Trong tim Mạnh Hạ đột nhiên bị thứ gì đó giữ lại, vội vàng dồn dập, một khắc đó cô thậm chí đã cảm thấy trái tim đều muốn nhảy ra ngoài. Đầu óc một mảnh trống rỗng: "Anh ta làm sao vậy?", những lời này đã dâng lên tận cuống họng mà lại không thể nói lên thành lời.
"Dịch Phong làm sao vậy?" Đàm Dĩnh ngay cả giày cũng không mang, liền xông lên: "Làm sao vậy hả?"
Từ Tiểu Táp thở gấp một hơi, giữa chân mày mày đúng là vui sướng: "Mẹ, Tiểu Hạ, Dịch Phong đã tỉnh lại."
Hai tay của Mạnh Hạ đan vào nhau quá chặt, cô cảm thấy sau khi khôi phục được thính lực, ngoại trừ một tiếng "Mẹ" mà Tiểu Lãng gọi thì đây chính là câu nói tuyệt vời nhất mà cô nghe được, anh ấy đã tỉnh, đã tỉnh lại rồi. Mạnh Hạ thở ra một hơi thật sâu, khóe miệng không kiềm được mà cong lên.
Từng tia nắng chiếu vào, trước mặt là một cảnh tường sáng.
"Tiểu Lãng, Nhạc Nhạc…" Cô nhẹ nhàng dắt tay hai đứa bé, đi tới cửa.
Ánh mắt của Từ Tiểu Táp vẫn luôn dừng lại ở trên người của cô, cô ấy dịu dàng cười: "Đi thôi…"
Bước chân của Mạnh Hạ dừng lại: "Tiểu Táp tỷ, tỷ mang mấy đứa nhỏ đi đi, em không đi."
Ánh mắt của Từ Tiểu Táp đảo một cái, lúc này có gì đó không ổn phải không. Lúc Từ Dịch Phong vừa mới tỉnh lại, trong miệng không phải câu đầu tiên nói ra là gọi tên cô sao? Nhưng mà mặc kệ đi, Từ Tiểu Táp nhanh chóng xoay chuyển: "Tỷ mang mấy đứa đi, hay là em ở bên ngoài chờ tỷ. Lát nữa mấy nhóc thăm Dịch Phong xong, em liền đón về, em thấy thế nào?"
Từ Tiểu Táp thấy cô một vẻ do dự, lập tức cúi người xuống: "Tiểu Lãng, Nhạc Nhạc, ba của các con đã tỉnh lại…"
Hai đứa bé trong nháy mắt đều ngẩng đầu lên nhìn vào Mạnh Hạ: "Mẹ, chúng ta nhanh đi đi." Bàn tay nhỏ bé dường như có đầy năng lượng, giữ chặt lấy Mạnh Hạ đi về phía trước.
Tử Tiểu Táp lắc lắc đầu cảm thán, Mạnh Hạ đã không còn hận hắn, so ra thì cũng là còn yêu hắn.
Người đàn ông kia ngàn vạn lần đừng có làm tổn thương lòng phụ nữ, một khi đã đau thấu tim, để quay đầu lại thật sự là khó khăn.
Mạnh Hạ đang dụ dỗ hai đứa bé tự đi vào, Từ Tiểu Táp nhìn nhìn cô: "Đã đến nơi này mà không tiến vào xem một chút sao?"
Mạnh Hạ bỗng nhiên siết chặt tay, vẻ mặt trông có vẻ bình tĩnh: "Không được. Để cho Tiểu Lãng thấy anh ta, anh ta sẽ hiểu."
Tiểu Tiểu Táp đã đưa được cô tới nơi này, chỉ cách một cánh cửa nhưng dường như đã cách xa cả một ngọn núi. Cô ấy thầm than thở: "Vậy tỷ đi vào trước."
Ánh mắt của Từ Dịch Phong không chớp nhìn ra cửa, Từ Tiểu Táp đi vào: "Đừng nhìn nữa, sớm biết có ngày này thì lúc trước cần gì phải như thế. Dịch Phong, ngươi nếu không phải là đang nằm ở trên giường, tỷ không phải là cho ngươi một trận cho chừa là không được mà. Em đã làm tổn thương người ta phải không?" Từ Tiểu Táp lúc mới học sơ trung đã xuất ngoại, gặp được chồng của mình ở đó nên trên cơ bản là đều sống ở nước ngoài.
Từ Dịch Phong mới vừa tỉnh lại, trong đầu vẫn luôn hỗn loạn, cơ thể còn có chút bồng bềnh. Hắn miễn cưỡng động đậy khóe miệng nhưng lại cảm thấy đau nhức một hồi.
"Thúc thúc…" Nhạc Nhạc nhẹ giọng gọi lên, đưa tay đến bàn tay to của hắn.
Ánh mắt của Từ Dịch Phong rơi xuống người của đứa bé, từ Nhạc Nhạc đến Tiểu Lãng, cuối cùng liền dừng lại ở đó. Trong ánh mắt đen láy tĩnh mịch dâng lên ngàn vạn tâm tình, trong lồng ngực có một dòng cảm xúc làn tràn toàn thân.
"Thúc thúc, thì ra thúc là ba ba của con và ca ca." Nhạc Nhạc nhẹ nhàng nói ra, mang theo cả sung sướng.
Từ Dịch Phong hốt hoảng một hồi lâu, sau đó lập tức nặng nề gật đầu: "Ta là ba của các con. Tiểu Lãng, Nhạc Nhạc….."
Đôi mắt của Tiểu Lãng như một dòng suối êm đềm trong suốt tới tận đáy. Ánh mắt của Từ Dịch Phong lập tức bị thấm ướt, hắn nỗ lực vươn tay ra, khóe miệng nhẹ nhàng gọi ra: "Tiểu Lãng…" Đôi mắt của hắn đã đỏ bừng, trước mắt dần dần mờ mịt đi.
Hắn nhớ tới hôm đó Mạnh Hạ đã giận dữ nói rằng cả đời này sẽ không để cho Mạnh Lãng nhận hắn, hôm nay thế này thì có phải cho biết rằng cô đã để xuống quá khứ rồi hay không? Nhưng mà… đã để xuống thì thế nào?
Mạnh Lãng nhíu mày, cha của hắn hình như cũng thật đáng thương: "Ba ba, bộ dạng này của ba quá xấu nha."
Từ Dịch Phong chậc lưỡi, nhưng mà trong lòng vẫn là rất xinh đẹp, hai đứa bé này như là một liều thuốc tốt, đau nhức toàn thân của hắn đều được hóa giải.
"Được rồi, Dịch Phong, em cũng đừng có bi thương tuyệt vọng quá, mấy bảo bối này không phải vẫn đang ở chỗ này đó sao? Em còn lo lắng cái gì?" Từ Tiểu Táp nói ra hờ hững như mây trôi nước chảy.
Từ Dịch Phong đột nhiên cười khanh khách một tiếng, bộ dáng ngốc nghếch kia làm Đàm Dĩnh sợ hết hồn, hận đến muốn đánh hắn, liền nhéo một cái: "Dịch Phong, lúc con hành động có nghĩ tới ta và cha con chưa? Con nếu như cứ như vậy mà mất đi, vậy ta và cha con là người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh sẽ khó chịu đến mức nào, con có biết không?"
Những lời này Đàm Dĩnh đã luôn giấu ở trong lòng, hôm nay rốt cuộc đã bùng phát.
Từ Dịch Phong nhếch miệng cười: "Mẹ, mẹ đừng có phóng đại lên như thế, con không phải đang thật khỏe đây sao? Con có còn hôn mê nữa đâu? Các người đi về trước đi, con muốn cùng khuê nữ và con trai nói chuyện." [Bất hiếu =)) đuổi thẳng thừng người lớn đi như thế đấy.]
Đàm Dĩnh tức giận, lúc này đến mình mà còn bị ghét bỏ: "Tiểu Táp, chúng ta đi, cái đứa vong ân bội nghĩa này!"
Đàm Dĩnh thở phì phì đi ra, dừng bước lại ở trước mặt Mạnh Hạ: "Tiểu Hạ, cái tên tiểu tử đáng chết kia làm phiền chúng ta, bây giờ chúng ta đi. Ta thà nuôi con chó, còn có thể làm ta vui, sinh ra nó chính là làm ta tức chết." Nói thì nói ra như thế, nhưng trong lòng vẫn là không nỡ bỏ: "Bên trong chỉ có ba người, Tiểu Hạ, phiền con ở ngoài cửa nhìn nhiều một chút."
"Lão phu nhân nổi giận, tỷ phải đi an ủi. Ở bên trong phải giao lại cho em." Trong mắt Từ Tiểu Táp lóe lên một tia giảo hoạt.
Mạnh Hạ ngạc nhiên, khóe miệng khô khốc chỉ kịp động đậy một chút.
.........
"Ba ba, về sau ba còn có thể chạy được không?" Nhạc Nhạc nhìn vào chân của hắn, rất là lo lắng.
Mạnh Lãng cũng bày tỏ lo lắng như vậy, vuốt lên bên chân bị băng thạch cao của hắn.
"Chờ ba ba khỏe lại, liền mang các con đi công viên trò chơi, đi ngồi thuyền hải tặc…" Hắn vội vàng bảo đảm, không muốn để lại ám ảnh trong lòng bọn nhỏ rằng ba ba là người tàn tật. Hắn nỗ lực nghĩ tới những trò chơi thật thú vị, nhưng vẫn chưa nói hết thì đôi mắt của Mạnh Lãng liền đảo một cái, lạnh lùng thốt ra hai chữ: "Ngây thơ!" [=))))))))]
Tim Từ Dịch Phong trong thoáng chốc liền vỡ tan rồi: "Tiểu Lãng thích chơi cái gì? Ba ba dẫn con đi?" Hắn bắt đầu hoàn toàn trở thành chân chó nịnh bợ. [=)) Chân chó: ý chỉ người hay nịnh hót.]
Mạnh Lãng suy nghĩ một chút, lại nói: "Chờ ba khỏe lại đã rồi hãy nói."
Nhạc Nhạc áp lại bên tai Từ Dịch Phong nói nhỏ: "Ca ca thích xếp gỗ, còn thích mẹ….."
Trong tim Từ Dịch Phong lại là kích động.
Mạnh Hạ nhẹ nhàng đẩy cửa ra, chưa đi được mấy bước liền nghe ở bên trong truyền ra toàn những tiếng cười nói vui vẻ.
"Ba Ba, cái ná bắn chim của ba bây giờ có còn không?" Đây là giọng nói của Mạnh Lãng. Mạnh Hạ lần đầu tiên nghe được nhóc con nói với giọng điệu nhẹ nhàng như vậy.
Giọng nói đầy tự hào của Từ Dịch Phong truyền đến: "Có nha, bà nội của con còn giữ đây. Chút nữa ba dặn bà nội mang tới cho con chơi."
"Ba ba, Tiểu Bảo của ba sau này khỏe lại thì như thế nào?" Nhạc Nhạc hiếu kỳ muốn chết.
Bên trái một tiếng ba ba, bên phải một tiếng ba ba, cả người Từ Dịch Phong đều muốn bay lên được.
"Ba ba đem thả nó đi, nếu không ấy hả, con của nó tìm không được nó sẽ khóc. Động vật nhỏ cũng giống như chúng ta vậy, đều có ba ba, má má của mình."
Lời này ngược lại đã chạm đến nơi sâu kín trong lòng của Mạnh Hạ. Cô không ngờ tới Từ Dịch Phong cũng có thể nói ra những lời như vậy, khóe miệng của cô hiện lên vui vẻ, bình tĩnh đứng lại ở đó.
"Mẹ…" Nhạc Nhạc vui vẻ gọi lên.
Mạnh Hạ nhìn vào Từ Dịch Phong, sắc mặt của hắn vừa mừng vừa lo, lại còn không biết phải làm sao.
"Tiểu Hạ, em đã đến rồi sao."
Trải qua vụ tai nạn lần này, trong lòng hai người bọn họ đều có những chuyển biến.
"Tiểu Lãng đang nói cái gì vậy?" Cô xoay người lại, nhìn vào con trai.
"Ba ba đang kể chuyện vui khi ba còn nhỏ, ba ba nói mẹ nhìn thấy con cóc sợ quá nên khóc, là ba đã giúp mẹ đuổi đi." Tiểu Lãng nói ra rõ ràng.
Từ Dịch Phong ho khan một chút, tiểu tử này thật sự là nói không giữ lời.
"Cái kia, Tiểu Hạ….." Từ Dịch Phong vừa mới kêu cô, nhưng Mạnh Hạ đang đưa lưng về phía hắn nên căn bản là chưa nghe thấy. Hắn buồn bực nói ra: "Tiểu Lãng tới đây…"
Tiểu Lãng cười hì hì một tiếng, không để ý đến hắn.
"Được rồi, Tiểu Lãng đưa Nhạc Nhạc đi ra ngoài trước, dì Ất Ất đang ở ngoài cửa chờ các con."
"Vâng, mẹ."
Trong phòng chỉ còn lại hai người, nhất thời lại rơi và trong trầm mặc. Mạnh Hạ hít một hơi: "Cám ơn anh." Giọng nói dù là bình tĩnh, nhưng nói xong câu này cô đã cúi đầu xuống.
Từ Dịch Phong trong lòng có chút khó chịu, nhìn vào gò má trắng muốt của cô, trong lòng hắn dâng lên một hồi xúc động. Cô không nhìn hắn thì dù hắn có nói cái gì, cô cũng không nghe thấy được.
Từ Dịch Phong lầm bầm nói ra: "Tiểu Hạ, hôm đó trước khi hẹn gặp em, Hạo Trạch đã bày cho anh một cách…" Giọng nói của hắn yếu ớt, sắc mặt cũng không có dễ nhìn: "Nhưng về sau nghe những lời nói của em, anh đã liền từ bỏ ngay ý nghĩ kia, anh không muốn lừa dối em."
"Cảm ơn em đã sinh ra Tiểu Lãng, nó vô cùng… đáng yêu, cũng rất thông minh, và rất giống anh. Nhìn thấy nó, anh liền nhớ lại năm đó đã nói với em những lời kia, ý nghĩ tự sát anh cũng đã nghĩ. Em yên tâm, ta cả đời này cũng sẽ không kết hôn, Tiểu Lãng và Nhạc Nhạc chính là con của anh. Với lại, Tiểu Lãng mang họ Mạnh của em, anh cũng không có ý kiến gì, chỉ là cảm thấy cái tên này có chút khó nghe." [Lúc Mạnh Hạ ghép cái tên Mạnh – Lãng cũng đã nói phát âm nghe như là lỗ mãng ấy:v]
Mạnh Hạ vẫn cúi thấp đầu.
Từ Dịch Phong vẫn thao thao bất tuyệt nói ra, trong giọng nói mơ hồ có mang theo mong đợi: "Nếu như có thể, hy vọng thời gian có thể đem chúng ta quay trở lại, anh nhất định sẽ thật quý trong em!" Chỉ là chưa bao giờ có nếu như.
Cô nắm chặt tay, ngồi lặng ở đó, hô hấp ngừng lại, nhất thời trong lồng ngực có cảm giác đau đớn.
Từ Dịch Phong mím mím khóe môi đã khô khốc, còn muốn nói gì đó, liền ngghe thấy một tiếng nói nhẹ nhàng, mềm mại truyền đến: "Anh thật là tự huyễn, Tiểu Lãng có chỗ nào giống anh?"
Từ Dịch Phong cả người liền đông cứng lại, cô ấy có thể nghe thấy được?
Mạnh Hạ từ từ ngẩng đầu lên, cùng với ánh mắt của hắn chạm nhau. Từ Dịch Phong nhất thời chột dạ, nếu mà nằm ở đây cũng không nhúc nhích được.
"Em gọi y tá đến đây, anh muốn đi toilet." Hắn đã lùi bước, còn có cả ngại ngùng.
Mạnh Hạ đột nhiên cười một tiếng, cười như vậy đã rất nhiều năm trở lại, đây là lần đầu tiên cảm thấy nhẹ nhàng tự do ở trước mặt hắn như thế: "Vừa rồi có một nữ y tá ở cửa, để tôi đi gọi."
Từ Dịch Phong sắc mặt trắng bệch, khóe miệng hiện ra bất mãn, dầu gì hắn cũng là cha của con cô mà: "Tiểu Hạ, em thật sự để cho người khác nhìn thấy thân thể của anh sao?"
Mạnh Hạ bị hắn nói trắng ra như vậy, ngược lại còn ngẩn ra, ngay sau đó liền cười cười: "Người nhìn anh còn thiếu sao?"
Từ Dịch Phong nghẹn lời, hai trong mắt đen láy thẳng tắp nhìn cô đe dọa: "Từ nay về sau, anh vì em mà thủ thân như ngọc." Mặc dù bây giờ rõ ràng là không làm được việc gì, nhưng lời nói vẫn mang khí thế bừng bừng.