Yêu Vương Quỷ Phi

quyển 1 chương 8: cổ ngữ có câu

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Nhã Vy

Beta: Tiểu Ngọc Nhi

Vương đồ tể ôm con trai bị rắn độc cắn lao đến, Vương Thông lúc này ý thức đã mơ hồ, môi tím ngắt, hấp hối.

Đoan Mộc Tranh để Vương đồ tể thả người xuống giường trúc xong, liền luôn tay chữa trị. Đoan Mộc Thần mặc dù trong lòng kích động, nhưng cũng biết bây giờ không phải lúc để dây dưa, không cẩn thận chậm trễ chữa trị cho nhóc béo này, hại nó đi đời nhà ma, thì tội của hắn sẽ rất to.

Hắn đứng bên cạnh, chăm chú nhìn Đoan Mộc Tranh, giống như sợ y sẽ biến mất, hơn nữa, từ trong mái tóc rối bù kia, hắn rốt cuộc cũng tìm được dấu vết quen thuộc.

Trong lòng hắn thầm run rẩy, không thể tưởng tượng được đại ca tư thái phong độ trác tuyệt lại biến thành bộ dáng chán chường như vậy, khiến hắn nhìn mà mũi chua xót, hốc mắt hơi nóng, có chút muốn khóc.

Bảy năm trước, hắn cũng mới chỉ là một đứa nhỏ tám tuổi, bây giờ nhớ lại chuyện năm đó đều mơ mơ hồ hồ, nhưng hắn vẫn nhớ rõ bộ dáng của đại ca, mỗi lần nhìn đại ca hắn đều mừng rỡ cùng ngưỡng mộ từ đáy lòng, đến nay cảm giác ấy chưa từng vì thời gian mà biến mất, ngược lại càng sâu đậm.

Phụ thân hắn lúc hắn hai tuổi đã chết ở chiến trường, cho nên trong trí nhớ, hắn cơ hồ không có bộ dáng của phụ thân. Đại ca mười lăm tuổi của hắn giống như phụ thân chăm sóc hắn lớn lên, cũng làm cho hắn cảm thấy, bộ dáng của phụ thân cũng giống như đại ca.

Loại chấp niệm này vừa xuất hiện, đến bây giờ cũng chưa từng biến mất.

Đại ca là niềm kiêu ngạo của gia tộc, thậm chí là niềm kiêu ngạo của toàn bộ Đại Viêm, nhưng mà kiêu ngạo ấy bảy năm trước đột nhiên đã biến mất, một trận biến cố kia, cơ hồ khiến triều đình Đại Viêm rung chuyển kịch liệt.

Những năm gần đây, bất kể là Hoàng Thượng, hay người trong nhà đều chưa từng buông tha việc tìm kiếm đại ca, thời gian trước, hắn nghe nói gần đây có một người hư hư thực thực giống đại ca, lúc đấy hắn đứng ngồi không yên, chạy khỏi kinh thành, bên tai còn vọng lời của mẫu thân trước khi đi.

Người nói, con không nghe lời nhất định đòi đi, vậy mẹ liền nói cho con biết, lần này nếu con tìm không được đại ca trở về, thì con cũng không được về! Nếu dám về, chân trái bước vào cửa mẹ liền đánh gãy chẫn trái của con, đùi phải bước vào cửa mẹ liền đánh gãy đùi phải của con!

Những năm gần đây, bọn họ cơ hồ đã lật tung Đại Viêm mấy lần, bên ngoài Đại Viêm cũng không thiếu lần tìm người, mỗi lần nghe nói có người tương tự đại ca, đều dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới, những mỗi lần luôn là kỳ vọng rồi thất vọng trở về.

Không nghĩ tới vận khí của hắn lại tốt như vậy, lần đầu tiên ra ngoài tìm kiếm, đã thực sự tìm được người rồi. Chỉ là những gì hắn chứng kiến, lại khiến cho hắn khó có thể chấp nhận.

Hắn bỗng nhiên ngẩng đầu hít một hơi thật sâu, bình ổn tâm tình kích động, sau đó xoay người cười tủm tìm nhìn về phía hai tiểu bằng hữu đứng bên cạnh.

Đoan Mộc Điềm vô ý thức lui về phía sau một bước, song một bàn tay đột nhiên rơi xuống vai nàng, khẽ kéo, thoáng cái liền lôi nàng tới, bị lôi qua còn có Đoan Mộc Cảnh vẫn đang ngơ ngác bởi câu nói kia của Đoan Mộc Thần.

“Cháu trai cháu gái ngoan, đi, tiểu thúc đưa các cháu đi trau dồi tình cảm!”

Hắn cứ như vậy mang theo một cháu trai một cháu gái đi ra ngoài, Đoan Mộc Điềm cũng không giãy dụa, không biết là không muốn giãy dụa hay là biết rõ mình không phải đối thủ của người này nên không thèm lãng phí sức lực.

Đoan Mộc Tranh đang trị độc cho Vương Thông động tác trên tay hơi ngừng lại, dưới mí mắt thoáng cái như có gì đó im lặng xẹt qua.

Đoan Mộc Thần dẫn hai đứa nhỏ ra cổng chính, để bọn chúng ngồi trong sân xong, hắn cũng ngồi xổm xuống, nhìn Đoan Mộc Cảnh nói: “Tiểu Cảnh, cháu có ấn tượng gì với ta không?”

Bảy năm trước, nó cùng lắm chỉ mới ba tuổi, bảy năm qua đi, chuyện trước kia e rằng sớm đã không còn chút ấn tượng nào.

Lại không ngờ Đoan Mộc Cảnh nghe vậy nhẹ gật đầu nói: “Nhớ rõ, cháu vẫn nhớ rõ chuyện khi đó.”

Đoan Mộc Thần sững sờ, đột nhiên sắc mặt thay đổi, dùng sức nắm tay hắn, nói: “Tiểu Cảnh, mẹ của cháu …”

“Chết rồi.” Đoan Mộc Cảnh chậm rãi nói nhỏ, thần sắc bình tĩnh, nhưng đôi mắt lại hơi u ám, thấp giọng lẩm bẩm nói, “Cháu nhớ được mẹ chảy rất nhiều máu, nói mẹ không sống nổi, bảo chúng cháu nhanh chạy đi. Về sau cha một mực mang theo cháu và muội muội chạy, rồi liền tới đây.”

Đoan Mộc Điềm kinh ngạc nhìn hắn, không ngờ hắn vẫn có thể nhớ rõ ràng như vậy, lúc ấy hắn cũng chỉ chưa quá ba tuổi mà thôi.

Là thiên phú dị bẩm, hay là vì chuyện năm đó quá kích thích hắn, cho nên trong tâm hồn nhỏ bé vẫn chôn sâu tại đó không cách nào xóa nhòa?

Đoan Mộc Thần cũng lộ ra vẻ bất ngờ, đáy mắt nhanh chóng xẹt qua chút đau lòng, rồi lại trở về bộ dáng cười hì hì không đứng đắn, đưa tay chỉ chỉ mình hắn, hỏi: “Vậy cháu cũng nhớ rõ tiểu thúc ta rồi?”

Đoan Mộc Cảnh gật đầu, lại lắc đầu.

“Ách, Tiểu Cảnh, cháu gật đầu rồi lắc đầu, là có ý gì?”

“Nhìn có chút quen mắt, nhưng mơ hồ không ấn tượng lắm.”

Mặc dù chỉ vỏn vẹn như vậy, nhưng Đoan Mộc Thần vẫn cười cong mắt, rồi cũng không tiếp tục dây dưa chủ đề này, quay đầu nhìn cháu gái đứng bên kia, từ đầu đến cuối vẻ mặt hờ hững, bảy năm nay hắn cũng là lần đầu tiên gặp mặt, lúc trước cũng không biết nàng là cháu trai hay cháu gái, hay thậm chí có tồn tại hay không cũng không thể xác định được.

Hắn cười như nắng xuân rực rỡ, nhìn kĩ, lại giống như có chút bỉ ổi, tiến tới trước mặt Đoan Mộc Điềm, nói: “Cháu gái à, hiện giờ cháu nói tên của cháu cho thúc biết được không? Ai ai, ta nói nha, cháu cho tới bây giờ mặc kệ thúc hỏi thế nào cũng không chịu nói. Đây là vì không biết ta là thúc thúc của cháu, hay là cháu cố ý không muốn cho thúc biết hả?”

“Chính thúc cũng không có báo tên trước?”

“Ách, được được được, việc này là thúc không đúng, thúc đây không phải là cảm thấy hai tiểu gia hỏa các cháu nhìn quen mắt, lại nghe đồn gần đây có người giống đại ca, nên nghĩ sợ nói tên sẽ dọa các cháu chạy mất hay sao?” Hắn không đếm xỉa giải thích, tròng mắt chuyển loạn tròn tròn nhanh như chớp, còn nói thêm, “Nhưng mà, cháu gái à, cháu vừa rồi dám gạt ta nói cháu họ Mộc! Cháu có biết Đoan Mộc gia chúng ta có tổ huấn, đại trượng phu hành tẩu ở giang hồ, đi không đổi tên ngồi không đổi họ hay không?”

“Cháu là tiểu nữ tử.”

“Ách…”

Đoan Mộc Cảnh đứng bên cạnh, nghe đến đó liền nhịn không được “phì” cười, muội muội của hắn bình thường hơi hờ hững không thích nói chuyện, nhưng tư duy lại nhanh nhẹn, mồm miệng lanh lợi, người bình thường căn bản nói không lại nàng.

Đoan Mộc Điềm quay đầu nhìn hắn, nói: “Ca ca, muội đói.”

Đoan Mộc Cảnh vội vàng gật đầu, nhìn nàng, sắc mặt tràn đầy sủng nịnh, ôn nhu nói: “Huynh đi làm cơm tối, vừa nãy đã chuẩn bị kha khá rồi, rất nhanh là xong.”

Quả thực đã chuẩn bị kha khá rồi, nếu không phải Vương đồ tể ôm Vương Thông xông tới, nếu không phải đột nhiên xảy ra chuyện Đoan Mộc Thần, thì bây giờ chắc cũng đã ăn xong rồi.

Hắn quay người vào phòng bếp, thấy thế, Đoan Mộc Thần không khỏi trừng mắt, nhìn cháu gái thần sắc trong trẻo lạnh lùng, lại nhịn không được, tâm ngứa ngáy muốn trêu chọc nàng.

“Ta nói cháu gái à, chuyện nấu cơm này, chẳng lẽ không phải do con gái làm sao?”

“Ai quy định?”

“Cổ ngữ có câu, con trai tránh xa nhà bếp…”

“Cổ ngữ có câu, chỉ có nữ tử và tiểu nhân là khó nuôi! Cháu là nữ tử, cũng là tiểu nhân.”

“…”

(TNN: ở đây là Điềm Điềm chơi chữ nhé, ‘tiểu nhân’ trong tục ngữ ý chỉ kẻ bỉ ổi hẹp hòi, còn ‘tiểu nhân’ trong câu của Điềm Điềm ý chỉ người nhỏ bé.)

Đoan Mộc Điềm lành lạnh liếc hắn một cái, bỗng nhiên quay người nói với ca ca đang bận rộn trong phòng bếp: “Ca ca, huynh chỉ cần chuẩn bị phần cơm cho ba người chúng ta như ngày thường là được, không cần để ý người thừa rảnh rỗi kia làm gì. Chỉ xin ngủ lại một đêm thôi, cũng không nói muốn lấp đầy bụng.”

Đoan Mộc Cảnh không khỏi mỉm cười, gật đầu, nói: “Được.”

Thần công tử lúc này mới kinh hãi, nhào tới, bắt lấy Đoan Mộc Điềm đang định quay người đi không biết làm cái gì, vẻ mặt tràn đầy bi phẫn nói: “Một đêm hai món, tùy tiện rau dưa cũng được mà cháu gái! Lại nói, chúng ta hiện tại là quan hệ thế nào chứ? Cháu chẳng lẽ nhẫn tâm bỏ mặc thúc ruột mình, đợi tới sáng mai liền để thúc đói khổ lạnh lẽo đuổi ra ngoài cửa sao?”

Hắn xem như đã hiểu, trong nhà này, đương gia chủ mẫu chính là cháu gái mà hắn đang ôm trong ngực, đắc tội ai cũng không thể đắc tội nàng.

Cổ ngữ có câu: Thà đắc tội quân tử, cũng không thể đắc tội tiểu nhân.

Huống chi cháu gái hắn đây là nữ tử cùng tiểu nhân hợp thể, càng không thể đắc tội dù chỉ một chút!

Từ nhà chính phía sau đi ra hai người, Vương đồ tể ôm con trai đã tỉnh, độc tính hình như đã được giải, thiên ân vạn tạ với Đoan Mộc Tranh, hoàn toàn đã không còn vẻ hung hăng càn quấy, ngang ngược vô lí ngày hôm qua.

Đoan Mộc Tranh ngay cả mí mắt cũng không nâng, chỉ lạnh lùng nói: “Cũng không phải rắn độc gì lợi hại, chỉ là bị trì hoãn lâu một chút, sau khi trở về nghỉ ngơi cho tốt, hai ngày sau sẽ không có việc gì.”

“Dạ dạ dạ, đa tạ Đoan Mộc đại phu. Cái kia… cái kia, chuyện ngày hôm qua đều là ta không tốt, ngài ngàn vạn lần đừng để trong lòng. Hôm nay ta mang tiểu tử này về trước, ngày mai lại tới cảm tạ ngài.”

Đoan Mộc Tranh không có nửa điểm phản ứng, đối với Vương đồ tể cũng không phải là xem nhẹ, không để ý tới hay miệt thị như ngày hôm qua nữa, quanh đây, ai mà không biết Đoan Mộc đại phu tính tình chất phác lãnh đạm?

Vương đồ tể ôm con trai về nhà, Đoan Mộc Tranh đứng ở cửa nhà chính, chậm rãi quay đầu nhìn về phía Đoan Mộc Thần.

Đoan Mộc Thần lúc này chợt thu hồi vẻ tươi cười, buông Đoan Mộc Điềm, tới trước cửa phòng, ngẩng đầu nói với Đoan Mộc Tranh: “Đại ca, huynh…”

Lời vừa nói ra, Đoan Mộc Tranh liền đột nhiên ra tay, động tác lặng yên không một tiếng động, phong trì điện sát, căn bản còn không thấy rõ động tác của ông, Đoan Mộc Thần đã bị điểm huyệt, đứng im không thể động đậy.

“Phụ thân?” Đoan Mộc Điềm cũng không bất ngờ, nhìn ông nghi hoặc nói.

Ông tiện tay bắt lấy Đoan Mộc Thần chỉ có thể chuyển loạn con mắt, cúi đầu nói với con gái: “Cơm tối các con ăn trước, không cần chờ cha.”

Nói xong cũng không đợi con gái trả lời, liền ôm Đoan Mộc Thần đi ra khỏi sân, bóng dáng nhanh chóng biến mất.

Đoan Mộc Điềm giật mình sững sờ nhìn phía bóng người xa xa, không biết nghĩ cái gì, chậm rãi hạ mi mắt, khóe miệng khẽ cong lên, vẽ ra một độ cong dường như vô cùng sung sướng.

Đoan Mộc Cảnh lúc này từ trong phòng bếp thò đầu ra, hỏi: “Muội muội, đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“Không có việc gì, phụ thân cùng tiểu thúc ra ngoài rồi, nói chúng ta ăn cơm trước, không cần chờ.”

Truyện Chữ Hay