Nhân sự :
G4by (Gab) : Solo
---
Chương 8: Vua của thế giới
Ồ, xem ai trở lại nè
Đùa thôi, mới lên được vài ngày, quả là một kì nghỉ tết xứng đáng vào trong sử sách.
---
Bản đồ đã bị mòn, nhưng nó chi tiết và chính xác hơn nhiều so với cái Selene đã thấy trên sách tranh. Trên bản đồ có những dòng chữ, nói mấy thứ kiểu “gái ở đất nước rất đẹp“ hay “rượu ở kia dở tệ“, và những thông tin mà bạn chỉ có thể biết được khi bạn thực sự tới đó.
Bản thân bản đồ trở nên lớn hơn ghi mở ra, nhưng Kumahachi vẫn có thể kéo tay ra và chỉ từ chỗ này đến chỗ kia mà vẫn ngồi vắt chéo chân. Nhưng Selena nhỏ bé đã nghiêng người để nhìn rõ bản đồ. Đó là lần đầu tiên Selene, người chỉ có thể nhìn bản đồ xung quanh Aquila, nhìn toàn lục địa ở góc nhìn trên cao. Nhìn xuống như thế, nó trông khá giống với nước Úc của Trái Đất.
“Giờ bắt đầu từ đâu đây… Hãy bắt đầu với những thứ cơ bản. Trước hết, quốc gia này là nơi nhóc sinh sống, vương quốc Aquila.”
“Un (biểu lộ sự đồng ý)”
Tay Kumahachi chỉ vào góc dưới bên trái lục địa, quê nhà của Selene, một quốc gia nhỏ không thể được coi là một quốc gia.
“Và đây là vương quốc Herafalt, quốc gia mà chúng tôi đang hướng đến. Và như nhóc có thể thấy, nó to nhất trên lục địa.”
Kumahachi chỉ về phía đông bắc của lục địa, làm Selene hơi nhăn mặt. Cô từng nghe rằng Herafalt là một đất nước rộng lớn, nhưng khi nếu bạn thấy trong một bản đổ chính xác, nó lớn một cách lố bịch.
Vương quốc Herafalt chiếm một nửa lục địa, và nửa còn lại là quốc gia trong lục địa. Selene đã quyết định phá hủy vương quốc của hoàng tử, nhưng đây là một đối thủ khó nhằn để bắt đầu cuộc đấu. “Cái thứ gì đấy?!”, Selene ôm đầu mình trong tâm trí.
Trong khi cô tìm bất kỳ manh mối để nắm bắt được được nó, Selene nhận thấy điều gì đó kỳ lạ. Dù vương quốc Herafalt là vương quốc lớn nhất, nửa trên của lục địa được bao phủ bởi cả khu rừng tuyết, và không được liệt kê là một phần của quốc gia nào cả.
Và xa hơn ở phía Bắc, bạn chỉ thấy những ngọn núi lớn. Nói cách khác, hầu như không có thông tin gì ở nửa trên lục địa.
“Ở trên kia, trắng.”
“Đúng rồi. Do Selene chưa bao giờ thấy lục địa như thế này cả, nên để ta giải thích một thể luôn nhé.”
“Ông đang dạy Selene địa lý à?”
Trong khi Selene và Kumahachi ngồi cạnh nhau, Milano, người đã ở cùng với các hiệp sĩ khác, đang đứng ngay giữa hai người. Đứng sau anh là người hầu đang cầm một cái nồi lớn.”Dường như họ có thể ăn trưa và đã cố gắng để mang đến nó cho chúng ta.” Selene nghĩ.
“Có phiền không nếu ta tham gia?”
Không cho bất kỳ cơ hội nào để Selene trả lời “không”, Milano ngồi bên cạnh Selene. Đó là lý do tại sao Selene không thích đối phó với những người đẹp trai nhưng với nhân cách tồi tàn, nhưng Milano không hề để ý.
Người hầu đằng sau Milano chuyền cho những người đang ngồi quanh bản đồ bữa trưa. Trưa nay có bò khô, súp và bánh mỳ đen với rau thơm và cá hồi để ở bên. Như những người khác, Selene chấm bánh mỳ vào súp và nhét nó vào trong má cô. Cho dù nguyên liệu nấu tốt, hoặc đầu bếp nấu ngon, hoặc cả hai, món súp mặn đơn giản nhưng ngon, nên Selene đơn giản thấy tốt hơn trong lòng một mình.
Cô muốn đưa một chút cho Quản Gia nếu cô có thể nhưng nhận ra rằng cô không thể cho nó ăn một cách công khai nên quyết định tí nữa lấy chút thức ăn để bí mật đưa cho nó.
“Thế, hai người đang nói cái gì vậy? À, phần trắng xóa của lục địa. Nơi đó chúng ta gọi là “Shiromori Shiromori” [note23295]
“Shiromori?”
“Để ta giải thích cho. Như nàng có thể thấy, cả khu rừng đều trắng xóa, đúng chứ? Điều này là do sự ảnh hưởng của ma thuật.”
Đây là lần đầu tiên Selene nghe về chuyện này. Có một phần trắng trên bản đồ mà Selene đã nhìn thấy tới giờ vì nó chỉ là một tấm bản đồ được đơn giản hóa. Selene lúc đó nghĩ rằng nó đại loại chỉ là một quốc gia bao phủ bởi tuyết hoặc bản vẽ phác thảo bị cắt ra.
“Càng đi về phía Bắc lục địa, lượng mana càng dày đặc. Trừ khi ông có thể sử dụng phép thuật như tôi hoặc Selene, những người bình thường không thể sử dụng ma thuật như Kumahachi sẽ bị mất cảm giác thăng bằng [note23296] hoặc bị ngộ độc mana. Đó là lý do chỉ có các Elf sống ở Shiromori.”
“Đừng có đưa Kumahachi làm trò cười!”
“Không, ta có lấy ông ấy làm trò cười gì đâu...”
Selene vặn lại lời giải thích của Milano. Cô bị khó chịu về việc Milano tình cờ hạ thấp Kumahachi trước khi nhận ra một số thứ quan trọng.
“Elf? Tai dài?”
“Nàng biết đó khá rõ đấy. Các elf- Được biết tới là bộ tộc tai dài và là những vệ binh của khu rừng, nhưng hiếm khi họ ra khỏi đó. Họ trông giống như ta và nàng, nhưng hiểu biết chuyên sâu về khu rừng và điêu luyện trong việc sử dụng phép thuật. Tuy nhiên, do ta chưa gặp họ bao giờ, nên đó là những ta có thể kiếm được.”
“Em hiểu rồi.”
“May thay, Selene tiếp thu nhanh. Để hiểu được những điều này nhiều như vậy ở độ tuổi này quả là một vấn đề lớn nhỉ, em biết đấy.”
“Ehehe~”
Selene mỉm cười tự hào. Không biết Selene trông như con gái đến mức nào, bên trong vẫn là một ông già. Mà thay vào đó, có phải lạ không khi thấy tự hào về việc hiểu cuộc trò chuyện này?”
“Thế. còn gì nữa?”
“Ở bên kia của Shiromori được gọi là Đỉnh Rồng [note23297]
“Ryuuu~Ho~?”
Do khu vực sau khi đi qua Shihomori gần như không thể ở được, nên nó được coi là một đại diện tốt của nơi đó. Thứ sống ở Đỉnh Rồng được coi là Vua của cả thế giới…”
Kumahachi cắt lời, nhìn về phía xa xăm. Cả Selene và Milano đều nhìn về hướng mắt của ông.
“Thứ đó ở đằng kia kìa.”
Selene đã ngạc nhiên khi thấy Kumahachi có ý gì khi mở một nụ cười. Đó là một sinh vật khổng lồ bay trời, rất xa, xé toạc qua trời xanh.
“Hể? Rồng à!?”
“Đây là lần đầu tiên nàng thấy nó à? Chà, thật hiếm khi nó bay xuyên qua phía Nam tới vương quốc Aquila.”
Selene bỏ ngoài tai những lời Milano đang nói và ngắm con rồng.
Rồng, được bao phủ bởi lớp vảy đỏ thẫm, có bốn cẳng dày và cứng cáp, cánh như dơi, và một cái sừng tốt, cứng. Nó bay ở rất cao, nhưng công trình khổng lồ của nó vẫn có thể bị nhìn thấy rất xa.
Rồng, như thể hiện rằng nó là kẻ thống trị bầu trời, không quan tâm tới những người phía dưới, và tận hưởng những bước đi thong thả trên bầu trời.
Khi một sinh vật to lớn tuyệt diệu đến như vậy mà chỉ có thể xuất hiện trong các tựa game hay manga, Selene ngước lên, sững sờ. Nhưng cô nhanh chóng trở lại và giật bộ đồ Kumahachi.
“Kuma, Kuma, nhanh lên!”
“Hở? Có chuyện gì thế? Nhóc không cần phải hoảng loạn. Nó rất lớn, nhưng chúng ta, con người không thể chạy…”
“Không, cháu phải “săn” nó!” [note23298]
Selene đang hào hứng. Phía bên kia thì thong thả bay phía trên họ. Đây là một cơ hội tuyệt vời để săn nó. -Sẽ là cần thiết để để kéo nó xuống nhanh chóng bằng mấy thứ đại loại như thuốc nổ.
Trái ngược với sự hào hứng của Selene, Kumahachi và Milano hướng mắt về phía Selene. Và khi Selene bắt đầu chậm lại và thấy mất kiên nhẫn, Kumahachi bắt đầu giữ bụng lại, bật cười. Ngay cả Milano, người thường bình tĩnh cũng cười nữa.
Selene không hiểu chuyện gì đang diễn ra và nhìn hai người đàn ông. Cô nói điều gì buồn cười à? Selene, người đã say mê một trò chơi về một nhóm bốn người đi săn rồng như săn hươu, săn gấu. Tuy nhiên, Selene không có bạn bè, nên cô ấy toàn chơi một mình, nhưng điều đó không quan trọng.
“Săn? Săn rồng á? Selene à, điều đó chỉ xảy ra trong truyện cổ tích hoặc thần thoại thôi.”
Điều đó buồn cười tới nỗi, giọng của Kumahachi run rẩy khi anh cố lấn áp tiếng cười để trả lời. Hiểu biết thông thường của hai người họ cần một thời gian đáng kể để hiểu “muốn cưỡi” của Selene là “muốn săn”. [note23300] Milano an ủi Selene đang bĩu môi, phồng má lên tỏ vẻ không vui.
“Selene, trong dãy thức ăn, Loài Rồng so với con người chúng ta nói ở một cảnh giới khác rồi. Như Kumahachi nói, có rất nhiều câu chuyện ở lục địa này như ký một bản hợp đồng với một con Rồng để có được sức mạnh phi thường hoặc đánh bại nó sau ba ngày ba đêm, nhưng nó chỉ là những giả tưởng thôi.”“...Thế nó chỉ là mộng tưởng thôi à?”
Ngay cả thế, cô vẫn kiên trì trong cách tiếp cận của mình. Cô luôn muốn thấy một con Rồng bị săn, không quan trọng thế nào. Selene biết Kumahachi có một thanh kiếm tuyệt vời, và kiếm của Milano cực kỳ đẹp đẽ, vì vậy cô khăng khăng muốn họ xiên một hoặc hai con rồng.
Vậy nếu điều đó tốn ba ngày ba đêm? Nếu cô là rồng, cô sẽ thịt họ trong vòng vỏn vẹn ít hơn 15 phút. Selene bỏ cuộc và lắc đầu.
“Mà dù cậu săn hay cưỡi nó, luôn luôn sẽ có sự lãng mạn đằng sau đó. Thế chuyện đó thế nào, Hoàng tử? Cậu muốn thử sức chính mình không?”
“Nếu ông muốn tự sát nhiều đến như vậy, nó sẽ tốn nhiều thời gian và công sức hơn để quốc gia của tôi tự sụp đổ đấy nên, hãy làm mà không có tôi đi.”
Milano trả lời câu đùa của Kumahachi. Milano giải thích thêm cho một Selene vẫn đang không vui.
Hệ sinh thái chung của loài Rồng phần lớn vẫn chưa biết đến, nhưng dường như nó có lịch sử lâu đời hơn nhiều so với loài người cùng với khả năng phép thuật và sức sống vô địch.
Không như Trái Đất, nơi con người làm chủ, ở thế giới này, loài Rồng mới là kẻ làm chủ.
Ở mặt khác, có một thuyết về cho rằng trí thông minh nó tinh tế hơn. Phần lớn trong số họ nói nó bằng hoặc cao hơn con người, nhưng nó thường chú ý đến các buổi biểu diễn đường phố ở thành thị của con người, và thế là nó xuống quảng trường, làm tất cả nghệ sĩ lẫn người dân bỏ chạy, khiến nó tức tối và bỏ đi. Và trong một số trường hợp ngu ngốc thì nơi đó đã bị phá hủy luôn. Một suy nghĩ chung về việc loài rồng coi con người như tổ kiến với hoạt động của loài người [note23301].
“Em hiểu rồi…”
Kumahachi và Milano, sau khi giải thích sâu rộng về sức mạnh loài rồng lớn đến nhường nào, Selene cuối cùng hiểu ý nghĩa của việc thách thức một con rồng. Cùng lúc đó, con rồng nhận ra những con người nhỏ bé đang ầm ĩ về việc nó là ai, và chĩa mũi về phía đó. Một cơn gió lớn bắt đổi thổi tới, khiến Selene phải nhanh chóng nắm chiếc mũ để nó khỏi bay đi.
Con rồng tiếp tục tăng tốc xuống mặt đất, nhưng rồi đột nhiên bay lên như thể đang thể hiện sức mạnh của mình, và tiếp tục bay về phía Bắc, như một con diều.
“Tuyệt vời…”
“Đúng vậy. Như cách sư tử chẳng quan tâm tới chuột chũi. Nó không hề quan tâm nhiều tới loài người. Thế nên không việc gì phải sợ hết. Vậy, tôi ăn xong rồi nhé, chuẩn bị đi đây.”
Nói như thế, Kumahachi cuộn tấm bản đồ lại và cất nó đi. Ngay cả sau khi con rồng rời đi, Selene ngước nhìn về phía nó biến mất. “Hãy để cô ấy một mình chút.” Milano nói với Kumahachi, với tay cầm cái bát rỗng, và bắt đầu dọn dẹp.
“Cảm ơn ông, Kumahachi.”
“Gì thế nhóc?”
“Về việc dạy nó về lục địa này. Nàng ấy có vẻ rất hứng thú về nó. Con Rồng cũng đến đúng thời điểm lắm. Tôi cũng phải cảm ơn lão đấy.”
“Này, không có gì đâu.”
Khi giờ nghỉ kết thúc, cỗ xe của Selene bắt đầu di chuyển lại. Selene, người trước đó như cá chết, giờ đang ngồi trên xe ngựa, mỉm cười rồi chọc chọc đôi má suy nghĩ về điều gì đó.
Khi Milano thấy Selene mỉm cười, người mà đã bị chán nản đến tận lúc này, anh mỉm cười nhẹ nhõm. Thế giới không có gì đáng sợ, mà còn rất nhiều điều thú vị như trước đây. Milano rất vui khi cô cười và thậm chí còn giao tiếp một chút với nhau.
Gửi đến bạn thân nhất của Milano, Kumahachi và con rồng đã bay qua, Milano bày tỏ lòng biết ơn từ tận trái tim và lên ngựa.
Tuy nhiên, Selene đang xây dựng một âm mưu quỷ quyệt trong khi anh đang suy nghĩ như vậy. Thật là xấu hổ khi cô không thể săn rồng, nhưng cô tìm thấy một số thông tin hữu ích. Các elf khiến cô lo lắng một chút, nhưng nếu loài rồng sống ở đó, thì phải có cách nào đó, không biết đất nước đó hùng mạnh đến thế nào, cô có một ý tưởng. [note23302]
“Fufufu…”
Ngay cả khi Selene không biết làm sao để thực hiện được, cô tưởng tượng vẻ mặt của Hoàng tử đang hoảng loạn và nở một nụ cười xấu xa trên đôi môi đáng yêu của mình.