Phần mở đầu + phần 1:
Trong ngày học thứ hai, dù rằng đúng ra thì đây là ngày lên lớp đầu tiên, phần lớn của ngày hôm trước được dùng để phổ biến các quy tắc và luật lệ. Nhiều học sinh bị thổi bay kì vọng về sự tốt bụng và thân thiện của các giáo viên. Sau khi làm náo loạn vào ngày kia, Sudou được để một mình trong khi cậu ta ngủ như một khúc gỗ trong lớp. Các thầy cô có để ý đến việc cậu ta ngủ trong giờ học, nhưng không ai có biểu hiện muốn đánh thức cậu ta cả.
Sau cùng, chúng tôi được quyền lựa chọn có nghe giảng hay không, vậy nên các thầy cô không hề lo lắng chút nào. Không lẽ đây là cách các giáo viên tương tác với những học sinh không còn là một phần của giáo dục bắt buộc?
Trong bầu không khí thư giãn này, nó nhanh chóng trở thành giờ ăn trưa. Đứng dậy từ ghế ngồi của họ, những cô cậu học trò bắt đầu đi ra để ăn trưa cùng với những người quen của họ. Tôi không kiềm được việc cảm thấy ghen tị với những người khác. Buồn thay, tôi đã không thể kết bạn thân được với những người bạn trong lớp.
“Thật đáng thương hại.”
Người duy nhất để ý được cảm xúc của tôi lại cười tôi khinh bỉ.
“…Sao. Đáng thương hại gì?”
“‘Tôi muốn có người mời tôi đi ăn. Tôi muốn được ăn trưa với một ai đó.’ Những suy nghĩ của cậu rõ ràng quá mà.”
“Cậu cũng ở một mình đó thôi. Bộ cậu không cảm thấy như tôi sao? Hay cậu có ý định ở một mình cho đến ba năm tiếp theo.”
“Đúng thế. Tôi thích được ở một mình.”
Cô ấy trả lời một cách nhanh gọn, không hề chần chừ chút nào. Có vẻ như cô ấy thật sự cảm thấy như thế.
“Thay vì lo lắng cho tôi, cậu nên lo lắng cho bản thân mình đi.”
“Ừ thì…”
Sau cùng thì, tôi không phải là người đã tự hào nói rằng mình không thể kết bạn.
Thật lòng mà nói, có vẻ như trong tương lai gần sẽ rắc rối lắm vì tôi không thể kết bạn với bất kì người nào cả.
Rốt cuộc thì một mình một thân cũng nổi bật. Nếu tôi trở thành mục tiêu của việc bắt nạt, tôi chắc chắn sẽ trở nên nổi bật
Chưa đầu một phút sau khi chuông reo. Phân nửa lớp trở nên trống không.
Nhưng người còn ở lại nếu không phải là muốn đi nhưng lại một mình như tôi, đang ngủ hoặc mặc kệ đời, thì cũng là thích ở một mình như Horitika.
“Tớ đang nghĩ đến việc đi ăn, có ai muốn đi cùng mình không?”
Hirata len tiếng khi cậu ta đứng dậy.
Với lối suy nghĩ như thế, cậu ta trông giống một riaju chính hiệu.
Tôi đang chờ đợi đấng cứu thế đến từ lâu rồi—Đây đúng là một cơ hội hoàn hảo cho tôi
Hirata, tôi đang đến đây. Gia cố những sợi dây thần kinh lại, tôi chậm rãi giơ tay lên…
“Mình cũng đi nữa ~!” “Mình nữa, mình nữa!”
Khi tôi nhìn thấy Hirata được vây quanh bởi các cô gái, tôi hạ tay xuống lại.[note5432]
Tại sao lũ con gái đó lại chiếm chỗ của tôi cơ chứ? Đó là cơ hội để tôi được làm bạn với cậu ta!
Chỉ vì cậu ta là một chàng soái ca , không có nghĩa là các cô có thể vô tư đi đến căn tin với cậu ta như thế!
“Thật đáng buồn.”
Hortika lại cười nhạo tôi và ném cho tôi một cái nhìn khinh bỉ.
“Đứng cố mà đoán người khác đang nghĩ gì.”
“Rồi còn gì nữa không?”
Cảm thấy hơi cô đơn vì thiếu trai, Hirata nhìn xung quanh phòng học.
Khi cậu ấy nhìn thấy tôi, ánh mắt cảu chúng tôi chạm nhau.
Nó đây rồi! Hirata đã để ý thấy tôi! Một thằng con trai muốn được cậu mời gọi đang ở đây nè!
Sau khi ánh mắt của chúng tôi chạm nhau, cậu ta nhìn chằm chằm vào tôi.
Đúng như mong đợi từ một riaju, cậu ấy đã thấy hiểu những rắc rối của tôi!
“Umm, Ayanoko───”
Hirata cố gắng gọi tên tôi, nhưng cùng lúc đó,
“Hirata-kun, nhanh lên nào!”
Mấy đứa con gái nắm lấy tay của Hirata mà không để ý đến tôi chút nào.
Ahh… Ánh nhìn cảu Hirata đã bị tụi con gái cướp mất rồi. Sau đó, cậu ta và đám con gái rời khỏi phòng học. Điều duy nhất còn lại là cánh tay đang dang ra của tôi.
Cảm thấy xấu hổ, tôi giả vờ là tôi duỗi tay để gãi đầu.
“Ổn quá ha.”
Ném cho tôi cái nhìn thương hại cái cùng, Horitika rời khỏi lớp học một mình.
“Vô ích thật…”
Miễn cưỡng, tôi vươn mình đứng dậy và quyết định đi đến căng-tin một mình.
Nếu tôi không cảm thấy có thể ngồi ăn một mình được thì, tôi sẽ đi mua thứ gì đó ở cửa hàng tiện lợi.
“Ayanokouji-kun… phải không?”
Trên đường tới căng-tin, tối bất ngờ được một cô gái xinh đẹp buộc dừng lại. Cô ấy là Kushida, một trong những bạn cùng lớp với tôi.
Bởi vì đây là lần đầu tôi nhìn cậu ấy từ phía chính diện, tim tôi đập “thình thịch.”
Mái tóc suôn ngắn màu nâu dài đến ngang vai. Không có ý thô lỗ, nhưng gần đây trường đã chấp thuận váy ngắn hơn, nên việc đồng phục của cậu ta là một bộ mới hơn thật rõ ràng.
Trong tay của cậu ấy là một cái túi nhỏ đựng mấy cái móc khoá—Tôi không thể phân biệt được liệu cậu ta cầm một túi hay cậu ấy đang cầm rất nhiều móc khoá.
“Mình là Kushida học chung lớp. Liệu cậu có thể nhớ tên mình chứ?”
“Tất nhiên, mình đoán là mình có thể. Cậu cần gì từ mình sao?”
“Thật ra… Mình muốn hỏi cậu một chuyện. Nó là một câu hỏi ngắn thôi, nhưng Ayanokouji-kun có phải, cậu thân với với Horitika-san lắm không?”
“Chúng tớ không hẳn là thân. Chỉ là người quen thôi.Không lẽ cậu ta đã làm gì sao?”
Có vẻ như mục đích chính của cậu ta là hỏi về Horitika. Tôi cảm thấy hơi buồn một chút.
“Ồ, thì ra là vậy. Chẳng phải hai cậu làm quen trong ngày đến trường đầu tiên sao? Lúc đó mình đã hỏi tất cả mọi người, từng người một để xin địa chỉ liên lạc của họ, nhưng… Horitika từ chối nói cho mình biết.”
Cô nàng đó, cô ta đang làm gì thế? Nếu cô ấy được hỏi xin trao đổi địa chỉ liên lạc từ một cô gái quyết đoán như cô bạn này đây, cô ấy có thể giúp chia sẻ nó với tôi. Và thế là tôi có thể đã trở nên quen thuộc với cả lớp rồi.
“Còn nữa, vào ngày tổ chức lễ khai giảng, chẳng phải hai cậu đã nói chuyện với nhau trước cổng trường hay sao?”
Xét việc chúng tôi đã cùng ở trên chiếc xe buýt ngày hôm đó, không bất ngờ gì khi cậu ấy thấy hai chúng tôi ở cùng nhau.
“Bạn Horitika có kiểu tính cách như thế nào vậy? Bộ bạn ấy là kiểu người chỉ nói lên suy nghĩ của bản thân với những người bạn thân thôi hay sao?”
Mặc dù cậu ta muốn hiểu thêm về Horitika, tôi chỉ có thể lắng nghe những câu hỏi của cậu ấy nhưng không thể trả lời được câu nào cả.
“Theo mình nghĩ thì cậu ấy không giỏi lắm trong việc tương tác với người khác. Tại sao cậu muốn biết thêm về Horitika vậy?”
“Trong lúc mọi người đang tự giới thiệu về bản thân, thì Horitika lại đi ra khỏi lớp học, đúng không? Có vẻ như cô ấy không nói chuyện với ai cả, nên mình lo lắng cho cô ấy.”
Đúng là cậu ta có nói rằng cậu ấy muốn được kết thân với tất cả mọi người trong lời giới thiệu của mình.
“Mình hiểu, nhưng mình chỉ mới gặp cậu ta hôm qua thôi, vậy nên mình không hẳn là giúp được.”
“Fuun… vậy ra mọi chuyện là thế. Mình cứ tưởng rằng hai cậu đã là bạn trước khi vào cao trung, xin lỗi vì đã bất ngờ hỏi cậu một câu hỏi lạ như thế!”
“Không, chả sao cả! Mà làm sao cậu biết được tên mình thế?”
“Sao cơ, chẳng phải cậu đã tự giới thiệu về mình sao? Mình đã chắc chắn rằng mình đã nhớ hết tên của mọi người.”
Kushida đã lắng nghe đến bài giới thiệu vụng về của tôi.
Vì một lý do nào đó tôi cảm thấy hài lòng khi nghe thế.
“Một lần nữa, hãy đối xử tốt với nhau nhé, Ayanokouji-kun!”
Dù tôi cảm thấy hơi lúng túng bởi bàn tay được giương ra của cậu ấy, tôi chà tay lên quần và sau đó bắt tay với cậu ta.
“Mình cũng hân hạnh được gặp cậu…”
Hôm nay quả là một ngày may mắn. Mặc dù đã có những giây phút tệ, nhưng cũng có những khoảnh khắc tốt đẹp.
Và bởi vì con người luôn suy nghĩ nhanh gọn, nên tôi đã quên hết về những khoảnh khắc tệ hại trong ngày hôm nay.
Cuối cùng, sau khi ngó qua căng-tin từ cửa ra vào, tôi quyết định đi đến cửa hàng tiện lợi, mua vài ổ bánh mì, rồi quay lại lớp học.
Một nhóm bạn đang nối bàn học của họ lại và ăn chung với nhau, trong khi đó thì một vài người lại yên lặng ăn một mình. Điểm chung duy nhất là hầu như mọi người đều có bento mua từ cửa hàng tiện lợi hoặc từ căng-tin.
Tôi định ăn thì thấy Horitika đã quay lại chỗ ngồi của cô ấy.
Trên bàn của cô nàng là một ổ bánh sandwich trông có vẻ ngon.
Tôi quay trở về chỗ ngồi mà không nói gì cả.
Khi tôi định cắn miếng đầu tiên của ổ bánh mì, tiếng nhạc bắt đầu phát lên từ loa.
“Hôm nay, 5 giờ chiều tại nhà thể dục số 1, sẽ có hội chợ câu lạc bộ. Đối với bạn
nào có hứng thú với các câu lạc bộ, xin hãy đến nhà thể dục số 1. Mình xin nhắc lại, hôm nay—“
Một cô gái có giọng nói dễ thương thông báo qua hệ thống PA (public address system – nôm na là hệ thống loa công cộng ấy)
Cậu lạc bộ, huh. Tôi chưa từng than gia bất kì câu lạc bộ nào cả.
“Này, Horitika—”
“Tôi không có hứng thú với các câu lạc bộ.”
“… Mình còn chưa hỏi gì mà.”
“Ok, vậy thì là gì?”
“Cậu có định tham gia câu lạc bộ nào không?”
“Ayanokouji-kun. Cậu mắc chúng mất trí nhớ à? Hay cậu chỉ là một thằng ngốc? Chẳng phải tôi vừa nói là tôi không có hứng thú với các lạc bộ hay sao?”
“Chỉ vì cậu không có hứng thú không có nghĩa là cậu sẽ không tham gia.”
“Đó là một lí lẽ tầm phào. Đứng bao giờ nói những thứ vô nghĩa như thế nữa.”
“Ok…”
Horitika không có hứng thú với việc tham gia câu lạc bộ hay kết bạn. Mỗi khi tôi nói chuyện với cô ấy, cô nàng đều trông rất khó chịu. Tôi tự hỏi rằng liệu cô ấy đến ngôi trường này vì nền giáo dục hay là tỉ lệ kiếm việc làm cao.
Nếu đó là những lí do duy nhất của cô ấy thì cũng không có gì bất ngờ lắm, nhưng trông nó cứ không tự nhiên sao sao ấy.
“Theo tối thấy, cậu thật sự không có bất kì người bạn nào.”
“Điều đó là sai nhé. Bây giờ tớ có thể nói chuyện với cậu khá tốt.”
“Cậu nói thế, nhưng đứng tính tôi như một người bạn của cậu.”
“Ư-Ừ, thôi được…”
“Vì cậu muốn đi xem các cậu lạc bộ, bộ cậu có ý định tham gia câu lạc bộ nào sao?”
“Không, tớ vẫn đang suy nghĩ về việc đó. Nhưng chắc là không.”
“Nếu cậu không định tham gia câu lạc bộ nào, vậy tại sao còn đến hội cậu lạc bộ? Kì lạ. Hay cậu định dùng các câu lạc bộ như là cái cớ để kết bạn.”
Sao mà cô nàng này thông minh thế không biết? Không, có thể là do tôi quá dễ đoán.
“Bởi vì tớ đã thất bại trong ngày đầu tiên, câu lạc bộ là cơ hội cuối cùng để tớ kết bạn.”
“Chẳng phải là sẽ tốt nếu mời ai đó ngoài tôi sao?”
“Đó là vì tớ không có ai khác để mời nên tôi mới gặp rắc rối đây!”
(Trans: tuyệt vọng và lâm đến đường cùng phải dùng hạ sách, đắng… à mà thôi.)
“Điều đó thì đúng. Tuy nhiên, tôi không nghĩ rằng Ayanokouji-kun nghiêm túc trong điều cậu nói. Nếu cậu thực sự muốn một người bạn, cậu phải nói chuyện nghiêm túc hơn.”
“Bởi vì đối với tớ điều đó là không thể, tớ bước đi trên con đường cô độc.”
Horitika lặng lẽ ăn tiếp bánh sandwich của cô ấy.
“Tôi thật sự không hiểu nói cái lối suy nghĩ mâu thuẫn ấy.”
Tôi muốn có bạn, nhưng tôi lại khong thể kết bạn. Có vẻ như Horitika không thể hiểu được điều đó.
“Cậu có từng tham gia câu lạc bộ nào không?”
“Không. Tôi không có kinh nghiệm tham gia câu lạc bộ nào cả.”
“Vậy là cậu kinh nghiệm trong những chuyện ngoài câu lạc bộ? Oh, hay cậu đang nói đến kinh nghiệm nào đó?
“… Cậu đang cố nói gì thế? Tôi có thể cảm thấy sự thâm hiểm đằng sau lời nói của cậu
“Thâm hiểm? Tớ thậm chí còn chưa nói là tớ đang ám chỉ cái gì cơ mà.”
Tôi ăn một cú huých mạnh vô sườn.
Tôi liền ho khụ khụ theo phản xạ trước sức mạnh bất ngờ của cô ấy.
“Này, cú đó là sao vậy!?”
“Ayanokouji-kun. Tôi đã cảnh báo cậu rồi, nhưng có vẻ như cậu không đã bỏ ngoài tai những gì tôi nói nhỉ. Nên nhớ là tôi có khả năng gây ra nhiều đòn đau đớn hơn đòn tôi vừa làm đấy.”
“Không bạo lực! Bạo lực không giải quyết được gì cả!?”
“Vậy sao!? Từ thuở sơ khai, bạo lực đã tồn tại vì nó là cách giải quyết vấn đề hữu hiệu nhất. Nó là cách nhanh nhất để đưa quan điểm của cậu đến người đối diện hay là để phớt lờ mong muốn của kẻ khác.Sau cùng thì, kể cả các quốc gia cũng điều động cảnh sát và bạo lực để bắt người mà, phải không?
“Cậu đúng là nói nhiều thật…”
Cô ấy “tặng” tôi một bài phát biểu hoành tráng, khẳng định rằng cô nàng chả làm gì sai cả. Mỗi khi cô ấy nhận xét, cô ấy sẽ nói những thứ vô lí và dùng nó để nhanh chóng phản bác lại.
“Kể từ bây giờ, tôi sẽ dùng bạo lực để chấn chỉnh những cái sai trong của cậu. Có sao không?”
“Cậu sẽ cảm thấy thế nào nếu tớ cũng nói điều y hệt như vậy với cậu?”
Tôi tự hỏi tại sao họ lại gọi những người đàn ông hay vung tay đánh phụ nữ là những kẻ thấp kém nhất và hèn nhát nhất.”
“Điều đó không quan trọng, vì cậu không nhĩ rằng chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra à? Sau cùng, tôi chưa bao giờ nói những điều tôi không nên nói.”
Câu trả lời vừa rồi quả thật rất bất ngờ. Cô gái này có vẻ tự tin rằng barn thân chưa bao giờ sai.
Mặc dù cô ấy có vẻ ngoài và hành động với vẻ lịch sự, nhưng bên trong thì rất xấu tính .
“Tớ hiểu rồi, tớ hiểu rồi. Kể từ bây giờ tớ sẽ cẩn thận hơn.”
Bỏ cuộc với Horitika, tôi nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Ah, thời tiết hôm nay tốt thật.
“Hoạt động của câu lạc bộ… là vậy. Tôi hiểu rồi…”
Horitika lẩm bẩm trong khi đang suy ngẫm về điều gì đó.
“Chỉ một chút sau giờ học thì được, ổn không? Tôi sẽ đi với cậu.”
“Cậu nói vậy có ý gì?”
(Trans: là chú có gái đi chung rồi đấy, sướng nhé)
“Chẳng phải cậu đã tự nói rồi sao? Cậu muốn đến lễ hội các câu lạc bộ.”
“Oh, đúng thế. Tôi chưa từng có ý định ở lại lâu. Sau cùng thì, tôi chỉ tìm một cái lí do thôi. Vậy có ổn không.”
“Nếu chỉ là trong một khoảng thời gian ngắn. Vậy, tôi sẽ gặp cậu sau giờ học.”
Sau đó, cô ấy lại tiếp tục ăn. Có vẻ như cô ấy đã chịu với cái ý định kết thêm bạn của tôi.
Trước đó tôi có nói rằng nói chuyện với cô ấy thật khó chịu, nhưng thái độ của cô ấy có vẻ như đang dần trở nên tốt hơn.
“Nhìn cậu cố gắng để kết bạn và rồi thất bại có vẻ thú vị.”
Thôi bỏ qua đi, cô nàng vẫn rất khó chịu.
Phần 2
“Oa, nó to hơn tớ tưởng đấy.”
Horikita và tôi gặp nhau sau buổi học tới phòng thể dục.
Hầu như mọi người ở đây đều năm nhất; khoảng 100 người đang chờ gần xa.
Đứng đợi sau lưng, chúng tôi đang chờ hội chợ câu lạc bộ khai mạc.
Khi chúng tôi vào phòng thể dục, cuốn sổ chi tiết về hoạt động câu lạc bộ được phân phát.
“Tôi tự hỏi trường có câu lạc bộ đặc biệt nổi tiếng nào không. Ví dụ như… karate chẳng hạn?”
“Rất nhiều câu lạc bộ ở đây thuộc tầm đỉnh cao cả. Rất nhiều thành viên ở các câu lạc bộ đều nổi tiếng trong nước.”
Mặc dù trường không này không nổi danh bởi các môn thể thao như bóng rổ hay bóng chuyền thì cũng không phải là các hoạt động câu lạc bộ chỉ ở mức “sở thích” thôi.
“Trang thiết bị cũng khá chất lượng. Nhìn kìa, họ còn có cả viên oxi. Tất cả dụng cụ ở đây phải làm dân pro cũng phải xấu hổ đấy. À, nhưng có vẻ đây không có câu lạc bộ karate.”
“… Vậy à.”
“Sao thế, cậu hứng thú với karate à?”
“Không, không đặc biệt gì cả.”
“Nhưng cậu thấy đó, dường như những tên thiếu kinh nghiệm sẽ mất khá nhiều thời gian cực nhọc để tham gia một câu lạc bộ thể thao. Ngay cả khi ai đó làm một màn ra mắt thì họ vẫn chỉ là một tên dự bị mãi mãi mà thôi. Tôi không nghĩ nó sẽ vui đâu.”
Mọi thứ xung quanh dường như có trật tự hết rồi.
“Không phải là còn phụ thuộc vào nỗ lực của họ hay sao? Sau 1 hay 2 năm luyện tập, bất kì ai cũng khá lên.”
Luyện tập… tôi không nghĩ mình sẽ nỗ lực nhiều.
“Tôi không nghĩ rằng từ ‘luyện tập’ tồn tại với người tránh rắc rối như cậu.”
“Tránh rắc rối thì liên quan gì tới việc này?”
“Chằng phải những ai tránh rắc rối cũng tránh cả mấy việc nặng nhọc hay sao? Nếu cậu công khai rằng mình luôn tránh rắc rối, cậu nên trung thành với lời nói của mình tới cùng chứ.”
“Tớ đâu có làm quá xa quá chứ…”
“Nếu cậu còn cứ nói đằng làm nẻo như thế, cậu sẽ không bao giờ kết bạn được đâu.”
“Lời nói của cậu làm tan nát trái tim tớ đấy.”
“Cảm ơn các bạn vì đã chờ, những học sinh năm nhất. Đại diện từ mỗi câu lạc bộ sẽ giải thích hoạt động của họ và cách thức gia nhập. Tôi là Tachibana, thư kí của hội đồng học sinh và là người chủ trì hội chợ câu lạc bộ này. Hân hạnh được gặp các bạn.”
Sau lời chào của Tachibana, các đại diện câu lạc bộ xếp hàng lên sân khấu của phòng thể dục.
Có nhiều đại diện khác nhau, từ những người mặc đồng phục Judo tới những bộ kimono duyên dáng.
“Này, nếu cậu thay đổi quyết định thì hãy vô câu lạc bộ thể thao ý. Câu lạc bộ Judo trông không tồi mà? Senpai kia nhìn khá thân thiện và mạnh dạn.”
“Hắn nhìn chỗ nào mà thân thiện với cả mạnh dạn? Tên cướp trông như hắn sẽ sát hại ai bất kì lúc nào.”
“Anh ấy sẽ giải thích với cậu rằng judo là một môn thể thao đơn giản mà.”
“Dừng lại đi!”
Tôi nghĩ cuộc trò chuyện sẽ thật sự có tiến triển, nhưng cô ấy lại như vả vô miệng tôi một phát.
“Ngay cả thế thì các câu lạc bộ thể thao rõ ràng là chẳng chào mừng bất kì tên tân binh nào, nhìn cách họ thể hiện kìa.”
“Họ nên chào mừng chứ nhỉ. Họ càng mời được nhiều người thì càng được nhiều tiền từ trường cung cấp và họ sẽ có thể mua thêm nhiều dụng cụ hơn.”
“Đó chỉ khi dùng tân binh như là một cách để kiếm tiền…”
“Tuyển mộ thêm nhiều tân binh, tăng ngân khố, rồi biến họ thành những thành viên ảo. Cậu cần phải biết thành thạo vận dụng quy luật này trong thế giới.”
“Thế giới cái khỉ gì… Cách cậu nghĩ thật kì quặc.”
“Tên tôi là Hashigaki và tôi là đội trưởng câu lạc bộ cung thủ. Tôi nghĩ rất nhiều học sinh đang thấy nó thật lạc hậu và nhạt nhẽo, nhưng nó thật sự là một môn thể thao thú vị. Chúng tôi sẽ chào đón nồng hậu mọi tân binh nên các bạn thấy hứng thú, xin hãy tham gia.”
Một cô gái mặc bộ áo cung thủ bắt đầu màn giới thiệu trên sân khấu.
“Nhìn kìa, họ có vẻ chào đón tân binh. Sao cậu không thử gia nhập nhỉ? Để làm ngân khố họ phồng lên.”
“Gia nhập một câu lạc bộ bởi lí do đó chắc chắn là không! Và câu lạc bộ thể thao cũng là nơi tụ họp của lũ riajuu. Không quen ai sẽ chẳng thích thú gì cả và tớ rời khỏi ngay lập tức.”
“Chẳng phải cách nghĩ đó là hậu quả của tính cách méo mó dị tật của cậu sao?”
“Yup, chuẩn luôn. Một câu lạc bộ thể thao chắc chắn là không được.”
Tôi thậm chí sẽ không muốn làm việc part-time nhẹ nhàng và không tốn chút sức nào.
Còn nữa, tôi chắc sẽ gia nhập một câu lạc bộ nếu nó dễ dàng vào, êm đềm và yên bình.
“Tsu… !”
Khi từng đại diện giới thiệu câu lạc bộ của họ, Horikita đột nhiên cứng đơ. Cô ấy đang hướng về sân khấu, khuôn mặt tái nhợt.
Đại diện câu lạc bộ bóng rổ đang trình bày bài giới thiệu và đang mặc bộ đồng phục.
Cô ấy trúng tiếng sét ái tính với anh ta? Có vẻ không phải vậy.
Ngạc nhiên? Phẫn nộ? Hay có lẽ thích thú? Thành thật mà nói, biểu cảm cô ấy phức tạp, rất khó đoán được.
“Horikita. Chuyện gì thế?”
“…”
Có thể cô không nghe thấy tôi? Cô chỉ nhìn chằm chằm trên sân khấu.
Tôi dừng nói và chờ một lời giải thích.
Câu lạc bộ bóng rổ có vẻ không đặc biệt và thú vị hơn mấy câu lạc bộ kia.
Cho dù họ có chào đón tân binh hay kêu gọi địa chỉ và thời nơi gặp mặt thế nào thì đó cũng chỉ là một màn giới thiệu bình thường. Không chỉ câu lạc bộ bóng rổ, tất cả các câu lạc bộ cũng bình thường. Nếu tôi biết được mấy thứ hay ho từ màn trình bày thì là có tồn tại mấy cái câu lạc bộ nhỏ như là trà đạo hoặc là thư phép, và số lượng người tối thiểu cần cho một câu lạc bộ mới là 3.
Mổi khi một câu lạc bộ mới bắt đầu trình bày, những học sinh năm nhất bàn tán với bạn bè về câu lạc bộ trước.
Phòng thể dục ồn ào lên hẳn. Đại diện câu lạc bộ, không kể tới giáo viên giám sát, tiếp tục trình bày với ánh mắt không khó chịu. Họ phải thật nhanh gọn kiếm được nhiều tân binh càng nhiều càng tốt.
Khi các senpai hoàn thành màn trình bày, họ rời sân khấu và đi tới bàn ngồi.
Họ chắc là đã đặt sẵn một khu vực tiếp tân để họ có thể nói chuyện riêng tư và đăng kí.
Cuối cùng, tất cả trên sân khấu ra khỏi sân khấu hết chỉ chừa lại một người. Ánh mắt mọi người tập trung hết lên sân khấu. Tôi nhận ra Horikita đã nhìn chằm chằm người đó nãy giờ.
Người đó cao khoảng mét bảy, cũng không cao lắm.
Thân hình mảnh khảnh, mái tóc đen mượt.
Cặp kính sắc bén, cái nhìn toát lên sự tính toán.
Học sinh đang đứng trước micro nhìn toàn thể học sinh năm nhất với ánh mắt điềm tĩnh.
Anh ta đến từ câu lạc bộ nào, anh ta sẽ trình bày cái gì? Sự tò mò trong tôi trỗi dậy.
Tuy nhiên, sự tò mò của tôi biến mất trong giây tiếp theo. Anh ta hoàn toàn im lặng.
Có lẽ anh ta quên mất rồi. Có lẽ anh ta thấy lo lắm và không nói lên lời.
“Cố gắng lên ~”
“Anh quên mất sổ ghi rồi à ~?”
“Ahaha!”
Những học sinh năm nhất ném những lời nói vào người đó. Tuy nhiên, senpai đứng trên sân khấy vẫn không nao núng chút nào.
Cả tiếng cười nhạo lễn lời động viên đều không đến tới anh ta.
Ngay cả khi tiếng cười bắt đầu lắng xuống, khuôn mặt không cảm xúc vẫn không biến chuyển.
Những học sinh bắt đầu tự hỏi “Senoai đang làm cái gì rứa?” và phòng thể dục bắt đầu ồn ào.
Dẫu vậy, anh ta vẫn không động đậy. Anh chỉ đứng im lặng, nhìn vào lũ năm nhất.
Horikita cũng nhìn chằm chằm với ánh mắt dữ dội.
Không khí thoải mái dần chuyển sang theo chiều hướng không ngờ nổi. Đó là sự thay đổi mạnh trong tâm trạng.
Cuối cùng, cả phòng thể dục bị bao phủ bởi không khí căng thẳng và im ắng.
Không có màn giới thiệu nào xuất hiện, không ai dám lên tiếng-một sự im lặng đáng sợ.
Không ai mở mồm nói. Sự im lặng đã kéo dài đến 30 giây…
Học sinh trên sân khấu bắt đầu nói.
“Tên tôi là Horikita Manabu, và tôi là chủ tịch hội học sinh.”
Horikita? Tôi nhìn sang Horikita bên cạnh. Tôi tự hỏi họ có quan hệ gì…
“Hội học sinh cũng đang tìm những học sinh năm nhất để thay thế những học sinh năm ba sẽ tốt nghiệp. Không có đòi hỏi nghiêm khắc để đăng kí vị trí này, nhưng người có hứng thú đăng kí thì không nên gia nhập bất kì câu lạc bộ nào. Tóm lại, chúng tôi không chấp nhận người dự tuyển mà liên quan tới các câu lạc bộ khác.”
Tông giọng nhẹ nhàng nhưng không khí vẫn căng thẳng. Anh ta một mình khiến cả phòng im lặng.
“Đồng thời, tôi, hội học sinh không tìm ai có những suy nghĩ ngây thơ. Không chỉ những loại người đó bị loại ra khỏi những người được chọn, họ chắc chắn sẽ là vết nhơ cho trường này. Hội học sinh chỉ chịu trách nhiệm chỉnh đốn những học sinh nhưng trường còn mong chờ hơn nữa. Những ai nghĩ thông hiểu điều này đều có thể trở thành một ứng cử viên tiềm năng.”
Sau bài phát biểu không hề nao núng, anh ra ngoài sân khấu và bước ra khỏi phòng.
Vì không ai dám nói, không ai dám lên tiếng khi anh ta rời khỏi phòng thể dục. Học sinh không biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu họ cố gắng lên tiếng. Mọi người đều cảm thấy vậy.
“Mọi người, cảm ơn vì đã đến. Còn nữa, hội chợ câu lạc bộ đến đây là kết thúc. Chúng tôi sẽ mở khu vực tiếp nhận cho những ai muốn tham gia. Khu vực tiếp nhận sẽ chỉ mở tới khi hết tháng tư, nên những ai muốn tham gia sau này có thể mang bản đăng kí tới thẳng câu lạc bộ.”
Với sự trợ giúp của chủ trì,
không khí căng thẳng dần biến mất.
Sau đó, đại diện câu lạc bộ mở khu vực tiếp nhận.
“…”
Horikita vẫn không hề nhúc nhích.
“Này, chuyện gì thế?”
Horikita không trả lời. Lời nói của tôi vẫn chưa chạm đến cô ấy.
“Ô, Ayanokouji-kun. Cậu cũng đến à?”
Một giọng nói ân cần gọi tới. Đó là Sudou. Bạn cùng lớp tôi Ike và Yamauchi ở cùng cậu ta.
“Cái gì thế này, ba người lận? Có vẻ cậu đã hoà đồng rồi nhỉ.”
Cảm thấy ghen tị, tôi trả lời Sudou.
“Cậu cũng đang tính tham gia một câu lạc bộ?”
“Không, tớ chỉ đang tìm thôi. Nghĩa là cậu cũng đang tính tham gia một câu lạc bộ à?”
“Ừ. Tôi trước chơi bóng rổ từ hồi sơ trung. Tôi nghĩ mình sẽ tiếp tục chơi ở đây.”
Tôi luôn nghĩ cậu ta tập bài thể dục gì với cơ thể kia-chắc là bóng rổ rồi.
“Còn hai người kia?”
“Chúng tớ đến vì trong có vẻ vui và thú vị. Tớ cũng hi vọng cuộc gặp gỡ định mệnh sẽ đến.”
“Ý cậu là cuộc gặp gỡ định mệnh là cái khỉ gió gì?”
Tôi nhắc Ike lần nữa sau khi nghe mục đích đáng ngờ kia và cậu ta trả lời tự hào trong khi giơ chéo hai tay.
“Mục tiêu đầu tiên của tớ là kiếm bạn gái. Nên, tớ hi vọng một cuộc gặp gỡ định mệnh sẽ xảy đến ở đây.”
Vậy là cái đấy. Có bạn gái dương như là phần thiết yếu trong cuộc đời học sinh lí tưởng của Ike.
“Với cả chủ tịch học sinh có một aura khá trâu. Như thể hắn thống trị cả chỗ này.”
“Phải chứ? Hắn có thể khiến mọi người phải câm họng.”
“Ừ, ừ. Tớ cũng làm một cuộc trò chuyện nhóm cho con trai ngày hôm qua.”
Ike đưa điện thoại cậu ta ra.
“Cậu có muốn tham gia không? Nó khá tiện đấy.”
“Ể, được chứ?”
“Được chứ sao không. Chúng ta đều là một phần của lớp D mà.”
Tôi không hề đoán trước được điều đó. Tôi rất vui sướng khi được mời vào nhóm chat.
Khi tôi bắt đầu lấy điện thoại ra để trao đổi số, tôi thấy Horikita đã ẩn vào đám đông.
Cảm thấy lo lắng cho cô ấy, tôi vô tình dừng chuyển dịch chuyển.
“Chuyện gì thế?”
“Không… không có gì. Trao đổi số điện thoại nào.”
Lấy lại ý thức, tôi chia sẻ thông tin liên lạc với người khác.
Horikita có quyền tự do làm bất cứ điều gì và đi bất cứ đâu cô ấy muốn và tôi không có quyền ngăn cô ấy.
Tôi thấy mình nên đuổi theo cô ấy một chốc nhưng tôi quyết định thôi.
==============================================
Một thớt siêu đẹp trai đến từ Sonako: Mở đầu + Phần 1
Zennomi: Phần 2