Editor: TiêuKhang
Tả Á bỏ chạy thục mạng.
Ra khỏi căn nhà giống như mê cung, Tả Á mới phát hiện trong người không có đồng nào, tối qua ra ngoài chỉ là muốn cùng Chung Dương nói rõ rồi quay về trường học, vì vậy căn bản cũng không ngờ lại xảy ra như vậy nên không có mang tiền mà chỉ mang theo mỗi cái điện thoại di động. Mà bây giờ điện thoại di động cũng làm rơi lại ở chỗ Chung Dương, trong lòng đắn đo không biết có nên quay lại lấy điện thoại hay không, nhưng hiện tại cô không muốn đối mặt với Chung Dương, sau này cũng mong không bao giờ gặp lại anh ta nữa.
Tả Á quan sát xung quanh thì phát hiện ngôi nhà của Chung Dương vốn ở một nơi riêng biệt có phong cảnh rất đẹp. Cư xá kiểu nhà liên kế có hai tầng lầu nhỏ, ngói đỏ tường trắng kiểu dáng rất sang trọng. May mắn đây không phải là vùng ngoại ô, không thì chỉ còn cách đi bộ về trường học.
Vừa đi vừa lo lắng, suốt đêm mình không về như vậy không biết chị có phát hiện ra không, nếu tìm không thấy mình thì chị ấy biết làm thế nào? Bài học hôm nay lại còn chưa làm, đến trường không biết sẽ bị chủ nhiệm lớp phạt thế nào đây.
Khi trở lại trường học đã là xế chiều, Tả Á mệt mỏi cực độ nhưng thật không ngờ chủ nhiệm lớp lại không có "hành hạ" cô như dự đoán. Nghe Chung Tĩnh kể mới biết thì ra là "chú" của cô đã xin nghỉ giúp cô, không biết anh ta làm sao biết số điện thoại của chủ nhiệm lớp mà điện thoại nói chuyện với thầy.
Tiết cuối cùng của lớp là tiết tự học, Tả Á ngồi đọc sách mà chỉ nhìn một chút sau đó tâm trí lại hiện ra những chuyện đã xảy ra ngày hôm qua, nụ hôn nóng bỏng, sự ngượng ngùng của bản thân, còn có cơ thể rắn chắc của Chung Dương không tự chủ mà thoáng hiện ra trong đầu cô.
Chung Tĩnh đưa tay chọc chọc Tả Á, nhỏ giọng hỏi: "Tả Á, mặt của cậu làm sao vậy, lúc đỏ lúc trắng thế kia? Đang tư xuân à?" (ám chỉ về cô gái khao khát tình dục với khác giới)
Tả Á làm bộ tức giận, đưa tay bẹo má Chung Tĩnh: "Cái gì mà lúc đỏ lúc trắng, cậu cho tớ là tắc kè hoa à!"
Hai người đang thì thầm nói chuyện với nhau thì nhận được ánh mắt cảnh cáo của lớp trưởng, ý bảo bọn họ giữ yên lặng.
Sau khi tan học Chung Tĩnh trở về ký túc xá, cùng lúc đó thì ba người cùng phòng cũng vừa về tới nơi, họ hỏi sao đêm qua cô không về, Tả Á chỉ trả lời qua loa là mình chưa có quen với chỗ ở mới nên đã về nhà ngủ một đêm, hai người họ cũng không hỏi thêm gì nữa nhưng ngay sau đó một người tên Triệu Mặc lại nhìn chằm chằm vào cổ của cô hỏi: " Cổ cậu làm sao thế?"
Tả Á nghi ngờ, cầm gương soi, chỉ thấy trên cổ có một dấu đỏ to bằng ngón tay cái, cô cũng không biết tại sao lại như vậy.
Triệu Mặc lại mập mở hỏi: "Là bạn trai hôn hả?"
Tả Á giật bắn người lên, chẳng lẽ là do Chung Dương gây ra lúc cô say rượu? Lúc cô say bất tỉnh nhân sự anh ta đã làm gì? Trong lòng bực mình một hồi rồi để gương xuống hờ hững nói: "Mình không có bạn trai."
Triệu Mặc trề trề môi có vẻ không tin, tầm mắt lại rơi vào chiếc váy trên người Tả Á cố ra vẻ thân thiện nói: "Tả Á, chiếc váy của cậu rất đẹp, vừa nhìn biết ngay là không phải hàng rẻ tiền rồi." Vừa nói vừa tiến gần lật cổ áo của Tả Á ra, thấy được nhãn thì kêu lên: "Oa, nhãn hiệu này cùng với chiếc váy ít nhất cũng phải mấy ngàn tệ, không nhìn ra được Tả Á nhà ta rất có tiền nha!"
Mấy ngàn tệ? Tả Á không nghĩ chiếc váy mình mặc trên người lại đắt như vậy, ngẫm lại tiền lương một tháng của chị cũng chỉ có mấy ngàn tệ mà thôi, trong lòng cũng không khỏi kinh ngạc thầm nghĩ không biết nên trả lại chiếc váy này cho Chung Dương bằng cách nào đây.
Tả Á không để ý đến Triệu Mặc nữa, chuẩn bị lấy vài thứ để đến nhà tắm tắm, Triệu Mặc thấy không còn gì thú vị nữa nên ngượng ngùng trở về giường của mình.
Suốt buổi chiều Tả Á không thể ngủ nổi, không biết là bởi vì thay đổi hoàn cảnh hay là do điều gì khác, tóm lại lòng cô cảm thấy rất trống vắng giống như bị mất đi thứ gì đó rất trân quý.
Đúng, đó là nụ hôn đầu đời của cô, sau bao nhiêu năm nó lại cứ thế bị một tên đàn ông ngang ngược kia cướp đi mất. Có vài thứ đã mất đi rồi thì không bao giờ tìm về được.Thời gian cứ thế trôi qua hết một tuần, Chung Dương cũng không xuất hiện, Tả Á cũng vui vẻ sống yên lành. Nhưng khi đến ngày cuối tuần, chủ nhiệm lớp thông báo một tin tức xấu. Từ đầu tuần này, sẽ không được nghỉ ngày chủ nhật nào nữa cho đến khi kết thúc kì thi tốt nghiệp. Điều này chắc chắn là "sấm sét giữa trời quang" đối với tất cả mọi người, cho dù là phải ôn thi đi chăng nữa cũng cần có thời gian nghỉ ngơi vui chơi chứ.
Ngày chủ nhật phải học thêm, dù không có lớp học chính thức cũng phải tự học ở nhà, sau đó làm bài, đọc sách. Nhưng thầy giáo đã ra lệnh, hôm thứ bảy, các học sinh chỉ là đi học sớm hơn bình thường. Nhưng khi đến tiết đầu tiên, chủ nhiệm lớp và các giáo viên lại không xuất hiện, mọi người cảm thấy nhàm chán nên rối rít trò chuyện giết thì giờ.
Trò chuyện được một lúc thì Tả Á đột nhiên nói: "Lớp trưởng, hay là cả lớp chúng ta nghỉ tập thể đi, mỗi người ai về nhà nấy còn tốt hơn."
Chung Tĩnh chống cằm, dáng vẻ hơi không yên lòng nói: "Đúng vậy, dù sao giáo viên cũng không tới, chúng ta ngồi như vậy cũng đâu có ý nghĩa gì."
Một bạn học nam đề nghị: “Đề nghị này của Tả Á quá hay luôn, hay là họn mình tìm một chỗ nào đó chơi đi, thấy thế nào?”
Mọi người rối rít hưởng ứng, không một ai phản đối.
Lớp trưởng từ nãy giờ vẫn luôn im lặng bỗng nhiên vỗ bàn đứng lên: "Được, vậy thì nghỉ, chúng ta tự ai nấy về nhà của mình!"
"Hoan hô! Lớp trưởng vạn tuế!" Mọi người hô to ầm ĩ, kích động sửa sang đồ đạc chuẩn bị đi về. Có lớp trưởng làm chỗ dựa thì còn gì phải sợ nữa.
Tả Á vốn là muốn cùng đi chơi với Chung Tĩnh, nhưng vừa ra khỏi cửa thì Chung Tĩnh bị một bạn trai kéo đi, hình như vừa hẹn với nhau, Tả Á cũng không tiện làm bóng đèn. Khi đang định quay về ký túc xá thì có người vỗ vai cô, cô quay đầu lại nhìn thì ra là Trịnh Hạo bạn học cùng lớp, khuôn mặt đẹp trai luôn mang theo nụ cười ôn hòa.
Tả Á hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Trịnh Hạo cười: "Khó có dịp như hôm nay, chẳng lẽ cậu định quay về ký túc xá sao? Cùng đi chơi đi!"
Tả Á nghĩ thấy cũng đúng, sau này cũng không có cơ hội được nghỉ như hôm nay, khó có thời gian đi chơi như vậy, "Đi đâu?"
"Thích trượt băng không? Có một sân trượt băng mới mở, nghe nói chỗ đó cũng được lắm!"
Tả Á rất thích trượt băng, vì thế vừa nghe Trịnh Hạo nói thế liền lập tức liền đồng ý, Trịnh Hạo đạp xe chở cô đi về hướng sân trượt băng. Khi hai người đi được nửa đường thì một chiếc Land Rover màu đen chạy đến chắn ngang phía trước xe họ rồi đột nhiên dừng lại.
Trịnh Hạo vội vàng thắng lại, Tả Á cũng nhảy xuống xe, nghĩ thầm xe này sao lại ngừng giữa đường như thế chứ. Nhưng nhìn kỹ lại thấy chiếc xe này hơi quen quen. Một người đàn ông đẹp trai cao lớn mở ra cửa xe bước xuống, cặp mắt xếch hẹp dài nhìn thẳng vào Tả Á, khóe môi khẽ nhếch cười mà như không cười. Khi Tả Á nhìn thấy người đàn ông nọ thì tim cũng bắt đầu nhảy loạn thình thịch, sự xấu hổ của ngày hôm đó đã bị cô cố gắng vứt ở một xó trong đầu lúc này lại quay trở về, theo bản năng muốn chạy đi thì người đàn ông nọ lên tiếng gọi lại: "Tả Á!"
Mình có thể làm bộ không biết anh không? Tả Á kéo kéo Trịnh Hạo, "Đi thôi, không phải nói muốn đi chơi sao?"
Trịnh Hạo thấy khó hiểu nhưng cũng làm theo lời Tả Á.
Chung Dương lại thốt lên: "Tả Á, không tính lấy lại điện thoại di động của em sao?"
Trịnh Hạo thấy Tả Á không nói lời nào cúi đầu hỏi: "Tả Á, anh ta là ai?"
Chung Dương mặc một đồ rất giản dị mà thời trang càng làm anh nhìn bảnh trai hơn, anh đi đến gần còn thân mật vươn một tay khoác lên vai Tả Á, " Sao không giới thiệu về bạn của em?"
Tả Á hung hăng trợn mắt nhìn Chung Dương, sau đó nói với Trịnh Hạo: "Chú? Chú ấy là chú của mình!"
"À!" Trịnh Hạo vội nói: "Chào chú!"
Mình già đến vậy sao? Mặt Chung Dương đen lại, sau đó bí hiểm nhìn Tả Á, ấp úng mập mờ nói: "Hôm đó........!"
"Điện thoại di động của tôi đâu?" Tả Á sợ Chung Dương nói bậy bạ gì đó với Trịnh Hạo nên vội vàng cắt lời của anh.
Chung Dương khẽ cười, "Lên xe đi!"
Tả Á đành phải tạm biệt Trịnh Hạo, nói cậu ấy cứ đi chơi vui vẻ đi cô không đi được, Trịnh Hạo có chút thất vọng đành rời đi.
Tả Á không chịu lên xe, Chung Dương chỉ đành phải bạo lực lôi cô lên, trong lòng Tả Á buồn bực không thôi, nhưng không dám nhìn thẳng Chung Dương mà đưa mắt nhìn sang nơi khác, nói với giọng khó nghe: "Rốt cuộc anh muốn sao đây?"
"Hắn đang theo đuổi em?" Cả tuần qua Chung Dương không đến tìm Tả Á là bởi vì người nhà bắt anh về đi xem mắt. Khó khăn lắm hôm nay mới giành được chút thời gian đến đây, lại thấy Tả Á được một nam sinh trở từ trường học đi ra ngoài, anh mới vội vàng đuổi theo.
Tả Á cau mày không nể mặt nói: "Liên quan gì tới anh?"
Chung Dương khởi động xe, không được vui hỏi: "Tại sao nói tôi là chú em?"
Cô muốn nói với họ là không quen anh, nhưng anh lại gọi tên cô thân thiết như vậy, nói không biết thì ai tin chứ. Tả Á tức giận nói: "Nếu như không phải anh không có râu mép, tôi thật sự còn muốn nói anh là ba của tôi đó!"
Khóe mắt Chung Dương giật giật, cũng may mình vừa mới cạo râu ria sạch sẽ rồi, "Ba em thế nào vậy, có thể so sánh với tôi sao?"
"Ba tôi là người đẹp trai, đầm tính chững chạc, có khí chất hơn anh nhiều."
"Vậy có liên quan gì tới râu mép, tôi thế này mà không chững chạc sao?"
Tả Á vươn ra hai ngón tay quơ quơ trước mặt Chung Dương nói: "Chú ấy hả, chỉ có hai chữ, còn “non lắm”!"
"Nhưng chỗ khác của tôi thì có “râu” đấy, em có muốn xem không?"