1.
Ngày cuối cùng của bài thi đã bắt đầu
Khác với lúc trên hòn đảo hoang, thời gian trôi qua nhanh chóng trên chiếc du thuyền sang trọng. Hơn thế nữa, hai tiếng thảo luận hằng ngày chỉ kết thúc mà không mấy vấn đề được bàn bạc cả.
Trong khi kế hoạch liên minh của Ryuuen và kế hoạch dựng pháo đài của Katsuragi vẫn được tiến hành như thường lệ, Ichinose Honami của lớp B chỉ có thể để mọi thứ trôi qua mà không thể nghĩ ra được một chiến lược phản công trước những kế hoạch đó.
“Oái. Mình lại rút phải nó rồi! Có lẽ mình chơi trò Old Maid tệ đến vậy sao?”
Ichinose vừa nói khi đang chia những lá bài trước mặt tôi.
Dù đã là cuộc thảo luận thứ năm, Ichinose lại gợi ý chơi bài. Tôi đã nghi ngờ về cách tiếp cận này, nhưng không ai trong lớp A có vẻ muốn tham gia thảo luận cả. Nên chỉ có một nhóm ít người nghĩ là thà chơi bài còn hơn để thời gian trôi qua một cách vô nghĩa.
Chuyện của Manabe và đồng bọn với Karuizawa hơi đáng lo, nhưng có vẻ việc gửi cho cô ấy những tấm ảnh đó đã phát huy tác dụng.
Và giờ họ chỉ ngoan ngoãn tránh xa Karuizawa thôi.
Cô ấy cũng tin vào điều đó và vẫn cư xử tự nhiên như thường lệ
Mặt khác, nếu từ góc độ của Manabe thì kẻ bí ẩn đã gửi cuộc trò chuyện đó có thể là tôi hoặc Yukimura, những người có mặt khi sự việc xảy ra tại cầu thang thoát hiểm.
Tôi đã thêm vào dòng chat là đã nhận được bức ảnh từ một người trong lớp mình, nhưng rõ ràng chỉ một trong hai người có mặt ở đó là người đã chụp lại những tấm anh ấy.
Chỉ có thể là trường hợp đó hoặc những tấm ảnh ấy được đã lan truyền đến tay kẻ bí ẩn, người gửi chúng đến chat như để mua vui. Manabe chắc hẳn đã nghĩ như vậy.
Miễn là cô ta chưa thể chắc chắn tôi là người đầu têu chuyện đấy, cô ta sẽ không dám làm gì chống lại tôi.
Dẫu sao việc tìm ra kẻ đã chụp những tấm ảnh ấy cũng không ích lợi gì.
“Chúng ta cứ thế này liệu có ổn không?”
Yukimira nói vậy khi đang ngồi cạnh tôi cùng với một biểu cảm u ám và chán nản.
“Cậu đang u ám quá đấy, Yukimura-kun. Đây là nơi cậu chơi hết mình và trút bỏ phiền muộn của cậu. Ván nữa. Ván nữa nào!”
“Mình xin thôi vậy. Mình không thấy vậy chút nào. Quan trọng hơn, chuyện này có ổn không Ichinose-san? Kết thúc bài kiểm tra một cách như thế. Mình tưởng cậu là người nắm dây cương và sẽ chỉ dẫn tất cả bọn mình nhờ những cuộc nói chuyện,” Yukimura hỏi.
Để đáp lại câu hỏi ấy, Ichinose, người trên tay còn đang giữ những lá bài, khựng lại một chút.
“Thế thì tiện cho cậu quả hả Yukimura-kun? Nếu cậu muốn thắng thì đừng dựa dẫm vào người khác mà tận dụng chính sức lực của cậu đi.”
“…Mình hiểu rõ mà. Mình hiểu.”
Yukimura không muốn kéo hết trách nhiệm về phía cậu ta, và tôi cá là cậu ta cũng ý thức được việc đó. Mà dù biết là vậy, tôi chắc cậu ta vẫn muốn thay đổi cái bầu không khí tuyệt vọng này.
Yukimura, người luôn dành được thứ hạng cao về mặt điểm số, sẽ là một người đáng trông cậy nhất nếu bài kiểm tra đơn giản chỉ hoàn toàn xét về năng lực lý thuyết.
Nhưng chỉ vì bạn là học sinh giỏi lý thuyết xuất sắc, không có nghĩa là bạn có thể dễ dàng khiến mọi người lấy lại tinh thần. Họ không thể nảy ra những ý nghĩ mới lạ như vậy. Có những thứ trên đời này không thể giải quyết đơn giản bằng việc ghi nhớ từ vựng và phương trình.
Trải qua những ngày nghỉ hè và hai bài kiểm tra đặc biệt, ngay cả Horikita cũng bị ép phải đối mặt với sự bất lực của chính bản thân .
Tôi tự hỏi trong tình huống bế tắc thế này, Ichinose và Machida liệu cũng cảm thấy sự khó chịu này.
Tuy nhiên, sự chán nản ấy, miễn là nó không cướp hết tinh thần của bạn, cuối cùng nó sẽ tiếp cho bạn sức mạnh.
2.
“Và trong cuộc họp tiếp theo, bài thi sẽ kết thúc. Bên cậu thế nào rồi Ayanokouji-kun?”
Tôi đang hội họp lần cuối với Horikita.
Bên ngoài đều bị bao bọc bởi bóng tối.
Bản ghi cuộc trò chuyện của chúng tôi sẽ bị ghi lại trong chatlog[note8833] . Để tránh điều đó, chúng tôi gặp thẳng mặt nhau luôn.
“Không có gì đặc biệt bên phía của tớ cả. Có vẻ “mục tiêu” sẽ có thể chạy trốn an toàn. Thế còn cậu?”
Tôi đã nghĩ mình không trông đợi nhiều từ Horikita, nhưng mà… “Tôi sẽ chiến thắng.” cô ấy chỉ trả lời ngắn gọn như vậy.
“Vậy ra là cậu đã tìm thấy “mục tiêu” rồi hả?”
“Tôi không biết ai đang nghe lén chúng ta thế nên tôi chưa thể nói cho cậu chi tiết được, nhưng, tôi sẽ không bận tâm nếu cậu tin tôi. Mọi chuyện sẽ diễn ra êm đẹp.”
Tôi đã nghe Hirata có nói rằng mục tiêu nhóm (Thìn) là Kushida. Tất nhiên tôi chắc chắn Ryuuen và Kanzaki đã làm mọi thứ bằng sức mạnh của họ để tìm ra cô ấy.
Nhưng có vẻ Horikita đã vượt biển đến nơi an toàn và sống sót.
Nếu cô ấy tự tin như vậy, tôi chắc cũng không có gì phải lo lắng cả. Chúng ta chỉ cần chờ cho 500,000 điểm lăn vào túi. Có thể nói là lần này chúng tôi thắng chắc rồi.
“Cậu có lẽ muốn bàn bạc với tôi?”
“Không cần phải thế. Cậu cứ động thủ tùy theo ý cậu.”
Cho dù cô ấy kể cho tôi về nhóm (Thìn), tôi cũng không thể làm gì nhiều để giúp cô ấy.
“Vậy là cậu nói cậu cần phải nói với tôi về chuyện gì đó, chuyện đó là chuyện gì? Tôi muốn hành động càng cẩn trọng càng tốt.”
Có lẽ cô ấy thận trọng trước sự tồn tại mang tên Ryuuen đang bám đuôi cô ấy… có lẽ vậy. Tôi không cảm thấy lòng tốt từ thái độ của cô ấy, nhưng nếu Horikita tự dưng tốt với tôi thì cũng khiến tôi thấy khá phiền phức.
“Cậu không thể sợ hãi ánh mắt của Ryuuen mãi được đâu.”
“Tông giọng đó, lẽ nào cậu đã lên một kế hoạch?”
Nhưng có vẻ cô ấy không mong đợi nhiều từ tôi, vì cô ấy trông ngạc nhiên khi tôi gật đầu đáp lại.
“Tớ vừa lôi kéo Hirata về phe chúng ta. Tớ tin rằng mình có thể xây dựng mối quan hệ hợp tác với cậu ấy trong tương lai.”
“Tôi thật sự chẳng muốn điều đó.”
“Không sao cả. Tớ không bắt cậu đích thân dính dáng tới Hirata. Tớ sẽ nhận nhiệm vụ nói chuyện với Hirata thế nên cứ theo bước đi của tớ.”
“… Tôi không thích vậy. Tôi không thích cậu hành động như vậy sau lưng tôi.”
Tôi đã nghĩ cô ấy sẽ nói như vậy.
“Thế thì hãy có mặt khi chúng ta thảo luận với nhau. Cho dù cậu không thể ép bản thân nói, nhưng cậu có thể ngồi nghe cuộc thảo luận, vậy là không có vấn đề gì rồi nhé?”
“Vậy… cũng được.”
Dù trông vẫn hơi không hài lòng, nhưng nếu tôi cho Horikita lựa chọn tham gia hay không tham gia, cô ấy sẽ không thể từ chối.
Và sự tồn tại của Hirata rất hữu dụng với lớp, sau khi chiêm ngưỡng tài lãnh đạo của cậu trên đảo hoang, Horikita chắc chắn cũng hiểu được điều đó.
“Tính cả Hirata nữa, có một người tớ muốn giới thiệu với cậu. Hãy dành chút thời gian trước khi bài thi kết thúc.”
“Tôi vẫn không thích lắm. Đừng thêm nhiều người không cần thiết.”
“Hãy coi đây là hệ quả vì cậu đang đứng trên tiền tuyến. Ngoài ra, người đó chắc chắn sẽ có ích với chúng ta.”
“Tôi nghĩ mình hiểu được phần nào chuyện đang diễn ra… nhưng thế cũng được. Hãy hẹn gặp nhau ở đây sau khi bài thi kết thúc.”
Sau khi hẹn nhau như vậy, tôi nhìn giờ trên điện thoại. Cuộc thảo luận cuối cùng sẽ đến trong 30 phút nữa.
“Không biết trong bài thi này bao nhiêu nhóm bị định đoạt bởi những kẻ phản bội nhỉ?”
“Tớ cũng không biết. Khá ngạc nhiên rằng bài thi nhóm (Sửu) đột ngột kết thúc, nhưng tớ nghi chuyện đó sẽ còn lặp lại. Tớ nghĩ kết quả khả dĩ nhất sẽ là “mục tiêu” chạy trốn cùng với thời gian bài thi đang dần vơi đi.”
“Đúng vậy. Tôi cũng nghĩ thế.”
Và trong một giây lát, Horikita ngoảnh mắt đi.
Đây là cử chỉ vô thức của con người khi họ đang lo lắng về chuyện nào đó.
“Có chuyện gì sao?”
“Không có gì. Chỉ là, tôi đang cảm thấy cái cách bài thi này khai thác có gì đó sai sai. Nhưng không nên có sai sót nào cả. Tôi nhất định không để thua.”
Hình như nỗi lo cô đang cất giấu vừa bị hé ra một chút.
Cho dù tôi có nói những lời động viên, chắc chắn cô ấy sẽ coi nó là thừa thãi. Vậy nên tôi quyết định chỉ giữ im lặng.
3.
Những thành viên của nhóm (Mão), chưa không có dấu hiệu đột phá trong bài kiểm tra, tiến tới cuộc thảo luận thứ 6 và là cuộc thảo luận cuối cùng.
Vì muốn suy xét lại ý kiến của mình một cách bình tĩnh và hợp lí một chút, tôi quyết định rời phòng nơi mà Hirata và những người khác đang ở đó và hướng tới căn phòng thảo luận nhóm.
Do vẫn còn khoảng 30 phút trước khi bắt đầu thảo luận, rõ ràng là chưa ai đến vào giờ này.
Nhưng, những mong đợi đó đã bị dập tắt hoàn toàn bởi sự hiện diện của một người không ngờ….
“…đến trước à?”
Đó là dáng một cô gái đang ngủ thiếp đi trên sàn của căn phòng mà đáng lẽ chưa ai đến.
Dù vậy, tôi không biết tại sao lớp váy của cô ấy lại làm kích thích trái tim nam nhân đến thế.
Điều này tệ, rất tệ.
Bởi vì đang nằm xuống, cặp đùi đầy đặn của Ichinose còn dễ thấy hơn thường lệ, và với chiếc váy mà tôi không thể nhìn vào phía trong, tôi thấy mình không thể rời mắt khỏi chúng được.
Nếu có một người đàn ông nào ở đây mà không cảm thấy thế với Ichinose, tên đó chắc chắn là gay, không thì lưỡng tính. Đây là một số mệnh mà một người đàn ông khỏe mạnh không thể thoát khỏi.
Dù cho tôi nghĩ việc đó có vô nghĩa, tôi vẫn nhìn từ đùi đến chân, rồi đến mặt, sau đó đến ngực và lại quay về phần đùi. Ánh nhìn của tôi đưa qua đưa lại giữa những địa điểm đó.
Sau khi cảm thấy thất vọng vì bản năng ở lứa tuổi này, tôi bỗng bị đánh lạc hướng bởi thứ gì ở đằng sau đầu Ichinose. Cụ thể thì, đó là cái điện thoại mà cô ấy hẳn đã dùng trước khi đi ngủ.
Một lượng kha khá thông tin được ghi lại trong chiếc điện thoại mà nhà trường đã cung cấp. Và ngoài đóng vai trò quan trọng trong bài kiểm tra này, nó còn giúp bạn quyết định điểm cá nhân của mỗi người.
Lẽ tự nhiên là để xác nhận việc này, cần có những thứ như ID cá nhân hay mật khẩu, nhưng để tránh phiền phức khi phải đăng nhập mỗi lần muốn kiểm tra, có nhiều trường hợp học sinh lưu những thông tin đó trong máy chủ di động luôn.
Nói cách khác, nếu tôi có thể thó được điện thoại của Ichinose bây giờ, tôi sẽ có thể xác định tình trạng cuộc sống và số điểm mà cô ấy nắm giữ. Một lúc trước, tôi đã phát hiện ra là để bỏ qua việc nhập ID và mật khẩu, Ichinose cũng đã chứa thông tin cá nhân của cô trong máy chủ di động.
Nếu như không có gì thay đổi, tôi sẽ có thể có thêm thông tin.
Chậm rãi và thận trọng, tôi tiếp cận cô ấy.
“…Uuuuuuu.”
“Oái.”
Khi khoảng cách giữa hai đứa thu hẹp lại, có thể là do sự thay đổi trong bầu không khí hay là cảm nhận được sự hiện diện của người khác, Ichinose có vẻ như bị đánh thức.
Nhưng rồi cô ấy ngay lập tức quay lại giấc ngủ.
Có vẻ như là tôi đã xoay xở để không làm cô ấy tỉnh giấc. Tôi lại thu hẹp khoảng cách.
“…nnn.”
Tôi đang tự hỏi là mình đang làm cái quái gì vậy.
Cho dù đây là vì mục đích thu thập thông tin, nếu ai đó thấy được, họ sẽ chỉ xem tôi là một tên biến thái.
Nếu như Ichinose tỉnh dậy trong lúc đó thì sao? Tôi cảm thấy như mình đang làm điều cấm kị.
Bởi vì cuộc thảo luận sẽ bắt đầu trong nửa tiếng, đến sớm thì chẳng sao, nhưng nếu như vậy thì chẳng phải tôi nên bình tĩnh đợi trong phòng sao?
Nếu như không có việc gì phải cảm thấy tội lỗi, tôi nên hành xử bình thường. Từng bước một, tôi tiến lại gần Ichinose.
“…nnnn….munyumunyu.” Việc này đúng là bất khả thi.
Mỗi lần tôi có động thái gì, Ichinose đều liên tục có biểu hiện sẽ thức dậy. Để kiểm tra giả thuyết này, tôi thử di chuyển chân của mình tại chỗ mà không di chuyển. Nếu Ichinose phản hồi với việc này, tôi có thể suy luận ra rằng cô ấy là một người ngủ nông. Tương truyền rằng những người ngủ nông thưởng rất cẩn trọng….
….thật thảm hại.
Tại sao tôi lại lén la lén lút như thế này? Nhưng lạ thay, dù vậy nhưng cô ấy không nói mớ.
Nhưng nếu ai đó bắt gặp tôi bây giờ, họ sẽ chỉ nghĩ đến một từ “biến thái”.
Đã nhận ra hành động của mình thật ngu ngốc, tôi từ bỏ việc lấy trộm điện thoại cô ấy và tiếp tục giữ khoảng cách.
Rồi tôi ngồi xuống ở một chỗ cách xa Ichinose.
Từ điểm này, sẽ không có chuyện tôi nhìn thấy vườn địa đàng được giấu trong đùi cô ấy.
Và đồng thời cũng sẽ không tình cờ chạm mặt với cô ấy theo cách này.
Quan trọng hơn, bởi vì bây giờ khá sớm. Tôi tự hỏi chính xác là Ichinose đã đến đây từ khi nào.
Rồi, khoảng 20 phút trước khi cuộc thảo luận bắt đầu, một điệu nhạc dễ thương vang lên trong căn phòng.
Âm thanh đó đến từ điện thoại của Ichinose.
“…nnnn.”
Trong khi vẫn còn đang nhắm mắt, cô ấy với tới chiếc điện thoại và thao tác trên màn hình, tắt nhạc lại. Có vẻ như tiếng nhạc đến từ báo thức mà cô đã đặt.
Trong khi vẫn còn đang trông ngái ngủ, Ichinose rướn người dậy và để ý đến sự hiện diện của người ngoài, là tôi, trong căn phòng.
Tôi đang thắc mắc không biết phải làm gì nếu cô ấy biểu lộ một gương mặt kinh tởm về phía mình, nhưng trái lại, cô thậm chí còn không lo về chuyện đó.
“Chàoooooo buổi sáng, Ayanokouji-kun. Xin lỗi, báo thức của mình có làm cậu giật mình không?” Cô hỏi.
“Không. Không hẳn. Cỏ vẻ như cậu đã ngủ ngon.”
“Ahahahaha. Xin lỗi xin lỗi. Mình chỉ vô tình thiếp đi thôi. Cậu đến sớm đấy, vẫn còn tận 20 phút mà.”
“Cậu cũng thế. Đến đây từ khi nào vậy?”
“Từ khoảng một tiếng trước. Mình chỉ muốn có một quãng thời gian yên tĩnh. Phòng của tớ khá ồn ào vì bạn bè hay đi ra đi vào suốt ấy mà.” Cô ấy đáp lại.
Có vẻ như đây là nơi tốt nhất để cô ấy ngủ trưa. “Vả lại, mình cũng muốn tập trung lại những suy nghĩ của mình.”
Thay vì cảm thấy sảng khoái khi mới ngủ dậy, cô ấy trông như thể đã hiểu thấu được một điều.
“Cậu đã đạt được kết quả nào chưa?”
“Ít nhiều thì cũng có.”
Rồi vì một lí do nào đó, Ichinose đứng lên, bước qua đến chỗ tôi và ngồi xuống ngay kế bên.
Một căn phòng chỉ có hai người, và một khoảng cách cực kì hẹp.
Tôi không thể giấu nổi sự lo lắng trong tình huống này nhưng có vẻ như Ichinose chưa hề để ý.
“Vẫn còn thời gian nên chúng ta tán gẫu một tí được không? Đó là, nếu cậu không thấy phiền.”
“Không. Không hề. Nếu như cậu thấy ổn, thì tớ nói chuyện một chút.” Tôi đáp lại.
“Vậy thì quyết rồi nhé. Sự thật là, có một chuyện mà mình muốn hỏi Ayanokouji-kun. Mình cũng đã hỏi tất cả những người bạn cùng lớp, bao gồm cả những bạn nam như Kanzaki-kun. Nhưng vì chưa được nghe ý kiến của các lớp khác, nên tớ cũng thấy tò mò. Ayanokouji-kun, cậu có bao giờ cảm thấy một khao khát mạnh mẽ để vươn lên lớp A chưa?”
Tôi đang thắc mắc là cô ấy định hỏi cái gì, nhưng ngạc nhiên thay đó lại là một câu hỏi cực kì phổ biến.
“Tất nhiên là tớ có nghĩ về chuyện đó. Không… Thay vì muốn vươn lên tới lớp A, đúng hơn là tớ ‘phải’ nhắm đến lớp A. Nói như thế thì chính xác hơn.”
“Nói cách khác… là do được đảm bảo một sự nghiệp và công việc tốt trong tương lai?”
Trong trường này, học sinh được chia ra bốn lớp A đến D để cạnh tranh với nhau. Nhưng đặc quyền nhất là có thể tới bất kì trường đại học nào và nhận được bất kì công việc nào mong muốn chỉ được áp dụng cho lớp A. Điều đó được viết rất mơ hồ trên cuốn sổ của nhà trường nên mới đầu mọi thứ cứ như là một trò lừa đảo vậy.
“Trong thời buổi này, sau khi tốt nghiệp thì cậu sẽ không thể theo kịp với cuộc sống và nghề nghiệp của mình, đặc biệt là khi nói đến chuyện tuyển dụng.”
“Mình nghĩ là cậu nói đúng. Mình cũng đồng quan điểm. Nhưng cậu có nghĩ đặt quá nhiều niềm tin vào hệ thống này cũng có nguy hiểm tiềm tàng không? Trong 99,9% những lời mà họ nói, có những cái hố sâu vô hình mà mắt ta không thể nhìn thấy được.”
Tất nhiên cái hố sâu mà Ichinose đang ám chỉ là ’99,9% tỉ lệ học sinh có công việc và cải thiện trong giáo dục’ được nhà trường chào hàng.
Điển hình như, nếu tôi muốn trở thành một cầu thủ bóng rổ chuyện nghiệp nhưng lại thiếu kinh nghiệm cần thiết, nhà trường sẽ tìm cách để đưa tôi lên cấp độ chuyên nghiệp. Hơn nữa, ngôi trường này sở hữu rất nhiều mối quan hệ. Nhưng chỉ vì bạn chơi bóng rổ thường xuyên, hay là tốt nghiệp một trường đại học hay ngôi trường nổi tiếng bất kì, không có nghĩa là tương lai của bạn sẽ được đảm bảo.
Những người đạt được giấc mơ mà mình nhắm đến từ ban đầu chỉ chiếm một phần nhỏ. Theo như những thống kê nhất định, chỉ có một phần sáu số học sinh tiểu học đạt được ước mơ thời thơ ấu của mình.
Nhìn sơ qua, đây có thể trông như là có khả năng cao nhưng thống kê này rất mơ hồ và tiêu chuẩn cho việc đánh giá này thì không rõ.
Trở thành một cầu thủ bóng rổ chuyên nghiệp không có nghĩa là trở thành một cầu thù bóng rổ hạng nhất. Ví dụ như những người nằm trong giới bóng rổ chuyên nghiệp, bao gồm cả thực tập sinh, sẽ dao động trong khoảng 900 hay 1000 người.
Dù vậy, chỉ qua việc chơi thường xuyên và thắng trong những trận đấu chống lại đối thủ của mình thì bạn mới có thể đạt đến ước mơ của mình. Cho đến cuối cùng, chỉ 100 người trong số đó đã thành công trong việc theo đuổi ước mơ của mình.
Nói cách khác, nhắm đến ước mơ của mình và theo đuổi nó có khả năng thành công rất thấp. Trong bất kì trường hợp nào, đạt được ước mơ của mình là một nhiệm vụ cực kì gian nan và khó khăn.
Nhiều học sinh chỉ đơn giản lặp đi lặp lại cuộc sống nhàm chán của mình ngày qua ngày trong khi nói về giấc mơ của mình một cách mơ hồ. Nhưng nếu như thật sự muốn biến ước mơ thành sự thật, một người sẽ cần rất nhiều sự nỗ lực và may mắn.
“Nhưng kể cả vậy thì ngôi trường này… nếu cậu nghĩ kĩ, có hiệu quả rất lớn, phải không? Và đã có nhiều người thành công nhờ sự hỗ trợ đó. Hay cậu đang nói là mình không hứng thú với chuyện đó, Ichinose?” tôi hỏi.
“Không phải. Đến cả mình cũng có một ước mơ, là tốt nghiệp từ lớp A. Và cũng có một ước mơ mà tớ muốn thực hiện.” Ichinose đáp lại.
Và dù cho cô ấy nói với một nụ cười, tôi có thể thấy một cảm xúc mạnh mẽ, vững vàng trong đôi mắt ấy.
“Hệ thống của trường này tốt thì tốt thật. nhưng nếu không thể tốt nghiệp từ lớp A, cơ hội của cậu rất mong manh. Bởi vì ngôi trường hoạt động theo một hệ thống thực tế, nếu như không thể thắng bằng chính tài năng của mình, thì cậu chỉ có thể bất lực mà đứng nhìn. Và quan trọng nhất, những học sinh được phân vào các lớp dựa trên giá trị của họ nên hiện tại, giữa mình và Ayanokouji-kun, chỉ có một người có thể đạt được ước mơ của mình bằng cách vươn tới đỉnh cao. À, nhưng cũng có cả trường hợp mà cả hai đứa mình đều thất bại.”
Nói cách khác, dù cho chúng tôi có đang ngồi ở đây và nói chuyện như bạn bè, cuối cùng cũng chỉ có một lớp chiến thắng. Ba lớp còn lại sẽ không được hưởng phần thưởng đó.
“Cậu có nghe là có những ngoại lệ chưa?”
“Hmmm? Cái vụ mà một cá nhân tích được 20 triệu điểm ấy à?”
“Ừ. Có vẻ như chưa ai đã làm được điều đó trong lịch sử của nhà trường, nhưng cũng có những trường hợp phá vỡ giới hạn như thế.”
“Ừ, ừ. Nếu như tính luôn cả yếu tố đó, có khả năng mà cả hai chúng ta cùng tốt nghiệp từ lớp A được.” Cô ấy tiếp lời.
“Vấn đề là ngay từ ban đầu thì có tích được 20 triệu điểm hay không, kể cả nếu cậu tích điểm từ các bài kiểm tra, hệ thống đã được thiết lập để nó không vượt quá 20 triệu.”
Nếu chỉ nhìn vào bài kiểm tra đặc biệt này, dựa vào hành vi của bạn trong suốt bài kiểm tra, có thể nhận được một lượng điểm lớn. Và cho đến giờ chỉ mới có hai bài kiểm tra như thế.
Từ giờ phút này trở đi, có khả năng là số điểm bạn thu thập được cho đến giờ có thể bị thu hẹp xuống và bị mất bớt do những hình phạt lớn.
“Tớ nghĩ cũng phải thôi. Nếu như bắt đầu tích điểm, chỉ cần lên đến một nửa chỗ đó là cậu đã thu hút sự nghi ngờ rồi.”
“Đúng vậy. Đặc biệt là tình trạng tài chính trong lớp D đang rất tệ. Cho dù Horikita đang cố gắng hết sức, số điểm nhận được từ lần kiểm tra đảo hoang vẫn còn xa vời. Không, thậm chí cũng có khả năng chúng ta đánh mất chỗ điểm đó trong bài kiểm tra này. Ichinose, cậu có đang tích điểm không? Hình như cậu không phải là dạng người làm việc cật lực vì điểm.”
“Ummm…Mình cũng đang băn khoăn. Mình không biết người khác thế nào, nhưng thỉnh thoảng mình dùng điểm và thỉnh thoảng lại tiết kiệm nữa. Cho dù là trong lớp B, mình cũng không có nhiều điểm thế đâu cậu biết chứ.”
Ichinose đáp lại câu hỏi của tôi bằng một tông giọng rất tự nhiên, không có dấu hiệu cô ấy đang che giấu gì đó nếu chỉ nhìn từ cách ứng xử.
“Ayanokouji-kun.”
“Hmm?”
Trong khoảnh khắc tiếp theo, Ichinose đột nhiên rút ngắn khoảng cách giữa hai đứa lại và nhìn thẳng vào mặt tôi.
“Có vẻ như là cậu đã thấy nó nhỉ, lần đó ấy.”
Đôi mắt đẹp đẽ như muốn hút người khác vào ấy nhìn thẳng vào tôi.
Có vẻ như Ichinose thông minh hơn tôi tưởng nhiều, cô ấy đã nhìn thấu được hết kế hoạch của tôi.
“…xin lỗi. Lúc cậu đang dùng điện thoại trước đó, tớ chỉ vô tình nhìn thấy màn hình. Tớ đã tò mò và chỉ muốn hỏi cậu thôi.”
“Ahaha… không phải là mình đang đổ lỗi cho cậu về chuyện đó. Nó chắc chắn là đó là một lượng lớn điểm, đúng chứ?”
Đúng thế. Ngay cả trước khi hết học kì một, Ichinose đã tích được một lượng lớn điểm rồi. Thậm chí nếu tôi tiết kiệm từng điểm được gửi cho mình hằng tháng mà không dùng lấy một điểm thì cũng không để dành được nhiều đến thế.
“Đừng lo. Tớ chưa nói cho ai khác đâu. Cũng có khả năng là tớ nhìn nhầm nữa, thế nên tớ sẽ không gặng hỏi thêm.”
Cho dù nếu tôi điều tra hơn nữa, chắc cũng không có một câu trả lời thích đáng.
“Cậu đã tìm ra được cách chiến thắng chưa?”
“Umm…. Đoán là thế. Mình nghĩ là mình đã tìm ra được một gợi ý.”
Tôi tưởng là không đời nào cô ấy sẽ trả lời thật lòng, nhưng dù cho đó có phải là do sự tự tin hay không, Ichinose trả lời với một giọng thoải mái. Có vẻ như cô ấy là loại người không chần chừ gì để hành động đúng theo đức tin của mình.
“Vậy thì trận chiến này… sẽ trở thành một trận chiến quyết định xem lớp A hay B sẽ chiến thắng vào phút cuối.”
“Mình không biết chắc được điều đó cho đến khi bức màn hạ xuống. Chiến thắng mình đang nhắm đến là--”
Nhưng trước khi nói xong, do thời gian thảo luận nhóm đang gần kề, những thành viên trong nhóm bắt đầu xuất hiện từng người một.
Những học sinh lớp A là những người đầu tiên đến, dù vậy, không một lời chào, họ chỉ đơn giản vào chỗ ngồi của mình.
“Cái gì? Cậu đã đến đây trước rồi à, Ayanokouji?”
“Cùng với Ichinose-dono à. Chỉ có hai người. Các cậu đang tổ chức buổi họp mặt bí mật gì thế?”
Cả Yukimura lẫn Sotomura đều tấn công tôi tới tấp bằng những câu hỏi trên khi họ bước vào phòng cùng nhau.
Tôi không thể thấy được sự lo lắng hay buồn bã trên mặt họ, có lẽ là họ đã bỏ cuộc sẵn rồi. Trái lại, những học sinh lớp B trông có vẻ thoải mái.
“Đây là lần cuối à? Cậu đã tìm ra gợi ý nào chưa?”
Hamaguchi hỏi tôi sau khi sốt sắng chờ đợi buổi thảo luận trong im lặng nãy giờ.
“Thật lòng thì, tớ không hề có manh mối nào. Chúng ta còn chưa thể tổ chức được một buổi đối thoại ra hồn.”
Dù nói thế, nhưng tôi đã thực hiện xong những chiến lược mà mình đã dự tính từ đầu bài kiểm tra.
Bằng cách dùng mail mà nhà trường đã gửi cho bọn tôi trong điện thoại, “mục tiêu” đã được ngụy trang thành công. “Mục tiêu” của nhóm (Thìn) là Kushida, nhưng chuyện gì sẽ xảy ra nếu, giả như, Kushida và Horikita tráo điện thoại cho nhau. Khi nhìn vào chiếc điện thoại, ai cũng sẽ nghi ngờ rằng Horikita mới chính là “mục tiêu”.
Và nếu có một kẻ phản bội biết được chuyện này, bằng cách báo cáo “mục tiêu” là tên của Horikita, họ sẽ sai làm và chiến thắng đến với chúng tôi bằng cách đó.
“Chào buổi tối, hôm nay cùng hòa thuận với nhau nhé.”
Nói ngắn gọn như vậy, Ichinose tiếp tục giữ lập trường cũ và mỉm cười như thường lệ.
Nhưng vẫn còn quá sớm, vì có trời mới biết những thành viên khác đang che giấu và định làm điều gì.
Ngoải ra, nếu như mọi người đều tập trung vào vấn đề trước mắt, việc ngụy trang “mục tiêu” sẽ khó hơn rất nhiều.
Tôi đã đang đợi cho Ichinose nói xong, nhưng rồi quyết định cắt ngang ngay bây giờ.
“Nếu như mọi người cảm thấy được…”
“Có một điều tôi muốn nói.”
Lạ thay, cả tôi và Hamaguchi đều mở miệng ra cùng một lúc.
“Xin lỗi, cậu cứ nói trước đi Ayanokouji-kun.”
“Không… không sao đâu, cậu trước đi. Tớ nói sau cũng được.” Tôi đáp lại.
Tôi không hề dự đoán được sự trùng hợp này.
Một sự trùng hợp tệ hại.
Bản thân kế hoạch của tôi là hoàn hảo, nhưng nếu những chuyện bất ngờ như thế này xảy ra, hiệu quả của nó có thể sẽ thay đổi.
Tôi đoán là mình có thể lắng nghe Hamaguchi trước trước khi canh thời gian cho bài phát biểu của mình và thử lại. Đáp lại suy nghĩ của tôi, Hamaguchi đập tan kì vọng của tôi theo một cách không ngờ được.
“Vậy, với sự cho phép của cậu. Trong ba ngày qua, tôi đã liên tục suy nghĩ làm sao để đạt được kết quả đầu tiên một cách hiệu quả nhất.”
Rồi Hamaguchi bắt đầu nêu lên kế hoạch của mình cho những người còn lại của nhóm (Mão).
Ngạc nhiên thay, nội dung lời đề nghị của cậu ta có nhiều điểm tương đồng với chiến lược của tôi.
“Và cuối cùng tôi đã đi đến một kết luận duy nhất, đó là toàn thể nhóm có thể đạt được kết quả đầu tiên cùng nhau theo một cách.”
“Thật sao, Hamaguchi?”
Trong đôi mắt chán nản của Yukimura và những người đã từ bỏ mọi hi vọng, một tia sáng đã quay trở lại.
“Đương nhiên. Đó là một ý tưởng tôi đã nghĩ ra sau khi lắng nghe tất cả mọi người ở đây, bao gồm Ichinose-san và Machida-kun.” Hamaguchi tiếp tục.
“Nhảm nhí. Không có cách nào để đạt được kết quả đầu tiên chỉ thông qua hội thoại.”
Người đã phản bác lại đề nghị ngây thơ, mơ mộng này tất nhiên, là Machida-kun.
“Hãy lắng nghe cậu ta trước đã. Hamaguchi-kun không phải loại người nói trước mà không suy nghĩ.”
Ichinose hỗ trợ cho Hamaguchi và tạo ra một môi trường thích hợp cho việc thảo luận.
“Bây giờ tôi sẽ cho tất cả mọi người xem điện thoại của mình. Theo lẽ tự nhiên, có một tin nhắn được gửi đến bởi nhà trường. Tôi chắc là các cậu hiểu ý của mình. Bởi vì việc làm giả hay chỉnh sửa tin nhắn do nhà trường gửi đến bị nghiêm cấm, không có chuyện có người lừa gạt. Đó là lí do tại sao thật đơn giản, chỉ bằng cách cho xem tin nhắn của lẫn nhau, chúng ta có thể biết “mục tiêu” là ai, là cách tìm ra sự thật của tôi.”
“Thật hồ đồ. Ai lại đi cho người khác xem tin nhắn của mình như vậy chứ? Chúng ta vẫn không biết chắc liệu có ai phản bội hay không ngay khi đưa mail ra, không ai sẽ làm theo kế hoạch này.”
Đáp lại kế hoạch mà ai cũng có thể nghĩ ra nhưng chẳng ai chịu làm theo này, theo lẽ tự nhiên thì Machida tỏ ra kinh ngạc.
“Đúng thật, bởi vì biết rằng có khả năng bị phản bội, “mục tiêu” sẽ không đưa tin nhắn trên điện thoại mình ra. Nhưng nhìn từ góc độ của những người không phải mục tiêu, chẳng có rủi ro gì khi cho xem tin nhắn. Bài kiếm tra sẽ sớm kết thúc, nếu chúng ta không động thủ ngay bây giờ, thì chiến thắng sẽ chỉ là một mộng tưởng. Nếu như nguyên một lớp đoàn kết lại để bảo vệ cho mục tiêu, sẽ không ai trong số đó cho xem tin nhắn. Qua cách này, có thể dồn “mục tiêu” vào đường cùng.” Hamaguchi tiếp tục.
Kể cả nếu biết danh tính “mục tiêu” hay lớp của hắn, nếu như có kẻ phản bội thì đi đời nhà ma cả đám. Vấn đề vẫn sẽ không được giải quyết. Cậu đang muốn chơi trò ai phản bội nhanh hơn thì thắng à?”
Dùng chiến thuật này, có thể tìm ra danh tính của “mục tiêu” thật. Nhưng cũng chỉ làm được nhiêu đó mà thôi. Suy cho cùng, không phải tất cả mọi người đều sẽ chơi đẹp và làm theo.
“Vậy thì xin hãy im lặng. Cũng chẳng sao nếu Machida-kun không hề tham gia.”
Hamaguchi nói thế khi từ chối chịu thua trước thái độ thiếu hợp tác của những người khác và chúng tôi thấy tin nhắn trên điện thoại cậu ấy.
“Tôi đồng ý với ý kiến của Hamaguchi-kun. Tôi cũng sẽ cho mọi người xem tin nhắn của mình.” Và Beppu của lớp B cũng hùa theo.
Có vẻ như đây không phải là một sự kiện riêng biệt, ngẫu nhiên mà thay vào đó, chắc chắn là nước cờ của Ichinose.
Quá trình thì y hệt như những gì tôi đã dự định. Nhưng, tôi không biết là họ đã nghĩ xa đến đâu. Trái lại nếu họ nghĩ mọi người sẽ ngoan ngoãn nghe theo những lời đó và cho xem tin nhắn trên điện thoại mình, thì việc đó chẳng khác gì chơi dại...
“Mình cũng nghĩ đây cũng là một ý tưởng hay đấy. Mình cũng không phản đối cho mọi người xem điện thoại của mình.”
Ichinose lại mỉm cười như thể đã đồng ý với kế hoạch của Hamaguchi.
Cùng với những người khác, Ichinose cũng với đến túi váy bên phải để lấy điện thoại ra.
“Mình đã nghĩ về chuyện này từ lâu rồi nhưng, cuối cùng cũng hiểu ra khi nghe những lời của Hamaguchi-kun. Xin lỗi vì đã giấu chuyện này cho tới giờ…”
Và với những lời đầy ẩn ý đó, Ichinose lôi điện thoại của mình ra.
Tôi quyết định tấn công ngay trước khi cô ấy có cơ hội hoàn thành chiến thuật của mình.
“Cậu nghiêm túc đấy à, Ichinose? Nếu như cậu sẽ cược vào chuyện đó, vậy thì tớ cũng chẳng ngại gì.”
Trước khi Ichinose kịp tiết lộ nội dung email của mình, tôi rút ra điện thoại của mình.
Nhưng đây không hẳn là điện thoại của tôi, mà thực ra là cái mà tôi đã tráo với một người khác.
“Ayanokouji-kun… cậu ổn với chuyện này chứ?”
“Ừ. Sau khi nghe Hamaguchi, tớ nghĩ là không còn cách nào khác nữa. Bởi vì dở giao tiếp, điều duy nhất tớ có thể làm là cho mọi người xem sự thật, nên tớ sẽ làm thế.”
“Đợi đã Ayanokouji. Tôi phản đối. Làm gì có chuyện cái chiến thuật mù quáng này sẽ đem lại kết quả tốt đẹp.”
Yukimura cố gắng cản lại trong tuyệt vọng, nhưng tôi lờ đi và cho mọi người xem tin nhắn của mình.
Thế là tôi đã chứng minh được mình không phải là “mục tiêu”.
Và một lượng nước lớn đã tích tụ trên con đập vô hình này. Chỉ cần một cái lỗ đường kính 1cm mở ra, con đập chắc chắn sẽ sụp đổ và biến thành một dòng nước đầy bùn. Hành động này là để đục cái lỗ đó.
“Hmm… trông có vẻ như Ayanokouji-kun cũng không phải là “mục tiêu”.”
Giờ thì ai sẽ tiếp tục đây? Từ trong cái đám đông mà vẫn đang cười nhạo kế hoạch của Hamaguchi.
“Vậy thì tôi cũng sẽ cho mọi người xem.”
Một cô gái đồng thuận theo. Đó là người mà ít ai mong đợi nhất. Ibuki Mio.
“Cậu điên à? Làm chuyện này chẳng được gì cả.” Manabe là người phản đối hành động mạo hiểm của Ibuki.
Nhưng những lời mà Ibuki dùng để phản bác lại đúng là có lí lẽ thuyết phục.
“Những người mà chính bản thân họ không phải là “mục tiêu”, hay không ở cùng lớp với hắn, không được lợi gì với việc tiếp tục úp úp mở mở. Lớp B cũng hiểu điều đó. Nếu chúng ta ngồi yên, thì sẽ không bao giờ bắt kịp được những lớp đứng trên. Đó là lí do mà họ đang cho họ xem điện thoại của mình. Và tôi cũng đồng quan điểm. Thế thôi.” Ibuki nói.
“Nhưng việc đó…”
“Hay phải chăng cô là “mục tiêu”?”
Ibuki nói với Manaba, người đúng ra là đồng minh của mình, theo một cách thù địch như kẻ thù.
“K-không v-việc đó…”
“Vậy thì chắc là cô cũng có thể đem nó ra, điện thoại của cô ấy.”
Theo một cách nào đó, lời nói của Ibuki có thể được xem như đang đe dọa chính đồng minh, nhưng ngay khi hiểu ra sự tình, Manabe và những người khác cũng đã đem điện thoại của mình ra.
Cuộc săn lùng “mục tiêu” đang được tiến hành. Karruizawa cũng lấy chiếc điện thoại có đính dây đeo của mình ra, và đưa nó ra trước mặt mọi người.
“Karuizawa, cậu cũng đi theo Ayanokouji à? Cậu cũng sẽ nghe theo cái chiến thuật này à?” Yukimura hỏi.
“Tôi chỉ đang làm điều này vì lợi ích bản thân thôi, bởi vì tôi cũng muốn điểm cá nhân.” Karuizawa đáp lại.
Tin nhắn từ nhà trường nói là cô ấy cũng không phải “mục tiêu” nốt. Karruizawa đã được xem như trong sạch.
“…ehhh. Mình nên làm gì đây?” Sotomura lẩm bẩm.
“Tự nghĩ đi, Sotomura. Việc kiểm tra này là tự nguyện, không phải bắt buộc đâu đấy.”
“Uuuu…. Chắc cứ làm đại đi cho rảnh nợ vậy.”
Trong tình huống mà hàng loạt học sinh đã cùng tham gia vào, Sotomura cũng đưa điện thoại mình ra, sau khi hiểu ra rằng không còn lựa chọn nào khác.
Dẫu vậy, trước khi cậu có cơ hội, Yukimura đã nhanh chóng ngăn lại.
“…cậu thật sự nghĩ đây là một nước đi đúng đắn sao?”
“Từ nãy giờ rồi, tại sao cậu cứ chõ mũi vào thế? Phải chăng cậu chính là “mục tiêu”?”
Đáp lại Yukimura đang kịch liệt phản đối, Ibuki đánh trúng câu hỏi đó.
Vào khoảnh khắc đó, mọi người có thể thấy biểu cảm của Yukimura cứng lại.
“Uwa… nghiêm túc à?”
“Không. Yukimura không phải là “mục tiêu”. Dù sao thì trước đó tớ đã nghe thế.”
Tôi nhanh chóng tiếp lời giúp cậu ta.
Nhưng tiếng cười phát ra từ một vài học sinh trong số đó.
“Cậu thật sự mong bọn tôi tin lời của mình sao? Cậu có thể đang nói dối.”
Manabe nói thế trong khi nghi ngờ Yukimura như một sự thật hiển nhiên.
Đúng vậy, tiếp tục phủ nhận rằng cậu ta không phải “mục tiêu” sẽ càng làm dấy lên sự nghi ngờ về phía Yukimura. Chính bản thân cậu ta cũng biết điều đó. Nhưng tôi chưa thể động thủ ngay bây giờ được. Bởi vì Yukimura chính là--
“Vẫn quá sớm để kết luận. Bởi vì Yukimura-kun nói cũng có lí.”
Ichinose, người nãy giờ đang đứng xem những chuỗi sự kiện dần được hé mở, nói thế trong khi một lần nữa lấy điện thoại mình ra từ túi bên trái.
“Tớ đã bị cuốn trôi theo mọi chuyện một chút, nhưng tớ cũng muốn đưa điện thoại của mình ra.”
Cô ấy nói thế trong khi một lần nữa chứng minh mình không phải là “mục tiêu” cho cả nhóm.
“Đợi đã, Ichinose. Vừa nãy cô có nói là có một chuyện muốn nói với bọn tôi. Cô nói là mình đã giữ kín việc đó từ trước đến nay?”
Không quên được lời nói đó, Machida nhấn mạnh câu hỏi vào cô ấy.
“Chuyện đó ấy hả? Chỉ là việc mình cũng đã có cùng ý kiến thôi, chả còn gì khác cả.”
“…cùng ý kiến?”
“Tớ nói là cùng ý kiến, nhưng với tư cách lãnh đạo lớp B, tớ chỉ cảm thấy tiếc nuối khi bị đánh bại bởi Hamaguchi-kun.”
Mà nói gì thì nói, có vẻ như tất cả mọi người ngoài lớp A và Yukimura ra đã chứng minh được sự trong sạch của mình.
“……”
Những học sinh ở đây không đầu đất đến mức không hiểu được lí do đằng sau sự im lặng của Yukimura.
Machida và những học sinh khác của lớp A, đã tiếp cận Yukimura và nhìn chằm chằm cậu ta.
“….hiểu rồi. Tôi sẽ cho các cậu xem, chỉ cần cho xem là được chứ gì?”
Không thể chịu nổi ánh mắt soi mói của mọi người đang nhắm thẳng vào mình nữa, Yukimura chịu thua và lấy điện thoại ra.
“Nhưng trước khi tôi làm vậy, tôi muốn các người hứa với tôi một điều.” cậu ta nói.
“Hứa? Ý cậu là gì, Yukimura-kun?”
“Rằng không ai ở đây sẽ phản bội. Tất cả mọi người ở đây. Đặc biệt là lớp A, tôi muốn các cậu lấy điện thoại ra và để chúng ở chỗ tôi có thể nhìn thấy. Không, tất cả mọi người luôn. Mọi người hãy để điện thoại ở chỗ mà tôi thấy được.” Yukimura nói.
Cậu ta đã nói thẳng mặt người đại diện của nhóm ở đây, Machida, nhưng Machida đáp lại bằng một giọng lạnh lẽo.
“Tôi không hiểu mục đích của cậu. Ý cậu là gì?”
“Lời sao ý vậy. Không hơn không kém.”
“Được rồi. Nếu chỉ cần đặt chúng ở đó.”
Tất cả những học sinh lớp A đến gần Yukimura và lấy điện thoại mình ra, đặt nó trước mặt cậu ta.
Sau khi đã xác nhận việc đó, với không một chút nghi ngờ trên khuôn mặt, Yukimura bắt đầu hành động. Cậu ta lấy điện thoại ra khỏi túi và bật màn hình lên, nhập mật khẩu 6 kí tự và đăng nhập vào nó.
Rồi cậu ta mở tin nhắn nhà trường gửi và nâng màn hình lên cho mọi người đều thấy.
“…Xin lỗi vì đã nói dối với cậu. Ayanokouji….”
Yukimura xin lỗi khi mở tin nhắn từ nhà trường ra.
Những người ngạc nhiên nhất sau khi thấy nội dung của mail đó là, tất nhiên, là những thành viên của lớp D.
“Tôi là “mục tiêu”…” Yukimura nói.
Trên màn hình là một cái tin nhắn khác với cái được gửi đến mọi người khác.
“C-cái Y-yukimura-dono là “mục tiêu” sao?” Sotomura nhìn cậu ta với sự ngạc nhiên.
Điều này cũng có nghĩa là chúng tôi đã thành công giải phóng 500,000 điểm đáng ra đã là của lớp D. Tuy nhiên, Yukimura này chính là người mà tôi đã bí mật tráo điện thoại.
“Nếu như tôi biết mọi chuyện sẽ thành ra như thế này, tôi đã nói ngay từ ban đầu rồi.”
Karuizawa cũng trông có vẻ sốc từ tận tâm can và biểu lộ một cảm xúc khó chịu.
Nhìn từ góc độ của hai người chưa bao giờ nghĩ Yukimura là “mục tiêu”, thì phản ứng đó cũng không lạ gì.
Sau đó Machida đứng lên và nhìn cái tin nhắn trong điện thoại của Yukimura một lần nữa.
“Có vẻ như đây là hàng thật. Tất cả những tin nhắn cá nhân khác cũng không nghi ngờ gì là của Yukimura.”
Machida nói thế sau khi kiểm tra cả những đoạn chat riêng tư của Yukimura mà không xin phép.
Ichinose cố gắng giải thích tình hình một cách bình tĩnh với Machida người đang nghi ngờ.
“Làm gì có chuyện nó là giả được. Dù sao đi nữa thì cậu biết những luật của nhà trường mà. Đối với những đoạn tin nhắn được gửi đến bởi nhà trường có liên quan đến bài kiểm tra, sao chép hay chuyển nó đi là hoàn toàn bị nghiêm cấm. Chỉ cần tin nhắn được gửi từ nhà trường, khả năng nó bị làm giả là không.” Ichinose nói.
Chính xác, ngay từ ban đầu, ngụy tạo thông tin trong bài kiểm tra này bị nghiêm cấm.
Bởi vì hình phạt mang tên đuổi học đang chờ đợi những kẻ phá luật, những việc được đem ra ngoài ánh sáng sẽ chắc chắn là sự thật.
Kể cả nếu một người vượt qua được chướng ngại bằng cách nói dối tại đây, vấn đề vẫn sẽ đang chờ đợi họ ở cuối bài kiểm tra.
“Vậy thì chắc chắn là Yukimura-kun rồi.”
Manabe gật đầu đồng thuận.
Điểu quan trọng ở đây là việc cái tin nhắn đó được gửi đến Yukimura được đưa ra. Cho dù người nắm giữ chiếc điện thoại đó có phải là chủ sở hữu thật hay không… điều đó không quan trọng. Nói cách khác, việc thắc mắc mà một người có thật sự sở hữu chiếc điện thoại hay không là một việc cực kì khó khăn.
Đặc biệt là đối với những học sinh cảnh giác suốt bài kiểm tra, cái ý tưởng một người tráo điện thoại với người khác cũng không độc đáo gì cho cam. Dù vậy, nhập mật khẩu 6 kí tự và mở khóa điện thoại một cách bình thường trước mặt họ làm mọi thứ khác đi.
Không đời nào mà một học sinh có thể biết mật khẩu của một học sinh khác. Họ chắc chắn sẽ giả định như thế trong vô thức bằng cách cho rằng chuyện cũng sẽ như thế nếu đó là điện thoại của họ. Mấu chốt của cách nghĩ này không nằm ở lí lẽ mà đã được cấy vào đầu họ qua nhiều năm.
“Xin lỗi Yukimura-kun… tớ đã xem việc này như là một giải pháp cuối cùng….”
“Không. Tôi nghĩ đây là điều đúng đắn nên làm. Tôi đã thử nói dối để vượt qua chuyện này, nhưng tôi sai rồi. Tôi chắc là Ayanokouji, Sotomura, và cả Karuizawa đều sẽ cảm thấy đây là cách thích hợp.”
Bằng cách nói thế, cậu ta làm mình trông như một tên đã cố gắng kiếm điểm cho riêng mình.
“…thế này này mọi người sẽ biết “mục tiêu” là tôi. Vì vậy chắc các cậu đều đã có đáp án rồi.”
Đúng vậy, bằng cách vượt qua bài kiểm tra cùng nhau, toàn thể nhóm có thể nhận được 500,000 điểm. Kết quả đầu tiên mà trông có vẻ như bất khả thi ban đầu bây giờ đang trong tầm với.
Ichinose lại gật đầu một lần nữa một cách mạnh mẽ hơn, cô ấy nói với lớp A.
“Làm ơn. Đừng lãng phí lòng dũng cảm của Yukimura-kun. Hãy hợp tác với bọn tớ, chứ xin đừng phản bội.”
“Ngay từ ban đầu thì bọn tôi chỉ làm theo lệnh của Katsuragi-san thôi. Bọn tôi sẽ không tự ý làm gì đâu.”
Machida đáp lại Ichinose.
Cậu ta có nói thế, nhưng trước khi bài kiểm tra kết thúc, sẽ có một khoảng thời gian mà chúng tôi giải tán khỏi nhóm.
Trước khi bài kiểm tra kết thúc, trong khoảng trống 30 phút đó, chúng ta phải tin tưởng vào không chỉ những bạn học cùng lớp, mà còn cả những học sinh lớp khác nữa.
“Tôi muốn tin tưởng… không, tôi tin vào mọi người…” Yukimura nói như thể đang cầu nguyện.
Và tất cả mọi lớp đều nghe được lời cầu nguyện đó. Tôi tự hỏi liệu những học sinh đã dành thời gian cùng nhau vài ngày qua đã thiết lập được một thứ gì đó như tình bạn chưa.
Tôi tự hỏi liệu họ sẽ chấp nhận những cảm xúc của Yukimura, và có thể cùng nhau hợp tác đến chiến thắng. Không, chuyện như vậy là bất khả thi. Chắc chắn là với chuyện này, ai đó sẽ quay lưng làm phản.
Và nếu thế, chúng tôi của lớp D, những người đã tráo điện thoại cho nhau nhất định sẽ thắng.
Yukimura chắc là đã tin tưởng vào điều đó. Cậu ta chắc cũng chật vật lắm mới không phá lên cười.
Dù vậy, sự thỏa mãn của cậu ta bốc hơi, khi chiếc điện thoại Yukimura đang cầm trên tay đột nhiên rung lên và vang âm thanh ra khắp phòng.
Yukimura là người bị sốc hơn ai hết bởi cuộc gọi đến ấy. Trong cơn vội vã để lấy lại điện thoại khỏi cái bàn, cậu vấp ngã và chiếc điện thoại ấy vuột khỏi tay cậu ta.
Bằng một sự trùng hợp ngẫu nhiên, với màn hình ngửa lên, nó rơi xuống ngay trước mặt chúng tôi. Vì đang được đặt ở chế độ im lặng, những rung động tiếp tục được lan qua cái bàn khi nó tiếp tục rung.
Tên người gọi là—‘Ichinose’
Cô ấy, trong khi đang để điện thoại của mình bên tai, nhìn Yukimura, rồi nhìn sang tôi với ánh mắt nghiêm túc.
“Cậu đang làm gì vậy, Ichinose? Khi không tự nhiên lại gọi vào điện thoại của Yukimura.”
Machida nói thế trong khi nhìn Ichinose một cách ngạc nhiên.
Sau khi tạo ra một tình huống mà chỉ có tôi với Yukimura hiểu được ý nghĩa, cô ấy nhanh chóng cúp máy.
“Nhà trường đã nói là ‘thay đổi hay sao chép tin nhắn’ là bị nghiêm cấm. Đó là lí do chúng ta đã không nghi ngờ gì mà tin rằng đoạn mail trước mắt mình là thật. Nhiêu đó là chắc chắn. Nhưng không có luật nào cấm lừa người khác bằng chính cái điện thoại. Các cậu có hiểu điều đó là gì không?”
Ichinose nói thế trong khi nhặt cái điện thoại lên và không đưa nó cho Yukimura, mà cho tôi.
“Người sở hữu chiếc điện thoại với đoạn tin nhắn chỉ đích danh “mục tiêu” trên đó, là cậu phải không, Ayanokouji-kun? Bởi vì mới nãy, người tớ gọi không phải là Yukimura-kun, mà là cậu.” Ichinose nói.
Tôi đã trao đổi địa chỉ liên lạc với Ichinose hồi trước đó không lâu. Đó là lí do cô ấy biết số của tôi. Không, kể cả nếu không biết, cô ấy cũng sẽ đào cho bằng được.
“N-nhưng chẳng phải việc đó hơi lạ sao? Yukimura đã có thể mở chiếc điện thoại ngay giữa thanh thiên bạch nhật. Tôi cũng đã kiểm tra tin nhắn cá nhân và lịch sử của cậu ta ngay trước mặt mọi người.” Machida nói.
“Là diễn đấy. Cậu ấy có thể dễ dàng biết được mật khẩu nếu hỏi Ayanokouji-kun trước. Đồng thời, tất cả lịch sử cuộc gọi, tin nhắn và kể cả ứng dụng có thể được sao chép kể cả nếu cần một chút nỗ lực.”
Sau khi nghe thấy thế, Machida thay đổi thái độ và nhanh chóng giật lấy cái điện thoại được đưa cho tôi.
“Con người không thể nói dối dễ dàng vậy đâu, cậu biết đấy. Đặc biệt là khi đích đến đang ở trước mắt, họ sẽ không tránh khỏi việc lo lắng và những sơ hở sẽ xuất hiện. Yukimura-kun đã nói dối, và đó là tại sao những cử chỉ và thái độ của cậu ấy khác so với mọi khi và trông đáng ngờ.”
Ichinose nói vậy, đã nhìn thấu được hoàn toàn lớp ngụy trang của tôi.
Sau khi nghe cô ấy suy luận, Yukimura tái xanh mặt lại. Không, chắc gì cậu ta đã nghe hết đâu.
“Bọn tớ cũng đã nghĩ về nó từ lâu rồi, nếu “mục tiêu” ở trong lớp mình thì luôn có lựa chọn tráo điện thoại với họ. Dùng mật khẩu để đẩy danh tính “mục tiêu” cho người khác cũng là một trong những điều mà bọn tớ nghĩ đến.”
Có vẻ như, chiến thuật của tôi đã được nghĩ đến trước đó bởi Ichinose và những người khác rồi.
“Nhưng cậu thấy đấy, có một lỗ hỗng trong chiến thuật đó. Đó là sự tồn tại của số điện thoại. Kể cả nếu cậu có thể sao chép một cách hoàn hảo lịch sử và ứng dụng, cậu không thể làm gì với số điện thoại của mình. Một lần nọ, tớ và Hamaguchi-kun đã thử đổi thẻ SIM cho nhau, dù vậy, những thẻ SIM chúng ta được cung cấp đã bị gắn chặt vào máy chủ nên kể cả nếu đổi cho nhau, cũng không thể dùng được. Có nghĩa là nếu cậu đã tráo thẻ, tớ đã không thể gọi cậu. Không quan trọng ai tráo điện thoại với ai, ngay khi tớ tìm ra được số liên lạc, có thể dễ dàng tìm ra chủ sở hữu thực sự. Nếu như không thể làm việc này, ngay từ đầu tớ đã không đề xuất việc đưa điện thoại của chúng ta ra.”
Nói cách khác, Ichinose và những người khác chỉ dùng loại chiến thuật gượng ép này khi cần nhìn thấu một lời dối trá. Sự thật là Hamaguchi đột nhiên khơi lên chủ đề này, theo lẽ tự nhiên cũng là một phần kế hoạch của họ. Vậy thì bây giờ là lúc mà sự thật tôi và Yukimura đã tráo điện thoại cho nhau được đem ra ánh sáng.
“Chỉ đơn giản tráo điện thoại cho nhau và sao chép lịch sử đã trôi chảy cho đến giờ, nhưng chắc các cậu không ngờ được bọn tớ sẽ dùng việc những thẻ SIM được gắn vào máy chủ cá nhân để kiểm tra, phải không?”
Phù ~ Rồi Ichinose thở ra sau khi nói một tràng dài.
Ngay lúc đó, thông báo buổi thảo luận dài một giờ kết thúc vang lên.
Chúng tôi được lệnh giải tán nhóm trong năm phút và nhanh chóng về phòng của mình.
“Chết tiệt!”
Tiếng hét đó phát ra từ sâu trong tim Yukimura. Đó là một tiếng hét thật lòng mà không hề mang ẩn ý gì.
“Tệ quá, Yukimura. Mà, có cố gắng đấy.”
Machida và những người khác nói trong khi cười nhếch mép và cười to.
Họ nói thế để Yukimura, người đã bị nhìn thấu hoàn toàn, sẽ cảm thấy nhục nhã.
Họ cũng liếc tôi một phát, người mà họ tin là chiến lược gia đứng sau chuyện này. Nhưng kể cả với Yukimura và lớp D đang lo lắng, và lớp C và A đang ngạc nhiên. Chắc có rất nhiều điều mà mọi người muốn thảo luận, nhưng luật lệ không cho phép chúng tôi nói nhiều hơn một chút nào nữa.
“Nói gì thì nói, chúng ta đã xác định được Ayanokouji-kun là “mục tiêu”. Machida-kun, hứa với mình là chúng ta sẽ cùng nhắm đến kết quả đầu tiên mà không phản bội bất kì ai.” Ichinose yêu cầu Machida.
“Đương nhiên. Hãy tin vào tôi, đi thôi.” Machida trả lời ngắn gọn.
Được bạn họ gọi, ba học sinh lớp A là người đầu tiên rời phòng.
“Những người mà tớ tin sẽ được cứu, các cậu biết đấy. Mình sẽ không bao giờ phản bội mọi người. Đó là lí do tớ muốn lớp C cũng làm tương tự. Các cậu sẽ phải chịu đựng việc này trong 30 phút.” Ichinose bảo lớp C.
Manabe và những người khác chỉ đơn giản gật đầu đáp lại. Yukimura liếc nhìn chiếc điện thoại tôi đang cầm trong tay.
“Tôi thật ngu ngốc khi nghe theo kế hoạch của cậu. Thật là tệ hại.”
Và rồi người này đến người khác, tất cả đều rời khỏi phòng, chỉ còn lại tôi và Ichinose.
“Bây giờ chúng ta chỉ cần phải tin tưởng vào mọi người thôi.” Cô ấy nói.
“Ừ…. Chắc thế.”
“Ayanokouji-kun, cậu khá bình tĩnh đấy. Cậu không lo lắng gì à?”
“Dù sao tớ cũng không thể làm được việc gì khác ngoài tin tưởng… tớ về phòng đây.”
Có ở lại đây cũng chẳng được lợi lộc gì.
“Này, đợi một chút đã.”
Ichinose đặt tay lên vai tôi và dừng tôi lại.
Vào khoảnh khắc đó tôi cảm thấy rằng bầu không khí giữa hai người sẽ sớm trở nên căng thẳng.
“Ai là người nghĩ ra kế hoạch tráo điện thoại này thế?”
“Tất nhiên, là Horikita.”
“Hiểu rồi. Vậy thì xin hãy nói với Horikita-san, kế hoạch của cậu ấy đã đại thành công.”
“Đại thành công? Không phải ý cậu là đại bại sao? Đó là một thất bại thảm hại. Dù sao thì Ichinose cũng đã nhìn thấu mọi thứ mà.”
“Ahahahaha. Cậu không dự đoán được là bọn tớ sẽ nghĩ ra một kế hoạch giống y hệt đúng chứ?”
“Xin lỗi. Vì đã nói dối như thế, kể cả sau khi đã đồng ý thành lập liên minh với cậu. Cậu có giận tớ không?”
“Đương nhiên là không. Bọn tớ cũng bắt đầu kế hoạch của mình mà cậu không biết, nên coi như là hòa.”
“Hiểu rồi. Mình chắc là Horikita sẽ nhẹ nhõm khi nghe vậy.”
Nói thế, tôi lấy điện thoại của mình và rời khỏi phòng.
“Khoa, khoan khoan. Chưa hết phần quan trọng mà.” Cô ấy lại ngăn tôi lại.
“Phần quan trọng?”
“Mồ---Cậu dở giao tiếp thật đấy, Ayanokouji-kun. Đúng thật là những thẻ SIM chúng ta đã được đưa bị gắn chặt vào những máy chủ. Dẫu vậy, có một cách để gỡ… đúng chứ? Mình đã nhờ Hoshinomiya-sensei kiểm tra hộ, chỉ cần có đủ điểm là cậu có thể gỡ được cái khóa đó. Cô ấy đã nói vậy với mình.”
Lúc đó, tôi cảm thấy cứ như có một dòng điện chạy sau gáy mình.
“Đáp án sẽ được tiết lộ sau khi một sự thật giả tạo được vén màn. Đa số người sẽ tin như thế. Sau khi Yukimura-kun, người đã gõ đúng mật khẩu để mở khóa điện thoại, hóa ra không phải là “mục tiêu”. Giây phút lời dối trá đó được bại lộ, sự thật là Ayanokouji-kun là “mục tiêu” đã được đem ra ánh sáng. Và chuyện về cái thẻ SIM đã chấm hết sự việc. Bây giờ không ai sẽ nghi ngờ người nào khác ngoài Ayanokouji-kun. Nhưng chính việc đó là một cái bẫy. Mình có nói chiến lược tráo điện thoại không hoàn hảo, nhưng đó chỉ là nói dối. Bởi vì chiến lược đó cực kì hiệu quả. Nhưng tất nhiên, cậu cần phải làm một cái bẫy kép. Nếu như cái bẫy này được kích hoạt, sự thật sẽ mãi mãi bị chôn vùi trong bóng tối. Sẽ không có cách nào khác để chắc chắn 100% ai là “mục tiêu”.”
Cô gái Ichinose này, cô ấy đã thấy được kế hoạch ẩn giấu đằng sau kế hoạch. Cô ấy đã nhận ra được sự thật mà tôi thậm chí đã giấu đi khỏi Yukimura.
Trước tiên tôi không phải là “mục tiêu”. Nhưng tôi đã tiếp cận Yukimura dưới tư cách “mục tiêu”. Để làm bằng chứng, dù sao tôi cũng phải dùng điện thoại của “mục tiêu” thật để hợp tác cậu ta.
Nhưng “mục tiêu” thực sự và chủ sở hữu của chiếc điện thoại đó là Karuizawa. Cô ấy đã che giấu chuyện đó rất tốt. Người duy nhất được biết chuyện này là Hirata.
Hirata cũng đã giấu nhẹm sự thật đó khỏi tôi và Yukimura, người ban đầu ở cùng nhóm. Đó là lí do cậu ta giả vờ không biết gì khi nói chuyện về “mục tiêu”.
Nhưng sau khi khám phá ra quá khứ của Karuizawa và Hirata, cậu ta đã cho tôi biết chuyện Karuizawa là “mục tiêu”. Và sau khi dùng Manabe để bắt nạt Karuizawa, tôi đã lợi dụng tình huống đó để tráo điện thoại.
Đầu tiên tôi sao chép mail và lịch sử y như đã làm với Yukimura. Rồi mở khóa cái khóa thẻ SIM bằng cách dùng điểm. Quá trình này không hề bất chính và có thể được thực hiện dễ dàng tại một nhà bán sỉ lớn như một dịch vụ miễn phí.
Có thể đây là một con tàu, nhưng do bài kiểm tra này cần dùng điện thoại, một nơi đã được đặt để học sinh có thể sửa chữa hay thay thế điện thoại của mình đề phòng có hư hại gì đó. Đó là tại sao, khi đang dùng điện thoại của Karuizawa, tôi đã có thể chuyển số liên lạc qua luôn.
Hơn nữa, từ giờ phút đó trở đi, tôi đã tráo điện thoại với Yukimura. Đương nhiên, tôi chỉ nói với cậu ta đó là điện thoại ‘của tôi’ và Yukimura đã tin. Nếu sự thật bị bại lộ, chắc chắn cậu ta sẽ nổi xùng và giận tôi.
Nếu là một người đơn giản, họ sẽ còn không để ý Yukimura và tôi đã tráo điện thoại. Nếu là một người thông minh, họ đã để ý vụ tráo và buộc tội tôi là “mục tiêu” thật sự. Nhưng họ có bao giờ ngờ rằng Karuizawa là “mục tiêu” thật sự. Đó là kế hoạch tráo đổi điện thoại mà tôi đã nghĩ ra được.
“Nếu lớp D không có “mục tiêu”, thì cậu sẽ làm gì?” Ichinose hỏi tôi.
“Như cậu thôi. Tôi sẽ cố tìm ra ai là “mục tiêu” thật trong các lớp, tráo điện thoại với họ, và rồi tự mạo danh mình là “mục tiêu”.”
Nếu như “mục tiêu” thật ló đầu lộ diện sau đó và chỉ ra sự lường gạt, cuộc tìm kiếm sẽ thành công, và nếu giả như thay vào đó họ tin rằng Ichinose là “mục tiêu” thật, tên phản bội chắc chắn sẽ trả lời sai và bài kiểm tra sẽ kết thúc. Trong trường hợp đó, sẽ không có điểm nào cho lớp B và có thể giảm khoảng cách điểm số giữa một số lớp.
“Vậy là ra rồi, à?”
Rồi Ichinose lấy những chiếc điện thoại ra khỏi túi trái và phải của mình.
Một trong số chúng thuộc về “mục tiêu” trong Lớp B ở một nhóm khác, một cái thì từ một học sinh không phải “mục tiêu” từ một nhóm khác nữa.
“À mà, đây chỉ là dự đoán thôi nhưng nếu tớ dựa trên diễn biến của cuộc đối thoại ngày hôm nay----”
Rồi Ichinose nhanh chóng viết một tin nhắn trên điện thoại của mình. “Danh tính của “mục tiêu” là Karuizawa Kei-san. Đúng chứ?”
Sau khi viết, cô ấy cho tôi xem điện thoại của mình.
Đó là đoạn tin nhắn ‘phản bội’ cô ấy đang định gửi tới nhà trường. Nhưng trước khi bất cứ chuyện gì có thể xảy ra, điện thoại của tôi và Ichinose rung lên cùng một lúc.
[Bài kiểm tra của nhóm (Mão) đã kết thúc. Xin hãy đợi thông báo kết quả.]
“À… ai đó cuối cùng cũng đã phản bội chúng ta, hử? A hoặc C, một trong hai lớp đó.”
“Tại sao cậu lại nghi ngờ Karuizawa?”
“Cùng lí do với Yukimura-kun. Vì cô ấy cũng hành động khác thường so với mọi ngày. Thường thì cô ấy không quan tâm đến Ayanokouji-kun, nhưng dạo này cô ấy lại nhìn cậu khá nhiều, và biểu lộ cảm xúc đến cậu nhiều hơn cần thiết. Nhưng đó vẫn không phải là bằng chứng xác thực Karuizawa-san là “mục tiêu”, nên đằng nào mình cũng sẽ không gửi đoạn tin nhắn đó.”
Có vẻ như kế hoạch tôi đã dàn dựng nên, đã bị Ichinose nhìn thấu hoàn toàn.
“Tại sao cậu không kể cho ai về điều đó? Bằng cách đó, lời nói dối sẽ bại lộ.”
Ichinose chỉ cười.
Nụ cười của cô ấy bây giờ là nụ cười sâu thẳm và thật lòng nhất mà tôi từng được thấy.
“Quá rõ ràng, phải chứ? A hay C, nếu một trong số họ trả lời sai, cả hai ta vẫn có lợi. Ngay từ ban đầu, mình cũng không hề có ý định hoàn thành cùng với mọi người thông qua kết quả đầu tiên hay phản bội mọi người thông qua kết quả thứ ba. Giây phút mà “mục tiêu” không có trong lớp B, tớ đã có ý định cố tình để một lớp khác phản bội. Tớ nghĩ kẻ phản bội lần này là từ lớp A.”
“Machida, à?”
“Không, không. Đó là Morishige-kun. Cậu ta đến từ phái của Sakayanagi-san. Chắc là cậu ta không muốn ngoan ngoãn tuân lệnh phái của Katsuragi mà nghĩ là sẽ tốt hơn để phản bội và lấy điểm, kiểu như vậy nhỉ?”
Trong khi cười một cách lạ lùng, cô ấy quay lưng lại với tôi.
“Ayanokouji-kun, cậu tuyệt vời một cách bất ngờ đấy. Cuộc nói chuyện giữa mình và cậu mới nãy, hoàn toàn là tùy cơ ứng biến, đúng chứ?”
“Nếu như khen thì khen Horikita ấy. Cô ấy chỉ đưa ra vài tình huống giả định và tớ chỉ làm theo, thế thôi.”
Có vẻ như tôi sẽ cần phải đánh giá lại người mang tên Ichinose Honami. Cô ấy đã xoay sở để tránh nhận bất kì rủi ro nào và cùng lúc đó nghĩ ra một chiến thuật để chiến thắng. Tôi không có quyền phàn nàn.
“Vậy thì mình đi đây. Tụi mình phá luật thì sẽ không hay đâu.”
Nhưng trong khi Ichinose đang nói thế, điện thoại của chúng tôi vang lên một âm thanh đặc trưng cùng lúc. Và không chỉ một hay hai, mà là bốn lần liên tiếp trong một khoảng thời gian ngắn.
“L-Là sao đây?”
Ichinose trông có vẻ như bị sốc toàn tập, khi cả hai chúng tôi cùng nhìn vào màn hình điện thoại.
4.
Con tàu lững lờ trôi trên mặt nước tối tăm gợi chút lẻ loi.
Nhưng khi gần đến 11 giờ đêm, sự hiện diện của mọi người càng rõ rệt. Trước khi tôi kịp nhận ra, quán cà phê tôi chuẩn bị quay về bỗng trở nên tấp nập hơn và chỗ ngồi nhanh chóng kín hết bởi đoàn người nối tiếp nhau đi vào.
Trước mặt tôi là cô gái đã đặt chỗ cho 4 người
“…xin lỗi vì đã để cậu phải đợi.”
Cô gái tiến lại một cách ngượng ngùng là Karuizawa Kei
Có nét gì đó khác thường trên khuôn mặt cô ấy
“Tớ xin lỗi vì đã gọi cậu lúc khuya thế này.” Tôi nói với cô ấy. “Không sao đâu…”.
Vì không có chủ đề gì đặc biệt để tán gẫu, tôi chỉ hướng mắt về quang cảnh nhuốm sắc tĩnh mịch. Nhưng vì Karuizawa có lẽ đang nhìn chằm chằm vào mình, tôi đành quay đầu nhìn lại.
“À, ùm.. Tớ đang băn khoăn liệu mọi chuyện sẽ ổn không”. Cô ấy hỏi
“Không sao đâu. Tôi tin chắc là những tên Lớp A đã gửi tin nhắn có tên tôi tới nhà trường rồi”
Tôi có thể nói được điều này vì bản thân đã chuẩn bị kế sách khác ngoài việc tráo điện thoại của Karuizawa và Yukimura. Chúng tôi đã lên kế hoạch trước là sẽ chắc chắn hợp tác với nhau, nên không có gì phải lo cả.
“Sao cậu có thể chắc chắn như vậy được?”
“Có phải bởi vì tờ giấy cậu đưa cho tớ có ẩn ý gì đúng không, Ayanokouji-kun?.”
Sự xuất hiện âm thầm từ phía sau tôi của người đó đủ để khiến Karuizawa nhảy cẫng lên.
Không thể tránh khỏi được, vì đó là Hirata, người mà Karuizawa đang cố gắng chia tay.
“Làm việc tốt lắm, cả hai người. Mình ngồi đây được không?”
“Dĩ nhiên rồi”
Karuizawa nhích người một cách không thoải mái và tránh nhìn Hirata, nhưng không tỏ ra dấu hiệu từ chối cậu ta một cách thẳng thừng.
Giờ đã là 10:55 PM. Chỉ 5 phút nữa, tất cả học sinh sẽ nhận được tin nhắn.
“Gần đến lúc rồi. Horikita-san chưa đến à? Chúng ta có nên liên lạc với cậu ấy không?”
“Cô ấy là người luôn xuất hiện phút chót mà. Bọn mình vẫn có thể đợi thêm 4 phút nữa.”
“À, có vẻ cậu ấy đến rồi.”
Có vẻ ít nhất trong tình huống này, Horikita đến nhanh hơn tôi mong đợi.
“Haa~ Tôi chỉ có thể thở dài khi thấy cái hội này trước mặt mình.”
“Cậu cuối cùng cũng đến rồi nhỉ. Tiện thể, đằng sau cậu là?”
“Để ý đến hắn ta là thua ngay. Cứ nghĩ hắn ta là một bóng ma lẽo đẽo theo tôi mà mặc kệ thôi.”
“Đừng nói thế chứ Horikita. Tớ nghĩ cậu sẽ cảm thấy lo lắng trong đợt kiểm tra và tớ cũng lo cho cậu nên mới giúp cậu như vậy”.
Gần đây tôi không mấy khi nhìn thấy cậu ta, nhưng Sudou Ken đứng bên cạnh Horikita như thể dính chặt vào cô ấy vậy.
“Cậu đang cản đường tôi đấy, biến đi”
“Đ-Đừng nói vậy mà. Tớ đã cố gắng hết mình để vượt qua bài thi này đấy.”
“Vậy cậu có tin chắc rằng mình đã đạt được kết quả tốt?”.
“…Chỉ còn một chút nữa thôi. Nhưng có vẻ đã có ai đó nhanh tay hơn gửi tin nhắn trước.”
Sau khi nghe lởi bào chữa nửa vời của Sudou, Horikata dường như chẳng còn để ý tới cậu ta nữa.
Hirikata ngồi vào chỗ trống còn lại. Sudou hoảng hốt và nhanh tay kéo một ghế từ cái bàn gần đó.
“Cậu vẫn làm tôi chướng mắt.”
“Ổn mà, tớ chỉ nghe cậu nói thôi. Mà cũng đừng xua đuổi tớ như vậy.” Cậu ta đáp
Mặc cho đây là buổi gặp mặt khá lạ thường, Sudou có vẻ không hứng thú gì chuyện của chúng tôi.
“Quan trọng hơn, chuỗi tin nhắn mà chúng ta nhận được trước đó..”.
“Ừ, mình cũng khá tò mò về chuyện đó”
Sự việc xảy ra khoảng 2 tiếng trước khi tôi đang đi cùng với Ichinose.
4 tin nhắn được gửi đến tới bọn tôi liên tục, kèm theo nội dung thông báo về việc kết thúc bài kiểm tra của vài nhóm.
Bài thi các nhóm (Tí), (Ngọ), (Dậu) và (Hợi) đã kết thúc bởi sự xuất hiện của một kẻ phản bội.
“Nhóm (Ngọ) là nhóm có “mục tiêu” là Minami-kun, đúng không?
“Đúng vậy. Nói cách khác thì danh tính cậu ta bị lộ bởi một ai đó”.
“Ở các nhóm khác, liệu có khả năng là một trong số chúng ta đã gửi tin nhắn?” Horikita hỏi một cách lo lắng.
Nếu “mục tiêu” phạm sai lầm thì hậu quả mà họ phải đối mặt là không phải chuyện đùa.
“Mình đã dò hỏi về chuyện đó với một vài nhóm trước đó. Về phía đám con trai, họ nói là không ai trong số họ là kẻ phản bội và gửi tin nhắn đi cả” Hirata nói với Horikita.
Đương nhiên, cứ cho là họ không nói dối. Nhưng ở một mức độ nhất định tôi vẫn có thể tin họ.
“Yamauchi sao rồi?”
Tôi hỏi về người luôn sẵn sàng bùng nổ khi cần thiết
“À, ừm. Không có gì. Yamauchi-kun ở bên nhóm (Dậu), và cậu ta có vẻ đã định gửi tin nhắn phản bội nhưng lại chần chừ quá lâu nên bài kiểm tra đã kết thúc trước khi cậu ta kịp hành động”. Hirata trả lời.
“Tôi không biết đó là ai hay ở nhóm nào, nhưng phản bội chúng ta trước khi chúng ta trở tay, đúng là một vố khá đau.”
Horikita đã đoán rằng nếu Yamuchi gửi tin nhắn đó, cậu ta chắc chắn sẽ trả lời sai. Tôi nghĩ cô ấy cũng có ý đúng. Yamauchi đã để lỡ mất cơ hội khi cậu ta không chịu gửi tin nhắn ngay lập tức mà do dự cho tới khi bài kiểm tra kết thúc.
“Nhưng chúng ta không biết bên các bạn nữ thế nào”. Horikita chỉ ra. “Không sao đâu, mình đã kiểm tra và không ai trong số họ gửi tin nhắn cả.
Karuizawa trả lời Horikita không chút do dự. Vì cô ấy là thủ lĩnh đám con gái trong lớp D nên việc thu thập thông tin cũng nhanh chóng như Hirata vậy.
“…Vậy à”
Tất nhiên Horikita không có khả năng như vậy nên chỉ còn cách chấp nhận câu trả lời ấy.
“Vậy cuối cùng, trong bài kiểm tra này, mình vẫn thắc mắc mắc tại sao chỉ có ít người làm theo chỉ dẫn đến vậy?”
Hirata cứ lẩm bẩm câu hỏi đấy dù cậu ấy dù cậu ấy cũng không hiểu được ý nghĩa ẩn sau nó.
“Bài kiểm tra này kiểm tra ‘năng lực suy nghĩ’ của chúng ta. Hay đúng hơn là cách chúng ta suy nghĩ. Không phải mọi câu hỏi đều có câu trả lời… đại loại như vậy.” Horikita trả lời Hirata.
Đúng vậy, chúng ta có thể tìm ra câu trả lời ẩn giấu dưới mọi câu hỏi bằng cách chỉ bằng cách nhìn thấu những lời lừa gạt vô nghĩa ấy.
“Quan trọng hơn, thứ tôi đang lo là các tin nhắn ấy được gửi đến gần như đồng loạt. Thời gian cho việc phản bội là 30 phút. Nhưng dù vậy, các lần phản bội đều diễn ra chỉ trong vòng 1 đến 2 phút đầu tiên liệu có bình thường không?”
“Không phải đó…chỉ là một sự trùng hợp à?”
Có vẻ từ góc nhìn của Sudou, người chỉ lắng nghe suốt cuộc trò chuyện của bọn tôi, thì mọi thứ xảy ra như một sự trùng hợp.
“Khi Kouenji-kun gửi tin nhắn phản bội thì nhận được phản hồi từ nhà trường ngay tức thì. Chúng ta cứ cho là phản hồi ấy nhanh như tin nhắn trả lời tự động…”
“Khả năng các tin nhắn ấy được gửi đi đồng loạt là rất cao. Nói cách khác, có thể chỉ một lớp đầu têu cho kế hoạch này.”
Chính xác. Tôi cũng nghĩ là không còn khả năng nào khác vì cả 4 tin nhắn được gửi vào cùng một thời điểm.
“Rất có thể bọn họ đã canh thời điểm gửi để cho chúng ta biết kẻ chủ mưu là bọn họ.”
“Đúng vậy. Tôi cũng nghĩ là không còn lý do nào khác. Và chỉ có duy nhất một kẻ mới làm vậy…”
Horikita và Hirata trao đổi với nhau như tự nhiên. Tôi sẽ rất biết ơn nếu việc này kết thúc mà tôi không phải nói gì thừa thãi.
Và cũng có lý do để chúng tôi chọn quán cà phê quen thuộc này cho cuộc gặp mặt tối nay.
“Đúng là các người đều ở đây.”
Đó là vì tôi có thể mời được tên đó, vị khách thứ sau đến đây.
“Ryuuen…!!!”
Nhận thấy sự hiện diện của Ryuuen, Sudou đứng dậy như muốn dọa dẫm hắn nhưng Ryuuen không quan tâm và chỉ lấy một cái ghế và ngồi cạnh Horikita.
“Tôi nghĩ là mình nên tới và tận hưởng kết quả cùng các người. Cảm ơn vì đã chọn một nơi dễ nói chuyện như thế này.”
“Ừ. Tôi chọn nơi này để đến cả một tên đần như cậu cũng có thể tìm thấy nơi này. Cảm ơn tôi đi.” Horikita đáp.
“Nhưng dù vậy, Suzune. Có phải cô hẹn hơi nhiều người đấy. Sao thay đổi đột ngột thế?”
Ryuuen vừa nói vừa giương mắt nhìn bốn bọn tôi đang ngồi quanh bàn (riêng Sudou thì bị lơ hoàn toàn).
“Tôi mệt mỏi vì cái tính mè nheo của cậu rồi đấy. Tôi chỉ bàn bạc với họ về chuyện đó thôi” Horikita đáp
“Cấm có gây rắc rối cho Horikita!” Sudou gào vào mặt Ryuuen.
“Im lặng đi Sudou-kun.”
“…….ou….”
Do bị Horikita ngăn lại, Sudou ngoan ngoãn ngồi xuống. Cậu ta thành thật một cách bất ngờ.
“Tôi nghĩ cô chưa hề có người bạn tử tế nào nhỉ. Mà sao cũng được.”
Đây là một kế hoạch của tôi để đối phó với Ryuuen. Nhờ tăng số lượng người tương tác với Horikita, việc đánh lạc hướng sẽ trở nên hiệu quả. Và tất nhiên Ryuuen sẽ khó có thể dè chừng đến nhiều người như vậy
“Kết quả sẽ được sớm thông báo thôi. Cô có được kết quả gì không?”
“Tương đối thôi. Cậu trông có vẻ thư thả nhỉ” Horikita đáp lại Ryuuen.
“Kukuku. Nếu không thư thả thì sao tôi có thể vác mặt ra đây được. Mà có vẻ những kẻ lần trước cũng ở đây”.
“Ồ phải rồi. Lần trước trong lúc thông báo kết quả, sau khi tỏ ra mình bố đời hơn ai hết thì mày thua thảm hại.”
Sudou cười vào mặt Ryuuen sau khi nhớ ra điều gì đó và trỏ ngón tay về hắn ta.
Như thể muốn đổ thêm dầu vào lửa, Horikita đưa mắt nhìn Ryuuen với một cảm giác ghê tởm
“Thôi ngay đi Suzune. Nếu cô tỏ ra như vậy bây giờ thì sẽ tự làm cho bản thân cảm thấy xấu hổ sau này đấy. Tôi đã biết được “mục tiêu” của nhóm bọn tôi rồi.” Ryuuen nói.
Mặc cho những lời ấy có là sự thật hay không, Horikita chẳng mảy may rung chuyển. Có lẽ cô ấy tự tin rằng mình sẽ không bao giờ thua cuộc trước Ryuuen.
“Tôi rất vui khi được nghe vậy. Tôi khá mong đợi vào kết quả lần này.”
“Chúng ta không cần chờ đến lúc đó. Tôi có thể nói cho cô biết ai là “mục tiêu” của nhóm (Thìn) ngay bây giờ.”
“Thật đáng tiếc nhưng lúc này cậu trông như một kẻ thua cuộc vậy. Bài kiểm tra đã hết và không ai trong nhóm (Thìn) là kẻ phản bội cả. Nó chỉ có thể ám chỉ một điều.”
Việc đó ám chỉ Ryuuen đã hoàn thành bài kiểm tra mà không hề nhận ra Kushida là “mục tiêu”. Đó là một sự thật không thể chối cãi.
“Cô mà biết được sự tử tế của tôi thì cô biết ơn đến nỗi vãi cả ra quần luôn ấy chứ.”
Ryuuen bật cười như thể thích lắm với cách nói năng thô tục như vậy.
“…vậy nói cho tôi biết. Ai là “mục tiêu” trong nhóm (Thìn)?” Horikita hỏi.
Như thể đang chờ đợi câu hỏi của cô ấy, Ryuuen giơ tay cười phá lên.
Hắn ta nhìn qua kẻ hở các ngón tay như một con thú săn mồi, chuẩn bị vồ lấy cổ họng và kết liễu con mồi của mình.
“Kushida Kikyou.” Ryuuen thốt ra cái tên ấy. “Ế?”
Horikita, người không hế có bất kì một phản ứng nào trước lời nói của Ryuuen, bỗng thốt ra một tiếng bất ngờ và nhỏ nhẹ.
Có lẽ vì cô ấy tin rằng hắn ta không thể vạch trần được danh tính của người mà cô ấy che dấu cho đến giờ.
Và một người khác trong nhóm (Thìn) là Hirata cũng rất bất ngờ.
“Xin lỗi nhá nhưng kể từ ngày thứ hai trong đợt kiểm tra tôi đã biết Kushida là “mục tiêu” trong nhóm rồi.”
“Cậu đùa… đấy à? Nếu vậy cậu có thể đã kết thúc bài kiểm tra bằng việc gửi tin nhắn phản bội đi. Nhưng bài kiểm tra đã không kết thúc như vậy. Điều đó nghĩa là cậu chỉ nhận ra sau khi bài kiểm tra kết thúc bằng cách khác, đúng không?” Horikita hỏi.
“Tôi chỉ cảm thấy đáng tiếc cho cô sau khi thấy cô cố gắng bảo vệ danh tính “mục tiêu” một cách tuyệt vọng, và rồi thấy cô tin chắc về cái chiến thắng đến nỗi coi thường cả người khác. Nên tôi cứ để cô như thế cho đến lúc cuối cùng.” Ryuuen nói.
“Làm thế nào cậu phát hiện được?”
Hirata hỏi lại Ryuuen với một giọng điệu kèm theo sự tò mò và sợ hãi
Mọi người đã cố gắng bảo vệ danh tính Kushida và cho đến giờ chưa có kẻ phản bội nào, nên việc họ tò mò là điều hiển nhiên.
“Không may câu trả lời lại dính dáng đến cô đấy, Suzune.” Ryuune nói
“Tôi ư?”
Horikita bây giờ chắc hẳn đang dò xét lại những sự kiện trong đợt kiểm tra một cách tuyệt vọng, đồng thời cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh. Cô ấy bị nhìn thấu khi nào, ở đâu và bằng cách nào.
“Tôi nhận ra nhờ những chuyển động của đôi mắt, hơi thở, giọng nói và tất cả mọi thứ về cô đấy.”
“Bớt giỡn đi.”
“Đùa giỡn ư? Thế cô đã biết tôi tìm ra được sự thật bằng cách khác à?” Ryuuen nhanh nhảu đáp lại.
“Chuyện đó… cậu chắc chắn đã nghe được từ ai đó mới vừa nãy thôi.”
“Tôi hiểu cảm giác không muốn thừa nhận của cô mà. Ngoài mọi người trong nhóm ra, cô là kẻ vô tích sự nhất. Nhưng đừng tự trách bản thân mình như vậy Suzune. Cô chỉ là đã kiếm cớ gây sự với nhầm người thôi. Bài kiểm tra này kiểu gì cũng hỗn độn theo cách của nó thôi. Đặc biệt là chuyện cô cực kỳ cảnh giác với lớp A ấy. Thư giãn đi.”
“C-Cậu nói cậu đã làm gì cơ?”
“Cô sẽ sớm biết câu trả lời thôi” Ryuuen đáp. Giờ thì xem ra cả bốn tin nhắn phản bội ấy đều là trò của Ryuuen.
Và đúng 11h, một tin nhắn được gửi tới điện thoại bọn tôi cùng một lúc.
Không thèm ngó ngàng tới Ryuuen, tất cả bọn tôi đều dán mắt vào kết quả.
5.
(Tý) ---> Kẻ phản bội chỉ đúng.
Kết quả 3.
(Sửu) ---> Kẻ phản bội chỉ sai.
Kết quả 4.
(Dần) ---> Danh tính mục tiêu được bảo vệ
Kết quả 2.
(Mão) ---> Kẻ phản bội chỉ sai.
Kết quả 4.
(Thìn) Cả nhóm chỉ đúng sau khi bài thi kết thúc.
Kết quả 1.
(Tỵ) ---> Danh tính mục tiêu được bảo vệ.
Kết quả 2.
(Ngọ) ---> Kẻ phản bội chỉ đúng.
Kết quả 3.
(Mùi) ---> Danh tính mục tiêu được bảo vệ.
Kết quả 2.
(Thân) ---> Kẻ phản bội chỉ đúng.
Kết quả 3.
(Dậu) ---> Kẻ phản bội chỉ đúng.
Kết quả 3.
(Tuất) ---> Danh tính mục tiêu được bảo vệ.
Kết quả 2.
(Hợi) ---> Kẻ phản bội chỉ đúng.
Kết quả 3.
Và dựa trên kết quá đó, lượng tăng giảm điểm lớp và cả nhân sẽ ghi ở dưới. Trong trường hợp này, CL và PR lần lượt tương ứng với class point và private point.
Lớp A – Trừ 200 CL - Cộng 2 triệu PR.
Lớp B – CL không thay đổi - Cộng 2,5 triệu PR.
Lớp C – Cộng 150 CL – Cộng 5.5 triệu PR.
Lớp D – Cộng 50 CL – Cộng 3 triệu PR.
“Lớp C… đứng đầu…”
Horikita và những người khác có vẻ khá sốc trước kết quả.
“Tuyệt không Suzune? Nhờ có số đen của cô mà nhóm (Thìn) không ngờ lại có được kết quả 1. Giờ thì tất cả các lớp đều nhận được một lượng điểm khủng lồ.”
Ryuuen vỗ tay và cười hài lòng.
“Nếu cô cúi cái đầu xuống trước tôi và cầu xin, tôi có thể sẽ cho cô câu trả lời.”
“Ai làm vậy cơ chứ?”
Horikita đang định nói vậy, nhưng nhanh chóng ngậm chặt miệng lại.
“Ô kìa. Biểu cảm của cưng, thật quyến rũ.”
Rồi Ryuuen rút điện thoại ra khỏi túi và đặt nó trên bản trước mặt chúng tôi để mọi người đều có thể thấy.
Trên màn hình có vẻ là một danh sách Ryuuen đã tập hợp lại được. Tý, Dậu, Hợi. Trong những nhóm đó có tên của những học sinh bị nghi ngờ là “mục tiêu” từ Lớp A.
“Tôi đã phát hiện ra chân tướng của kì thi này và đã lĩnh hội được nó. Rồi tôi chỉ tập trung nhắm vào những người Lớp A. Và đây là bằng chứng cho việc đó.”
Nói cách khác, có nghĩa là Ryuuen vượt qua được bài thi này mà không nhắm tới Lớp D hay Lớp B mà chỉ tấn công Lớp A. Đáng lẽ khó có ai có thể thành công nhọc nhằn như vậy. Nhưng không thể phủ nhận được rằng Ryuuen đã làm được.
“Và xin lỗi khi phải nói với cô điều này. Không may là mục tiêu kế tiếp của tôi là cô, Suzune. Trong bài thi tiếp theo, tôi chắc chắn sẽ chủ tâm nhắm vào cô. Tôi sẽ còn tiếp tục tới khi tôi hoàn toàn xé toạc tâm trí và trái tim của cô ra.”
Không có gì để đáp trả, Horikita chỉ nhìn chằm chằm vào kết quả trên tin nhắn.
Có nghĩa là Lớp C giờ chiếm được thế thượng phong với các lớp khác, kiếm được một lượng điểm khủng lồ trong bài thi này.
Giờ nghĩ lại, dù Kouenji lần đó đã làm không tốt, nhưng hắn vẫn củng cố được một số điểm cho hắn. Nói cách khác, đây là chiến thắng duy nhất của Lớp C.
Tất nhiên hành động của Kouenji cuối cùng lại bắn những viên đạn lạc trúng những “mục tiêu” của lớp khác nữa.
“Rất trông đợi vào học kỳ hai này.”
Trả được mối nợ hồi bài thi trên đảo, Ryuuen có vẻ rất hài lòng khi hắn rời đi. Và những học sinh, dù họ chiến thắng, có vẻ không ăn mừng mà chỉ trông rũ rượi.
“Tớ có thể chấp nhận rằng Ryuuen-kun chỉ cần thu thập thông tin về “mục tiêu” Lớp A. Tớ có thể cho là do cậu ta có tài năng mà chúng ta không có. Nhưng làm thế nào cậu ta có được kết quả của nhóm (Thìn)?”
Nhưng không cần phải nghĩ kĩ về chuyện đó. “Việc đó không khó vậy đâu. Nếu cậu chú tâm chút là đơn giản ngay thôi.”
“Ý cậu là sao?”
“Dẹp cách mà Ryuuen tìm ra danh tính “mục tiêu” sang một bên. Tất cả những gì cậu ta cần làm là thông báo rằng ‘Kushida là mục tiêu’ trước khi bài thi kết thúc. Tất nhiên không ai tin lời nói của một kẻ như Ryuuen. Đặc biệt là một nhóm toàn người xuất sắc như nhóm đó. Nhưng khoảng thời gian cuối cùng lại khác. Cho dù cậu có trả lời sai thì cũng không thành vấn đề. Và thế là, đến cả một người chơi phòng thủ như Katsuragi cũng bị xúi giục làm theo. Mà nếu có đến 1% khả năng Kushida đúng là “mục tiêu”, kết quả thứ nhất sẽ thuận tiện nhất cho tất cả chúng ta.”
Nếu cậu ta đã gieo những hạt mầm đó trước, việc đó sẽ trở nên cực kì đơn giản. Nhưng đây không phải chuyện cứ làm là được.
Đây là một nhiệm vụ không thể thành công nếu mọi người không tin rằng đó đúng thật là Kushida.
Liệu có khả dĩ hay không? Đến cả tôi cũng không thể tưởng tượng nó sẽ xảy ra như thế nào. Đây không thể gọi là thành công được.
Bỏ Lớp D sang một bên, làm thế hắn có thể vừa dẫn cho mọi người đến kết quả 1 vừa lấy được lòng tin từ họ? Ngoại trừ khi hắn có một ‘bằng chứng xác thực bắt mọi người phải tin’… có lẽ vậy.
“Horikita. Chỉ là có lẽ nhưng---chúng ta có lẽ sẽ gặp nhiều trở ngại trong tương lai.”
Và không chỉ một hay hai lần, tùy theo tình cảnh, nó có lẽ sẽ liên lụy tới cả Lớp D.
“… trở ngại từ Ryuuen-kun? Đúng là cậu ta làm rất tốt trong bài thi này, nhiêu đó cũng đúng. Nhưng chưa chắc cậu ta có thể lặp lại chuyện này trong tương lai. Thực ra nhóm cậu đã chiến thắng, tôi nói có sai không?”
“Phải rồi. Tớ chỉ nghĩ hơi quá. Đừng lo về chuyện đó nữa.”
Ngay bây giờ nó chưa là gì ngoài một điềm báo trước.
Nhưng nhỡ điềm báo này thành sự thật? Tôi không thể không nghĩ đây có lẽ là một bước đầu tiên chạm vào nỗi tuyệt vọng.
Nhưng đồng thời, tôi cũng bắt đầu thấy ‘phấn khích’ đang len lỏi trong cơ thể của mình.
==================
Trans:
Zennomi: 2; 5
Tre: 3
Saberick: 1; 4
Edit:
Zennomi