“Sư phụ ta không có nhà.”
Viên Hương Nhi trả lời thực ngắn gọn, không nói chuyện gì dư thừa. Nữ nhân này đột nhiên xuất hiện khiến nàng thập phần kiêng kị. Sư phụ tuy rằng rời đi nhiều năm, nhưng sân viện này bởi vì lưu lại hơi thở của sư phụ, còn chưa từng có một con yêu ma nào dám chủ động tới gần, càng không cần phải nói là yên lặng không tiếng động mà xâm nhập.
Sân ngoài cửa lớn ở dưới mái hiên có kính bát quái mà Viên Hương Nhi treo lên, đuổi ma trừ yêu trấn trạch. Nhưng nữ nhân này có thể không kinh động mình mà tiến vào, đủ để biết nàng đạo pháp cao cường.
“Không ở sao? Vậy xin hỏi khi nào hắn trở về? Ta có thể ở đây chờ hắn.” Thời điểm nữ nhân này nói chuyện còn khẽ cúi đầu vô cùng khiêm tốn có lễ.
Viên Hương Nhi âm thầm đánh giá nàng, thấy nàng dung nhan tú lệ, tóc mai vấn chỉnh tề, thần sắc cô đơn, một thân quần áo trang điểm chỉnh tề, từng cử chỉ lộ ra lễ nghi quy phạm tốt đẹp, hoàn toàn giống một nương tử nhân loại phú quý. Bởi vì quá mức giống người, lại thiếu hụt sự linh động của người sống, ngược lại cho người ta một loại cảm giác sợ hãi.
“Ta cũng không biết khi nào hắn trở về, ngươi vẫn nên về trước đi.”
Viên Hương Nhi vừa nói, một bên lặng lẽ lui ra phía sau một bước, ngón tay phía sau người âm thầm rút ra một tấm bùa. Một bàn tay ôm lấy tiểu lang trên bàng, đem hắn lui về phía sau, đánh thủ thế kêu hắn trở về phòng.
Nam Hà nhảy xuống phía sau người nàng, xoay người gắt gao nhìn chằm chằm nữ nhân kia. Nếu Viên Hương Nhi có mắt sau lưng, nàng sẽ phát hiện giờ phút này trong mắt tiểu lang mang theo một loại hưng phấn khó tả, nóng lòng muốn thử, dã tính khát vọng khiêu chiến cường địch.
“Ta tới thật nhiều lần, đều không cảm nhận được hơi thở của hắn.” Nữ nhân nghiêng gương mặt nhìn cây cây ngô đồn đã rụng hết lá, giống như đang chìm trong hồi ức, “Tiên sinh đã đáp ứng ta, phong ấn ta năm sẽ thả ta ra. Tại sao tiên sinh lại không tới?”
Viên Hương Nhi chớp chớp mắt, căn bản không biết nàng đang nói gì. Sư phụ bất ngờ rời đi, không dặn dò nàng chuyện gì, cũng không lưu lại thứ gì cho nàng.
Mặt trời lên cao, đột nhiên nổi lên sương mù, che đi nhật nguyệt, sương xám mông lung, trong chố lát đã không nhìn rõ thứ gì, mộ dấu vết cũng khó có thể nhìn thấy.
Cây cối trong viện cây mất đi dáng vẻ ban đầu, vặn vẹo thân thể giương nanh múa vuốt lao lên. Chúng nó duỗi nanh vuốt sắc nhọn, uốn lượn hướng về phía nàng.
Bên trong mù, chỉ có nữ tử gương mặt tái nhợt cùng váy áo tinh xảo hoa mỹ không chịu ảnh hưởng, vẫn rõ ràng có thể thấy được, nàng vươn cánh tay trắng nõn, vuốt ve nhánh cây màu đen bên người
“Ta vẫn luôn ở dưới gốc cây chờ, chờ tiên sinh tới huỷ bỏ phong ấn. Hắn vì sao không tới? Chẳng lẽ hắn cũng giống như nhân loại, học được cách lừa gạt rồi?”
Thời điểm nàng nói lời này, bốn phía xuất hiện vô số chạc cây, hóa thành ma trảo che trời lấp đất đánh tới Viên Hương Nhi phương.
Viên Hương Nhi biến kiếm chỉ, lấy một tấm kim quang thần chú phù, trong miệng niệm tụng chú ngữ, “Thiên địa Huyền Tông, vạn khí căn nguyên, kim quang tốc hiện, hàng ma trừ yêu, cấp tốc nghe lệnh!”
Hoàng phù bay lên, kim quang xán xán, hiện ra một hư ảnh kim giáp thần linh, vị thần linh này có ba mặt bốn cánh tay, cầm trong tay là kim khuyết thần kính, nộ mục sinh giận, uy phong lẫm lẫm.
Hắn nâng linh quang bảo kính lên, trên mặt kính bắn ra một đạo kim quang, bổ đôi sương mù dày đặc, những bóng cây đen nhánh quỷ mị không chỗ dung thân liền hóa thành khói đen tiêu tán.
Kim quang đánh vào trên người yêu ma, nữ tử da thịt trơn bóng dưới kim quang chiếu rọi nhìn Viên Hương Nhi thần sắc lạnh nhạt, giống như không hề sợ hãi.
Đôi môi anh đào kia chậm rãi hướng về phía thần linh quỷ dị mà vặn vẹo khép mở, từ trong miệng phun ra độc rắn. Đôi mắt thu thủy hiện ra con ngươi dựng đứng, mà nửa thân dưới hóa thành đuôi rắn màu trắng.
Đuôi rắn di chuyển, đầu người giơ cao, sáu con mắt mở ra, trong sương mù dày đặc bắn ra bạch quan.
Hư ảnh của kim giáp thần bị bạch quang loạn quét cũng dần dần phai nhạt, cuối cùng biến mất vô tung.
Viên Hương Nhi xoay người liền chạy, nàng có thể kích phát pháp quyết cùng bùa chú, hiển nhiên không đối phó được yêu ma này. Mà đại hình trận pháp cùng phù chú cần thời gian chuẩn bị.
Tuy rằng mấy năm nay nàng cũng có tu tập công phu luyện thể dưỡng khí, nhưng cận chiến không phải sở trường của nàng, khẳng định cũng không phải đối thủ của đại yêu này, vẫn là chạy trốn còn thực tế chút.
Đặc biệt là nguyên hình của đối phương là loài bò sát máu lạnh mà Viên Hương Nhi ghét nhất, cái đuôi to màu trắng kia khiến nàng sinh ra sự chán ghét, toàn thân nổi da gà.
Nhưng chạy còn chưa được hai bước, đột nhiên lại phát hiện tiểu lang mà nàng cho rằng đã sớm chạy thế mà còn ở phía sau mình, hắn nhe răng xù lông bộ dáng tùy thời chuẩn bị xông lên.
Mà đuôi rắn được bao phủ bởi lớp vảy cứng đã quất tới.
Viên Hương Nhi trong lòng thầm mắng một tiếng, nhảy tới ôm lấy tiểu lang vào lòng, đồng thời trở tay vội vàng tung ra một tấm bùa hộ mệnh.
Chỉ trong nháy mắt, đuôi rắn đã quét đến chỗ nàng. Bùa hộ mệnh ong một tiếng tạo ra một lá chắn kim sắc, Viên Hương Nhi chỉ cảm thấy một lực phản lại, trời đất quay cuồng, lăn đến một bên. Nàng đầu óc choáng váng đứng dậy, nhìn thấy linh quang của bùa hộ mệnh đã biến mất.
Vội vàng cúi đầu nhìn nhìn tiểu mao cầu trong ngực, thấy hắn không làm sao, nhưng cánh tay nóng rát đau đớn, lật lại mới biết lúc ngã bị chà xuống đất rách da, nhìn qua máu chảy đầm đìa.
Viên Hương Nhi không kịp mắng tiểu lang không nghe lời kia, giơ tay ném ra một tấm bùa thần phượng, một con hỏa phượng đỏ đậm xuất hiện, há mồm phun ra minh hoả nóng rực, bức lui xà yêu.
Nam Hà bám vào cánh tay Viên Hương Nhi, cúi đầu nhìn đôi tay ôm mình bảo vệ ở trong ngực.
Cái tay kia vốn dĩ trắng nõn lại xinh đẹp, thỉnh thoảng liền trêu chọc mình. Ngón tay linh hoạt khẽ di chuyển là có thể biến ra một món ăn kì lạ thơm ngon. Nếu là cầm pháp khí thì có thể phát ra lực lượng cường đại.
Chính mình đã vô số lần muốn cắn đứt xé nát đôi tay này, nuốt vào trong bụng.
Nhưng giờ khắc này, này trên tay máu tươi đầm đìa, ngón tay tinh tế bởi vì đau đớn mà không duỗi thẳng, ôm lấy chính mình run nhè nhẹ. Hắn biết nhân loại thuật pháp cường đại, nhưng thân thể lại yếu ớt, tùy tiện cào một cái liền mất mạng.
Nhân loại ngu xuẩn, chính mình đã yếu ớt lại không tự mình hiểu lấy, thế mà lại ngốc đến mức muốn dùng thân thể nhỏ yếu như vậy tới bảo hộ hắn?
Nam Hà nhìn chằm chằm những giọt máu đó, đáy lòng dâng lên một luồng lệ khí, đây là nhân loại mà ta nhìn trúng, muốn ăn cũng chỉ có thể là ta ăn, yêu quái khác dựa vào cái gì mà dám làm nàng bị thương?
Viên Hương Nhi biết hoả điểu mà mình triệu hồi quá nhỏ, thời gian công kích cũng ngắn.
Mà đây là pháp thuật công kích mạnh nhất mà nàng có thể triển khai. Nàng tốt nhất là thừa dịp hỏa phượng chưa biến mất mà tiếp tục chạy, chỉ là hậu viện còn có sư nương, quanh thân đều là quê nhà, chính mình một khi chạy chỉ sợ xà yêu làm ầm ĩ lên, không biết sẽ chết bao nhiêu người.
Trong thời khắc nguy hiểm tiểu lang nhân lúc nàng không lưu ý liền nhảy xuống.
Mao cầu vừa rơi xuống đất, thân hình liền biến lớn một vòng.
Viên Hương Nhi xoa xoa đôi mắt, tiểu lang trước mắt như khí cầu, càng thổi càng lớn, từ bé bé biến thành cỡ một con chó săn lớn rồi to như khổ người của nghé con, cuối cùng lớn như một con sư tử.
Sống lưng rắn chắc che trước người Viên Hương Nhi, bộ lông màu bạc uy phong bay bay, phát ra một sói tru tiếng kinh thiên động địa.
Xà yêu không dám công kích, đuôi quấn thành một vòng tròn, sáu con mắt có chút kiêng kị mà nhìn con thiên lang đột nhiên xuất hiện.
“Thiên lang tộc? Thiên lang tộc không phải từ đã từ trăm năm trước toàn tộc phi thăng Linh giới sao? Thế nhưng vẫn còn thiên lang tồn tại.” Âm thanh trong trẻo của nữ yêu trong sương mù vang lên, “Thiên lang đã từng cho mình là cao quý nhất, thế nhưng cũng có ngày nguyện làm cẩu cho nhân tộc, thật khiến người ta thổn thức a.”
“Nói bậy, nhân loại này là đồ ăn của ta, ta ăn ngươi rồi lại ăn nàng cũng kịp.” Thiên lang thanh âm trầm thấp từ tính, nhưng lời nói ra còn mang theo tính tình trẻ con của niên thiếu.
“Vậy ta xem ngươi ăn ta thế nào? Chân của ngươi hành động không tiện, là bị thương chưa lành đi?”
Xà yêu sáu mắt híp thành một cái khe hở, lưỡi xà tinh tế thè ra rồi lại nháy mắt hút về, một màn sương màu xanh lục lấy nàng làm trung tâm tràn ra tứ phía.
Nam Hà giống như không sợ độc khí, không chút do dự nhảy tới cắn chặt xà yêu, đuôi rắn nháy mắt quấn lấy thân hình hắn. Một lang một xà quay cuồng chiến đấu, cát bụi đầy trời.
Viên Hương Nhi mới từ trong khiếp sợ phục hồi tinh thần, lang xà triền đấu nàng xem rất rõ ràng.
Nam Hà chân sau vẫn vô lực, cho nên hắn dùng móng vuốt cùng răng nanh gắt gao cắn xé xà yêu, không cho nàng tránh thoát. Xà yêu cũng hiểu điểm này liền liều mạng quấn chặt thân hình hắn, muốn khiến cho hắn buông lỏng, để kéo ra lợi thế chiến đấu cho chính mình.
Viên Hương Nhi sốt ruột không biết nên làm gì.