Đây là lần đầu tiên tôi tới phòng của Albert.
Mặc dù có vóc dáng to con hơn hẳn người khác, nhưng phòng cậu ta cũng chẳng khác so với người thường là bao.
Tuy vậy, tuỳ vào sở thích mà mỗi người đều có cách bài trí riêng, và cách sắp xếp căn phòng này khá là độc đáo.
Một lá cờ Mỹ và Nhật ở giữa tô điểm cho căn phòng. Xung quanh là cờ của vô số các nước khác như là Trung Quốc, Ý, các nước Châu Phi, … Với kích cỡ không lớn được trang trí trên các bức tường. Chúng không phải giấy in, mà được thêu bằng vải, điều đó thể hiện phần nào niềm đam mê của cậu ta.
“Albert là một người cuồng cờ đấy. Ngạc nhiên chưa?”
Ishizaki chắc đã từng đến phòng này rồi. Có lẽ vì vậy nên cậu ta mới có thể bình thản giải thích cho chúng tôi.
“Có vẻ vậy.”
Albert thả tôi ra, rồi hối tôi ngồi xuống.
Sau khi tất cả đã ngồi xuống, tôi bắt đầu hỏi họ muốn gì.
“Thế, ba cậu cần gì?”
Ba người họ nhìn nhau.
Không hiểu sao, cả ba người họ đều nở nụ cười rất tươi trên mặt.
Sau đó, Ishizaki đại diện, nói với tôi.
“Không vòng vo nữa, đây là đề nghị của bọn tao… Chúng ta cùng lập một nhóm cho bài kiểm tra đặc biệt tiếp theo đi!”
Đúng như tôi nghĩ, đây là về bài kiểm tra đặc biệt.
“Cùng lập một nhóm? Cho tớ biết thêm chi tiết được không?”
“Chi tiết gì? Chỉ có thế thôi.”
“Nhìn đâu có vẻ như vậy. Tớ còn không rõ tớ đang phải lập nhóm với ai.”
Ở đây hiện có bốn người, nhiều hơn quy định một người. Bên cạnh đó, Hiyori là con gái, nếu theo luật về tỉ lệ giới tính thì cô ấy sẽ không thể tham gia nhóm. Có vẻ như tôi phải lập nhóm với Ishizaki và Albert. Nhưng cậu ta vẫn chưa giải thích kỹ lưỡng nên tôi không chắc lắm.
“Với ai cũng được. Có thể là tao, Albert, Shiina, thật sự là ai cũng được. Quan trọng là mày phải lập nhóm với ai đó từ lớp tao.”
Đề nghị người khác mà cao ngạo và trơ trẽn thật.
Đúng là chỉ có Ishizaki mới có thể đưa ra những lời đề nghị kiểu này.
“Nói cách khác, cậu muốn tớ gia nhập một nhóm có hai người từ lớp cậu?”
“Đúng rồi. Và khi bài kiểm tra bắt đầu, mày sẽ hợp nhóm với một nhóm ba người khác cũng từ lớp B, tạo ra một nhóm sáu người hoàn hảo. Với năm người từ lớp tao và mày là sáu, Ayanokouji, cùng nhau nhắm đến vị trí số một nào!”
Mặc dù lời đề nghị nghe có vẻ hấp dẫn, nhưng cũng cần phải suy xét thật kỹ.
“Hiyori, cậu đã giải thích kỹ luật của bài kiểm tra cho Ishizaki chưa?”
“Chưa.”
Hiyori trả lời thẳng thừng.
“Nếu cứ nhảy vào và cố giải thích cho cậu ấy, thì cứ năm giây mình sẽ lại phải sửa một lần. Nên thôi, mình nghĩ tốt hơn hết là cứ để cậu ấy đưa ra ý kiến của mình đã.”
Tốt hơn chỗ nào vậy?
Đúng là, mới thảo luận được năm giây đã thấy Ishizaki không hiểu gì về luật của bài kiểm tra rồi…
“Mặc dù có nhiều thắc mắc nhưng tớ sẽ chỉ hỏi hai… À không, ba câu. Trước hết, sau khi bài kiểm tra bắt đầu, không có gì đảm bảo chúng ta có thể dễ dàng lập nhóm lớn lý tưởng như cậu nói được.”
Giáo viên chủ nhiệm của chúng tôi cũng đã cảnh báo điều đó không hề dễ dàng.
Nếu chỉ cần nói “Ê tụi mình hợp nhóm đi” hay “Lập nhóm nào!” để làm một nhóm lớn thì chúng tôi đã chẳng cần lập các nhóm nhỏ ba người làm gì, chẳng có ích lợi gì mấy.
Chính vì lập nhóm lớn trong bài kiểm tra rất khó nên chúng tôi mới được tự do lập các nhóm nhỏ như hiện giờ.
“Thật sao?”
Ishizaki trông khá bối rối, nửa ngờ nửa tin, cậu ta nhìn về phía Hiyori như muốn nghe lời giải thích.
“Nếu cậu đọc kĩ các chi tiết của bài kiểm tra, thì sẽ thấy thôi. Nói chung là, tùy tình hình, chúng ta có thể sẽ phải làm việc với một nhóm mà chúng ta không muốn.”
“Gì cơ? Tao chẳng hiểu mày đang nói gì cả.”
“Trong lúc bài kiểm tra diễn ra, có lẽ chúng ta sẽ phải thỏa mãn một điều kiện nào đó mới có thể hợp nhóm với nhau. Đó là điều tớ đang nói đến.”
“Điều kiện gì cơ?”
Nếu chúng ta biết thì đã không rắc rối như này.
“Hiện tại thì chúng ta không biết. Dựa theo giải thích từ trường, chắc chắn những điều kiện đó sẽ không dễ gì đạt được.”
“Dù vậy… Kể cả có điều kiện, chúng ta vẫn sẽ phải chuẩn bị dựa trên tinh thần chúng ta có thể tạo nhóm đúng không?”
“Ừ thì, cũng đúng.”
“Thế thì vẫn ổn. Đến bài kiểm tra, cứ nghe theo lời của tao và chuẩn bị tương ứng.”
Đến lúc này mà cậu ta vẫn có thể suy nghĩ đơn giản như vậy thì cũng đáng nể thật.
Hiyori chăm chú nghe lời đề nghị của Ishizaki với vẻ mặt đầy hứng thú.
“Lo làm gì mấy thứ mình không hiểu.”
Đây là nét độc đáo của Ishizaki Daichi?
“Vậy thì… đến ý thứ hai của tớ.”
Xem chừng có nói nữa cậu ta cũng không hiểu ý đầu tiên, tôi đành tiếp tục với ý tiếp theo của mình.
“Ngoài tớ ra, cậu đã nói chuyện với ai rồi, hay cậu định nói với ai?”
“Bọn tao chưa nói chuyện với ai cả, và bọn tao cũng không định làm thế, phải không?”
Hai người còn lại cũng gật đầu đồng ý với Ishizaki.
“Vậy là chỉ có mình tớ. Sao lại thế?”
“Ừ thì, vì đó là mày mà. Tao nghĩ mày mạnh ngang Ryuuen. Không, có khi còn hơn cả cậu ta. Không chỉ đánh nhau khoẻ, mà sự nhanh nhạy, sắc bén trong mọi tình huống của mày cũng được Ryuuen công nhận. Hơn nữa, trong kỳ thi mùa xuân, mày đã được điểm tuyệt đối môn Toán. Thật sự kinh khủng. Nhóm nào có Ayanokouji coi như nắm gọn bài bài kiểm tra trong lòng bàn tay rồi. Nên chẳng có lý do gì mà bọn tao lại không mời mày cả, nhể?”
“Mặc dù khen hơi quá nhưng Ayanokouji này, suy nghĩ của tớ cũng giống vậy.”
Albert cũng gật đầu không do dự.
Lúc đầu chỉ định hỏi ba câu, nhưng giờ tôi lại có một câu thứ tư. Đó là, Albert hiểu tiếng Nhật đến đâu, và cậu ta có thể nói những gì. Mặc dù chưa thấy cậu ta trong lớp bao giờ nhưng tôi nghĩ cậu ta cũng học bằng tiếng Nhật.
Họ không hề do dự thừa nhận rằng họ muốn có được tôi.
“Vậy thì, thứ ba… Lời đề nghị này, nó có lợi gì cho tớ? Cứ cho rằng lớp B chiếm được toàn hạng cao, vậy thì chỉ có các cậu được lợi.”
Kể cả nếu Điểm Lớp được chia đều, vẫn sẽ có sự chênh lệch lớn giữa lượng Điểm Cá Nhân nhận được của tôi và lớp họ, do số người trong nhóm của lớp họ đông hơn.
“Tất nhiên, mày không thể là người duy nhất không được lợi lộc gì! Nếu bọn tao được thăng hạng lên lớp A, bọn tao sẽ cho mày 20 triệu điểm để được chuyển sang lớp bọn tao, Ayanokouji. Mày thấy sao?”
Sau khi trả lời vô cùng tự tin, Ishizaki nói tiếp.
“Hay nói cách khác, mày vừa có thể giúp lớp mày hoặc lớp tao thăng hạng lên lớp A. Như vậy, mày có tận 50% cơ hội để được tốt nghiệp từ lớp A.”
Ngạc nhiên chưa? Cậu ta đưa ra lời đề nghị này với một nụ cười đầy tự hào trên mặt.
Lý luận này sẽ đúng nếu cơ hội thăng hạng lên lớp A cả bốn lớp là như nhau. Tuy nhiên, do mỗi lớp đều khác nhau ở nhiều yếu tố như khả năng hay điểm, không thể nào tính toán chính xác khả năng để một lớp được thăng hạng lên lớp A.
Dĩ nhiên, việc chắc chắn có sẵn một lớp để mình có thể chuyển đến bất cứ lúc nào là một lợi thế rất lớn.
“Hiyori với Albert có chung ý kiến không?”
“Có. Bọn mình cũng rất vui nếu có cậu.”
“CÓ.”
Cả hai người họ cũng thuận theo lời đề nghị của Ishizaki dù biết rằng nó rất lố bịch. Có phải từ nãy đến giờ đều như vậy không nhỉ? Dù sao thì, trước khi chấp nhận lời đề nghị lố bịch này, tôi phải tìm hiểu rõ ngọn ngành đã. Vậy nên, tôi hỏi câu hỏi cuối cùng.
“Là Ryuuen quyết định mời tớ? Hay đây chỉ là quyết định nhất thời của Ishizaki?”
Ishizaki nãy giờ vẫn nói chuyện rất bình thản, đột nhiên căng mặt.
“Đây là quyết định của mình tao. Ryuuen không biết gì về chuyện này cả.”
Vậy có vẻ là Ishizaki đã tự mình nghĩ ra và quyết định kế hoạch này.
Mặc dù tôi cũng đoán trước được phần nào nhưng kế hoạch này khá liều lĩnh.
Bây giờ, tôi đã hiểu tại sao Ibuki, người thường hay đi cùng Ishizaki, lại không có mặt ở đây.
Vậy ra Albert và Hiyori là những người ủng hộ Ishizaki à?
“Cậu đã nghĩ tới chuyện sẽ xảy ra nếu Ryuuen phát hiện ra chưa?”
“Chưa từng nghĩ tới. Cũng không cần bận tâm đến việc đó! Cho dù vậy… tao cũng đã chuẩn bị tinh thần rồi.”
Mặc dù Ishizaki có sợ đôi chút, cậu ta vẫn cố tỏ ra mạnh mẽ.
“Luật cho phép chúng ta tạo nhóm với học sinh trong cùng một khối, đúng không? Nên tao nghĩ Ayanokouji là thiết yếu để tạo nên nhóm mạnh nhất. Có gì sai à?”
Đúng là vậy. Miễn sao chính sách của lớp họ không phải chỉ tạo nhóm từ lớp của mình, thì Ryuuen không có quyền bất mãn với hành động của Ishizaki.
“Quan trọng nhất trong bài thi đặc biệt này là không để Điểm Lớp của các lớp năm hai bị cướp mất bởi các năm khác. Tất nhiên, cũng cần phải nhắm đến các vị trí cao trên bảng xếp hạng. Đó là lí do vì sao chúng ta không thể thiếu Ayanokouji.”
“Đúng vậy.”
“Mặc dù vẫn còn nhiều khía cạnh ở kế hoạch này làm tớ khá lo… Nhưng tớ hiểu phần nào ý của cậu rồi.”
“Vậy là mày sẽ tham gia nhóm của bọn tao?”
“Tớ nghĩ không có gì sai khi mời tớ, chỉ là tớ không thể đồng ý lúc này được.”
“T-Tại sao?”
“Bởi vì cậu ấy cũng cần lo cho lớp của mình nữa, phải không?”
Tuy rằng Hiyori ủng hộ kế hoạch của Ishizaki nhưng không cần hỏi, cô ấy vẫn hiểu vì sao tôi từ chối.
“Bên cạnh đó, tớ nghĩ các các điều khoản chúng ta đưa ra cho cậu ấy vẫn chưa đủ thuyết phục.”
“Chưa đủ thuyết phục…? 20 triệu điểm mà không đủ à?”
“Tớ không hề có ý đó. Đúng là về mặt số lượng, đó là một lượng điểm khổng lồ. Nhưng thực tế, điều duy nhất chúng ta cho cậu ấy là quyền được chuyển sang lớp chúng ta, đúng chứ?”
“Nhưng chúng ta không thể cứ thế đưa luôn 20 triệu điểm cho cậu ta, nhỡ đâu cậu ta lại dùng số điểm đó xin chuyển vào lớp của Sakayanagi.”
Đúng là nếu tôi được tự do sử dụng điểm họ đưa, sẽ không có gì lạ nếu tôi dùng chúng để có cho mình một chỗ ở lớp A. Lớp B khi đó sẽ không thể tăng cường lực lượng bằng cách thêm tôi vào lớp họ nữa.
“Thêm nữa, Ishizaki-kun có nói miễn sao Ayanokouji-kun lập nhóm với người từ lớp B là được, nhưng điều đó cũng có vấn đề. Sinh tồn trên đảo không người không phải nỗ lực của chỉ một người. Nếu thật sự đang nhắm đến vị trí đầu bảng thì ta nên lập một đội mạnh để họ có thể hỗ trợ cậu ấy.”
Hiyori, người nãy giờ vẫn im lặng lắng nghe cuộc trò chuyện của chúng tôi, liên tục đưa ra những mặt hạn chế của kế hoạch.
Và sau mỗi lần sửa sai, Ishizaki lại càng thêm hoảng loạn, lông mày cậu ta đầm đìa mồ hôi.
“V-Vậy thì ai cũng được hết đó.”
“Nếu là để mình chọn người lập nhóm nhỏ thì Hmm... Ryuuen-kun, Kaneda-kun, và Ayanokouji-kun, ba người họ. Thay Kaneda-kun bằng Yamada-kun cũng không sao, nhưng riêng Ryuuen-kun thì không thể thiếu được.”
Trong số các học sinh năm hai, rất ít người có quyền hạn và đủ táo bạo để lập ra các chiến thuật phá luật mà không do dự như cậu ta. Việc cậu ta là người duy nhất của lớp mình ở lại đảo hoang trong bài kiểm tra sinh tồn năm ngoái mà không bị phát hiện là minh chứng rõ nhất cho tài năng và giá trị của cậu ta. Hai lựa chọn còn lại sẽ là Kaneda, người có học lực tốt hoặc Albert, người tự hào với nắm đấm của mình.
Đúng là, để tối đa hóa khả năng đạt hạng cao, có hai trong ba người họ là điều cần thiết.
“Đừng có nực cười thế. Cậu nghĩ Ryuuen-kun sẽ đồng ý với kế hoạch này à?”
“Mình không nghĩ vậy.”
“Chính xác.”
“Kaneda-kun cũng vậy, cậu ta sẽ không phớt lờ mệnh lệnh của Ryuuen-kun và tham gia một kế hoạch không cụ thể đâu.”
“Vậy chúng ta phải làm gì bây giờ?”
“Tới nước này thì chịu.”
“Chà… Đúng là rắc rối…”
Ishizaki khoanh tay lại, vắt óc suy nghĩ nhưng không thể nghĩ ra ý tưởng gì tại thời điểm đó.
“Chúng ta đã bày tỏ suy nghĩ của mình với cậu ấy, nên tạm thời có thể hài lòng rồi.”
Có vẻ từ đầu đây mới là mục đích của Hiyori.
Vì biết tạo nhóm với tôi rất khó, cô ấy thấy trước hết nên cho tôi thấy ý định họ sẽ sẵn sàng tạo nhóm với tôi nếu được.
Có lẽ Albert cũng hiểu đây là một quyết định liều lĩnh, cậu ta vỗ nhẹ vai Ishizaki.
“…Tao hiểu rồi. Nếu đã là vậy, cũng chả còn cách nào khác…”
Dù có hơi miễn cưỡng, Ishizaki đành đồng ý sau khi nghe ý kiến của hai người họ.
“Tớ không biết tớ có thể làm theo ý các cậu muốn hay không, tạm thời để tớ suy nghĩ đã.”
Trong tình huống như thế này, tôi thấy đây là câu trả lời tốt nhất.
Nhưng nói gì thì nói, tôi không có ý định tạo nhóm với ai lúc này.
Đó là bởi vì Tsukishiro và học sinh đến từ White Room đang ẩn mình trong các học sinh năm nhất.
Kỳ một sắp kết thúc rồi.
Họ không thể cứ mãi trì hoãn và để tôi tận hưởng cuộc sống học đường như thế này được.
Tôi lo rằng bài kiểm tra tiếp theo sẽ là trận quyết đấu cuối cùng giữa tôi và Tsukishiro.
Nói cách khác, hắn có thể sẽ tấn công tôi bất chấp thủ đoạn.
Nếu tôi tạo nhóm lúc này, các học sinh khác chắc chắn sẽ bị liên lụy.
Nếu việc đó thật sự xảy ra, tôi sẽ là người duy nhất bị đuổi học để đảm bảo thương vong tối thiểu.
Ghi nhớ lời đề nghị này trong lòng, tôi tạm biệt họ.