Yêu Vương Báo Ân

chương 3: trấn khuyết khâu, núi thiên lang

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Viên Hương Nhi đi trên con đường nhỏ hoang dã, sắc trời dần dần tối sầm lại. Đèn đuốc trong thôn trang sau lưng đã không còn thấy được nữa, cả con đường trước mắt là một mảnh hỗn độn lờ mờ.

Nam nhân bên người nàng dường như không có ý định dừng chân nghỉ ngơi. Trong đêm đen yên tĩnh, giữa núi rừng hoang vu có thể nghe rõ tiếng bàn chân hai người giẫm lên cành lá khô, phát ra vài tiếng vang nhộn nhạo cách cách.

Đêm đen dày đặc, cáo khóc chim gào, đốm lửa chập trùng, cây đen đậu bóng, phảng phất giống như trong bóng tối có vô số thứ kinh khủng tồn tại ẩn núp, lặng lẽ thăm dò bước đi của hai người.

Viên Hương Nhi có chút sợ hãi. Nàng biết trên thế giới này thực sự tồn tại những sinh linh kỳ lạ, cho nên nàng càng sợ hãi kiểu đi lại giữa trời đất hoang vu thế này.

Thần kinh Viên Hương Nhi căng thẳng, lo lắng từ góc tối nào đõ sẽ đột nhiên xuất hiện một con yêu ma, nhảy ra há cái mồm to đỏ lòm như bồn máu mà nuốt lấy nàng.

Nàng chưa tròn bảy tuổi, tay trói gà không chặt, bên người cũng không có ai quen thuộc, chỉ có một vị sư phụ vừa mới quen mấy canh giờ.

Chính xác hơn mà nói, nàng thậm chí còn không biết cái người là sư phụ này có phải con người chân chính hay không.

Viên Hương Nhi lặng lẽ ngẩng đầu nhìn nam nhân đang nắm tay mình. Hắn mặt mày tuấn lãng, da dẻ trắng muốt, phong thần như ngọc. Dưới ánh trăng sao yếu ớt, nhìn hắn càng lộ ra vẻ không chân thật.

Hắn liệu có phải cũng là yêu quái hay không?

Vừa nghĩ như vậy, Viên Hương Nhi lập tức dựng tóc gáy.

Dư Dao dừng bước, nhìn đồ đệ nhỏ nhu thuận đi theo bên mình nãy giờ. Đồ đệ chỉ khoảng sáu, bảy tuổi, chắc đã mệt mỏi, có lẽ cũng sợ hãi. Dù sao đồ đệ mới chỉ nhỏ xíu như vậy mà thôi.

"Có phải Hương Nhi đang sợ hãi hay không?" Dư Dao ngồi xổm trước người Viên Hương Nhi, ấm áp trấn an: "Không có việc gì, có sư phụ ở đây, bọn hắn cũng không dám đi ra!"

"Bọn hắn" là chỉ những cái gì?

Viên Hương Nhi run run nhìn hắn. Nếu nàng nói cho hắn biết nàng đang sợ hắn nhất thì cũng không tốt lắm.

Dư Dao móc ra từ trong ngực áo một tấm bùa. Dạng giấy vàng chữ đỏ làm bùa chú ở thế giới này rất phổ biến, được dân chúng sử dụng phổ biến ở các loại trường hợp, dù là kết hôn mai táng, chữa bệnh làm nhà.. đều thấy có người thành kính tới cầu bùa về, dùng để đeo bên mình, hoặc đốt lấy tro hòa vào nước uống.

Nhưng từ trước đến nay Viên Hương Nhi không cảm thấy bọn chúng có tác dụng gì.

Thậm chí có đôi khi, nàng còn thấy mấy cái tiểu yêu tinh kia cầm những lá bùa mang danh ép tà trừ quỷ này xem như cây bài mà chơi đùa.

Tấm bùa trong tay Dư Dao cũng giấy vàng mực đỏ như vậy, nhưng lúc hắn vừa lấy ra khỏi ngực áo, Viên Hương Nhi liền thấy nó không giống bình thường. Giờ khắc này ở trong mắt nàng, những nét vẽ màu chu sa đỏ thắm kia như có linh khí lưu chuyển, liễm diễm linh quang, trong một trương giấy màu vàng nho nhỏ nhưng lại ẩn ẩn lộ ra lực chấn nhiếp kinh người.

Ngón tay Dư Dao thon dài, linh xảo thuần thục gấp lá bùa thành một hình tam giác tiêu chuẩn, lại đem bùa cài vào bên lưng Viên Hương Nhi. Cũng không biết có phải tác dụng tâm lý hay không mà bên hông nàng bỗng chốc truyền đến cảm giác ấm áp. Gánh nặng trong lòng Viên Hương Nhi lập tức được giải trừ, cũng cảm thấy an tâm.

"Con.." Dư Dao ngồi xổm trước mặt nàng, không biết mấy lời tiếp theo phải nói như thế nào. Hắn chưa từng thu nạp đồ đệ bao giờ, không biết rõ lắm phải ở chung với đồ đệ nhỏ như vậy ra sao.

"Con nguyện ý gọi ta là sư phụ sao?"

"Sư phụ." Viên Hương Nhi trả lời nhanh chóng, không có chút áp lực nào, đương nhiên là cũng không có nhiều thành ý. Nàng không có quan niệm sư đồ thâm căn cố đế của thời đại này. Đối với nàng mà nói, việc quan trọng duy nhất mà mình cần cân nhắc là làm thế nào để thân thể nhỏ tuổi này của mình có thể an ổn sông sót trên thế gian.

Thế nhưng Dư Dao lại rất hài lòng, hắn vươn tay sờ sờ đầu nàng:

"Nhà của sư phụ cách nơi này cũng không quá xa, để tránh cho sư nương ở nhà chờ lâu sốt ruột, Hương Nhi vất vả một chút, đi cùng vi sư suốt đêm có được không?"

"Có thể. Ta đều nghe sư phụ." Hương Nhi ngọt ngào nhu thuận trả lời.

Chỉ cần ngươi không đột nhiên biến thành đại yêu quái, một ngụm liền nuốt ta vào, thì cái gì ta cũng có thể nghe ngươi.

Dư Dao cực kỳ cảm động, hắn thường nghe thấy mấy đạo hữu phàn nàn rằng dạy đồ đệ vất vả cỡ nào, phiền phức ra sao. Nhưng đồ đệ nhỏ của hắn sao lại có thể ngoan ngoãn đáng yêu như vậy.

"Lên đây, vi sư cõng con đi."

Hắn xoay người, đưa lưng cho tiểu đồ đệ vừa ngoan lại vừa hiểu chuyện.

Viên Hương Nhi ghé vào lưng hắn.

Đường xa, đêm đã tối đen thăm thẳm, sao lên lấp lánh đầy trời.

Dư Dao đi lại cực kỳ vững vàng, tựa như có loại quy luật bước đi đặc biệt, khiến cho Hương Nhi rất nhanh buồn ngủ. Bây giờ nàng lại cảm thấy sư phụ không phải là yêu quái. Những đại yêu quái kia đều bay tới bay lui, nàng chưa từng gặp qua đại yêu quái nào lấy tư thái đàng hoàng của nhân loại mà đi bộ đường xa như thế.

Có suy nghĩ như vậy nên Viên Hương Nhi cũng thả lỏng thân thể. Rốt cuộc thân thể này của nàng cũng còn nhỏ, không chịu nổi mệt nhọc quá độ, trong quy luật lắc lư nhẹ nhàng di chuyển mà dần trở nên mơ hồ..

Lưng của người này rất rộng, trên thân tựa hồ mang hương vị nước biển mặn mặn, khiến người từ nhỏ sống ở thành phố gần biển như Viên Hương Nhi ở kiếp trước cảm thấy càng quen thuộc và an tâm.

Viên Hương Nhi cứ như vậy, giữa sự lung la lung lay của bước chân sư phụ, ngọt ngào mơ một giấc mộng.

Trong giấc mộng, nàng trở về tuổi thơ, trở lại quãng thời gian mình tựa hồ đã quên mất. Ở nơi đó có người đàn ông thành thục điềm tĩnh, Viên Hương Nhi không nhớ rõ mặt mũi người đó. Mẹ lúc đó cũng lộ ra nụ cười hiền dịu hiếm thấy với nàng. Chú kia đưa nàng cùng mẹ đến công viên giải trí lớn nhất thành phố, vui chơi thỏa thích cả một ngày, đến tận khi trời tối, thành phố đã sáng đèn, chú ấy cõng nàng ở trên lưng, chậm rãi đưa nàng trở về nhà giữa những ánh đèn lung linh như sao trời sà xuống.

Khi đó, Viên Hương Nhi nghĩ đây có lẽ chính là cảm giác mà cha mang lại. Nàng hi vọng nụ cười ấm áp của mẹ cùng tấm lưng vững chãi của cha sẽ không biến mất. Thế nhưng ngày thứ hai nàng tỉnh lại, tất cả đều trở về nguyên trạng. Không thấy lưng vững chãi của cha, nàng vẫn ngủ ở trong căn phòng vừa xa hoa, vừa trống trải, mẹ cũng trở nên ngày càng lạnh lùng, ngày càng vội vàng với công việc.

Đêm dài chẳng biết đã qua từ lúc nào, sắc trời đã sáng rõ. Viên Hương Nhi mở to mắt, phát hiện mình vẫn là cô bé trung cổ bảy tuổi, vẫn dựa trên tấm lưng lung lay của sư phụ đã cõng nàng đi đường suốt một đêm.

Vì là mùa hè, nên sáng sớm đã cực kỳ oi bức. Trên đầu Viên Hương Nhi cũng không biết xuất hiện một cái mũ trúc rộng vành màu xanh méo mó từ lúc nào. Nàng ghé vào trên lưng người kia, mở to mắt nhìn qua những khe hở của mũ nan, thấy những tia nắng lắc lư nhảy nhót trên mặt cỏ. Nàng bỗng cảm thấy mình đã ở thế giới này làm qua nữ nhi, cháu gái cùng muội muội tỷ tỷ, vậy làm thêm một cái chức đồ đệ cũng không sao.

Nàng trượt từ trên lưng Dư Dao xuống, thấy tấm lưng mình ghé vào ngủ cả đêm ướt đẫm mồ hôi. Sư phụ khoát tay áo lên lau mồ hôi lấm tấm trên trán, lấy ra một ấm nước đen treo bên hông cho nàng uống nước.

Dư Dao ban đầu còn có diện mạo siêu thoát phàm tục, bây giờ đổ mồ hôi đầm đìa liền dần dần biến đổi, trở nên chân thực hơn, mang đầy đủ hương vị của một con người giữa chốn nhân gian khói lửa.

Viên Hương Nhi nhẹ nhàng gọi: "Sư phụ."

Hai chữ này rất nhẹ, nhưng đã mang theo vài phần chân tâm thật ý. Đáng tiếc là Dư Dao nghe không ra khác lại trong đó, hắn chỉ cảm thấy đồ đệ nhỏ mới thu nhận này đã mềm mại đáng yêu, lại ngoan ngoãn nghe lời, thật sự là dễ dạy bảo.

Trước mắt hai người hiện lên một dòng suối nhỏ, nước suối róc rách chảy về phía đông. Trên mặt suối có một cây cầu đá lớn bắc ngang qua, nhìn qua cầu đá sang phía bên kia sẽ thấy một trấn nhỏ đông đúc náo nhiệt, đây chính là Trấn Khuyết Khâu.

Khuyết Khâu là một trấn nhỏ có từ lâu đời trong lịch sử, phía nam trấn là dãy núi Thiên Lang địa thế hiểm trở. Một dòng suối lớn từ bên trong núi non trùng trùng điệp điệp chảy ra, vờn quanh trấn nhỏ, xuôi về hướng đông.

"Nhà sư phụ ở ngay trấn này." Dư Dao giới thiệu với Viên Hương Nhi. Hắn nắm tay nàng đi qua mặt cầu đá rộng, đi vào chốn phàm trần huyên náo.

"Tiên sinh trở về rồi! A, đây là con gái nhà ai, dáng dấp nhìn thập đẹp!"

"Ái chà, tiên sinh thu nạp đồ đệ đây à, vậy cần phải chúc mừng tiên sinh."

"Đây là cá vừa mới bắt lên từ trong suối, đang muốn đưa đến nhà cho tiên sinh nếm chút cá tươi, nhưng lại sợ quấy rầy nương tử nghỉ ngơi. May là ở đây lại bắt gặp tiên sinh, tiên sinh nhận lấy mang về nhà đi!"

"Tiên sinh hôm nào rảnh rỗi nha? Nhà ta vừa có trưởng tôn, muốn tới nhờ tiên sinh ban thưởng cho nó cái danh tự."

"Bà nương nhà ta gần đây ngủ không ngon, đều nói là ngủ mê ngủ mệt, muốn mời tiền sinh tới ban thưởng một cái bùa nước."

Dọc theo đường đi, bất luận người có thân phận cao thấp như thế nào đều đối đãi với Dư Dao mười phần nhiệt tình cùng tôn trọng, mà Dư Dao dường như cũng quen thuộc với chuyện như vậy, đối đáp cực kỳ tự nhiên.

Cầu đá là lối ra vào duy nhất của trấn. Trên cầu có vô số người buôn bán lớn nhỏ, lui tới ghé qua. Hai bên đầu cầu có không ít gánh hàng rong, hàng kim chỉ, hoa quả ẩm thực, còn có gánh xiếc giang hồ biểu diễn.. nhìn cực kỳ náo nhiệt.

Tất cả những điều này đối với Viên Hương Nhi đều rất mới mẻ. Sau khi nàng xuyên không sống lại, nàng luôn ở trong thôn nhỏ dân làng thưa thớt, lần này là lần đầu tiên nàng chứng kiến phiên chợ cổ đại nhiều hoạt động lạ mắt như vậy.

Đang lúc Viên Hương Nhi vui vẻ, nàng đột nhiên dừng bước, lôi kéo tay áo Dư Dao.

"Sao vậy?" Theo ánh mắt của nàng, Dư Dao nhìn về phía trước.

Trong đám người chen chúc ở đầu cầu có một thân ảnh cao hơn bá tánh bình thường nửa thân người, hắn mình to đầu nhỏ, toàn thân đen nhánh, trên mặt có một đôi mắt dựng thẳng. Hắn đứng bên cạnh trụ cầu, khom người duỗi cái đầu đen sì ra nhìn một quầy hàng bán bánh gạo ngọt, bên trên quầy hàng đang bày những chiếc bánh gạo ngọt ngào trắng phau, vẫn còn đang bốc hơi nóng hổi, mùi thơm nức mũi.

Ông lão bán bánh cười nhẹ nhàng với người đi đường, lớn tiếng rao hàng, hoàn toàn không nhìn thấy thân ảnh dường như sắp đè lên trên đầu mình kia.

Dư Dao nở nụ cười, đồ đệ nhỏ của hắn quả nhiên giống với quẻ tượng bói ra, có thiên phú bất phàm, tuổi còn nhỏ đã có thể mở mắt Âm Dương, là hạt giống tốt để kế thừa y bát của mình.

"Yêu quái này tên là Mị, mình đen như mực, dáng hình cổ quái, nhưng tính tình nó khá hiền lành, nó thích đi lại hòa nhập vào bình dân bách tính, nhưng hầu như không bao giờ quấy nhiễu mọi người, Hương Nhi không cần chú ý đến."

"Sư phụ, người cũng nhìn thấy giống ta sao?" Viên Hương Nhi cảm thấy sư phụ có lẽ cũng giống như mình, cũng có thể thấy được những vật kia.

Xem ra, ít nhất thì sư phụ còn tốt hơn nhiều so với Ngô đạo bà thích giả thần giả quỷ.

Những yêu ma nho nhỏ kia đã sinh hoạt ở bên cạnh họ nhiều năm như vậy, thế nhưng chỉ có một mình mình có thể nhìn thấy bọn chúng, cho nên từ trước đến nay nàng chỉ có thể im lặng giấu giếm ở trong lòng.

Cuối cùng thì lần này nàng cũng không cần giả vờ giả vịt ngụy trang nữa, có thể tùy ý mà nói ra. Chuyện này khiến Viên Hương Nhi rất vui vẻ.

"Vâng, ở thôn Viên Gia của chúng ta cũng có nhiều loại tiểu yêu quái kỳ kỳ quái quái, mặc dù chúng nghịch ngợm một chút, nhưng hầu hết bọn chúng cũng không có ác ý với con người." Nàng nói cho Dư Dao nghe chút kinh nghiệm của mình.

"Yêu ma khác con người. Tính tình của bọn chúng là không biết chừng mực, không người kiềm chế. Hai tộc đã phân chia thành hai giới mà sống, hầu như không còn quấy rối lẫn nhau. Nhưng cũng nhiều lúc sẽ có đại yêu quái nhất thời hứng khởi lên làm hại nhân gian, khiến con người khó lòng phòng bị."

Dư Dao nhìn về phía núi Thiên Lang trập trùng sau lưng Trấn Khuyết Khâu. Nơi đó đã từng là sào huyệt của yêu tộc thượng cổ Thiên Lang. Mặc dù bây giờ tộc Thiên Lang đã không còn tồn tại trên thế gian này, nhưng ở sâu phía bên trong núi vẫn còn có nhiều đại yêu ma cực kỳ đáng sợ.

"Hương Nhi, con phải nhớ kỹ, mặc dù chúng ta ở lại chân núi, nhưng cũng không thể tùy tiện đi vào sâu trong núi Thiên Lang, lại càng không thể trêu chọc những đại yêu quái sống lâu trong đó. Trong số bọn hắn có một ít đại yêu ma mà ngay cả sư phụ cũng khó có thể đối phó được."

Tâm tình Viên Hương Nhi lúc này đang rất tốt, cực kỳ dễ bảo dễ nghe. Nàng nhìn thoáng qua phía núi xanh liên miên, gật đầu kiên quyết: "Vâng, ta sẽ không đi trêu chọc bọn chúng."

Hai thầy trò đi dọc theo con đường lát đầy phiến đá xanh trong thị trấn, đi qua khu vực phồn hoa đông đúc nhất, phòng ốc hai bên đường cũng dần dần trở nên thưa thớt.

Mùa hè, thời tiết thường thay đổi thất thường. Lúc nãy bầu trời còn nắng chói chang, trong nháy mắt mây đen liền kéo đến, sấm chớp rền vang, ào ào một tiếng liền mưa như trút nước.

Người đi đường nhốn nháo chạy đi tránh mưa, Dư Dao cũng cầm mũ rộng vành đội lại lên đỉnh đầu Viên Hương Nhi, duỗi tay bế nàng lên chạy về phía trước.

"Hương Nhi không phải lo, đã về đến nhà rồi, chính là căn nhà trước mắt." Hắn duỗi tay chỉ cho Hương Nhi nhìn.

Viên Hương Nhi đỡ vành nón tre, nhìn xuyên qua màn mưa về phía trước

Cuối con đường đất nhỏ có núi xanh ngăn lại. Một tòa nhà tường ngói gạch xanh nho nhỏ như ẩn như hiện ở dưới chân núi. Tòa nhà xây theo lối tiểu viện, có tường bao quanh. Bên trong tường viện đầy những cây tùng xanh trúc rủ, dù không xa hoa nhưng lại có vẻ thanh nhàn tự tại.

Hai sư đồ còn chưa chạy tới nhà thì cánh cổng bỗng mở ra, một đôi tay ngọc thon dài tinh tế bung dù trúc xuất hiện sau cổng viện.

Tác giả có lời muốn nói: Khác mới mọi người nghĩ, sẽ không có quá trình học thuật chậm rãi, nữ chính sẽ lớn lên trong phút chốc, nam chính lúc đó cũng sẽ xuất hiện thôi.

Truyện Chữ Hay