"Thả tôi ra, rốt cuộc các người muốn gì?" Tả Á ngước mắt lên nhìn hai người đàn ông trước mặt, sợ hãi có tức giận cũng có. Cô bị bắt mang đến một căn biệt thự tư nhân gần biển, khung cảnh rất đẹp, còn được lắp đặt các thiết bị hiện đại, bọn bắt cóc này quả thật không tầm thường, nhưng bọn chúng bắt cô tới đây với mục đích gì? Trong lòng Tả Á vô cùng hoảng hốt, muốn gọi điện thoại cầu cứu cũng không được, vì điện thoại di động và túi xách của cô đều trong tay hai người đàn ông đáng ghét kia rồi.
"Chỉ cần cô hầu hạ lão đại của chúng tôi cho tốt, thì cô có thể đi, còn bây giờ tốt nhất cô nên câm miệng lại, nếu không đừng trách chúng tôi không khách khí." Một trong hai người đàn ông cảnh cáo Tả Á với vẻ mặt hung ác, ý muốn bảo nếu cô còn nói nhiều nữa thì bọn họ sẽ đánh nát mặt của cô.
"Lão đại các người là.....là ai?" Tả Á lắp bắp hỏi lại, trong lòng cũng không nhịn được mà suy nghĩ lung tung, là xã hội đen sao? Còn lão đại nào thế? Trong cuộc đời cô, cô đắc tội với quá nhiều người, nhưng không lẽ lại có thể đắc tội với một nhân vật xã đen có vai vế lớn sao? Nghĩ tới nghĩ lui trong đầu, hình như không có ai cả. Lúc này vẻ mặt Tả Á vừa tức giận vừa lo lắng, cô muốn rời khỏi nơi này, không được để cho người khác uy hiếp, không nên bị người khác định đoạt, khiến người trong gia đình phải lo lắng.
"Một lát nữa cô sẽ biết." Hai người đàn ông này nói xong liền xoay người rời đi, Tả Á bị nhốt vào một căn phòng, cửa phòng kêu cạch cạch mấy tiếng rồi bị khóa lại từ bên ngoài.
Tả Á tức giận đá cửa, gõ cửa, mắng những người này là trộm cắp, nhưng không một ai để ý đến cô. Cô hốt hoảng nhớ tới những lời mà gã đàn ông đeo kính kia vừa nói, cái gì gọi là hầu hạ lão đại của chúng tôi cho tốt chứ? Tả Á lại nhìn quanh quan sát gian phòng, bên trong có một chiếc giường lớn, tỉ mỉ suy xét, ầm, đầu cô như bị sét đánh trúng, không phải ý bọn họ là cô phải lên giường phục vụ tên lão đại nào đó đấy chứ? Hừ, đây không phải là ép người lương thiện trở thành kỹ nữ sao?
Sau khi Tả Á âm thầm chửi mắng đám người này, liền vội vàng nhìn quanh bốn phía, nhìn thấy bên kia có một cái cửa sổ. Tả Á như thấy được hi vọng, liền không nói lời nào chạy tới, lặng lẽ mở cửa sổ ra, vừa nhìn xong liền trợn tròn mắt, là lầu ba, cứ thế này mà nhảy xuống thì không chết cũng tàn phế.
Ngay trong lúc lòng Tả Á đang gấp gáp, chợt nghe phía bên ngoài có tiếng nói chuyện: "Anh Cường, Huyền lão đại lúc nào sẽ tới? Chuyện này mà thành công Huyền lão đại chắc sẽ xem trọng chúng ta hơn?"
Một giọng nói khác liền đáp: "Nghe lời tôi thì không sai đâu, chờ xem, tôi sẽ không bạc đãi các người đâu, chờ một chút, lão đại sẽ tới ngay."
Hai người đàn ông đeo mắt kính luôn miệng: "Đúng, đúng!"
Huyền lão đại? Tên Huyền này nghe có chút qune tai, nhưng, giờ phút này trong lòng Tả Á đã vô cùng hỗn loạn, không còn tâm trí đâu để suy xét xem trong những người cô quen có ai mang họ Huyền không, chỉ biết là cô như trở thành một lễ vật để đám người bên ngoài lấy lòng người họ Huyền kia, khuôn mặt Tả Á hiện lên sự oán hận, chuyện này là loại chuyện gì chứ, Kiều Trạch không thấy cô nhất định sẽ rất lo lắng, chắc chắn là anh đang chạy khắp nơi để tìm kiếm cô rồi, cô phải nhanh chóng nghĩ cách thoát khỏi chỗ này thôi.
Tầm mắt Tả Á lại rơi trên giường, ga giường màu trắng, còn có cả rèm cửa sổ! Một ý tưởng lóe lên lên trong đầu. Cô kéo ga giường ra, rồi tháo rèm cửa xuống,xong định xé chiếc ga giường ra làm hai, nhưng ga giường lại quá bền chắc, xé thế nào cũng rách ra được, Tả Á gấp đến độ cả người ướt đẫm mồ hôi, vội vàng tìm trong phòng xem cái gì đó sắc bén một chút không, nhưng tìm một vòng, cũng không tìm ra được cái gì cả.
Oán hận đến nghiến chặt răng, cô lại chợt nhận ra hàm răng có thể giúp được mình trong lúc gấp gáp thế này, thế là cô vừa cắn vừa xé, rốt cuộc cũng khiến tấm ga rách một chút, có thể xé ra dễ dàng hơn, giằng co một lúc, cuối cùng Tả Á cũng xé được ga giường và rèm cửa sổ, rồi buộc từng mảnh lại với nhau.
Giường cách cửa sổ khá gấn, Tả Á đem “sợi dây” buộc vào chân giường, kéo thử, chiếc giường rất nặng, có thể chịu được cân nặng của cô, cột thắt nút lại thật chặt, rồi mới ném đầu còn lại qua cửa sổ. Chiều dài ‘sợi dây’ cũng không quá ngắn, Tả Á vội vã muốn thoát khỏi nơi này, cũng không màng tới sự sợ hãi, leo lên cửa sổ, bám vào sợi dây trèo xuống.......
.......
"Huyền lão đại đến."
Ba người đàn ông bên ngoài chợt thấy một người đàn ông tuấn lãng đi tới, vội vàng khom người cúi đầu chào hỏi.
Người đàn ông được gọi là Huyền lão đại nhíu đôi mày rậm, quét mắt qua hai người đàn ông đeo kính, nhưng không hề nói gì.
Cường Tử tiến lại gần nói: "Đại ca, hai tên nhóc này muốn làm việc cho anh, anh xem......."
Hai tên đeo kính vội nói: "Huyền lão đại, hai anh em chúng tôi muốn theo lão đại, mong rằng lão đại cho chúng tôi một cơ hội, ngài muốn hai anh em tôi làm gì cũng được."
Huyền lão đại không kiên nhẫn cau mày, lạnh lùng nói: "Họ Huyền tôi là người làm ăn, không phải là bang phái, Cường Tử, anh không hiểu chuyện này sao?"
Cường Tử nháy mắt với hai tên đeo kính kia, một người trong bọn họ vội nói: "Huyền lão đại, là do chúng tôi không hiểu phép tắc, lần này tới đây, anh em chúng tôi mang đến một món quà để tặng anh, anh có muốn nhìn một chút không ạ?"
Cường Tử ra vẻ thần bí nói: "Đại ca, không phải anh vẫn nhớ thương đến người phụ nữ đó phải không a, hai tên nhóc này thật có lòng, đã đem cô ta về cho đại ca......."
"Khốn kiếp!" Huyền Chí Thương tức giận, đưa chân đá vào mông Cường Tử, "Ăn gan báo rồi hả? Ai cho các người tự ý làm? Người đâu?"
Mọi người bị sự giận dữ của Huyền Chí Thương doạ sợ hết hồn, Cường Tử che lại chỗ bị đạp, một ngón tay chỉ vào trong phòng, lắp bắp nói: "Ở đây ạ.......Trong căn phòng này ạ."
Gương mặt Huyền Chí Thương tràn đầy sự giận dữ, đi tới, tung chân dùng sức đạp một cái, sức lực rất lớn, cửa lập tức bị bung ra, nhưng trong phòng lại trống không, không có ai ở trong đó cả, mấy người còn lại cũng chạy vào xem, không có ai cả, chỉ có cửa sổ đang mở toang ra.
"Cô ta đâu rồi?" Một tên đeo kính khó hiểu lẩm bẩm.
Đôi mày rậm của Huyền Chí Thương nhíu chặt lại, nhìn thấy tấm ga giường đã biến mất, rèm cửa sổ cũng bị làm hỏng, giường bị kéo lệch đi, dưới chân giường còn buộc một sợi dây, anh lập tức hiểu ra, vừa rồi là do quá tức giận nên không nhìn thấy, bây giờ trên mặt anh lại hiện lên vẻ suy tư, anh nhấc chân đi tới trước cửa sổ, chỉ thấy ga giường, và rèm cửa sổ đã được kết thành một sợi dây, đang nhè nhẹ đung đưa ở bên ngoài. Người phụ nữ này thật thú vị!
Huyền Chí Thương đột nhiên cười lên một tiếng, quay đầu lại nhìn hai tên đeo kính và Cường Tử: “Loại người ngay cả một con đàn bà cũng không canh giữ như các cậu cũng dám đòi làm việc cho tôi?” Nói xong liền túm lấy cổ áo một trong hai tên đeo kính, hung tợn nói: "Nhớ lấy, đừng bao giờ tự cho rằn mình là người thông minh, cẩn thận mạng không dài......."
"Hiểu…hiểu rồi, thưa Huyền Lão Đại." Tên đeo kính kia không ngừng gật đầu, vẻ mặt kinh hoảng, trên trán ướt đẫm mồ hôi.
Huyền Chí Thương buông lỏng anh ta ra, rồi xoay người, nhìn về phía cửa sổ đang mở, nụ cười bên mội mang theo sự hứng thú, giống như anh vừa nhìn thấy một bảo vật quý giá, khiến cho ba người đàn ông kia run như cầy sấy, không biết lão đại vẫn còn giận hay là đang vui nữa.
Bọn họ nịnh hót như thế lại thành phí công vô ích rồi.
Tả Á ngồi bên đài phun nước trong quảng trường, miệng há to để hô hấp, chạy một hồi lâu khiến cả người cô ướt đẫm mồ hôi, trong lòng vẫn còn sợ hãi, nếu như cô không chạy thoát được, hậu quả chắc chắn sẽ rất nghiêm trọng. Sờ sờ chiếc túi trống không, ví tiền và điện thoại di động... đều ở trong tay hai tên bại hoại kia rồi, cô muốn gọi cho Kiều Trạch cũng không thể.
Tả Á nhìn đám người qua lại trong quảng trường, đứng dậy định đi mượn điện thoại báo cho Kiều Trạch biết, nếu không anh lại lo lắng mà tìm cô khắp nơi. Tả Á đi tới bên cạnh một người phụ nữ trung niên, rất lễ phép nói: "Xin lỗi đã làm phiền chị, chị có thể cho tôi mượn điện thoại di động của chị dùng một chút được không ạ?"
"Tiểu Á!"
Người phụ nữ kia còn chưa kịp mở miệng, Tả Á liền nghe được tiếng người nào đó ở sau lưng đang gọi tên cô, cô chợt cứng người lại, từ từ xoay người lại, liền nhìn thấy một gương mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ.
"Chung Dương!" Cô cúi đầu mở miệng, đã lâu rồi cô chưa gặp lại Chung Dương, đã lâu.......không ngờ: "Anh.......Sao anh lại ở đây?"
"Đi theo anh." Chung Dương nhìn Tả Á có chút chật vật, gương mặt ửng hồng, trên trán toàn là mồ hôi, hình như mới vừa làm việc gì đó rất mệt, không nhịn được mà trêu ghẹo cô: "Em thật hăng hái, buổi tối còn đến đây chạy bộ.......!"
"Đừng có đùa nữa." Tả Á còn chưa tỉnh hồn, lấy đâu ra tâm trạng mà chạy bộ chứ, “Đúng rồi, cho em mượn điện thoại của anh một lát."
Chung Dương không hỏi nhiều, liền lấy điện thoại di động ra đưa cho Tả Á, Tả Á vội vàng bấm số điện thoại của Kiều Trạch, không đợi cô mở miệng nói, bên kia đã truyền đến tiếng hét lạnh lùng đầy phẫn nộ: "Ai đó? Nói chuyện đi!"
"Em, là em." Tả Á vội trả lời.
"Đang ở đâu?" Giọng điệu Kiều Trạch trở nên mềm nhũn, nhưng Tả Á nghe thấy anh vẫn còn rất sốt ruột.
"Ở quảng trường, bên cạnh đài phun nước. Vâng, vâng, em chờ anh tới. Em biết rồi......." Tả Á nói xong cúp điện thoại, rồi đưa trả điện thoại di động lại cho Chung Dương.
Chung Dương nắm điện thoại, hít sâu một hơi, khẽ mỉm cười hỏi: "Gọi cho Kiều Trạch à?"
Tả Á cúi đầu "Ừ" một tiếng, rồi không nói gì thêm nữa.
"Em còn nhớ noi này không?" Chung Dương đột nhiên hỏi.
"Cái gì?" Tả Á ngẩng đầu lên nhìn Chung Dương.
Chung Dương có chút buồn bã mỉm cười: "Chúng ta.......quen nhau ở chỗ này biết, em.......quên rồi sao?"
Tả Á dời tầm mắt nhìn về nơi xa kia, cô quên rồi sao? Không, cô không quên.......Cô đã từng đến nơi này đau lòng khóc nức nở, Chung Dương đến đưa khăn tay cho cô lau nước mắt.
"Anh đi theo tôi làm gì?!"
“Tôi đi theo một người đòi chịu trách nhiệm! Em.......khóc thật dọa người!"
"Tôi phải đi đây, anh đừng đi theo tôi nữa."
"Em giẫm hỏng giày tôi rồi, đôi giầy này rất quý, hơn nữa nói không chừng chân của tôi cũng bị thương rồi!"
"Đừng đùa cợt nữa!"
"Cho tôi số điện thoại của em!"
"Tôi không có điện thoại di động!"
.......
Trong quán cà phê cô tát Chung Dương một cái, ở quảng trường này cô biết tên của anh, biết số điện thoại của nhau. Quan hệ của hai người lúc mới quen nhau rất không rõ ràng….chỉ trong nháy mắt kí ức trong đầu liền được cất đi, không phải là cô đã quên, mà là cô không muốn mất đi hồi ức này, vậy nên chỉ có thể biến nó thành hồi ức, cô và Chung Dương, chỉ còn lại trong hồi ức thôi.
"Chung Dương.......Xin lỗi......." Có phải cô mới là người phản bội tình cảm của hai người, phản bội lại Chung Dương, phản bội lời thề tình yêu giữa bọn họ, làm tổn thương Chung Dương, cũng làm tổn thương những người bên cạnh.
Chung Dương nhẹ mỉm cười: "Sao mà em vẫn còn ngốc nghếch như vậy? Xin lỗi cái gì chứ? Chỉ là anh đột nhiên nhớ tới, đột nhiên nhận ra mình đã già rồi, cũng không ngờ mọi chuyện đã xảy ra nhiều năm như thế, ngày đó, lúc anh mới quen biết em, em vẫn còn là một cô nhóc hay phá phách." Anh cho là, anh có thể bảo vệ cô, mãi mãi là như vậy, nhưng không ngờ kết thúc lại đau đớn đến thảm hại đến như thế này.
"Anh đâu có già đâu, mới chỉ tuổi thôi mà," Trong thâm tâm Tả Á, nói không có tình cảm chính là nói dối, Chung Dương làm bạn của cô từ những năm tháng cấp hai, ở bên cô cùng cô vượt qua tuổi mười tám, ở bên cô trong suốt cuộc sống đại học, cho cô quá nhiều điều tốt đẹp và ấm áp. Nhưng vốn nên thân mật rồi yêu nhau, cuối cùng lại chỉ có thể thấy cảnh mà không còn người.
Chung Dương nhếch môi mỉm cười, không nói gì nữa. Nhưng sự trầm mặc này lại khiến cho Tả Á nhất thời không biết nên đối mặt với anh như thế nào, im lặng hồi lâu mới hỏi: "Anh......bây giờ anh sống có tốt không?"
"Cũng không tệ, rất thoải mái." Chung Dương vừa mới nói xong, điện thoại di động liền kêu lên, anh vội bắt máy: "Đế đô, được rồi, lập tức tới ngay......."
"Anh phải đi đây, anh ta chắc cũng sắp đến rồi, em có muốn gọi lại cho anh ta không?" Chung Dương cúp điện thoại, đôi mắt có chút tham luyến nhìn Tả Á.
"Không cần đâu.......Anh ấy cũng sắp đến rồi......."
"Vậy anh đi trước."
Chung Dương chào tạm biệt Tả Á xong quay người rời đi, bóng dáng cao lớn của anh vẫn vậy, nhưng ngay trong khoảnh khắc anh quay người, Tả Á liền hiểu được thế nào gọi là càng chạy càng xa. Lúc Tả Á nhìn bóng lưng Chung Dương rời đi tâm trạng có chút phức tạp, đầu đột nhiên bị người khác xoay lại, thân thể cũng không khỏi quay về phía sau, cô liền thấy được vẻ mặt lạnh lùng của Kiều Trạch, ánh mắt lo lắng của anh mang theo một chút tức giận.
"Nhìn còn chưa đủ hả?" Tay của anh nắm chặt mặt cô khiến trong mắt cô chỉ còn có anh.
"Kiều Trạch." Khi Tả Á vừa thấy Kiều Trạch liền cảm thấy rất an tâm, cám giác lo lắng nãy giờ lúc này mới được buông xuống: "Chúng ta về nhà đi, em mệt quá......." Chạy trên đường lâu như vậy cô không mệt mới lạ.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Lúc chiều Kiều Trạch tới đón Tả Á lại không thấy người đâu cả, gọi điện thoại thì lại tắt máy, lòng anh như lửa đốt, không biết cô đã đi đâu, cũng không biết tại sao cô không ở công ty chờ anh tới đón, tại sao lại ở cùng Chung Dương trong quảng trường, ánh mắt Tả Á nhìn theo bóng lưng Chung Dương khiến lòng anh khó chịu vô cùng: "Không nhận điện thoại, không trở về nhà, là vì anh ta sao?"
Tả Á đưa tay che môi Kiều Trạch, vội vàng nói: "Em không cho phép anh tức giận, không cho phép, không cho phép!"
Kiều Trạch cầm lấy tay Tả Á, ôm cô vào trong ngực, nhìn vẻ mặt gấp gáp của cô, lửa giận trong lòng lập tức bị dập tắt, lạnh mặt nói: "Điện thoại di động của em đâu? Tại sao lúc anh đến công ty đón em lại không thấy em, em không biết anh sẽ rất lo lắng sao?"
Thật ra Tả Á cũng không muốn nói cho anh biết chuyện mình bị bắt cóc, cô không muốn anh phải lo lắng nhiều, nhưng nếu không nói thì nhất định người đàn ông này sẽ hiểu lầm cô, sức ghen của người đàn ông này rất lớn nha, Tả Á đành phải kể lại đầu đuôi sự việc cho Kiều Trạch nghe.
"Có bị thương chỗ nào không?" Anh cau mày xem xét khắp người Tả Á một lượt xem cô có bị thương chỗ nào không, lầu ba, cô trèo từ lầu ba xuống đấy, đôi mắt Kiều Trạch như muốn phun ra lửa, người nào lại dám làm vậy với Tả Á, may mà Tả Á không xảy ra chuyện gì, nếu như cô bị làm sao, anh thật không dám nghĩ tới.......Quả đấm nắm chặt đến nổi cả gân xanh.
"Em không có bị thương, may mắn chạy thoát được, chỉ là, chạy nhiều quá cho nên chân có chút đau. Kiều Trạch.......anh cõng em được không? Cõng em đến chỗ để xe thôi, em đi không nổi nữa......." Nguy hiểm cũng qua rồi không nên nhắc lại nữa, nhưng chân cô thật sự rất đau, chạy bộ lâu như vậy cơ mà, Kiều Trạch nghe vậy liền vác Tả Á lên vai.
"A.......Kiều Trạch.......Cõng em là được rồi, không cần phải vác em đâu......." Quảng trường nhiều người như vậy….tư thế này thật sự rất mất mặt, Tả Á xấu hổ giãy giụa không ngừng, Kiều Trạch lại lạnh lùng nói: "Đừng lộn xộn!"
Tả Á bị Kiều Trạch vác đến chỗ để xe, bất mãn nhìn Kiều Trạch, anh nhường nhịn cô một lần không được sao? Về đến nhà, Tả Á liền đi tắm rửa sạch sẽ, toàn thân cô đầy mồ hôi, nhớp nháp dinh dính khó chịu vô cùng.
Tắm xong liền cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái hơn nhiều, nhưng đôi chân vẫn còn có chút đau, hơn nữa cánh tay cũng bắt đầu đau đớn, từ lầu ba trèo xuống không là chuyện đùa, tất cả hơi sức cô đều đem ra dùng hết. Hiện tại cô chỉ muốn nghỉ ngơi, nhưng vẫn bị Kiều Trạch ép phải ăn cơm tối.
Sau bữa cơm, cả người Tả Á mềm nhũn như con chi chi nằm trên giường, không muốn nhúc nhích, mới vừa mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, lại cảm thấy một đôi tay cực nóng nắm chặt lấy eo cô, giúp cô xoa bóp chân tay, giảm bớt sự đau nhức của cô, nhưng cũng dấy lên một loại đau khác.
Bàn tay cực nóng dời lên phía trên, váy ngủ bị đẩy cao đến trước ngực, lồng ngực rắn chắc cũng lại dần đí tới, dán sát vào lưng cô, chân bị nâng cao, Kiều Trạch cứ như vậy mà xông vào, không có bất kỳ màn dạo đầu, khiến cô có chút đau, lại có chút kích thích, Tả Á rên lên một tiếng, cũng tỉnh táo lại.
Kiều Trạch lại mãnh liệt tiến công cô, khiến cho thân thể cô dần dần thức tỉnh, bùng cháy lên. Cánh tay của anh ôm chân cô thật chặt, hô hấp nặng nề, khàn khàn giọng bên tai cô: "Anh là ai?"
"Kiều Trạch......." Tiếng nói rời rạc của Tả Á nỉ non bên tai anh, đổi lấy là Kiều Trạch lại tiến vào sâu hơn. Anh muốn trong lòng cô, trong đầu cô đều chỉ có anh.......
Chuyện này Kiều Trạch nói là anh sẽ xử lý, Tả Á cũng không hỏi đến nữa, nếu như muốn báo cảnh sát, đoán chừng cũng chỉ bị bắt nộp tiền phạt hay tạm giam mấy ngày, rồi những người đó lại được thả ra thôi, có điều, Tả Á không muốn Kiều Trạch làm chuyện phi pháp, Kiều Trạch nói anh sẽ có chừng mực.
Mặc dù xảy ra chuyện như vậy, nhưng cuộc sống vẫn diễn ra như trước, mỗi ngày Tả Á vẫn đi làm, Kiều Trạch phụ trách đưa đón cô. Thoạt đầu Kiều Trạch muốn cho vệ sĩ đi theo bảo vệ Tả Á, nhưng bị Tả Á từ chối, nói như vậy cô cảm thấy không được tự nhiên, hơn nữa, cũng không phải ngày nào cũng có người kiếm chuyện với cô. Hai, ba ngày sau khi chuyện xảy ra, Kiều Trạch nói cho cô biết anh giải quyết chuyện này như thế nào, cũng biết được nguyên nhân là vì hai tên côn đồ kia vì muốn lấy lòng Huyền lão đại nên mới dâng hoa hiến Phật, biến cô thành lễ vật. Nịnh bợ không được, lại gặp hạn, cả hai tên đó đều phải chịu trừng phạt.
Tả Á cũng mới biết được, người được gọi là Huyền lão đại kia chính là người đàn ông cô đã cản đường trong đêm mưa hô trước, cũng chính là người chở cô đến nhà anh ta, bắt cô phải giặt đệm xe, ba của Thần Thần. Chuyện này xảy ra, anh ta cũng không hề hay biết, có điều, bắt cô thì có thể lấy được lòng Huyền Chí Thương sao? Bọn họ suy nghĩ cái kiểu gì vậy, bị thần kinh rồi à?
Tóm lại, Tả Á cảm thấy, cái người tên Huyền Chí Thương đó nhất định không phải là người tốt lành gì, chỉ đáng thương cho Thần Thần, một đứa bé thông minh và biết điều như vậy sao lại có một người cha như anh ta, có điều, con không chê mẹ xấu, chó không chê nhà nghèo, cho dù Huyền Chí Thương là ai nhưng ở trong mắt Thần Thần cũng là người ba vĩ đại nhất.
Kiều Trạch nói xong, Tả Á không còn băn khoăn gì nữa, trong lòng liền thoải mái, cô rất muốn quên đi những chuyện đó, quên luôn cả những xui vẻo mà cô gặp phải.
Thần Thần, đứa nhỏ đó thật đáng yêu, không biết Tiểu Bảo của cô hình dáng hiện tại ra sao, có phải đã lớn lên rất nhiều, có khỏe mạnh không? Đến bây giờ cô vẫn không có chút tin tức gì của nó cả.......Cô không dám đụng vào nỗi đau sâu kín nhất ấy.
Kiều Trạch thấy cô buồn bực, vốn định đưa cô đi chơi mấy ngày để xả stress, nhưng cô lại muốn đi thăm Tiểu Duyên, cho nên hai người bàn bạc sẽ cùng nhau đi. Tả Á mong đợi mấy ngày rồi, chỉ chờ Kiều Trạch giải quyết xong công việc rồi anh sẽ đưa cô đi. Nhưng, chờ mãi, chờ mãi cũng không thấy Kiều Trạch dứt việc ra được, hơn nữa chuyến đi này phải kéo dài đến năm, sáu ngày, cho nên kế hoạch này cuối cùng rơi vào thất bại, trong lòng Tả Á khó tránh khỏi cảm giác mất mát, chỉ là, chuyện của công ty không thể trì hoãn được, cô nên ủng hộ công việc của Kiều Trạch.
Sau khi quan hệ của hai người tiến lên một bước, đây là lần đầu tiên hai người tách nhau ra, hơn nữa Kiều Trạch lại đi xa nhà, ra nước ngoài, Tả Á vốn muốn hỏi cô có thể đi cùng không, nhưng Kiều Trạch lại không hề đề cập đến, cô cũng ngượng ngùng không dám nói ra, ngộ nhỡ làm trễ nải công việc của anh thì không hay cho lắm.
Đưa Kiều Trạch ra sân bay, Tả Á vẫn níu tay Kiều Trạch lại, dặn dò cái này cái kia, dông dài một một hồi, thấy đã đến giờ phải lên máy bay, Tả Á vội vàng nói thêm: "Phải nhớ đó.......Gọi điện thoại cho em.......Còn có.......Ưmh."
Miệng cô chợt bị lấp kín, Kiều Trạch hôn cô, nhưng sau đó liền nhanh chóng rời khỏi môi cô: "Phải ăn cơm đầy đủ, biết không?"
"Vâng, anh cũng thế nhé."
"Trở về đi."
"Vâng."
Cứ như vậy Tả Á giương mắt nhìn Kiều Trạch rời đi, trong lòng có chút trống trải, rất trống trải, như có cái gì bị Kiều Trạch mang đi.......
Cuộc sống của Tả Á vẫn từng ngày trôi qua, Kiều Trạch phải đi công tác ba ngày, nhưng mỗi ngày đều gọi điện thoại về cho cô. Sau khi tan làm, Tả Á từ công ty đi ra ngoài, lúc Kiều Trạch không ở nhà, liền nói với Từ Bân lái xe tới đưa đón cô. Thái độ của Từ Bân đối với cô cũng tốt lên nhiều, giống như cô đối với Kiều Trạch tốt, thì thái độ Từ Bân đối với cô cũng tốt lên một chút, cô đối với Kiều Trạch không tốt, Từ Bân liền căm thù cô.
Ngày mai là thứ Bảy có thể nghỉ ngơi rồi. Rời khỏi công ty, Tả Á nhìn quanh cửa công ty, không thấy có xe, hôm nay Từ Bân sao lại chưa tới? Tả Á suy nghĩ, nói không chừng anh ta có việc bận, đợi thêm chút nữa vậy.
Tả Á đang đứng trước cửa công ty nhìn thời gian trôi, lại chợt thấy có một người đàn ông đi tới. Gương mặt đó khiến Tả Á không khỏi run lên, người kia có phải là ba Thần Thần, chính là cái người đàn ông hẹp hòi bắt cô giặt có đệm xe đó? Hai mắt Huyền lão đại nhìn thấy chính là Tả Á lùi dần, lùi dần về phía sau.
"Này, cô kia, trốn cái gì mà trốn."
Huyền Chí Thương nói một câu khiến Tả Á dừng bước, căm hận nhìn anh: "Anh muốn gì?"
Huyền Chí Thương đi tới trước mặt Tả Á, ánh mắt nhìn thẳng vào cô, áy náy nói: "Chuyện lần trước, xin lỗi cô, đã dọa cô sợ rồi."
Điều đó còn cần phải nói sao? Tả Á liếc anh một cái, không nói gì nữa.
"Mọi chuyện đều là hiểu lầm thôi, chuyện đó tôi cũng không hề hay biết mà." Huyền Chí Thương nhìn phản ứng của Tả Á, lại nói, "Cùng nhau ăn một bữa cơm được không? Coi như là tôi đền bù cho cô."
Tả Á vội lắc đầu: "Anh cũng đã nói chỉ là chuyện hiểu lầm, vậy thì cũng không cần xin lỗi, anh Huyền, gặp lại sau.......À không, tôi nói lại, không gặp, hi vọng về sau không xảy ra những chuyện hiểu lầm như thế nữa."
"Dì ơi!"
Một giọng nói mềm mại non nớt chợt vang lên phía sau Tả Á, Tả Á quay đầu nhìn lại, là Thần Thần, đôi mắt sáng ngời của nó đang nhìn cô, nở nụ cười, thằng bé ăn mặc như một tên quan nhỏ, vô cùng dễ thương.
Thần Thần rất nghiêm túc nói: “Dì à, ba con đã biết sai rồi, dì tha thứ cho ba có được không? Với lại, đó cũng không phải là chủ ý của ba mà, ba con không làm chuyện xấu như vậy đâu." Hai ba con họ đúng là chung một phe, có điều Kiều Trạch cũng đã nói, chuyện kia không phải là chủ ý của Huyền Chí Thương, có điều cũng vì anh ta nên mới xảy ra chuyện đó, đối với Huyền Chí Thương, Tả Á có cảm giác gì đó không nói lên lời, khiến cô có chút cảnh giác, Tả Á cúi đầu, "Ba Thần Thần là người tốt, dì biết, nhưng mà, dì phải về nhà rồi, gặp lại Thần Thần sau nha."
"Dì!" Bàn tay nhỏ bé mềm mại của Thần Thần kéo tay Tả Á lại, sau đó lôi từ trong balô ra một tấm vé mời: "Dì à, ngày mai có buổi triển lãm các tác phẩm nghệ thuật, dì tham gia có được không? Có tác phẩm của Thần Thần đó nha."
"Hi vọng cô Kiều có thể tới tham gia, lời xin lỗi của tôi rất chân thành." Huyền Chí Thương kéo tay Thần Thần lại, Thần Thần cũng lấy từ trong balô một vật khác đưa cho Tả Á, đó là chiếc túi cô mà bị lấy mất.
"Dì, dì nhất định phải tới đó, tác phẩm của Thần Thần đứng thứ nhất, cho nên Thần Thần rất hi vọng dì có thể tới tham gia."
Tả Á nhìn ánh mắt mong đợi của Thần Thần, có chút: "Để dì xem có được hay không đã."
"Được, Thần Thần sẽ chờ dì."
Nhóc con kia nói xong liền đưa tay chào Tả Á, rồi lôi Huyền Chí Thương xoay người rời đi, Huyền Chí Thương quay đầu nói hẹn gặp lại với Tả Á, rồi cũng nghiêng đầu rời đi, Tả Á nhìn tấm giấy mời, hội đồng giám đinh danh giá.
Tả Á không khỏi sợ hãi ngẩn ra, những vị giám khảo này cô có nghe nói qua, những người được mời đến đều là những người có thân phận và địa vị cao, hơn nữa số lượng có hạn, mà điểm mấu chốt là Thần Thần mới chỉ là đứa bé bốn, năm tuổi, mà tác phẩm của nó đã được đem ra trưng bày, thật là chuyện không thể tưởng tượng nổi.
Lúc Từ Bân chạy vội tới rối rít xin lỗi, bởi vì có chuyện đột xuất, cho nên mới khiến Tả Á đợi lâu như vậy, Tả Á cười cười nói không sao, để Từ Bân liền đưa cô trở về nhà. Về đến nhà, cô liền đặt tấm thiệp mới lên bàn, có đi hay không cô chưa nghĩ đến, trực giác mách bào rằng cô không nên dính dáng gì đến Huyền Chí Thương. Sau khi ăn cơm tối xong, Tả Á liền nhận được điện thoại của Kiều Trạch, mỉm cười bắt máy.
"Đã ngủ chưa?" Kiều Trạch hỏi trước, giọng nói trong trèo lạnh lùng rơi vào tai cô nhưng lại khiến cô có cảm giác khác lạ, nhưng cô cũng không thèm nghĩ nhiều nữa, cô khẽ lắc đầu, không để ý đến Kiều Trạch không thể nhìn thấy: "Kiều Trạch."
"Hả?"
"Kiều Trạch."
"Sao thế?"
"Không có việc gì, chỉ là em muốn gọi tên anh thôi."
Anh biết, Tả Á nhớ anh rồi, khóe môi không khỏi cong lên: "Ngủ sớm đi."
"A, bao giờ anh về?"
"Ba, bốn ngày nữa."
"Em biết rồi......."
"Ngủ ngon."
"Ngủ ngon." Tả Á nói, mặc cho bên anh giờ này là ban ngày.
Hai người đồng thời cúp điện thoại, ngắn gọn không có những lời nói dài dòng, nhưng nói xong lại mang theo cảm giác ấm áp, hôm nay Tả Á sẽ có giấc mơ đẹp.
Hôm nay là ngày nghỉ, Kiều Trạch không có nhà, Tả Á buồn chán cũng đi ra ngoài dạo phố, trời sắp trở lạnh rồi, cô muốn mua quần áo cho Kiều Trạch, cũng mua cho ông nội, ba, mẹ nữa, đi dạo hồi lâu trong khu thương mại, Tả Á cảm thấy hơi mệt, đầu óc choáng váng như muốn ngất đi, không chút sức lực nào đi ra phía ngoài.
"Tiểu Á!"
Lúc đang bước xuống thang máy, chợt một tiếng gọi vang lên bên tai Tả Á, cô quay đầu nhìn lại, liền thấy Chung Dương, anh đang đứng ở cạnh thanh máy, nét mặt có chút bất ngờ vì tình cờ gặp được cô ở đây.
Tả Á cười gọi: "Chung Dương."
Năm tháng càng làm cho anh tăng nét quyến rũ, đẹp trai, trầm ổn, lại vẫn mang chút bất cần đời, Chung Dương nhìn lên nhìn xuống đánh giá cô: "Sao chỉ có một mình em thế?"
Tả Á hung dữ nói: "Không được à?"
"Được, dĩ nhiên được, nếu vậy thì anh đi dạo với em được không?"
Tả Á lắc đầu, lại cảm thấy đầu ngày càng nặng nề, muốn nói cái gì, nhưng trước mặt lại đột nhiên tối đen, thân thể mềm nhũn ngã xuống, vào thời khắc mất đi ý thức ấy, cô nhìn thấy được vẻ mặt lo lắng của Chung Dương, nghe được anh kinh hoảng không ngừng gọi cô, tiếp theo đó thân thể cô rơi vào một vòng tay ấm áp.
"Tiểu Á!" Chung Dương vội vàng kêu Tả Á, nhìn sắc mặt tái nhợt của cô, vội đưa tay bấm lên huyệt nhân trung của cô, "Tiểu Á, em tỉnh lại đi, tỉnh lại đi." Lúc Chung Dương đang định gọi xe cứu thương, Tả Á lại chợt dần tỉnh lại, nhìn Chung Dương, trán của anh chảy mồ hôi: "Em không sao.......Chỉ là đầu có chút choáng váng thôi."
Vẻ mặt lo lắng của Chung Dương lúc này mới bình tỉnh trở lại, đỡ Tả Á dậy ôm chặt vào trong ngực: "Anh đưa em đến bệnh viện, em cứ như vậy không được đâu."
"Em không sao, về nhà nghỉ ngơi một chút là được rồi......."
Chung Dương nhìn sắc mặt Tả Á suy yếu đến ttái nhợt, không nhịn được quát lên: "Em ở đây cậy mạnh cái gì, nhất định phải giữ khoảng cách với anh như vậy sao? Chúng ta không phải là bạn sao? Ngay cả sự quan tâm của bạn bè em cũng không thể nhận à?"
Anh đã cố gắng làm bạn của cô, cũng không được sao? Cô nhất định phải vạch rõ giới hạn với anh như vậy à? Chung Dương không thèm quan tâm Tả Á phản ứng như thế nào, liền giật lấy những thứ trong tay cô, ôm lấy eo cô đi ra khỏi khu thương mại, nét mặt nghiêm lại, mang theo vẻ tức giận, hơn nữa cũng lo lắng vì Tả Á đột nhiên té xỉu.
Ra khỏi khu thương mại, Chung Dương đỡ Tả Á lên xe, Tả Á không cự tuyệt ý tốt của Chung Dương nữa, cứ thế nhìn Chung Dương khởi động xe rời đi, chạy đến bệnh viện. Đèn đỏ, xe dừng lại, Chung Dương quay đầu nhìn Tả Á, cô đang nhắm hai mắt lại, không có chút tinh thần nào cả, thân thể cô rất gầy, cô không biết tự chăm sóc mình sao?
Đầu Tả Á nghiêng về phía Chung Dương, nhắm hai mắt, có chút mệt mỏi, không có sức lực, muốn ngủ, nhưng trong đầu lại tràn ngập nét mặt bi thương của Chung Dương, cô đối với Chung Dương có phải đã quá vô tình rồi không?
Đèn xanh sáng lên, Chung Dương đi về phía trước. Tả Á không nhìn thấy, trong một chiếc xe đi hướng ngược lại, một tầm mắt sáng quắc đang nhìn cô, quét qua người cô, mặc dù chỉ là quét qua, nhưng người đàn ông bên trong đã thấy rõ cô và Chung Dương, người đàn ông bên trong xe cau mày, đôi mắt đen ngưng tụ bão táp, thò đầu ra nhìn về phía chiếc xe Tả Á đang ngồi, vẻ mặt lạnh lẽo đến đáng sợ, không thể nào quay đầu xe, người đàn ông tức giận đập tay vào tay lái.
Rốt cuộc cũng đến chỗ có thể quay đầu xe, người đàn ông có vẻ mặt lạnh lùng kia quay xe, chuyển làn đường sang phía Tả Á đi, nhưng, xe Chung Dương đã biến mất trong dòng xe cộ từ lúc nào, người đàn ông lạnh lùng lấy điện thoại di động ra, bấm số điện thoại của Tả Á.
Điện thoại di động của Tả Á kêu lên, vừa nhìn là Kiều Trạch, trong lòng liền vui mừng, cố lấy lại tinh thần: "Kiều Trạch......."
"Đi đâu vậy?" Kiều Trạch lạnh lùng hỏi, chỉ hy vọng Tả Á nói thật, quả thật anh rất để tâm đến vị trí của Chung Dương trong lòng Tả Á, nhưng anh không hẹp hòi đến mức không cho phép bọn họ gặp mặt nhau.
"Em......đang đi dạo trong khu thương mại." Tả Á không biết Kiều Trạch trở về, cô cho là anh còn hai, ba ngày nữa mới trở về, cho nên không muốn cho Kiều Trạch biết được thân thể cô không thoải mái, anh đang bận việc nước ngoài, cô sợ anh sẽ lo lắng, hơn nữa, cô cũng không có vấn đề gì lớn cả.
"Về nhà sớm." Kiều Trạch dặn dò xong liền cúp điện thoại, con ngươi tối lại đến đáng sợ. Rõ ràng Tả Á đang ở cùng Chung Dương, cô nói dối. Anh có thể cho Đường Lăng điều tra Tả Á đi đâu, nhưng, cần thiết sao, cần sao?
Kiều Trạch kín đáo che dấu sự buồn phiền trong lòng, chạy xe về nhà, tự nói với mình, anh phải có lòng tin đối với Tả Á, có lẽ, bọn họ chỉ là vô tình gặp nhau thôi.
Nhưng thích so với yêu, thì có ý nghĩa gì đâu.......