em chẳng hề có chút gì là hối lỗi, phải không?”
“Không không, em thiệt sự đã mua nó cho hai chị mà. Chị cũng biết ý định của em khi làm việc này là gì mà nhỉ? Cứ lấy một cái đi.”
“Yuyu đang ngồi cạnh chị đây này.”
“Của chị đây, hãy bổ sung thêm dinh dưỡng với một miếng bánh socola tam giác.”
“Bổ sung thêm…”
Lại là căn phòng hướng đạo sinh nữa rồi. Mới chỉ vừa bắt đầu màn tra khảo, Shinomiya-senpai đã dùng ánh nhìn bực dọc dành cho tôi. Chị mà cứ nhìn em như vậy, và cứ đứng trước em trong căn phòng này mãi, em sợ mình sẽ trở thành tín đồ của chị như Ashida mất. Đồng thời điểm, Inatomi-senpai nhìn tôi với vẻ mặt hoang mang. Đoán là tôi không hẳn được coi là một cá thể người trong mắt của chị ấy.
Tôi đùn đẩy quà mà mình đã chuẩn bị sang cho Shinomiya-senpai, người đang chỉ tay vào chiếc ghế trống đối diện.
“Sao cũng được, em ngồi đi.”
“Vâng, thưa nữ hoàng.”
“Không phải nịnh bợ chị kiểu đó… Mà, sao cũng được.”
Ngồi xuống chiếc ghế được chỉ điểm, hiện tại tôi đang đối diện với hai tiền bối khoá trên. Có cảm tưởng như tôi đang tham gia phỏng vấn việc làm vậy. Nah, nếu là tình huống đó thì có lẽ tôi sẽ bình tĩnh hơn lúc này.
“Giờ trình bày đi, sao em lại phải nói dối chị hả, ‘Sajou’.”
Aisshhh, ý của chị ấy là thử thoát ca này cho chị xem nào. Nhưng, trả lời thôi thì chưa sao cả. Tại Senpai với sự cương trực vốn có và có phần bốc đồng nên tôi có thể thông cảm được phần nào. Thế nên tôi cũng sẽ thẳng thắn và nói ra những gì tôi nghĩ.
“Có vẻ như nếu để chủ tịch uỷ ban an ninh biết được tên của em thì kéo theo đó sẽ chỉ có thêm rắc rối, nên là, em lỡ miệng nói ra tên của một cậu bạn cùng lớp trong trạng thái phản xạ có điều kiện ạ.”
“Cá…!? Chị rất đề cao tính trung thực. Nhưng, em
chỉ đang gom rắc rối quẳng sang cho cậu bạn kia thôi.”
“Sao đâu chị. Yamazaki thấy hạnh phúc mà.”
“Chị-Chị hiểu r…. Không, chả hiểu gì sất! Sao em lại ghét nó, và em ấy lại thích nó được!?”
Tôi tin rằng nếu tôi buộc phải nói ra, thì nó sẽ khiến cho Yamazaki khá là xấu hổ. Mà, sao cũng được. Đằng nào thì, cậu ta cũng sẽ hạnh phúc vì chuyện này dù sao đi chăng nữa, nên cứ mặc định là điều tốt đẹp đi. Đang mải suy nghĩ về chuyện đó, tôi để ý thấy Inatomi-senpai gật gù tỏ vẻ hiểu ý.
“Hình như Inatomi-senpai hiểu điều em vừa nói đó.”
“V-Vângg…!? U-Um…!”
“Này này, đừng có làm Yuyu sợ thêm nữa, được chứ.”
“Em chân thành xin lỗi.”
“Chị chỉ đang đùa thôi mà, em lại ngay lập tức xin lỗi như vậy là sao…”
Bởi vì tôi cảm thấy tội lỗi và ghê tởm bản thân vì đã lỡ trêu chọc một bé thú cưng nhỏ nhắn và đáng yêu đến thế chứ sao. Nếu tôi không hối lỗi, làm sao mà tôi có thể ngủ ngon giấc được cơ chứ. Xin lỗi vì chỉ là một thằng đàn ông khôn hơn không kém. Giá mà tôi là một tên đẹp trai chẳng hạn, phản ứng về mọi chuyện sẽ rất khác phải không. Thực tại thì luôn luôn tàn khốc.
“U-Um…! Mình nên nói gì đây…” (Yuyu nói với chủ tịch)
Chị ấy hoang mang trông cũng dễ thương nữa cơ. Không biết chị ấy sẽ chọn ai làm bạn đời của mình trong tương lai nhỉ. Sau khi đấm vào mặt tên may mắn khốn nạn đó, tôi sẽ vui lòng để họ thuận lợi mà tiến tới hôn nhân.
“U-Um…Như em đã nói, Sajou-kun, chị khá tin là Yamazaki-kun sẽ thấy vui sướng khôn cùng bởi vì Rin-san đẹp nghiêng nước đổ thành.”
“Cá… N-nè! Không cần phải đùa mấy câu dở tệ đó đâu, Yuyu!”
“M-Mình không có nói phét…”
“…Tao bắt đầu cảm thấy có lỗi với mày rồi đó, Yamazaki.”
Trông mọi chuyện như thể tôi đang lợi dụng lòng tự tôn của Yamazaki để xua đi cơn giận dữ của Shinomiya-senpai bằng việc khen chị ấy, thứ mà chị ấy chưa thể thích nghi kịp thì phải. Dù cho, tôi không thực sự tác động gì cả.
“Ummmmgh…! D-Dù sao thì, em đâu thể nói dối người khác chỉ vì lý do đấy chứ, Sajou.”
“Vâng…”
Bởi vì Shinomiya-senpai luôn được yêu quý bởi rất nhiều người, một hình mẫu để hướng tới mà bạn có thể thấy ở mọi nơi, kiểu con nhà người ta ấy, nên làm sao có chuyện chị ấy hiểu cảm giác của một thằng nhóc cô độc với chỗ ngồi ở góc lớp cơ chứ… dù cho đó chỉ là những dòng suy nghĩ ích kỷ của tôi, nhưng với từng ấy cảm xúc và biểu cảm hơi quá đến từ chị ấy, có lẽ không phải là trường hợp này rồi.
Tôi tự biết khai thác tiềm năng ‘trung bình’ của mình. Cái cách tôi suy nghĩ cũng là chung nhất có thể cho mọi thứ. Hẳn rồi, đa số những học sinh ‘tầm trung’ sẽ chọn một cách giải quyết vấn đề giống nhau. Như kiểu tôi chọn địa một cái tên giả để bản thân không vướng vào rắc rối, chị ấy có vẻ còn chưa tiếp cận được với cái ý tưởng ở mức ‘tầm thường’ đó trong ngần này thời gian. Không phải do chị ấy là chủ tịch uỷ ban an ninh hay gì, mà là vì những người tự ti, nhút nhát ngại nhất là đối diện hay có liên hệ tới những người khiến họ trở thành tâm điểm của sự chú ý.
Đặc biệt là với phái nữ nữa. Khi trộn lẫn hỗn hợp gồm vẻ bề ngoài xinh xắn và tâm trí cứng rắn, sẽ vô tình tạo nên khoảng cách với mọi người xung quanh, đúng, một cách vô thức, và rồi khiến càng ít người muốn làm thân, hay là tiếp cận bạn.
Nghĩ đến đó thôi, tôi cũng đâu thể trách cứ Shinomiya-senpai được. Có khi chị ấy đang giấu trong lòng một nỗi bận tâm mà tôi không thể hiểu thấu thì sao.
“Em sẽ cẩn thận hơn kể từ giờ. Chân thành xin lỗi ạ.”
“Phải đó, đấy là việc em nên làm.”
“Vâng. Vậy rồi, nếu chị không phiền thì cho em rút.”
“Yeah, cho tới lần gặp mặt tiếp theo.”
“Đồng ý.”
“Eh…”
Tôi thực lòng rất biết ơn bởi lẽ vừa được trò chuyện với một mỹ nhân – Shinomiya-senpai, nhưng liên hệ quá nhiều tới mấy người trực thuộc uỷ ban an ninh thì tôi sớm muộn sẽ thành vấn đề được đem ra bàn tán mất. Cơ mà đối phó với mấy nhà lãnh đạo tài ba khổ sở hơn đối phó với đám đông nhiều. Và quan trọng nhất, vẫn là cuộc sống bình lặng mỗi ngày. Thêm nữa, dù tôi nghĩ mình đã xử sự và làm những việc tốt trong này, thì đây vẫn là phòng hướng đạo sinh.
Chắc là xài tên giả cũng chỉ là một ý không hay… Nhung khoan, tại sao họ lại biết tôi dùng tên giả được?
“-Ch-Chờ…Làm ơn chờ đã…!”
“!”
Một giọng nói nhỏ tới mức khó để nghe pha lẫn tuyệt vọng truyền đến màng nhĩ của tôi. Giọng nói đó, không thể nào là của Shinomiya-senpai được, nên tôi chắc chắn chỉ có thể là của một người duy nhất. Khoảnh khắc tôi quay lại – Chúa ơi, sao lại dễ thương như này… Một nữ sinh cao trung với băng đô đang đeo, được ví như một sinh vật có khả năng tuyệt chủng cần được bảo vệ ở hiện thời. Tôi phải biết trân quý và vảo vệ- À không nhé, chỉ là đùa chút thôi.
Quay người lại, tôi nhận ra Inatomi-senpai đang giữ tay hình nắm đấm nhỏ ngay trước ngực (như thay cho việc thể hiện quyết tâm). Còn Shinomiya-senpai đang ngồi cạnh chị ấy, lại bày ra sự bất ngờ không thường thấy.
“…Ah, Chị quên nữa.” Chủ tịch uỷ ban an ninh yêu quý đang lầm bầm.
“Senpai? Em mới vừa nghe đó nha.” Tôi dù không cố ý nhưng đã lên tiếng chống đối chị ấy.
Inatomi-senpai tặng cho quý cô chủ tịch thân yêu một ánh nhìn khó chịu, nó làm tôi thông suốt ra rằng hôm nay đến đây không chỉ để nghe giảng giải, mà còn kèm theo một vài việc khác nữa. mà xem lại, có vẻ như nếu chỉ vì việc đó, thì Inatomi-senpai đâu có cần phải hiện diện ở đây đâu nhỉ. Đáng lẽ tôi phải đoán ra từ lúc nghe tin họ đang tìm tôi khắp nơi…. Á à, phát hiện ra được vài điều rồi nhé.
“À thì, mong chị thứ lỗi cho em.”
“Đứng lại đó đã!”
Đang chuẩn bị tẩu thoát khỏi phòng hướng đạo sinh , Shinomiya-senpai đột ngột níu tay tôi lại. Ehehe, em lại bị tóm rồi. Lại một lần nữa nhỉ, chộp lấy em chỉ vì gọi em quay lại, rất là Shinomiya-senpai luôn ấy.
“Này…! Em đang tính chuồn lẹ và mặc kệ mọi thứ ở đây sao!?”
“Ehhh? Chị định giam em ở đây á, Senpai?”
“Khônggg! Lên lớp em vừa nãy không phải mục đích chính của việc này! Đừng có nói như thể nó là vậy nữa!”
Tôi bỏ cuộc sau khi cố gắng chạy khỏi đây với mấy câu đùa thậm tệ, tiếp tục ngồi lại chiếc ghế đó, một lần nữa. Thấy vậy, Inatomi-senpai cũng thở phào nhẹ nhóm. Aisshhh chết tiệt, tôi đang được bù đắp chỉ với việc nhìn chị ấy. À mà, còn phải lưu ý thêm. Trò đùa tệ hại đó không có tác dụng với Shinomiya-senpai.
“Không phải mục đích chính ư?”
“Phải, thế nên Yuyu mới đnag ở đây nè.”
Bằng câu từ của Shinomiya-Senpai, tôi liếc về bên phía Inatomi-Senpai. Tôi tưởng chị ấy sẽ lại giật bắn lên nữa cơ, nhưng chị ấy đang thực sự hướng thẳng về phía tôi với đôi mắt ấy, dẫu cho cơ thể nhỏ nhắn ấy vẫn đang rung nhẹ từng hồi.
“Yuyu đã luôn thấy bứt rứt vì phũ lòng tốt của em bữa trước, nên cậu ấy chỉ muốn nói lời cảm ơn tới em thôi.”
“Cảm ơn em…? Em còn chưa giúp chị ấy mà?”
“Đừng như vậy nữa. ít nhất thì nghe cậu ấy nói đã.” Shinomiya-senpai nhún vài, rồi nhìn sang Inatomi-senpai lần nữa.
Chị ấy quá đỗi dễ thương, và tôi thực sự cảm thấy tôi đang được hồi sức khi nhìn chị ấy, nhưng được chị ấy dành quá nhiều sụ chú ý cho lại khiến tôi có phần căng thẳng. Tôi hiểu việc Inatomi-senpai đã cố gắng lấy hết can đảm của mình, cẩn thận suy nghĩ câu từ cho thật hợp lý, khiến cho sự căng thẳng của tôi được hạ nhiệt kha khá. Nhưng mà nhé, tôi vẫn thấy ngắm nhìn chị ấy từ xa tốt cho việc thư giãn hơn là khi khoảng cách còn quá nhỏ như thế này.
“U-Um… hôm trước… Chị xin lỗi vì đã tỏ ra thô lỗ và từ chối lòng tốt của em, Sajou-kun.”
“Vâng.”
“V-Và nữa… cảm ơn vì đã gọi chị như vậy…!”
“…Yeah, chị không cần bận tâm đâu.”
Tôi có chút bối rối với những từ ngữ trịnh trọng mà Inatomi-senpai đã gắng hết sức để nói ra. Sau khi chấp thuận lời xin lỗi và cúi đầu xuống theo, chị ấy để lộ một biểu cảm nhẹ nhàng và thanh thản đến khó tả. Dạng sinh vật sống gì thế này, chị đang tính giết chết em với sự dễ thương của mình ư? Có gì đó trong tôi đang thôi thúc rằng đừng chỉ đơn giản dừng lại ở việc nhìn chị ấy mãi thôi.
“Chị sẽ cố hết mình để giữ sự tự tin này, đồng thời khắc phục nỗi sợ riêng của chị với tụi con trai!”
“…..”
…..Gì đây? Một cơn rùng mình vừa chạy dọc qua thân thể của tôi. Kể cả cho việc đó là vô ích như thế nào đi chăng nữa, thì cái cáh chị ấy diễn đạt nó có phần hơi bị…. bạn hiểu chứ? Cứ như tôi vừa được chứng kiến Senpai theo một góc nhìn mới lạ cực kỳ. Khốn thật, mém tí thì tôi lại để lỡ mồm nữa rồi. Tôi không muốn mở miệng ra để nói những thứ thừa thãi hay không cần thiết ở nơi này thêm nữa.
“…Yeah…Hãy giữ sự kiên cường đó.”
“Vâng! … Eh……?”
“Cảm ơn chị đã kể cho em nghe về vấn đề của mình. Nếu còn lần gặp mặt sau, em nhất định sẽ bắt chuyện với chị lần nữa. Còn giờ, cho em xin phép rút lui.”
“Sao phải vội vậy? …và nhé, đừng có bắt chị phải đưa em tới nơi này thêm một lần nữa.”
“Ok ạ. Hẹn gặp lại hai người.”
Hờ, cuối cùng cũng đến lúc được thả về lớp. Tiếp đến là ngắm nhìn gương mặt nữ thần của lòng tôi -Natsukawa để hồi phục. Tôi sẽ chỉ còn là tôi, tự thoả mãn, tận hưởng những gì mình nhận được. Sẽ đến lúc tôi bỏ đi lớp nguỵ trang tầm thường này, khi tôi đã khám phá ra điều tôi thật sự muốn làm. Cho đến lúc đó thì, tôi sẽ không làm tay sai, dưới trướng cho một người tôi còn không rõ là ai. Đó cũng là lý do, ai ai cũng có thể làm những thứ mình muốn.
**
Hai cô gái bước ra phía cổng trường, cảm nhận không gian thoáng đãng bên ngoài. Họ đang quay mặt về phía sân trường. Và bên trái là bức tường mà Wataru đã ‘tỉnh mộng và quay về thế giới thực’. Nhắc lại cho các bạn nhớ, để được cùng Natsukawa Aika yêu thích học chung một tường, và theo đuổi cô ấy, Wataru đã cố gắng cực hạn để vào được Cao trung tư thục Kouetsu này. Một ngôi trường cấp 3 với cổng lớn kèm theo lá cờ danh giá.
Hai cô gái ấy vẫn đứng nơi đó, lặng ngắm nhìn cổng trường từ phía trong.
“Hè về rồi, nhỉ. Tiết trời cũng đang ấm dần lên phải không, Yuyu.”
“Ừm… phải công nhận.”
“…Yuyu?”
Một cuộc trò chuyện vừa kết thúc giữa hai người và một cậu hậu bối nào đó thì phải. Shinomiya Rin và Inatomi Yuyu đã nói ra mọi thứ cần truyền đạt tới cậu ấy, cho đến hết giờ nghỉ trưa – hoặc là gần sát nút.
“Hay thiệt, run rẩy vì hào hứng á? Mình xác nhận là cậu đối xử cực tệ với mấy cậu nam sinh, còn riêng em ấy, nó đã không xảy ra, phải không.”
“Đúng vậy…So với mấy lần trước cùng mấy đứa con trai khác, nó không tệ cho lắm.”
Đúng như Rin vừa nói, Sajou Wataru là kouhai của họ. Lúc mà Yuyu đang tự trách mình vì ứng xử tệ hại, cô ấy đã kịp phát hiện
Wataru là đàn em của mình, thế là cô ấy chốt rằng phải xin lỗi cậu. Kể cả cho đã gặp gỡ cậu ấy một cách đường đường chính chính, nói chuyện với cậu ấy, nghe lại đoạn đối thoại giữa Rin-chủ tịch uỷ ban an ninh và cậu ta, Yuyu vẫn chỉ thấy rằng cậu ấy không hề xấu một chút nào.
“Mà… Mình vẫn cảm thấy mình đã lỡ nói gì đó làm em ấy bực mình thì phải…”
“Thứ gì đó khiến em ấy bực mình ư?” Rin nheo đôi mi lại, với vẻ mặt bâng quơ khó hiểu.
Bởi Rin không hề thấy có phần nào là gây ức chế nguyên buổi nói chuyện, nên bị bất ngờ trước lời của Yuyu cũng phải thôi.
“Mình không nghĩ cậu đã nói gì đó kỳ quặc đâu, và cũng chẳng có vẻ nào như Sajou có hậm hực gì cả…”
“Ra….là vậy à. Có thể nó chỉ trông như thế với cậu thôi, Rin-san.”
“Hm?”
Yuyu gặp khó khăn với việc giao tiếp với con trai , nhưng cô ấy luôn cố gắng tỏ ra chân thành và dùng ánh mắt để giao tiếp phần nhiều. Thế nên, cô ấy không thể không đa nghi rằng Sajou nhận đại lời xin lỗi và lòng thành của cô để mọi chuyện êm đẹp.
“…Mình cũng chẳng biết phải nói ra làm sao, nhưng….Sajou-kun… sự tuyệt vọng đã bao phủ lên đôi mắt mà cậu ấy nhìn mình.”
“Gì chứ…? Cậu ta đã làm vậy ư?”
Dĩ nhiên, Yuyu không thấy mình cần phải sợ ánh mắt vô hồn ấy dù có ra sao, nên là cuộc trò chuyện đã trở nên tự nhiên và thoải mái hơn, đồng thời tiếp thêm động lực giúp cho cô ấy có thêm dù chỉ một ít lòng tin vào bản thân mình. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nhận lấy ánh mắt u uất đó từ Sajou sau khi đã kể hết cho cậu ấy về kế hoạch nhằm khắc phục nỗi sợ giao tiếp và cách biểu hiện cảm xúc của cô cho những đứa con trai, lại khiến cô thấy giá lạnh đến tủi thân.
“Ah, sao nhỉ… Mình nghĩ mình đã hiểu nhầm ý của em ấy. Sajou rốt cục đã thân với Rin-san rồi nhỉ.”
“Hmm…”
Đúng, đó chỉ là những suy nghĩ mang tính một chiều của Yuyu, một suy nghĩ đầy chủ quan. Chẳng có căn cứ chắc chắn rằng Sajou Wataru nghĩ cô là một người tẻ nhạt. Còn với Rin, cô ấy cảm ơn lời khuyên của cu cậu hậu bối này và phủ nhận việc cậu ấy là một người xấu. Thế mà, lời nói nghi hoặc ấy lại từ chính Yuyu phát ra, nên RIn đâu thể để im lặng mãi được.
“Không phải lo lắng quá đâu, Yuyu, cậu vốn dễ thương mà.”
“S-Sao lại đột ngột nói vậy chứ…”
Rin ôm chầm lấy Yuyu từ phía sau, nhẹ nhàng xoa đầu của cô bạn nhỏ nhắn. Chủ tịch uỷ ban an ninh đã sử dụng cách thức an ủi mới mà cô đã ngộ ra mới đây, dự định sẽ làm như vậy với mọi người luôn dõi theo cô. Hãy cùng đồng hành với họ, như Wataru đã nói. Và rồi, dựa vào những người đồng đội đáng tin cậy của mình. Chỉ sau một lúc, trên gương mặt của Yuyu, nụ cười đã thực sự trở lại.
**
Người đầu tiên đề xuất nên là người đầu tiên thực hiện nó – Như lời của ai đó trong quá khứ đã nói, có vài thứ quan trọng mà tôi cần phải để tâm đến ngay lúc này.
Tôi bất chấp sự thấp kém , tầm thường của mình, để con tim này hướng tới một thứ mà bản thân chẳng bao giờ chạm tới được. Tôi không nghĩ đó là một sai lầm, ít nhất nó đã giúp tôi tái thiết lập nên môi trường sống mà tôi tìm được bản ngã của mình ở hiện tại.
Tôi vẫn đinh ninh, vì kể cả giờ, dường như tôi vẫn đang cố với lấy những điều xa vời tầm tay, nhưng thực tế không hề như vậy.
“…Ah! Sajocchi Sajocchi!”
“…?”
Mới chỉ bước vào lớp học, Ashida ra hiệu với tôi bằng một giọng nhỏ nhẹ. Chẳng biết cô ấy đang tính nói đến việc gì, nhưng tôi ngay tắp lự tiến đến đó.
“Nhìn đi, nhìn đi kìa…!”
“?.......Khoan, cái gì thế …!”
Ashida đang chỉ tay đến một hướng cụ thể. Nơi đó, là Natsukawa đang trò chuyện cùng một vài bạn nữ ở trong lớp. Không nói việc họ rõ ràng không phải kiểu con gái thô lỗ kiểu căng. Họ là những cô nàng bình thường kèo theo sự dễ thương bên mình. Có cần ăn cơm đậu đỏ mừng chiến tích hôm nay không?
“Phùu… Không tệ nha, Natsukawa.”
“Sao nghe cậu như bố của Aicchi vậy? À…Zakki tham gia nữa rồi kìa.”
“Tao sẽ mần thịt mày, Yamazaki.”
“Mình không nghĩ câụ đang ở vị trí có thể phàn nàn được đâu, Sajocchi.”
Grrrrr… chẳng thể làm gì được. Ít ra có khá nhiều mấy cô nàng xung quanh, nên Yamazaki sẽ không dám thể hiện biệt tài của một dân chuyên bóng rổ để giành lấy tâm điểm từ Natsukawa được. Tôi quyết định sẽ bỏ qua cho hắn, với tư cách là Người giám sát của Natsukawa…! Lại một lần nữa, tôi sẽ chẳng làm gì để can thiệp vào cả.
“À phải rồi, trưa nay cậu không đi ăn với Natsukawa ư, Ashida?”
“Ráng rồi đó. Cơ mà, mình tặng cho Aichi một cái nháy mắt, và để lại mọi việc cho cậu ấy tự lo liệu.”
“Hở~”
Tôi có thể mường tượng được gương mặt của Natsukawa khi mọi chuyện diễn biến như vậy. cá nhân tôi thấy Ashida ở cạnh bên Natsukawa cẫn tốt hơn… Cô ấy sẽ giúp mọi người dễ bắt chuyện với nhau hơn nữa. Nhưng thôi, đó chỉ là những thứ tôi mong muốn ích kỷ. Natsukawa vẫn nên là trung tâm của sự chú ý. Đáng lẽ tôi nên biết, rằng cô ấy không hề phù hợp với một tên phiền phức luôn quấy phá ở cạnh như tôi…
“Sao không vô góp vui đi, Ashida? Mình sẽ canh chừng cho.”
“Canh chừng cái gì cơ…”
Ashida phàn nàn, nhưng cuối cùng vẫn là nhập bọn với hội những người vây quanh Natsukawa. Nhờ đó, ai trong đám đông ấy và cả Natsukawa đều đang nở một nụ cười tươi rói, phủ đầy sự vui vẻ ấm ấp lên bầu không khí của lớp học. Thật tốt khi được là người quản lý idol của cô ấy. Chắc tôi nên tự thưởng gì đó cho tối nay rồi.
Quan sát tổng thể lớp học từ phía góc lớp, mọi thứ hình như chuyển biến thành một khung cảnh yên ả và nôn nao. Mới chỉ có thể thôi nhưng cái bánh tôi mua cho bữa trưa đã ngọt hơn rồi đó. À mà, cũng tại tôi đang ăn trưa muộn ấy mà. (Đói thì ăn ngon hơn)
Ngay cả với tôi, dù chỉ từ đằng xa thôi, đã có thể cảm nhận khu lớp có Natsukawa kia đnag ngập tràn hạnh phúc và vui vẻ đến nhường nào. Nếu như đang ngồi ở đấy, liệu tôi có cảm nhận được mọi thứ như thế này, hay thay vào đó là cảm giác khó chịu khi bị kẹp giữa nhóm của chị Hai vào lúc sáng?
Bỏ qua tất cả đi, đây chính là hình tượng của Natsukawa tôi hằng mong ước. Chỉ cần quan sát cô ấy từ xa, những khúc mắc trong lòng cản tôi lại bấy lâu nay mà tôi lẩn quẩn mãi chẳng ra, đang dần được tháo gỡ rồi.