Sau khi tan học, điện thoại của những học sinh có học lực hoặc thể chất xuất sắc đồng loạt reo lên cùng một lúc. Quan sát tình huống diễn ra, Horikita tiến gần tới vị trí tôi.
“Có vẻ như tất cả học sinh đều đã bắt đầu hành động. Suy cho cùng thì mong muốn đưa những học sinh xuất sắc vào nhóm của mình là điều hiển nhiên mà thôi.”
Bất kể chiến lược mà lớp của bạn đưa ra là gì, người đầu tiên thực hiện chắc chắn sẽ không mất mát bất cứ thứ gì cả.
“Horikita, không có ai gọi cho cậu à?”
“Không, tôi không nhận được cuộc gọi nào cả.”
“Cũng phải. Vì cũng chỉ có một số ít người biết được thông tin liên lạc của cậu mà.”
“Nếu đã biết điều đó rồi thì cậu không cần phải cố tình đề cập tới nó đâu. Thật là khó ưa. Rồi, đã có ai gọi cho cậu chưa? Ayanokouji-kun, người đạt điểm tối đa môn toán, điện thoại của cậu yên lặng một cách bất ngờ đấy.”
Horikita đáp trả, và tôi cũng nhìn vào chiếc điện thoại im ru của chính mình.
“Tiếc quá, điện thoại tớ hết pin mất rồi. Đã 2 hay 3 ngày gì đó tớ không sạc pin cho nó.”
“Không có lí do gì phải làm thế khi cậu cần phải dùng nó thường xuyên, đúng chứ?”
Tuy tôi rất muốn phản bác lại điều đó, nhưng cô ấy nói không sai. Nếu bạn không sử dụng điện thoại di động nhiều, bạn có thể sẽ quên rằng mình cần phải sạc chúng.
“Không phải cậu nên chú ý các bạn cùng lớp thêm một chút sao? Sẽ thực sự rắc rối nếu họ vội vã thành lập các nhóm ngay bây giờ đấy.”
“Tôi đã hướng dẫn cho họ những điều nên làm. Bằng cách tổng hợp lại theo một cách dễ hiểu và gửi tới từng người một. Mà chắc cậu cũng không hiểu đâu, dù sao điện thoại của cậu cũng ngủm rồi.”
Trong khi nói điều đó, Horikita hướng màn hình điện thoại của cậu ấy về phía tôi.
- Làm ơn đừng tạo nhóm trước khi Lớp D đưa ra một quyết định thống nhất.
- Tuy nhiên, nếu bạn thật sự muốn quyết định chọn nhóm cho mình sớm nhất có thể, hãy liên lạc với Horikita.
Có vẻ như Horikita đã lường trước được tình huống này và đưa ra một số quy định tối thiểu.
“Đây cũng không phải điều bắt buộc phải thực hiện, bởi vấn đề này cuối cùng cũng phụ thuộc vào phán quyết cá nhân của mỗi người.”
Bạn muốn thêm ai vào nhóm, đây đúng là vấn đề mang tính lựa chọn cá nhân. Bạn không thể thành lập một nhóm với những người không phù hợp với tính cách của bạn, điều này sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến khả năng bạn bị đuổi học. Ngay cả khi bốn lớp có làm việc cùng nhau, cũng không có sự kết hợp lý tưởng nào giữa các nhóm mà ở đó không có ai bị đuổi học
Do đó, việc mà cô ấy làm cũng chỉ là đưa ra một số đề nghị mà thôi.
Tôi vẫn luôn mang theo sạc điện thoại theo mình, nên sau khi cắm sạc, tôi rời khỏi chỗ ngồi của mình. Vì một số học sinh trong lớp có thể nghe lén cuộc nói chuyện giữa chúng tôi.
“Cậu có liên lạc nào từ Ichinose chưa? Sẽ không có gì lạ nếu cậu ấy đưa ra đề xuất rằng tất cả học sinh cùng khối nên giúp đỡ lẫn nhau.”
“Tạm thời vẫn chưa thấy liên hệ từ cậu ta. Cả lớp A và lớp B vẫn chưa đưa ra một đề xuất nào cả. Mà nếu toàn bộ học sinh năm 2 thật sự muốn như vậy, thì thời điểm này đã phải xuất hiện một vài cuộc đàm phán rồi.”
Trong mối quan hệ hợp tác mà bản thân mỗi thành viên lại không thực sự có nhu cầu, thì quá trình hợp tác sẽ trở nên khó khăn hơn rất nhiều. Và nếu ngay từ đầu đã không có bất kỳ kế hoạch hoà bình nào thì việc toàn bộ năm 2 quay ra đấu đá lẫn nhau là không thể tránh khỏi. Do đó để có thể thiết lập một mối quan hệ hợp tác giữa các lớp, Horikita phải là người ra đòn phủ đầu.
Horikita không hề có dấu hiệu khó chịu nào với việc tôi rời khỏi chỗ ngồi, thay vào đó thì cô ấy bám sát sau tôi.
Có vẻ như cô ấy vẫn còn gì đó muốn nói.
Sau khi tiến vào hành lang, và chắc chắn rằng không có ai ở xung quanh, cô ấy đặt ra câu hỏi.
“Kỳ thi trên đảo lần này… Cậu có thể một mình giành lấy giải nhất chứ?”
“Đừng đùa chứ. Bây giờ điều duy nhất mà chúng ta biết về kỳ thi này đó là nó được diễn ra trên một tòa đảo hoang thôi đấy.”
“Tôi đang tự hỏi liệu, người đạt điểm tuyệt đối môn toán như cậu, chắc là không cần có nhóm đâu đúng chứ.”
Lý luận củ chuối gì thế? Thế mà trông Horikita dường như thật sự tin vào chuyện không tưởng ấy khi đề cập tới điều này.
“Một khi chiếm được vị trí đầu, Lớp D chắc chắn sẽ có được rất nhiều điểm thưởng. Chúng ta có thể để cho đám năm nhất và năm ba tranh giành nhau hai vị trí còn lại. Thậm chí sẽ tốt hơn nếu những lớp năm hai khác cũng giành được nó.”
Lời nói thì luôn dễ hơn hành động đó.
“Trong trường hợp này, chúng ta có thể thành lập các nhóm với mục tiêu cốt lõi là tránh tất cả trường hợp bị bỏ lại, nó sẽ dễ dàng hơn nhiều.”
Nếu chúng tôi chuyển hướng để thành lập các nhóm mạnh với mục tiêu chiến thắng, thì sẽ không thể tránh được sự hình thành của các nhóm yếu.
“Không phải ai cũng có đủ khả năng chi trả điểm cá nhân để được cứu trợ đâu.”
“Tôi biết. Đối với những học sinh đang lo lắng về điều này, tôi sẽ cố gắng kiếm thật nhiều điểm cá nhân nhất có thể để bù vào, nhưng sẽ rất tồi tệ nếu những người cho tôi mượn điểm lại có nguy cơ bị đuổi học.”
Không có gì vô nghĩa hơn việc giúp đỡ một học sinh khác vượt qua bài kiểm tra trong khi bạn lại thất bại.
“Nếu không muốn thế, cậu chỉ có thể hỏi những học sinh còn thừa điểm thôi.”
Việc này nghe chừng sẽ hiệu quả hơn nhiều, mặc dù số lượng những học sinh như thế là có hạn.
“Mặc dù có một phương pháp mà không học sinh nào phải bỏ học nhưng tôi nghĩ rằng không một ai muốn làm thế cả.”
“Kế hoạch rút lui có chủ đích ngay từ đầu à?”
Có vẻ như Horikita đã nhận ra sơ hở trong kỳ thi lần này. Theo quy định, chỉ năm nhóm đầu tiên đội sổ sẽ bị đuổi học. Trong trường hợp đó, nếu chúng tôi cố tình chuẩn bị sẵn năm nhóm hy sinh và để họ rút lui, những học sinh còn lại sẽ không phải lo lắng về việc bị đuổi học. Tuy nhiên, để làm được điều đó, chúng tôi cần phải chuẩn bị tổng cộng 30 triệu điểm cá nhân, chưa kể đến việc ba nhóm đứng đầu sẽ lấy điểm của ba nhóm cuối. Ngay cả khi học sinh các nhóm đó học chung một lớp, phần thưởng sẽ giảm đi kha khá. Nó không có bất kỳ lợi ích nào cả. Trên thực tế, việc nhà trường đề ra bộ luật ba nhóm đứng đầu - ba nhóm đứng cuối nhằm ngăn chặn những hành vi lách luật như vậy.
“Tớ đoán là để giành chiến thắng trong bài thi này thì chúng ta đều phải cố gắng hết sức thôi.”
“Đúng vậy. Tôi có thể tham khảo ý kiến của cậu lần nữa không?”
Horikita dừng chân và hỏi.
“Miễn là nó nằm trong khả năng của tớ.”
“Vậy là đã đủ rồi, cảm ơn.”
Dứt lời, Horikita quay trở lại lớp, có vẻ cậu ấy còn có chuyện cần bàn bạc với ai đó.
Nhìn theo bóng lưng của Horikita, tôi quyết định quay về nhà.