Chuyển Ngữ Viên: Em Mờ.
Biên Tập Viên: Lam Sói.
-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Sau khi đánh bại bọn quái vật thì một nhóm pháp sư đã tự nguyện dùng thủy ma pháp để dập lửa nên toàn bộ quá trình phản công đang diễn ra suôn sẻ. Mọi người đang cố vớt vát những gì còn lại từ đống đồ của họ trong những tòa nhà đang cháy, trong lúc băn khoăn không biết nên làm gì để kiếm sống từ giờ trở đi.
Mặt khác, chúng tôi phải chờ ở ụ pháo trên tường. Bọn mạo hiểm giả có quan điểm như vầy, “Cho tới khi bọn tôi được nghe đầy đủ mọi chuyện và mục tiêu của mấy người thì cả hai mới được phép đi lại chung quanh.” Cá nhân tôi nghĩ lời nói đó khá hợp lí. Nếu chúng tôi lảng vảng quanh đây và bị tấn công thì chúng tôi không thể trách cứ ai được, cho nên tôi bảo Reko cứ ngồi yên một chỗ.
Tuy thế...
“Không sao, ta không phiền... À, có thể đưa ta mượn một cái chăn nào đó không? Các người có thể nghĩ ta thật vô tâm khi nói những lời đó trong lúc cái thị trấn này vẫn còn đang gặp rắc rối, nhưng đứa trẻ này đã cật lực từ sáng tới giờ. Ta muốn con bé ngồi đây ngủ một lát.”
Reko, người vừa hoàn tất trận không chiến của mình, đang lắc đầu buồn ngủ trong lúc lấy tay dụi mắt. Mặc dù con bé trông vẫn còn tỉnh táo, gánh nặng đè lên nó hẳn đã tăng đáng kể. Thay vì ngủ gà ngủ gật thì tôi muốn con bé nghỉ ngơi đang hoàng hẳn hoi.
Những người lính gác – khoảng một tá mạo hiểm gia – trao đổi những cái nhìn, và cuối cùng một trong số họ đi xuống phòng bảo vệ. Từ bầu không khi xung quanh họ, tôi có thể đoán họ là những chiến binh giỏi nhất. Chỉ cần cho thấy một xíu thái độ thù địch thôi là một con rồng ăn cỏ như tôi sẽ lên bàn thờ trong vòng vài giây. Tôi hoàn toàn không có ý định chống lại bọn họ đâu.
Sau đó, người lính trở lại với một tấm chăn trên tay.
“Đây, chăn đây. Tuy vậy, lo lắng cho sức khỏe của một đứa con gái đồng loại, thật khác với những gì tôi nghe được. Ngươi có vẻ từ bi.”
“Chỉ là vì tò mò thôi, các người đã nghe được những gì về ta?”
“Thiêu rụi làng mạc để cho vui. Khi ngươi đói ngươi làm máu thịt chảy thành sông chỉ để thỏa mãn cơn thèm khát của bản thân.”
“Ta chưa bao giờ làm thế, thật đấy. Thực phẩm chủ yếu ta ăn là cỏ hoặc cây. Măng là đồ ăn ưa thích của ta.”
Mọi người ai nấy đều lo lắng, với khuôn mặt cho thấy họ không hề dễ dàng bị lừa đâu. Tôi đã bí mật mong rằng sẽ có ai đó tin tôi mà cho tôi một ít măng, nhưng có vẻ như thất bại rồi.
“Reko này, dân làng đã cho chúng ta mượn chăn. Giờ đi ngủ đi và để cơ thể nhóc hồi sức.”
“Nhưng – để ngài Ác Long Chúa không được bảo vệ và ngủ ngon lành giống như... “
“Ta không quan tâm! Nhóc chắc đã mệt lắm rồi! Nhiệm vụ của nhóc giờ là nghỉ ngơi!”
“... Thuận theo ý ngài.”
Reko quấn tấm chăn quanh người và phóng lên lưng tôi với một cú nhảy nhẹ.
“Vậy thì, xin thứ lỗi vì phải nghỉ ngơi trước ngài.”
“Nhóc không thích đi ngủ trước ta nhưng lại không phiền khi nhảy lên lưng ta. Ừ, ta không phiền đâu. ( ;´Д`)”
Không có tiếng đáp lại. Tôi thấy một thứ gì đó mềm mại đổ sụp trên lưng tôi.
“Revendia, ngài thấy thế là ổn rồi ạ? Nếu cần thì tôi có thể chuẩn bị thêm một trăm tấm chăn nữa.”
“Ta thực sự không buồn ngủ.”
Cả thể xác lẫn linh hồn tôi đã đến giới hạn. Tuy vậy, tôi không có gan tới mức nằm ngủ giữa một đống sự thù địch, tất cả đều nhắm vào tôi. Tôi cho là nếu cả hai đều đi ngủ thì bọn tôi sẽ bị tổng tấn công toàn lực và lăn đùng ra chết. Vì tôi cảm thấy ngạt thở nên tôi nói ra vấn đề chính bằng chất giọng nhỏ để không đánh thức Reko.
“Nghe này, ta có một câu hỏi nghiêm túc dành cho mọi người. Liệu ta có thể để các người chăm sóc con bé không? Thực tế thì đứa trẻ này không phải là đồng loại của ta, con bé chỉ là người bình thường mà thôi. Nếu mọi người nuôi dạy nó đàng hoàng thì ta nghĩ nó sẽ trở nên hữu ích và trở thành một pháp sư xuất chúng.”
“... Mục đích của ngươi là gì?” Tên cung thủ hít một hơi thật sâu và trả lời.
“Không, ta không có động cơ ẩn giấu gì cả. Có sao nói vậy thôi.”
“Câu chuyện đó hoàn toàn không đáng tin tí nào. Ma lực con bé sử dụng không phải là của con người, thứ đó có nguồn gốc từ bọn quỷ. Hơn nữa, pháp lực đó còn đặc biệt tà ác. Ngươi, kẻ đã ban cho nó ma lực đó phải hiểu điều đó nhất, đúng chứ?”
“Mặc dù đúng khó tin nhưng đó là sự thật.”
“Đừng dối trá nữa.”
“Rắc rối thật...”
Tôi thất bại rồi.
Vai diễn một cô bé thuần long sư đáng kính đã biến mất, lấy lại cuộc sống yên bình trước đây cũng không khả thi. Nếu cứ thế này thì tôi sẽ mắc kẹt dưới lốt bảo mẫu mãi mãi và bị sút đít đi tiêu diệt Quỷ Vương mất. À, giữa đường tôi có thể bị giết vì đạn lạc nữa chứ.
“Xin lỗi vì đã để mọi người chờ.”
Khi tôi đang xem xét lại tình hình của mình thì vị hiệp sĩ Ariante, người vẫn còn chỉ huy bọn họ chỉ mới mươi phút trước, xuất hiện từ đằng sau những người lính đang trông chừng tôi. Có vẻ cô ta giờ mới giải quyết xong đống tàn dư của bọn quái vật.
“Mọi người có thể lui ra rồi. Sẽ tiện hơn nếu cuộc nói chuyện này có ít người hơn, cho cả hai chúng ta.”
“Chị cả à, chị có chắc là chị sẽ ổn chứ?”
“Chắc, tôi không phiền đâu. Dẫu sao thì nếu sự tình trở nên nghiêm trọng thì dù tôi có ở một mình hay không thì tất cả cùng đều bị tàn sát. Nếu thế thì tạo tiền đề cho một cuộc đối thoại có vẻ là khả quan hơn.”
Tôi đâu có đủ sức làm thế, Reko thì tôi không biết. Dù gì thì Ariante trông có vẻ có hiểu biết hơn cái bọn đang tỏa ra sự khát máu kia. Điều đó cũng đủ để làm tôi an tâm rồi. Khi đám lính rút lui, người phá vỡ sự căng thẳng là Ariante.
“Ác Long Revendia, tại sao ngài lại nổi loạn chống lại Quỷ Vương? Với một sự tồn tại như ngài thì ngay cả Quỷ Vương cũng không dám đối xử thiếu kính trọng đâu. Hay đó là vì danh dự của ngài không cho phép ngài phục vụ dưới trướng bất kì ai?”
“Đúng như ta nghĩ, cô cũng hiểu lầm rồi... Nghe này, ta không phải ác long, ta chỉ là một con thằn lằn không ăn gì ngoài cỏ. Nói trắng ra, nếu chúng ta choảng nhau bây giờ thì ta sẽ tạch sau mấy giây thôi.”
“Tôi thì lại không nghĩ một con thằn lằn lớn xác lại có hiểu biết sâu rộng về loài quỷ.”
“Chỉ là tình cờ, tình cờ mà thôi. Ta đã sống quá thọ và khi đã bí mật chạy trốn khỏi biết bao loài quỷ ta đã học được nhiều điều. Nhưng điều đó không có nghĩa là kiến thức của ta chứa đựng tất cả mọi thông tin về quân đội của Quỷ Vương. Chắc chắn có nhiều con quỷ mà ta không biết tới.”
“Vậy thì, ngài giải thích như thế nào về đứa con gái đồng loại của ngài.”
“Về chuyện đó thì ngay cả ta cũng khó mà giải thích. Con bé là người làm mọi chuyện trở nên phức tạp như thế này.”
Cùng một cách thức tôi giải thích cho Raiotto, tôi bảo với cô ta từ đầu tới cuối mọi chuyện từ lúc Reko được dâng làm vật tế.
Kết quả là...
“Thật không thể tin được.”
Lời đáp trả y như những gì Raiotto phản ứng. Hiển nhiên rồi, tôi đoán. Ngay cả tôi cũng vẫn đang tự hỏi xem toàn bộ mọi thứ có phải là một cơn ác mộng thôi không.
“Nếu con bé chỉ là một pháp sư bình thường thì câu chuyện này cũng vô lí. Cũng như một đứa bé sơ sinh không thể tự dưng đứng dậy mà đi được, muốn phát xuất ma thuật cần phải trải qua một quá trình. Sẽ chẳng có gì là khó nếu người ta có thể sử dụng ma lực vô hạn chỉ vì hiểu lầm.”
“Có khả năng là đứa trẻ này là một thần đồng hay thứ gì đó tương tự không?”
“Tôi không thể cam đoan đã có những trường hợp tương tự trong quá khứ, nhưng... mấy thứ đó chỉ là truyền thuyết. Trong số những pháp sư vĩ đại được lịch sử ghi lại, có vẻ như đã có một người có thể sử dụng được những ma thuật to lớn ngay từ lúc ông ta nhận thức được, nhưng đó chỉ là nói quá thôi, không hơn không kém.”
“Giờ thì có thêm con bé nữa.”
“Tôi không thể tin chuyện này được.”
Ughhh, tôi rên rỉ. Có lẽ lí do tại sao mà người ta không tìm ra những đứa trẻ tài ba là vì họ cứ đối xử với chúng như quái vật vả đuổi chúng ra khỏi thị trấn. Đã có mấy trường hợp như thế, não bộ bọn chúng dở dở ương ương và rồi trở nên không khác gì so với bọn quái vật...
“Cho dù, vì cớ gì đó mà tôi tin chuyện này, thì rắc rối sẽ trở nên lớn hơn. Thứ ma lực đứa nhỏ sở hữu không phải là của con người. Nếu con bé sử dụng nó một cách tà độc thì chắc chắn nó sẽ phá vỡ thế cân bằng và trở nên mất kiểm soát. Đặc biệt hơn, có một khả năng hiếm gặp là con bé bị nuốt chửng bởi ma lực của chính mình và tự biến mình thành một con ác long thật sự.”
“Hả... Con bé sẽ trở thành một con rồng ư?”
“Tất nhiên bình thường là không thể. Đơn thuần đó chỉ là một giả thiết nếu câu chuyện ngài kể là sự thực.”
“Đối với cô đó là giả thuyết, nhưng với ta đây là một thực tế kinh hoàng. Ta phải làm gì nếu con bé biến thành một con rồng mà vẫn giữ được nhận thức về bản thân? Liệu lúc đó còn có thể nói lý với nó không?”
“Tốt hơn hết là đừng nên hy vọng quá nhiều.”
Khi được bảo thế, tôi có cảm giác như mình đang ôm bom trên lưng vậy. Có thể con bé sẽ trở nên rắc rối và nguy hiểm hơn cả Quỷ Vương, mặc dù giờ đây khi ở cạnh tôi con nhỏ chỉ đang yên giấc và phát ra những tiếng thở ngọt ngào.
“Nghe này, ta đã nghĩ ra một ý tưởng khá hay. Nếu cô cho con bé luyện tập trở thành một phù thủy thì sao? Nếu con bé học được cách điều khiển ma lực, nó sẽ không trở thành quỷ, đúng chứ?”
“Không thể nào. Tất cả mọi người trong thị trấn đều không tin tưởng ngài, kể cả tôi. Nếu đứa trẻ thuần thục được sức mạnh của mình, sức mạnh của nó sẽ tăng tiến xa hơn nữa. Trên đời này không ai muốn giúp đồng loại của Ác Long trở nên mạnh hơn cả.”
Tôi thở dài. Tình hình chẳng sáng sủa tí nào. Trường hợp tệ nhất là tôi sẽ phải kéo con bé vô núi và nhốt cả hai tại đó. Mặc dù thật đáng tiếc là tôi không thể trả nó về làng được nữa.
“Giả sử câu chuyện của ngài là thật, nếu thế thì tôi xin cho ngài một lời khuyên - đừng có xem nhẹ cái sự yếu đuối của ngài. Lí do mà con bé có thể điều khiển sức mạnh dù không thuần thục là vì có một thứ mang tên Ác Long Revendia để nó dựa dẫm. Mất đi ảo tưởng đó sẽ làm con bé trở nên vượt khỏi tầm kiểm soát. Trên hết, Bang Hội đã ra giá cho cái đầu của ngài. Nếu biết ngài yếu đuối, bọn lính đánh thuê tham vàng sẽ liên tục săn đuổi ngài.”
“Ể? Đầu của ta bị treo thưởng à?”
“Chỉ thua Quỷ Vương thôi.”
“Lấy đâu ra cái tiêu chuẩn đó thế... Dù ta chỉ toàn ăn cỏ.”
Đúng là một sự buộc tội quá đáng mà. Từ giờ tôi không còn có thể mở miệng mà nói mình yếu được nữa, tôi sẽ bị giết vì tiền mất. Khi tim tôi đang rỉ máu vì điều này, Ariante chầm chậm rút kiếm ra.
“Tôi đã nương theo câu chuyện của ngài từ nãy. Giờ thì, giờ là lúc tới lượt ngài trả lời câu hỏi của tôi – Ác Long Revendia, tại sao ngài lại nổi dậy chống lại Quỷ Vương?”
Tôi không thể trả lời. Lí do là vì cơn khát máu của Ariante vừa được giải phóng dữ dội, mặc dù từ trước đó tôi không cảm nhận được gì. Tấm da phủ đầy vẩy rồng của tôi bắt đầu run lên.
“Ngài không trả lời sao? Thật ngu xuẩn. Chính Quỷ Vương cũng thừa nhận sức mạnh vượt trội của ngài, vậy mà bất chợt ngài lại lợi dụng lòng tốt của ông ấy vì danh dự của ngài...”
Đầu nhọn thanh đại đao hướng về chóp mũi tôi.
“Tên tôi là Ariante Sorudo Shiruvie, một thanh kiếm được dâng hiến cho Quỷ Vương. Mặc dù đời tôi đến đây là tàn, nhưng ngài đừng có mong sẽ trốn thoát khỏi đây mà không bị thương, hỡi con rồng già cỗi kia.”