Trước 9 giờ tối. Tôi đứng dậy khỏi chiếc máy tính sau khi kiểm tra thời tiết ngày mai.
Một chuyện hiếm thấy đã xảy ra, Ike gọi cho tôi. Một chuyện hiếm thấy từ người mà một tháng chẳng thèm gọi cho tôi lấy một lần.
“Ê, Ayanokouji, dậy chưa?”
Kẻ đang ngủ giờ này chỉ có thể là những học sinh dùng cả đêm để chuẩn bị cho kì thi và những công nhân bận rộn.
“Thực ra tớ đang lo lắng về chuyện tối nay nên tráng miệng bằng cái gì.”
“Đứng gọi cho tớ về mấy chuyện này chứ… cậu chưa ăn điểm tâm hả?”
Tôi nhớ là phòng ăn của ký túc xá đóng cửa vào lúc 9 giờ tối. Lựa chọn còn lại chỉ có thể là cửa hàng tiện lợi.
“Tên ngốc này, không phải thế, đó là điểm tâm của ham muốn người đàn ông ấy. Cậu có hiểu tớ nói gì không?”
Điểm tâm của ham muốn người đàn ông?...
Có thứ mang hương vị khác nhau vì giới tính khác nhau sao?
Chẳng may là tôi chưa nghe đến vụ này bao giờ cả.
“Ayanokouji. Cậu đúng là một tên nhạt nhẽo hết sức.”
Một người bạn nói vậy mà không thèm suy nghĩ làm tôi đau lắm đấy. Dù biết là mình nhạt nhẽo, nhưng bị nói thẳng vào mặt như vậy, tôi sẽ găm sâu điều này vào tim mình.
“Cậu vừa đứng dậy khỏi máy tính phải không? Thế để tớ cung cấp cho cậu một bữa điểm tâm đặc biệt.”
Cậu ta gửi cho tôi qua cửa sổ trò chuyện của phần mềm gọi điện Internet dựa trên công nghệ p2p. Trong đó cậu ta dán một đường URL dài dằng dặc. Đây là điểm tâm sao?
“Tại sao cậu không mở nó ra và ngó qua chút nhỉ? Đó là bữa điểm tâm tuyệt nhất cơ mà.”
Lòng vẫn nghi ngờ, tôi thử ấn vào đó và nó hiện ra nội dung của link.
Thứ xuất hiện là bức ảnh của người bạn cùng lớp của tôi, Sakura Airi trong bộ đồ bơi. Khó mà tin nổi có người cùng tuổi với cô ấy mà mang thân hình với bộ ngực phát triển và phần eo thon thả đến vậy.
Tôi đoán dù là hạng quân tử thế nào đi nữa, ánh mắt của họ sẽ dán chặt vào màn hình.
“Tớ tìm thấy trang chủ của cô ấy. Tấm ảnh này được chụp hồi trung học năm ba. Cậu có tin được không?”
Ếu thể tin nổi… thậm chí dáng người học sinh cao trung cũng lu mờ khi sánh với thứ này.
Nhưng sau khi xem thứ này tôi mới hiểu ra. Vậy ra điểm tâm cậu ta đang nhắc tới là…
“Ngẫm lại mà xem, chẳng phải chuyện này quá ngon sao? Chúng ta có một idol tạp chí trong lớp cơ mà! Nếu ghép với tấm ảnh này, cậu sẽ có đủ các thể loại ảo tưởng luôn.”
Cho dù cậu nói vậy nghe như xạo, tôi vẫn có thể hiểu kiểu cảm xúc này.
Hạnh phúc vì có một em dễ thương cùng lớp và hạnh phúc hơn khi bạn có thể gặp cô ấy… tôi vẫn không hiểu nổi suy nghĩ riêng biệt của nam và nữa.
Để suy nghĩ tôi một bên đã, Ike đang nhìn chằm chằm vào tấm hình này trong tinh thần hưng phấn.
Sakura sẽ nghĩ gì nếu cô ấy biết được rằng cô ấy đang được đối xử như một bữa điểm tâm?
Tôi cá rằng sẽ không phải là “mình đã quen với chuyện này rồi” và thế là xong.
Nhưng quên vụ đó đi… bây giờ thì lưu cái ảnh này đi đã. Lưu tấm ảnh này thì đâu có tính là làm chuyện xấu.
Trong khi để ý không cho Ike nhận ra, tôi để tấm ảnh vào trong một thư mục.
===============
Trans: Zennomi