“Kikyo-chan? Này, cậu ổn chứ?
Cảm nhận thấy những ngón tay chạm vào vai , tôi hơi giật mình khi quay đầu lại.
Có một Shinohara-san hơi lo lắng.
“Ah !? Xin lỗi, cậu gọi tớ à? “Thính giác của tôi bị sự im lặng phủ lấp đi đột nhiên nghe thấy. Những âm thanh ồn ào xung quanh tràn vào tôi như một cơn sóng thần.
Tôi vô tình đánh rơi con búp bê cầm trong tay xuống sàn và nó nảy lên một chút.
“Có chuyện gì vậy?”
“Karuizawa-san đề xuất lên boong tàu , hình như phong cảnh trên đó tuyệt lắm.”
“Tớ hiểu rồi. Mua cái này xong tớ lên ngay. ”
Tôi tin rằng đó là định mệnh nên đã mua con búp bê cá heo cỡ bằng lòng bàn tay của mình.
Sau khi nhận được con búp bê cá heo, tôi hẹn hò với các cô gái ở phía trước cửa ra vào của cửa hàng và đi lại với nhau về phía boong.
Các thành viên trên tàu đứng trước lối vào chào đón chúng tôi với một nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt của họ và mở cửa cho chúng tôi .
Để ngắm nhìn phong cảnh, hầu hết các học sinh đã tập trung tại đầu thuyền.
“Phong cảnh thật tuyệt vời! Không thể tin được!”
Ngay cả Karuizawa, người chả mấy khi quan tâm đến bất cứ điều gì khác ngoài việc ăn diện cũng phải thở dài. Dường như phong cảnh thật sự độc đáo. Cô nhìn quanh đại dương với đôi mắt bừng sáng lên. Các cô gái khác cũng làm như vậy.
Nhưng tôi thì nhìn phong cảnh như thể nó không liên quan gì đến mình một cách vô tình.
Không phải là tôi có thành kiến gì với nó cả. Chỉ là tôi cho rằng đây là một khoảnh khắc rất quan trọng nên không muốn hủy hoại nó.
“Cảnh tượng đẹp ghê …”
Tôi đổi tâm trạng và trả lời như vậy.
“Hình như đám con trai đang ở đầu thuyền. Tham gia với họ nào. ”
Mọi người đều tán thành đề xuất của Karuizawa-san. Hình như giờ cố kiếm chỗ lúc này sẽ hơi khó đây.
“… Cư xử một cách tự nhiên, tự nhiên.”
Tôi thì thầm với giọng không ai có thể nghe thấy và đi cùng với họ về phía boong tàu. Sau đó chúng tôi bước vào chỗ trống nơi những người từ lớp D chiếm. Có vẻ như nhóm của
Ike-kun và Sudo-kun đã chiếm lấy chỗ này.
Những chàng trai nhìn thấy chúng tôi đã để chúng tôi vào chỗ trống mà không hề có vẻ ghét bỏ gì trên khuôn mặt họ.
Sau đó, tôi nhìn thấy Ayanokouji-kun lần đầu tiên đang nhìn chằm chán ngán xuống biển. Tôi cảm thấy hơi thiếu kiên nhẫn. Lý do là vì cậu ta nhìn thấy mặt bí mật của tôi.
Trong hoàn cảnh thông thường, tôi sẽ chú ý đến cậu ta và theo dõi mọi động thái. Nhưng sự hiện diện của cậu ta luôn luôn rất thấp. Bình thuòng, cậu ta không bao giờ nói gì ngoài những thứ tối thiểu nên khó mà theo sát được.
Không những thế, mỗi khi thấy cậu ta, tôi lại bắt đầu nhớ ra những thứ khác.
“Eh? Horikita-san đâu rồi? Không phải hai người đi cùng nhau sao? ”
Horikita-san là một trong số ít những người bạn của Ayanokouji-kun. Với tôi đó là thứ quan trọng nhất.
“Tôi không biết, tôi không phải bùa hộ mệnh của cô ta … Ngoài ra, cô ấy không phải là một người sẽ tận hưởng hoàn toàn chuyến đi, tôi tin chắc là cô ấy đang ở trong phòng chăng?”
Không có ai trong lớp thích ở một mình hơn Horikita-san. Chắc cô ta sẽ không cố tận hưởng chuyến đi mà thay vào đó sẽ ở trong phòng mình.
Nó cũng giúp mọi thứ trở nên dễ dàng hơn, nên trước hết hãy tận hưởng kì nghỉ đã.
“Tớ đoán vậy.”
Sau khi trả lời cậu ta ngắn gọn như vậy, tôi đứng cạnh Ayanokouji-kun và cảm thấy biển ở gần.
Khi tiếng phát thanh của tàu kết thúc, một hòn đảo xuất hiện trong tầm mắt tôi. Đó là bãi biển chúng ta sắp tới, điểm thu hút chính của kỳ nghỉ hè này.
Karuizawa-san và những người khác có lẽ đang mong chờ nó và họ đang nói về việc đi bơi.
Ngôi trường này khác với những ngôi trường bình thường. Mặc dù có khá nhiều yếu tố ly kỳ, những ngày bình thường cũng tồn tại. Những ngày thông thường đó cũng tồn tại. Tôi muốn bảo vệ chúng bằng mọi giá. Tôi không còn cách nào khác ngoài việc bảo vệ chúng.
Vì lý do này, tôi … thậm chí còn có một quyết tâm như vậy.
Chúng tôi dần dần tiến gần đảo này.
Quyết tâm mạnh mẽ – của tôi cũng dần tiến đến sát.
==============================================
Trans: Hyddty
Link: nguyen78blog.wordpress.com