Cesilica đột ngột tỉnh dậy. Cô không nhận ra cảnh vật xung quanh.
Cô đang ở một phòng nhỏ, giống như một phòng giam được làm từ đá xung quanh. Các hộp gỗ và và ván vỡ rải rác dọc sàn đá lạnh.
Dần tìm lại được kí ức của mình, cô bị đụng bởi một cú đau đầu báng bổ. Cô ngay lập tức nhớ lại chuyện xảy ra hôm qua.
Sau khi đi đường núi một mình, cô đi bộ được vài giờ trước khi nghe thấy tiếng gọi, “Này, nhóc!”
Trong một thoáng, cô đã mong đó là tiếng Dogi trước khi nhận ra điều đó là rất khó để xảy ra. Giọng nói đó không lịch sự, cũng không vang như tiếng của Dogi. Trái lại, nó mang tính uy hiếp và thâm hiểm.
Cesilica quay về phía người đàn ông gọi cô. Hắn ta trông bù xù, nồng nặc mùi rượu và máu khô.
“Tôi có thể giúp gì cho ông!?” cô ngần ngại hỏi. Cô không muốn nói chuyện với hắn ta, nhưng cô nhận ra điều an toàn nhất nên làm là phục tùng.
“Nhóc chắc hẳn không phải dân quanh đây. Chỗ này là địa bàn của bọn tao,” gã đàn ông khinh bỉ “Kẻ nào qua đây đều phải trả phí. Tao sẽ lấy…mọi thứ của mày!”
Bụi cây xung quanh rung lên. Từ chỗ đó là hơn mười gã đàn ông trang bị đến tận răng.
Ugh. Đồ thật kém chất lượng. Cesilica rên rỉ lên với chính mình. Không, giờ không phải lúc soi xét giáp vũ khí của bọn chúng.
Chỉ là cô rất đen, cô vừa chia tay với Adol và Dogi được nửa ngày. Cô không thể làm gì trong tình huống này. Cô thiếu cả phương tiện lẫn sức lực để chống lại mười gã đàn ông, được trang bị hay không.
“Tôi sẽ đưa các ông tiền, chỉ cần thả tôi đi thôi,” cô bình tĩnh đưa ra đề nghị.
“Lựa chọn tốt đấy. Giờ đưa hết đây.”
Cô đã cảm thấy thật an tâm khi họ chỉ cần tiền. Cô muốn hết dính dáng với lũ hoo-li-gân này và tiếp tục cuộc hành trình. Chúng càng lại gần, mùi hăng trên người bọn chúng càng rõ.
Cesilica rút tiền ra khỏi túi.
“Chờ đã, Sếp!” một gã kêu lên.
Ôi không! Làm ơn, cầm tiền rồi biến đi.
“Con bé này chắc chắn là quý tộc.”
Cái gì?
“Chỗ tiền này chỉ là một giọt nhỏ trong biển tiền thôi. Nếu chúng ra bắt con bé làm con tin, ta có thể giàu to và sống trong thị sống cùng mấy tay to khác.
“Hmm…mày cũng có lí đấy,” tên cướp đầu tiên lẩm bẩm.
Nhà Kentia được biết đến trên toàn lục địa, nhưng còn lâu mới lên tầm quý tộc, chứ đừng nói có tiền để mà trả tiền chuộc. Bên cạnh đó, nhà Kentia ở chỗ xa, rất xa khỏi cái nơi rừng hú này.
“Quý tộc!? Tôi không phải – “ cô định nói, nhưng bị ngắt lời bởi một tên cướp.
“Đừng giả ngu với bọn tao! Bọn tao đếch ngây thơ như mày nghĩ đâu! Chỉ có quý tộc mới mua được bộ đồ thế kia thôi,” hắn tuyên bố, chỉ về phía áo của cô.
Cesilica nhìn xuống. Cô đang mặc bộ áo lông là từ da gấu elgari. Cô còn đủ quan tâm để thêu lên nó. Cô không nghĩ đến nó vì đây là đồ mặc nó hằng ngày với cô.
Ba con gấu elgari cung cấp cho Cesilica đủ da để làm một cái cho cả Dogi và Adol, nhưng họ từ chối, bảo trang phục đắt tiền chỉ lãng phí trên người họ thôi.
Cô đã hiểu tại sao bọn hắn lại nhầm cô là quý tộc.
“Tôi không phải là quý tộc. Áo này tôi tự làm-”
“Làm từ da gấu elgari nhóc tình cờ nhặt được hả? Mày không lừa được bọn tao đâu, quý cô nhỏ ạ.’
Đúng là không cãi lại ý này được……
Và đó là lí do mà Cesilica bị cầm tù trong cái nhà giam bụi bặm ở đâu đó trong nơi trú ẩn của bọn cướp. Đây có thể là nhà giam tạm thời hoặc kiểu nhà kho lâu ngày chưa được dùng đến.
Cô giận giữ càu nhàu. Bị cướp là một chuyện, nhưng bị nhầm là quý tộc và bị bắt để lấy tiền chuộc là chuyện khác. Trong mọi việc xấu có thể xảy ra, đây chắc chắn là việc tệ nhất. Dù vậy, cô vẫn không sợ hãi, ít nhất không phải theo cái kiểu mà cô sẽ sợ trước khi gặp Adol.
Bây giờ cô đã kiên định với tham vọng trở thành thợ rèn giỏi nhất thế giới, xứng đáng để cha cô công nhận.
Đây chỉ là một bước lùi thôi. Một bước lùi cực kì bất tiện.
Toàn bộ thời gian rảnh này đủ để cô có khắc im lặng trầm ngâm. Suy nghĩ của cô loanh quanh về quá khứ. Cô nhớ một điều cha đã dạy cô: “Tất cả mọi thứ con rèn đều hoàn hảo, nhưng chỉ đến thế thôi.”
Lúc đó, Cesilica không biết nên nghĩ về nó thế nào, và sau ngần ấy năm điều đó vẫn không thay đổi. Nó sẽ là câu hỏi đầu tiên cô sẽ hỏi khi gặp lại ông lần nữa.
Nếu cô gặp lại ông.
Cesilica lắc đầu. Bình tĩnh lại nào.
Nhưng đã quá muộn. Nỗi sợ không được nhìn lại cha quay trở lại, và giờ nó là mọi thứ cô có thể nghĩ đến.
Có lẽ vận may của cô sẽ đổi chiều và lũ cướp sẽ nhận ra chả có ai để đòi tiền chuộc cả. Khi đó có lẽ thả cô đi sẽ dễ hơn….
…..Cứ như thể mọi thứ sẽ dễ dàng thế vậy. Cô đang mong đợi cái gì cơ chứ? Rằng bọn cướp sẽ thả cô ra và nói, “Xin lỗi cô bé, bọn tôi hiểu nhầm. Ngày tốt lành!” ấy hả.
Không ai có thể giúp cô – không phải Adol, không phải Dogi. Cesilica chỉ có thể phụ thuộc vào bản thân cô khi này.
Căn phòng giam giữ cô nhỏ, thậm chí là ngột ngạt. Chỉ có một cái cửa làm từ những thanh gỗ thẳng được buộc bởi xích sắt. Không nghi ngờ gì về việc nó được làm vội vàng từ sắt vụn. Sau cánh cửa là một hành lang giống một đường hầm, với tường được khắc theo kiểu giống với cả phòng giam của cô. Cô chắc chắn đang ở dưới lòng đất hoặc trong hang. Giá mà cô có chiếc búa yêu thích của cô, cô có thể đập nát cánh cửa bằng một nhát. Cả túi của cô cũng không còn.
Kể cả Cesilica biết đồ của cô được giữ ở đâu, không có đủ thời gian để lên kế hoạch lấy chúng trước khi bọn họ phát hiện ra cô không phải quý tộc. Và một khi chúng đã tìm ra, thì cô chả sống để làm gì cho chúng nữa cả. Hoặc có thể…chúng bắt cô trả giá theo cách khác.
Nếu mình chết, mình sẽ không thể làm thêm kiếm, khiến, hay giáp….Mình sẽ không bao giờ gặp lại cha.
Nếu Adol ở đây, cậu sẽ làm gỏi bọn cướp trong chớp mắt….
Nhưng suy nghĩ vậy là viển vông,
Đột nhiên, cô nghe thấy tiếng gào báo động tiếp nối bởi những tiếng bước chân hướng đến cuối hành lang, sau đó là tiếng kim loại va chạm. Chắc chắn có kẻ xâm nhập.
Có thể đó là Adol thật!
Không. Đừng hi vọng nhiều quá, Cesilica. Tất cả hi vọng mày có rồi sẽ bị nghiền nát bởi sự thật tàn nhẫn của số phận ghê tởm của mày…..
Một tiếng va chạm chói tai làm rung động phòng giam. Căn phòng giờ đầy bụi và đá vụn. Chỗ từng là một cánh cửa giờ chỉ còn là lỗ trống.
Ở lỗ hổng đó là dáng đứng hùng vĩ của một người với cơ thể cường tráng.
“Này nhóc. Nhớ tôi chứ?”
“Dogi!!” Cesilica nhẹ người bật khóc.
Dogi bật cười. “Thất vọng vì là tôi thay vì Adol hử?”
“Cái gì? Không! Anh chui vào đây kiểu gì vậy?” Cesilica liếc nhìn quanh Dogi, “Anh phá bức tường đó bằng cái gì?”
“Họ không tự nhiên mà gọi tôi là “Dogi Phá Tường” đâu,” anh nhếch mép cười, giơ nắm đấm lên. “Tôi đã từng cho bay những bức tường căng thẳng hơn nhiều rồi.”
Cesilica thở dài. Thế qué nào mà một người có thể chuyên nghiệp trong việc phá tường?
“Nếu cô vẫn còn thắc mắc, Adol cũng ở đây đấy. Cậu ta làm mồi nhử.” Dogi nói.
Cesilica nhanh chóng hé đầu cô qua cái lỗ trên tường, nhìn hai bên tìm Adol.
“Nhanh lên. Ra khỏi đây nào,” Dogi cương quyết, bước chân ra ngoài.
Cesilica theo sát phía sau. “Ngay sau lưng anh đây!” cô trả lời.
Hai người họ bước xuống đường hầm tăm tối, nhìn quanh những ngã rẽ xem có tên cướp nào không.
“Làm sao mà anh biết tôi gặp rắc rối vậy?” Cesilica hỏi.
“Chuyện khá hài đấy. Sau khi chia tay, Adol khẳng định là cậu ta quên hỏi cô cái gì đó,” Dogi trả lời. “Trước khi kịp nhận ra, bọn tôi đã nhanh chóng chạy theo đuôi cô rồi.”
“Thế à. Vậy anh ấy cần hỏi tôi chuyện gì vậy?”
“Cái gì đó về tên của cha cô.”
“À ừ nhỉ. Tôi chưa bao giờ nói với các anh, phải không?”
Cesilica và Dogi vừa trò chuyện vừa hướng đến lối thoát khỏi đường hầm.
Dogi giải thích cách anh và Adol tìm ra cô. “Sau khi bám theo dấu chân của cô một lúc, bọn tôi phát hiện dụng cụ của cô nằm lăn lóc trên đường.”
“Bọn man rợ!” Cesilica gào lên trước khi nhớ ra họ phải đang lén lút.
Dogi đưa Cesilica túi dụng cụ của cô. “Yeah, và đương nhiên là bọn tôi nhặt chúng cho cô rồi.”
“Oh! Những đứa bé quý giá tuyệt đẹp của chị! Bọn chúng có đụng gì đến các em không!?”
Cesilica ôm dụng cụ của cô vào lòng rồi cọ má cô vào chúng.
“Đa số chỗ đồ này đáng giá hơn bất kì thứ gì bọn chúng có trong cái bãi rác này. Lũ tối dạ đó chắc không biết phân biệt giữa đồng với vàng đâu.” Cô chỉ trích.
“Chuẩn đấy,” Dogi đồng tình. “Tìm cô dễ như ăn kẹo, với đống dấu chân và dụng cụ rải thành dòng trên đường.”
“Tôi không biết các anh thông thạo cả chiến lược cho việc xâm nhập đấy.”
“Chiến lược xâm nhập cơ á?” Dogi cười, “Cô muốn gọi vậy cũng được thôi. Adol chỉ có năng khiếu trong việc tìm ra mấy thứ kiểu này thôi. Cậu ta luôn giỏi giải mấy cái mê cung đánh đố đến đau não.
“Câu đố hả….”
Cứ sau mỗi ngã rẽ là lại thêm một dãy hành lang, rồi lại ngã rẽ tiếp.Chả thấy lối ra đâu cả.
“Nói đến mê cung đánh đố, anh chắc đây không phải một trong số chúng chứ?”
“Hah. Nghe cô nói kìa. Tìm cô trong cái hang này không dễ đâu. Nhưng đúng là cái hang này rộng hơn tôi nghĩ.”
“Anh biết chỗ này hả?”
“Yeah. Adol nghe vài người trong thị trấn nói về nó. Họ bảo rằng giờ bọn cướp đang trú ở đây, nhưng trước đó ở đây là tổ của một con quái vật khổng lồ.”
Cesilica rùng mình. “Khổng lồ…? Chuẩn ra thì đến mức nào?”
“Chịu, chắc là to hơn nhiều so với gấu elgari, dựa theo những đường hầm này.”
“Vậy…bọn cướp giết con quái vật trước khi chuyển đến?”
“Tôi nghi ngờ chuyện đó. Nhìn vào tình trạng của cái hang, con quái vật bỏ chỗ này chắc cũng được một thời gian dài rồi. Bọn chúng chỉ tình cở tìm ra rồi biến thành hang ổ thôi.
“Hmm…tôi ở đây cũng được kha khá thời gian, có cái gì đó là lạ về cái hang này…” Cesilica nhận xét, tập trung suy nghĩ.
Trước khi Cesilica kịp nghĩ xong, họ cuối cùng cũng thấy ánh sáng cuối con đường.