Trên đường đến Ispani….
Đó là một buổi tối như bao buổi tối khác, Adol và Dogi đang cắm trại tại nơi tách biệt khỏi văn minh con người. Khu rừng đang chìm sâu vào giấc ngủ, cành lá trên cao đung đưa nhẹ nhàng trong gió, rải một lớp màn bằng ánh trăng lên những tán cây trên nhóm lửa.
Hai nhà du hành vừa mới hoàn thành một cuộc săn hoang dã, và đã chuẩn bị sẵn sàng một món hầm thịnh soạn bằng chiến lợi phẩm của ngày hôm nay. Để làm dịu vị đậm của thịt, Adol thêm vào nồi hầm vài loại thảo mộc và gia vị.
Bữa ăn kết thúc với một cái nồi sạch như khi họ trước khi họ bắt đầu nấu ăn, cùng lẻ loi vài miếng xương. Với cái bụng đã căng đầy, họ thư giãn, tận hưởng những khoảnh khắc thế này mà họ đang và sẽ tận hưởng thêm nhiều lần.
Dogi nằm nghiêng người, một tư thế mà anh đã quen nằm sau mỗi bữa ăn no nê để cho cái bụng của anh thời gian để tiêu hóa.
Adol rút thanh kiếm khỏi vỏ, bắt đầu thói quen sau ăn của riêng cậu. Lưỡi kiếm phản chiếu ánh trăng, tạo ra một dải màu trắng ngọc trên nền đất. Viên Ngọc Mặt Trăng (Moon Gem) trên chuôi kiếm sáng long lanh một cách thanh nhã với vẻ đẹp huyền bí sánh ngang với chính mặt trăng.
Thanh kiếm yêu quý của Adol, Caliocerion.
Sau khi nhận được nó ở Altago, Adol đã cùng nó vượt qua vô số gian nan và khổ ải. Phương thức rèn độc nhất vô nhị trao chính nó cho sức mạnh huyền bí ẩn chứa bên trong viên Ngọc Mặt Trăng. Nó cắt qua mọi thứ dễ dàng như một con dao chém qua nước – quả thực là một vũ khí với chất lượng không thể bàn cãi.
Adol chăm chú mài thanh Caliocerion lên viên đá mải trước khi quét một lớp dầu mỏng từ đầu đến cuối lên cả hai mặt của lưỡi kiếm. Cậu kết thúc công việc bảo trì của mình bằng cách nhẹ nhàng đánh bóng lại thanh kiếm bằng vải. Chỉ đơn giản lau những vết bẩn trên thanh kiếm sau mỗi trận chiến là không đủ. Adol nghiêm túc thực hiện quá trình chăm sóc thanh kiếm này thường xuyên, dù có chiến đấu hay không.
“Cậu rất thích thanh kiếm đó, phải không?” Dogi đưa ra cảm nhận, ấn tượng với sự tận tụy của Adol.
“Tớ đoán là vậy” – Adol trả lời, sau khi hoàn thành việc lau dọn hằng ngày. Cậu vung thanh kiếm một nhát, hài lòng với công việc của mình.
Cậu chưa bao giờ bỏ bê vũ khí của mình, nhưng việc cậu quan tâm đặc biệt đến thanh kiếm này là thật. Đây không phải là vũ khí hạng huyền thoại đầu tiên mà Adol đạt được. Thực ra, cậu phải sở hữu vài thanh từ những chuyến phiêu lưu trước đó, nhưng cậu luôn luôn làm mất chúng sau đó – có lẽ chỉ đơn thuần là vì thiếu may mắn, hoặc tại một lời nguyền nào đó.
Nhưng lần này sẽ khác. Cậu sẽ quan tâm tới thanh kiếm này và không để phụ thuộc một chút nào vào may mắn. Lần này, chắc chắn, Adol Christin sẽ không làm mất thanh kiếm của mình.