Cô gái ấy quả là thu hút ánh nhìn của nhiều người.
“Kikyo-chan, cậu vẫn chưa có bạn trai phải không, vậy cậu có muốn hẹn hò với mình không?”
Một học sinh nam tiến lại gần cô gái ấy và nói những lời ngọt ngào.
Trông chả khác gì cảnh tượng tán tỉnh người ta trên bãi biển mùa hè vậy.
“Ahaha, đúng là mình chưa có bạn trai thật… nhưng mình không nghĩ mình là kiểu người thu hút đến vậy đâu.”
Mặc dù trả lời với lời lẽ lịch sự vậy, sự thật là cô ấy khá là nổi tiếng với đám con trai. Dù là ai cô ấy cũng đều cư xử với thái độ vui vẻ và dịu dàng. Đây là khả năng đặc biệt của cô gái tên Kushida Kikyo.
“Mình xin lỗi, Ayanokouji-kun. Mình hay bị người khác tới bắt chuyện lắm.
Kushida vừa nói vừa gượng cười lúng túng.
Tôi đang tận hưởng ngày cuối cùng của kỳ nghỉ hè với cô nàng Kushida nổi tiếng này. Đúng hơn thì nhóm tôi không chỉ có hai người, nhưng Ike, Horikita và những người khác đều ra hồ bơi quẩy cả rồi.
Chỉ là tôi đi lẻ nên có dịp tình cờ ở cùng với Kushida thế này. Kushida ngồi xuống ở góc hồ và chỉ ngâm hai chân xuống dưới nước.
“Ayanokouji-kun, cậu có muốn làm như mình không?”
“Thôi khỏi, tớ không sao.”
“Sắp sang học kỳ 2 rồi nhỉ~”
“…Ừ.”
Đối với những lời đối đáp thường dùng trong giao tiếp, tôi thường đáp lại một cách cực kỳ ngắn gọn, đúng kiểu một kẻ gặp rắc rối về kĩ năng xã hội như tôi đây.
Phải chi vốn từ của mình rộng hơn chút thì cái bầu không khí sẽ không ngột ngạt như thế này…
Trong số các cô gái mà tôi quen ở trường, chỉ có Kushida là người mà tôi không thể loại bỏ cảm giác bối rối khi gần cô.
Không chỉ ghét Horikita, Kushida còn ghét cả tôi nữa.
Dù vậy, tôi vẫn luôn có cảm giác bất an. Có lẽ sẽ đơn giản nếu tôi đối xử với cô ấy như một người khác giới.
Nếu hỏi tôi có tình ý gì với cô ấy không, tôi khó mà phủ nhận rằng tình huống này khá giống với cảm xúc đó.
Nếu tôi được cô ấy tỏ tình, tôi chắc chắn sẽ đồng ý – dù có vẻ chuyện đó còn khướt mới đến.
“Cậu nổi tiếng thật đấy, Kushida.”
Dù không cố ý nhưng tôi lại lỡ miệng thốt ra lời ấy.
Tôi nói với một giọng khá khẽ, nhưng Kushida vẫn nghe thấy được. Cô ấy nhìn tôi với khuôn mặt kinh ngạc.
“Mình có nổi tiếng đâu. Làm gì có chuyện ấy.”
“Không, mới mấy phút trước cậu còn được tỏ tình nữa mà.”
“Đó không hẳn là một lời tỏ tình… nó đơn giản chỉ là một cách chào hỏi thôi mà?”
Vậy là dạo này giới trẻ gộp cả lời tỏ tình vào lời chào hỏi luôn à. Tôi tin chắc là từ giờ tới cuối đời tôi sẽ không bao giờ nói những lời đó với sắc mặt dửng dưng như vậy.
“Ayanokouji-kun, cậu được xếp hạng khá cao trong bảng xếp hạng bí mật đấy, chắc chắn cậu được tỏ tình dăm ba lần rồi đúng không?”
“Chưa thấy dấu hiệu của việc đó luôn.”
Ai lại đánh giá tôi cao thế nhỉ? Tôi không thể hình dung được.
“Chẳng hạn như, Horikita.”
“Eh?”
“Không, mình chỉ nghĩ là cậu được Horikita-san tỏ tình thôi.”
Tôi tin là mình đã để lộ ra một biểu cảm cực kỳ khó hiểu từ tận đáy lòng.
“Không bao giờ. Dù là cô ấy tỏ tình với tớ hay tớ tỏ tình với cô ấy.”
Tôi từ chối thẳng thừng. Sao Kushida lại hỏi tôi như vậy?
Thỉnh thoảng, tôi thật sự không hiểu nổi cô gái tên Kushida này.
Lập tức nhận thấy bầu không khí vừa thay đổi, Kushida vừa nói vừa lắc đầu.
“Đửng để ý tới những lời mình vừa nói. Mình xin lỗi.”
“Không có gì đâu.”
Không hiểu sao tôi không thể nhìn mặt Kushida khi đang nói chuyện với cô ấy.
Cho đến khi đám bạn đến và bắt chuyện, Kushida và tôi vẫn im lặng quan sát mặt nước chao đảo.
================
Art ảnh nặng quá không đăng đây được, link dưới comment