Chương 3: Quang Hiệp Sĩ.
---
"Guha?!" "Ogeh?!" "Uboo?!"
Những hiệp sĩ mặc giáp từng người một văng đi.
Thật là vô nghĩa khi đi đánh những đối thủ mặc thứ giống áo giáp, nên nếu bạn sử dụng chính trọng lượng của họ để ném họ đi, bọn họ sẽ ngã xuống đất và nếu cộng thêm trọng lượng của của áo giáp, thì sẽ khiến họ đối mặt với địa ngục.
Dựa trên cách bọn họ ngã xuống, họ còn có thể bị gãy cổ và chết chưa kịp ngáp, nên tôi đã chỉnh tư thế một chút để tránh trường hợp đó xảy ra.
"Cha! Con sẽ để mẹ lại cho cha!" (Haine)
"Hiểu rồi! Nhưng con..."
Tôi đưa mẹ lại cho cha, và cứ như thế, tôi xông thẳng về phía trước.
Bình thường, đây là tình huống mà chúng ta nên trốn đi và quan sát sự việc, nhưng vì chúng tôi đã rời khỏi chỗ trốn rồi, nên không còn cách nào khác ngoài đối đầu với bọn họ.
Với một cái liếc thì tôi có thể thấy có khoảng 50 hiệp sĩ. Nếu tôi cân hết đám này một mình, tôi sẽ bị họ đạp cho nát bét bằng số lượng.
Vậy thì, nghiền nát kẻ chỉ huy là quan trọng nhất.
Tên hiệp sĩ nhìn nghiêm trọng có vẻ như hắn ta hơn mấy tên khác một bậc và đã ra lệnh cho bọn họ vài phút trước.
Nhắm đến mục tiêu, tôi chạy thẳng đến chỗ hắn.
"Đội trưởng! Coi chừng!"
"?!!! Cái quái?! Cái gì đang diễn ra vậy?!"
Bên kia hình như đã nhận ra sự kì lạ, và người đã hành động như thể mình cao quý lắm bỗng trở nên bối rối.
"Mấy kẻ ngốc các ngươi đang làm cái gì thế?! Nghiền nát kẻ xấc xược đang chạy đến đây nhanh! Nhân danh Quang Nữ Thần!!"
Nghe lệnh, một số hiệp sĩ cố cản đường tôi, nhưng tôi né hết bọn họ, và có lúc tôi đấm lại, rút ngắn khoảng cách với tên hiệp sĩ được gọi là đội trưởng.
"Uwaaa!!! Đừng có lại gần đây!!"
Tên đội trưởng có vẻ hoảng loạn. Hắn ta vội vàng vứt đi thanh kiếm trong tay, và thay thế nó là, rút một con dao găm được vắt trên lưng quần.
(?! Hắn ta định làm gì?)
Nếu đối đầu kẻ thù cận chiến, bình thường thì việc có một thanh kiếm dài là một lợi thế.
Và, thằng cha này ném nó đi và đổi sang con dao găm chắc chắn không hề có hiệu quả khi dùng như một vũ khí.
Hành động bí ẩn này đã sớm được giải đáp.
Ngay lúc hắn chĩa con dao về phía tôi, lưỡi dao sáng lên.
"[Thánh Quang Đạn][note26299]"
"Cái gì?!" (Haine)
Một mũi tên[note26300] đã được bắn ra từ con dao, tôi diễn tả thế có đúng không nhỉ?
Dù gì thì, đó là tia sáng bay nhanh như một mũi tên. Nếu cái đó mà trúng thì, sẽ khá là tệ.
"Guh!"
Cánh tay của tôi va chạm với mũi tên ánh sáng, và tôi đánh bật nó ra.
Đúng là, tôi phải ngừng chạy và tạm thời đứng yên một chỗ.
"Wa?!! Ngươi đánh bật được [Thánh Quang Đạn]? Vô lí..."
Tên đội trưởng, người đã bắn mũi tên đó, há hốc mồm ngạc nhiên.
"Sức mạnh mà Quang Nữ Thần đã ban tặng cho chúng ta, Hoàng Hôn hiệp sĩ đoàn[note26302]... [Thánh Quang Đạn] chứa thánh năng trong nó... đã bị đánh bật bởi một tên ăn mày quê mùa sao. Không thể nào!"
"Tại sao một con ngươi lại sử dụng Quang năng[note26301] chứ? Tôi không hiểu được, nhưng..." (Haine)
Tôi hơi ngạc nhiên nên đã vô tình sài một chút Hắc năng[note26303].
"Đừng có đi nói xấu về vùng quê khi mấy người đi xâm chiếm làng người ta!!" (Haine)
Trận chiến tiếp tục.
Tôi rút ngắn khoảng cách với tên đội trưởng, người đã hoàn toàn bối rối.
"Hiiih!! Đừng lại đây!! [Thánh Quang Đạn]! [Thánh Quang Đạn]! [Thánh Quang Đạn]! [Thánh Quang Đạn]! [Thánh Quang Đạn]! "
Rơi vào hoảng loạn, hắn ta bắn đi những mũi tên ánh sáng như điên, nhưng cũng bởi vì thế mà chúng không trúng đích.
Đã không cần phải đánh bật chúng nữa, tôi chỉ cần né đi thôi, và tôi đi vào tầm đánh một cách dễ dàng,
"Kết thúc rồi." (Haine)
Và rồi, khi tôi chuẩn bị đấm khuôn mặt đang run rẩy của tên đó--
Thứ gì đó đã dừng tôi lại.
Không phải là tên thủ lĩnh đang hoảng loạn.
"A-Anh hùng-dono?!"
Là thứ mà tên đội trưởng đã thốt ra.
Người đã xuất hiện và chen ngang giữa tôi và tên đội trưởng là một người mặc một bộ áo giáp sáng chói, nhưng mà, cảm giác về cô ta hoàn toàn khác.
Nó cho thấy sự hoa lệ.
Một cô gái xinh đẹp.
---
Trans: Lemon
Tí nữa thì quên mất là sắp đến thời hạn một tuần nên đăng thêm một chương~