Edit: Mei Mei ~
️️️️️️
"Wia chuẩn bị! Treo lên!"
Sau khi phó đạo diễn ra lệnh, Nghê Hạ vượt qua dòng nước. Lúc này, chỉ cần cô đỡ được Long Tiêu Tiêu, sau đó làm một tư thế "đánh một chưởng người trên bờ" thì cảnh quay này có thể kết thúc, sau cảnh quay cô liền có thể đi thay đổi quần áo rồi quay lại.
Nhưng không ngờ tới, đạo diễn hô cắt!
"Tòng Ngưng! Biểu cảm không đúng! Làm lại lần nữa!"
Nghê Hạ run lên trong không trung, Thẩm Tòng Ngưng nhìn đạo diễn xin lỗi: "Thật ngại quá."
Thẩm Tòng Ngưng bị wia kéo trở về, vì thế Nghê Hạ đáng thương bị thả lại trong nước. Hoắc Thiệu Hàng trên bờ khẽ cau mày khi nhìn thấy đôi môi tái nhợt của Nghê Hạ.
Lần này, Thẩm Tòng Ngưng lại bị wia kéo lên trên mặt hồ, Nghê Hạ bên này vừa treo lên một nửa liền nghe Thẩm Tòng Ngưng có chút đau đớn kêu lên một tiếng.
"Cắt! Làm sao vậy?" Hầu Quang Trung tháo tai nghe.
Thẩm Tòng Ngưng bảo sư phụ kéo dây wia trở về, sau khi cô ta chạm đất mới nói: "Xin lỗi đạo diễn, dây wia này chỉnh chưa tốt, thật sự quá chặt rồi, khi nãy cháu không có cách nào khống chế được......"
Hầu Quang Trung cau mày: "'Các cậu, đi lên chỉnh một chút!"
Nghê Hạ vào trong nước lần nữa, cô khẽ thở ra một hơn, thay vì bị gió lạnh thổi qua, thực tế thì trong nước vẫn ấm hơn một chút.......
"Action!"
Đánh nhau trên bờ, thời điểm Thẩm Tòng Ngưng phải bị hắc y nhân vỗ tay, đột nhiên cô ta bị trật chân ngã xuống.
"Lại làm sao vậy?!" Lần này, Hầu Quang Trung có chút không kiên nhẫn.
"Hắc y nhân" cung kính khom lưng: "Tư thế võ thuật không đúng, Thẩm tiểu thư bị ngã."
"Vẫn ổn chứ?" Hầu Quang Trung hỏi.
Thẩm Tòng Ngưng khẽ cắn môi: "Không sao đâu đạo diễn, làm lại lần nữa."
Hầu Quang Trung gật đầu, ánh mắt chuyển sang mặt hồ: "Nghê Hạ, còn chịu được không?"
Vừa hỏi như vậy, mọi người mới kinh ngạc phát hiện vẫn còn một người trong nước vào mùa đông này.......
Nghê Hạ khẽ cắn môi, cô chịu không được cũng không phải chịu, lần này không thì lần sau vẫn phải nhảy xuống nước, cô tình nguyện lạnh một lần là đủ!
"Tiếp, tiếp tục đi....." Âm thanh Nghê Hạ bất giác run lên.
Thẩm Tòng Ngưng cong môi ở một góc độ nào đó, trong mắt hiện lên một tia sương mù.
Mặt khác trên bờ bên kia, Cảnh Tố xem đến sốt ruột nhưng cô cũng không có cách nào: "Thật là, trời lạnh như vậy thế nào cũng phải đông cứng chết thôi." Lâm Ngộ Thành ở bên cạnh cô ấy, ánh mắt anh ta vẫn luôn ở trên người Nghê Hạ. Anh nhớ rõ cô sợ chịu khổ nhất, trước đây khi quay một bộ phim truyền hình nào đó có cảnh ở dưới nước, lúc ấy anh ta lấy cớ thăm nam nghệ sĩ nào đó trong đoàn phim để đi xem cô, cảnh tượng trời lạnh xuống nước đã khiến Nghê Hạ phát cáu, đạo diễn bộ phim đó đen cả mặt.
Nhưng......bây giờ sau khi điều chỉnh hô hấp, dáng vẻ của Nghê Hạ trong hồ nước vẫn đẹp không gì sánh được, mặt cô không đổi sắc, không có nửa phần phàn nàn. Lâm Ngộ Thành có chút đau lòng, khoảng thời gian anh ta không ở bên cạnh cô, cô thay đổi quá nhiều.
Bờ lại chuẩn bị ổn thoả, Hoắc Thiệu Hàng khẽ cau mày, giọng nói rất nhạt nhưng lại mang loại cảm giác uy hiếp: "Tòng Ngưng, có vẻ như em đang mắc quá nhiều lỗi sai trong cảnh quay đơn giản như vậy."
Trong lòng Thẩm Tòng Ngưng ngạc nhiên, ngượng ngùng nói: "Em, em cảm thấy hơi mệt, cho nên......"
"Nghiêm túc chút." Ánh mắt Hoắc Thiệu Hàng dừng trên người cô ta, rõ ràng là gợn sóng bất kinh nhưng Thẩm Tòng Ngưng lại cảm thấy có một loại cảm giác khiến cô ta lạnh sống lưng.
Cô cắn môi, liếc xéo Nghê Hạ. Hoắc Thiệu Hàng rất ít chỉ trích diễn viên khác ở trường quay, thậm chí nói nặng cũng không, nhưng hôm nay lại nói một câu như vậy với thái độ khác thường, là vì cô ta sao?
Cảnh này, Thẩm Tòng Ngưng cuối cùng cũng không gặp vấn đề, sau khi cảnh quay kết thúc Nghê Hạ được kéo trở lại bờ, vừa tiếp đất Nghê Hạ suýt ngã trên mặt đất vì chân cô đều đông cứng.
Hoắc Thiệu Hàng gần cô nhất, anh không nói hai lời liền lấy một chiếc khăn tắm lớn cùng áo khoác từ người bên cạnh, toàn bộ đều bao bọc cô kín mít.
Khi anh rũ mắt nhìn xuống, môi của cô gái trong lòng ngực trở nên trắng bệch, cả người không khỏi run lên.
"Sao thế này, Thiệu Hàng, mau ôm con bé đến phòng trước đi." Hạ Tông Nguyên xuất hiện trong tầm mắt mọi người, đại gia hoả nhìn thấy ông đều có chút kinh ngạc, hôm qua ông ấy đã diễn xong, theo lý thuyết thì hôm nay sẽ không tới.
Hoắc Thiệu Hàng cũng đang có ý này, Hạ Tông Nguyên vừa dứt lời, anh liền trực tiếp bế Nghê Hạ lên, cũng không nhìn sắc mặt ngạc nhiên của mọi người, anh bước đến phòng nghỉ của diễn viên.
Thẩm Tòng Ngưng hung hăng nghiến răng nhìn bóng lưng bọn họ.
Tay cầm áo khoác của Lâm Ngộ Thành vô thức rũ xuống......
Toàn thân Nghê Hạ không còn cảm thấy lạnh nữa, nhưng ý thức vẫn còn, lúc này được Hoắc Thiệu Hàng ôm trong lòng, cô cảm thấy có một loại hư ảo.
"Anh, anh vẫn nên thả tôi xuống đi."
Hoắc Thiệu Hàng rũ mắt nhìn cô một cái: "Cô xác định tôi thả cô xuống, tự mình cô có thể đi đến phòng nghỉ?"
".......Cảnh Tố ở đây."
Hoắc Thiệu Hàng lại không để ý đến cô, tự mình ôm cô đi đến phòng nghỉ. Phía sau hai người còn một ít người đi theo, Hoắc Thiệu Hàng kiên trì như vậy Nghê Hạ cũng ngại nói chuyện. Nhưng khuôn mặt xanh xao của cô lại hiện lên tia ửng đỏ trong lòng ngực anh.
Tiến vào phòng nghỉ, hơi ấm của máy điều hòa khiến Nghê Hạ run lên, Hoắc Thiệu Hàng đặt Nghê Hạ xuống, nói với Cảnh Tố đi theo phía sau: "Mau thay quần áo cho cô ấy."
Cảnh Tố vội gật đầu: "À được."
Cảnh Tố đỡ Nghê Hạ vào phòng thay quần áo, chuyên viên trang điểm lại trang điểm cho cô, sau khi cô bước ra, sắc mặt của Nghê Hạ trông đẹp hơn rất nhiều.
Khi Nghê Hạ nhìn thấy Hoắc Thiệu Hàng và Hạ Tông Nguyên ngồi trên ghế sô pha bên ngoài, vẻ mặt của cô có chút mất tự nhiên.
"Cảm ơn." Nghê Hạ nói với Hoắc Thiệu Hàng.
Hoắc Thiệu Hàng khẽ gật đầu: "Qua đây uống chút cà phê nóng đi, vừa để trợ lý đi mua."
Nghê Hạ giật mình, Hạ Tông Nguyên ở đây cô thật sự không muốn ở lại, nhưng cô từ chối Hoắc Thiệu Hàng lại có vẻ quá không biết tốt xấu. Cuối cùng Nghê Hạ chỉ có thể ngồi vào ghế sô pha, nhận cà phê Hoắc Thiệu Hàng đưa qua, từ từ uống.
"Tiểu nha đầu con quá liều mạng, chịu không nổi thì phải nói." Hạ Tông Nguyên đột nhiên nói.
Nghê Hạ ngước mắt nhìn ông một cái, trong ánh mắt của ông lộ vẻ lo lắng.
"Tôi chịu được, chẳng qua là nước của mùa đông, tôi nghĩ, thầy Hạ là người chuyên nghiệp như vậy, chắc hẳn trước kia cũng thường xuyên chịu loại khổ cực này." Nghê Hạ không nói rõ ràng.
Hạ Tông Nguyên sửng sốt, không thể phản bác lại, nhưng ông cực kỳ đau lòng đối với đứa con gái này.
"Một cô gái như con sao lại so sánh với một ông già, về sau không cho nói như vậy." Hạ Tông Nguyên trầm giọng nói.
Nghê Hạ khẽ cười, lễ phép lại xa cách: "Cảm ơn thầy Hạ, tôi sẽ chú ý."
Hạ Tông Nguyên thấy dáng vẻ phủi sạch quan hệ này của Nghê Hạ, trong lòng ông chua xót: "Con......"
"Không còn chuyện gì để nói thì tôi đi ra ngoài trước, tôi còn cảnh quay, không thể để mọi người chờ đợi." Nghê Hạ sợ ông nói thêm gì nữa sẽ bị người ta phát hiện, mặc dù trong phòng nghỉ không có bao nhiêu người.
Vẻ mặt Hạ Tông Nguyên tối sầm lại: "Được thôi, con đi đi."
Nghê Hạ hơi hơi khom lưng trước ông ấy và Hoắc Thiệu Hàng, theo Cảnh Tố đi ra khỏi cửa.
Hoắc Thiệu Hàng khẽ cau mày nhìn bóng dáng của cô, cơ thể còn chưa ấm lại muốn liều mạng ra cửa, người này thật là quật cường.
Qua một lúc sau, Hoắc Thiệu Hàng nhìn Hạ Tông Nguyên đang xuất thần, nghi hoặc nói: "Thầy, sao hôm nay thầy lại đến đây?"
Hạ Tông Nguyên thu hồi cảm xúc: "Thầy, thầy không có chuyện gì nên đến đây xem con và đạo diễn Hầu."
Quá trình quay phim "Mê Thành" sắp kết thúc, Nghê Hạ càng ngày càng quen với cuộc sống ở đoàn phim, ngoại trừ Hoắc Thiệu Hàng, Thẩm Tòng Ngưng, Lâm Ngộ Thành ra, cô đều có thể chơi đùa, kể truyện cười cùng những người khác.
Buổi tối hôm nay, Nghê Hạ vừa quay xong đột nhiên thấy nhân viên công tác bên kia có chút xôn xao, nhìn kỹ hơn, hoá ra là hai đại bài Giang Thần và Quý Thư Bạch đến đoàn phim.
Nghê Hạ còn đang ngóng nhìn, liền nhìn thấy Giang Thần đột nhiên vẫy tay về phía cô: "Nghê Hạ, chị tới thăm ban em đây."
Thăm ban tôi?
Nghê Hạ có chút không biết nên làm gì, hai cô hình như chỉ mới gặp nhau một lần nhỉ. Mà các diễn viên cùng nhân viên công tác có mặt cũng giật mình nhìn Nghê Hạ, không thể ngờ Nghê Hạ thế mà lại quen biết Ảnh hậu Giang Thần.......
"Thế nào, dạo này khoẻ không?" Giang Thần một tay đặt trên vai Quý Thư Bạch, nghiêng đầu, anh khí mang theo khinh bỉ như có như không.
Nghê Hạ cong mi, trong lòng có ấn tượng khá tốt đối với Giang Thần cởi mở như vậy: "Ừm, khá khoẻ, chị khoẻ không?"
"Khoẻ gì chứ, mỗi ngày trang điểm đậm, đầu đội mũ, mệt chết được, đúng không Hoàng thượng?" Giang Thần cười hỏi Quý Thư Bạch. Quý Thư Bạch nhún nhún vai: "Suất diễn của tớ không nhiều bằng Hoàng hậu là cậu, cho nên, vẫn khoẻ."
"Cậu phải ném cậu đi." Giang Trần vung nắm đấm trước mặt anh ta.
Đây là một câu chửi tục í
Quý Thư Bạch mỉm cười xán lạn như ánh mặt trời.
"Ồ đúng rồi, chị đặt phòng ở nhà hàng XX, cùng nhau đi ăn cơm đi." Giang Thần nói với Nghê Hạ. Nghê Hạ nhíu mày: "À......."
"Không được từ chối." Giang Thần lập tức nói "Nghê Hạ, chị là rất muốn làm quen làm quen em, cho một cơ hội đi mà. Lần trước Thiệu Hàng nói kỹ thuật diễn của em rất tốt, có thể khiến cậu ta khen thật sự không nhiều lắm, chị càng ngày càng tò mò em đó."
Trong lòng Nghê Hạ ngẩn ra: "Anh ấy.....nhắc đến em?"
Giang Thần và Quý Thư Bạch liếc nhau, trong mắt người trước mang theo chút hơi thở bát quái: "Cũng không phải sao, thường xuyên nhắc em với bọn chị đó."
Quý Thư Bạch cũng không chê chuyện xem náo nhiệt, Hoắc Thiệu Hàng từng nói với bọn họ kỹ thuật diễn của Nghê Hạ không tồi, nhưng cũng chỉ nhắc qua một lần, lấy tính cách của cậu ấy sao có thể thường xuyên khen một người. Tuy nhiên, anh đồng ý với những lời của Giang Thần, bởi vì lần trước sau khi nghe được cuộc đối thoại "làm rơi đồ" của Hoắc Thiệu Hàng và Nghê Hạ, anh cảm thấy hai người có cái gì đó. Được thôi, anh thừa nhận, anh chính là muốn xem náo nhiệt của Hoắc Thiệu Hàng.
Nghê Hạ hơi khiếp sợ khi nghe những lời của Giang Thần, nhưng sau khi nghĩ lại cô cũng biết rằng Giang Thần nhất định đang nói đùa, Hoắc Thiệu Hàng.....ngày thưởng đều hiếm khi thấy anh nói chuyện với cô, sao có thể nhắc cô trước mặt bạn bè chứ.
"Sao các cậu đến lại không nói trước một tiếng?" Hoắc Thiệu Hàng từ bên trong lều đi ra, nhìn thấy Giang Thần, Quý Thư Bạch cũng không kinh ngạc mấy, chỉ là trong mắt xẹt qua tia kinh ngạc khi nhìn thấy Nghê Hạ cũng có mặt.
"Ôi ôi ôi, bọn tớ không phải tới xem cậu, bọn tớ là tới xem em gái Nghê Hạ nhà tớ." Giang Thần nắm lấy tay Nghê Hạ rất quen thuộc, Nghê Hạ có chút không thích ứng, nhưng trên mặt lại bình tĩnh vô cùng.
Hoắc Thiệu Hàng cong môi: "Nếu như thế, vậy không làm phiền, tớ đi trước đây." Nói xong liền đi vòng qua họ, Giang Thần trợn mắt, một tay kéo lấy anh: "Đức hạnh, được rồi được rồi, cùng nhau đi ăn cơm, tớ đói rồi này."
Đức hạnh: Có nghĩa là xem thường ngoại hình, hành vi, cách cư xử, phong cách của người khác
Hoắc Thiệu Hàng mang theo ý cười nhìn hai tên bạn xấu: "Không phải nói không phải tới tìm tớ?"
Giang Thần thản nhiên nói: "Tìm Nghê Hạ và tìm cậu không phải cùng một ý?"
Cả Hoắc Thiệu Hàng và Nghê Hạ đều sửng sốt, ánh mắt vô thức nhìn về đối phương, ánh mắt của Hoắc Thiệu Hàng bình tĩnh, Nghê Hạ lại có chút hỗn độn mà tránh đi.
Giang Thần cảm nhận được bầu không khí kỳ dị của hai người ở trong lòng, cô lại thản nhiên nói: "Tớ là nói hai người ở chung đoàn phim, đến tìm cô ấy thì cũng có thể được cậu, hai người suy nghĩ nhiều rồi?"
"Phốc......." Quý Thư Bạch nhấp môi, cố gắng nhịn cười.
Hoắc Thiệu Hàng nhàn nhạt liếc hai người một cái: "Tớ đi thay đồ trước."
"Được được, à Nghê Hạ em cũng đi đi, nhanh lên, bọn chị chờ hai người."