Đứa bé cúi đầu về phíaDiệp Tinh Bắcchín mươi độ, nghẹn ngào nói: "Hôm nay tôi cố ý tìm đến ngài, chính là muốn chính miệng tôi nói xin lỗi với ngài!Ngày đó ở quán rượu lớn của Giang thành, tôi đã hãm hại ngài, xin lỗi!Sở dĩ tôi hãm hại ngài vì có người bí ẩn tới tìm tôi, anh ta nói với tôi, chỉ cần làm theo những gì anh ta nói, anh ta sẽ cho tôi tiền thuốc thang, đểtôi có thể mời bác sĩ tốt nhất cứu em trai tôi.Tôi chỉ muốn cứu em trai của tôi, vì thế tôi lựa chọn làm người xấu, tôi làm theo những gì người kia nói, hãm hại ngài, đưa ngài tớitrước mặt Hạng Băng Tư.Cố thiếu phu nhân, tôi không ngờ ngài không chỉ không trả thù tôi, còn giúp em trai tôi mời bác sĩ tốt nhất, trả tiền viện phí cho em trai tôi, tôi... Tôi..."Nước mắt đứa trẻ rơi xuống, nghẹn ngào nói không ra lời.Diệp Tinh Bắc mờ mịt.Cô?Cho em trai Lạc Phượng Minh tiền thuốc thang?Sao cô không biết?Cô bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, nghiêng đầu nhìnCố Quân Trục.Cố Quân Trục mỉm cười gật đầu với cô.Dưới ánh trăng, dung nhan củaanh tuyệt mỹ như "Trích Tiên".Bỗng nhiên, trái tim Diệp Tinh Bắc như bị cái gì va chạm, loạn nhịp nhảy lên.Dưới ánh trăng, ánh sao tràn ngập, dáng vẻ Cố Quân Trục mỉm cười lại giống nhưhoa thuốc phiện nở đầy đồi, có sức hấp dẫntrí mạng.Mà hình tượng của anh ở trong lòng Diệp Tinh Bắc, bởi vì mấy câu nói ngắn ngủi của Lạc Phượng Minh, đột nhiên trở lên cao lớn hơn rất nhiều.Lạc Phượng Minh lại nói mấy lời cảm kích, Diệp Tinh Bắc có chút nghe không rõ.Trong mắt cô chỉ có gương mặt có thể mê hoặc lòng người của Cố Quân Trục.Đôi mắt anh cười so với ánh sao đầy trời còn lấp lánh hơn mê người...Lạc Phượng Minhxin lỗi Diệp Tinh Bắcvà cũng tự kiểm điểm lại mình, mới thiên ân vạn tạ rời đi.Con đường tối đen, thiếu niên kia lớn lên đúng là rất dụ hoặc, Diệp Tinh Bắc vừa muốn mở miệng bảo Tuyết Nặc đưa đứa trẻ về, thìCố Quân Trục đã nhìn Cố Trì một cái.Cố Trì lập tức dặn dò thủ hạ một tiếng.Một vệ sĩ chạy tới phíaLạc Phượng Minh, bảoLạc Phượng Minh chờ.Rất nhanh, một chiếc xe hơi từ bên trong biệt thự chạy ra, tên kia vệ sĩ đểLạc Phượng Minh lên xe.Nhìn ô tô đi xa dần, rồi chậm rãi biến mất ở trong màn đêm, Diệp Tinh Bắc thu lại ánh mắt, nhìn Quân Trục: "Em trai nó bao nhiêu tuổi? Có thể chữa khỏi không?""Mười một" Cố Quân Trục nói: "Có chút phiền phức, nhưng chỉ cần trị liệu phù hợp thì có thể chữa khỏi."Diệp Tinh Bắc thở một hơi: "Anh sẽ giúp hai anh em bọn họ sao?""Đương nhiên!" Cố Quân Trục gật đầu: "Hai anh em đó đều là người có tri thức có thể thành tài, nhân phẩm và tính cách cũng không tệ."Diệp Tinh Bắc hơi choáng váng: "A? Có ý gì?"Có giúp hay không và có tri thức thì có quan hệ gì?"Há, cô không biết chứ?" Ba người không lên xe, Cố Quân Trục và Diệp Tinh Bắcmỗi người nắm một tay của đứa bé, nhàn nhã đi bọ dưới trăng: "Tôi có một ngân sách cứu trợ, đặc biệt giúp đỡ những học sinh nghèo, nhưng giúp đỡ cũng không phải không nhận lại, trước thì giúp đỡ, để bọn họ ký kết một phần hiệp ước, bảo đảm sau khi bọn họ học thành tài, chỉ cần Cố thị cần bọn họ, bọn họ sẽ dốc sức vì Cố thị.""Vì vậy nếu hai anh em bọn họ không phải người có tri thức thì anh sẽ không giúp bọn họ?" Hình tượng vĩ đại của Cố Quân Trụctrong lòng Diệp Tinh Bắc trong nháy mắt sụp đổ."Cũng giúp, nhưng chắc chắn sẽ không tận tâm tận lực giúp đỡ giống như bây giờ." Cố Quân Trục nói: "Cô biết muốn hoàn toàn chữa khỏi cho em trai của Lạc Phượng Minh thì cần dùng hết bao nhiêu tiền không?"Diệp Tinh Bắc hỏi: "Bao nhiêu?"Cố Quân Trục nói: "Phẫu thuật, làm lại còn cả cuộc sống sinh hoạt, tất cả đều đã tính toán, chí ít cũng là ba triệu, hơn nữa, đó vẫn chỉ là phỏng đoán."