Buổi tối hôm đó tất cả như là ảo ảnh, nếu như có thể, cô hy vọng tất cả cũng có thể quay lại buổi tối sinh nhật tuổi của mình, viết lại mọi thứ. Nhưng mà ai cũng biết là không thể nào trở lại, tất cả để không trở về được.
Nhìn thấy Nhạc Nhạc, cô lại luôn nghĩ tới Nhan Ngải Ưu, và cả con của mình, trong lòng tựa như có ngàng vạn con kiến gặm nuốt. Cái cảm giác tê dại đau nhức từng chút từng chút một lan tràn đó, thậm chí còn làm cho cô không có cách nào bình tĩnh để nhìn Nhạc Nhạc.
"Đừng suy nghĩ nhiều như thế." Tiêu Ất vỗ vỗ vai của cô: "Nhạc Nhạc, đứa bé đó mấy ngày nay cũng cảm nhận được." Trai tim non nớt của đứa nhỏ ấy là vô cùng nhạy cảm.
"Ất Ất, nhưng mà tớ rất khó chịu, tại sao cô ta có thể ích kỷ như vậy!" Mạnh Hạ vùi mặt lên đầu vài của Tiêu Ất: "Cô ta đã phá hủy cả cuộc đời của tớ!"
"Đều đã qua rồi." Tiêu Ất vuốt vuốt tay của cô, kiên định nói ra: "Có lẽ trời cao sẽ ban cho cậu một bù đắp khác." Trong lòng Tiêu Ất mơ hồ cảm thấy sẽ còn có chuyện gì nữa sắp xảy ra.
Sau tuyệt vọng chính là hy vọng, cô ấy tinh chắc như vậy.
"Mẹ….." Nhạc Nhạc đi tới, hai tay bưng một ly sữa đậu nành: "Mẹ, mẹ còn chưa có ăn điểm tâm phải không?"
Trong mắt Mạnh Hạ đau xót, cô bàng hoàng không nhúc nhích được, khí lực toàn thân đều bị rút đi hết.
Nhạc Nhạc dè dặt nhìn vào cô, sau đó đem cái ly đặt lên mặt bàn, có chút sợ hãi: "Mẹ, mẹ mấy ngày rồi không có đưa con đi nhà trẻ, hôm nay có thể đưa con đi học không?"
Mạnh Hạ hít sâu một hơi không nói gì được, trong lòng đau xót đến cực điểm.
Tiêu Ất kéo Nhạc Nhạc qua hôn cô bé một cái: "Bữa nay dì Ất Ất xinh đẹp đưa con đi họ có được không? Mẹ con mấy ngày nay thân thể không thoải mái."
Nhạc Nhạc đưa mắt nhìn Mạnh Hạ, làm nũng nói ra: "Như vậy ạ, vậy con không đi nhà trẻ, con ở nhà với mẹ."
Đứa bé hiểu chuyện quá sớm, làm cho cô yêu thương không dứt, cô chầm chậm ổn định tinh thần. Cuối cùng cũng run run đưa tay ra, bế con gái vào lòng, cột tóc cho cô bé: "Mẹ không có chuyện gì nghiêm trọng, con đi lấy cặp đi, mẹ đưa con đi học."
Nhạc Nhạc vừa nghe thấy, khóe miệng đã lập tức cong lên: "Vâng ạ."
Tiêu Ất hướng về phía cô mỉm cười: "Như vậy là được rồi." Nhạc Nhạc là một tay cô nuôi lớn, kỳ thật thương tâm và khó chịu vẫn dồn về Mạnh Hạ.
Mạnh Hạ đứng dậy, ánh mắt cô đơn: "Tớ đã mất đi đứa con, năm đó nếu không phải là có Nhạc Nhạc, tớ cũng sẽ không đi đến được ngày hôm nay."
"Mẹ, con đã xong rồi, có thể đi được chưa?"
Mạnh Hạ chỉnh sửa lại cổ áo cho cô bé: "Nhạc Nhạc mặc váy mới thật xinh đẹp."
Nhạc Nhạc cúi đầu xuống, buồn buồn ngọng ngọng nói ra: "Mẹ, hôm trước con đã mặc cái váy này rồi."
Mạnh Hạ sững sỡ, khóe miệng đang mỉm cười hơi cứng lại.
"Được rồi, không đi nữa là sẽ bị muộn đấy." Tiêu Ất giả vờ thúc giục.
Trời nắng chang chang, thời tiết ở thành phố C càng ngày càng khiến cho người ta cảm thấy không thoải mái. Mạnh Hạ dắt tay con gái, Nhạc Nhạc vừa đi vừa nhảy chân sáo. Chưa được vài bước, từ xa cô bé đã nhìn thấy ở phía trước có một thân ảnh đang đứng chờ.
Nhan Ngải Ưu mặc một bộ váy dài Chiffon đứng ở dưới gốc cây ngô đồng xanh tốt, đưa mắt thoáng nhìn. Lúc cô ta nhìn thấy bọn họ, đôi mắt vô thần lập tức sáng lên vài phần.
"Mẹ, mẹ nhìn kìa, đó là dì Nhan……." Nhạc Nhạc chỉ chỉ về hướng Nhan Ngải Ưu.
Tiêu Ất bất đắc dĩ lắc đầu, xem ra Nhan Ngải Ưu là muốn đứa bé này.
Bước chân của Nhan Ngải Ưu dần dần nhanh hơn, lúc đến gần bọn họ, cô ta nhìn nhìn Mạnh Hạ một chút, sau đó ánh mắt liền dừng lại ở trên người đứa bé. Cô ta cố gắng khắc chế tâm tình của mình, lòng bàn tay đã toát mồ hôi ướt át: "Nhạc Nhạc….." Nhan Ngải Ưu dè dặt gọi lên tên của bé con.
Đây là con của cô ấy mà! Con bé đều đã lớn như vậy. Chẳng trách được lần đầu tiên nhìn thấy Nhạc Nhạc, cô ta đã cảm thấy thân thiết, thì ra là có liên quan đến huyết thống tình thân.
"Con chào dì….." Nhạc Nhạc lễ phép chào hỏi.
Nhan Ngải Ưu đắng miệng đau lòng, đưa tay muốn ôm cô bé, Mạnh Hạ mạnh mẽ tiến đến, ngăn cô ta lại: "Ất Ất, cậu đưa Nhạc Nhạc đi trước đi."
"Tiểu Hạ, cô không thể như vậy. Tôi là….." Nhan Ngải Ưu buồn giận lên tiếng.
Mạnh Hạ lạnh lùng nhìn cô ta, ánh mắt hiện lên hận ý: "Tôi không muốn nhìn thấy cô. Cô đi đi, hôm nay cô đến đây cũng không có bất kỳ ý nghĩa nào cả."
"Tiểu Hạ……"
"Đừng, đừng gọi tôi như vậy." Mạnh Hạ thở ra một hơi: "Nghe cô gọi mình như vậy, tôi chỉ cảm thấy toàn thân phát rét. Sau khi cô gây ra nhiều chuyện như thế, cô lại còn muốn sống trong gió êm sóng lặng sao? Tôi không phải là thánh mẫu, Nhạc Nhạc là một tay tôi nuôi lớn, nó là con gái của tôi."
Nhan Ngải Ưu không ngừng rơi lệ, cô ả nghẹn ngào, kéo tay của Mạnh Hạ: "Tiểu Hạ, nó là do tôi sinh ra, coi như tôi cầu xin cô……." Nhan Ngải Ưu từ từ cúi người xuống.
Mạnh Hạ nghiêng mặt qua: "Ất Ất, đưa Nhạc Nhạc đi."
"Không….." Nhan Ngải Ưu mãnh liệt tiến lên, liều mạng lôi kéo tay của Nhạc Nhạc.
Mạnh Hạ vội vàng đẩy cô ả ra: "Cô làm gì vậy? Cô điên rồi!"
"Tôi điên rồi, bị Mạnh Tiêu bức cho điên, dựa vào cái gì mà con của cô chết, lại bắt con của tôi đem đi cho cô." Nhan Ngải Ưu gắt gao nhìn chằm chằm vào cô, hai mắt hiện đầy tia máu.
Mạnh Hạ đau lòng mà hô hấp… hận ý đạt tới cực điểm, tâm tình của Nhan Ngải Ưu càng lúc càng kích động.
Tiêu Ất nhìn thấy không ổn, thừa dịp Nhan Ngải Ưu đang cùng Mạnh Hạ tranh chấp, vội vàng kéo tay của Nhan Ngải Ưu ra, ôm lấy Nhạc Nhạc.
"Cô làm gì vậy? Đem con trả lại cho tôi?" Cô ả điên cuồng gào thét.
Mạnh Hạ dùng sức lôi kéo cô ta ra, Nhan Ngải Ưu lúc đó dùng sức đẩy ra, Mạnh Hạ bất ngờ không kịp chuẩn bị mà cả người hướng về phía bồn hoa mà ngã xuống.
Chỉ trong một thoáng, mặt mũi Tiêu Ất tràn đầy kinh hoảng, Nhạc Nhạc cũng sợ hãi đến khóc lên.
Mạnh Hạ cảm thấy trước mắt đột nhiên bị một tấm màn đen bao phủ, bên tai phải có một dòng chất lỏng chảy ra, cô đưa tay sờ sờ, đầu ngón tay dinh dính sền sệt.
"Mẹ… mẹ…" Nhạc Nhạc khóc lớn lên.
Nhan Ngải Ưu chạy đến bên cạnh Nhạc Nhạc: "Nhạc Nhạc, đừng khóc, không sao."
"Ngươi là người xấu!" Nhạc Nhạc đẩy cô ả ra.
Tiêu Ất luống cuống tay chân, đã không còn tâm trí để chú ý đến Nhạc Nhạc. Cô ấy liền đỡ Mạnh Hạ đứng lên, lúc nhìn thấy vết máu trên bồn hoa, trong lòng bỗng dưng hoảng hốt. Lập tức lấy điện thoại ra gọi xe cứu thương, sau đó gọi điện thoại cho Tiêu Giáp.
Tiêu Giáp đang cùng với Mạnh Tiêu ký một hợp đồng lớn, hắn lặng lẽ đi ra bên ngoài: "Mẹ kiếp, mụ điên kia lại nữa rồi, năm đó nên để cô ta….. hai người đi bệnh viện trước đi, chúng ta lát nữa sẽ đến."
"Xảy ra chuyện gì?" Mạnh tiêu từ phòng họp đi ra.
Tiêu Giáp mâu thuẫn, những vẫn là chờ ký hợp đồng xong rồi hãy nói, hắn tất nhien biết rõ tầm quan trọng của lần hợp tác này là có ý nghĩa gì: "Chuyện nhỏ ấy mà, cửa hàng của Ất Ất bị ăn trộm."
Mạnh Tiêu nheo nheo mắt gật gật đầu, anh đã nghĩ tới việc Mạnh Hạ xảy ra chuyện.
Sau khi hoàn thành xong việc ký hợp đồng, trên gương mặt lạnh lùng của Mạnh Tiêu khẽ mỉm cười.
"Mạnh Tổng, hy vọng anh sớm ngày đạt được mong muốn."
"Ninh Tổng, hợp tác vui vẻ."
Hai người đàn ông ngầm hiểu mà bắt tay nhau.
Sau khi tiễn đối tác đi, Mạnh Tiêu nhìn đồng hồ: "Đến bệnh viện đi." [Đi để thăm đứa bé tối hôm qua bàn vứi Tiêu Giáp.]
Hắn hơi khó xử mà cau mày lại: "Tiêu ca…. Nhan Ngải Ưu xuất hiện ở trong nhà, Tiểu Hạ bị thương, bây giờ đang ở bệnh viện." Tiêu Giáp nhìn thấy sắc mặt của anh càng ngày càng trong suốt, cũng lặng đi.
"Bệnh viện nào?"
"Đốc Cương, đang ở bệnh viện đó." Tiêu Giáp nói ra khô khốc.
Tai phải của Mạnh Hạ trở nên ong ong, sau khi khâu mũi, may mà cô đã nhìn thấy lại được.
"Tôi vì sao không nghe được gì nữa?"
"Bởi vì não bị chấn động, đề nghị hai người đến khoa não và khoa tai mũi xét nghiệm kỹ lại." Bác sỹ viết ghi chú như rồng bay phượng múa vào đơn thuốc: "Mấy ngày nay không nên đụng vào nước."
"Một chút âm thanh cũng nghe không được sao?" Vẻ mặt của Tiêu Ất lo lắng.
Mạnh Hạ nhìn vào khẩu hình miệng của cô ấy, lắc đầu.
"Nhạc Nhạc đâu?"
Tiêu Ất nói thật chậm: "Bị Nhan Ngải Ưu mang đi."
Sắc mặt của Mạnh Hạ nhàn nhạt, không hỏi gì thêm nữa, tâm tình của cô vẫn chưa thể bình phục được.
Lúc Mạnh Tiêu đi tới, đưa cô đi chụp phim, lại đến khoa tai mũi kiểm tra thật lâu. Cuối cùng kết luận là không có chuyện gì nghiêm trọng, bác sỹ dặn hai ngày nữa cô lại đến một lần nữa.
Mạnh Tiêu thấy bên tai phải của cô phải băng gạc, sắc mặt đầy khắc nghiệt: "Có sao không?"
Mạnh Hạ trong lòng hơi sầu não, cô không thích nhất chính là bệnh viện, vậy mà chính mình lại liên tục ra vào nơi này.
"Mạnh đại ca, tai phải của Tiểu Hạ tạm thời cũng không nghe thấy." Tiêu Ất ở bên cạnh mà đều cảm thấy khí thế băng lạnh của Mạnh Tiêu toát ra.
"Nhạc Nhạc bị cô ta mang đi?" Mạnh Tiêu lạnh lùng hỏi.
Tiêu Ất gật gật đầu.
Ánh mắt của Mạnh Tiêu chợt lóe lên ác lệ rồi biến mất.
Mạnh Hạ kéo tay của anh: "Ca, em không sao, đi về trước đi."
Mạnh Tiêu ngẩn ra, mấy ngày qua Mạnh Hạ vẫn không nói lời nào với anh, hôm nay bị thương lại đánh vỡ không khí trầm thấp của hai người.
Cuộc sống cũng giống như tính tình của một đứa trẻ con, nói thay đổi là thay đổi ngay, buổi sáng vẫn có ánh mặt trời tươi sáng, bây giờ đã chuyển thành mây đen giăng đầy.
Chuyện tới rất bất ngờ.
Ba người Mạnh Hạ, Mạnh Tiêu và Tiêu Ất đi về hướng cửa phía Tây, trong đầu Mạnh Hạ nặng trĩu, có môt chút bực bội khó hiểu, cô kiềm nén không cho mình nghĩ ngợi lung tung.
Đúng lúc này, ở phía trước bọn họ là một cặp vợ chồng, ánh mắt của cô rơi vào đứa bé mà người phụ nữ ôm ở trong ngực. Đứa nhỏ ấy có làn da vô cùng trắng, đôi mắt sáng sủa nhìn vào cô.
Trong thoáng chốc Mạnh Hạ lại bị đôi mắt ấy thu hút, trong ngực cô đột nhiên dồn dập nhảy lên một hồi. Cặp mắt ấy lại nghiễm nhiên giống y như đúc một người đã khắc sâu trong tâm trí của cô, hơn nữa, khuôn mặt nhỏ nhắn này vì sao lại cảm thấy quen thuộc đến vậy? Một khắc kia, trong đầu óc hỗn độn của cô rất nhanh thoáng hiện lên những hình ảnh, chưa kịp nhận ra đó là gì thì đã trở nên mơ hồ, cô không thể nào kịp giữ lại được.
Cha của đứa bé nhếch môi lên khẽ cười, từng bước từng bước đi về phía bọn họ: "Mạnh Tiêu!" Tiếng nói của người đàn ông lộ ra ngạc nhiên và mừng rỡ: "Thật là đúng dịp nha. Tớ cho là hôm nay cậu sẽ không tới đấy?"
Bọn họ đứng nguyên tại chỗ, trong giọng nói của Mạnh Tiêu vẫn không có nhiều cảm xúc: "Tiểu Lãng sao rồi?"
Bác sỹ nói sức khỏe đều đã khôi phục rất tốt: "Tiểu Lãng, mau chào cậu đi." Mẹ của đứa trẻ nhẹ nhàng nói ra.
Đôi vợ chồng đó cũng ngạc nhiên khi nhìn thấy Mạnh Hạ, vẻ mặt bàng hoàng: "Mạnh Tiêu, đây là…?"
Mạnh Tiêu gật gật đầu: "Muội muội của tớ." Anh nhướng mày lên: "Trần Phong, mấy năm nay cám ơn các cậu, Tiểu Lãng đứa nhỏ này tớ nghĩ……"
Trần Phong và vợ mình nhanh chóng khôi phục lại thần sắc. Vẻ mặt của vợ Trần Phong ngay lập tức có chút buồn bã: "Em còn thật không nỡ đây." Tuy nói như vậy, nhưng người lại bước về phía trước: "Tiểu Hạ, mặc dù chúng ta là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng tôi đã nhìn qua không ít ảnh chụp của cô, đúng là người thật vẫn hơn ảnh chụp. Tiểu Lãng, con nhìn đi nè, đây là mẹ của con, con không phải là luôn nói với dì là muốn gặp mẹ đó sao?"
Mạnh Hạ nheo mắt lại, cô không nghe được một chút tiếng động nào, chỉ ngắm nhìn đứa bé kia.
Mạnh Tiêu kéo tay của cô qua, để điện thoại đển trước mặt, ánh mắt của Mạnh Hạ khẽ dời xuống.
Một hàng chữ trong màn hình kia, kiếp này cô cũng sẽ không quên được.
"Tiểu Hạ, nó là con của em."
Cả người cô chết sững, Mạnh Hạ mặc dù không nghe được bọn họ đang nói gì, nhưng mà cô có thể lờ mờ hiểu ra được, giật mình ngẩng đầu nhìn về Mạnh Tiêu, trong cổ họng nghẹn đau, gian nan thốt lên một tiếng: "Ca…."
Tiêu Ất kinh ngạc nhìn về đứa bé một chút, lại đưa mắt dời sang gương mặt của Mạnh Hạ. Mọi người thường nói con trai giống như người mẹ, chẳng lẽ đây là trời cao đã an bài một vận mệnh khác sao?
Những gì cô ấy đau đáu nghĩ về quả nhhiên đã biến thành sự thật, đứa bé kia thật sự vẫn còn sống. Tiêu Ất lẳng lặng đánh giá Mạnh Tiêu, cô ấy không thể hiếu hết được, rốt cuộc Mạnh Tiêu đã làm được bao nhiêu việc cho Mạnh Hạ? Về sau, Tiêu Ất cuối cùng cũng hiểu ra, Mạnh Tiêu yêu Mạnh Hạ là yêu đến tận xương tủy, tình thân, tình yêu đều có. Cả đời này, vị trí đó trong lòng anh cũng sẽ không bao giờ thay đổi.
Mạnh Hạ hít sâu một hơi, trong lòng dâng lên muôn vàn xúc cảm, nếu như nói là dung mạo giống nhau thì cô có thể cho đó là trùng hợp. Nhưng lờ mờ nghe được một tiếng "Cậu" gọi ra, lại làm cho cô bừng tỉnh, ánh mắt của cô không hề chớp mà cứ nhìn chằm chằm vào đứa bé ấy. Khóe mắt đột nhiên lạnh buốt. Tiểu Lãng nhẹ nhàng nói ra: "Dì ơi, tại sao dì khóc……"