Rất lâu về sau, khi mối quan hệ của Từ Dịch Phong và Tiểu Lãng được phá băng để trở nên hòa hợp, hắn mới hiểu ra được vì sao lần điều tiên nhìn thấy Tiểu Lãng, hắn lại có cảm giác thân thiết đến không ngờ như thế. Đúng là trước đây hắn đã từng cho rằng Nhạc Nhạc là con gái của mình, nhưng mà lần đầu tiên nhìn thấy Nhạc Nhạc, hắn không có xuất hiện cảm giác này. Từ Dịch Phong chưa bao giờ tin vào một điều phù phiếm và mờ ảo như vậy, nhưng mà khi có Tiểu Lãng, hắn cuối cùng cũng đã tin.
Mạnh Hạ bình tĩnh mà nhìn vào hắn, có lẽ là bởi vì Tiểu Lãng đã khiến có cô cảm thấy cuộc sống đã đầy đủ rồi. Nên những chuyện đau lòng, những nỗi đau nhức kia đã dần dần vơi bớt,
Cô nhàn nhạt hướng về phía Từ Dịch Phong mà mấp mâp khóe miệng.
Hắn nhìn thẳng vào cô, chỉ ngắn ngủi có mấy ngày là dường như Mạnh Hạ đã hoàn toàn thay đổi, trên nét mặt của cô là một nét hạnh phúc mãn nguyện. Trong ngực của Từ Dịch Phong nhất thời nặng trĩu: "Đứa bé này là ai?" Hắn khó khăn mở miệng.
Mạnh Hạ nhìn nhìn Tiểu Lãng, khóe miệng vẫn hơi cong lên, cô không sợ Từ Dịch Phong biết được, nhưng mà cô cũng không muốn nói cho hắn biết thân phận của Tiểu Lãng. Đợi thật lâu, Mạnh Hạ vẫn cứ hờ hững mà thay đổi tư thế ôm đứa nhỏ.
Tiểu Lãng nhẹ nhàng nói ra: "Để cho con xuống đây đi." Mạnh Hạ buông nhóc con xuống, Tiểu Lãng ngẩng đầu nhìn Từ Dịch Phong, bình thản nói ra: "Thúc thúc, xin người nhường đường một chút, chúng tôi cần về nhà."
Từ Dịch Phong nhất thời không biết đáp lại như thế nào, ở bên cạnh có người đi ngang qua, nhịn không được mà thở dài: "Nhìn cả nhà có gen tốt kìa, đứa nhỏ này bộ dạng thật là đẹp trai."
Từ Dịch Phong lập tức như bị sét đánh ngang tai, đông cứng lại một chỗ, ánh mắt bỗng nhiên trở nên thâm sâu và trầm lắng, một cảm giác nóng rực, đứa bé kia và hắn, còn có Tiểu Hạ. Đầu óc của hắn nhớ lại câu nói kia, cả nhà…
"Tiểu Lãng, đi thôi." Mạnh Hạ kéo tay của nhóc con.
Tiểu Lãng vẫn nhìn vào Từ Dịch Phong: "Vị thúc thúc này thật kỳ quái, thúc ấy hình như rất thương tâm."
Tim Mạnh Hạ khẽ run lên, ánh mắt thoáng nhìn Từ Dịch Phong, nhẹ nhàng mỉm cười, kiên định đi về phía tước. Hắn cũng nên nhìn lại những gì đã từng bỏ qua, nhưng mà hắn không có hỏi đến. Từ Dịch Phong thay đổ, thật sự đã thay đổi. Đáng tiếc tất cả đều đã muộn màng.
Lúc cô thương hắn, hắn bỏ mặc. Tuổi thanh xuân ấy, tình yêu không có được, đuổi theo cũng không kịp. Có đôi khi đã bỏ lỡ, thì vĩnh viễn sẽ bỏ lỡ.
Lúc Đàm Dĩnh chứng kiến Từ Dịch Phong, lập tức sững sỡ không nói nên lời. Mới đi ra ngoài một lát mà khi trở lại là một thái độ đau lòng khôn nguôi, vẻ mặt ảm đạm giống như đứng một mình hiu quạnh trong trời đông giá rét.
"Dịch Phong….. Dịch Phong…." Bà nhẹ nhàng gọi hai tiếng.
Từ Dịch Phong trong lòng đầy thống khổ, hắn cầm lấy một xấp bệnh án thật dày: Trần Lãng, sinh ngày tháng , phía dưới là bệnh án của đứa bé. Hắn cảm thấy cả người như bị lấy hết oxy, đứa bé còn nhỏ như vậy mà có tới mấy bệnh án vể bệnh tình nguy kịch, đứa bé ấy làm sao có thể sống được?
Năm đó tại sao hắn có thể tàn nhẫn như vậy, ép cô phải bỏ đi đứa bé kia.
Hắn chán chường vò đầu bứt tóc, vô định mênh mông, nỗi thống hận chính mình đã đạt đến cực điểm.
Đàm Dĩnh vô tình nhìn thấy xấp giấy trong tay hắn, bà đưa tay nhận lấy vừa nhìn một cái, khi thấy bức hình với khuôn mặt nhỏ nhắn kia, cả người bà đều sững lại. Giống y như đúc với Từ Dịch Phong khi còn nhỏ, bà khó khăn nhìn qua cái tên của đứa bé, giọng nói run run: "Dịch Phong, đây là con trai của con."
Đàm Dĩnh đã không tìm được lời nào để hình dung tâm tình lúc này của mình.
Từ Dịch Phong yên lặng cúi đầu, trong tim co thắt không ngừng.
Đàm Dĩnh không khống chế được tâm tình lúc này của mình, bà mạnh mẽ vỗ một cái lên bắp đùi của Từ Dịch Phong: "Lúc này mà còn làm bộ làm tịch thâm trầm!" Do dự trong chốc lát, bà vẫn là kiềm chế không được: "Đứa nhỏ này là cái thai năm đó?"
Đàm Dĩnh thở dài một chút, tay nắm chặt lấy bệnh án, thật sự là đau lòng, đứa bé bị che giấu cho tới hôm nay.
"Khi nào thì đi xem đứa bé kia một chút đi, dù sao cũng là cốt nhục của Từ gia." Đàm Dĩnh thản nhiên nói ra, ánh mắt cứ vô thức nhìn vào bức hình của Tiểu Lãng.
Từ Dịch Phong đột nhiên cười nhạo một tiếng: "Mẹ, năm đó con đã cho Mạnh Hạ mười vạn tệ để cô ấy bỏ đứa bé này đi…." Hắn từ từ ngẩng đầu lên, vẻ mặt trầm trọng: "Con biết là mẹ muốn đứa cháu này, con cho mẹ biết, con đã nhìn thấy nó, bộ dạng rất tuấn tú, nhưng mẹ cảm thấy cho đến ngày hôm nay, con còn có thể nhận đứa bé này cùng với Mạnh Hạ sao?"
Hắn khổ sở nói ra, lấy ra một xấp tài liệu khác đưa cho Đàm Dĩnh, lúc hắn tìm được bệnh án của Tiểu Lãng, tiện đó đã tìm được phần tài liệu này.
"Cái gì vậy?" Đàm Dĩnh tinh tế nhìn vào, sắc mặt vui sướng vừa rồi lập tức trầm xuống.
"Con đã bức cô ấy đến cảnh ngộ này, con còn có thể cùng với cô ấy nuôi đứa bé sao?"
Đàm Dĩnh bất đắc dĩ rũ mắt xuống: "Mặc dù là như vậy, nhưng rốt cuộc đứa bé kia vẫn là trưởng tôn của Từ gia."
Kể từ lúc Đàm Dĩnh nhìn thấy ảnh chụp của Tiểu Lãng, bà đã không kháng cự được. Đứa bé tựa như một mầm non đang nẩy mầm moc rễ trong lòng bà.
Từ Chiến lật tờ báo, nghe thấy một buổi tối bà đều thở dài, đúng là phiền chết: "Phu nhân, Dịch Phong lại chọc bà tức giận sao?"
Đàm Dĩnh hung hăng liếc ông một cái: "Từ Chiến, ông nói xem chuyện cháu nội phải làm sao đây?"Cháu nội đã có, nhưng không thể chạm vào được, có thể không gấp được không?
Từ Chiến phẫn nộ lật tờ báo ra: "Dịch Phong nói như thế nào?"
"Tôi là đang hỏi ông cơ mà?"
Mi tâm của Từ Chiến khẽ động, sắc mặt nghiêm túc, chậm rãi nói ra: "Con trai của bà năm đó đã ép cô gái kia phá thai, chẳng khác nào là không cần đứa bé. Bây giờ bà thấy được đứa bé ấy lại mong muốn có được, bà đã nghĩ đến tâm tình của Tiểu Hạ chưa? Tiểu Dĩnh, đặt mình vào hoàn cảnh của người khác để ngẫm lại, nếu Tiểu Hạ là con gái của bà thì sao?"
Từ Chiến, người này có một đặc điểm là xét lý không xét tình, đương nhiên là sai khi Từ Dịch Phong và Mạnh Hạ phát sinh quan hệ, mặc dù ông ấy không thích Mạnh Lý nhưng rốt cuộc là con trai nhà mình đã ủy khuất cô gái kia, khi Mạnh Lý đề nghị đính hôn, ông đã không nói hai lời mà đồng ý ngau.
"Ông thôi đi, lúc trở về tay của ai đã cầm bức hình nhỏ kia ngắm nhìn cả đêm vậy. Từ Chiến, ông đừng có mà giả bộ."
Tay của Từ Chiến liền run run.
Đàm Dĩnh vẫn là không chịu đựng nổi mà đi đến Mạnh gia một chuyến.
Mạnh Lý đang ở trong sân bắt ve sầu cho hai đứa cháu búp bê nhỏ nhắn của mình. Vừa mới quay đầu lại đã nhìn thấy Đàm Dĩnh đứng ở trước cổng sắt. Ông ngay lập tức đã hiểu ra, ngẩn người làm cho con ve sầu bay mất.
Hai con búp bê kia không khỏi cảm thấy thấy thất vọng.
"Hai con đi vào trước đi, gia gia ở bên ngoài phơi nắng một chút, buổi chiều gia gia sẽ bắt ve sầu cho các con."
Nhạc Nhạc ngoan ngoãn gật đầu.
Ngón tay của Mạnh Lãng chỉ ra cổng lớn: "Có một người cứ đứng nhìn chúng ta."
"Ngoan ngoãn, các con đi vào trước đi. Gia gia đi xem một chút."
Ánh mắt của Đàm Dĩnh liên tục dừng lại ở trên người Tiểu Lãng, nếu không phải là vì bị ngăn cách bởi cánh cổng này thì bà đã sớm xông tới rồi.
"Từ phu nhân, mời bà trở về đi." Mạnh Lý nói thẳng, sau khi Tiểu Lãng trở lại Mạnh gia, Mạnh Hạ đã đem hết mọi chuyện xảy ra mấy năm qua nói ra, mặc dù cô kể rất đơn giản, nhưng ông biết là con gái của mình đã phải chịu khổ cực rất nhiều mới nói chuyện qua loa như vậy.
Đứa bé nếu có thể sống được thật khỏe mạnh thế này, thì chính là đứa con của Mạnh gia.
"Lão Mạnh, tôi biết hôm nay đến thăm là có chút đường đột, tôi chỉ là muốn gặp đứa bé kia một chút." Tia nắng nóng bỏng chiếu trên người của bà, thái dương Đàm Dĩnh từ từ thấm ra một tầng mồ hôi trong suốt: "Đứa bé dù sao cũng là con của Dịch Phong."
Khóe miệng của Mạnh Lý lạnh lùng: "Đứa con ngoan của bà không phải đã sớm cho Tiểu Hạ mười vạn đấy sao? Từ phu nhân, Tiểu Lãng đứa nhỏ này họ Mạnh, suốt đời này tên của nó cũng sẽ nằm trong hộ khẩu của Mạnh gia. Bà nếu như muốn có cháu nội thì hãy để cho con trai của mình kết hôn sớm một chút đi."
Sắc mặt của Đàm Dĩnh trắng nhợt, khóe miệng cứng ngắc: "Ông…."
"Cha…" Mạnh Hạ mới từ bên ngoài trở về, từ rất xa đã nhìn thấy xe của Từ gia dừng ở trước cổng lớn. Xem ra là người của Từ gia đều đã biết sự tồn tại của Tiểu Lãng, cô nhàn nhạt nhếch miệng lên, trong lòng cũng rất bình thản.
"Tiểu Hạ….." Đàm Dĩnh và Mạnh Lý đồng thanh lên tiếng.
"Bá mẫu, mời bác trở về đi, xin bác lượng thứ." Mạnh Hạ thản nhiên nói ra.
"Nhưng ta là bà của thằng bé." Đàm Dĩnh trong tim buồn bực, ánh mắt hơi mờ mịt đi, sự cự tuyệt của Mạnh Hạ lại khiến cho niềm mong mỏi của bà bị tưới ướt lạnh buốt.
Mạnh Hạ rũ mi mắt xuống, lộ ra vẻ cự tuyệt dứt khoát: "Từ phu nhân, nếu như bác còn không đi, tôi chỉ có thể gọi bảo an đến." Vì muốn đứa bé được bình yêu, cô sẽ không lùi một bước.
Vẻ mặt của Đàm Dĩnh chợt biến: "Tiểu Hạ, cô….."
Mạnh Hạ nhìn lướt qua tài xế của lái xe, trong tay của hắn mang theo bao lớn bao nhỏ đồ dùng cho con nít, cô quay lại nhìn Đàm Dĩnh, từng chữ nói ra rõ ràng: "Bá mẫu, Tiểu Lãng là đứa bé của Mạnh gia chúng tôi, không có bất cứ quan hệ nào với Từ gia, kính mong bác đừng đến đây nữa."
Đàm Dĩnh một hồi thở gập, tức giận không nói nên lời, cả người đứng nguyên tại chỗ.
Đây là nhất báo trở nhất báo phải không.
Đàm Dĩnh mang đồ muốn gửi lại, nói là một phần tâm ý của bà. Mạnh Hạ rốt cuộc không có nhẫn tâm nên cuối cùng vẫn tiếp nhận.
"Cái tuổi này là muốn ngậm kẹo chơi đùa với cháu." Mạnh Lý sinh lòng cảm thán, Đàm Dĩnh cả đời này đoán chừng cũng chưa phải giờ phải nếm qua cảm giác bị đè nén như vậy.
"ha, con sẽ không đem Tiểu Lãng cho bọn họ đâu, con không quên được những người đã muốn tước đoạt đứa bé của con."
Nhạc Nhạc nhìn thấy cô, không có giống như trước kia mà chạy đến ôm lấy cô, chỉ đứng nguyên tại chỗ ngoan ngoãn chào một tiếng: "Mẹ…" Mạnh Hạ trong lòng chua xót, Nhạc Nhạc nhạy cảm làm cho cô đau lòng. Tiểu Lãng từ lúc bắt đầu gặp cô, mặc dù bây giờ đối với cô không có xa lánh nhưng vẫn như trước, không có gọi cô một tiếng "Mẹ." []
Người trong nhà đều không muốn cô quá mức vội vàng xao động, đợi cô và đứa bé tiếp xúc lâu cùng nhau, tự nhiên sẽ tốt hơn.
Mạnh Hạ có hơi hoảng hốt, ôm lấy Nhạc Nhạc, nhích lại gần: "Tiểu Lãng đang vẽ cái gì vậy?"
"Mẹ, ca ca thật là lợi hại, ca ca biết rất nhiều chữ." Nhạc Nhạc nhịn không được mà nói với Mạnh Hạ.
Mạnh Hạ cười một tiếng với cô bé, lúc nhìn thấy bức tranh của Mạnh Lãng lại ngẩn người ra. Đó là một nhà ba người, đang tay trong tay, đứa bé ở chính giữa, được ba và mẹ dắt tay, đằng sau còn có một con chó.
"Đây là ba Trần và má Trần, ở giữa chính là con, con chó này tên là Cốt Cốt, nó chỉ thích gặm xương."Tiểu Lãng nhún nhún vai.
Trong mắt Mạnh Hạ liền cảm thấy mông lung, cô lúng túng đứng lên: "Mẹ đi nấu cơm cho các con." Sau đó cô vội vàng đi ra ngoài.
"Mẹ nói anh cũng là con của mẹ, nhưng vì cái gì mà anh chưa bao giờ gọi mẹ vậy?" Nhạc Nhạc tò mò hỏi.
"Em ngốc như vậy làm sao mà hiểu được!" Mạnh Lãng để bút chì màu xuống: "Dọn dẹp dùm anh xong, sẽ nói cho em biết." [=)) Lợi dụng để sai khiến người ta.]
Vì vậy người bạn nhỏ Mạnh Vô Ưu vội vàng hấp tấp giúp nhóc ta dọn dẹp, nhưng sau khi xong xuôi đâu vô đó rồi mà vẫn không có được đáp án. [=))]
Từ Dịch Phong biến mất suốt ba ngày, mỗi đêm đều uống rượu, hút thuốc. Tịch Hạo Trạch nhìn thấy bộ dáng này có hắn, cùng có vài phần hiểu nhau mà không cần lời nói: "Chuyện đứa nhỏ, cậu định làm như thế nào?"
Từ Dịch Phong uống một hớp rượu lớn: "Tớ lại không thể đến để đoạt đi được."
Tịch Hạo Trạch giật nhẹ khóe miệng, khẽ cười nói ra: "Trước đây không phải là cậu đều làm như vậy sao?"
Từ Dịch Phong cả giận: "Cậu cố ý vung muối vào vết thương của tớ đúng không?"
"Để tớ hiến kế cho cậu." Đôi mắt hẹp dài của Tịch Hạo Trạch thoáng hiện lên vài tia giảo hoạt. [Thế nào? Vợ của anh đã tìm được chưa ah?]
Từ Dịch Phong lắng nghe qua một hồi: "Không được, nếu như cô ấy biết được thì sẽ càng thêm hận tớ."
"Cậu nếu như không thử một chút, coi chừng con trai của cậu sẽ kêu người khác là ba ba đấy." Tịch Hạo Trạch nhàn nhã nói ra.
Sắc mặt của Từ Dịch Phong liền tối sầm lại, khẽ nghiến răng: "Được!"