Chuyển Ngữ Viên: Em Mờ.
Biên Tập Viên: Lam Sói.
-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Từ trưa tới giờ tôi chưa ăn gì cả, nên tôi nghĩ sẽ thật tuyệt vời nếu được thưởng thức một ít cỏ tươi trong lúc nhìn đống lửa trại. Tuy thế, dạ dày của tôi đang được cho là đã no căng từ linh hồn của vật tế rồi, nên giờ tôi phải ngồi đây chẳng ăn chẳng uống gì. Khi ngọn lửa e ắt chiếu sáng người tôi, tôi điểm lại những gì đã xảy ra hôm nay.
Mình không biết nữa, mình đã làm gì sai sao?
Không, suy đi tính lại, tôi nghĩ tôi không có bất kì lỗi gì trong chuyện này. Lí do chính mà tôi rơi vào thảm cảnh là do một con bé làm vật hi sinh đã hành động một cách điên khùng. Tôi đối mặt với Reko, người đang ngồi chính tọa trên lưng, và vừa cố giữ phẩm giá của mình càng nhiều càng tốt, tôi bảo.
“Này Reko. Ta sẽ đi gây chiến với Quỷ Vương một mình nên nhóc hãy ở lại làng và bảo vệ nơi đây.”
“Ngài nói gì thế; đồng loại là những kẻ đã chia sẻ phận số của mình với vị Chúa Tể của họ. Nếu Ác Long Chúa dự định giao tranh với Quỷ Vương thì thần sẽ làm tròn bổn phận của mình dưới tư cách là móng tay phải của ngài.”
Tại sao lòng trung thành của con bé lại tràn đầy nhiệt huyết đến mức không cần thiết tới thế? Tôi đã có thể đánh bài chuồn nếu tôi rời khỏi cái làng này rồi.
Tuy nhiên, dù con nhỏ có khủng bố cỡ nào thì có lẽ cơ thể nó không thể theo kịp với lượng pháp lực to lớn vừa được thức tỉnh. Chỉ mươi phút trước, cái áp lực trên lưng tôi bay biến và con đầu con bé cứ cúi xuống, chắc là do mệt mỏi.
“Ngủ một chút đi thì sao? Nhóc không cần cố thức đâu.”
“Với tư cách là đồng loại của ngài, thần không thể ngủ và bỏ mặc ngài …”
“Nhóc mới trở thành đồng loại thôi, cho nên cơ thể nhóc đang mang một gánh nặng. Sẽ rắc rối nếu nhóc cố quá thành quá cố mất. Đây là lệnh, đi ngủ đi.”
“Nếu vậy thì thần xin thuận theo ý ngài.”
Ngay lập tức, cái vật năng trên lưng tôi đổ sụp với một tiếng ‘thụp’. Trở nên ranh mãnh với con bé sẽ làm nó nghe lời, nhưng nó sẽ càng bóp méo cái nhận định sai lầm của con nhỏ, nên giờ tôi thấy mình đang rơi vào một cái vòng luẩn quẩn.
Vào lúc này một người đàn ông ăn mặc đẹp đẽ, nhìn trông như người chủ trì buổi yến tiệc, tiến đến gần bọn tôi.
“Thưa ngài Ác Long Chúa, ngài đang cảm thấy như thế nào? Sắp tới sẽ là tiết mục biểu diễn điệu nhảy truyền thống của chúng thần. Thần hi vọng ngài có thể tận hưởng tiết mục này.”
“À ừm. Ta đang thưởng thức đây.”
“Thần rất vinh dự! Thần đã chuẩn bị cho những vũ công nhảy múa như thể họ đang kề cận cái chết để nó trở thành một buổi lễ thích hợp cho khởi đầu của một cuộc chiến của Ác Long Chúa. Vậy nên nếu ngài không thích thì ngài có thể xử trảm họ bất kì lúc nào.”
“Ờ… Không sao. Ta không có sở thích quái dị thế.”
“Chà! Đúng như dự đoán. So với Quỷ Vương thì trái tim ngài quả thực tràn ngập lòng thương xót!”
“Ta nhân từ hơn Quỷ Vương nên ông không thể cho ta lời khen ngợi khá hơn thế sao…? Nhân tiện, về đứa bé tên Reko này.”
Tôi hạ lưng xuống và cho ông ta thấy cô bé.
“Có…Có điều gì ngài không hài lòng ạ?”
“Ổn cả. Chẳng có gì làm ta phiền lòng, thật đấy. Nghe này, nếu ta biến mất thì sẽ chẳng ai bảo vệ được cái làng này cả, đúng không? Ta đang tính tới chuyện bỏ con bé lại đây để đảm bảo an toàn cho chốn này, nên mấy người cũng nên đi giúp ta thuyết phục nó, nhé? Con nhỏ không nghe theo ta và cứ bướng bỉnh nói rằng nó muốn đi cùng ta.”
“Thần vô cùng biết ơn về sự ân cần của ngài! Tuy vậy, đứa bé đó đã được dâng cho đức ngài rồi, thưa Ác Long Chúa. Nếu con bé có thể trở thành phụ tá trong việc đánh bại Quỷ Vương thì ngài hãy mang nó theo bằng mọi giá. Trong khi đó, chúng tôi, cánh đàn ông
của cái làng ngày, sẽ bảo vệ nó.
Tôi chăm chú nhìn chằm chằm vào ông ta bằng sức mạnh thấu thị đã qua tôi luyện của mình. Hiểu rồi, mặc dù ông ta bảo thế, thực chất ông ta sợ Reko vãi tè ra. Tôi đoán rằng cái ý tưởng nuôi dạy một thể loại quái thai ở làng còn phiền nhiễu hơn là bị quái vật tấn công.
Tuy thế, con bé chỉ là người bình thường. Mặc dù ai cũng đồng tình rằng con nhỏ còn đáng sợ hơn mấy con quái vật tàn ác.
“Nếu thế, ta muốn nói chuyện với một người nữa. Con của ông đâu?”
Không cần sử dụng năng lực thấu thị của tôi để nhận ra điều đó. Người đàn ông tao nhã này và thằng nhãi Raiotto có cùng mái tóc vàng, cả bộ cánh cũng thuộc diện sang trọng. Chỉ từ mấy giả thiết này mà tôi có thể đi đến kết luận rằng họ là cha con.
Tuy vậy, có lẽ ông ta đã hiểu sai ý định khi tôi yêu cầu con ông ta diện kiến. Sắc mặt ông ta tái nhợt đi, và ông ta quỳ mọp, trán đập xuống đất.
“Đ-Đúng là con của thần đã phạm một sai lầm khủng khiếp khi xúc phạm ngài thưa Ác Long Chúa. Nhưng làm ơn, thần xin ngài chí ít hãy để nó sống. Đổi lại, thần sẽ chuẩn bị những vật tế khác nếu ngài mong muốn. Vì thế…”
“Không cần phải lo ngại thế, ta chỉ muốn chuyện trò với thằng nhóc đó. Từ những gì ta chứng kiến, thằng nhóc có vẻ như là người thân cận nhất với Reko. Nên dù ta để con bé ở đây hay mang nó theo thì sẽ tốt hơn nếu ta hiểu thêm về tính cách của nó, đúng chưa? À, sẽ khá phiền phức nếu ta đến gặp trong lúc nó đang lên cơn, nên hãy trói nó lại trước khi đưa đến chỗ ta.”
Nếu thằng nhãi xông vào tôi lần nữa thì tôi sẽ không thể che dấu sự yếu đuối của mình mất. Bố của thằng nhãi hẳn là đau khổ, nhưng cuối cùng ông ta cũng nhún vai bỏ cuộc.
“Nếu thế thì xin ngài đi lối này. Thằng nhóc đã bị nhốt ở trong kho rồi.”
“Ông không cần phải lo lắng nhiều vậy đâu.”
.
.
.
Nơi tôi được dẫn tới là một lối vào chuồng ngựa trông có vẻ tồi tàn. Thằng nhãi chắc đã kích động cơn tức giận của dân làng nhiều tới nỗi bị tống vào một chỗ như thế này dù có địa vị cao trong xã hội. Hoặc họ chỉ đang cố gắng cho tôi thấy sự ăn năn của thằng bé.
“Ồ, chuyện gì thế thưa ngài Thánh Long Chúa? Mục sư, ông cũng
tới à. Đừng nói là, sau rốt, ông cũng quyết định hiến tế con trai mình để mở màn lễ ăn mừng chiến tranh đấy?”
Một người xuất hiện từ trong góc tối của chuồng ngựa, ra vẻ chờ đợi nãy giờ. Tôi lại gần nhìn vào mặt ông ta trong lúc che giấu sự ngạc nhiên; ông ta là vị trưởng làng mà tôi gặp lúc nãy.
“K-Không, không phải. Ác Long Chúa bảo rằng ngài ấy muốn nói chuyện với thằng bé.”
“Tuy thế, thằng nhãi đã ngớ ngẩn mà thiếu lễ độ trước mặt ngài ấy. Chắc là ông không mong rằng thằng nhóc đó sẽ ra khỏi chỗ này lành lặn đâu. Thưa Thánh Long Chúa, đứa trẻ đó là người thừa kế cho gia tộc của vị mục sư này. Thằng nhóc dù thô lỗ nhưng linh hồn nó đã được tôi luyện bằng những lời nguyện cầu. Nếu ngài cảm thấy mệt sau yến tiệc, ngài hãy tận hưởng món bữa tối của mình là thằng nhóc đó bằng mọi giá trước khi lâm trận.”
“Trưởng làng, ông….!”
“Nghĩa vụ của mục sự là lấy thân mình ra để làm trụ cột nâng đỡ khi cần thiết. Bên cạnh đó, làm cách nào mà một thằng nhóc ngu xuẩn, dám chĩa vũ khí vào Thánh Long Chúa, lại có thể sống? Chẳng phải mong muốn ấp ủ của thằng bé là hi sinh bản thân mình và trở thành máu cùng xác thịt của Thánh Long Chúa sao?”
Tôi đang lúng túng đứng giữa hai người đàn ông đang cãi lộn. Dù bọn họ quỳ xin thì tôi cũng đâu có ý định sẽ ăn thằng bé.
Khi tôi tằng hắng, cả trưởng làng lẫn mục sư đều bối rối và kết thúc cuộc khẩu chiến của họ.
“Dù sao thì hai ông cũng cáo lui được rồi. Từ lúc này, ta chỉ muốn nói chuyện với Reko và thằng nhóc đó thôi.”
“Vâng, thuận theo ý ngài.”
Sau khi ném những cái nhìn thù hằn, hai người đó tách ra đi theo hai hướng khác nhau,
“Này, Reko, dậy đi. Thằng nhóc Raiotto đang ở trong kho, nhóc mang nó ra đây cho ta được không? Người ta quá to để có thể vào.”
“Vâng.”
Mặc dù con bé còn đang ngủ mấy giây trước, con nhỏ nhảy bằng một động tác nhanh và nhẹ nhàng. Cái cách mà nó trở nên sống động mà rắp tuân theo mệnh lệnh làm tôi phát khiếp.
Khi Reko đứng trước cửa và từ từ giơ tay ra, mặc dù con bé không chạm vào đó, cái chốt tự động lỏng dần và rớt, tạo ra một tiếng ‘cạch’.
Đừng có mở cửa theo kiểu quái đản thế. Cứ mở như bình thường thôi. Đó là những gì tôi nghĩ từ tận đáy lòng.
Ánh trăng soi chiếu qua khe cửa, soi mở cho tôi hình thù của một thằng nhỏ. Toàn bộ cơ thể của nó được quấn lại bằng những sợi dây thừng.
“Raiotto, tên con người ngu xuẩn. Nhà ngươi nên biết ơn vì đã thoát khỏi chuyện này mà chỉ bị phạt nhẹ. Dám đối đầu với Ác Long Chúa à…”
“Này Reko! Bà nói gì vậy. Tỉnh lại đi!”
Tôi đồng tình. Tỉnh lại đi con nhóc kia. Tôi cảm thấy mình có một sự đồng cảm mạnh mẽ với thằng nhãi.
Reko dễ dàng ném Raiotto lên vai, người đang bị trói lại trông như một con sâu bướm, và mang thằng nhóc ra ngoài chuồng ngựa. Thằng bé vật lộn, nhưng chẳng ích gì trước thứ sức mạnh siêu phàm của đứa con gái mang đôi đồng tử màu xanh nhạt như mắt rồng. Con bé ném Raiotto xuống đất.
“Đồ quái vật. Muốn ăn thịt tao à?”
“Sao ai cũng cầm đèn chạy trước xe ngựa thế nhỉ? Ta không có phàm ăn thế. Ta chỉ muốn nói chuyện mà thôi.”
“Nói chuyện á? Hừm. Ta không có gì để nói với cái thể loại như mày.”
“… Raiotto!”
Reko cúi xuống và bắt đầu véo mạnh vào hai má thằng bé một cách bạo lực.
“Úi da, ôi – ôi. Dòng lượi! Đăo qớ!”
“Không thể tha thứ cho những kẻ bất kính đối với Ác Long Chúa!”
“Đờ khứn nẹn! Seo mèi dắm boét Roeikơ lèm thóe nèi!”
“Hai đứa hòa thuận nhỉ.”
Tôi định đưa ra một chính kiến của bản thân, nhưng Raiotto bất bình quay mặt sang hướng khác. Đổi lại, người trả lời là Reko.
“Không, không hề. Thằng nhóc độc ác này là con trai của gia tộc mục sư mà tôi mắc nợ, mặc dù nó là một người tốt và thần nên biết ơn về điều đó, nhưng thực chất, thần chưa bao giờ được tên này đối đãi tốt lấy một lần.
“À, nhà ngươi dã làm điều gì đó khủng khiếp với con bé đúng không?”
“Không hề! – “
“Nói dối là không tốt!”
Con bé lại một lần nữa nhéo má nó.
“Thằng nhãi độc ái này mỗi ngày đều toan tính đuổi thần ra khỏi nhà. Thần là người đã được ban ơn phước bằng một trách nhiệm đáng kính trọng là trở thành vật tế. Thế mà tên đấy, trước sự ngạc nhiên của thần, đã đưa thần ra ngoài và to gan tới mức trộm lấy chi phí trung chuyển vật tế ở trong nhà và đưa cho thần, không quên ném trả lại mấy lời lạnh lùng rằng “Đừng có mà quay lại đây!”. Không cần biết bao nhiêu lần thần quay lại, tên nhãi này đều ngay lập tức đá thần ra những nơi xa ngôi làng này…
“Nhóc à, khổ cho nhà ngươi rồi.”
“Đừng bắt tôi nhớ lại chuyện đó nữa!” Raiotto gần như bật khóc tới nơi.
Hai đứa gần khoảng mười tuổi, gần bằng tuổi nhau. Cộng thêm việc sống gần nhau nữa, một sự thương cảm đã nảy sinh một cách tốt đẹp giữa hai đứa nó.
“Bên cạnh đó, ban đầu tôi mới là vật tế. Người thay đổi quyết định đó là lão già nhà tôi. Bởi vì tôi là đứa con cưng của ổng, ông ta đã mang Reko từ nơi khác về đây thế chỗ. Buồn cười lắm phải không? Lí do mà tôi sống thư thái chỉ vì tôi là một mục sư, để một ngày nào đó hi sinh mạng mình vì nghĩa hiệp. Nhưng vào giây phút quan trọng nhất thì lão ta đã tìm một người khác thay thế và tôi thoát khỏi phận số của mình. Chết tiệt!”
“Rất tiếc vì nhóc không tới. Nếu thế, tình hình đã không nghiêm trọng tới vầy.”
“Hả? Tao không hiểu mày nói cái gì nữa luôn đấy, đồ quái vật!”
Nếu là thằng nhãi này thì nó có thể sẽ tin tôi. Bởi vì nó biết con Reko lập dị tới cỡ nào.
“Được thôi. Ta sẽ dựa
vào động cơ thuần khiết của nhóc mà kể cho nhóc nghe mọi chuyện. Thật sự thì ta không phải là ác long – “
“Đừng có chối nữa!”
Khi Riotto phun mấy lời nguyền rủa, một con dao nạm đá quý được đâm thẳng xuống nền đất ngay trước mắt thằng bé.
“Đừng có cắt ngang lời của Ác Long Chúa khi ngài ấy đang nói. Im lặng mà dỏng tai nghe.”
Nếu có thể thì tôi cũng muốn con bé im miệng đấy, nhưng mà tôi sợ quá không dám nói.
Tuy vậy, tôi vẫn lợi dụng được thời khắc tĩnh lặng này mà truyện đạt hết những diễn biến của ngày hôm nay cho Raiotto…
Kết quả là…
“Làm như tao tin lời mày ấy. Như thể con người chỉ từ một kết luận sai mà dùng được siêu ma pháp á? Aha, mày muốn chúng tao mất cảnh giác mà ăn thịt hết cả bọn đúng không? Hay mày sợ phải đối đầu với Quỷ Vương quá nên dồn hết trách nhiệm lên đầu Reko?”
“Biết ngay mà.”
Chuyện xảy ra trong hang động có thể làm cho người ta nghĩ rằng “Ờ nó có thể xảy ra lắm chứ.”
Nhưng cái cảnh mà bọn sói Kuragari bị đẩy lùi đã cản trở tất cả. Sau khi ai cũng tận mắt chứng kiến, cái tuyên bố rằng “Con bé tự đánh thức năng lực là do những nhận định sai lầm của nó” sẽ không được bất kì ai tin cả.
Ngay cả tôi cũng sẽ nửa ngờ vực nữa là.
“Reko, theo bà thì sao? Con rồng này bảo là bà đã sử dụng được ma thuật chỉ bởi vì bà đã hiểu sai mọi chuyện.”
“Raiotto đúng là một đứa trẻ ngốc nghếch. Nhà ngươi chả hiểu gì cả.”
Dù con nhỏ đã nghe hết mọi thứ nãy giờ, chả hiểu sao người mang vẻ mặt ta-đây-biết-hết lại là Reko.
“Điều mà Ác Long Chúa muốn truyện đạt ngày hôm nay là ta đã có thể sử dụng chỉ một phần sức mạnh của ngài. Đó là lí do tại sao một đứa con người tầm thường với vài sự nhầm lẫn lại có thể tạo ra một cuộc chiến hoành tráng trong lốt của một đứa trẻ vụng về. Qua đó cho thấy, để có thể xứng đáng được công nhận là đồng loại cần phải có sự tận tụy kèm theo. Thần cám ơn ngài vì những lời chỉ dẫn. Thần nguyện khắc sâu nó vào trái tim mình.”
“Nhóc là đứa lạc đề nhất ở đây đấy…”
Đây là lần đầu tiên trong mấy trăm năm đổ lại, tôi muốn khóc. Dù có dùng lời lẽ gì nữa thì con bé cũng không chỉ bóp méo nó hết lần này qua lần khác, mà còn tích cực đón nhận nó nữa chứ. Nói đúng ra thì tôi không biết có nên gọi điều đó là ‘tích cực’ không.
“Nếu đã vậy thì thưa ngài Ác Long Chúa, chúng ta phải nhanh lên. Không còn gì níu giữ chúng ta ở ngôi làng xa xôi này nữa. Mặc dù thần con non trẻ nhưng hãy để thần phụ giúp ngài trong chuyến hành trình vĩ đại đánh bại Quỷ Vương và mang thế giới này quy về một mối vào tay ngài.”
“Thư thả tí được không? Hôm nay ta mệt quá.”
“Ngài cứ đùa, ngài hãy nhìn qua cửa sổ kìa. Chẳng phải hôm nay là ngày rằm sao?”
“Thế thì sao?”
“Pháp lực của Ác Long Chúa sẽ đạt đến cực đỉnh mỗi khi trăng rằm. Khi ngài nói rằng ngài mệt mỏi vào một ngày đặc biệt như thế - Thần thực sự biết ơn vì đã quan tâm tới thần, người vừa hoàn tất trận chiến đầu tiên của mình.”
“Ta không biết là ta mạnh hơn vào ngày rằm đấy.”
Mấy cái quan điểm sai lệch về tôi đang ngày một chồng chất. Tôi chỉ thấy trăng rằm giúp tôi đi bộ dễ hơn thôi mà…
Khi tôi đang choáng ngợp, Reko cưỡi lên lưng tôi với một vẻ mặt ngây thơ. Con bé nhìn xuống Riotto, người đang nằm bẹp dưới đất và phán.
“Raiotto, ta muốn ngươi truyền đạt lòng biết ơn của ta tới toàn thể dân làng từ khắp mọi ngõ. Ta đã rất vui khi nhận lấy trọng trách này. Sau rốt thì ta, cùng với Ác Long Chúa, cả hai bọn ta sẽ thôn tính thế giới và cải tạo lại nó để tất cả mọi người đều có thể chung sống hòa bình. Từ giờ trở đi đó sẽ là khát vọng của ta, và cũng là tham vọng của Ác Long Chúa.”
“Này, chờ đã! Chết tiệt! Làm ơn tháo dây thừng đi!”
“Chúng ta đi nào, thưa ngài Ác Long Chúa. Hãy để khuôn trời đêm trở thành đôi cánh và để ngọn gió của kẻ thống trị muôn loài tung bay - Ảnh Dực [note7854].”
Khi Reko giương con dao găm về phía mặt trăng, bóng tối của màn đêm dường như cô đọng lại, kết tinh như thể người ta có thể chạm vào nó. Trong khoảnh khắc tiếp theo nó đột nhiên biến thành một đôi cánh đen và gắn vào lưng tôi.
“Xin hãy cho phép tôi sử dụng thứ sức mạnh nhỏ mọn này hỗ trợ cho chuyến bay của ngài Ác Long Chúa.”
Cùng với những lời này, cơ thể tôi nhẹ nhàng nổi lên không trung – Và rồi, lần đầu tiên trong đời, tôi bay.
Ngay lập tức, sau khi tôi nhìn về phía mặt trăng, tôi phi một phát lên trời.
Tôi nghĩ tôi sắp ‘dấm đài’ rồi.