Trong một buổi chiều thứ bảy của tháng tám, tôi tình cờ gặp lại Emori trong một con hẻm ở Harajuku, người mà tôi đã nghĩ rằng là sẽ chẳng bao giờ gặp lại. Tôi vừa đạt đến ngưỡng trong công việc và đang ra ngoài sải lông sải cánh, còn cậu ta thì đang dạo phố nhân một chuyến công tác. Lúc đầu chúng tôi còn chẳng nhận ra nhau và cứ thế bước, nhưng sau vài nhịp chân thì ngoái đầu về sau và gọi tên người còn lại. Lần gặp cuối của hai thằng là mùa hè năm 20 tuổi, nên đã tròn 10 năm rồi.
Khi thấy tôi bảo mình đang làm cho một phòng khám ở gần đó, cậu ta liền hỏi là tôi có thể giới thiệu cho cậu ta cái quán nào không, và tôi trả lời là mình chẳng thấy có chỗ nào đặc biệt cả. “Thế thì ở đây vậy,” Emori nói rồi mua một gói bia từ cửa hàng nọ trông bắt mắt. Cậu ta tra tìm công viên gần nhất, và thế là chúng tôi đi tới đó.
Chúng tôi ngồi trên một băng ghế gần đài phun nước và uống bia. Công viên tràn ngập một cái mùi tựa như bạn đang hít thở cây cối chứ không phải không khí, và một mùi nhựa đường cháy khét. Radio buổi sáng có nói rằng đây sẽ là một mùa hè nóng kỷ lục, và mức nhiệt thực sự kinh khủng. Có rất nhiều người trong công viên đang hóng mát trong những bóng cây. Tôi thì ổn vì chỉ có độc cái áo phông trên người, nhưng Emori đang đóng cà vạt thì phải xắn tay áo lên tận cùi trỏ và thường xuyên phải dùng khăn lau mặt.
Chúng tôi không đả động đến thứ nào trong các chủ đề “công việc thế nào?”, “lấy vợ chưa?”, hay “có con không?”; chỉ là một cuộc nói chuyện lan man, như thể chúng tôi là hai người bạn vẫn gặp nhau hàng tuần.
Sau những tràng cười lâu rồi mới có, Emori đập tay vào nhau và nói “nhân tiện…”
“Nửa năm trước, tôi đã mua một vài Phỏng Ức.”
“Hờ,” tôi đáp, giả bộ hờ hững. “Thanh Thanh à?”
“Nô, không phải cái đó.” Cậu ta lắc lắc ngón tay. “Tôi đã chọn cái mới được phát triển gần đây, có tên là Nữ Anh Hùng.”
“Nữ Anh Hùng à,” tôi lặp lại.
“Ờ. Thanh Thanh và Chàng Gặp Nàng nghe cũng rất hấp dẫn, nhưng tôi đã đến với Nữ Anh Hùng. Dù sao đi nữa, đó là Phỏng Ức hoàn hảo dành cho tôi. Chúng không phải mấy thứ hàng nhái tuềnh toàng như Phỏng Ức thường thấy. Có một hệ thống lồng vào nhau chứa đựng những ký ức giả ở trong những ký ức giả…”
Tôi im lặng lắng nghe lời giải thích của cậu ta.
Tôi sẽ không bảo với cậu ta tôi là người sáng chế ra Nữ Anh Hùng đâu.
.
Sự ra đi của Touka có thể so với tận cùng thế giới, thế nhưng nó không mang lại dù chỉ một chút thay đổi lên nhân gian. Chuyện là như thế đấy. Theo di chúc của cô, không có lễ tiễn vong hay đám tang hay bất kỳ thứ gì, cô không bị thiêu, và đương nhiên là cũng không có một ngôi mộ nào cả. Khi tôi đến gặp cha mẹ Touka sau này, chẳng người nào nhớ được về con gái họ. Có lẽ họ đã đưa ra lựa chọn giống như người mẹ của tôi. Và như vậy, mọi vết tích về sự tồn tại của cô đã bị xóa sạch. Như thể một con người tên là Touka Matsunagi chưa hề tồn tại trên thế giới này để mà nhắc đến.
Cuộc đời tôi quay trở về với bình thường, những ngày tháng giản dị từ trước khi tôi gặp cô lại kéo đến. Thi thoảng lòng tôi sẽ rộn lên một mối nghi ngờ rằng tất cả những sự kiện của mùa hè ấy đều chỉ là một giấc mơ. Những vấn vương về Touka chỉ vừa vặn còn lại trong trí nhớ của tôi và một số rất ít những người quen cũ. Một thực thể chỉ tồn tại trong những ký ức. Nếu coi như vậy, Touka Matsunagi cũng không khác so với một Phỏng Nhân là bao. Sự khác biệt quan trọng nhất, đó là tên cô được ghi lại trong một quyển sổ điều tra dân số.
Từ khi nhận ra điều đó, tôi không còn có thể chối bỏ những tác phẩm hư cấu chỉ vì nó là sản phẩm nhân tạo nữa. Nếu thực sự suy xét kĩ càng, không có khác biệt lớn lắm giữa những thứ đã xảy ra trong thực tế và những thứ có thể đã xảy ra trong thực tế. Không, phải nói rằng chẳng có khác biệt gì cả. Cái thứ phân biệt giữa chúng cũng giống như việc: trong hai sản phẩm y hệt, cái nào có logo hay tem kiểm định và cái nào thì không; về cơ bản chúng vẫn là như nhau.
Bằng lòng tin mới mẻ vào những chuyện hư cấu, một năm sau cái chết của Touka, tôi bỏ học đại học để trở thành một kỹ sư Phỏng Ức. Chẳng cần một cố gắng đặc biệt nào cả. Trong cái tháng ngồi ở bệnh viện cùng Touka, tôi đã thu thập được mọi kỹ năng mà một kỹ sư Phỏng Ức cần có. Tôi thử nộp đơn vào một đợt tuyển dụng, và được nhận ngay lập tức.
Ngay cả nếu như tôi không thể nào giỏi bằng Touka trong quãng đời của cô ấy, trên mặt trận tôi vẫn là một kỹ sư Phỏng Ức có tiếng tăm. Tôi không hề kén chọn với những yêu cầu mà mình nhận, nhưng sở trường của tôi, đương nhiên, bao gồm Thanh Thanh, Chàng Gặp Nàng (xuất phát từ Touka), và thứ do chính tôi tạo ra, Nữ Anh Hùng.
Đồng nghiệp của tôi luôn thấy chuyện này kỳ quái. Lý do cụ thể là, tôi chưa từng có một mối tình nào xứng đáng gọi là mối tình trong mười năm đó. Người ta sẽ hỏi, rằng làm sao cậu có thể mô tả lại hạnh phúc mà mình chưa từng trải nghiệm qua sống động đến vậy? Tôi bảo họ “chính là bởi vì tôi chưa từng trải qua nó,” mặc dù có hơi quá nếu nói đó là câu trả lời đúng. Nhưng tôi không có nghĩa vụ phải giải thích cặn kẽ, nên cũng không nói gì thêm.
Ngay mấy hôm trước, tôi được một tạp chí phỏng vấn. Tên của người phóng viên nghe quen quen, nên tôi đã quyết định kiểm tra, và đó chính là nhà báo đã phỏng vấn Touka năm 17 tuổi. Những sự trùng hợp lạ lùng nhất vẫn cứ xảy ra.
“Tôi muốn hỏi anh một câu cuối,” người phóng viên nói. “Anh Amagai, anh có thể mô tả ngắn gọn về nghề kỹ sư Phỏng Ức được không?”
Tôi suy nghĩ một hồi, rồi trả lời như thế này.
“Đó là công việc tạo ra những lời nói dối tốt đẹp nhất thế giới.”
Touka đã dạy tôi như vậy.
.
Tôi sẽ tròn 30 trong năm nay. Tôi không kết hôn, và cũng chẳng có ý định với ai, ngoài ra chẳng có người bạn thực sự nào trừ Emori. Thậm chí tôi còn chẳng gặp lại Nozomi Kirimoto, người đã từng biết đến tôi hồi trung học, từ kể lần gặp gỡ cuối. Tôi định cư trong một thị trấn yên bình cách khoảng một tiếng đi tàu từ thành phố, sống ở đó trong lặng lẽ. Tôi thức dậy vào mỗi sáng, pha chút cà phê, vật lộn với công việc trong cái nắng buổi sáng, giữ phòng mình sạch sẽ, tập thể dục thường xuyên, hút thuốc và uống rượu dè sẻn, đọc sách, đôi khi đi xem phim, mua thực phẩm từ siêu thị vào buổi tối, chế biến ra những món cầu kỳ, dành ra buổi tối để lắng nghe những đĩa hát. Một đời sống lành mạnh, có khi lại quá lành mạnh. Khác biệt duy nhất so với mùa hè ấy là chẳng còn Touka bên cạnh tôi nữa.
Tôi vẫn chưa vượt qua nổi cái chết của cô ấy. Hoặc có chăng tôi không có ý định làm vậy. Ít nhất là trong mười năm nữa, chắc tôi cũng sẽ không kiếm thêm một người bạn hay người yêu nào đâu.
Không hẳn là tôi làm thế như một nghĩa vụ đối với Touka đã khuất. Tôi chắc chắn rằng cô không muốn như vậy. Nếu cô nhìn thấy tôi bây giờ, cô sẽ kinh ngạc mà bảo “đồ đại ngốc”. “Cậu nên quên người chết đi mà sống cho nhẹ đầu,” cô sẽ cười. Nụ cười pha trong đó sự hối lỗi, buồn phiền, và cả niềm hạnh phúc bé con con.
Thế nên tôi không thể yêu ai ngoài Touka cả. Tôi muốn trong trí nhớ của tôi lúc nào cũng có hình ảnh cô cười với tôi, mãi mãi bảo tôi ngốc, do đó tôi sẽ làm một kẻ ngốc suốt đời.
.
Những Phỏng Ức do tôi làm ra ẩn chứa thêm một mẹo nhỏ. Nó có chút tương đồng với một con virus máy tính, sẽ chỉ kích hoạt trong những người có cùng lối suy nghĩ như tôi. Mỗi khi nó kích hoạt, người bị nhiễm sẽ bị ám ảnh bởi một ảo giác rằng có một “nữ anh hùng” (hoặc có thể là một “nam anh hùng”) ở một nơi nào đó trên thế giới này. Họ sẽ luôn mang theo cái cảm giác rằng mọi thứ thành tựu từ trước tới nay chỉ là phù du, và sẽ không bao giờ hài lòng cho đến khi họ tìm ra được hạnh phúc thực sự.
Tôi không làm cho “bạn” có được trải nghiệm đó bởi vì tôi muốn có thêm ai để tâm sự, hay để khiến bạn phải nếm trải nỗi đau ấy. Nửa kia định mệnh của tôi ở đâu đó ngoài kia trên thế giới này – tôi tin vào điều ấy từ tận cùng trái tim. Và tôi cầu nguyện rằng có thêm ít nhất một người nữa trên đời sẽ tin như thế.
Nửa kia định mệnh có tồn tại. Đó có thể là một người có duyên làm người yêu, hoặc làm người bạn thân nhất. Đó có thể là bằng hữu, hoặc một kẻ kỳ phùng địch thủ. Dù có là gì, thế giới đã phân phát cho mỗi người một “người mà bạn nên gặp”, nhưng hầu hết chưa từng gặp qua cái người còn lại ấy, và họ phải đành lòng chấp nhận một mối quan hệ không hoàn hảo.
Cái người kia có thể là nhân viên với nụ cười tuyệt vời ở cửa hàng tạp hóa mà bạn luôn luôn ghé thăm. Có thể là người viên chức với khuôn mặt mệt mỏi mà bạn luôn thấy trên chuyến tàu đi làm, hoặc cậu sinh viên lầm lì luôn luôn cúp học ở khu vui chơi mà bạn vẫn đi qua. Đó có thể là người hành khách với đống túi nặng nề ở sân ga e dè hỏi bạn đường đi, đó có thể là một kẻ say rượu khốn khổ nào đang nôn ọe ở khu công sở vào sáng sớm tinh mơ. Đó có thể là người đàn ông với tiếng ngáy khó chịu ngồi bên cạnh bạn trên một chuyến xe khách xuyên đêm, hay cô gái ngượng ngịu mà bạn chỉ gặp một lần khi bước đi trên phố.
Cho dù có như thế nào, khi bạn gặp được người đó, bạn sẽ cảm thấy một điều không thể xâu thành lời. Như việc ngửi thấy một mùi hương hoài cổ, hoặc tình cờ đi qua một thị trấn mà hồi còn bé đã đến nhưng chưa biết tên, bạn sẽ bị đập vào bởi một thứ nhớ nhung đến quằn quại. Nhưng bạn không thể tin vào trực giác của mình. Bởi vì một người với lý lẽ thường tình sẽ hiểu rằng nửa kia định mệnh chỉ tồn tại trong TV, phim ảnh, và tiểu thuyết lãng mạn.
Và thế là bạn đi qua nửa kia của mình. Bạn sẽ không bao giờ gặp lại họ nữa trong cuộc đời mình. Một vài năm, một vài chục năm sau đó, bạn đột nhiên nhớ về hôm ấy. Bạn chợt nhận ra rằng ấn tượng của người đó không những chưa phai nhòa, và cái khoảnh khắc đáng lý ra không mang một ý nghĩa gì hết lại rực rỡ hơn bất kỳ ký ức nào mà bạn có được. Không thể nào; bạn sẽ cười trừ. Một thứ giống hệt như từ phim bước ra như vậy, đời nào lại xảy ra. Bạn tự nói với chính mình như vậy, và tự giam cầm cái tia sáng ấy vào miền ký ức sâu thẳm.
Nhưng nếu bạn là kiểu người có thể tin vào một “nữ anh hùng”, câu chuyện có thể sẽ khác. Sau khi bước qua người đó, bạn có thể để cho trực giác dẫn lối và quay đầu lại. Vào thời khắc đó, nếu nửa kia của bạn cũng có thể tin vào một “nam anh hùng”, biết đâu họ cũng sẽ quay lại. Hai người có thể nhìn nhau trong một khoảnh khắc, và rồi tìm thấy một thứ quan trọng ẩn sâu trong đôi mắt đối phương. Tất nhiên vẫn phải xét đến khả năng khi ấy bạn sẽ quay bước và bỏ đi. Nhưng dẫu vậy, tiếng gọi của bạn rất có thể sẽ chạm tới được người kia, dù cho không ai cất tiếng trước. Và lần đầu tiên trong đời, bạn sẽ biết được lý do mình được sinh ra.
Tôi muốn mở ra những khoảng trống trong trái tim mọi người, để cho dù chỉ thêm một điều thần kỳ nữa xảy ra. Cái khoảng không đó, trong hầu hết các trường hợp, sẽ chỉ làm chướng ngại trong cuộc sống. Cho dù cuộc đời bạn có trọn vẹn đến đâu, cái cảm giác thiếu hụt sẽ tiếp tục đổ một cái bóng nhỏ lên cuộc đời bạn. Đúng vậy, đây cũng là một dạng lời nguyền.
Bạn có thể sẽ oán trách tôi vì điều này. Tôi sẽ vui lòng mà đón nhận nó. Bởi vì suy cho cùng, cái thí nghiệm này chỉ để thỏa mãn cho bản thân tôi mà thôi.
*
Vào cuối mùa hè năm đó, tôi nhận được một yêu cầu đến giao lưu tại trường cũ của mình, và trở về nhà lần đầu tiên sau mười năm. Sau buổi giao lưu, tôi có một bữa ăn đơn giản với những người có liên qua, chào tạm biệt, và đi lang thang qua thị trấn không một mục đích. Tôi không thấy có thay đổi gì đáng kể, nhưng nó đủ cho một cuộc đi bộ dài một tiếng.
Tôi ngồi trên một băng ghế và uống cà phê lon trong lúc ngắm hoàng hôn. Khi vừa mới quyết định rằng đã đến lúc để về nhà và đứng dậy, một vài bé gái mặc yukata đi qua chỗ tôi, cười đùa với nhau. Tôi đứng đó và ngắm chúng từ phía sau.
Có thứ gì đang mời gọi mình, tôi nghĩ vậy.
Tôi đi theo hướng mà mấy đứa đã bỏ lại. Có một lễ hội đang được tổ chức gần đó. Lúc ấy tôi cũng đã đói, nên mua bia cùng yakitori từ mấy quầy hàng, và ngồi trên mấy bậc thang đá để ăn một mình. Vì chưa uống đồ có cồn trong suốt một thời gian dài, nên tôi nhanh chóng bị say.
Tôi có một giấc mơ ngắn. Nó mơ hồ đến nỗi gần như tôi không nhớ nổi đó là gì, nhưng tôi nghĩ đó là một giấc mơ đẹp. Vì nó làm tôi cảm thấy đau khổ vô cùng.
Khi thức dậy từ giấc chiêm bao, khu vực xung quanh đã chìm vào bóng tối. Tiếng kêu của côn trùng mùa hạ đã bắt đầu lẫn vào với côn trùng mùa thu.
Sau khi vứt rác xong và chuẩn bị bỏ về, một tiếng nổ bỗng phát ra từ đâu đó. Tôi ngước lên theo phản xạ và thấy một viên pháo hoa được phóng lên trên bầu trời đêm. Thị trấn bên cạnh chắc hẳn đang có một buổi trình diễn pháo. Tôi nhìn xuống,
và ngửi thấy mùi hương của làn gió ngày ấy.
Tôi bất giác giảm nhịp chân, ngoái lại sau lưng mình.
Trong đám đông, tôi lập tức nhìn ra cô ấy.
Và cả cô nữa, cũng đang nhìn về phía tôi.
Đúng vậy, có một cô gái ở đó.
Mái tóc đen chảy xuống bả vai.
Cô mặc một chiếc yukata màu xanh đậm, mang họa tiết pháo hoa.
Với làn da trắng nhạt hút lấy mọi ánh mắt.
Và một bông cúc đỏ cài trên đầu.
.
Tôi khẽ mỉm cười, quay mặt về phía trước và tiếp tục đi tới.
Bảo trọng nhé, tôi nghĩ mình nghe được một giọng nói từ phía sau.
*
Dù chỉ ba tháng, nhưng tôi đã có một người bạn thơ ấu.