Yêu Vương Quỷ Phi

quyển 1 chương 10: xoa bóp

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Nhã Vy

Beta: Tiểu Ngọc Nhi

Trong bóng tối, bỗng nhiên vang lên một tiếng thét, âm thanh thê lương, tựa như gào khóc thảm thiết.

Khó có được hôm không uống rượu, Đoan Mộc Tranh đứng bên cửa sổ trong nhà chính, nhìn ra cảnh đêm vô biên bên ngoài, không biết nghĩ gì, nghe âm thanh này không khỏi nâng mi, nhưng sau đó quay người, cất bước ưu nhã nhẹ nhàng, đi đến nằm lên giường, nhắm mắt ngủ.

Trong gian phòng cách xa nhà chính kia, Đoan Mộc Thần nằm lỳ trên giường, trên lưng là Đoan Mộc Điềm nửa mặt thiên sứ nửa mặt ma quỷ, nàng một tay gác qua cổ hắn, một tay để sau ót hắn, nhẹ nhàng nhéo một cái, lập tức tiếng vang “rắc rắc” không dứt một hồi truyền ra từ cổ Thần công tử, đồng thời còn có tiếng thét chói tai.

“Áaaaaa~~”

Đoan Mộc Điềm như không nghe thấy, buông tay, nửa ngồi nâng một chân lên, đem đầu gối giẫm vào lưng hắn, hai tay túm tay phải của hắn lên, dùng sức kéo một phát, xoay tròn một cái, tiếng xương cốt răng rắc liên tiếp vang lên.

Thần công tử lại há mồm, định hét, thì chợt có một mảnh vải không biết từ đâu ra nhét vào miệng, ngăn tiếng thét của hắn xuống cuống họng.

Hắn trợn mắt nhìn. Đã thấy tiểu gia hỏa Đoan Mộc Cảnh nhu hòa hiền lành nhìn hắn, nhỏ nhẹ nói: “Tiểu thúc, thúc kiên nhẫn một chút, thủ pháp này của muội muội tuy hơi đau đớn, nhưng hiệu quả lại tốt vô cùng. Không chỉ giảm bớt tổn thương trên người nhanh hơn, mà còn cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm thoải mái. Thúc thấy đau đớn khó nhìn thì cứ kêu lên đi, có điều đừng cắn đầu lưỡi.”

Thần công tử thật sự cảm động đến rơi nước mắt, thì ra đứa cháu nhỏ này sợ hắn đau quá thét lên sẽ không cẩn thận cắn phải đầu lưỡi, thật sự là đứa trẻ ngoan, thật là đứa cháu nghe lời, thật sự là… ta nhổ vào!

Vì sao hắn lại cảm thấy tiểu tử ôn nhuận này cười đến âm hiểm như vậy?

Vì sao hắn cảm thấy, những lời hợp tình hợp lý này… Kỳ thật chỉ là vì nó không muốn bị ma âm làm thủng màng nhĩ?

Thần công tử nổi giận, hắn cảm thấy đây đúng là hổ xuống đồng bằng bị chó bắt nạt mà!

Đang muốn nhổ miếng vải rách trong miệng ra, thì đúng lúc này, tiếng “răng rắc” lại đột nhiên vang lên, theo tiếng vang đó chính là đau đớn kịch liệt trên bả vai.

Hắn cảm thấy vai của hắn nhất định đã bị xẻ ra rồi.

Thần công tử trợn mắt, mô hôi lạnh “ào” một cái liền xông ra.

Nha đầu kia, nàng tuyệt đối là mượn công trả thù tư, trả thù hắn vừa rồi nói tên nàng không dễ nghe!

Mà Đoan Mộc Điềm lúc này đã đứng dậy, một chân đạp trên ván giường, chân còn lại thì giẫm nát lưng hắn, mắt cá chân nhấn một cái, sức mạnh lập tức phát đến mũi chân, sau đó nhanh chóng di chuyển từ sau gót lên, dùng sức dẫm mạnh.

“Răng rắc” một tiếng, Thần công tử lập tức toàn thân cứng đờ, sau đó chậm rãi xụi lơ, thân thể còn run lẩy bẩy không ngừng.

Eo… của hắn a~~~~~!

Đoan Mộc Cảnh đứng bên bỗng giật giật khóe miệng, trong mắt nhanh chóng xẹt qua vẻ “thật đau”, tựa như hắn đã từng cảm thụ qua, cũng chỉ có một lần duy nhất bị chà đạp như thế thôi, giật bắn người, rùng mình một cái.

Có điều lúc làm xong cảm giác quả thực vô cùng thoải mái, giống như ngay cả linh hồn cũng trở nên nhẹ nhàng hơn, nhưng về sau muội muội không còn chỉnh gân cốt cho hắn như thế nữa, nói là tuổi quá nhỏ, xương cốt mới bắt đầu phát triển, không nên động tý là chỉnh lại, lần đó nếu không phải hắn va chạm bị thương đầy người trở về, thì nàng cũng không động thủ.

Hắn cũng không biết muội muội học được những thứ này ở đâu, song mỗi lần hỏi, câu trả lời của nàng đều là trời sinh đã có, dần dà hắn cũng không hỏi nhiều, giống như tập mãi thành quen rồi.

Coi như nàng khác hẳn với những người bình thường, trời sinh bất đồng với người khác, dù sao bất kể thế nào, nàng vĩnh viễn vẫn là muội muội của hắn không thay đổi!

Một phút sau, Đoan Mộc Thần công tử xụi lơ trên giường chỉ còn có thể hừ hừ, có điều không thê thảm như lúc đầu, hiện giờ hắn cảm thấy toàn thân rất thoải mái, ngay cả đau đớn bị đại ca đánh lúc trước, cũng đã giảm hẳn.

Hắn cảm thấy cả người hiện tại như đang phiêu phiêu mềm nhũn trên mây, khiến cho hắn thầm nghĩ cứ nằm sấp như vậy mà ngủ cũng được, không cần đứng dậy nữa.

Đoan Mộc Điềm trèo qua người hắn bước xuống giường, đi ra ngoài lau sạch hết mồ hôi trên người, cũng không để ý tới ai nữa, leo lên giường đi ngủ.

Ngày hôm sau, vẫn là nắng xuân rực rỡ, một ngày cuối thu, thôn Tam Trạch cũng không vì nhiều hơn một Đoan Mộc Thần không rõ lai lịch mà thay đổi, thay đổi chính là sáng sớm Đoan Mộc Điềm vừa tỉnh lại liền thấy một khuôn mặt tươi cười sáng lạn dị thường, hơn nữa trong lúc nàng thay quần áo, rửa mặt, ăn điểm tâm, thân ảnh đỏ chót này cứ lướt qua lướt lại trước mắt nàng.

“Tiểu thúc, có chuyện gì sao?” Rốt cuộc nhịn không được, Đoan Mộc Điềm buông bát đũa nhìn hắn hỏi, bằng không nàng rất nghi ngờ sẽ bị hắn nhìn chằm chằm đến mức ăn không tiêu.

Thần công tử lập tức giống như toàn thân không xương, bay đến bên cạnh nàng, nửa tì lên mặt bàn, đem một tay ra trước mặt nàng, cười đến mức không thấy mắt mũi nói: “Tiểu Điềm Điềm, tay thúc rất đau, cháu giúp ta ấn vài cái đi?”

“…”

Hắn xưng hô như thế khiến lông mao toàn thân nàng dựng đứng, nhịn không được rùng mình một cái, sau đó cúi đầu cầm đũa bới cơm, lạnh lùng nói: “Thúc là con nít hả?”

Sét đánh giữa trời quang a~

Thần công tử ngay lập tức giống như bị nện cho thương tích đầy mình, hắn lại bị đứa cháu gái gần bảy tuổi thuyết giáo, còn nói hắn là con nít!

Mặc dù tuổi hắn quả thực không lớn lắm, cùng lắm mới chỉ mười lăm tuổi, còn là thiếu niên vừa dậy thì, nhưng dù sao, hắn cũng là thúc thúc của nàng nha, là chú ruột nha!

Ngượng ngùng thu tay về, đôi mắt hắn xoay tròn, thò tay ôm nhẹ lấy nàng, cười tủm tỉm nói: “Tiểu Điềm Điềm, cháu hôm nay định đi đâu? Làm gì?”

“Lên núi, hái thuốc.”

“…Không còn chuyện gì nữa hả?”

“Thúc cảm thấy thế nào?”

Thần công tử trừng mắt nhìn, lại đảo mắt nhìn chung quanh một lượt, rốt cục bất đắc dĩ tiếp nhận một sự thật, đây không phải là kinh đô phồn hoa, trước mặt hắn cũng không phải công tử thiên kim quý tộc nhà cao cửa rộng.

Nghĩ đến đó, hắn bỗng nhiên không nhịn được hốc mũi cay cay, ai nói người trước mắt hắn không phải công tử thiên kim quý tộc nhà cao cửa rộng? Ai có thể nói? Ai dám nói?

Đoan Mộc Tranh lúc này đờ đẫn từ trong phòng đi ra, bộ dáng vừa tỉnh ngủ còn mơ mơ màng màng, Đoan Mộc Điềm cùng Đoan Mộc Cảnh quay đầu nhìn ông, cùng nói: “Phụ thân.”

Đoan Mộc Thần cũng quay đầu, nhưng thần sắc vui cười chợt thu lại, nói: “Đại ca, cho dù huynh tình nguyện ở nơi nghèo khó kham khổ này, nhưng huynh có thể nghĩ cho Tiểu Cảnh cùng Điềm Điềm hay không? Bọn nó còn nhỏ như vậy, thậm chí còn chưa bắt đầu tiếp xúc với thế giới này, huynh nhẫn tâm để hai đứa ở nơi này hồ đồ sống qua ngày với huynh sao?”

Động tác ngồi xuống của Đoan Mộc Tranh thoáng dừng lại, rồi lại như không có việc gì điềm nhiên ngồi xuống, đờ đẫn nói: “Ta không ngăn cản, nếu hai đứa đồng ý về với đệ, thì cứ việc đi.”

“Đại ca, sao huynh có thể nói vậy? Bọn nó còn nhỏ như thế, huynh là phụ thân, những năm này chúng đều sống với huynh, quen thuộc với huynh, bọn nó làm sao có thể đồng ý để huynh một mình mà về với đệ chứ?”

Đoan Mộc Tranh đờ đẫn, không trả lời.

Đoan Mộc Thần càng nhíu chặt mày, nói: “Đại ca, sao huynh lại thành ra bộ dáng chán chường như vậy, nếu đại tẩu dưới suối vàng mà biết…”

“Câm miệng!” Đoan Mộc Tranh đột nhiên ngẩng đầu lạnh lùng nhìn Đoan Mộc Thần, ánh mắt đờ đẫn bấy lâu đột nhiên trong phút chốc bắn ra hai tia sáng lăng lệ ác liệt, như kiếm sắc bén, nghiêm nghị sinh uy, khiến cho người ta không dám nhìn thẳng.

Đoan Mộc Thần giật mình, há miệng, hừ nhẹ một tiếng trừng mắt, rồi nhìn về phía Đoan Mộc Điềm, trưng ra khuôn mặt tươi cười, dụ dỗ nói: “Tiểu Điềm Điềm, tiểu thúc mang cháu đi kinh thành được không? Chỗ đó xinh đẹp phồn hoa thú vị, tạp khúc đấu nghệ cái gì cũng có, nếu cháu ngại những thứ này không vui, tiểu thúc còn có thể dẫn cháu đi đổ xúc xắc, đấu dế chơi chim, nếu vẫn không thấy thú vị, thì tự cháu nói ra một cái, tiểu thúc nhất định làm cho cháu.”

“…” Hắn đây là muốn bồi dưỡng nàng thành phế vật quần là áo lượt như hắn sao?

Đoan Mộc Tranh ở bên nghe, sắc mặt cũng không khỏi biến thành màu đen. Hắn mặc dù không yêu cầu con gái là người ôn lương hiền thục tiểu thư khuê các, nhưng cũng không hi vọng nàng thành thiên kim chơi bời lêu lổng, phế vật quần là áo lượt bất cần đời.

Đoan Mộc Thần căn bản không nhìn sắc mặt mọi người, nói xong lại chuyển mắt đến trên người Đoan Mộc Cảnh, nói: “Tiểu Cảnh à, cháu còn nhớ tổ mẫu không? Lão nhân gia mấy năm nay đều lẩm bẩm tên cháu, cháu có muốn theo tiểu thúc về vấn an người không?”

Truyện Chữ Hay