Giản Ninh nhìn chằm chằm vào ánh mắt của cô, nói ra nhẹ nhàng như mây trôi nước chảy: "Tôi chỉ hy vọng là em đừng mãi ngăn cản tất cả mọi thứ ở bên ngoài trái tim."
Gió nhẹ thổi qua mái tóc của anh, Mạnh Hạ nhìn thấy vẻ chờ mong trong đôi mắt ấy, cổ họng của cô phát khô.
"Bất luận là tôi, hay là Từ Dịch Phong." Anh nhẹ nhàng nói ra.
Trong không khí bay nhàn nhạt mùi hoa Sơn Chi, Giản Ninh vẫn ngắm nhìn cô, ánh mắt trời hoa mỹ xuyên qua những tán cây dày đặc lan thành những điểm sáng nhu hòa, bên tai thỉnh thoảng truyền tới tiếng chim kêu ríu rít, là một khung cảnh bình yên.
Mạnh Hạ thở ra một hơi: "Giản Ninh, anh có thể tìm được một người tốt hơn." Cô cong cong khóe miệng, có cảm giác không cách nào đối diện được ánh mắt của anh, liền quay đầu nhìn về phía trước: "Khoảng cách giữa chúng ta quá xa, không phải một hai bước là có thể vượt qua được."
"Em chỉ cần đứng yên ở đấy, tôi sẽ nhảy qua!" Giản Ninh kéo tay của cô qua, ẩn nhẫn dùng sức, lòng bàn tay của anh ấm áp hữu lực, dứt khoát nói thẳng.
Mạnh Hạ lại giật mình một lần nữa.
"Khụ……." Đột nhiên ở phía sau bọn họ truyền đến một tiếng ho khan trầm thấp.
Hai người vừa quay đầu lại, liền chứng kiến Mạnh Lý và hai ba người bạn cùng tuổi đang đứng ở đó, khóe miệng đều mang theo vui vẻ.
"Mạnh thúc…" Giản Ninh ngược lại phản ứng nhanh nhẹn ngay lập tức.
"Lão Mạnh a, thật sự là có phúc nha….." Ánh mắt của mọi người cùng lướt qua Mạnh Hạ và Giản Ninh, có chút trầm trồ tán thưởng: "Con rể nhà ông đã đến, chúng ta hẹn hôm khác vậy."
Mạnh Lý nhìn vào Giản Ninh, vui tươi hớn hở, ánh mắt đúng là hài lòng.
"Giản Ninh, vào nhà ngồi một chút, lát nữa ở chỗ này ăn cơm. Tiểu Hạ, nhanh đi mua thức ăn đi."
"Cha…" Mạnh Hạ kêu lên.
"Mạnh thúc, con hôm nào lại đến sau, chẳng qua lúc này vẫn còn một chút công việc chưa có xử lý xong." Giản Ninh cũng không muốn ép buộc Mạnh Hạ.
"Cũng được, lần sau lại đến nhé." Mạnh Lý gật gật đầu.
Về đến nhà, Mạnh Lý cao hứng hát một đoạn nhạc, Mạnh Hạ và Giản Ninh nếu là tiến tới thì ông cũng coi như đã không phụ lòng vợ mình.
Mạnh Tiêu đứng ở trước đại sảnh, liên tục nói chuyện điện thoại, âm thanh lạnh lùng, là một bộ dáng kiêu căng.
Mạnh Lý nhìn vào bóng lưng của anh, trong lòng từ từ trầm xuống.
Mạnh Tiêu nói chuyện điện thoại xong, trong phòng khách lúc này cũng chỉ có hai cha con bọn họ. sau khi trở về, hai người còn chưa có nói lời nào.
"Mạnh Tiêu, vừa rồi đối tượng của em con đã đến đây." Ông ấy bình tĩnh nói ra nhưng không thể che đi hết vui vẻ của mình.
Mạnh Tiêu nhàn nhàn đáp lại một tiếng, bày tỏ rằng đã biết rồi.
"Đứa bé kia cha thấy cũng không tệ lắm, đối với em của con cũng rất tốt……"
"Cha, hắn không thích hợp với Tiểu Hạ." Lời của Mạnh Lý còn chưa nói hết đã bị Mạnh Tiêu ngắt ngang. Ngón tay của Mạnh Tiêu tùy ý vuốt vuốt cái bật lửa, sau đó từng chữ nói ra rõ ràng: "Giản Ninh là em họ của Từ Dịch Phong, mẹ của hắn là em gái ruột của Đàm Dĩnh."
Mạnh Lý không thể tin được mà trợn to hai mắt, khóe miệng cứng đờ, một hồi lâu sau mới lên tiếng được: "Tại sao lại liên quan đến Từ gia." Trong giọng điệu của ông ấy đúng là chỉ có bất đắc dĩ.
"Từ Dịch Phong khiến cho con bé bị khổ, con tất nhiên sẽ thay con bé đòi lại hết. Cha, việc này cha đừng xen vào. Giản Ninh có khá hơn nhưng hắn cũng là người của Từ gia. Năm đó nếu không phải do Từ Chiến thì Mạnh gia cũng sẽ không rơi vào kết cục như vậy." Mười ngón tay của Mạnh Tiêu nắm chặt, khớp xương răng rắc rung động, trong mắt dâng đầy sát khí.
Mạnh Lý nhìn thấy cũng hơi run sợ, ánh mắt lo lắng mơ hồ: "Đó là cha đáng bị, làm mất bản chất mới tạo thành hậu quả như vậy. Vấn đề không phải bởi vì cá nhân nào, trên tổ điều tra, trọng tài luật pháp đều là công bình. Từ Chiến cũng chưa bao giờ vượt quá chức trách." Giọng nói của ông lộ ra vẻ hối tiếc không cách nào vãn hồi được.
"Nhưng mà Tiểu Hạ thì sao? Con bé có lỗi gì chứ?"
"Là lỗi của cha, lúc trước cha không nên ép buộc Từ Dịch Phong đính hôn với nó, không nên ép buộc Từ Dịch Phong." Nét mặt già nua của Mạnh Lý nhuốm đầy tang thương, nhớ lại những chuyện kia, lúc ấy nếu mà ông không dẫn người của Từ gia vào phòng, Từ Dịch Phong có lẽ cũng sẽ không phản ứng như vậy.
"Mạnh Tiêu, ngày đó Từ Dịch Phong nói là hắn bị hạ dược, cha suy đi nghĩ lại, việc này rốt cuộc là sai lầm ở đâu?"
Sống lưng của Mạnh Tiêu cứng ngắc, có chút bất đắc dĩ: "Kỳ thật cũng là lỗi ở nơi con."
Mạnh Lý kinh ngạc, hôm nay Mạnh Tiêu làm việc mạnh mẽ vang dội, dĩ nhiên là từ một thiếu niên hiền lành đã hoàn toàn thay đổi.
"Cha, ca….. ăn cơm đi."
Mạnh Lý lắc đầu: "Tiểu Hạ từ trước đến nay không chịu gọi con là ca ca."
Mạnh Tiêu đứng lên, ý tứ trong mắt không rõ ràng: "Con lại tình nguyện để con bé không gọi mình là ca ca, hôm nay……."
Mạnh Lý ngẩn người ra, đột nhiên cảm thấy trong ngực nặng trịch: "Mạnh Tiêu, con là ca ca của nó!"
Khóe miệng của Mạnh Tiêu khẽ cong lên: "Nhưng mà dù sao cũng không phải là sự thật."
Mạnh Lý như bị sét đánh ngang tai, kinh ngạc đứng sững lại ở đó, làm sao mà Mạnh Tiêu có thể biết được?
Đúng lúc Mạnh Hạ gọi đi ăn cơm, nhất thời không có cách nào để giải thích rõ ra được.
"Cha, cha ăn nhiều rau dưa một chút, bác sỹ nói rau cần làm bổ máu." Nghe Mạnh Hạ quan tâm như vậy nhưng Mạnh Lý lại nuốt không trôi cơm.
Mạnh Tiêu ăn rất ít, Mạnh Hạ múc cho Mạnh Tiêu một chén súp lưỡi vịt.
Mạnh Tiêu bưng lên, trong chốc lát đã uống cạn sạch, khóe môi của Mạnh Hạ cong lên mỉm cười.
Mạnh Lý nhìn vào trong mắt, tâm tình phức tạp dị thường.
Cơm nước xong xuôi, Mạnh Hạ muốn đi đưa cơm cho Tiêu Ất, cô ấy vẫn còn ở cửa hàng Tiểu Vô Ưu. Mạnh Tiêu vốn định mua cho bọn họ một cửa tiệm khác, nhưng mà Mạnh Hạ và Tiêu Ất đều không đồng ý, dù sao thì nơi này cũng là một tay bọn họ gầy dựng lên.
Tiêu Ất lúc ăn cơm, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn chăm chú Mạnh Hạ.
"Có chuyện gì thì cứ nói đi." Mạnh Hạ đang xếp giấy vẽ trong tay.
"Hôm nay tớ nghe vài sinh viên nói chuyện, nhà thiết kế Tào Nhu Thanh và Ngô Hữu Minh bị bắt, nói là bọn họ làm luận văn thuê cho rất nhiều học sinh, với lại Tào Nhu Thanh kia còn bị tố cáo quấy rối tình dục sinh viên nữ, việc này bị làm rất lớn."
Mạnh Hạ không khỏi ngẩn người, cô dừng bút lại, cắn cắn môi, mi tâm nhíu chặt. Năm đó Mạnh Hạ bị khai trừ, hai kẻ này rõ ràng không thoát khỏi việc có liên quan đến. Nhất là cái tên Tào Nhu Thanh kia, vừa nghĩ tới chuyện năm đó, cô liền giận dữ không thôi, lỗ chân lông toàn thân đều nới rộng ra. Thật sự là bọn mặt người dạ thú!
Đầu óc của cô nhanh nhạy, lóe lên một ý tưởng: "Là ca của tớ làm!"
Sau đó cô đột nhiên cảm thấy cái lạnh từ lòng bàn chân dần dần lan tràn khắp nơi: "Ất Ất, cậu nói xem, anh trai tớ trở lại có phải là để trả thù hay không?" Mạnh Hạ không hy vọng như thế, nếu mà nhớ kỹ những thù hận kia thì đồng nghĩa rằng bản thân mình cũng sẽ không vui vẻ được.
"Tớ hỏi anh ấy mấy năm nay sống như thế nào, nhưng mà anh ấy luôn nói dối để né tránh tớ, kỳ thật thì tớ đã sớm đoán ra được. Lúc trước Từ Dịch Phong nói là Tiêu Giáp có án điều tra, ta cũng biết là… ca ca của tớ, anh ấy buôn lậu ma túy!" Trong ngực Mạnh Hạ đau đớn từng hồi.
"Nhưng anh ấy đã trở về rồi, không phải sao? Tất cả đều đã qua." Tiêu Ất cũng không biết phải nói như thế nào, hơn nữa còn tình cảm của Mạnh Tiêu đối với Mạnh Hạ.
Cô nhìn qua bức họa đang vẽ ở trong tay, sửng sốt một hồi rồi nhanh chóng khép lại bức tranh: "Tớ đi về trước." Cô nghĩ là mình nên cùng với ca ca nói chuyện thật rõ ràng.
Mạnh Hạ vừa thu dọn đồ đạc xong, mới ra khỏi cửa đã gặp phải bạn học cũ.
Kiều Dịch Kỳ dẫn theo học sinh đi vẽ ngoại cảnh trở về, đi ngang qua khu phố, cũng không ngờ sẽ gặp được Mạnh Hạ. Lúc ánh mắt của hai người gặp nhau, đều chỉ mỉm cười tránh đi.
Quan hệ của Mạnh Hạ và Kiều Dịch Kỳ, ngoại trừ có liên quan đến Từ Dịch Phong thì hai người cũng chỉ làm bạn học thời tiểu hoạc mà thôi. Nếu đã nhìn thấy nhau thì Mạnh Hạ cũng hướng về phía cô ta mà gật gật đầu, xem như là chào hỏi.
Kiều Dịch Kỳ nhịn không được mà gọi cô lại: "Mạnh Hạ….. có thể phiền cô một chút không?"
Mạnh Hạ không khỏi do dự.
"Tôi chỉ là muốn tìm người để trò chuyện một chút."
Mạnh Hạ chợt ngộ ra, rốt cuộc vẫn gật đầu.
Kiều Dịch Kỳ quay đầu lại dặn dò các sinh viên vài câu. Mạnh Hạ nhìn thấy cảnh tượng này, ngược lại còn có chút yêu thích và ngưỡng mộ.
"Đi tìm chỗ ngồi đi." Cô đề nghị.
Tìm đến một quán trà sữa, hai người ngồi ở bên cửa sổ. Nhất thời không nói gì. Mạnh Hạ khuấy ly trà sữa ở trước mặt, cô đã nhiều năm rồi không có uống, khẽ nhấp một ngụm nhỏ, ngọt đến phát ngán.
"Sau khi cô trở lại, tôi cũng biết là sẽ có một ngày như vậy." Kiều Dịch Kỳ thản nhiên nói ra.
Mạnh Hạ thầm đánh giá cô ta, có mấy tháng ngắn ngủi mà cả người Kiều Dịch Kỳ đã tiều tụy hơn phân nửa. Ánh mắt của cô từ từ dời xuống cổ tay của cô ta, một chiếc vòng tay tinh xảo mỹ miều cũng không che hết được vết sẹo bên dưới.
"Tôi thật sự hối hận vì ngày đó đã lôi kéo Dịch Phong đi mua lồng đèn… nếu không…" Cô ta quẹt ra một nụ cười tự giễu, sau đó nâng ly trà sữa lên nhưng không có uống. Kỳ thật thì ai cũng hiểu được, cho dù không có ngày đó thì việc bọn họ gặp nhau chỉ là vấn đề sớm hay muộn mà thôi.
"Anh ấy và cô ở biệt thự bên bờ biển tới ba ngày!" Kiều Dịch Kỳ nheo mắt lại, chịu đựng đau đớn trong lòng: "Lúc tôi từ nước ngoài trở về thì liền biết đến anh ấy, anh ấy thỉnh thoảng sẽ đi đến biệt thự đó để nghỉ phép, nhưng sẽ không cho phép bất cứ ai đặt chân đến đó."
Tim Mạnh Hạ đập mạnh một cái, mí mắt cảm thấy cay cay, không biết nên nói điều gì.
"Thế mà anh ấy lại dẫn cô đến nơi ấy." Cô ta nhè nhẹ nhấp một ngụm trà sữa, mi tâm không khỏi nhăn nhăn, không biết có phải là với vì không hợp khẩu vị với trà sữa hay không: "Rốt cuộc là không giống nhau như thế."
Mạnh Hạ mím mím khóe môi đã khô khốc, ống hút đều bị cô cắn đến biến dạng.
"Kỳ Kỳ….." Cô phát hiện ra rằng gọi tên của cô ta cũng không phải là chuyện rất khó khăn, lại giống như lúc bọn họ đăng ký vào khoa mỹ thuật vậy: "Tôi cùng với anh ta là không thể nào."
Viền mắt của Kiều Dịch Kỳ từ từ đỏ lên: "Nhưng mà anh ấy cũng sẽ không quay đầu lại để tìm tôi." Cô ta vừa nói, nước mắt lại dần dần rơi xuống. Mạnh Hạ nhìn thấy, trong lòng cũng là không vui. Kiều Dịch Kỳ cúi đầu xuống, Mạnh Hạ nhìn thấy nước mắt cô ta như một chuỗi hạt bị chặt đứt giữa chừng, từng giọt, từng giọt tuôn rơi.
Mạnh Hạ thở dài, cảm thấy hiểu nhau không cần phải nói.
Kỳ thật, trong tình yêu, ai đúng ai sai, yêu nhiều hay yêu ít, những thứ này căn bản không cần phải so đo làm gì. Mạnh Hạ không nhịn được mà chất vấn ở trong lòng, tại sao lại có cục diện như ngày hôm nay đây?
Kiều Dịch Kỳ hết lần này đến lần khác đều nỉ non: "Tôi yêu anh ấy……. tôi yêu anh ấy như vậy….."
Mạnh Hạ rất muốn nói một câu là: "Tôi hiểu…." Cô nghĩ trên đời này không ai có thể hiểu tâm tình lúc này của Kiều Dịch Kỳ hơn mình. Nhưng cuối cùng cũng không nói ra. Cô nhẹ nhàng rút ra khăn giấy từ trong túi xách đẩy tới trước mặt cô ta: "Kỳ Kỳ, tôi không biết nên nói cái gì. Chỉ có một câu, hãy nhìn về phía trước, ai cũng không có cách nào đoán được tương lai sẽ xảy ra chuyện gì, rồi sẽ có thể gặp được người thích hợp nhất."
Lúc từ quán trà sữa đi ra, ánh nắng mạnh mẽ chiếu vào làm hai mắt của cô mỏi nhừ. Cô lặng lẽ rời đi, trong đầu lại không ngừng bồi hồi vì câu nói sau cùng của Kiều Dịch Kỳ: "Tôi chỉ nguyện rằng các người suốt đời này đều không có được hạnh phúc." Trong mắt cô ta là nham hiểm hung ác, dùng giọng nói lạnh như băng để nguyền rủa như vậy.
Khóe miệng của Mạnh Hạ kéo ra một nụ cười nhạt. Bọn họ còn có được hạnh phúc đáng nói sao?
Mạnh Hạ vừa mới bước ra, Từ Dịch Phong đã nhìn thấy nhưng hắn không có như trước đây mà lao đến đem cô cưỡng chế lên xe. Cô bước đi từ từ như con kiến, còn không yên lòng mà va phải nhiều người trên đường. Từ Dịch Phong kiên nhẫn chạy thật chậm đi theo sau lưng cô, cuối cùng, rốt cuộc cô cũng dừng lại ở trạm xe bus.
Mạnh Hạ nhìn về phía trước, liền nhìn thấy chiếc xe kia, ánh mắt hơi dao động một chút, mang theo vài phần bất an. Chiếc Bentley màu đen chậm rãi lái tới, trong nhất thời, không ít người ở xung quanh đã đưa ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào chiếc xe này.
Cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, Từ Dịch Phong nghiêng người qua: "Lên xe, anh đưa em trở về."
Mạnh Hạ thấy vậy, liền lui người về phía sau nói ra: "Không cần, tự tôi sẽ đón xe."
Từ Dịch Phong nhíu mày, âm thanh trầm thấp: "Tiểu Hạ, anh chỉ là đi ngang qua nơi này." Chiếc xe công cộng ở đằng sau bị cản đường, lái xe bắt đầu bực bội bấm còi.
Mọi người ở xung quanh đều tò mò nhìn vào Mạnh Hạ, xì xào bàn tán.
"Em chẳng lẽ không muốn biết chuyện của Nhan Ngải Ưu?" Từ Dịch Phong nói ra.
Mạnh Hạ chấn động, bất giác trợn to đôi mắt.
Từ Dịch Phong quan sát vẻ mặt của cô, trong mắt thoáng hiện lên một tia khổ sở, "cạch" một cái, mở cửa xe ra.
Bước chân của Mạnh Hạ đứng lặng ở đằng kia, nhất thời có chút tiến thoái lưỡng nan. Một dì khoảng tuổi cũng đang chờ xe bus ở bên cạnh nói ra: "Tiểu cô nương, nhanh lên xe đi, nếu không cảnh sát giao thông sẽ tới đây."
Từ Dịch Phong tựa hồ cũng không vội vàng làm gì, chỉ kiên nhẫn chờ đợi cô thôi.