Editor: TiêuKhang
Thời gian qua đi lại đến cuối tuần, chị và anh Chu đến thăm cô, mua cho cô rất nhiều đồ ăn mà cô thích. Trước khi đi, Tả Á nhìn thấy trong mắt chị như có lệ chực rơi ra.
Ba năm qua, cô và chị sống nương tựa lẫn nhau, đều do chị chăm sóc cô, là chị nhưng không khác gì như một người mẹ. Cô biết chị cảm thấy có lỗi với mình, cho rằng không thể chăm sóc tốt cho cô như ngày xưa, bỏ mặc cô một thân một mình ở lại trường học.
Tả Á thấy rất hận bản thân, chỉ vì anh Chu mà đến cả chị mình cũng không cần hay sao? Bao nhiêu lâu rồi cô không gọi được cho chị mình một cuộc điện thoại, cũng không về nhà thăm chị lần nào. Trong lòng cảm thấy vô cùng áy náy.
Cô khinh bỉ mình, cũng âm thầm quyết định, cô phải kết thúc lối sống mù quáng lao đầu vào một mối tình thầm kín không có lối thoát.
Hôm sau là chủ nhật, cô được nghỉ học, trời vừa hừng sáng cô đã khoác balo lên lưng, đi về hướng ngọn núi cao nhất tại thành phố.
Có thể chiến thắng cả một ngọn núi cao, chẳng lẽ không đánh bại nổi một tình yêu đơn phương thầm kín kia hay sao? Cô thề với lòng, chỉ cần leo lên được tới đỉnh, nhất định cô sẽ quên đi anh Chu, quên luôn mối tình thầm kín dành cho anh.
Ngọn núi này rất nổi tiếng, vì vậy mà thu hút không ít người đến, bởi vì trên núi có một ngôi đền nghe xin sâm cầu gì được đó rất linh nghiệm. Nhưng hiện tại không phải là thời điểm du khách đi cúng viếng, cho nên người lên núi qua lại thưa thớt không nhiều lắm.
Mọi người ai nấy đều có bạn đi cùng, chỉ có cô một thân một mình mặc bộ quần áo thể thao màu xanh dương lẻ loi leo núi. Thời điểm vừa leo lên được một đoạn ngắn, điện thoại di động đột nhiên vang lên, Tả Á vừa nhìn thấy cái tên Chung Dương cũng chẳng màng quan tâm tiếp tục cố sức tiến về phía trước.
Nhưng điện thoại di động vẫn kiên trì vang, Tả Á cảm thấy thật phiền lòng cúp luôn điện thoại, vài giây sau thì nhận được một tin nhắn: Nói! Em đang ở đâu? Có phải muốn tôi đi hỏi chủ nhiệm lớp của em hay không?
Tả Á nhức đầu nhất là lúc bị Chung Dương uy hiếp như vậy, khi điện thoại vang lên lần nữa cô mới nhận nghe nhưng chưa kịp mở miệng thì người bên kia đã chụp đầu hỏi: “Đang ở đâu hả? Tại sao không nghe điện thoại?”
Tả Á không vui nói: “Anh là oan hồn à? Tôi đã nói anh đừng có đến tìm tôi nữa, tôi không rảnh để đùa với anh, hiểu chưa?”
“Được, không nói đúng không, vậy tôi sẽ dùng thân phận là chú của em đi hỏi chủ nhiệm lớp, biết đâu chừng ông ta sẽ nói cho tôi biết em đang ở đâu?”
“Thôi được, tôi nói, tôi đang leo núi, bộ anh muốn tôi bị chủ nhiệm lớp chỉnh đến chết hay sao mà đòi đi tìm ông ấy?” Tả Á nói xong cúp máy, thật sự cô không muốn nhìn thấy anh ta chút nào, dù sao hiện mình cũng đang ở trên núi, anh ta không có khả năng sẽ đến đây được. Bởi vì cô giả bộ nói bệnh xin phép về nhà nghỉ ngơi, nếu ông chú kia tới hỏi thầy chủ nhiệm, vậy hậu quả sẽ ra sao đây?
Tả Á tiếp tục leo lên, mệt đến nỗi chân cũng run run, mãi đến giữa trưa mới leo được gần một nửa, nếu leo lên được đến đỉnh có lẽ phải đến tận tối. Vừa mệt vừa đói, Tả Á lấy một chiếc bánh bao và lạp xưởng từ trong balo ra để bổ sung năng lượng.
Do quá mệt nên cô thấy ăn cái gì cũng ngon, Tả Á ngồi trên một tảng đá ở giữa sườn núi cúi xuống nhìn phong cảnh dưới chân núi. Cảm giác nhìn từ trên cao xuống thì ra tuyệt như thế.
Tả Á uống một ngụm nước, đang muốn đứng dậy chuẩn bị đi tiếp, bỗng một bàn tay vươn tới cướp đi chai nước suối trong tay cô.
Cô ngẩng đầu lên thì thấy Chung Dương đứng ở sau lưng mình đang ngửa đầu uống chai nước cô vừa mới uống xong. Vì leo núi mà cả gương mặt đẫm mồ hôi, những giọt mồ hôi lóng lánh tỏa sáng dưới ánh mặt trời trượt dọc theo mỗi góc cạnh trên khuôn mặt điển trai của anh, anh ta quả thực là một người rất đẹp trai. Nhưng tại sao hôm nay anh ta lại để râu? Râu cằm xanh xanh như làm tăng thêm vẻ chững chạc rất quyến rũ, hoàn toàn không hề có vẻ dơ dáy lôi thôi nào. Tả Á chợt nhận ra mình đang thưởng thức vẻ đẹp của anh nên mặt cô lập tức đỏ ửng lên.
“Sao anh lại tới đây?”
Chung Dương tỏ ra hơi tức giận trừng mắt nhìn Tả Á nói: “Tôi muốn vận động, không được hả???”
Môi anh hơi mím lại, Tả Á đột nhiên hiểu ra, có lẽ là anh ta đang lo lắng cho cô đi leo núi đơn độc ở chỗ này, trong lòng thoáng ấm áp: “Làm sao anh biết tôi đang ở ngọn núi này?”
Chung Dương lập tức kể khổ nói: “Dựa vào chút thông minh vặt đó của em, hẳn là sẽ lên đây để xin sâm rồi, đoán đại cũng có thể trúng mà.”
Chút ấm áp kia trong nháy mắt biến mất không còn một móng, Tả Á không thèm để ý tới Chung Dương nữa, đứng dậy tiếp tục leo lên đỉnh núi. Chung Dương không đi lên cùng với cô mà chỉ lót tót theo đuôi ở phía sau.
Tả Á không quay đầu lại dốc sức leo về phía trước, nhưng dần dần chân bị đau không thể đi được nữa, chân đau khiến lòng cũng bắt đầu dao động.
Không leo nữa, không muốn leo nữa, mệt quá rồi….
Suy nghĩ như thế nên lại càng không có tinh thần để leo….
Ngay lúc này, Chung Dương lại đi tới giữ chặt tay cô: “Hãy tin tưởng chính mình, nhất định sẽ leo lên được tới nơi, đi thôi!”
Tin tưởng chính mình, nhất định sẽ leo lên được, nhất định có thể thoát được đoạn tình cảm gian nan này, Tả Á không ngừng khích lệ bản thân, cũng không còn hơi sức để tránh khỏi bàn tay của Chung Dương. Để mặc cho bàn tay anh lôi kéo tay cô tiếp tục leo lên phía trước, có anh ở phía trước nắm tay dắt cô đi, bao nhiêu mệt nhọc trước đó dường như đều tan biến hết….
Thể lực của anh ta thật tốt, có thể nhìn ra được là anh thường xuyên rèn luyện cơ thể, dẫn theo cô đi lâu như vậy mà chỉ hơi thở gấp một tí.
Mỗi khi cô mệt không muốn đi nữa thì anh sẽ nói: Sắp đến nơi rồi, chỉ còn một chút nữa thôi. Nhờ vào sự khích lệ ấy mà cuối cùng cả hai cũng lên được đến đỉnh núi.
Tả Á kích động mừng rỡ, đứng ở nơi cao nhất nhìn xuống phong cảnh phía dưới, đôi tay chụm vào miệng hô lên: “Tôi đã chiến thắng, tôi thực sự đã thắng rồi!”
Hét xong cô cũng mệt lã kiệt sức ngã phịch xuống nằm giữa thảm cỏ xanh ngát trên núi.
Chung Dương cũng thấy hơi mệt nằm xuống ngay bên cạnh cô. Hai người thở hổn hển, đôi bên có thể nghe thấy được hơi thở của đối phương, giữa núi rừng yên tĩnh chỉ có gió thổi qua, thật giống như mọi loại đau khổ về chuyện tình cảm cũng tan biến hết theo khoảnh khắc này. Ngắm nhìn trời xanh mây trắng, tưởng chừng như chỉ cần với tay là có thể chạm vào được, chỉ cần nhấc chân là có thể giẫm lên đám mây. Tâm tình Tả Á trong thoáng chốc thoải mái hơn nhiều.
Tả Á quay đầu sang nhìn Chung Dương, đôi con người đen láy của anh cũng đang nhìn cô không chớp.
Tả Á không lãng tránh ánh mắt đó của anh, mà còn nhìn anh cười nói: “Cảm ơn anh đã theo giúp tôi đi đến nơi này.”
Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Tả Á, trái tim Chung Dương như bị lỗi đi một nhịp. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ hồng xinh đẹp thế kia, nụ cười của cô rung động lòng người biết nhường nào. Có một cọng cỏ nhỏ màu xanh tinh nghịch dính lên mặt cô, anh không dằn được đưa tay giúp cô lấy nó xuống, nhưng bàn tay vẫn không chịu rời khỏi mặt cô, ngược lại còn xoa nhẹ lên gượng mặt xinh xắn động lòng người của cô. Ánh mắt càng trở nên sâu lắng mênh mông, từ từ nhích người sát lại gần cô, giây phút này nếu như có gió nhẹ thổi qua cũng nhận ra được sự mập mờ không rõ giữa họ. Môi anh từng chút từng chút tiến gần đến đôi môi cô, đến cả hơi thở cũng có thể nghe rất rõ ràng.
Anh hôn lên môi cô, mút nhè nhẹ bờ môi nhỏ xinh, thấy Tả Á không phản kháng, anh liền xoay người nằm sấp lên người cô, duỗi tay tìm kiếm bàn tay nhỏ bé của Tả Á, hai người mười ngón tay đan vào nhau, anh say sưa hôn cô, đôi môi còn mang theo vị mồ hôi mằn mặn dìu dịu cạy mở môi cô ra quấn quýt trêu đùa cùng chiếc lưỡi của cô.
Nụ hôn từ dịu dàng rồi trở nên nồng nàn mãnh liệt, đầu óc Tả Á trống rỗng, dường như không còn nhìn thấy được thứ gì cả, cũng không nghe được tiếng động nào. Chỉ có nụ hôn của anh mới chân thật tồn tại.
Các đó không xa bỗng vang lên tiếng người đã kêu gọi lý trí Tả Á quay về, cô vội vàng giãy ra, Chung Dương còn đang thở gấp nhưng vẫn rời môi Tả Á, thõa mãn ngắm nhìn bờ môi đỏ mọng xinh tươi như đóa hoa hồng của cô.
Tả Á đẩy anh ra, lùi người về phía sau ngồi dậy, trên gương mặt nhỏ xinh đều là sự bối rối và ngượng ngùng, mắt cũng không biết nên nhìn đi đâu. Lần trước là bị cưỡng hôn, còn lần này thì sao? Cam tâm tình nguyện bị trai đẹp mê hoặc?
“Đi thôi, chúng ta đi xuống núi, không thì trời sẽ tối đấy.”
Tả Á ngước đầu nhìn tới những tòa nhà cao tầng ở phía xa, trong lòng thầm nói: Anh Chu, em không muốn yêu anh nữa, không yêu nữa, anh và chị phải thật hạnh phúc. “Chị, chị nhất định phải hạnh phúc....!” Tả Á thật sự rất muốn hô to lên câu nói này, nhưng chỉ nghĩ tới đây thì mắt nước không kiềm được mà chảy xuống…..