Chương 5: Tôi có một nơi để về.[note28403]
Việc tôi, Kuromiya Haine, sẽ gia nhập vào Quang Điện.
Tôi nhận được những lời tán dương từ mọi người xung quanh vì tôi đã hi sinh thân mình cho làng, nhưng cũng không phải là tôi không có lý do riêng.
Đó là để... được chiêm ngưỡng thế giới này.
Trong cuộc chiến với bọn Thần kia 1600 năm trước. Tôi- Hắc Thần- đã bị phong ấn lại bởi bên thắng cuộc, năm vị Thần kia, và bọn họ có lẽ đã nhào nặn thế giới này theo ý của mình.
Và nói thật thì, có vẻ như Quang Nữ Thần, Inflation, đã tạo ra một điện thờ tôn thờ cô ta, có khả năng rất cao rằng mấy người kia cũng làm điều tương tự .
Trong thời gian tôi biến mất, họ đã làm gì với loài người rồi?
Với mục đích tìm hiểu chuyện đó, tôi sẽ xách ba-lô lên đường. Nếu có thứ gì đã vượt quá luân thường đạo lý, với
tư cách là một vị Thần, tôi sẽ chỉnh nó lại cho đúng quỹ đạo.
Đây là việc tôi nên làm sớm hơn mới đúng. Và đây cũng là một trong những lý do mà tôi tái sinh thành loài người mà.
Và, có một lý do mà tôi lại chậm trễ việc đó đến tận 18 năm.
Đó là...
---
"Haine, con.. con thật sự đi sao?"
Khoảnh khắc tôi rời đi, mẹ nắm chặt tay tôi và không hề có ý định buông ra.
Tôi... cũng không thể nào đẩy bàn tay của mẹ và chỉ đứng nhưu trời trồng.
"Đã đến lúc rồi, để Haine đi đi."
"Nhưng mà mình à, Haine nó còn chưa từng bước một bước ra ngoài làng lần nào, mình biết không? Ngay cả khi nó có đi săn, thì cũng sẽ quay lại sau 3 ngày mà không bị thất bại lần nào, và giờ, nếu con nó đi lên thành phố, ai biết bao giờ nó mới về chứ..."
Tôi cũng lo vì không thể chăm sóc cho mẹ, người có thể trạng yếu.
Thật ra, có lần mẹ lo cho tôi và cơ thể bà trở nên suy nhược. Nếu có thể, thì tôi cũng không muốn rời đi.
Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng, vậy mà lúc tạm biệt lại thấy đau đớn thế này.
Và rồi, hai bàn tay của mẹ và tôi được nhẹ nhàng tách ra bởi cha.
"Haine là một thằng đàn ông. Sẽ phải đến lúc nó bước ra thế giới bên ngoài để chứng minh giá trị của nó. Và hôm nay là ngày đó. Nếu em là mẹ nó, hãy chúc mừng vì Haine sẽ bắt đầu một cuộc sống mới... Haine."
"Vâng, thưa cha." (Haine)
"Con có lẽ không nhớ, nhưng hồi con 1 tuổi, có hôm con tự nhiên biến mất, Mẹ con và ta đã cố gắng tìm kiếm con trong vô vọng, nhưng chúng ta đã không thể tìm được con ngay cả khi trời đã tối, và chúng ta đã tưởng là đã quá muộn."
"..."
"Tuy nhiên, ngay lúc trời vừa sập tối, con trở về nhà. Con quay về nhà một mình. Như là con vừa mới tham quan xong và trở về vậy. Từ đó, mẹ con trở nên cực kì lo lắng, nhưng mà, ta thì ngược lại, thấy rất ấn tượng.'Thực hiện một chuyến phiêu lưu như thế khi con chỉ mới 1 tuổi, rồi mai sau khi con lớn thì cuộc phiêu lưu đó sẽ ở mức độ nào?' là những gì mà ta đã nghĩ."
Cha đặt cả hai tay lên vai tôi.
"Nếu là về ta và mẹ con, thì không cần lo lắng. Con không phải là một thằng đàn ông chỉ sống bám vào một ngôi làng nhỏ. Hãy đi và khám phá thế giới bên ngoài. Hãy nghĩ rằng sự việc lần này là một cơ hội để làm việc đó."
Nói rồi, cha ôm tôi bằng cả hay tay.
Đối với linh hồn của Hắc Thần, đây chỉ là một cơ thể đã vô tình được chọn để có thể hạ thế xuống thế giới mặt đất, nhưng, đối với tôi hiện tại, những người này không nghi ngờ gì nữa... cha mẹ tôi.
18 năm nay, tôi đã nhận được sự yêu thương, được dạy nhiều thứ và được nuôi lớn bởi họ.
Tôi không thể nào nghỉ rằng mối quan hệ này của tôi với họ chỉ là một thứ vô nghĩa.
"Cha, mẹ,... con yêu hai người." (Haine)
Tôi ôm cha và mẹ, lần đầu tiên trong đời, tôi đi đến một nơi mà họ không có ở đó.
Ngay lúc này, tôi lại lần nữa nhận ra rằng... Tôi đã bị linh hồn của Hắc Thần nhập vào, nhưng trước đó, tôi là một con người... Tôi là Kuromiya Haine.
---
Trans: Lemon
Sẽ thả bom vào ngày 1/1/2021, nhân dịp năm mới. Còn nếu thắc mắc vì sao không thả vào nô-en thì là mị bận hẹn hò với gấu nhá :))