"...Tôi cung đã báo cho bố cậu rồi...Yên tâm!"
Hắn xiết chặt tay cô, mặc cho cô đang nhìn chằm chằm. Chắc là hắn lo lắng cho cô lắm, từ khi thức dậy, cô luôn thấy lông mày của hắn nhíu lại, có lúc môi mím chặt.
"CyA về rồi à?"
"Ừm, tôi nhớ cậu hỏi câu này lần rồi!"
"Ừ chắc đãng trí! Sao...bụng tôi lại đau nhói liên tục..Có bị nặng ko?"
"Ko sao đâu...." cười mỉm
Cứ thế trò chuyện, nhưng...tay của Hoàng chưa bao giờ bỏ tay Chi ra.
...
---------------h----------------
"Chi Chi! Ngủ chưa vậy!"
"Đừng có gọi tôi thế, cậu chưa đủ trình!"
Đã gần giờ đêm, đứa vẫn một người nằm, người còn lại gục trên giường nhưng chưa ai ngủ, chỉ nhắm mắt lại.
Hai người có vẻ khó ngủ. Người vì lo lắng-người vì đau bụng ko ngủ được.
"Còn đau bụng ko?"- hắn lười biếng ko ngóc đầu lên
"Điên à! Tất nhiên là đau rồi!"
...
"Cậu đã từng thắc mắc, là tại sao, cậu lại phải kết hôn với tôi ko?"- hắn cứ gục như thế, mắt mở ra, chớp chớp hàng mi dài.
"Ừm..."
"Sao vậy!"
...
...
"Cậu khóc sao! Đau bụng vậy à? Có cần gọi bác sĩ ko?"
Giờ thì hắn ngoi đầu dạy, lại là bộ mặt lo lắng.
híc híc
sụt sùi_tiếng nước mũi.
"Ừ..(vừa nói vừa khóc)..đau, nhưng ko cần bác sĩ. Tôi, thì...luôn muốn biết lí do, là bố tôi ích kỉ muốn danh chức, vị trí đứng trong giới kinh doanh hoặc là gì chăng nữa thì tôi cũng ko quan tâm....Chỉ biết, tôi chỉ được coi là vật giao dịch của bố tôi và bố cậu. Hix...Vậy cậu thử nói lí do xem nào!"
.........
"Được!"