Sáng sớm sau trận mưa xối xả đó, không khí cực kỳ trong trẻo, tiếng chim hót véo von cũng đặc biệt rõ ràng hơn mọi ngày.
Trình Duyệt luôn luôn là người dậy sớm nhất trong phòng, không nghĩ tới hôm nay vừa tỉnh dậy, người ngủ cạnh mình tối qua đã không thấy bóng dáng đâu, nhưng tấm chăn mỏng trên người mình lại được đắp rất kín.
Trình Duyệt dọn giường chiếu xong, đứng dậy xuống giường, phát hiện ở trên bàn có một tờ giấy được gấp lại cẩn thận.
Dụi dụi mắt, cầm lên, đập vào mắt chính là hàng chữ ngay ngắn quen thuộc được viết bằng bút máy.
"Hôm qua thật sự rất cảm ơn anh, sau khi huấn luyện quân sự xong sẽ về mời anh một bữa - Diệp Kính Hy"
Nghiêng đầu từ ban công nhìn xuống dưới, tiếng huyên náo dưới lầu đều từ đám học sinh mới vào đang đứng xếp hàng để kiểm tra sức khỏe, trước sau vẫn không tìm được bóng dáng của người nọ.
Sau này còn có cơ hội gặp lại sao?
Trình Duyệt hơi cong khóe môi lên cười cười, gấp tờ giấy lại cho thẳng thớm, rồi lại bỏ vào ngăn kéo.
Nội quy trong đại học khá nghiêm ngặt, học sinh năm nhất đều phải học một khóa huấn luyện quân sự để dễ quản lý hơn, tất cả học sinh mới đều được đưa đến quân khu gần trường ở một tháng, huấn luyện hệt như trong quân đội, nửa đêm hay bốn năm giờ sáng chỉ cần một tiếng còi lệnh thôi là phải lập tức tập hợp lại rồi.
Huấn luyện quân sự gian khổ như vậy, đa số học sinh sau khi quay trở về đều gầy đi trông thấy.
Cho nên khi Trình Duyệt vừa mở cửa phòng ngủ, lần thứ hai nhìn thấy Diệp Kính Hy, thì câu đầu tiên thốt ra đó là: "Cậu gầy quá."
"Vậy à?" Diệp Kính Hy nói, còn nhẹ nhàng dùng ngón cái sờ sờ cằm.
Nhìn động tác của Diệp Kính Hy, Trình Duyệt nhịn không được nở nụ cười.
"Chờ tôi một chút."
Nói xong liền xoay người vào nhà, bỏ chìa khóa vào túi quần rồi quay lại.
"Tìm tôi có chuyện gì không?" Trình Duyệt hỏi.
"Anh có thời gian không? Tôi mời đi ăn tối."
"Thật sao." Trình Duyệt dừng một chút, "Tôi hôm nay chỉ đặc biệt không ăn tối, vì đoán rằng sẽ có người mời tôi đó."
Khóe miệng Diệp Kính Hy hơi cong lên: "Vậy à? Trùng hợp thế."
"Đợt huấn luyện không phải đã kết thúc rồi sao, hôm nay lại vừa đúng cuối tuần, tôi đoán, hôm nay cậu hẳn sẽ đến tìm tôi. Nếu không ngày mai bắt đầu vào học rồi, muốn tìm thời gian gặp nhau cũng phải đợi tới cuối tuần."
"Phân tích không sai." Hơi ngừng một lát, "Bất quá, anh không sợ những lời tôi nói trên giấy chỉ là khách sáo thôi sao?"
"Đương nhiên là không. Tôi nghĩ, cậu là người nghiêm túc như thế, sẽ không tùy tiện hứa hẹn cái gì, một khi đã hứa rồi, cậu nhất định sẽ làm được."
"Anh có cảm thấy rằng anh rất hiểu tôi không?" Ánh mắt của Diệp Kính Hy trở nên thâm trầm.
Trình Duyệt lại không trả lời, chỉ mỉm cười, xoay người đóng cửa lại: "Đi thôi. Tôi đói rồi a."Diệp Kính Hy gật đầu, đuổi theo bước đi của Trình Duyệt, thuận miệng hỏi: "Bạn bè của anh không có trong phòng à?"
"Bọn họ đều đi đá bóng hết rồi."
"Anh không đi?"
"Cứ mỗi lần trời nóng, tôi lại lười vận động. Mọi người đều thích ngủ đông, còn tôi á, lại thích ngủ hè hơn."
"Ha ha."
Bên tai truyền đến tiếng cười trầm thấp khiến Trình Duyệt có chút kinh ngạc, quay đầu lại vừa lúc thấy khóe miệng người nọ còn đang nở nụ cười, không khỏi mở miệng nói: "Xem ra tâm tình cậu ngày hôm nay không tồi, nói cũng nhiều hơn trước."
"Sao nào, anh không quen à?" Diệp Kính Hy nghiêng đầu nhìn anh, ngưng cười một lúc, ánh mắt trở nên thâm sâu khó dò.
"Ừm, trong ấn tượng của tôi, cậu rất thích trầm mặc, càng không thích chủ động nói chuyện với người khác."
"Lời nói không cần số lượng, mà cần chất lượng. Tôi thích nói vào trọng điểm hơn."
Trình Duyệt đút tay vào túi, nhún nhún vai nói: "Nếu như các vị lãnh đạo ai cũng giống như cậu, thì mỗi lần đại hội phát biểu, chúng tôi cũng không cần dỏng tai lên nghe một cách gian khổ như vậy. Ai~, mấy vị lãnh đạo này, lần nào cũng nói "cuối cùng tôi xin đơn giản tổng kết một chút", sau đó là tổng kết hơn cả tiếng đồng hồ."
Nghe xong lời này, Diệp Kính Hy cũng không khỏi nở nụ cười.
Trầm mặc một lát sau, mới nói: "Tôi không chủ động nói chuyện với anh còn vì một nguyên nhân nữa, là do chúng ta chưa quen nhau."
"Sao?" Trình Duyệt nhìn Diệp Kính Hy, khẽ cười nói: "Nói như vậy, chúng ta bây giờ, đã quen nhau rồi à?"
"Ừ." Diệp Kính Hy ngừng lại một chút, quay đầu nhìn về phía trước, "Nói chuyện với anh rất thoải mái, bởi vì anh luôn hiểu rõ chừng mực."
"Nói vậy là sao?"
Diệp Kính Hy trầm mặc trong chốc lát, mới thấp giọng nói: "Đêm hôm đó, tôi biết anh ở phía sau tôi."
"Cảm ơn anh, vì đã không quấy rầy."
Trình Duyệt quay đầu lại nhìn người nọ, nhìn ánh mắt thâm thúy kia đang lẳng lặng chăm chú nhìn mình. Tuy rằng trên mặt không có biểu tình gì nhiều, thế nhưng Trình Duyệt biết, Diệp Kính Hy là chân thành cảm ơn.
Người như vậy, hẳn là chẳng cần phải nói dối để được làm quen đâu.
- Cho nên, người ta mới mời mình ăn một bữa, là thật muốn có một người bạn như mình?
Nghĩ tới đây, tâm tình Trình Duyệt lại càng thêm vui vẻ hẳn lên.
"Nếu như anh muốn biết cái gì, tôi cũng nguyện ý nói cho anh biết." Diệp Kính Hy nói.
Thấy Trình Duyệt quay đầu nghi hoặc nhìn về phía mình, lại nói thêm một câu: "Ý tôi là chuyện đêm hôm đó. Anh nghe thấy tôi nói chuyện điện thoại, không thấy hiếu kỳ sao?"
Trình Duyệt hiểu rõ mà gật đầu, "Đúng là rất hiếu kỳ. Vậy em trai cậu không có việc gì chứ?"
"Ừm, đã an toàn rồi.""Vậy là tốt rồi."
"Chỉ một vấn đề này thôi sao?"
"Tôi nghĩ, đối với cậu mà nói, đây là trọng điểm rồi." Trình Duyệt nghiêng đầu, mỉm cười, "Không phải sao?"
"Đúng vậy."
"Vậy là được rồi, vấn đề khác từ từ hỏi thăm cũng không sao mà. Tôi cũng không thích đi rình chuyện riêng tư của người khác. Hơn nữa, chúng ta vừa mới quen biết, nếu tôi hỏi thăm cả gia đình cậu từ trên xuống dưới, nói không chừng cậu sẽ thấy phản cảm, thậm chí còn hoài nghi tôi có ý đồ bất lương gì đó."
Khóe miệng Diệp Kính Hy khẽ nhếch: "Nếu tôi nguyện ý nói cho anh biết thì sao?"
"Vậy thì tôi cũng nguyện ý làm một người lắng nghe cậu." Trình Duyệt thật lòng nói.
Quay đầu lại, vừa vặn đối diện với ánh mắt của Diệp Kính Hy.
Trong đôi mắt thâm thúy nọ mơ hồ hàm chứa tiếu ý, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, làm biến đâu mất vẻ lạnh lùng khi lần đầu gặp gỡ.
Nụ cười bình thản như vậy, càng khiến cho người ta có loại cảm giác ấm áp, kiên định.
Trong đêm tối giá lạnh đến thấu xương, cùng với nụ cười ấm áp này, hai thứ hết sức đối lập như thế, lại dung hợp rất hoàn mỹ trên người Diệp Kính Hy.
"Tới rồi." Thanh âm trầm thấp cắt đứt dòng suy nghĩ của Trình Duyệt.
Đập vào mắt chính là một nhà hàng Tây rất ưu nhã, từ thác nước trên tấm kính trước cửa nhà hàng vang lên những giai điệu êm tai, trang trọng quý phái, máy điều hòa khiến cho người ta cảm thấy khoan khoái dễ chịu.
Còn tưởng rằng bạn học mời nhau ăn cơm, bất quá là đến một quán ăn nào đó ăn mì thịt bò hay gì đấy. Không ngờ tới Diệp Kính Hy lại mời mình đến một nhà hàng cao cấp thế này, cái kiểu đãi khách trịnh trọng như vậy khiến Trình Duyệt cảm thấy có chút áp lực.
Tuy rằng chưa từng ăn cơm Tây bao giờ, bất quá Trình Duyệt cũng có học hỏi qua rồi, bình thản ung dung theo sát Diệp Kính Hy đi vào một gian phòng ở lầu ba, không có chút mất tự nhiên nào cả.
Diệp Kính Hy lịch sự giúp Trình Duyệt kéo ghế lại, sau đó đem thực đơn đưa cho anh.
"Tôi không biết khẩu vị của anh như thế nào. Anh thích ăn gì thì cứ gọi đi, không cần khách khí."
Trình Duyệt nhìn thoáng qua quyển thực đơn tinh xảo viết đầy những gia tiền không thể tưởng tượng được, sau đó lại đem thực đơn đẩy qua chỗ Diệp Kính Hy, cười cười: "Cậu cứ chọn đi, tôi thì sao cũng được mà."
Diệp Kính Hy cũng không chối từ nữa, chọn hai phần bò bít-tết cùng hai ly nước trái cây. Chưa đầy mười phút, đồ ăn đã được mang lên, Diệp Kinh Hy đối với cô phục vụ đang bận bận rộn rộn nói: "Để tôi tự làm được rồi, cảm ơn."
Cô gái kia hiểu ý cười cười: "Mời quý khách chậm rãi dùng bữa ạ." Sau đó thức thời rời đi, thuận tiện đóng cửa lại.
Diệp Kính Hy thành thạo cắt nhỏ một phần bít-tết, đẩy qua cho Trình Duyệt, sau đó lại cầm lấy phần của Trình Duyệt.Trình Duyệt giật mình, có chút không tự nhiên nói lời cảm ơn.
Động tác đơn giản như thế, không biết tại sao lại khiến Trình Duyệt có một loại ảo tưởng như được người ta quan tâm chiếu cố vậy.
Hai người đều im lặng, trong phòng chỉ còn lại tiếng dao nĩa và đĩa va chạm với nhau.
Trình Duyệt mỗi khi ngẩng đầu lên, đều thấy Diệp Kính Hy đang cúi đầu chăm chú ăn. Gương mặt tuấn tú đã không còn vẻ lạnh lùng và nghiêm túc nữa, hoàn toàn trầm tĩnh mà hưởng thụ món ngon, khí tức nhàn nhạt lan tỏa toàn thân, lại có một loại mị lực rất khác.
Diệp Kính Hy bây giờ còn chưa tới hai mươi tuổi, lại không có cái vẻ sôi nổi cùng nhiệt tình như những người bạn cùng trang lứa.
Loại bình tĩnh thấy biến không sợ hãi này, chỉ có những người phải trải qua rất nhiều sóng gió mới có thể trầm ổn được như vậy.
Gia đình của người nọ, bối cảnh của người nọ, rốt cuộc có bao nhiêu phức tạp đây?
"Đang suy nghĩ gì thế?"
Bên tai đột nhiên vang lên thanh âm trầm thấp của Diệp Kính Hy.
Trình Duyệt buông dao nĩa xuống, lau miệng, ngẩng đầu cười nói: "Tôi đang nghĩ, cuộc sống trước đây của cậu là như thế nào?"
"Sống một mình thôi." Câu trả lời của Diệp Kính Hy rất đơn giản, "Trong mắt người khác, là một cách sống rất không thú vị."
Trình Duyệt nhẹ nhàng nhíu mày.
Diệp Kính Hy bình tĩnh nói: "Anh có biết, một thương nhân thành công cần phải như thế nào không?"
Trình Duyệt không trả lời, anh biết, chính mình lúc này chỉ cần lắng nghe người kia nói thôi là đủ rồi.
"Cha tôi bảo, một thương nhân muốn thành công thì phải biết tàn nhẫn và vô tình."
"Cho nên, ông ấy liền dựa theo nguyên tắc đó bồi dưỡng tôi."
"Tôi vốn có một đứa em trai song sinh, thế nhưng sau khi sinh ra, chúng tôi đã bị tách xa nhau. Có người nói hai đứa trẻ song sinh nếu ở cùng nhau lâu ngày sẽ sinh ra ảnh hưởng rất lớn. Cho nên cha tôi từ nhỏ đã tách rời chúng tôi, tôi và em ấy chỉ có thể gặp nhau vào những ngày lễ. Chúng tôi thậm chí còn chưa từng cùng nhau mừng sinh nhật."
"Sau đó thằng út chào đời, khi ấy tôi lại không ở nhà, nó hồi nhỏ trông như thế nào, tôi cũng hoàn toàn không có ấn tượng."
"Năm tôi năm tuổi, cha bắt đầu thu xếp cho tôi giáo sư tốt nhất tới dạy kèm tại nhà, ông ấy thậm chí còn thay chúng tôi lên kế hoạch cả cuộc đời này."
"Tôi thậm chí có thể biết được chính mình bốn năm sau phải làm cái gì rồi." Diệp Kính Hy khẽ cười, cầm lấy ly nước trái cây nhấp một hơi, "Cuộc sống như thế, đối với một người bình thường mà nói, là rất không thú vị a."
"Bất quá, tôi cũng đã quen rồi."
Ngữ khí của Diệp Kính Hy trước sau vẫn bình bình thản thản, như là đang kể chuyện của người khác vậy.Thế nhưng dưới đáy lòng Trình Duyệt lại có một trận nhoi nhói rất nhỏ.
Người ngồi đối diện mình đây, thỉnh thoảng lại để lộ ra dáng vẻ cô đơn tịch mịch tới thấu xương, khiến người ta không khỏi đau lòng.
Bởi vì từ nhỏ đã sống một mình, đã quen một mình suy nghĩ, một mình giải quyết tất cả trắc trở, cho nên chưa đầy hai mươi tuổi đã trưởng thành chững chạc như vậy. Cũng cô tịch lạnh lùng như thế.
Sinh một cặp song sinh, đối với gia đình bình thường mà nói, đó là chuyện may mắn tốt đẹp biết bao.
Cha mẹ đều thích cho bọn nhỏ mặc quần áo giống nhau, để cùng một kiểu tóc giống nhau, nhìn hai đứa con giống nhau như đúc, sẽ cười đến toe toét. Tự hào mà dẫn tụi nhỏ đi chơi khắp nơi, ăn kem cùng một mùi, nghe người khác khen hai đứa sao giống nhau thế, trên mặt sẽ tràn đầy hạnh phúc.
Hàng năm mỗi khi tới ngày sinh nhật, sẽ để cho hai đứa bé trai của mình cùng nhau vui đùa, sau đó cho bọn nó ngồi cùng một chỗ chụp hình, mai này lớn lên sẽ đưa cho chúng, làm kỷ niệm trân quý nhất.
Mà cha của Diệp Kính Hy, bởi vì lo lắng song sinh sẽ làm ảnh hưởng lẫn nhau, cho nên dứt khoát tách xa hai người con trai của mình ra xa.
Bọn họ từ nhỏ đã bị chia cách, nhất định sẽ không cảm thụ được cái ấm áp của thân nhân nhiều cho lắm.
Thế nhưng, khi em trai mình gặp chuyện không may, Diệp Kính Hy lại một mình đứng ngoài ban công trong đêm mưa, chỉ để chờ một tin tức mà trắng đêm không ngủ...
Kỳ thực sâu tận đáy lòng Diệp Kính Hy, chính là rất quan tâm em trai của mình.
Chỉ là thứ tình cảm ôn nhu của người anh hai này, đều đã bị tận lực giấu đi mất rồi.
"Đúng rồi, trường có cho phép học sinh dọn ra ngoài ở không?" Diệp Kính Hy đột nhiên hỏi.
Trình Duyệt ngẩng đầu nhìn đối phương: "Cậu muốn... Dọn ra ngoài ở sao?"
"Tôi thích ở một mình hơn."
Là thích, hay là thói quen đây?
Trình Duyệt trầm mặc trong chốc lát, mới đáp: "Dọn ra ngoài cũng được, bất quá phải lo liệu xin phép giáo viên, được giáo vụ phê chuẩn rồi, phải báo lại với túc quản của cậu để lo liệu sắp xếp, đến chỗ tài vụ để đóng dấu, như vậy trường học mới không lấy tiền phí ký túc xá của cậu, mà khi điểm danh nhân số trong ký túc xá cũng sẽ không gọi tới tên cậu."
Diệp Kính Hy gật đầu: "Được rồi, vậy ngày mai tôi sẽ đi lo liệu thủ tục."
Dừng một chút, Trình Duyệt nhẹ giọng hỏi: "Cậu... Thích cuộc sống như thế sao?"
Trên mặt Diệp Kính Hy cũng không có biểu cảm gì: "Tôi sẽ làm một người con khiến cho ông ấy thỏa mãn và hãnh diện nhất."
Diệp Kính Hy cũng không trực tiếp trả lời, chỉ bình tĩnh nói ra một câu như vậy.
Thế nhưng Trình Duyệt rất rõ ràng, Diệp Kính Hy tuyệt đối không thích cuộc sống như thế, thậm chí còn chán ghét người cha đã giúp mình sắp xếp cuộc sống này. Thế nhưng cuối cùng, Diệp Kính Hy vẫn lựa chọn chấp nhận cùng thỏa hiệp."Có người con trai như vậy, một người là đủ rồi. Cho nên, xin ông hãy buông tha cho chúng."
Lời nói lãnh đạm trong đêm mưa hôm đó đột nhiên vang vọng bên tai, Trình Duyệt bỗng chấn động, nỗi đau đớn trong lòng này không hiểu sao lại càng thêm mãnh liệt hơn.
- Thì ra, người nọ chấp nhận sự sắp đặt của cha mình, đơn giản chỉ vì không muốn để cho em trai đi theo con đường của mình sao?
Nếu đã ở trong một gia đình như thế, phải có một người trở thành vật hy sinh để lo chuyện thương nghiệp cho cha mình, như vậy, cứ để người làm anh hai như Diệp Kính Hy gánh lấy trách nhiệm này đi. Như vậy, các cậu em có thể có được một cuộc sống bình thường như mình thích, nắm giữ được cuộc sống của chính mình.
Người nọ bề ngoài lạnh lùng như thế, hoá ra tận đáy lòng, lại là một người ấm áp đến vậy.
Mà các cậu em của Diệp Kính Hy, thậm chí còn không biết, trong gia đình không hề có chút nhân tình này, anh hai của bọn họ vẫn đang ở phía trước, vì bọn họ chống đỡ một góc trời.
Anh hai trong ấn tượng của bọn họ, có thể, chỉ là bóng lưng vừa lạnh lùng lại xa cách mà thôi.
Hệt như những gì Trình Duyệt đang thấy lúc này vậy.
Người kia đi ở phía trước, mà tấm lưng ấy, vẫn luôn thẳng tắp như thường ngày.
Đã quen không có ai sánh bước cùng mình rồi.
Chẳng biết tại sao Trình Duyệt trong một khắc đó đột nhiên nghĩ, nếu như có ai đấy cùng bầu bạn bên cạnh người nọ, có thể khiến người nọ dễ chịu hơn hay không.
Anh chỉ là một đàn anh mà Diệp Kính Hy mới quen biết, đối với gia đình của Diệp Kính Hy, lại hoàn toàn không thể thay đổi được gì. Thế nhưng chí ít, trong mấy năm này có thể cùng nhau đọc sách, cùng nhau trò chuyện, cùng nhau đá bóng v...v..., có thể khiến cho Diệp Kính Hy luôn luôn một mình này không còn cảm thấy tịch mịch nữa.
Nhìn người nọ một mình về nước học tập, đối với gia đình ở phương xa hoàn toàn không có chút quan tâm nào, Trình Duyệt thật cảm thấy có chút thương tiếc.
Nghĩ tới đây, Trình Duyệt không khỏi hơi nở nụ cười, tiến lên hai bước, sánh vai cùng Diệp Kính Hy, thuận miệng nói: "Tôi biết gần trường học có một căn nhà nhỏ, rất sạch sẽ. Chủ nhà muốn bán nó đi nhưng vẫn chưa tìm được người mua. Nếu được, cậu có thể thuê nó ở một thời gian."
"Anh lại giúp tôi lần nữa rồi."
"Không cần phải nói cảm ơn làm chi." Trình Duyệt nhếch môi cười, "Chúng ta là bằng hữu mà."
Diệp Kính Hy dừng bước lại, nghiêng đầu nhìn anh, cũng hơi nhếch môi nói: "Anh nói rất đúng."
Rất nhiều năm sau, Trình Duyệt vẫn còn nhớ rất rõ cảnh tượng đó.
Phía sau là hàng cây xanh đang khiêu vũ trong gió, xe buýt trên đường bóp còi inh ỏi chạy ngang qua, bên cạnh là một nhóm học sinh tiểu học ríu ra ríu rít không ngừng, trước mặt là tấm biển quảng cáo thật lớn.
Ánh tịch dương ráng vàng vào chạng vạng hôm ấy.
Còn có người kia, nở một nụ cười chân thật từ tận đáy lòng.
Khóe miệng người nọ hơi cong lên, trong ánh mắt thâm thúy ấy tràn ngập ý cười, thanh âm trầm thấp, nhẹ nhàng, tựa như bất cứ lúc nào cũng sẽ bị gió thổi bay đi mất vậy.
Đó cũng chính là điều khắc sâu nhất trong trí nhớ của Trình Duyệt.
Nếu như ký ức giống như một cuộn phim nhựa, có thể tự do chọn lựa mình muốn chiếu phần nào, vậy thì Trình Duyệt chỉ hy vọng rằng, ký ức của anh về Diệp Kính Hy chỉ dừng lại tại buổi hoàng hôn ngày hôm đó mà thôi.
Suy nghĩ của tác giả: Ai~, kỳ thực Diệp đại ca là một người rất rất tốt a.
Thế nhưng anh từ nhỏ đến lớn chưa từng được vui vẻ thật sự, trách nhiệm phải gánh vác trên vai quả thật là nhiều lắm.
Thế nên mục đích chủ yếu tôi viết phần này, là muốn cho anh sánh đôi với một tiểu thụ thật tốt thật ôn nhu, quan tâm anh, chiếu cố anh, cho anh biết thế nào gọi là hạnh phúc.
Mấy đứa em trai kia đều có bạn hết mà, chỉ có anh là cô đơn một mình, thật sự không đành lòng, vì vậy quyết định bẻ cong anh (囧, đây cũng gọi là lý do ==!)...