Chương 2: Sắp xếp lại hàng đống suy nghĩ
0.
Giờ ăn sáng.
Tôi phải đảm bảo tránh những quán ăn nổi tiếng với đám học sinh và quay về hướng boong tàu.
Trên boong tàu có một quán cà phê có tên “Blue Ocean” nơi hiếm có mống học sinh nào. Tôi chọn ngồi ở đó ở một bàn trống trong góc khuất và gọi bồi bàn.
Bây giờ là 7:55 sáng. Chỉ một phút nữa tới giở hẹn, người tôi đang chờ xuất hiện với sắc mặt vô cảm.
“Làm gì mà đến sớm vậy.”
Đó là người bạn cùng lớp của tôi trong Lớp D, Horikita Suzune.
Cô ngồi cạnh tôi và là một trong ít người tôi có thể gọi là bạn trong ngôi trường này. Và cô cũng là người mơ hồ biết được một ít về năng lực thực sự của tôi. Cô ngồi xuống ở chỗ ngồi trước mặt tôi.
“Tớ đã chờ một tiếng lận.”
Tất nhiên tôi chỉ thử chọc cô ấy một chút.
“Tôi không quan tâm vì tôi đến đây trước giờ hẹn, cho dù cậu đã chờ 10 tiếng trước tôi, tôi cũng chẳng quan tâm.”
Ok. Tôi đoán là mình không nên thử nói đùa, rốt cuộc thì nó chỉ làm tôi đau thêm thôi.
“… cậu không gọi gì à?”
“Không. Không cần mấy thứ đó. Tiếp tục chủ đề hôm qua đi.”
Horikita, người không thích tán ngẫu, muốn đi vào việc chính và có vẻ muốn báo cáo tình hình của cô ấy từ hôm qua. Thứ duy nhất cô ấy nói trước với tôi là địa điểm cuộc hẹn này.
“Vậy là? Các học sinh được nhà trường triệu tập và lập thành một nhóm?”
“Đúng. Như cậu nói, 12 nhóm với 4 kết quả khả dĩ và việc chọn ra “mục tiêu” được thông báo với chúng ta hôm nay bằng tin nhắn lúc 8:00 sáng. Nếu có chênh lệch đáng kể nào, tôi nghĩ cậu có thể trình lên cho giáo viên.”
“Nhóm cậu có những ai và có bao nhiêu người?”
Tôi biết một vài người từ hôm qua nhưng nói với cô ấy thì phiền lắm.
“Quả thực rất ngạc nhiên, gần như thể nó được sắp xếp có chủ đích chứ không phải là ngẫu nhiên.”
Sau khi nói vậy, Horikita đưa cho tôi một mảnh giấy. Có vẻ cô đã ghi nhớ những cái tên của nhóm cô ấy và viết lên mảnh giấy rời để cho tôi xem.
Tôi nhận lấy tờ giấy, tên của nhóm cô ấy là (Thìn) và dưới đây là tên của những thành viên trong nhóm cô ấy
***
Lớp A: Katsuragi Kohei, Nishikawa Ryouko, Shita Shinji, Koharu Yano
Lớp B: Ando Sayo, Kanzaki Ryuuji, Tsukabe Hitomi
Lớp C: Oda Takumi, Suzuki Hidetoshi, Sonoda Masashi, Ryuuen Kakeru
Lớp D: Kushida Kikyou, Hirata Yousuke, Horikita Suzune
***
Trước tiên là, quả nhiên Hirata và Kushida là những người được chọn từ Lớp D vào nhóm này.
Hai học sinh tiêu biểu đại diện của lớp chúng tôi.
Bỏ qua kẻ cô độc như thường lệ Horikita, đặt hai họ cùng một đội có lẽ sẽ tạo nên sự kết hợp mạnh nhất mà bây giờ Lớp D phải đem ra.
Tôi đã đoán có một người khác trong nhóm họ giống như nhóm tôi nhưng coi bộ phải thế rồi.
Kouenji có năng lực vượt trội nhưng cho dù cậu ta được thêm vào trong nhóm, tôi không biết cậu ta sẽ hữu dụng không. Thật ra tôi không biết cậu ta được cho vào nhóm nào cũng như liệu cậu ta có để tâm tới chuyện đến cuộc họp hay không nữa.
“Thì ra là thế… nghĩ lại thì tớ cho rằng cách phối hợp này không thế tránh khỏi.”
Cho dù tôi liệt ra những cái tên hiện giờ tôi biết, nó sẽ là Katsuragi của Lớp A, Kanzaki của Lớp B và Ryuuen của Lớp C. Những cái tên nổi tiếng đại diện cho lớp họ.
Trong thuật ngữ bóng đá thì đây sẽ gọi là đội hình tiêu biểu.
“Nhưng cũng có điều bất thường ở đây.”
Nếu muốn tập hợp những tên tuổi lớn trong một nhóm, tôi cảm thấy bất thường ở chỗ Ichinose lại đặt trong nhóm (Mão) của chúng tôi mà không phải là nhóm (Thìn).
“Cậu đang băn khoăn về Ichinose-san trong nhóm cậu phải không? Ngay lúc này, chỉ Lớp B mới biết cô ấy thực sự tài giỏi thế nào. Không phải lúc nào gương mặt của lớp cũng là thủ lĩnh.”
“Cậu đang liên hệ tới bản thân mình sao?”
Tôi bị cô nàng trừng mắt.
Nhưng tôi cảm thấy Horikita nói đúng.
Chúng ta vẫn chưa biết Ichinose có năng lực thực sự ra sao.
Khéo khả năng học hành của cô ấy thấp lẹt đẹt cũng nên.
“Từ đây suy ra, tôi có thể hơi hiểu ra cách họ chia thành 12 nhóm. Ayanokouji-kun và Karuizawa-san khá giống nhau đúng không? Về mặt điểm số ấy. Có lẽ họ phân loại chúng ta dựa trên số điểm hiện tại. Nhưng thiếu sót duy nhất trong giả thuyết này là Yukimura-kun cũng có lực học đứng đầu và cả Kouenji-kun…”
Giọng Horikita yếu dần.
Dường như Horikita đang cố gắng nghĩ ra một giả thuyết cho rằng cách tạo nhóm dựa trên kết quả thi giữa kì và cuối kì của chúng tôi để tìm ra một lí do cho sự phân chia đặc biệt này.
“Nhưng cậu nói cũng đúng, tớ và Sotomura có điểm số ngang nhau nữa… thế thì có cậu và Hirata.”
Ngược lại, nếu chúng tôi được xếp chỉ dựa trên điểm số, Kouenji đáng lẽ phải đứng đầu của đầu ấy chứ.
Tất nhiên, tôi không nghi ngờ điểm số được đưa vào để xem xét, dù chắc chắn có một yếu tố chưa rõ đóng vai trò trong việc xếp nhóm này nữa. Nếu được thì tôi muốn xem danh sách các nhóm khác để biết chắc điều này.
“Dù sao thì đây là vấn đề đáng xem xét, để chỉ dẫn nhóm này và vượt qua bài thi một cách hiệu quả nhất.”
Đương nhiên không thể tránh được thời điểm mọi người có những năng lực ưu tú lại tụ tập cùng một nhóm.
Và có điều Horikita mà với Ryuuen thì như lửa với nước. Horikita chắc sẽ không thừa nhận nếu tôi nói với cô ấy điều này thế nên tôi chọn giữ im lặng.
Tuy nhiên, trái lại, tôi tin Horikita sẽ có thể làm việc hiệu quả với kiểu người thẳng thắn như Katsuragi. Cách họ suy nghĩ, thì đều là người thông minh cả mà, có nghĩa là độ tương hợp rất cao.
“Đến lúc rồi, tôi tự hỏi bao giờ tin nhắn mới đến.”
Khi đồng hồ vừa chỉ 8:00 sáng, cả hai điện thoại chúng tôi reo lên cùng lúc mà không chệch lấy một giây.
Ngay lập tức chúng tôi cùng xác nhận tin nhắn gửi đến.
Khoảnh khắc tôi đọc xong nội dung tin nhắn của tôi, Horikita đưa điện thoại và tin nhắn hiển thị trên đó hướng về phía tôi và tôi cũng làm thế để kiểm tra chi tiết tin nhắn trong khi so sánh nó với người kia. Nó ghi thế này:
『Sau một hồi xem xét kĩ lưỡng, em không được chọn làm “mục tiêu”. Hãy hành động cùng nhau và thách thức bài thi theo cách đó. Bài thi này sẽ bắt đầu lúc 1:00 chiều hôm nay trở đi. Bài thi sẽ được tổ chức trong ba ngày từ tính từ thời điểm đó. Nếu em thuộc nhóm (Thìn) thì hãy đến phòng đã được đánh dấu trên tầng hai ngay lập tức. 』
Tin nhắn gửi cho tôi và Horikita ‘gần như là giống nhau’.
Ngoại trừ điểm khác biệt ở cái tên của nhóm, những từ còn lại đều y hệt.
“Tớ nghĩ là nếu chúng ta được chọn làm “mục tiêu”, tin nhắn sẽ có chút khác biệt với tin nhắn này.”
“Xem ra cả hai chúng ta đều không được chọn làm “mục tiêu” của nhóm mình rồi. Tôi không biết nên lấy làm vui hay buồn nữa.”
“Giả dụ cậu là “mục tiêu”, dựa trên lựa chọn cá nhân của cậu, cậu có thể dẫn dắt nhóm mình tới một trong bốn kết quả khả dĩ nào cũng được.”
Nói cách khác, việc là “mục tiêu” trong bài thi này sẽ giúp học sinh chiếm ưu thế vượt trội.
Nếu bạn có thể giữ khuôn mặt tỉnh táo tàu, bạn có thể dễ dàng kiếm được chí ít cũng phải 500,000 điểm cá nhân.
“Mà tôi vẫn chẳng thích chuyện này. Gần như là họ nói với tôi rằng tôi không đủ tư cách làm học sinh “mục tiêu”.”
Dù sau khi được đặt vào đội hình trong mơ như nhóm của cô ấy, Horikita vẫn nghĩ cô là giỏi nhất. Đúng là Horikita có khác.
“Trong bài thi này, có một sự khác biệt lớn giữa học sinh được chọn làm “mục tiêu” và những người không được chọn. Vì tất cả các học sinh khác theo mặc định phải đấu tranh để tìm ra danh tính “mục tiêu” và luôn có khả năng khoảng điểm giữa các lớp sẽ sau bài thi nới rộng.”
Đúng là như vậy.
Đương nhiên nếu Lớp D thất bại, điểm của chúng tôi sẽ không tụt xuống âm được. Nhưng nỗ lực rút ngắn chênh lệch của lớp chúng tôi đợt bài thi đảo hoang có thể lại lần nữa bị nới rộng tùy theo màn trình diễn của chúng tôi ở đây.
Tôi cũng bắt đầu ngầm định lên một chiến lược để tiếp cận bài thi này. Cân nhắc số thành viên trong nhóm chúng tôi và cơ chế hoạt động của bài thi, mục tiêu tôi nhắm đến đang phải trở nên rõ ràng.
“Tớ không rõ những người tớ không biết sẽ hành động như thế nào, tớ sẽ cần phải nói chuyện trực tiếp với họ thì mới biết được. Nhưng tớ đang tính cách loại bỏ họ nếu cần thiết.”
Nhưng tất nhiên nó không phải là một chiến lược có thể thực hiện một sớm một chiều. Trước tiên phải lên kế hoạch và chọn thời cơ tốt để mọi thứ trọn vẹn.
Nhưng nó có thể làm được.
“Tôi mong đợi kết quả của cậu.”
“Tớ cũng vậy. Tớ mong được trông thấy phương hướng mà cậu sẽ dẫn dắt nhóm của mình”
Ấy vậy mà, tôi không thể rũ bỏ cảm giác bứt rứt này.
Việc chọn “mục tiêu” không phải là ngẫu nhiên, lời nói Mashima-sensei hôm qua chỉ củng cố kết luận của tôi về điều này. Có một sự khác biệt nào đó giữa người sẽ được chọn và sẽ không được chọn.
“Dù thế nào thì tôi muốn hỏi cậu cái này, ai trong nhóm chúng tôi là người cậu đề phòng nhất hiện giờ? Xem xét theo tình hình bây giờ, phần lớn các lớp khác cũng đã nhận được thông tin tương tự với chúng ta.”
Horikita đang hành động kì lạ từ lúc nhận được thông tin này, nhưng đành là vậy thôi, nhìn danh sách thành viên trong nhóm cô ấy thì biết.
“Ryuuen.”
“Một câu trả lời nhanh gọn.”
“Vì không ai đang ngờ bằng tên đó.”
“Còn Katsuragi-kun? Là vì cậu ta mà Lớp A có thể đảm bảo được ngôi đầu quý giá trong bài thi trên đảo. Cũng đáng chú ý lắm. Ấy vậy cậu xem cậu ta không đáng đề phòng?”
“Đương nhiên đó là một tài năng xuất sắc dành cho một học sinh năm nhất. Vậy nên nếu cậu hỏi tớ ai là『người xuất sắc nhất nhóm』thì tớ sẽ trả lời là Katsuragi. Ngược lại, người nên đề phòng nhất, không còn phải bàn, chính là Ryuuen.”
Trong bài thi trên đảo, không còn phải bàn, Lớp D giành chiến thắng.
Tuy nhiên, Ryuuen cũng giành được chiến thắng theo phương diện nào đó. Nhưng Ryuuen, bởi vì chuyện đó, làm cậu ta rất dễ đọc với tôi.
Nhưng mặt khác, điều đó cũng có nghĩa là Ryuuen giờ cũng rất cảnh giác với Lớp D.
Dù ra sao đi nữa tôi muốn tránh để lộ bản thân mình. Cậu ta có thể không biết việc đó là nhờ tôi nên Horikita mới đạt được tất thảy chỗ thắng lợi đó trong bài thi trên đảo.
“Trong khi danh tính “mục tiêu” là thứ đang lo, sau khi đọc được tin nhắn vừa nãy, tôi đang suy nghĩ vài thứ. Chẳng phải tin nhắn nhà trường gửi cho chúng ta có thứ hơi mất tự nhiên sao? Và sự nghiêm ngặt…”
Trước khi Horikita có thể nói xong, tôi nhanh tay ra hiệu im lặng bằng cách đặt ngón giữa lên môi.
Nhắc đến tào tháo tào tháo đến ngay.
“Trời hôm nay đẹp nhỉ, Suzune? Cậu đang ăn sáng sao?”
Hai người đến gần chúng tôi trong khi đang cười toe toét.
Đó là Ryuuen của Lớp C và cũng có một người khác với cậu ta nữa.
“Đừng mang tên tôi ra mà gọi như không, Ryuuen-kun. Và cả cậu nữa, ngạc nhiên là cậu dám vác mặt trước chúng tôi sau những việc cậu đã làm, Ibuki-san.”
Bên cạnh Ryuuen là Ibuki Mio, người cũng nằm trong nhóm (Mão) của tôi.
Ibuki có vẻ hơi kích động bởi chuyện này nhưng chỉ mím chặt môi dưới mà không mở miệng.
Ryuuen thì ngược lại, đang cười nhăn răng như thể thưởng thức tình cảnh lúc này.
Trong bài kiểm tra đảo hoang, Ibuki trà trộn vào lớp chúng tôi như một gián điệp. Cuối cùng thì Horikita phát hiện ra cô ta và họ đã có một trận ẩu đả mà trong đó, Horikita nhận một cú đánh trực diện.
Horikita cứ khăng khăng rằng mình thua là vì không khỏe trong người trong suốt bài thi, dù tôi chẳng quan tâm ai trong họ là người mạnh hơn.
Ngoài ra, Ryuuen đã ra lệnh Ibuki giữ im lặng trong khi đang nhìn chúng tôi với ánh mắt trêu ngươi.
“Tôi đoán là tin nhắn đã tới nơi, vậy nó thế nào? Cậu có trở thành “mục tiêu” không?”
“Không đời nào tôi nói với cậu. Nếu tôi hỏi cậu câu đó, liệu cậu cậu có nói cho tôi biết?.”
“Nếu đó là điều cậu muốn.”
Ryuuen nói vậy và ngồi xuống một chỗ trống gần đó.
“Nhưng trước đó, vui lòng nói tôi nghe, cậu làm thế nào mà đạt được kết quả đó trong bài kiểm tra trên đảo không?”
“Tôi không có gì để nói với cậu.”
Horikita hoàn toàn bình tĩnh trong lời đáp của cô ấy, tôi còn không thể thấy lấy một cái run trong giọng nói của cô ấy.
Đúng vậy, cô ấy có kha khá kĩ năng diễn xuất. Nhưng Ryuuen có vẻ không bị kích động tí nào bởi lời đáp trả đó.
“Mà tôi cũng chẳng quan tâm, nhưng theo báo cáo của cô ta, cậu không làm gì nhiều trong bài thi trên đảo để hỗ trợ lớp cậu đạt được những kết quả đó.”
Ryuuen nói trong khi chỉ vào Ibuki.
“Tôi không phải là tên ngốc đến nỗi người như cô ta có thể hiểu được suy tính của tôi. Lúc đó tôi chỉ giữ sức mình vì bị sốt thôi.”
Đáp lại lời khiêu khích đó, Ibuki đứng phắt dậy và tuyên bố
“Thế thì hãy tái đấu ngay tại đây và ngay bây giờ, nhào vô.”
Tuy nhiên, Horikita có vẻ không đáp trả lời thách đó, chỉ nói
“Không may là tôi sẽ phải từ chối, vì bạo lực sẽ là một hành động làm trái với quy định nhà trường trong bài thi này. Tuy nếu cậu định dùng bạo lực với tôi, tôi sẽ báo cáo chuyện đó với nhà trường. Cô muốn làm gì thì làm.”
Sau đó Ibuki bước tới chỗ Horikita đầy khí thế, nhưng dừng lại ngay khi định động tay với cô ấy.
Dùng bạo lực ở đây chắc chắc nhà trường sẽ áp dụng hình phạt với bạn. Và quan trọng nhất, Ibuki, với tư cách là một cấp dưới của Ryuuen, không có quyền tự ý hành động.
Ibuki ghét Ryuuen, nhưng cũng kính trọng cậu ta. Đó chính là lý do cô ấy được Ryuuen chọn làm người gửi đến Lớp D làm gián điệp trong bài kiểm tra trước.
“Mấy khi có dịp này, làm vài cốc cà phê đi. Không chừng đây đúng là lúc để uống cà phê.”
Horikita hiếm khi tự thưởng cho bản thân và gọi bồi bàn cho cô một tách cà phê sáng. Tôi cũng gọi cùng loại cà phê.
Tuy nhiên, hình như Ryuuen không tỏ ra dấu hiệu rời đi và thay vào đó lại muốn tiếp tục cuộc trò chuyện trong khi im lặng quan sát Horikita. Chờ khi cà phê đưa tới, cậu ta một lần nữa mở miệng
“Theo như tình hình hôm qua, Katsuragi đang hành động
khá cẩn trọng với cậu.”
“Đành vậy thôi. Rốt cuộc thì cậu ta chưa bao giờ nghĩ rằng có người của Lớp D như tôi có thể
lập nên kỳ tích như thế. Chẳng phải cũng giống với cậu và Ibuki ở đây sao? Các người đều đề phòng tôi. Không đúng sao?”
“Kuku. Tôi còn không định phủ nhận điều đó. Đúng là tôi ở đây để tự mình xác thực năng lực của cậu.”
“Tôi cũng nghĩ vậy.”
Horikita nói xong rồi làm một ngụm cà phê.
“Nhưng cậu cũng nên biết rằng cách thức của tôi khác với của Katsuragi, bên cạnh đó kiểu nghiêm túc-chan như cậu chắc chắn sẽ không có khả năng lập ra một chiến lược như hồi bài thi trên đảo.”
“Tôi cũng chẳng quan tâm, nhưng cậu làm sao biết chiến lược của tôi trong bài thi trên đảo là gì? Mà sao thì mọi chuyện đã được công bố và xong xuôi hết rồi.”
Trái lại một Horikita điềm tĩnh, Ryuuen chỉ bật cười. Dường như cậu ta muốn nói “Katsuragi hẳn là không biết vụ này” cũng như muốn nói rằng cậu ta biết chúng tôi đã giành được kết quả đó như thế nào.
“Tôi tự hỏi liệu cậu có thể giải thích chúng tôi đã làm như thế nào không?”
Ryuuen chỉ bật cười rồi nói
“Cuối bài thi, khi tên nhóm trưởng được ghi ra, lý do duy nhất ta trả lời sai chỉ có thể là vì đội trưởng đã bị đổi thành ai đó trước khi bài thi kết thúc và không còn phải là cậu nữa.”
“Chẳng có gì ấn tượng, ai mà chẳng nghĩ ra thứ đơn giản như thế, chỉ cần chút suy nghĩ là ra, kể cả Katsuragi cậu đang chế giễu cũng vậy.”
“Không không nhé. Cậu ta nghĩ cậu là người dàn xếp nó hết. Nhưng theo điểm nhìn của tôi, đến cả cậu cũng không thể lường trước việc mình là đội trưởng hay là mình phải rút lui trước khi bài thi kết thúc.”
“Nó chỉ là đảm bảo để phòng bị mà thôi. Cẩn tắc vô áy náy, điều đó là căn bản của căn bản. Tôi đã tính toán tất cả vào lúc Ibuki-san xâm nhập vào lớp chúng tôi.
Chẳng có gì đột phá trong những thứ cậu vừa nói.”
“Dù sao thì điều quan trọng nhất là đội trưởng mới của bài thi trên đảo, người tráo đổi với cậu ở thời khắc cuối cùng. Đó là người giật dây cậu từ đằng sau.”
Ryuuen nói vậy trong khi nhìn thẳng vào tôi và cũng âm thầm quan sát tôi khi tôi đang đứng ngay sau Horikita.
Tôi không biết cậu ta nói nghiêm túc thế nào, nhưng nếu cậu ta phát hiện ra tôi, chắc chắn cậu ta sẽ công kích tôi ngay.
“Tôi không biết cậu đang nói về cái gì, chẳng may là tôi không có đứa bạn nào để bàn bạc cùng. Người duy nhất tôi có thể xem xét là hơi thân cận với tôi sẽ là Ayanokouji-kun đây, nhưng cậu ta chỉ cản trở tôi thôi, chẳng đáng làm một cộng tác.”
Bằng cách hướng sự chú ý vào sự hiện diện của tôi, Horikita quả thực đã biến tôi trở thành một kẻ chẳng giống với người vạch ra kế hoạch tuyệt vời như thế.
“Nếu như tôi phải đổi đội trưởng, chẳng phải cậu ta là người thích hợp nhất hay sao?”
“Thì ra là vậy.”
Ryuuen lướt qua tôi một lần trước ngoảnh mắt đi.
Có vẻ như hành động chúng tôi đã dàn xếp trước thực sự hiệu quả và Ryuuen không còn chú ý tới tôi nữa.
Cho là cậu ta đã biết về lực học, thể chất và kỹ năng giao tiếp của tôi từ hành động của Horikita. Rốt cuộc thì mấy cái số liệu có thể dễ dàng dùng để đánh giá mức độ đe dọa của một người trong hầu hết hết các tình huống mà không hề có sai sót.
Bên ngoài mọi chuyện có vẻ không đúng theo kế hoạch trong cuộc hẹn này, nhưng Ryuuen vẫn cười với chúng tôi mà không biết ngượng hay giận dữ.
“Ngại quá, khi tôi nghĩ rằng mình cuối cùng cũng tìm ra ai là người sắp đặt kế hoạch theo như tôi mong đợi. Nhưng người giật dây Suzune mà hành động sớm là tệ rồi đây. Con át chủ bài họ dùng trong bài thi đáng lẽ nên giữ lại để dùng cho bài thi này nhưng họ lại lật ra trong cuộc chơi này quá sớm. Suzune, nếu cậu gặp người giật dây cậu, xin chuyển lời này cho cậu ta giùm tôi nhé.”
“Cảm ơn vì lời khuyên.”
“Khỏi phải cảm ơn.”
“Cậu thật sự nghĩ có người giật dây tôi sao?”
Ryuuen không trả lời câu hỏi của cô ấy.
Cậu ta chắc không nghi ngờ về kết luận của mình dù không có bằng chứng hay xác thực từ phía Horiktia. Rốt cuộc thì gã tên Ryuuen tin tưởng bản thân mình hơn bất cứ ai khác và không giống kiểu người làm theo lời khuyên của người khác.
Dường như cậu ta đã học được từ lần thất bại trước và chỉ coi bộ thích thú khi tán ngẫu với Horikita.
Đột nhiên, Ryuuen rút điện thoại ra mà không báo trước và trước khi mọi người phản ứng, nhanh chóng chụp một bức hình Horikita mà chưa có sự cho phép của cô ấy.
“Ai cho phép cậu chụp hình tôi!”
“Đừng nói thế chứ, tôi sẽ nói với cậu vài thứ hay ho.”
Ryuuen nói vậy khi nhìn tấm ảnh Horikita cậu ta chụp trong điện thoại.
“Có người khác trong Lớp D đang ủ mưu hơn cả cậu.”
Ryuuen cho Horikita một lời gợi ý.
“Là một điều tốt thôi, thay vì hỏi tôi mọi thứ họ nên tự mình quyết định.”
“Dù sao thì rất vui được nói chuyện với cậu, Suzune. Hãy nhớ đây là một cuộc chơi. Tôi sẽ chắn chắn tìm ra kẻ lén lút trong bóng tối. Mọi thứ đều là mục tiêu với tôi.”
“Cho tôi hỏi nốt điều này. Tôi hiểu việc cảnh giác tôi, nhưng tại sao ám ảnh tôi mãi thế? Chẳng phải còn những người khác cậu đáng để cậu để tâm sao? Như là Ichinose-san trong Lớp B hoặc là Katsuragi-kun trong Lớp A và rồi một người có tên Sakayanagi theo như lời đồn ấy. Có những người trên Lớp C mà cậu đáng lẽ phải chú ý. Cậu đã nói với tôi sẽ nói vài điều hay nên hãy ít nhất cũng phải trả lời tôi đi.”
Horikita hỏi nguyên nhân cậu ta tập trung nhiều đến thế vào Lớp D.
“Đó là vì ít nhiều tôi đã biết thực lực của bọn họ và không một ai trong số đó đáng làm đối thủ của tôi. Nếu tôi muốn nghiền nát họ thì lúc nào mà chả được.”
“Còn Sakayanagi đang được đồn đại?”
Người hỏi câu đó không phải là Horikita mà lại là Ibuki. Xem ra chính Ibuki cũng muốn xác nhận chuyện này với Ryuuen. Và Ryuuen, người từ nãy giờ nói năng rất trôi chảy, bỗng ngập ngừng một chút trước khi nói.
“Tôi để dành con bé đó để điểm tâm. Ăn Sakayanagi lúc này thì phí lắm. Đi thôi, Ibuki.”
Rồi Ryuuen đứng dậy và với Ibuki, rời khỏi bàn chúng tôi.
“Có lẽ cậu đang bất mãn?”
Tôi hỏi Horikita khi Ryuuen đã khuất dạng.
“Không. Tôi không có ngụ ý đó. Tôi chỉ không thích cách cậu xử lý tình huống. Trước tiên, trên con đường tới Lớp A, tôi đáng lẽ mới là người dành được sự chú ý chứ không phải là cậu.”
“Có lẽ là thế, nhưng tên đó là Ryuuen. Tên đó là kẻ khó đoán.”
Tôi nghĩ với chính mình, dù những thứ tên đó vừa thể hiện ban nãy, Ryuuen đã có chút nghi ngờ tôi rồi. Cho dù gần như không có chút ngờ vực nào.
Tất nhiên tôi không biết Ryuuen đang nghĩ gì. Nhưng chọn đúng lúc xuất hiện ở đây cũng khá là nguy hiểm.
“Có thể cậu ta theo dõi chúng ta từ đầu, nhưng chọn thời điểm xuất hiện quá đúng lúc.”
Có lẽ Ibuki liên quen tới chuyện này.
Chính việc Ryuuen mang cô ấy tới cuộc hẹn với chúng tôi có nghĩa là chúng tôi cần phải biết rằng cô ta cũng sẽ cố gắng lượm nhặt thông tin từ chúng tôi trong nhóm tôi nữa.
“Tôi không tin ai có thể nghi ngờ cậu hành động từ phía sau được. Hình tượng cậu đang xây dựng suốt học kì là một kẻ ‘tầm thường’ sẽ rất khó có thể lay chuyển.”
Tôi không biết nên coi đây là lời khen hay chê nữa, nhưng đúng là dù bao nhiêu người điều tra về tôi, kết cục họ vẫn chẳng thấy gì đặc biệt.
Bình thường không có người bình thường nào sẽ cố tình hạ thấp bản thân mình tới mức tầm thường như tôi, nên có lẽ tôi cũng tạm an toàn khỏi vòng nghi ngờ của Ryuuen. Tuy vậy, chính việc tôi thân cận với Horikita sẽ làm tôi bị đưa vào danh sách cần coi trừng của tên đó.
Với cả, việc Ibuki cùng nhóm với tôi đồng nghĩa với việc tôi đang dưới phạm vi giám sát.
Khi tôi thấy vài bóng dáng học sinh xuất hiện trên boong tàu, tôi đừng dậy khỏi chỗ ngồi.
“Cuộc thảo luận đến đây là kết thúc, phải không? Nếu thế, tớ sẽ quay về phòng để làm một giấc.”
“Ừ, tới giờ không còn gì để bàn nữa. Chuyện còn lại đang tiếp diễn trong mỗi nhóm chúng ta. Hôm nay làm tốt lắm. Hãy báo cáo nếu có chuyện gì xảy ra.”
Ít nhất tôi sẽ làm điều đó khi đối mặt với khó khăn, Horikita đang thể hiện sự sẵn sàng phản công. Nhưng dù hợp nhau tới mức nào, Hirata và Kushida có thể kiềm chế cô ấy lại.
Tôi sẽ về phòng và đánh một giấc tới chiều. Cho dù là kỳ thi chính thức bắt đầu rồi, cũng chẳng có việc gì để làm tới khi đó.
1.
“Xin lỗi đã làm các cậu phải chờ. Geppu Geppu, geppu. Ăn ba suất lớn no căng cả bụng. Ta đang tính chuyện ăn kiêng, cơ mà xem ra thất bại ê chề rồi.”
Sotomura chậm rãi đi tới chỗ tôi trong khi tay còn đang xoa cái bụng căng ra vì chỗ thức ăn cậu ta vừa nhồi.
Nó khác hoàn toàn so với hình ảnh một người tuyên bố muốn một chế độ ăn kiêng. Cậu ta tới chỗ tôi và Yukimura đang chờ.
“Bài kiểm tra bắt đầu thật là khó chịu, tôi ăn vừa đủ thôi.”
“Nó là flag ‘Tôi bây giờ không thể khai triển 100% sức mạnh’ có đúng không?”
“… tôi đã muốn nói từ lâu rồi, nhưng cậu có thể đừng xen vào mấy cái kiểu nói kì quặc đó đi được không?”
Tất nhiên, từ quan điểm của người không hiểu trò đùa của Sotomura, câu nói của cậu ta có lẽ nghe lạ hoắc. Nhưng cậu phải quen dần với điều đó đi.
Mà có khi nói theo cách không bình thường ấy lại hay ra phết. Nhưng nếu tôi nói ra bây giờ, tôi không khéo lại chịu cơn thịnh nộ của Yukimura mất, thế nên tôi cứ để cậu ta tiếp tục bài khiển trách của mình.
“Pofu~ Cậu không thích cách『ăn nói của mình』sao? Vậy cậu thích kiểu nào hả Yukimura-dono?”
“Bình thường là được rồi.”
“Ok, từ giờ trở đi ta sẽ là nhân vật chính vừa yếu vừa mạnh nhất. Bình thường ta không có động lực nào để làm gì, nhưng sự thực là, ta mang trong mình sức mạnh có thể phá hủy thế giới xứng đáng với cái tên Cheat-kun. Như một xu hướng đú bây giờ.”
Yukimura, từ bỏ ý định thuyết phục Sotomura, chỉ lặng lẽ đi lên trước chúng tôi.
Vì chúng tôi đã hơi muộn rồi, chúng tôi bắt đầu khẩn trương hướng tới nơi địa điểm đã chỉ định.
“Ayanokouji, có thứ ta muốn hỏi cậu, hãy trả lời ta.”
Cậu ta nói với tông giọng chuẩn kiểu nhân vật chính.
“Cậu muốn hỏi gì?”
“Ta muốn biết cậu thích loại giọng vùng miền nào, vì cậu chắc chắn sẽ rất hạnh phúc nếu có một bé nữ chính dễ thương muốn nói theo giọng địa phương.”
Cách cậu ta nói ngầu thật, nhưng nội dung của cuộc đối thoại vẫn đúng kiểu cậu ta.
“Không… tớ chẳng thích giọng địa phương nào.”
Vì tôi sinh ra và lớn lên ở Tokyo, làm thế nào mà tôi biết về ba cái giọng vùng miền được.
“Cậu chưa từng trải nghiệm cảm giác được một bé ‘moe’ nói bằng giọng địa phương sao?”
Cậu ta nghĩ có bao nhiêu học sinh trong cái trường này bị cuồng giọng địa phương? Tôi có thể bắt cậu ta nín lại, nhưng mà từ giờ cho tới khi chúng tôi tới phòng họp được chỉ định, tôi nghĩ mình có thể giết chút thời gian bằng cách nói chuyện với cậu ta.
“Cậu thích giọng địa phương nào không?”
“Tất nhiên là có, ta sẽ liệt kê ra cho cậu theo hệ thống xếp hạng loại giọng vùng miền. Xếp thứ ba phải là giọng Kansai. Nó mang âm sắc chút nghiêm khắc lại còn hơi thô. Vị trí thứ hai thuộc về miền đất chìm trong làn tuyết, giọng Hokkaido. Cách sử dụng giọng vùng miền trong thế giới 2D cũng rất phổ biến, thế nên nó là một giọng cực kì moe.”
Tôi đã nói muốn giết chút thời gian bằng cách nói chuyện với cậu ra, nhưng có vẻ không ổn rồi.
Nhưng trước khi tôi có thể đáp lại, Sotomura bắt đầu rít lên từ tượng thanh kì lạ nghe như ‘dourururururu’
“Đứng đầu trong bảng xếp hạng giọng vùng miền của ta là chất giọng mà từ các bé loli tới các Onee-san đều vận dụng linh hoạt, giọng Hakata. Mọi người nói nó là giọng địa phương tuyệt nhất với số lượng từ lóng phong phú. Đây chính là top 3 yêu thích của ta.”
Không may là tôi chẳng thể hiểu cậu ta muốn truyền đạt cái gì dù tôi đã nhận ra cậu ta rất say mê về chủ đề này. Nhưng xem ra cũng có ích trong vụ giết thời gian vì trước khi chúng tôi kết thúc cuộc trò chuyện, chúng tôi đã tới phòng họp đã định trên tầng hai, nó có tấm biển ghi tên nhóm chúng tôi (Mão). Vì bài thi đang diễn ra, những học sinh đứng đầy hành lang và khiến cho tôi có cảm giác thật tù túng.
“Thời gian vui chơi đã kết thúc từ ngày hôm qua. Từ giờ trở đi là lúc chiến đấu cho bản thân và cho cả lớp của các cậu.”
Yukimura chủ yếu nhắm vào Sotomura, nhưng tôi cũng gật đầu tán thành.
“Haa… dù mình đã nhìn đi không biết bao nhiêu lần cái đội chẳng ra đội này.”
Phát biểu của một trong những cô gái đi vào phòng, nhìn chúng tôi và thở dài. Đó là một trong đám bishoujo của Lớp D, Karuizawa Kei. Tính cả cô ấy, 11 người hiện giờ đang ngồi trên ghế xếp thành một vòng tròn. Tính số ghế vẫn còn trống, tôi nghĩ chúng tôi là người cuối cùng tới. Tôi không thể nhận ra ai với ai chỉ với danh sách tên, nhưng có vài học sinh ngoài Ichinose và Ibuki là tôi biết. Có một học sinh nam từ Lớp A đã tiếp cận tôi trong bài kiểm tra trên đảo nhằm ý định phá hoại Lớp D. Nhưng tôi không nhận ra phần lớn những học sinh nam và nữ trong phòng.
Xem ra cũng giống chúng tôi, hôm qua còn là kẻ thù mà hôm nay đã bị nhà trường ép hợp tác với nhau.
Cũng phải, không chỉ lớp chúng tôi mà cả các lớp khác cũng thấy bối rồi và khó xử khi đột nhiên bị sắp xếp thế này. Chúng tôi chọn ngồi xuống ghế vì đứng chỉ khiến chúng tôi nổi bật. Những học sinh hầu như theo bản năng ngồi theo nhóm của lớp mình, nhưng Karuizawa và Ibuki cùng nhau ngồi tránh xa khỏi đám học sinh kia như thể cả hai bị cách li ra khỏi nhóm.
“Hửm… gì thế này?”
“Cậu thấy cái gì sao, Ayanokouji?”
“Không… không có gì đâu.”
Tôi đã nghĩ Karuizawa sẽ cãi nhau tay đôi với Ibuki vào lúc cô thấy cô ấy. Dù sao thì Ibuki Mio trước mặt chúng tôi đây là thủ phạm ăn trộm quần lót của Karuizawa hồi bài kiểm tra trên đảo.
Tôi nghĩ cô ấy sẽ trả thù ngay lập tức, nhưng có lẽ Karuizawa người lớn hơn tôi tưởng, hoặc cô ấy đã thanh toán xong xuôi vụ trả thù rồi.
Mà dù thế nào thì việc Karuizawa không cáu kỉnh thật không đúng cho lắm.
Nhưng trước khi tôi có thể lên tiếng hỏi, một lời thông báo đến từ loa trên tàu đặt trong những căn phòng của con thuyền.
『Kể từ lúc này, cuộc thảo luận đầu tiên bắt đầu』
Là vậy à. Một dòng thông báo ngắn, nhưng vì không ai trong nhóm từ các lớp khác quen nhau, không ai dám đứng lên bắt đầu cuộc thảo luận.
Và thế là bầu không khí khó xử tràn ngập căn phòng.
Thế rồi cô gái tên Ichinose Honami đứng dậy với nụ cười tươi rói và sau khi xác nhận không ai khác khởi xướng, cô nói.
“Mình biết hầu hết mọi người ở đây nhưng mà mình cho rằng, đúng ra theo chỉ thị của nhà trường, chúng ta nên tự giới thiệu bản thân trước đã. Cũng bởi nhiều người chưa biết mặt nhau mà.”
Chắc chắn không dễ dàng gì để trở thành nhóm trưởng của cái nhóm thế này, họ có thể truyền cảm hứng cho mọi người, kể cả người đến từ lớp kẻ thù, gắn kết họ với nhau làm một để vượt qua kì thi này.
Nhưng Ichinose xem ra không những không thích, trái lại cô rất vui vẻ dẫn dắt nhóm này. Vài học sinh từ Lớp A không thể giấu nổi vẻ ngạc nhiên vì cô nàng bất ngờ khởi xướng.
“Tôi không nghĩ cần phải làm vậy đâu. Trường chỉ nói cho nó có thôi. Ai muốn giới thiệu bản thân thì tự đứng lên mà làm.”
“Nếu Machida-kun không muốn làm thì mình cũng không ép. Nhưng có lẽ có máy thu âm giấu đâu đó trong căn phòng này. Nếu chúng ta mặc kệ không tuân theo chỉ thị từ nhà trường, có lẽ không mình cậu mà cả nhóm sẽ bị phạt đấy.”
Nói cách khác, ích kỉ ở đây có thể ảnh hưởng đến toàn nhóm.
Lập luận như vậy, cô ấy khiến cho gã tên Machida từ Lớp A không thể làm gì ngoài thừa nhận cô đúng.
Rồi cô bắt đầu màn tự giới thiệu bằng bài giới thiệu của chính cô. Tôi nhớ lại ngày đầu tiên đến trường, tôi đã làm bài giới thiệu bản thân nát tới mức nào. Nhưng khi đến lượt giới thiệu bản thân mình với cả nhóm, kết quả vẫn y chang như thế, vẫn bài giới thiệu ảm đạm và đơn điệu như ngày nào.
“Yaa~ho Ayanokouji-kun. Xem ra chúng ta cùng một nhóm. Giúp đỡ nhau nhé.”
Ichinose gọi tôi với giọng thân thiện pha chút an ủi khi tôi ngồi xuống chỗ của mình. Khi bài tự giới thiệu mọi người đã hết một lượt, Ichinose lại bước lên và nói.
“Vậy là chúng ta đã làm theo lời chỉ thị của nhà trường. Từ bây giờ các cậu muốn tiếp tục làm gì nữa? Nếu ai phản đối mình đảm nhiệm vai trò nhóm trưởng thì xin hãy nói với tớ nhé?”
Ichinose nói với điệu như thể muốn hỏi ai muốn tước đi vị trí nhóm trưởng từ tay cô. Tất nhiên, nói theo cách đó là để đảm bảo rằng không ai sẽ tước quyền chỉ đạo từ cô ấy. Có lẽ nhiều học sinh trong số chúng tôi không hài lòng với cách Ichinose làm, nhưng lại sợ có khả năng trách nhiệm chỉ đạo đổ lên đầu họ, không ai dám lên tiếng.
“Vì không có ai muốn lên tự tiến cử nên mình tiếp tục nhé? Trước tiên, mình cho rằng chúng ta nên thảo luận về một số khía cạnh của bài thi mà còn chưa hiểu rõ, hoặc là các câu hỏi khác và lo lắng các cậu còn vướng mắc. Nếu không thì tình cảnh mơ hồ này sẽ còn tiếp diễn hoài.”
Ichinose đề xuất chủ đề đầu tiên của cuộc thảo luận này. Không ai trong nhóm phản đối với ý kiến của cô và không có cánh tay hay giọng nói phản đối cất lên.
Chuyện như thế này thường hay xảy ra khi những người lạ mặt tập hợp thành một nhóm và việc một người hành động không hề sợ phản đối là tố chất của một người thủ lĩnh đích thực. Rồi Ichinose đặt tay lên thắt lưng và mỉm cười quả quyết.
“Mình muốn hỏi mọi người ở đây vài câu và đây là mình đang nghĩ tới,
『 tất cả mọi người đều không phải là “mục tiêu” 』làm điều kiện trước tiên rồi mới hỏi. Mình muốn hỏi liệu mọi người đây có muốn làm việc cùng nhau để vượt qua kì thi và đến tới kết quả 1. Mình muốn hỏi các cậu liệu các cậu có nghĩ đây là phương hướng hành động tốt nhất hay không?”
“Hả? Ý cậu là sao? Chẳng phải điều này rõ mười mươi rồi mà?”
Karuizawa là người đáp lại câu hỏi cô ấy. Cô hành động như kiểu mình hiểu song lại giống như chả hiểu gì, nhưng trong một tình huống như vậy, người đầu tiên nói lên suy nghĩ của mình có thể quyết định chỗ đứng của họ trong hệ thống cấp bậc của nhóm, là thượng đẳng hoặc hạ đẳng. Yukimura và một cô gái Lớp C tên Manabe cũng dường như nhận ra điều này, đáp lại với cùng một kiểu như thể để tán thành với Karuizawa.
Rõ ràng nếu đã được thì mọi chuyện sẽ trông hợp lí hơn khi mọi người ở đây muốn nhắm tới kết quả khả dĩ thứ nhất.
Cứ như là để đồng tình với bài phát biểu của Ichinose, một học sinh nam từ Lớp B giơ tay. Cậu ta có mái tóc lam, dáng người mảnh khảnh. Nếu tôi còn nhớ thì cậu ta đã nói tên mình trong bài tự giới thiệu là Hamaguchi Tetsuya.
“Tớ đồng ý với cậu, tất nhiên hợp tác với nhau như một nhóm là phương hướng hành động rõ ràng.”
Bắt đầu cuộc thảo luận bằng một câu hỏi không tệ đấy, tôi phải thừa nhận. Coi bộ ít học sinh chưa nhận ra, nhưng bằng cách hỏi một câu hỏi tưởng chừng như vô tình và rõ ràng như thế có thể vừa phân biệt được ai là “mục tiêu” lại vừa đem lại thái độ tích cực với những thành viên của nhóm.
Nếu mọi chuyện cứ êm xuôi thì họ sẽ thu hẹp được danh sách những người tình nghi là “mục tiêu” trong khoảng thời gian này.
Chỉ một câu hỏi này có lẽ vẫn khó rõ ràng trắng đen. Ichinose, người đưa ra câu hỏi. Karuizawa, người đầu tiên trả lời cô ấy. Rồi Yukimura và Manabe là người bám theo câu trả lời của Karuizawa. Và Hamaguchi của Lớp B. Chẳng ngạc nhiên lắm nếu “mục tiêu” trong số họ và trơ tráo trả lời câu hỏi không lỡ một nhịp.
Tôi đồng tình với họ để tránh làm hỏng bầu không khí họ đang có nãy giờ.
“Chúng ta là một nhóm cơ mà, và điểm cá nhân của chúng ta hiện giờ đều đang thấp lè tè, tớ muốn chúng ta hợp tác nếu có thể. Cậu nghĩ sao hả Sotomura?”
Sotamura, người có chiếc bụng từ ban nãy vẫn đau nhói vì ăn quá nhiều, đang xoa xoa cái bụng phệ thì đột nhiên bị tôi nhắc tên, làm vai cậu ta dựng hẳn lên vì bất ngờ.
“Dĩ nhiên ta cũng sẽ hợp tác vì ta có thể kiếm điểm từ chuyện này nữa”
Coi bộ Sotamura đang cố gắng duy trì vai diễn ngầu lòi và đậm chất bí ẩn của mình. Và đang quan sát toàn bộ chúng tôi là những học sinh Lớp A, một nhóm chỉ toàn học sinh nam.
Họ đang điềm tĩnh quan sát chúng tôi để xem cuộc thảo luận của nhóm sẽ đi về hướng nào.
“Ichinose, câu hỏi đó chẳng công bằng chút nào, tôi nói có đúng không? Nếu nói thế nghĩa là『cô không phải là mục tiêu』, cô đang cố tập trung cả nhóm lại để chống lại “mục tiêu”, sẽ không có ai dám to miệng không tán thành với cô và tự tuyên bố mình là tên phản bội sau khi nghe cô nói vậy. Gần giống như cô đang làm “mục tiêu” trở thành người xấu vì không dám lên tiếng, tôi cho rằng cô vừa đưa ra cho chúng tôi một câu hỏi không thích đáng.”
Đó là Machida, người đang dùng giọng nghiêm khắc để nói với Ichinose.
Cậu ta có vẻ khác hoàn toàn với những học sinh của Lớp D và Lớp C, đám người chỉ biết xuôi theo chiều gió và đồng ý với Ichinose. Đây quả thực là câu hỏi thăm dò và cậu ta đang quan sát và chỉ trích lời nói của Ichinose.
Hamaguchi, người lắng nghe lời phê bình của Machida, bình tĩnh đáp lại cậu ta.
“Chẳng phải đây là một câu hỏi hợp lý với dạng bài thi này? Ichinose-san không dùng bất cứ hình thức đe dọa ép chúng ta hợp tác hoặc tiết lộ thông tin, cậu không muốn thì chỉ việc ngồi im.”
Hamaguchi nhanh chóng đặt dấu chấm hết cho lời chỉ trích của Lớp A với Ichinose.
Dường như một cuộc nội chiến đã được châm ngòi trong nhóm, Machida không ngạc nhiên lắm bởi lời trả đũa của Hamaguchi, chắc là cậu ta đã tiên liệu chuyện này sẽ xảy ra rồi cũng nên.
“Đúng là chúng tôi có quyền giữ im lặng. Và như vậy, đây là việc tôi và những người còn lại của Lớp A sẽ làm, giữ im lặng”
“Có lẽ mình quá đột ngột với câu hỏi này chăng?”
Đáp lại lời từ chối bất ngờ này, Ichinose chỉ biết cười đắng.
“Không đâu Ichinose-san. Câu hỏi của cậu hoàn toàn hợp lý. Chỉ là sự cảnh giác của họ có chút kiên cố hơn ta tưởng. Nói xem Machida-kun. Câu hỏi nào ở đây cậu cho là thích đáng? Chúng ta có thể nói về sở thích và món ăn ưa thích của mình, nhưng tôi không nghĩ mấy thứ đó liên quan tới bài thi này. Hay là cậu không có ý kiến gì đóng góp cho nhóm ngoại trừ sự im lặng”
“Không có ý kiến gì đóng góp? Không có mấy thứ đó đâu.”
“Chính tôi cũng không biết Ichinose-san có ý định gì với câu hỏi đó, nhưng trong bài thi này, tôi cho rằng cuộc thảo luận giữa những học sinh này là cần thiết. Trong trường hợp cậu vẫn cự tuyệt để giữ im lặng, chúng tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài tiếp tục cuộc thảo luận mà không có Lớp A tham dự. Ít nhất thì cậu có thể giúp chúng tôi quyết định chủ đề chúng ta nên bắt đầu thảo luận.”
Đúng như Hamaguchi nói, cứ chỉ giữ im lặng thì bạn sẽ không bao giờ đến gần với “mục tiêu” hay vượt qua kì thi này. Machida hẳn là đã biết điều này, dù cậu ta đang khoanh tay và ngồi im. Trông thấy tình thế như cánh cổng thành trì đóng sập, Ichinose cố gắng xuyên phá cánh cổng đó.
“Trong trường hợp đó, dù là tình huống bất khả kháng, mình nghĩ chúng ta sẽ phải quyết định nhóm trưởng bằng bỏ phiếu theo số đông. Không thể tránh khỏi những nghi ngờ về người từ chối trả lời câu hỏi và chúng ta có thể chỉ điểm “mục tiêu” sau. Mọi người có đồng ý không?”
Ichinose hồn nhiên công phá vào chính diện thành trì được gọi là Lớp A với những lời nói đó. Horikita có lẽ cùng tư tưởng với Ichinose, nhưng điểm khác nhau giữa họ là Ichinose có thể dễ dàng tập hợp lại mọi người xung quanh về phía cô. Chiến đấu mà trong khi mọi người xung quanh đồng thuận sẽ làm cô ấy rất mạnh ở tình huống này. Nói thật, Ichinose đã nắm giữ gần hết lá phiếu trong tay vào thời khắc cô khởi xướng cuộc thảo luận. Theo tôi, không ai khác trong trường này có khả năng làm được chuyện như cô. Katsuragi và Ryuuen sẽ không thể làm được điều cô làm. Hirata và Kushida lại càng không.
“… Cô đang uy hiếp tôi sao?”
“Đừng hiểu nhầm ý mình, tụi mình chỉ muốn bàn luận với các cậu mà thôi. Cậu có toàn quyền quyết định muốn bàn luận về cái gì và không muốn bàn luận về cái gì. Nhưng mình muốn mọi người tham gia vào cuộc thảo luận trong giai đoạn này, vì đây là điều kiện cần phải có trong bài thi này.”
Machida có vẻ chưa thông được cô ấy nói gì và bắt đầu lẩm bẩm một mình.
“Bài thi này, nó thật sự có thể giải quyết chỉ bằng cách nói chuyện? Cô thật sự nghĩ chúng ta sẽ tìm ra “mục tiêu” chỉ bằng cách nói chuyện với nhau? Hay là cô định cúi đầu xuống và van nài họ tiết lộ danh tính?”
Thì ra là vậy, xem ra cách tiếp cận với bài thi này của Lớp A đã được quyết định, nhưng cách tiếp cận này hình như không phải là của Machida.
Tôi nghĩ mình bắt đầu thấy được ai đang chỉ đạo sau Machida.
“Vậy nghĩa là còn có cách khác?”
Ichinose hỏi Machida, cô tràn đầy tự tin về cách tiếp cận của mình.
Nhưng dĩ nhiên đây là câu hỏi mà Lớp A đã lường trước được rồi.
“…Đúng. Có một cách dễ dàng và chắc chắn vượt qua bài thi này”
Một học sinh của Lớp A bỗng nhiên lên tiếng. Cả Ichinose và Hamaguchi đều không thể giấu được kinh ngạc.
“… cậu có thể giải thích cho tụi mình về chiến lược của các cậu?”
“Được thôi. Chúng ta là một ‘nhóm’ cơ mà, chia sẻ thông tin thì có sao.”
Machida, không, cả Lớp A đều đề cập tới một chiến thuật cực kì đơn giản.
“Chiến thuật chúng tôi nói tới ở đây là… không mở miệng từ đầu tới cuối bài thi.”
Cậu ta ngồi ngoài cuộc thảo luận nhưng nói đủ to để chúng tôi nghe thấy.
Cả Karuizawa và Sotamura cũng hiểu ý cậu ta muốn nói.
“Đúng là một đề xuất đặc biệt, nhưng cậu định vượt qua kì thi như thế nào mà không cần thảo luận. Hay là cậu đề nghị rằng chúng ta cứ để cho danh tính của “mục tiêu” giấu kín suốt cho đến cuối?”
Thay vì Ichinose, Hamaguchi chen vào.
“Thật ra mà nói, con đường tắt ngắn nhất để vượt qua bài thi này chính là cứ ngồi thế mà chẳng nói chuyện với nhau”
“Tôi không cho rằng là thế. Chuyện này sẽ khiến chúng tôi nghĩ rằng “mục tiêu” là người trong số học sinh Lớp A và hành động này sẽ được dùng để giấu kín danh tính của họ và chia sẻ thông tin chỉ với những bạn cùng lớp.”
Tất nhiên, “mục tiêu” đã ở trong lớp thì nói chuyện với người khác lẫn tham gia vào cuộc thảo luận cũng chả để làm gì.
Không thể tránh khỏi việc sau này Hamaguchi sẽ nghi ngờ họ. Không chỉ Hamaguchi, nếu mọi người khác đều nghi ngờ họ thì cũng đành chịu thôi.
“Không. Vấn đề không phải là “mục tiêu” ở lớp nào, điều đó chẳng ảnh hướng tới kết quả. Nếu chúng ta chỉ cần không mở miệng thì chúng ta thắng, đó là chiến lược mà Katsuragi-san đã bày ra cho chúng tôi.”
“Katsuragi-kun? ...mình hiểu rồi.”
Ichinose dường như cũng hiểu ra ngay khi khoảnh khắc cô nghe thấy tên Katsuragi được nhắc tới.
Rồi Machida quay về hướng Yukimura, người có vẻ chưa hiểu lời giải thích của cậu ta và bắt đầu giải thích chiến lược.
“Chỉ có bốn kết quả khả dĩ trong bài thi này. Tôi tin rằng cậu vẫn còn nhớ chúng. Cô nghĩ sao về kết quả chúng ta đều nên tránh trong bài thi này?”
Machida đột nhiên quay về hướng Karuizawa và đặt ra cho cô một câu hỏi.
“Ể… kết quả mà có ai đó biết danh tính “mục tiêu” và phản bội cả nhóm?”
“Chính xác, khoảnh khắc có kẻ phản bội xuất hiện, chúng ta sẽ chết cả đám. Dù tên phản bội trả lời đúng hay sai, cả hai con đường đều dẫn tới thảm bại. Nhưng nghĩ kĩ lại đi, còn những kết quả khác thì sao?”
Machida nhìn Yukimura để nhận một câu trả lời.
“Những kết quả khả dĩ khác? Một kết quả mà không dẫn đến một kết cục xấu?”
“Đúng vậy, cả hai kết quả khả dĩ còn lại đều không có một điểm trừ nào cả. Class Point chẳng tăng cũng chẳng tụt xuống thê thảm, và thêm vào đó chúng ta kiếm được một lượng lớn Private Point nữa. Kẻ thua cuộc duy nhất trong chuyện này là ban giám hiệu nhà trường. Không cần phải tìm “mục tiêu”. Thảo luận với nhau chỉ dẫn đến kết cục nghi ngờ lẫn nhau và rồi phạm sai lầm.”
“Chúng tôi hiểu được tính hợp lí của chiến lược này ở mức nào đó, tuy nhiên nếu chúng ta không biết “mục tiêu” thuộc về lớp nào, luôn có khả năng khoảng cách Class Point giữa các lớp sẽ bị nới rộng ra. Nếu “mục tiêu” thuộc về một lớp nào đó và cuối cùng lại về phe lớp đó, vậy là cả lớp có thể kiếm được hàng triệu điểm dưới hình thức điểm cá nhân. Dù chính Class Point sẽ không tăng nhưng tôi chắc chắc mọi người hiểu sự khác biệt của Private Point ảnh hưởng đến một lớp như thế nào.”
Hamaguchi nói đúng, Private Point cực kì hữu dụng.
Ví dụ như ta có thể mua điểm bài kiểm tra hoặc còn là đổi lớp phụ thuộc vào cách ta chọn cách dùng chúng. Hamaguchi đã đúng khi cho rằng “mục tiêu” có thể lựa chọn về phe lớp họ để dùng điểm cá nhân bằng cách đó.
Nhưng dù sao thì lí lẽ này không chống lại Lớp A được, Katsuragi chắc hẳn đã nhận ra được “mánh khóe” ẩn sau bài thi này. Nếu không thì họ sao dám hùng hổ đề xuất chiến lược này với chúng tôi.
“Nghĩ kĩ lại đi, trường nhất định sẽ không cho lớp nào lợi thế bất công thế được. Về vấn đề này, họ đã nhấn mạnh sự công bằng trong lời chỉ dẫn trước khi bài thi bắt đầu.
Tất nhiên không thể phủ nhận sự thật rằng chỉ có『một “mục tiêu” trong mỗi nhóm』nhưng điều đó không quan trọng. Quan trọng ở đây là『mọi lớp có cơ hội ‘như nhau’ để có “mục tiêu” 』. Không thể phủ nhận được rằng trong bài thi này, cả Lớp A và Lớp D sẽ khởi đầu như nhau tại cùng một vạch xuất phát.”
Với những người làm theo chiến lược của Katsuragi, dĩ nhiên họ sẽ nhất quyết không thảo luận và cứ để cho điểm chia ra bằng nhau cho các lớp dù cho “mục tiêu” thuộc lớp nào.
Nhưng Hamaguchi ngay lập tức phản bác quan điểm của Lớp A.
“Tôi thừa nhận trường đã đảm bảo mỗi lớp khởi đầu công bằng. Và nếu cậu tin rằng họ sẽ làm thế, hẳn là suy nghĩ của cậu không hề sai. Nhưng chúng ta chưa thể chắc chắn về điều đó.”
Rất miễn cưỡng, nhưng Hamaguchi đang nỗ lực để nói lên điều đó.
Trường nhất định sẽ tránh sai sót bằng cách không chỉ định “mục tiêu” vào những lớp đặc biệt. Ai cũng đoán ra được.
“Tôi cho rằng các người cũng đã hiểu rõ, nhưng lúc này chỉ bằng cách nói chuyện với nhau thì chúng ta chỉ càng dấy lên nghi ngờ và làm quan hệ trong nhóm lục đục. Đúng là có xác suất các người tìm ra được “mục tiêu” nhờ cách này, nhưng các người cũng gây ra nguy cơ sinh ra một tên phản bội và làm cả nhóm tổn hại vì lý do của riêng hắn”
“Cậu nói đúng, nếu chúng ta đều được lợi còn nhà trường thiệt thì cũng không hẳn là tồi.”
Ichinose nói vậy khi đã thừa nhận chiến lược Katsuragi đề ra trong bài thi này.
Machida nhìn chúng tôi với khuôn mặt có vẻ muốn nói rằng cậu ta là người đề xuất ra phương hướng hành động hợp lý này, nhưng xem ra Ichinose sẽ không ngoan ngoãn thừa nhận chiến lược của họ.
“Nhưng để làm theo chiến lược này sẽ gặp khó khăn, có lẽ còn khó hơn là nếu chúng ta chỉ nói chuyện với nhau không thôi. Tôi sẽ không nói, không nghi ngờ và cũng không phản bội. Trừ khi mọi học sinh ở đậy có thể chịu đựng được điều đó, chiến thuật này vô dụng. Vì nhà trường đã đảm bảo không để lộ danh tính cho các học sinh, tin tưởng lẫn nhau cũng trở thành một vấn đề. Thật tốt nếu sau cùng điểm có thể chia đều cho tất cả chúng ta, nhưng chẳng phải có nguy cơ có người phá vỡ sự tin tưởng đó và độc chiếm điểm cho riêng mình?”
Trong trường hợp đó, một học sinh của một lớp sẽ độc chiếm điểm trong khi giấu không cho cả lớp biết gì. Thế này thì phức tạp lắm đây.
Kế hoạch của Katsuragi là cứ giữ trong thế phòng thủ, gần như là dựng lên một lá chắn với cả nhóm. Đó chiến lược của cậu ta.
Kiếm được sự hợp tác từ mọi người trong nhóm chắc chắn rất khó, nhưng chiến thuật này yêu cầu ta chỉ cần không mở miệng, một hành động đơn giản mà ai cũng làm được. Có thể nói đây là một chiến lược lật đổ dự tính của nhà trường và đưa bài thi về điểm xuất phát.
“Thì sao? Tôi chẳng thấy vấn đề gì về việc đó cả. Một khi bài thi kết thúc, chúng ta lại ngồi nói chuyện với nhau trong lớp chúng ta và chia sẻ điểm kiếm được từ bài kiểm tra.”
Ý kiến của Sotamura có vẻ cũng được các học sinh Lớp C đồng ý nữa, vì cô gái tên Manabe cũng tán thành với cậu ta.
“Tôi cũng đồng ý, miễn là chúng ta có thể chia sẻ điểm của mình sau khi bài thi kết thúc thì ổn hết. Hơn là có nguy cơ phát sinh một tên lật lọng và đâm sau lưng cả nhóm, chứ lấy đâu ra chuyện tìm ra “mục tiêu” đơn giản bằng cách nói chuyện với nhau.”
Yukimura dường như đã suy nghĩ kĩ càng khi nói vậy, nhưng cậu ta không có bất cứ phản đối nào với chiến lược này.
Nhìn phe đối lập đang suy yếu, Machida cười khẩy.
“Mình biết đúng là theo như Machida-kun nói, vấn đề có thể giải quyết sau bài kiểm tra ở mỗi lớp với nhau, nhỉ?”
Ichinose khoanh tay nói khi cô nhìn về phía lớp của mình, rồi nhìn Lớp C và Lớp D.
“Mình muốn một sự nhất trí của cả nhóm, liệu có được không? Nếu các cậu đồng ý với chiến lược này, xin hãy giơ tay lên.”
Yukimura và Sotomura của Lớp D cũng như vài học sinh của Lớp C đều ngập ngừng lưỡng lự, như sau một lúc, dù còn lác đác nhưng đã có những cánh tay giơ lên.
“Ibuki-san, còn cậu thì sao? Có lẽ tụi mình nên nghe ý kiến của cậu nữa nhỉ?”
“Tớ không có ý kiến nào cả, dù sao cũng chẳng có gì xảy ra nên cứ tiếp tục như các cậu muốn.”
Có vẻ Ibuki không muốn nêu ra ý kiến nào về vấn đề này. Cô ta rõ ràng khác biệt với ba học sinh kia của Lớp C.
Vì Manabe và những người khác không lấy làm ngạc nhiên lắm, có vẻ đây là thái độ như thường lệ của Ibuki.
“Mình hiểu rồi, thế thì đó là ý kiến của cậu nhé. Còn Karuizawa-san thì sao nhỉ?”
“Thật sự… Mình đang rất khó chịu vì cái vụ này. Chúng ta có point hay mình có point lại là một chuyện khác. Không phải là chúng ta chắc chắn được nhận point bằng cách nói chuyện với nhau phải không?... Mình chỉ muốn kì thi này trôi qua thật nhanh để mình còn được vui chơi trở lại.”
Dù Karuizawa chỉ đang nói suy nghĩ của mình, nhưng lời nói của cô ấy cũng tác động đến vài học sinh.
“Thế còn Hamaguchi-kun?”
“Chúng tớ giao toàn quyền quyết định cho Ichinose-san.”
Dường như Lớp B rất tín nhiệm Ichinose vì hai học sinh khác của Lớp B cũng gật đầu đồng ý.
“Cảm ơn các cậu nhé, cuối cùng là Ayanokouji-kun, cậu thì sao?”
Ichinose rồi chuyển sang hỏi tôi, người cuối cùng chưa đưa ra ý kiến của mình.
“Tớ nghĩ chiến lược này cũng được, bên cạnh đó, phần lớn mọi người đã đồng ý rồi mà. Và tớ là kiểu người không giỏi khoản trò chuyện cho lắm.”
Tôi nói vậy là để ủng hộ cho chiến lược của Katsuragi. Nhưng… xem ra Ichinose chưa chắc sẽ chịu ngồi yên chấp nhận chiến lược đã đề ra của Katsuragi.
Hoặc đúng hơn, nếu họ chỉ biết nhún nhường và chấp nhận chuỗi việc diễn ra ở đây, tương lai Lớp B sẽ trở nên mù mịt. Vì trong chiến lược của Katsuragi, có một yếu tố khó mà chấp nhận được.
“Vậy là quyết định rồi nhé”
Machida lên tiếng.
“Khoan đã. Chiến lược của Machida-kun… à mà là của Katsuragi-kun chắc chắn không tệ, không cần phải nghi ngờ ai, săn lùng ai hay làm hại ai. Mình có thể hiểu tại sao mọi người muốn làm theo chiến lược này. Khó có thể nhìn thấy điểm khuyết trong chiến lược này, nhưng nếu các cậu nghĩ lại kĩ, chẳng phải là vì các cậu đến từ Lớp A nên mới đề ra một chiến lược như vậy? Có một điểm khuyết mà chúng ta không thể thấy ẩn sau chiến lược này.”
Ichinose làm một cú bật gần giống như một con tàu ngầm chìm đột ngột ngoi lên khỏi mặt biển làm nước bay tung tóe.
“Một điểm khuyết ẩn giấu? Nó là gì?”
Yukimura hỏi Ichinose với giọng nghe như cậu ấy chưa nghĩ xa đến vậy.
“Đúng vậy, giả sử mỗi lớp đều có cơ hội có “mục tiêu” được chỉ định như nhau, không nói chuyện với nhau là cách tốt nhất để kiếm được một lượng lớn điểm cho tất cả chúng ta. Chiến lược này chỉ có lợi trong trường hợp đó. Tuy nhiên, sẽ bất công với các lớp dưới để vuột mất cơ hội này.”
“V-việc này!...”
“Chúng ta vẫn không biết còn bao nhiêu bài kiểm tra đặc biệt sẽ diễn ra trước khi ra trường. Và sự chênh lệch giữa Lớp A với các lớp khác rất rõ rệt. Chiến lược làm việc cùng nhau với các lớp khác trong bài kiểm tra trên đảo nữa. Nói cách khác, mỗi lần có một bài thi, Lớp A sẽ cứ dùng chiến lược này khiến cho vị trí cuối cùng của các lớp chẳng hề thay đổi khi đến thời điểm tốt nghiệp.”
Khuôn mặt Yukimura đột nhiên thắt lại khi nghe lời giải thích đó, như thể tự hỏi tại sao bản thân cậu không hề nhận ra thứ đơn giản đến vậy.
Machida cũng dẫn dắt lời đề nghị của cậu ta rất khéo léo đến nỗi sự chú ý của mọi người chỉ tập trung vào việc “thiệt hại” mà không mảy may nghĩ đến những vấn đề khác.
Đó là lý do tại sao Yukimura nhanh chóng chấp nhận nó mà không hề tính tới hậu quả lâu dài.
“Dù cho chúng ta chắc chắn có thể kiếm được điểm bằng cách này, mình không thể bỏ qua một cơ hội quý giá như vậy.”
“Có vẻ Ichinose-san đã đưa ra quyết định của mình, chúng tôi sẽ làm theo sự chỉ dẫn của cô ấy.”
“Khoan đã, Ichinose. Tôi biết cô đang cố gắng nói gì, nhưng nếu thay vì đó chúng ta làm theo đề xuất của cô, chỉ có một kết quả khả dĩ mà thôi. Nhưng kể cả nếu chúng ta đều hợp tác với nhau, tất cả các lớp sẽ đều nhận được cùng một số điểm. Kết quả cô đang mong chờ sẽ không xảy ra. Hay là cô đang cô gắng tìm ra “mục tiêu” qua cuộc thảo luận và Lớp B sẽ phản bội để ngay lập tức chiếm hết số điểm? Vừa nãy cô cố tình hỏi mọi người có muốn kết quả đầu tiên hay không. Nhưng tôi không nghĩ cô đáng tin cậy.”
“Cậu nói khoảng cách giữa các lớp sẽ không thay đổi dù thế nào đi nữa. Nhưng điều đó sai rồi. Nhìn số lượng học sinh từ mỗi lớp đi. 4 người từ Lớp D và C, 3 người từ Lớp A và B. Thế nào thì lượng điểm mỗi lớp nhận được sẽ thay đổi và khoảng cách có thể thay đổi nữa, có đúng không?”
“Đúng thật, nhưng liệu cô và Lớp B có số lượng người ít hơn sẽ chấp nhận kết quả này? Cô tốt bụng đến nỗi có thể hy sinh vị thế của lớp mình để giúp đỡ các lớp dưới đi lên?”
“Nếu không thì Lớp A chắc chắn sẽ được lợi thế nhờ chiến lược này. Còn rắc rối hơn nữa nếu “mục tiêu” rơi vào Lớp A.”
Dĩ nhiên, nếu “mục tiêu” không ở trong Lớp A thì sẽ Ichinose chằng cần phải công kích tới nhường này.
Tuy nhiên, miễn là xác suất đó tồn tại, cô ấy sẽ khăng khăng khẳng định sự cần thiết của cuộc trò chuyện.
“Tớ đồng ý với Ichinose-san nữa, chúng ta không thể để Lớp A chiếm vị trí đứng đầu với chiến lược này.”
Tôi đã ấn tượng khi lần đầu nghe chiến thuật bên phe Katsuragi, nhưng giờ Ichinose và Hamaguchi đã phân tích rõ ràng, nó nghe chẳng khác gì một trò hèn đê tiện. Có thứ đã được dàn xếp vào thời điểm họ được chỉ dẫn kĩ càng về bản chất của kì thi này.
Tôi cho rằng chỉ vì cô ấy hiểu rõ Lớp A, cô ấy mới có thể đối đầu với lý lẽ của họ như thế.
Bởi vật, những học sinh ủng hộ chiến lược của họ vừa nãy giờ chắc sẽ trung lập hoặc còn đứng hẳn về phe Ichonose.
Cuộc chiến hóa ra thành trận đấu giữa Lớp B do Ichinose chỉ đạo và Lớp A do Machida chỉ đạo trong khi Lớp D và C là các lớp bị tác động và định đoạt từ cả hai phía. Và giờ thì xu hướng đang thành ra nghiêng về Lớp B.
“Tôi hiểu rồi, vậy là các người vừa đưa ra quyết định của mình. Hãy nhớ rằng chúng tôi, Lớp A đã đưa ra sự chọn lựa của mình. Dù lý do nào đi nữa, chúng tôi sẽ không nói chuyện với các người từ giờ trở đi. Các người thích thảo luận gì thì thảo luận.”
Cuối cùng Machida nói vậy và vì thế, ba học sinh của Lớp A dời sang một góc phòng trong im lặng.
Dường như họ sẽ sử dụng thời gian chỉ định còn lại như thế.
Tôi chắc chắn ngay lúc này những học sinh Lớp A khác cũng làm như thế này trong các nhóm khác nữa. Bằng cách này, nếu “mục tiêu” rơi vào Lớp A thì rất khó để tìm ra họ.
“Giờ thì chúng ta nên làm gì?”
Ichinose đứng trước ba lớp còn lại và hỏi.
“Mình không thích phải loại các cậu ra, nhưng nếu đó là quyết định của lớp các cậu thì đành chịu thôi. Nếu các cậu muốn tham gia cuộc thảo luận thì cứ nói, lúc nào cũng được”
Ichinose nhắm những lời đó tới Lớp A.
Ichonose đang nỗ lực kêu gọi Lớp A, nhưng xem ra họ đã quyết định rồi.
Lớp A im lặng và không nín thin thít.
“Làm sao mà tìm được “mục tiêu” trong khi không có sự hợp tác của Lớp A?”
Yukimura hỏi câu hỏi đó như thể phàn nàn với Ichinose.
Thái độ của cậu ta giờ khác hoàn toàn với ban nãy khi cậu đã sẵn sàng đồng thuận với chiến lược tiện lợi hơn của Lớp A, nhưng tôi cho rằng Yukimura muốn tiếp tục để Lớp D như một thành viên tích cực trong cuộc thảo luận.
“Ừ, nếu “mục tiêu” ở trong Lớp A thì khó xác định chính xác họ lắm. Nhưng mình sẽ nói rằng xác suất 3 : 1 đang là lợi thế của chúng ta. Kể cả chúng ta không biết “ai” nhưng nếu ít nhất chúng ta cũng biết được “ở đâu” thì sẽ dễ dàng hơn, có đúng không?”
Ichinose dường như không muốn tìm ra chính xác “ai” là “mục tiêu” bằng muốn biết họ thuộc về ‘lớp’ nào, đặc biệt là nếu họ trong Lớp A.
“Họ từ chối nói chuyện thì phải chấp nhận thôi. Và nếu “mục tiêu” là người trong ba lớp còn lại, mình sẽ thiết đãi họ chu đáo. Nhưng nếu “mục tiêu” trong Lớp A, mình muốn thảo luận chúng ta sẽ làm gì sau đó.”
Ichinose phản công mạnh mẽ lại chiến lược của Katsuragi bằng cách thiết lập một khối liên minh giữa ba lớp còn lại.
“… Tôi không thể tin cậu.”
Giờ thì đến Yukimura lên tiếng phản đối Ichinose. Manabe của Lớp C cũng có vẻ đồng ý với Yukimura.
“Cho dù “mục tiêu” trong Lớp A, chẳng phải rất khó để nhận dạng họ sao?”
“Mình không nghĩ chúng ta phải nghĩ xa tới thế, ngay lúc này, thu gọn danh sách các lớp “mục tiêu” có thể rơi vào là đủ, đúng không?”
Nếu bạn nhìn từ góc độ của “mục tiêu”, hình dung ra cảnh ba lớp đang ráo riết lùng sục cho ra bằng được danh tính của bạn quả thực là đáng sợ.
“Đó chỉ là đề xuất của mình từ lúc bắt đầu cuộc thảo luận. Nếu chúng ta tiếp tục cuộc trò chuyện, chắc chắn có những ý tưởng hay hơn xuất hiện. Ý mình là, bài thi vừa chỉ mới bắt đầu. Chúng ta có thể dùng thời gian này để lựa chọn ý kiến của ai có ích hay không.”
Ban đầu, đáng lẽ không có ai phản đối cả ý tưởng của Machida lẫn Ichinose vì không còn ai đề xuất thêm.
Như Hamaguchi đã nói, bác bỏ đề xuất của họ mà không có cái nào hay hơn được đưa ra thật không công bằng.
Từ giờ, tôi không nên qua vội vàng mà bỏ qua bước đầu tìm hiểu người khác sẽ hành động thế nào. Dù sao thì người với khả năng giao tiếp kém toàn bị cuốn theo tình huống thế này mà.
“Cô là Karuizawa-san phải không? Có chuyện tôi muốn hỏi cô.”
Cô gái từ Lớp C tên Manabe gọi Karuizawa.
Bản thân Karuizawa hình như cũng không ngờ tên cô ấy được xướng lên ở đây và cô nhanh chóng ngẩng mặt lên khỏi điện thoại.
“Cái gì?”
“Có lẽ chỉ là hiểu nhầm của tôi, nhưng trong kì nghỉ hè vừa qua, cô đã cãi nhau với Rika?”
“Hử? Gì vậy? Rika là ai?”
“Bạn ấy trong lớp tôi. Bạn đeo kính? Có bộ tóc như kiểu một dango [note8041]? Cô không nhớ bạn ấy sao?”
“Không. Cô nhầm người rồi.”
Karuizawa phớt lờ họ như thể họ không có gì để làm với cô và quay mắt về điện thoại.
Nhưng lời nói kế tiếp của Manabe đã làm sắc mặt Karuizawa thay đổi.
“Thế thì lạ nhỉ? Chúng tôi nghe được một câu chuyện khác. Karuizawa của Lớp D bắt nạt Rika của chúng tôi. Chuyện là lúc bạn ấy đang đứng xếp hàng ở quán cà phê và cô đẩy cô ấy khỏi hàng.”
“… Tôi không hiểu các người đang nói về cái gì. Cô có vấn đề gì với tôi sao?”
“Không. Chỉ là kiểm tra thôi. Nếu là đúng, tôi muốn cô đi xin lỗi Rika. Rika là kiểu người sẽ ngậm bồ hòn làm ngọt bỏ qua chuyện như thế này, thế nên đây là công việc của những người bạn cùng lớp với bạn ấy để đòi lại công bằng cho bạn ấy.”
Có vẻ không chỉ lớp của chúng tôi, Karuizawa có tiếng là một kẻ chuyên gây rối ở các lớp khác nữa. Tôi rời mắt khỏi bọn họ. Dù sao thì, đến cả Lớp C cũng có thể là một vấn đề cần xử lý. Karuizawa cũng cố gắng phớt lờ họ nhưng có vẻ nó chỉ làm Manabe nổi tiết.
Rồi Manabe rút điện thoại của cô ấy ra và chĩa camera về phía Karuizawa.
“Thế thì cô không phiền nếu tôi kiểm tra lại với Rika phải không? Nếu cô không làm gì thì chắc chắn cô sẽ không phản đối, đúng chứ?”
Và ngay lúc đó, Karuizawa đứng phắt dậy và giằng lấy điện thoại từ tay Manabe. Cô sử dụng một chút sức làm điện thoại văng lên không trung và rơi bộp xuống sàn.
“Cô đang làm cái quái gì thế?!”
Manabe quát vào mặt Karuizawa.
“Đó là câu của tôi mới đúng, đừng chụp ảnh tôi mà chưa có sự cho phép, tôi đã nói với cô rồi, tôi không làm!”
Cả hai bên đang phủ nhận lời nói của họ, và khi cuộc tranh cãi của bọn họ đang chuyển biến xấu đi, Ichinose đang nhìn chằm chằm vào họ như thể để cố gắng nhận ra ai đúng ai sai.
“Cô định làm gì nếu điện thoại tôi vỡ?”
“Cái gì? Đi mà nói với trường và lấy cái mới!”
“… có những tấm ảnh cũ quan trọng trong điện thoại đó.”
Manabe nói với cô ấy khi nhặt chiếc điện thoại lên và lườm Karuizawa với ánh mắt đầy căm hận.
Hai học sinh khác của Lớp C hỗ trợ Manabe bằng cách đứng trước Karuizawa như thể dọa dẫm cô ấy.
“Cái gì… cô đang muốn nói tôi là kẻ có tội ở đây sao?”
“Nếu cô thật sự vô tội thì sao phải phòng thủ như thế? Cho tôi chụp ảnh cô.”
“Tôi… không muốn.”
Tôi đoán Karuizawa sẽ đáp lại mạnh mẽ hơn, nhưng bất ngờ cô ấy phản ứng yếu ớt.
Hay chính xác hơn, dù cô ấy cố gắng tỏ ra cứng rắn nhưng tôi có thể thấy sự sợ hãi trong giọng nói ấy. Có lẽ đó là tưởng tượng của tôi.
“Không phải là cô đang cố gắng che giấu hành vi của mình sao?”
Manabe giữ camera trước Karuizawa như thể cố gắng cưỡng ép chụp cô ấy.
Đám con gái của Lớp C vừa nhìn cảnh này vừa tàn nhẫn cười như thể vui thích lắm.
Chỉ có học sinh Lớp C còn lại, Ibuki, tỏ ra thái độ khác hẳn và không tham dự vào. Cô ấy nhìn Manabe với ánh mắt kinh tởm nhưng không ngăn cô ta lại.
“Việc này thật ngu ngốc.”
“Ngu ngốc? Cô muốn nói gì? Chẳng liên quan tới cô, Ibuki-san. Cô thậm chí còn chẳng phải là bạn Rika.”
“Phải rồi, tôi chẳng dính dáng tới chuyện này. Vậy nên tôi chỉ quan sát thôi.”
Ibuki khoanh tay nói và cô ngoảnh mắt khỏi trận cãi nhau này.
Manabe có vẻ không ưa gì thái độ Ibuki tỏ ra với cô ấy, nhưng thay vì hướng tới chỗ Ibuki, cô bắt đầu nói với Karuizawa.
Hắn là rõ ràng có một hệ thống thứ bậc thiết lập trong Lớp C mà trong đó Ibuki xếp trên Manabe.
“Thế nào thì tôi cũng sẽ chụp một bức.”
“Không!... làm ơn hãy nói gì đó để ngăn cô ta lại.”
Karuizawa nhìn về phía Machida của Lớp A để cầu xin sự cứu giúp.
“Manabe, nếu Karuizawa đã phản đối thì dừng lại đi.”
“Đ-đây không phải chuyện của cậu, Machida-kun.”
“Đó không phải là vấn đề, từ những gì tớ nghe thấy được, dường như cậu sai rồi Manabe. Nếu Karuizawa từ chối bị chụp ảnh rồi mà cứ khăng khăng chống lại ý muốn của cô ấy là sai. Tốt hơn cậu nên tự mình nói chuyện với bạn cậu để xác nhận câu chuyện của mình.”
Tất nhiên Machida đúng nếu những thứ cô ấy nói là sự thật.
Nhưng chụp ảnh mà không có sự bằng lòng của họ là một cách cư xử xúc phạm. Manabe cũng nhận ra việc này rồi cô ấy rút lui khỏi trận cãi nhau này dù coi bộ chưa thỏa mãn cho lắm.
“D-dừng cái kiểu buộc tội vô cớ đó đi, thật đấy. Và cám ơn cậu, Machida-kun.”
Karuizawa nhìn Machida một cách lễ phép và cảm ơn cậu ta.
Dù cậu ta là Lớp A nhưng không vô cảm ấy chứ. Cơ mà Takemoto và những học sinh khác không tỏ ra hứng thú chút nào.
“… Tớ chỉ làm những việc nên làm mà thôi.”
Machida đáp lại Karuizawa mà mặt hơi ửng đỏ.
Có lẽ đây là khởi đầu của một tình yêu mới dành cho Machida và Karuizawa? Nhưng Karuizawa đã có bạn trai tên Hirata rồi nên có chút vấn đề rồi đây.
Nhưng có vẻ mâu thuẫn giữa Lớp C và Karuizawa chưa đến hồi kết thúc.
2.
Đến cuối cùng thì cuộc tranh luận vẫn không đi đến hồi kết. Sau một giờ đồng hồ thì nhà trường ra thông báo cho phép học sinh được rời khỏi phòng họp.
Những học sinh lớp A là những người đầu tiên rời đi.
“Mấy người thích làm gì thì làm.”
Họ nói thế, rồi rời khỏi phòng và đóng sập cừa lại, vang lên một tiếng rầm, khiến cho cả căn phòng lần nữa chìm trong im lặng.
Mặc dù Ichinose đã phản đối chiến thuật của Katsuragi, cho đến phút cuối, chúng tôi vẫn không bàn thêm được gì.
Hay là cô ấy vẫn đang giấu diếm điều gì đó? Hay là cô ấy không nghĩ được sâu xa hơn được nữa?
“Dù sao thì cũng còn đến hơn 5 cuộc thảo luận như thế này, vậy nên lần này ta kết thúc tại đây thôi nhé?”
Ichinose nói với một chất giọng tươi tỉnh.
Nói một cách đơn giản là, sự đồng thuận duy nhất mà chúng tôi đạt được hiện giờ là hãy tự dành thời gian cho bản thân hơn là dùng nó để thảo luận.
Vì phải xử lí khá nhiều thông tin, lớp C và D chắc chắn là đã mệt rồi. Vậy nên giải tán cũng không phải là ý tồi.
“Tôi đi về đây.”
Kazuirawa nhanh chóng nói thế khi cô ấy đứng lên và định bỏ về, nhưng đôi chân của cô nàng thì run rẩy như thể bị tê cứng vậy.
Nhưng trong sự hốt hoảng khi đinh rời khỏi phòng. Karuizawa vô tình dẫm lên chân Manabe.
“Ui da!”
Manabe la lên vì đau.
“Ahh… xin lỗi nhé. Tôi không cô ý.”
Karuizawa nhẹ nhàng xin lỗi trước khi nhanh chóng rời khỏi phòng.
“Cái gì… Cái quái gì vậy trời?”
Cô ấy có vẻ như giận vì cơn đau cũng như thái độ của Karuizawa và đang trút hết lên người chúng tôi. Tôi nhanh chóng đưa mắt sang nhìn chỗ khác để tránh bị dính dáng và để thoát thân.
“Mình cũng đi thôi, tôi cũng muốn nghe từ nhóm của Hirata.”
Vì những lớp khác đã bắt đầu hành động, nên Yukimura cũng muốn nghĩ ra chiến lược cho lớp chúng tôi, Sotomuna đứng dậy khi nghe Yukimura nói thế. Đến phút cuối, thì chỉ còn mỗi Ibuki và lớp B là còn ở lại trong phòng.
“Ta lại đói rồi, các cậu có nghĩ rằng đang có bữa buffet trưa không?”
Sotomura khỏi. Không, không, cậu mới là người kì lạ ở đây đấy. Cậu có cái kiểu cơ thể gì mà trong vòng một giờ đã có thể tiêu hoá hết số thức ăn đã ăn. Bình thường, ăn nhiều thế mập là cái chắc. Nhưng tôi không tin cậu ta sẽ chịu nghe lời khuyên chân thành của tôi.
“Này Yukimura, cậu có để ý thấy Karuizawa hành động hơi lạ không?”
Tôi ngay lập tức hỏi Yukimura sau khi chúng tôi rời khỏi phòng. Nhưng Yukimura chỉ quay sang tôi và làm một khuôn mặt kì lạ.
“Cậu ta lúc nào mà chả lạ.”
Một cậu trả lời thẳng thắn, nhưng không phải là câu mà tôi muốn nghe, chỉ là trực giác của tôi thôi nhưng mà có gì lạ lắm với hành vi của Karuizawa.
Sotomuna không giống như đã để ý thấy có điều gì đó. Tôi bật chiếc điến thoại mà trước khi vào phòng tôi đã tắt và có hiện tin nhắn từ Sakura. Tôi coi nội dung và có vẻ như cô ấy muốn gặp tôi nếu tôi có thời gian.
“Canh giờ chuẩn lắm.”
Tôi cũng vừa đinh liên lạc với Hirata và Horikita để hỏi xem cuộc họp của họ diễn ra sao rồi, nhưng có thể tôi cũng sẽ thu thập được thêm nhiều thông tin hơn nếu có thêm Sakura.
“Hmmmm… chúng ta nên gặp ở đâu bây giờ?”.
Tôi nghĩ thì tạm thời, cũng chỗ hẹn như hôm qua chắc là ổn.
Khi tôi nhắn như thế cho Sakura, tôi ngay lập tức nhận được thư hồi âm. Chắc chắn hiện giờ sẽ có đám đông học sinh nhưng nếu chúng tôi cứ phớt lờ họ thì chắc chắn họ cũng sẽ không để ý chúng tôi. Vì nhóm họp đầu tiên vừa kết thúc, nên đứng trước thang máy là cả một đám đông học sinh.
Vì thang máy mỗi lần chỉ chở được mười người, nên cuốc thang bộ sẽ đỡ tốn thời gian hơn, tôi nghĩ thế.
Và tôi đang đi thang bộ để xuống tầng dưới, thì tôi lại nhận được thêm một tin nhắn.
『Ở đó bắt đầu đông người nên mình đi đến chỗ mũi tàu … xin lỗi nhé. 』
“Ahh… có vẻ như Sakura không thể ở trong đám đông được.”
Thế là tôi đổi hướng và cũng đi tới chỗ mũi tàu. Đây là một con tàu với đủ các kiểu cơ sở vật chất xa hoa, nhưng mũi tàu thì cho ta thấy được một tầm nhìn bề rộng phong cảnh mặt biển từ boong tàu. Và thế, trong thời điểm hiện tại, có ít học sinh đến đó lắm.
Thật ra thì, trông có vẻ như bây giờ không có ai ở đó nên tôi được độc chiếm toàn khu.
Nhưng ngay cả khi bây giờ cả boong tàu đã trở thành khu vực độc quyền cho cả hai đứa chúng tôi, Sakura vẫn trốn đằng sau một góc gần một cái cột để đợi tôi. Mà gọi cô ấy thì có vẻ hơi thô lỗ nên thay vào đó tôi đi đến chỗ cô ấy.
“…Mình muốn… như thế có được không?”
Tôi nghe thấy giọng nói nhỏ xíu cô ấy qua cơn gió, nhưng nghe không rõ cho lắm.
“Liệu cậu có muốn-n-n-n-n… h-h-ẹn…”
Sakura đang tự lẩm bẩm với bản thân nhưng với tôi thì nó có hơi ghê rợn chút.
“Sakura. Cậu đang làm gì thế?”
Tôi hỏi nhỏ cô ấy để không làm cô ấy giật mình.
"Toooooooooooouuuuuuu~~~~~~~~!!!"
Sakura sợ đến nỗi nhảy dựng cả người.
Đến tôi còn phải hoảng.
“C-c-c-c-cậu đến đây từ k-k-k-khi nào thế?”
“Mình cũng vừa tới.”
Tôi nói với cô ấy. Sự cảnh giác của cô ấy với xung quanh gần như khiến tôi liên tưởng tới một loài động vật nhỏ đang cảnh giác.
Nhưng mà vừa rồi là Sakura đang nói chuyện với cậu bạn tưởng tượng của cô ấy hay là với ma thế?
“Cậu có nghe thấy không? Vừa rồi cậu có nghe thấy điều mình vừa nói không?”
“Mình nghe thấy chút chút thôi. Nhưng mình không hiểu ý của cậu.”
Sakura trông như được yên tâm khi biết là tôi không nghe được những gì cô ấy nói.
“Và? Tai sao cậu muốn gặp tớ?”
Tôi hỏi.
“À thì… chuyện là….à đ-đúng rồi. Vì mình thấy lo lắng về bài kiểm tra.”
Rồi cậu ấy đưa một mẩu giấy về phía tôi, và khi tôi lấy nó và nhìn xem thì bên trong là những cái tên.
Lớp A: Sawada Yasumi, Shimizu Naoki, Nishi Haruka, Yoshida Kenta
Lớp B: Kobayashi Yume, Ninomiya Yui, Watanabe Kihito
Lớp C: Yuuki Yuuya, Nomura Yuuji, Yajima Mariko
Lớp D: Ike Kanji, Sakura Airi, Sudou Ken, Matsushita Chiaki
Có vẻ như Sakura thuộc nhóm (Sửu). Và tình hình nhóm này có vẻ căng.
Nam giới trong nhóm này gồm có Ike và Sudou, những đứa mà sẽ không thông cảm với hoàn cảnh khó khăn của Sakura.
Và trong kì thi này, bạn buộc phải dành thời gian cho một người bạn cũng nhóm trong cùng lớp dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa.
Nếu chúng tôi cùng nhóm, thì tôi sẽ giúp được, nhưng tình hình như thế này, thì tôi cũng không giúp được gì nhiều.
Một khi đến lúc để nhóm đó chiến đấu như một tập thể, họ buộc không thể rời rạc hay chần chừ.
Tôi có thể giúp cô ấy bằng cách bí mật liên lạc với cô ấy thông qua điện thoại trong lúc bài kiểm tra đang diễn ra, nhưng nếu tôi thực hiện hành vi không tự nhiên này giữa lúc kiểm tra, thì tôi sẽ thu hút sự chú ý vào bản thân mình. Và trong một bài kiểm tra như thế này, một hành động như thế cũng chính là một vết thương chí mạng.
“Tớ cho rằng sẽ tuyệt lắm nếu cậu có quen một người nào đó từ lớp khác, nhưng chắc là không rồi.”
Tôi nghĩ về chuyện đó, nhưng nếu muốn giúp cô nàng, Ichinose và Kanzaki là những người duy nhất tôi có thể hỏi xin sự trợ giúp.
Nhưng vì Ichinose đã ở trong nhóm tôi, nên cô nàng khó có thể giúp được gì.
Và sau cùng thì tôi không thể tin tưởng giao Sakura cho Ike và Sudou được.
“Xin lỗi nhé,… mình cũng không có bạn.”
Tôi nói với cô nàng như thế.
“Ấy, cậu đừng xin lỗi mà, tớ cũng đâu có bạn đâu.”
Điều này thật đáng buồn, chúng tôi như hai người đang cạnh tranh xem ai là đứa thảm hại hơn.
Vậy nên thay vì tự hào vì mình không có bạn, tôi đổi chủ đề.
“Nhân tiện này, tôi luôn muốn hỏi cậu một chuyện, Sakura.”
“Eeh? Tớ ư? Chuyện gì thế?”
“Tớ đang tự hỏi liệu Yamauchi có liên lạc với cậu bằng bất cứ cách nào kể từ khi cuộc họp kết thúc không.”
“Yamauchi-kun ư? Không. Bộ có chuyện gì sao?”
“Ra là vậy.”
Lúc còn ở trên đảo, để lợi dụng Horikita, tôi đã phải lợi dụng Sakura trước. Để thao túng Yamauchi, tôi đã hứa với cậu ta rằng sẽ đưa địa chỉ liên lạc cảu Sakura cho cậu ra để đổi lại sự hợp tác.
Tất nhiên là, tôi không có ý định đưa địa chỉ liên lạc cho Yamauchi mà không có sự tán thành của Sakura nhưng tôi vẫn chưa kể cho Yamauchi biết. Tôi đang lo là có thể cậu ta đã tiếp cận Sakura nhưng có lẽ là tôi đã lo hão.
“Hiện tại, nếu cậu có lo lắng gì thì cứ gọi tớ.”
“Được không thế?”
“Ừ, đó là điều tối thiểu mà tớ có thể làm cho cậu mà.”
Mặc dù tôi chỉ nói vài lời mơ hồ, nhưng đôi mắt của Sakura sáng lên như một đứa trẻ ngây thơ. Có lẽ chỉ cần tương tác với tôi như thế này là đủ để cô nàng thấy vui.
“Tớ chắc chắn sẽ gọi cậu!”
“Được thôi.”
Khác với dáng vẻ mà Sakura hay thể hiện, trông cô ấy bây giờ tràn đầy sức sống và nhiệt huyết. Có vẻ như sau từng ngày thì cô ấy lại trở nên thêm chủ động. Mặc dù chỉ mới vài ngày trôi qua kể từ bài kiểm tra trên đảo hoang. Sakura đã trở nên kì lạ một cách đáng kể. Vì nó là một bài kiểm tra điên rồ và mệt mỏi, có vẻ như nó đã có ảnh hưởng tới một cô gái cao trung đang tuổi lớn như Sakura. Mà cô ấy cũng không hoàng toàn thay đổi, nhưng ngay cả khi đang trong tình thế khó khăn như thế này, cô ấy vẫn học được cách giữ mình vui vẻ.
3.
“Aaaaaaaayyyyyyyyoooooookkkkkkkooooouuuuuujjiiiii!!”
Và ngay khi tôi quay lại bên trong tàu, một bóng đen ôm chầm lấy tôi. Cậu ta coi bộ rất vội vã và còn hoảng loạn. Chắc là có chuyện hệ trọng đây. Đó là những gì tôi thấy khi quay lại thấy tên Yamauchi Haruiki, bạn cùng lớp của tôi, người đang giữ tư thế thần Asura nhập.
“C-chuyện gì?”
Tất nhiên là tôi biết lí do rồi, nhưng cứ hỏi cho nó có đi.
“Còn hỏi gì nữa? Cậu đã hứa nói cho tớ địa chỉ liên lạc của Sakura, giờ thế nào ròi?”
Không may là tôi suốt ngày đụng mặt Yamauchi. Tôi nên tìm cách nào đó.
“Tớ không tán cô ấy, nhưng chỉ là tớ muốn biết thôi.”
“Cậu thật sự nghĩ một tên cô độc như tớ mà lại biết địa chỉ của Sakura?”
Tôi cố gắng giải thích với cậu ta và làm nó nghe lọt tai nên cậu ta sẽ hiểu.
“Thật á?... cậu đang cố gắng dò hỏi Sakura địa chỉ của cô ấy… kể cả lúc này?”
Khi tôi gật đầu, khuôn mặt Yamauchi tái mét vì sốc và cậu ta sục xuống sàn bằng cả hai đầu gối.
“Thế có nghĩa là… cậu không biết địa chỉ cô ấy… và cậu vẫn lợi dụng tớ?”
“Xem ra tớ sẽ trả lời là ừ.”
“Và sao nữa? Sakura cho cậu địa chỉ cô ấy không?”
“...xin lỗi”
“Xin lỗi. Xin lỗi là sao? Tớ đâu cần lời xin lỗi? Tớ đang cần địa chỉ cô ấy cơ mà”
Câu trả lời dửng dưng như thế cho thấy cậu ta thất vọng ở tôi nhường nào.
“Sao cậu dám… Sao cậu dám gạt tớơơơơ!!!”
Tôi nghĩ mình đã làm chuyện xấu khi lợi dụng cậu ta như thế, nhưng tôi vẫn không thể cho cậu ta địa chỉ Sakura mà không có sự đồng ý của cô.
Kể cả cậu hỏi trực tiếp cô, cô ấy nên thẳng thừng từ chối cậu ta.
“Cậu cho tớ thêm thời gian được không?”
“Thêm thì tới bao giờ? Kẻ dối trá chẳng mấy là kẻ cướp.”
Tất thảy mọi người trong lớp D, tôi chưa từng tưởng tượng người đầu tiên gọi tôi là kẻ dối trá sẽ là Yamauchi. Sốc thật.
“Và thế cậu định hỏi thẳng mặt Sakura à?”
“Ừ, tớ định làm vậy”
Giận quá mất khôn, cậu ta định lấy địa chỉ của Sakura bằng vũ lực nếu cần.
“Sakura nói ghét loại con trai chỉ biết nói.”
“Đó chỉ là do cậu dựng lên thôi, Ayanokouji”
“Ừ đó. Cậu không thích tớ thì chịu thôi, nhưng đó cũng là lí do tớ không cho cậu địa chỉ cô ấy. Và gặng hỏi cô ấy địa chỉ là vô dụng”
“... cũng chỉ là lời bào chữa. Ngay từ đầu cậu đâu có biết địa chỉ cô ấy?”
Yamauchi vừa cúi đầu xuống vừa liếc mắt ra chỗ khác.
“Nhưng cậu biết Sakura thích máy ảnh số đúng không? Đúng thật là tớ đã nghe qua máy ảnh hiện giờ của cô ấy là mẫu lỗi thời rồi nhưng cô ấy không đủ điểm để mua cái mới. Nếu Yamauchi, cậu mua cô ấy một cái máy ảnh mới, đó sẽ là món quá đắt giá nhất với cô ấy, cậu có đồng ý không?”
“Ồ… tớ nghĩ hay đấy… nhưng tớ cũng đâu có điểm.”
“Nghe này, trong bài kiểm tra này, bằng cách che giấu “mục tiêu”, trở thành kẻ phản bội, hoặc dẫn lối cả nhóm của cậu đến chiến thắng, cậu có thể dễ dàng kiếm đủ điểm để mua cho cô ấy một máy ảnh số, tớ nói có đúng không?”
“V-vậy là, nếu tớ làm việc chăm chỉ thì vẫn có cơ hội thân thiết với Sakura?”
Giờ tôi đảm bảo rằng chỉ có một kết luận Yamauchi đạt được.
“Ngay bây giờ, cậu, Yamauchi Haruki, cần phải làm việc chăm chỉ để thể hiện sự đàn ông của mình. Đó là con đường duy nhất để cậu có thể thân thiết với người từng một thời là idol, Sakura”
“Mình sẽ làm được. Mình sẽ làm được! Mình sẽ làm việc chăm chỉ và Sakura sẽ về bên mình!”
“Đúng rồi đó Yamauchi, cậu có thể làm được. Nếu là cậu thì chắc chắn cậu sẽ thành công”
“Oooooooohhhhhh! Tớ nhất định sẽ chiến thắng bài kiểm tra này!”
Không hiểu sao tôi có vẻ đã chuyển tức giận của cậu ta sang bài kiểm tra thành công rồi. Có lẽ sự tức giận với tôi sẽ quay lại khi bài kiểm tra kết thúc nhưng lúc này, tôi đã né được một vấn đề. Nếu có vấn đề đáng sợ ở đây thì nó là việc Yamauchi sẽ quá kích động và thay vào đó là nhắm thẳng vào “mục tiêu”
“Tớ sẽ nói với cậu về chuyện này để phòng trừ thôi, nhưng…”
Tôi quyết định nói với cậu ta vì lợi ích của riêng cậu ta.
“Cái gì?”
“Không có gì. Nhưng nếu cậu biết “mục tiêu” trong nhóm cậu, đừng để các lớp khác nhanh tay hơn cậu”
“Đương nhiên là không rồi”
Cơ mà tốt nhất là Yamauchi không tìm ra được “mục tiêu”. Đặt lợi ích lâu dài trên lợi ích ngắn ngủi.
4.
Bởi vì việc lớp A được đảm bảo có ‘mọi lựa chọn cho học hành hoặc việc làm’ sau khi tốt nghiệp, nó chắc chắn gây khó khăn cho các lớp khác để hợp tác với nhau. Lớp B và lớp D cùng nhau đánh bại lớp C và A. Nó cũng có nghĩa là, ngược lại, lớp C và lớp A có thể thành lập khối liên minh với nhau để đánh bại lớp B và lớp D. Bám lấy ý nghĩ đó, khi tất cả các lớp đều bị ép vào một nhóm thì chuyện gì sẽ xảy ra? Gần giống như nhót động vật săn mồi và động vật ăn cỏ chung một chuồng. Không có cách nào nghe xuôi tai để tạo nên một cái nhóm như vậy.
Tuy nhiên, bằng một cơ hội mong manh, có xác suất xuất hiện sự hợp tác giữa các lớp như vậy xảy ra. Miễn là mọi người có tính cách mạnh mẽ như Hirata hoặc Ichinose đứng lên chỉ đạo. Nhưng kể cả vậy đây vẫn là một nhiệm vụ khó khăn.
Lớp A không tham dự buổi thảo luận thứ hai. Nhưng vì lớp A cố ý giữ im lặng, các lớp khác cũn không thể có cuộc thảo luận hẳn hoi và thời gian dần trôi qua trong im lặng. Tôi bắt đầu
quan sát các học sinh lớp khác sẽ phản ứng thế nào. Không phải mọi người ở kia có mục đích xấu, nhưng hầu hết các học sinh giữ cho mình cố gắng đứng về phe an toàn.
“Từ lúc này, vì buổi họp thứ hai lại như thế này, mình nghĩ chúng ta nên bắt tay vào làm việc càng sớm càng tốt vì lượng thời gian chúng ta gặp nhau như thế này không có nhiều.”
Ichinose một lần nữa khởi xướng. Đúng là lớp B chủ trương hoà bình. Hamaguchi và các thành viên khác của lớp B cũng y như đúc. Luôn cố gắng liên kết thành một khối liên minh mà không do dự.
Giống gần như Hirata. Tuy nhiên, không giống như Hirata, Ichinose và nhóm của cô ấy sẽ nhất định giành chiến thắng của lớp B trong kì thi này. Và vì các học sinh khác vẫn chưa dám bước ra khỏi cái bao của mình, bầu không khí nặng nề đè lên chúng tôi. Mọi người trở nên càng đa nghi, càng thận trọng. Tuy nhiên, ba học sinh của lớp A đều thoải mái vô tư lự vì họ thản nhiên bấm điện thoại của mình. Dù sao thì không có luật nói rằng bạn không được liên lạc với các nhóm khác mà.
Giàu là giàu mà nghèo là nghèo, chẳng còn thứ nào khác. Lớp A được thư giãn vì họ chiếm ưu thế vượt trội trong kì thi này mà.
Tôi tưởng tượng thất bại của họ trong bài kiểm tra trên đảo sẽ khiến họ thay đổi trong cách cư xử của họ nhưng coi bộ Katsuragi đang cố gắng giữ hình tượng ‘điềm tĩnh boy’ của cậu ta với lớp khác. Và nghĩ kĩ lại, nó đúng là một chiến thuật hiệu quả.
Và đặc biệt với một tên hành động một mình như tôi, tôi không thể vượt qua bức tường mà lớp A đã dựng.
“Tớ không thật sự nghĩ chúng ta cần phải phá tan bức tưởng kia, nhưng tớ tán thành việc nên có một cuộc thảo luận. Lớp A có lẽ đang cố gắng phá hoại tất cả, nhưng tớ tin sự cần thiết của việc tìm ra “mục tiêu” bằng chính sức mình”
Yukimura nói như thế đồng ý với Ichinose.
Thật ra, nếu “mục tiêu” ở lớp khác, đây là một cơ hội bỏ đi làm sao được. Hoặc có lẽ thái độ này là một nỗ lực để che đậy việc Yukimura chính là “mục tiêu”.
“Nhưng cậu có thể tìm ra được họ chỉ bằng cách nói chuyện thôi không? Tôi không nghĩ vậy. “Mục tiêu” rất khó tìm, hoặc hơn nữa kì thì này chính nó đã khó rồi”
“Tôi hiểu lo lắng của cô, Karuizawa-san. Nhưng đây chẳng phải chỉ là vấn đề về quan điểm mỗi người hay sao? Cả bài thi trên đảo và bài kiểm tra bây giờ, nó toàn đến ‘surprise’ với học sinh, cô có đồng ý không?”
“sunrise?”
“Nếu là sunrise thì cứ để đấy cho tôi. Đó là sở trưởng của ta. Mo-e-a-g-a-r-e!!!”
Có vẻ cậu ra hiểu lộn. Không phải sunrise mà là sặp-roai.
“Sống trên con tàu này vui mà phải không? Cậu có thể nói chuyện hoặc vui chơi với điện thoại tuỳ thích, kể cả cậu bị bắt buộc tham dự buổi thảo luận hai tiếng mỗi ngày. Cậu vẫn được tự do làm điều mình thích”
“Ờm… đúng là vui thật”
“Chính xác đúng không? Đó là lí do chúng ta cần phải nói chuyện thoải mái hơn nữa, như một nhóm bạn. Cậu sẽ chỉ thiệt thòi nếu cứ núp vào cái vỏ hoài như Machida-kun ở kia kìa”
Ichinose cố gắng thuyết phục Karuizawa.
Chắc chắn nếu bạn không coi đây là một ‘kì thi’ mà là một ‘kì nghỉ’ thì cả lớp cùng nhau thảo luận dễ dàng hơn. Nó chỉ là vấn đề của cách nhìn nhận thôi, đúng như Ichinose vừa nói, nhưng bạn càng nghĩ theo chiều hướng tích cực thì càng dễ vượt qua kì thi này hơn. Nhưng sau khi nghe Ichinose nói, Machida bật cười.
“Các cậu được tự do làm bất cứ điều gì mình muốn, nhưng cứ thế này cậu chưa chắc đã tìm được “mục tiêu”. Tôi không biết “mục tiêu” ở đâu nhưng chừng nào họ chưa hợp tác với lớp họ, họ chắc chắc sẽ quyết định ẩn thân để kiếm điểm bằng cách đó. Và không khéo “mục tiêu” nằm trong lớp B cũng nên. Có khả năng lắm ấy chứ. Các cậu có thật sự tin họ không?”
Cậu ra nói như thể ý định làm những học sinh tập trung ở đây mất bình tĩnh.
“Mình cũng có thể nói điều đó với cậu nữa, Machida-kun”
“…tất nhiên rồi”
Trong một khoảnh khắc, Machida không mắt đối mắt với Ichinose nữa. Chính xác hơn, mắt cậu ta luẩn quẩn quanh chỗ một học sinh tên “Morishige” ngồi bên cạnh cậu. Nhưng rồi cậu ta đánh mắt trở lại và một lần nữa bật mode ‘điềm tĩnh’ của lớp A với nhóm.
“Chúng tôi chẳng cần biết “mục tiêu” là ai, chúng tôi nhận được 100,000 điểm chia cho mỗi người mỗi tháng, không ai trong lớp chúng tôi hứng thú với phần thưởng 500,000 điểm của kì thi này cả”
“Thật không? Vậy là cậu đang nói với mình rằng cậu không không muốn cộng thêm dù chỉ là 1 điểm? Hình như trường không ra giới hạn cho số điểm cậu đang có”
“Vớ vẩn. Cậu muốn làm gì cũng được, miễn là đừng buộc tội chúng tôi vô ích như thế”
Ichinose, người chỉ mỉm cười nhìn Machida trong suốt cuộc tranh cãi, khiến cho tôi có ấn tượng cô là một đối thủ khó nhằn.
Dù Machida đã nói là cậu ta không tham gia vào cuộc thảo luận nhưng vẫn mắc kế của Ichinose và trả lời. Và miễn là cậu ta nói, thông tin chắc chắn sẽ lọt ra. Bằng cách dùng Karuizawa và Yukimura để khiêu khích Machida, Ichinose cứ thế lượm nhặt thông tin từ lớp A trong suốt khoảng thời gian đó. Tôi tự hỏi Machida đã nhận ra hay chưa.
Trong khi đó, Karuizawa chỉ mắc thở dài và hí hoáy với cái điện thoại. Không có luật nói rằng ta không được sử dụng điện thoại trong thời gian cuộc thảo luận bài kiểm tra diễn ra nhưng cả nhóm đã nhất trí tìm ra “mục tiêu”, hành động của cô là bất lịch sự. Hoặc khéo Karuizawa là thành viên của CIA hay FBI và đang tuồn thông tin cho Hirata qua điện thoại cũng nên? Nếu thế, tôi sẽ phải để ý tới cô ta chút nhiều… nhưng tôi còn đang do dự. Dĩ nhiên Karuizawa không bao giờ đặt nhiều nỗ lực vào bất cứ thứ gì nên cách cư xử này là bình thường, nhưng kể từ khi bài kiểm tra bắt đầu, tôi nhận thấy cô ta có gì đó không đúng lắm. Karuizawa hành động khác lạ, thân thiết với Ibuki và cãi nhau với nhóm Manabe.
Và rồi tôi chợt nhận ra. Chẳng có hành động nào của cô là Karuizawa ‘mọi khi’ cả, Trong lớp D, cô có nổi tiếng hay không, không thể phủ nhận rằng cô ấy với Hirata đã gắn kết cả lớp lại với nhau. Bình thường cô ấy sẽ hàn gắn chúng tôi lại để cùng nhau vượt qua kì thi này, dù chúng tôi có đủ sức hay không, nhưng cô ấy không bao giờ để lộ dấu hiệu nào về việc đó. Hirata là Hirata dù cậu ấy có ở đâu và Kushida cũng luôn là Kushida. Nhưng Karuizawa nhất định đã thay đổi. Hoặc có lẽ cô cảm giác mình thấp kém hơn Manabe và nhóm của cô ấy, đám người xếp hạng trên cô trong hệ thống phân loại đẳng cấp trong trường. Thứ chúng ta cần cho lớp D hiện giờ là nâng cao xếp hạng chứ không chỉ là kiếm thêm nhiều điểm. Sánh vai với các lớp như A và B, lớp D thực sự vẫn còn thiếu sự liên kết.
Karuizawa Kei, người nhất thiết phải có mặt trong mối liên kết đó, là một tồn tại để điều khiển đám con gái trong lớp D. Đó là đánh giá bây giờ của tôi. Đó là lí do tại sao tôi đang lo lắng cho cô ấy. Tôi cần phải xác định cô ấy là sự tồn tại có ích hay vô ích với tôi. Tôi không đủ khả năng để dùng thời gian trong vụ này bởi thời gian bài kiểm tra rất ngắn. Dựa trên tình hình bây giờ, tôi có lẽ cần phải sử dụng vũ lực với cô ấy. Thoắt cái 1 tiếng đã trôi qua, lớp A rời khỏi phòng. Coi bộ họ ý định giữ vững thái độ im lặng đến cùng đây mà. Ichinose thở dài và nói
“Cũng tốt thôi… Mình biết kì thi này sẽ không dễ dàng gì mà. Còn cậu thì sao, Ayanokouji-kun? Nó có gây khó dễ cho cậu không?”
Người ới tên tôi như thế, thật bất ngờ lại là học sinh có tên Ichinose Honami. Cô gái thống trị lớp B.
Cô luôn điềm tĩnh, thông ming và tự chủ. Hình như cô đã nhận ra tôi không đưa ra ý kiến nào về kì thi và gọi tôi. Nếu mà tôi cùng lớp với cô ấy, tôi có lẽ đã đổ cô ấy rồi. Cô ấy rất xinh đẹp. Không chỉ lớp B, đám đực rựa ở lớp khác chắc chắn cũng đổ như ngả rạ. Trong bảng xếp hạng độ nổi tiếng, Ichinose và Kushida là cặp địch thủ ngang sức ngang tài.
“Thật ra tớ là kiểu người chỉ ngồi và thư giãn trong một bài kiểm tra thế này”
“Từ bỏ bây giờ là quá sớm, hãy cùng nhau làm việc để tìm ra con đường tươi sáng nhé!”
Coi bộ bây giờ Ichinose đang rất quyết tâm phân rõ thắng thua.
“Kể cả chúng ta cứ tiếp tục cuộc trò chuyện, mình không nghĩ “mục tiêu” sẽ lộ diện đơn giản như vậy. Dù sao thì giấu danh tính của họ vẫn đang hơn là tiết lộ ra mà. Chẳng may mà sai sót, sự dự đoán tình huống tệ nhất của lớp A sẽ thành sự thật.”
Mặc dù nói lời nhận xét tiêu cực như vậy, đôi mắt Ichinose vẫn không mất đi tự tin. Trong đống suy nghĩ của tôi về cô ấy, tôi không thể hình dung ra cô ấy sẽ giữ vững thái độ này như thế nào khi phải đương đầu với khó khăn.
“Dù sao thì buổi thảo luận hôm nay đến đây là kết thúc. Cả hai người làm tốt lắm.”
“Chưa được đến thế đâu. Tụi mình chẳng làm được gì nhiều.”
Sau đó Ichinose ngay lập tức quay sang nói chuyện bạn cùng lớp với cô. Tôi đã quan sát cô cả hôm nay nhưng chưa thể xác định mục đích thực sự của cô là gì. Nhưng chí ít nhóm chúng tôi vẫn thành ra thế này. Có lẽ cô đang ủ một chiến lược không tiết lộ với ai là tất cả những gì tôi biết. Khi Manabe của lớp C và bạn cô ấy đứng dậy rời khỏi phòng, tôi bám theo họ. Khi họ tới thang máy, tôi làm như tình cờ gọi Manabe.
“Cậu có rảnh không?”
Khi cô ấy nhận thấy tôi, cô ấy nhanh chóng đề phòng vì cô không nào ngờ tôi sẽ gọi cô.
“Tớ lỡ nghe cuộc tranh cãi của cậu với Karuizawa. Đẩy ngã ai đó trong tiệm cà phê hay gì đó thì phải.”
“Thế thì sao?”
Bình thường họ sẽ không thể hiện chút hứng thú nào với tôi, nhưng khi tôi nhắc tới chủ đề này, cả ba cô gái đều tập trung chú ý tới tôi.
“Tớ không chắc 100%, nhưng tớ nghĩ mình đã trông thấy Karuizawa đẩy ngã bạn của cậu trong quán cà phê.”
“T-Thật không?”
Tôi gật đầu.
“Ừ. Tớ không ưa cái cách cô ấy làm như vậy, thế nên tớ nghĩ mình sẽ cảnh báo trước cho cậu”
Tôi châm ngòi cho bất đồng giữa Karuizawa và các cô gái lớp C là có chủ đích. Thật ra, tôi làm gì thấy Karuizawa làm chuyện như thế, nhưng tôi cứ nói dối tạo ra tình huống này. Giờ thì, Manabe và những người khác chắc chắc sẽ hành động chống lại Karuizawa. Tôi rất muốn thấy Karuizawa sẽ phản ứng với chuyện này thế nào, và cô ta sẽ thay đổi ra sao…
5.
Khi tôi trở về phòng mình là đã khá muộn và tôi nằm bệt xuống giường mà chẳng nói chuyện với ai. Khi đồng hồ sắp điểm 00:00, tôi đang định nhắm mắt ngủ thì nghe thấy tiếng động. Đó là Hirata đang nhìn tôi đầy lo lắng. Cả Yukimura nữa, đang ngồi trên ghế sofa đặt ở trong phòng chúng tôi.
“Làm gì ngoài kia thế Ayanokouji-kun. Cậu về muộn quá.”
“Ừ. Nhắc mới nhớ, tớ muốn hỏi cậu vài thứ”
“Cậu chắc mệt rồi, nhưng một lát thôi, cho tớ hỏi cậu vài câu được không”
Hirata nói với tôi giống y hệt như lời tôi nói với cậu ấy.
“Hả? Cậu cũng muốn hỏi tớ sao?”
“Thôi, tớ sẽ nghe cậu nói trước, Hirata. Câu hỏi của tớ chẳng có gì đâu.”
Yukimura cũng có vẻ muốn hỏi gì đó, chắc liên quan tới kì thi này. Giờ tôi mà từ chối lắng nghe thì bầu không khí trong căn phòng này sẽ trở nên khó xử mất. Chuyển sang chiếc áo nịt len, tôi bước tới chỗ hai người họ. Hirata nhích một chút chừa chỗ trống cho tôi ngồi. Tôi muốn hỏi Hirata xem cậu ấy có thông tin nào về người tên là Sakayanagi, nhưng nghe cậu ấy nói trước cũng chẳng vấn đề gì.
“Tớ được hỏi về cuộc thảo luận trong kì thi bởi Yukimura-kun, nên tớ nghĩ mình sẽ kể lại với cả cậu nữa.”
“Tớ đã nói không tính cậu để tránh làm phiền cậu nữa mà.” Cậu ấy thêm vào.
Mà tôi cũng nghĩ Kouenji cùng phòng với chúng tôi sẽ không hứng thú với cuộc trò chuyện như thế này.
“Xin lỗi nhé Chàng trai Hirata, tôi hiện giờ đang tôi luyện cơ thể hoàn mĩ của mình”
Kouenji, với nửa thân trên để trần, đang lặp đi lặp lại động tác chống đẩy trong phòng. Cậu ta có vẻ toát mồ hôi khá nhiều nhưng không hề hấn gì.
Học sinh trung học bình thường khó mà có thể làm được điều đó. Nhưng đến cả Kouenji liệu có thực sự tham gia vào bài kiểm tra này không, tôi nghĩ vậy. Hirata trả lời như thể biết chính xác suy nghĩ của tôi.
“Kouenji-kun quả thực đang tham gia vào các nhóm. Dù sao thì điểm sẽ bị trừ nếu cậu ấy không có mặt”
“Tớ quả thực có nghe từ bạn của tớ rằng hai trong số các bạn cùng lớp với chúng ta được chỉ định làm “mục tiêu” đấy”
“Cái gì? Thế có nghĩa là---“
“Mà tớ không thể nói cho các cậu được, họ chỉ nói với tớ vì họ tin tưởng tớ”
“Cậu đang nói cậu không tin tưởng tụi tớ hay sao Hirata? Nếu cậu biết thì tớ cũng có quyền được biết. Với cả nếu chúng ta biết “mục tiêu” là ai, có lẽ chúng ta có thể có manh mối để vượt qua kì thi này tốt hơn. Bên cạnh đó, nếu chỉ là những người bạn cùng lớp, chia sẻ thông tin với nhau thì có làm sao”
“Ừ… đó là lí do tớ cũng đang tính bàn bạc với các cậu… thật ra”
Thế nên cậu ấy muốn nói chuyện với chúng tôi như thế này, cậu ấy đã biết vài “mục tiêu” là ai.
“Này Hirata, trong trường hợp này có lẽ tốt hơn cậu nên nói với chúng tớ thông qua điện thoại. Nhỡ đâu lại có người đang nghe lén xung quanh đây”
“Cậu nói phải, chờ tớ một chút”
Rồi Hirata bật điện thoại và đưa nó về phía chúng tôi. Và hai cái tên ghi trên đó. Kushida của nhóm (Rồng) và Manami của nhóm (Ngựa). Đó là danh tính cỉa hai “mục tiêu”.
“Tớ hiểu rồi.”
Yukimura nói rồi im lặng. Vì Kushida là “mục tiêu”, chúng tôi đang có lợi thế trong nhóm (Rồng) đang nhiều tranh cãi. Nhưng việc “mục tiêu” là người của lớp chúng tôi cũng là điều đang sợ. Tốt nhất là “mục tiêu” nên là người từ lớp khác.
“Đừng lo lắng, mọi chuyển đều đang tiến triển thuận lợi”
Hirata cam đoan với khuôn mặt tự tin.
Ba thành viên của nhóm (Rồng) từ lớp D đều là người không tiết lộ danh tính của họ dù có ra sao, có vẻ cậu ta muốn nói vậy.
“Dù trong nhóm (Thỏ), mỗi lớp đều có chung xác suất có “mục tiêu” trong số họ. Nhưng tớ nghĩ lớp D có tận ba “mục tiêu”, một người trong nhóm (Thỏ) có lẽ giờ đang giữ kín danh tính của họ.
“Ừ. Ý kiến của Yukimura-kun đúng đấy. Có lẽ họ chỉ bàn bạc với ai khác ngoài tớ thôi. Dù sao bàn bạc với ai đó về danh tính của mình sẽ làm tăng rủi ro bị bại lộ”
Trong khi chúng tôi đang thảo luận rất nghiêm túc, Kouenji bắt đầu hát vang cả phòng. Chỉ kiên nhẫn được trong một lát, Yukimura hình như đã mất sạch kiên nhẫn với Kouenji sau khi nghe tiếng hát cất mãi không thôi.
“Kouenji, cậu có thể dừng ngân nga mấy bài hát phiền nhiễu đó đi không? Và tôi không bảo cậu phải nghiêm túc nhưng chí ít hãy để yên cho bài kiểm tra này được kết thúc. Đừng có mà đột ngột rút lui như đợt bài kiểm tra đảo hoang”
“Thì biết phải làm sao, khi ấy cơ thể của ta thấy khó ở, ta không thể làm điều không thể được”
“Hừ… ốm giả thì có”
“Nhưng nghĩ bài kiểm tra sẽ tiếp diễn trong tận hơn hai ngày nữa, nghe phiền phức quá đi”
Kouenji nói trong vẫn đang chống đẩy rồi đứng dậy và để cái khăn trên giường.
“Phiền phức? Cậu còn chẳng thèm để ý gì tới kì thi”
“Tiếp tục cái kì thi nhạt toẹt này thật vô nghĩa, dù sao chỉ là ba cái câu đố tìm tên nào nói dối”
Rồi Kouenji rút điện thoại ra và bấm bấm một hồi. Và đột nhiên, tất cả điện thoại chúng tôi vang lên cùng một lúc, chúng tôi nhận được một tin nhắn từ nhà trường.
“Kouenji, cậu đã làm gì?”
Sau đó tôi và Hirata cả hai vội vàng kiểm tra tin nhắn trong điện thoại. Nó viết:
“Bài thi nhóm (Khỉ) đã kết thúc. Học sinh của nhóm (Khỉ) còn cần phải tham gia nữa. Vui lòng chú ý không làm phiền đến những học sinh khác.”
“Nhóm (Khỉ) của cậu mà, Kouenji!”
“Chính xác. Giờ ta được trả lại tự do rồi. Vĩnh biệt”
Kouenji chỉ nói vậy trước khi quăng cái điện thoại di động và mất hút vào phòng tắm, bỏ lại chúng tôi vẫn còn bàng hoàng.
“L-làm cái đếch gì thế chứ! Chúng ta đều đang nỗ lực hết sức và tên đó---!”
“Chúng ta còn chưa biết, có lẽ cậu ta đã làm gì đó…”
“Không thể nào, cậu ta làm thế chỉ để được tự do càng sớm càng tốt”
Chúng tôi đều phản ứng với tin này. Chính tôi cũng không nghĩ Kouenji làm bài kiểm tra này một cách nghiêm túc. Tuy nhiên cậu ta cực kì nhanh nhạy và năng lực quan sát rất đáng chú ý. Nếu điều cậu ta nói về bài kiểm tra “tìm kẻ nói dối” là đúng, rất có thể cậu ta rất giỏi vụ này. Hành động của Kouenji được đều được mọi người biết vì điện thoại Hirata reo lên liên hồi bởi tin nhắn ào ào đến.
Tin nhắn toàn là phản ứng của các học sinh kinh ngạc trước cái tin này. Tôi chắc chắn Katsuragi, Ryuuen và Ichinose cũng không ngờ được chuyện này. Không ai ngờ được một ‘tên phản bội’ sẽ xuất hiện trong ngay ngày đầu tiên của kì thi. Horikita cũng gửi một tin nhắn tới điện thoại tôi.
“Rất tiếc. Mọi chuyện đang loạn cả lên. Chút nữa tôi sẽ gọi cậu”
“Con mẹ nó chứ. Nhờ thằng Kouenji mọi chuyện đã vượt xa một cuộc thảo luận đơn giản rồi”
“Tớ ra ngoài một chút”
Coi bộ Yukimura sẽ không thể ngủ ngon giấc sau khi bị hành động Kouenji chọc giận. Sau khi xác nhận cuộc thảo luận đã chấm hết, tôi âm thầm rời khỏi phòng.
Dù hành động của Kouenji sẽ làm bài thi của một nhóm kết thúc, tôi không thể dây dưa mãi nữa. Nói thật, hành động của tôi sẽ bị hạn chết trong kì thi này. Cho tôi dù lên kế hoạch chi tiết, khó mà có thể dẫn dắt các nhóm còn lại để giành chiến thắng cho lớp D. Bạn gọi đây là nhiệm vụ bất khả thi cũng được. Nếu tất cả các học sinh hợp tác với nhau thì sẽ có thể làm được, nhưng chuyện đó còn lâu mới tới.
Và tôi không thể can thiệp vào câu trả lời của các nhóm khác bằng điện thoại của mình. Có các phương thức khác nhưng không còn thời gian và độ rủi ro cao. Có thông tin có thể lật kèo lại là một chuyện khác. Người đang nắm giữ chìa khóa tháo nút vấn đề này là Hirata và Kushida của lớp D.
“Không thể được”
Còn hơn ba ngày nữa tính cả ngày nghỉ. Điều không thể vẫn mãi là không thể.
Cứ cho là tôi có được sự hợp tác tuyệt đối của hai họ, tôi vẫn chưa đủ tai mắt bên phe mình. Tôi không thể biết chi tiết được chuyện gì đang xảy ra trong các buổi thảo luận của mỗi nhóm. Đương nhiên, tính cả Horikita và Sakura, vẫn còn có khả năng. Đúng theo dự đoán, tôi cần thêm nhiều tai mắt hơn theo phe mình trong bài kiểm tra này.
6.
Bầu trời đầy sao trải rộng trước mắt tôi. Tôi tình cờ lên boong tàu vào buổi đêm để tìm một nơi.
“Tuyệt thật…”
Khoảng không trên đầu bao la tới nhường này, chúng ta thường thấy trong sách vở và tranh ảnh. Đó là một khung cảnh tuyệt đẹp. Cảnh đêm mà bạn chẳng thể ngắm nhìn ở trong thành phố lớn. Và có vài đôi học sinh trai gái đang vừa nhìn lên bầu trời sao vừa tay trong tay vai kề vai. Trông thấy vậy, tôi cảm thấy chút cô đơn. Vì trời tối như mực chỉ có chút ánh sáng, tôi không thể thấy mặt họ. Và tôi cũng chả quan tâm ba cái lãng mạn đó.
Nhưng trong số học sinh đang nhìn lên bầu trời đêm, có một cô gái đang đứng một mình dưới ánh sao rọi.
“Không, không.”
Cho dù tôi gọi cô ấy, tôi không thể chỉ nói rằng ‘tại sao chúng ta không ngắm sao cùng nhau nhỉ’ và cố làm quen với cô ấy bằng cách đó. Tôi không muốn ở đó khi bạn trai cô đến. Nhưng tôi muốn xem cô ấy là ai nên tôi lại gần chỗ cô. Cô gái nhận thấy và quay lại nhìn tôi.
“A…a…Ayanokouji-kun?”
“Giọng nói này… có phải là Kushida?”
Và vậy là cô gái đó, Kushida, hiện ra từ bóng tối với khuôn mặt ngạc nhiên nhìn tôi.
“Cậu đang… ở một mình?”
Có lẽ Kushida ở đây để gặp bạn trai cô ấy. Suy nghĩ ấy khiến con tim thắt lại đau đớn.
“Ừm. Bây giờ mình không tài nào ngủ được”
“Ồ, tớ hiểu rồi”
Vậy là cô ấy ở đây không phải là để ngắm đêm cùng với bạn trai. Tôi cảm thấy yên tâm nghĩ biết điều đó. Có vẻ như Kushida vừa mới tắm xong, có mùi thơm rất dễ chịu tỏa ra từ Kushida, người đang mặc một chiếc áo nịt len. Hình như giống với mùi thơm dầu gội được phát ở phòng chúng tôi.
“Cậu không lạnh à?”
“Mình không sao. Quan trọng hơn, cậu ở đây một mình à Ayanokouji-kun?”
Khi tôi gật đầu, Kushida bật cười vui vẻ.
“Vậy là cả hai chúng ta đều có một mình thôi nhỉ? Mình hơi vui một chút”
“…”
Đáng lẽ tôi nên nói một câu bông đùa chèn vào, nhưng đương nhiên là tôi không thể nói được.
Trái lại, nhịp tim của tôi đang tăng lên chỉ vì ở một mình với Kushida tại một nơi toàn là các cặp đôi. Mà Kushida từ sâu thẳm trong đáy lòng chắc chả ưa gì tình cảnh này đâu.
“Dù sao thì tớ đang định về đây”
“Cậu đã về rồi sao?”
“Ừ, tớ đang buồn ngủ”
Dĩ nhiên tôi chẳng muốn ngủ tí nào nhưng đành phải vậy thôi.
“Mình hiểu rồi, thế mai gặp lại cậu nha, Ayanokouji-kun!”
“Chúc ngủ ngon, Kushida”
Sau khi trao lời tạm biệt với cô ấy, tôi quay lưng lại mà lòng nặng trĩu. Nhưng rồi.
“Chờ chút!!!”
Kushida thốt lên và nhảy vào lồng ngực tôi. Tôi có thể cảm thấy hơi ấm của cô ấy dù là qua chiếc áo nịt len trong thời tiết lạnh giá này.
“K-K-K-Kushida? C-cậu đang làm gì thế?”
Tất nhiên trong tình huống này, tôi đang hoảng loạn. Nó đã vượt quá tầm hiểu biết của tôi.
“…”
Nhưng Kushida chẳng cho tôi một câu trả lời ngay.
Thế rồi, bằng giọng nói nhỏ nhẹ, rúc rích, cô nói
“Xin lỗi nhé… tự dưng mình… cảm thấy hơi cô đơn vì chỉ có một mình”
Cô ấy thì thầm với tôi trong khi còn trong lòng tôi. Những câu nói đó như một cú đấm của một võ sĩ quyền anh thụi vô tôi và não tôi đã trống rỗng trong giây lát. Và trong vài giây nữa, Kushida vẫn vùi mặt cô trong ngực tôi. Và rồi đột ngột như lời thần chú đã bị phá giải, cô ấy buông tôi ra và lấy lại khoảng cách.
“X-xin lỗi. Mình tự nhiên ôm lấy Ayanokouji-kun… ngủ ngon nhé!”
Tôi chẳng thấy rõ gương mặt của Kushida trong tối lắm nhưng tôi có cảm giác cô ấy cũng đang đỏ mặt. Và không nói gì, Kushida chạy đi, bỏ lại tôi nơi đây vẫn vương hơi ấm trên ngực.
Nhờ vụ này mà đêm nay tôi ngủ làm sao được nữa. Tôi không thể cứ quay lại phòng trong bộ dạng này. Vậy nên tôi quyết định đi dạo xung quanh con thuyền một chút.
“Aaaaahhh… giật cả mình. Chuyện đã qua và giờ mình thấy hơi khát”
Chắc là có vài cái máy bán hàng tự động ở tầng một nên tôi quyết định hướng tới chỗ đó trước khi quay lại phòng. Nhưng nơi gần máy bán hành tự động, tôi thấy một nhóm lạ có ba người. Đó là Chabashira-sensei, và Hoshinomiya-sensei của lớp B và Mashima-sensei của lớp A. Họ đang ngồi trên ghế sofa và lặng lẽ giết thời gian của mình. Khu này đúng là không cấm cho học sinh lui tới, nhưng vì có một thanh chắn ở đây làm cho không học sinh nào đi qua được nên học sinh thường tránh đi đến chỗ này.
Tôi tình cờ đến đây, nhưng coi bộ tôi tình cờ vớ phải được chút thông tin rồi. Tôi ẩn sự hiện diện của mình và khẽ khàng đến gần họ.
“Tớ biết rồi, cũng khá lâu rồi nhỉ. Từ hồi ba đứa tụ tập như thế này”
“Đó là định mệnh, cuối cùng chúng ta đều chọn con đường nghề giáo mà”
“Dừng lại đi. Nói ba cái chuyện vô bổ này làm gì”
“Ồ đúng, nhắc mới nhớ, tôi đã thấy ông đi hẹn hò. Bạn gái mới đó hở? Mashima-kun, đúng là nhìn mặt mà chẳng bắt được hình dong nha”
“Chie, còn bà thì sao? Cái gã lúc trước ra sao rồi?”
“Haha, tôi đã chia tay với hắn sau hai tuần. Thấy đấy, tôi là kiểu gái làm chuyện đó với một người đàn ông và đá đít trước khi mối quan hệ trở nên nghiêm túc”
“Đáng lẽ người đàn ông phải nói câu này mới đúng chứ”
“A, nhưng tôi không làm chuyện đó với Mashima-kun đâu. Ông là bạn thân nhất của tôi cơ mà, tôi chẳng muốn làm tiêu tan tình bạn của chúng ta”
“Cứ bình tĩnh. Đâu phải chuyện đó”
“Oaaaa… sốc của sốc luôn”
Hoshinomiya-sensei rót rượu whiskey vào cái ly trống và uống một hụng hết luôn. Còn Chabashira-sensei thì từ từ nhâm nhi sake như thể nó là cocktail.
“Quan trọng hơn, cậu đang định làm gì vậy Chie?”
“Tự dưng cậu nói cái gì thế?”
“Nói chung là luật ở đây đặt tất cả các gương mặt tiêu biểu của mỗi lớp vào nhóm (Rồng)”
“Tớ không có ý định làm loạn chuyện ở đây. Thật ra dù là hạnh kiểm hay điểm số, Ichinose-san đứng đầu lớp tớ, nhưng khả năng thành công trong xã hội không thể đánh giá bằng con số đơn thuần. Tớ đã quyết định có một chướng ngại vật bắt con bé phải vượt qua trước đó đã. Với cả cho con bé vào nhóm (Thỏ) là quá hợp. Thỏ đáng yêu mà đúng hông? Pyonpyon, đúng kiểu Ichinose-san”
“Mong là cậu đúng”
“Lời Hoshinomiya quả thực rất hợp lí, có ý nghĩa gì ẩn giấu sau nó hay sao?”
“Tớ chỉ không muốn cậu đưa ra đánh giá dựa trên ác cảm cá nhân”
“Cậu vẫn còn nói chuyện 10 năm trước à? Tớ nghĩ chúng ta đã bỏ qua…”
“Tớ tự hỏi không biết cậu có phải kiểu người nói linh tinh ngay sau khi tớ không ở trước mặt cậu. Cậu là kiểu người không chịu thỏa mãn nếu cậu không phải là ngươi đi trước. Thế nên cậu đặt Ichinose vào nhóm (Thỏ) đúng không?”
“Bà nói vậy là sao? Giải thích đi Hoshinomiya”
“Tớ thật sự nghĩ Ichinose-san cần phải biết một bài học thế nên tớ cho con bé rời khỏi nhóm (Rồng). Nhắc mới nhớ, Sae-chan cũng đặc biệt quan tâm Ayanokouji-kun. Là ngẫu nhiên đúng không? Ngẫu nhiên ngẫu nhiên. Khi bài kiểm tra kết thúc, cậu coi bộ khá vui mừng khi trông Ayanokouji-kun lại trở thành thủ lĩnh à?”
“Chả liên quan”
Nhưng Mashima gật đầu như thể thầy đã bị thuyết phục. Nhưng rồi thầy nói với Hoshinomiya-sensei bằng giọng nghiêm khắc.
“Không có luật lệ rõ ràng nào nhưng tôi muốn giữ gìn nhân cách của chúng ta. Tôi muốn tránh trình lên sự thất bại của một đồng nghiệp”
“Ê, ông không định tin tôi à. Nhưng đừng chỉ mỗi trách tồi, Sakagami-sensei cũng là một vấn đề đúng không? Lớp C đã mang tiếng xấu vù một người khác đáng lẽ phải trong nhóm (Rồng) lại bị Ryuuen-kun thế chỗ”
“Quả thực, học sinh năm nay có vẻ đều đặc biệt”
Tôi đã lấy được kha khá thông tin trong bài kiểm tra này nên tôi quyết định đi về. Nếu ở lại chẳng may lại vướng vào rắc rối lớn. Giờ tôi đã biết Ichinose được gửi đến phái đến là để do thám tôi. Xem ra hành động của tôi đã bị phát giác và hạn chế.
==================
Trans:
Part 0; 1; 3; 4; 5; 6: Zennomi
Part 2: Ẩn danh từ sonako :3
Lưu ý: Vì bản eng hiện tại có chút thiếu sót so với bản raw nên bọn mình cần thời gian để đối chiều với bản raw, nếu có sai sót gì hãy thông báo với tụi mình. Xin cảm ơn.