Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hôm sau Cố Thanh Đồng dậy sớm. Sáu giờ, cô đi một mình vào trong Chu Trang, không có ồn ào của ban ngày, lúc này Chu Trang được bao phủ bởi một tầng sương mù dày, lượn lờ vấn vít.
Cố Thanh Đồng tiện tay chụp cảnh sáng sớm của Chu Trang, gửi cho ai đó.
Chắc lúc này anh vẫn chưa dậy.
Vào trong Chu Trang khoảng nửa giờ cô liền quay gót trở về, tiện thể giải quyết bữa sáng. Cô ăn sáng ở một quán ăn, uống một cốc đậu nành, ăn một, hai oa dán.
Oa dán: Một loại ăn vặt nổi tiếng của người Hán, hình dáng mỗi nơi khác nhau.
Tâm tình tốt thì ăn gì cũng ngon. Ngay cả thành phố xa lạ này cũng đẹp đẽ nhường nào.
Lúc trả tiền, Cố Thanh Đồng không cẩn thận va nhẹ vào một người đàn ông trung niên. Cô hơi cau mày, nói với người đàn ông câu: “Xin lỗi!” Người kia không nói không rằng, chỉ hơi liếc một cái rồi bước ra ngoài.
Đến lúc cô về khách sạn, không tìm thấy di động mới phát hiện ra vấn đề.
Ầy, đần đến thế là cùng. Điện thoại và ví tiền bị người ta lấy mất rồi. Cố Thanh Đồng vô cùng buồn bực.
Hơn tám giờ, lớp cô chuyển tới Đồng Lý. Lúc xuống xe cô không thể không nhắc nhở học sinh chú ý tiền bạc thêm lần nữa.
Buổi sáng Lâm Mặc Tuân vừa ăn sáng vừa xem điện thoại, xem ảnh cô gửi tới, hình ảnh ấm áp lòng người.
“Mặc Tuân, xem gì vậy?” Mẹ Lâm hỏi: “Lúc ăn cơm rất ít khi con xem điện thoại.”
Lâm Mặc Tuân bỏ điện thoại xuống, suy đi ngẫm lại: “Ảnh của một… Người bạn gửi tới. Cô ấy đang du lịch ở Chu Trang.”
Mẹ Lâm nói: “Chu Trang à, lúc con chưa được sinh ra, mẹ từng đi một lần rồi, lúc ấy vẫn chưa quy hoạch, cầu nhỏ, nước chảy, con người, sự yên lặng di nhân. Bây giờ hơi thở của thương mại nặng quá.”
Lâm Mặc Tuân mỉm cười, hình như cô ấy chơi rất vui, trên wechat rất nhiều ảnh chụp, có cả ảnh chụp chung với học sinh. Thật ra thì không có gì thay đổi, kiểu tóc của cô hiện tại giống hệt trước kia, kiểu xoăn đơn giản.
Sáng nay Lâm Mặc Tuân không ra ngoài, ở trong phòng một mình.
Mẹ Lâm mang trà lên cho anh thì thấy anh đang cầm điện thoại, hình như điện thoại vẫn chưa được kết nối, chân mày anh dần nhíu lại.
Nhất thời trong lòng anh bất chợt trống rỗng, tựa như nghỉ hè năm đó, cuối cùng anh cũng bấm dãy số điện thoại vẫn luôn khắc sâu trong lòng, song điện thoại di động cứng ngắc chỉ truyền đến giọng nói máy móc: “Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi đã tắt máy.”
Lâm Mặc Tuân để điện thoại xuống, vừa quay đầu thì thấy mẹ mình. Mẹ Lâm đi tới để chén trà xuống, thần sắc Lâm Mặc Tuân đã khôi phục lại trạng thái bình tĩnh.
“Sao vậy?”
Giọng điệu anh lạnh nhạt: “Không sao.”
Sao Mẹ Lâm có thể không hiểu con trai của mình, nếu anh không nói bà sẽ không hỏi nữa. “Đúng rồi, Nguyên Đán mợ và Nhạc Nhạc đến nhà mình chơi.” Ánh mắt mẹ Lâm hơi phức tạp.
“Còn một tháng nữa.” Lâm Mặc Tuân đáp.
“Đúng vậy, bao giờ thì hạng mục của con ở đại học C kết thúc?”
Lâm Mặc Tuân trầm ngâm: “Tháng ba năm sau.” Giọng anh có chút buồn bã.
Ba giờ chiều, anh lái xe ra cửa.
Mẹ Lâm nhìn ba Lâm ngồi trên ghế salon: “Lần này con trai ông trở lại cứ là lạ sao ấy? Đang yên đang lành lại từ chối hai trường đại học ở Bắc Kinh, tự ý chọn đại học C. Không thấy lạ sao?”
Ba Lâm không ngước mắt: “Có à? Bản thân tôi lại thấy Mặc Tuân… hoạt bát hơn trước kia.”
“Hoạt bát? Mới có ông nghĩ ra được từ này.” Mẹ Lâm buồn bực, Mặc Tuân trầm mặc quá mức, thật là lo lắng!
Bên kia Cố Thanh Đồng lo lắng đến trưa, nghĩ đến giấy tờ trong ví, thật là mệt mỏi cả tâm tư lẫn sức lực. Còn có liên lạc trong điện thoại nữa, chẳng may có người cầm điện thoại của cô đi lừa đảo thì cô thật là nghiệp chướng nặng nề.
Trên đường về, cô đành bấm bụng than thở. Thật ra thì chủ yếu nhất là lo lắng về anh, không liên lạc được với cô.
Thẫn thờ ngắm hoa khắp Đồng Lý, sau đó là quay về. Cuối cùng bình an trở lại trường, sớm hơn thời gian đã tính nửa giờ. Hoàn thành nhiệm vụ, cô thở ra một hơi, sau đó vẫy tay tạm biệt học sinh. Cô cầm túi của mình chuẩn bị trở về ký túc.
Đột nhiên ven đường vang lên tiếng còi xe, cô hơi liếc về phía… Xe của Lâm Mặc Tuân, trái tim cô không khỏi thót lên một cái. Lúc đi tới anh đã mở cửa xe.
Cố Thanh Đồng lên xe theo phản xạ có điều kiện. Lâm Mặc Tuân cầm túi trong tay cô, để vào ghế sau, đôi mắt nhanh chóng chuyển động trên mặt cô.
Vừa ngồi xuống cô đã nghĩ tại sao bản thân lại nghe lời như vậy. Trong đầu không khỏi quanh quẩn câu nói kia: Một ngày không gặp như cách ba thu. Đuôi mắt cô trộm liếc anh một cái.
“Làm mất điện thoại rồi à?” Anh quay đầu lại, bình tĩnh hỏi cô.
Khuôn mặt cô lập tức hiện vẻ đau khổ: “Vâng, bị mất lúc ăn sáng.”
Lâm Mặc Tuân lẳng lặng nhìn cô, ánh mặt trời len qua cửa sổ vào trong xe, ấm áp rọi vào người cô, tôn lên làn da cô càng thêm trắng nõn. Nhất thời làm suy nghĩ của anh như rơi vào xoáy nước.
Cố Thanh Đồng không nghe anh nói gì bèn quay đầu lại thì bắt gặp đôi mắt của anh, nhất thời không kịp thu lại cảm xúc. Cô chỉ cảm thấy tim đập chậm một nhịp, lời ra đến khóe miệng lại không biết nói gì.
May mà Trần Nhượng gọi điện tới.
“Lâm Mặc tuân, bọn tôi tới rồi, chỉ thiếu cậu thôi. Với cả hôm nay có mang người nhà của cậu đến không?” Trần Nhượng ồn ào.
Lâm Mặc Tuân đáp lại một câu: “Các cậu chơi trước đi, tôi đến ngay.” Sau đó anh không nói thêm gì nữa, cúp điện thoại.
“Là Trần Nhượng.” Anh nói với cô: “Bọn họ đến rồi.”
Cố Thanh Đồng chợt nhớ lại chuyện này: “Không phải bảo là thứ sáu à?”
Lâm Mặc Tuân khởi động xe: “Anh bảo em là thứ sáu không có thời gian rồi mà.”
“Ý!” Cố Thanh Đồng mở to hai mắt.
Lâm Mặc Tuân đột ngột giơ tay ra, hơi nghiêng người về phía cô, ánh mắt cô thẳng tắp dừng trên tay anh, hô hấp khó khăn, cảnh vật lấp lánh bất định.
“Ừm, Thanh Đồng!”
“Sao ạ?”
“Anh chỉ định giúp em thắt dây an toàn thôi, chẳng phải em nói cảnh sát giao thông đại học C kiểm tra rất chặt sao.” Khóe môi anh hơi cong lên.
Khuôn mặt Cố Thanh Đồng dần nóng lên. Lại bị đùa giỡn.
Đến khách sạn, lúc xuống xe cô nói: “Làm sao bây giờ, em không mang quà cho họ.”
Lâm Mặc Tuân nhìn thoáng qua túi xách của cô: “Không cần tặng họ.”
“Không được đâu.” Cố Thanh Đồng yếu ớt nói: “Trong wechat của em bọn họ cũng khen mấy câu.”
“Mỗi lần anh ở Mỹ về đều mang quà cho họ.” Anh bình thản nói: “Không sao đâu.”
Cố Thanh Đồng không nói gì nữa. Lúc đi vào đại sảnh quán rượu, đột nhiên cô nghĩ ra đó là anh đưa, không phải cô đưa. Hai ta còn chưa phải người một nhà đâu.
Tối nay Trần Nhượng mời hai bàn, đều là bạn học lớp mười.
Lâm Mặc Tuân và Cố Thanh Đồng vừa bước vào thì bên kia liền trêu chọc: “Úi, cuối cùng cũng trông ngóng được hai cậu.”
“Cố Thanh Đồng, đi Chu Trang có vui không?”
Cố Thanh Đồng lắc đầu một cái: “Không vui.”
“Mình xem wechat của cậu thấy hình như cậu vui lắm mà.”
“Thật ra thì đều là nhìn du khách thôi. Toàn người với người, mỏi mắt lắm.”
Lâm Mặc Tuân ngồi xuống cạnh cô, đưa cho cô một chén nước ấm. Người vừa định ngồi xuống cạnh cô bất động, mọi người không khỏi hơi liếc Lâm Mặc Tuân, người này ra tay nhanh chóng, mãnh liệt thật.
Nhân viên phục vụ bắt đầu mang thức ăn lên, mọi người từ từ ngồi xuống.
Cố Thanh Đồng ngồi bên phải cô dâu, Lâm Mặc Tuân ngồi bên phải cô.
Vừa bắt đầu mọi người liền bắt Lâm Mặc Tuân tự phạt một chén vì đến ngày họp thì anh đổi lại. Lâm Mặc Tuân không từ chối, tự phạt một chén.
“Chén tiếp theo cậu và Cố Thanh Đồng đều phải uống, bắt bọn này đợi lâu.”
Lâm Mặc Tuân nhướn mày nhìn người đối diện, khóe mắt Cố Thanh Đồng nhìn thẳng tới, cô toan bưng chén lên thì Lâm Mặc Tuân kéo tay cô lại, “Không sao, em uống được.”
Lâm Mặc Tuân uống liên tục hai chén. Nhất thời không khí nổ tung. “Lớp trưởng, tửu lượng tốt.”
“Lớp trưởng là của đại diện môn, đến tớ còn ghen tỵ đây này.”
“Tiếc thay cậu là con trai.”
Mọi người cười ầm cả lên.
Vợ Trần Nhượng thầm thì với Cố Thanh Đồng: “Hóa ra lần trước cô không nhận hoa cưới của tôi là do hoa đã có chậu.”
Cố Thanh Đồng đành úp mở ậm ừ một tiếng.
“Thật ra tôi ngạc nhiên lắm, Trần Nhượng bảo Lâm Mặc Tuân rất lạnh lùng, bình thường anh ta cũng vậy với cô à?”
Không, không lạnh tí nào. Ngược lại rất ấm áp.
Cố Thanh Đồng từ tốn đáp. “Tùy vào từng người thôi.”
Vợ Trần Nhượng co quắp khóe môi, lặng lẽ ăn một miếng đồ ăn.
Cố Thanh Đồng thấy Lâm Mặc Tuân vẫn đang uống rượu cùng các bạn bèn kéo tay anh. Lâm Mặc Tuân hơi xoay đầu lại, mặt mày đỏ bừng: “Không sao.”
“Cố Thanh Đồng, cậu nói gì với lớp trưởng vậy? Mọi người đều là bạn học, nói nghe chút đi.”
Lâm Mặc Tuân thản nhiên mở miệng: “Không thể nói với người ngoài.”
“CAO!” Có người kích động: “Có ai giải thích xem rốt cuộc đây là tình huống gì thế này?”
Lâm Mặc Tuân chỉ cười, không nói.
“Để ý sẽ biết, người anh em, uống rượu đi.” Mấy người Trần Nhượng lại bắt đầu uống rượu, có lúc sẽ không kiêng dè gì mấy người phụ nữ, nói mấy câu trêu ghẹo.
Ăn xong, mấy người kia lại càng hưng phấn.
Lâm Mặc Tuân lên bàn, chỉ trong mười mấy phút bọn họ đã thua sạch. Lâm Mặc Tuân cười, “Tối nay uống nhiều rượu, đầu óc choáng váng.”
“Có thể xin đổi người không? Cố Thanh Đồng, cậu lên đi?”
Cố Thanh Đồng lắc đầu liên tục: “Mình không giỏi toán.”
Vì cậu không giỏi toán nên mới bảo cậu lên.
Trước khi đi, mọi người đều nhất trí ý kiến, không bao giờ đánh bài với Lâm Mặc Tuân nữa, sau này tìm Cố Thanh Đồng đánh, kiếm lại món hời từ Cố Thanh Đồng.
Mãi hơn mười giờ mới tàn cuộc. Cố Thanh Đồng không che giấu nổi mệt mỏi trên gương mặt, nhưng tinh thần lại vô cùng tốt.
Sau khi lên xe, cô mới được bàn luận, thỏa nỗi ước mong, “Bài cuối của Trần Nhượng cũng đẹp nhưng đáng tiếc thay, đáng tiếc thay.”
“Hì hì, anh là một đánh ba, giỏi hơn ba em nữa.”
Lâm Mặc Tuân nhìn nụ cười lúm đồng tiền của cô, nhẹ nhàng nói: “Ừ, sau này có cơ hội thì thử sức với ba em.”
Cố Thanh Đồng thuận miệng: “Gặp trưởng bối vẫn sớm.”
Lâm Mặc Tuân sửng sốt, hiển nhiên là bị cô chẹn họng.
Ánh mắt Cố Thanh đồng dần di chuyển, lại tiếp tục di chuyển: “Chuyện đấy, kỹ thuật đánh bài của anh giỏi lắm…”
Lâm Mặc Tuân lặng thinh.
Cố Thanh Đồng nắm tay lại: “Có cơ hội, có cơ hội.”
- Hết chương -
Tập tin gởi kèm: