(Đây là bản text đã được chị Tinker chỉnh sửa nên sẽ đổi từ nàng thành cô nhé mọi người, tớ sẽ thay thế các chỗ khác bằng bản text này sau.
Cảm ơn vì đã ủng hộ! – ND.)
Cảm giác thiếu chút nữa bị hù chết không tuyệt một chút nào!
Trạm Diệc Kỳ thật sự thiếu chút nữa đã bị hù chết.
Kỳ Gia ra ngoài làm việc, vốn tưởng rằng thân thể hẳn là không có vấn đề gì mới đúng, ai biết hắn đang cùng Thành Hạo nói chuyện, Tiểu Diệu Hồng lại gọi điện đến cho Thành Hạo nói là Kỳ Gia động thai, cần phải sinh non ngay, hắn nghe xong cảm thấy vừa lo lắng vừa sợ hãi.
Trạm Diệc Kỳ không nhớ rõ mình chạy tới bệnh viện như thế nào, chỉ nhớ rõ khi hắn tới nơi, cô đã bị đẩy vào phòng sinh, sau đó chờ hắn tìm nửa ngày cũng không ra phương pháp chứng minh hắn là người nhà của Kỳ Gia - không có giấy tờ nào chứng minh quan hệ giữa hắn với cô hết thì cục cưng đã được nằm trong lồng giữ ấm, được y tá đẩy ra cho hắn xem rồi.
Con bé nhỏ không thể tin nổi.
Cái đầu nho nhỏ, cái miệng nho nhỏ, bàn tay nho nhỏ, thân hình nho nhỏ cùng với bàn chân cũng nhỏ nốt, nằm ở trong lồng giữ ấm nhích tới nhích lui không ngừng.
Y tá nói với hắn: “Bởi vì là trẻ sinh non cho nên cần phải ở trong lồng giữ ấm quan sát một thời gian, bất quá tiếng khóc của con bé rất lớn, chắc là sẽ khỏe mạnh nhanh thôi, anh không cần lo lắng.”
Cục cưng không cần lo lắng, như vậy…
“Mẹ của đứa nhỏ đâu? Cô ấy không có việc gì chứ?” Hắn vội vàng hỏi. Kỳ Gia ở phòng sinh ít nhất đã ba tiếng đồng hồ rồi.
“Cô ấy lập tức sẽ đi ra, anh có thể tự mình hỏi cô ấy.” Y tá cười nói, đem lồng giữ ấm có cục cưng đẩy đi.
Lập tức đi ra?
Như vậy có nghĩa là không sao đúng không? Mẹ con đều bình an, đúng không?
Cám ơn trời đất!
Nhưng mà bây giờ cô bình an không có nghĩa là về sau sẽ như thế, bởi vì hắn sắp bị cô làm cho tức chết rồi. Buổi sáng cô nói không thoải mái nhất định là thật, thế mà còn dám lừa hắn nói là không có việc gì, một hai đòi muốn đi làm, cô gái này thật là, không dạy dỗ không được.
“Xin hỏi, người nhà bệnh nhân Lương Kỳ Gia ở đâu ạ?” Một nữ y tá đi ra từ phòng sinh liền hô lên.
“Ở đây, ở đây ạ.”
Bên cạnh đột nhiên vang lên một thanh âm nóng vội làm hắn giật mình, quay đầu lại nhìn thử thì thấy nha đầu Diệu Hồng đang chạy về chỗ cô y tá, ngũ quan tinh tế, dáng người mềm mại uyển chuyển, mái tóc dài đến thắt lưng vừa đen vừa thẳng, hoàn toàn khác với cô nhóc trẻ con hết sức nam tính trong trí nhớ của hắn.
Rốt cuộc hắn đã hiểu được lí do vì sao Thành Hạo lại không sợ chết lăn lộn trên giường cùng nha đầu kia rồi.
“Sản phụ lập tức sẽ đi ra, các người đừng rời khỏi đây nhé.” Y tá dặn dò nói.
“Được.” Cô gật gật đầu.
Trạm Diệc Kỳ trừng mắt nhìn, phục hồi tinh thần lại, bước đến chỗ cô nhóc đã lâu không gặp kia, vỗ vỗ đầu của nó thân thiết hệt như một người anh trai vậy.
“Đã lâu không thấy, nha đầu.”
“Àa, anh rốt cục cũng chú ý đến em rồi sao?” Nhâm Diệu Hồng ngẩng đầu lên, nhìn hắn nói.
Hắn cũng biết vừa nãy mình thực khoa trương quá, rõ ràng chỉ biết đến việc cô nhóc này cũng có mặt sau đó hoàn toàn quên luôn sự tồn tại của nó, tâm tư của hắn lúc ấy không biết đặt đi chỗ nào rồi?
Đáp án hiển nhiên không cần nhắc tới.
“Không phải không chú ý tới em mà là không nhận ra thôi, em đã biến thành một đại mỹ nữ rồi.”
“Lời khen của anh em nhận, nhưng mà sự thật vẫn là sự thật.” Nhâm Diệu Hồng nhếch miệng cười nói, đồng thời lại trêu chọc hắn một lần. “Ban nãy anh hoàn toàn không hề để ý đến em, thậm chí là không nhìn thấy em luôn ấy, Trạm đại ca, cái này thật sự rất là thần kỳ đó nha!”
Trạm Diệc Kỳ hoàn toàn không nói nổi câu nào để chống đỡ, may mà lúc này y tá đưa Lương Kỳ Gia từ trong phòng sinh đẩy ra, hắn vội vàng chạy tới trước để đón.
“Kỳ Gia?”
Nghe thấy giọng nói của hắn, Lương Kỳ Gia vốn đang nhắm mắt lại nghỉ ngơi liền mỏi mệt mở mắt ra, lộ ra vẻ mặt thật hối lỗi nói với hắn: “Thực xin lỗi.”
“Em đúng là cần phải nói lời xin lỗi.” Nghe thấy lời của cô, hắn lập tức giận tái mặt, cô thật sự hại hắn lo lắng gần chết.
“Thực xin lỗi.” Cô lại nói tiếp một lần.
“Em cho là nói thế rồi thì sẽ không còn việc gì nữa sao?” Hắn trừng mắt nói, thật muốn đem cô chộp tới đánh đòn ột trận.
“Trạm đại ca, sao anh lại nói chị dâu như thế, cô ấy vừa mới sinh đứa nhỏ xong, nhất định vừa mệt mỏi lại không thoải mái, anh hẳn là nên chăm sóc, cảm tạ sự vất vả của cô ấy mới đúng, sao lại hung dữ như vậy chứ?” Nhâm Diệu Hồng nhìn không thuận mắt liền cố gắng hòa giải.
Tương lai nếu cô vất vả thay Quý Thành Hạo sinh ra đứa nhỏ, hắn mà dám dùng loại thái độ này nói chuyện với cô, cô nhất định sẽ trở mặt cùng hắn!
“Cô ấy không phải là chị dâu của em.” Trạm Diệc Kỳ trừng mắt nhìn Lương Kỳ Gia sau đó cố ý nói như thế với Nhâm Diệu Hồng.
“A?” Nhâm Diệu Hồng ngây người ngẩn ngơ. “Nhưng em gọi anh là Trạm đại ca, như vậy kêu chị Kỳ Gia một tiếng chị dâu cũng đâu có sai.”
“Anh và cô ấy còn chưa kết hôn.”
“A?”
“Cho nên cô ấy không phải vợ của anh, đương nhiên cũng không phải là chị dâu của em.”
Nhâm Diệu Hồng cứng họng hoàn toàn nói không ra lời. Ban nãy cô nhìn thấy dáng vẻ lo lắng khẩn trương đến mức hoàn toàn không để ai vào mắt của Trạm đại ca, đáng lẽ anh ấy phải thực để ý đến Kỳ Gia mới đúng, tại sao bây giờ trước mặt Kỳ Gia lại nói những lời như vậy?
“Diệu Hồng, anh đi chuẩn bị đồ dùng nằm viện, cô ấy liền nhờ em chăm sóc vậy.” Hắn dặn dò xong liền cứ thế xoay người không thèm quay đầu lại mà đi, ngay cả nhìn cũng không nhìn Lương Kỳ Gia đang nằm trên giường bệnh một chút.
Tại sao lại như vậy?
Hiện tại, cô nên cùng Kỳ Gia nói cái gì? Nói Trạm đại ca không phải là người đàn ông lạnh lùng vô tình như thế sao, sau đó muốn cô ấy đừng suy nghĩ nhiều, an tâm tĩnh dưỡng cho khỏe à? Thật sự là một vấn đề nan giải mà.
“Thực xin lỗi, làm phiền đến em rồi.” Lương Kỳ Gia đang nằm ở trên giường bệnh đột nhiên mở miệng. “Còn có, cám ơn em đã đưa chị đến bệnh viện.”
“Đừng nói như vậy.” Nhâm Diệu Hồng vội vàng hoàn hồn, lắc đầu nói với cô. “Chị cảm thấy trong người thế nào? Có khỏe không? Nếu không thoải mái thì nhất định phải nói cho em biết, em gọi bác sĩ giúp chị.”
“Cám ơn.”
“Em chưa từng nghĩ tới trên thế gian này lại có chuyện khéo như vậy, chị hóa ra lại là bạn của Trạm đại ca.” Cô cúi đầu nói, sau đó một chút vẫn là nhịn không được mà hỏi thăm. “Giữa chị và Trạm đại ca rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Tử cung lại co rút đau đớn khiến Lương Kỳ Gia không nhịn được nhắm nghiền mắt lại. Trời ạ, bắt đầu rồi, ban nãy lúc được đẩy ra khỏi phòng sinh, bác sĩ có nói qua chuyện này, muốn cô chuẩn bị tâm lý.
“Thực xin lỗi.” Cô miễn cưỡng nói nốt một câu với người bạn mới kiêm ân nhân cứu mạng của mình này, sau đó nhắm mắt lại chịu đau.
Dáng vẻ khổ sở của cô làm cho Nhâm Diệu Hồng lập tức im lặng, không dám đề cập tới vết thương lòng của Kỳ Gia nữa, mặc dù hiện tại đang tò mò muốn chết.
Xem ra mình đành phải chờ thêm một thời gian nữa, bảo Quý Thành Hạo đi làm rõ ràng mọi chuyện giúp mình xem rốt cuộc đã xảy ra cái gì thì mới thỏa mãn lòng hiếu kỳ trời sinh được. Nhâm Diệu Hồng tự nhủ.
Hai giờ sau, Lương Kỳ Gia được chuyển từ phòng hậu sản sang phòng bệnh, Trạm Diệc Kỳ cũng đã trở lại.
Lương Kỳ Gia rất muốn nói chuyện cùng hắn nhưng ngại bởi vì có người ngoài bên cạnh, hơn nữa cô thực sự vẫn không thoải mái cho lắm nên đành thôi.
Nhâm Diệu Hồng còn chưa rời khỏi, ba mẹ chồng tương lai chưa từng gặp mặt của Lương Kỳ Gia đã tới, không nói lời nào mang ra một bát gà luộc phết dầu vừng, canh tim lợn, đậu đỏ tĩnh tâm() làm cho cô nhìn mà choáng váng, ngay cả sự khẩn trương khi con dâu xấu lần đầu gặp ba mẹ chồng đều đã quên hết sạch.
() Mấy món này dùng để bổ máu cho sản phụ mang thai ý mà, tớ hơi chém tẹo, mong bà con đừng tin - ND.
Sau đó theo nhau mà đến chính là tổng tài đại nhân, điều làm cô ngoài ý muốn nhất là người bạn mới quen của mình Nhân Diệu Hồng hóa ra là bạn gái của ông chủ, hơn nữa nhìn bộ dáng tổng tài đề phòng lúc Trạm Diệc Kỳ tới gần bạn gái mình thật sự rất buồn cười, nhưng mà cô chỉ không có khí lực cười ra mà thôi.
Một đám người cứ ngồi đợi nhìn cục cưng mãi sau đó mới rời đi, Lương Kỳ Gia rốt cục có thể ở một mình với Trạm Diệc Kỳ.
“Anh rất tức giận, đúng hay không?” Khách khứa vừa đi, cửa phòng cũng khép lại, cô mới cẩn thận mở miệng hỏi.
“Đúng.” Hắn cũng không khách khí, gọn gàng dứt khoát trả lời.
“Thực xin lỗi.”
“Những lời này em đã nói ban nãy rồi.”
“Em không nghĩ rằng mọi chuyện sẽ trở nên nghiêm trọng như vậy.”
“Em không nghĩ tới, nhưng anh đây nghĩ tới, vì sao em không chịu nghe lời anh nói? Hôm nay, buổi sáng trước lúc ra khỏi nhà, anh rốt cuộc đã hỏi em bao nhiêu lần rằng có muốn nghỉ ngơi ở nhà hay không, kết quả như thế nào?” Trạm Diệc Kỳ nghiêm mặt lạnh lùng nhìn cô.
“Thực xin lỗi.”
“Bây giờ mẹ con em đều bình an, em mới có thể ở chỗ này nói với anh thật xin lỗi, nếu như hôm nay cục cưng không may gặp phải chuyện gì, hoặc là em xảy ra sự cố nào đó, em cảm thấy lúc ấy xin lỗi còn có tác dụng sao, có thể vãn hồi được cái gì sao?”
Lời nói của hắn làm cho sắc mặt Lương Kỳ Gia nhất thời tái nhợt đi vài phần, cả người đột nhiên giống như bị hất vào trong hầm băng, cảm giác rét run lan tràn khắp toàn thân.
Nếu như cục cưng ra chuyện gì…
“Đáng giận!” Trạm Diệc Kỳ thấp giọng rủa một tiếng, bước nhanh tới chỗ cô.
Đáng giận! Đáng giận! Đáng giận! Còn nói phải dạy dỗ lại cô một chút, thế mà mới nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi đến mức mặt cắt không còn giọt máu kia lại khiến hắn không thể đành lòng, đau đớn không thôi, như thế còn dạy dỗ gì nữa chứ?! Hắn thật đúng là bị cô đánh bại rồi.
“Không cho phép khóc, mau ngừng nước mắt lại, sản phụ đang ở cữ tối kị khóc lóc làm hại đến thân thể, em chưa từng nghe người ta nói thế sao?” Hắn đi đến bên giường, nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc nói với cô, ngữ khí không còn lạnh như băng, mặc dù vẫn còn chút trách móc song lại chứa đựng sự ôn nhu, dịu dàng, giống như sợ sẽ dọa đến cô vậy.
Ngừng một chút, tuy rằng hắn cảm thấy lời nói ban nãy thật mâu thuẫn lẫn nhau, chả khác gì tự đem tảng đá đập vào chân mình cả, nhưng mà nhìn thấy vẻ mặt kinh hãi cùng bộ dáng tự trách không thôi của cô, hắn làm không được.
“Còn nữa, không nên suy nghĩ bậy bạ, sự tình đều đã qua đi, hơn nữa mẹ con hai người đều đã bình an vô sự mới là điều quan trọng, nghe rõ chưa?”
Giọng điệu của hắn rất ôn nhu, tuy không đến mức hoàn hảo nhưng không hề nghĩ tới lời vừa ra khỏi miệng, nước mắt vẫn còn rưng rưng ở bờ mi cô đều lần lượt ào ạt rơi xuống dưới.
“Đáng chết!”
Trạm Diệc Kỳ nhịn không được nguyền rủa một tiếng, tay chân luống cuống muốn đem cô ôm vào trong lòng để an ủi mà lại không biết nên làm thế nào mới không gây tổn thương đến thân thể vừa mới sinh xong của cô.
“Thực xin lỗi, thực xin lỗi, thực xin lỗi.” Lương Kỳ Gia vừa khóc vừa nói.
“Không cần nói xin lỗi, người nên nói xin lỗi phải là anh mới đúng. Anh không nên giận em, không nên cố ý nói này nói nọ để dọa đến em, kể cả hôm nay anh có bị em dọa cho sợ đến mức rớt nửa cái mạng cũng không được như thế - chết tiệt, mình đang nói cái gì thế này?!”
Trạm Diệc Kỳ bị mấy lời nói hồ ngôn loạn ngữ của chính mình làm cho tức giận đến mức lấy tay cào loạn mái tóc lên, hít sâu một hơi, hắn ngồi vào bên giường, thật cẩn thận ôm cô vào lòng, ôn nhu vỗ về, an ủi.
“Đừng khóc, bảo bối, anh cũng không có ý trách móc em gì cả, chỉ là muốn cho em biết anh có bao nhiêu lo lắng, sợ hãi mà thôi. Trước giờ anh vẫn nghĩ mình luôn có thể bình tĩnh đối mặt với bất kỳ chuyện gì, xử lý được mọi tình huống phát sinh, nhưng cho đến hôm nay anh mới biết được, chỉ cần là việc liên quan đến em và cục cưng, anh sẽ không thể nào mà bình tĩnh được.”
“Em thiếu chút nữa dọa chết anh, anh còn không nhớ rõ mình làm cách nào mà chạy được tới bệnh viện, khi bước vào bệnh viện rồi nhưng lại không có giấy tờ gì để chứng minh quan hệ của hai chúng ta, anh chỉ còn cách giống ruồi bọ bay tới bay lui bên ngoài phòng sinh, không có cách nào xử lí cả. Anh rất rối loạn, chỉ cần nghĩ đến việc em một mình ở trong phòng sinh, nghĩ đến em hoặc cục cưng vì sinh non có thể phát sinh điều ngoài ý muốn, anh liền cảm thấy cả người lạnh toát, run rẩy toàn thân.”
“Em có biết anh lo lắng bao nhiêu, sợ hãi đến thế nào, tự trách ra sao không? Đáng lẽ anh nên biết buổi sáng em nói không thoải mái là thật, nên kiên trì bắt em ở nhà nghỉ ngơi, không cho em đi làm. Tất cả đều là do anh sai, anh không đủ cẩn thận mới có thể phát sinh sự tình này, thực xin lỗi.” Hắn tràn ngập tự trách nói.
“Không, căn bản không phải do anh sai, người không cẩn thận là em mới đúng, thực xin lỗi.” Lương Kỳ Gia lắc đầu, hít cái mũi nghẹn ngào nói.
“Có lẽ hai chúng ta đều sai, nhưng mà trong cái rủi có cái may, em và con đều bình an vô sự, đây mới là điều quan trong nhất, không phải sao?” Hắn ôn nhu lau đi nước mắt trên mặt cô.
“Vâng.”
“Cám ơn em đã sinh cho anh một cô con gái xinh đẹp như vậy, bảo bối.” Hắn cúi đầu hôn cô một chút, cảm động nói.
“Đó là bởi vì ba của nó rất đẹp trai, nó rất giống anh mà.” Nghĩ đến con gái, Lương Kỳ Gia không thể kiềm chế được nụ cười.
“Đó là bởi vì mẹ nó rất xinh đẹp mới đúng, con bé chỉ có ánh mắt giống anh, những thứ khác đều giống em hết.” Hắn sửa lời.
“Ba mẹ anh nhìn có vẻ rất vui.”
“Anh đã nói với em rồi mà, bọn họ trời sinh trọng nữ khinh nam, hiện giờ không chỉ có con dâu cho bọn họ yêu chiều, còn thêm cả một cô cháu gái nhỏ nữa, hai người làm sao có thể mất hứng được chứ? Quả thực là vui đến chết đi ấy!” Trạm Diệc Kỳ phiết phiết môi nói.
“Em có để ý mẹ mang cái gì tới không?” Hắn nói tiếp. “Em vừa sinh xong, anh mới gọi điện thoại nói với bọn họ chuyện cục cưng, kết quả chưa đến ba tiếng đồng hồ, không biết hai người trong từng ấy thời gian làm cách nào biến ra được lắm đồ như thế vác đến đây, quả thực là thần hồ kỳ kỹ() mà.”
() Thần hồ kỳ kỹ: kỹ thuật cao siêu, inh, khó lường.
“Anh nhắc trước cho em chuẩn bị tâm lý, mẹ anh nhất định sẽ chạy tới giúp em ở cữ, hơn nữa bà rất truyền thống, cẩn thận, nghiêm khắc, chi li đến mức em phải kêu cứu mạng mới thôi, vì thế đến lúc ấy đừng sốc quá là được.”
“Như vậy không làm phiền đến mẹ anh sao?”
“Cái gì mà mẹ anh? Hiện giờ bà cũng là mẹ em, hơn nữa tối nay em không phải cũng ngoan ngoãn gọi họ là ba mẹ rồi sao?” Trạm Diệc Kỳ liếc mắt xem thường cô sau đó tiếp tục nói: “Mẹ anh có mà cầu không được ấy chứ? Anh chưa từng nói với em sao? Mẹ anh từ lúc anh hai mươi tuổi đến giờ lúc nào cũng giục mau kết hôn, đến lúc ấy nhất định bà sẽ ở cữ với con dâu, như thế đủ khoa trương không?!”
Lương Kỳ Gia ngẩn ngơ, sau đó nở nụ cười.
Thấy cô vui vẻ nở nụ cười, tâm tình theo nước mắt ban nãy mà lơ lửng giữa không trung của Trạm Diệc Kỳ rốt cục cũng chậm rãi buông lỏng.
Hắn triệt để nhận ra một điều, thì ra mình đã yêu say đắm cô mất rồi.
Yêu thương tình nhân một đêm.
Ngày đầy tháng của con gái Lương Kỳ Gia, ba cô cũng đến uống rượu mừng, dì và em trai lại đột nhiên vắng mặt, lý do còn khiến cô kinh ngạc hơn, hai người bọn họ chuyển tới nhà mẹ đẻ ở phía Nam sống rồi.
Cô hỏi ba chuyện gì đã xảy ra, ông trả lời không rõ ràng cho lắm, chỉ nói em trai cô đi ăn đêm đắc tội một đám lưu manh nên bị đánh gãy chân, sau đó dì bảo là ở nông thôn không cần đi cầu thang, không khí cũng trong lành, thích hợp để dưỡng thương nên hai mẹ con nhà đó liền chuyển về Nam Bộ sống.
Lương Kỳ Gia nghe xong chỉ có một cảm tưởng, đó là việc em trai tới tìm cô đúng là vẫn bị Trạm Diệc Kỳ phát hiện, hắn cũng đã sảng khoái thực hiện câu nói tàn nhẫn lúc trước rồi.
Cô không thể trách cứ hắn được, bởi vì sở dĩ cô sinh non cũng là do đứa em trai đó ban tặng. Nếu không phải nó chạy tới uy hiếp cô, còn đòi tiền này nọ, cô sẽ không phải bất an đến mức làm hại thân thể, lại càng không vì cử động quá mạnh mà động thai mới phải sinh non trước ba tuần như thế.
Thật ra hai mẹ con kia đi rồi cũng tốt, ba sống thoải mái hơn, cô cũng không cần phải lo lắng đứa em trai này lại làm ra cái chuyện ngu xuẩn gì chọc tức Trạm Diệc Kỳ, hại hắn “đại khai sát giới”, xúi giục người tới cho nó một trận thì không xong.
Tóm lại, như vậy là tốt nhất.
Ba đến còn đưa cho cô một phong thư của những người bạn thời đại học, đó là lịch hẹn cho buổi họp lớp mỗi năm diễn ra một lần.
Mỗi năm một lần nha…
Thời gian qua thật nhanh, chớp mắt đã hết một năm rồi.
Buổi họp lớp diễn ra vào trưa thứ Bảy, ngày mồng sáu tháng sau, lúc này người đứng ra tổ chức chính là Dương Cao, cũng là bạn gái của Đường Gian.
Cũng không biết cô gái này bất an hay suy nghĩ thế nào mà ở trong phong thư còn đặc biệt thêm một tờ giấy, ghi là nếu cô không đến chính là để ý đến chuyện Đường Gian đã đính hôn với cô ta nữa.
Làm ơn đi, cô ta không nói, cô căn bản còn không biết bọn họ đã đính hôn được không? Rốt cuộc là ai để ý hơn ai chứ?
Vốn cô không muốn đi, dù sao khi ấy cô mới ở cữ xong không bao lâu. Mẹ chồng kiên trì nói phải ở cữ bốn mươi ngày mới được, nhưng mà xem ra tình huống này cô không đi không được, bởi vì cô đã chán ghét cái cảm giác làm kẻ yếu thế lắm rồi.
Cố gắng giảm béo - à, kỳ thật cũng không cố gắng nhiều cho lắm, bởi vì mẹ chồng cũng là một người nghiệp dư nên biết rằng thân thể khỏe mạnh cùng vóc dáng cân đối là điều rất quan trọng với phụ nữ, cho nên lúc cô ở cữ đã tiện tay chăm sóc cô cẩn thận, cả nhà ba người liền một tay bà chiếu cố, ở cữ được hơn một tháng xong, dáng người cô gần như đã khôi phục được bộ dáng trước lúc mang thai rồi.
Hiện tại cô nặng bốn mươi tám ký, cao m, hơn nữa mẹ chồng chăm cô tốt lắm, khí sắc hồng nhuận, tốt đến mức không thể tốt hơn được, cả người cũng vì thế bừng bừng tỏa sáng đến không ngờ.
Chồng của cô cũng nói, bây giờ cô không đi tỏa sáng thì còn đợi đến lúc nào nữa?
Đúng rồi, thiếu chút nữa đã quên nói, sau khi ở cữ xong, cô cùng Trạm Diệc Kỳ phải đi đăng kí kết hôn, nghi lễ công khai (đám cưới) thì phải tổ chức chung với Quý Thành Hạo, Nhâm Duẫn Dực, Dịch Tử Xá, bốn người cùng làm khiến mấy cặp cha mẹ hưng phấn không thôi, ngày nào cũng gặp nhau thảo luận thời gian, chi tiết, địa điểm tổ chức, đủ thứ chuyện.
Tóm lại, hiện tại cô đang hạnh phúc vô cùng, tất nhiên nếu có thể miễn đi họp lớp hôm nay thì càng hạnh phúc hơn nữa.
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, nhân sinh cần có chút không viên mãn mới có thể càng thêm cảm nhận rõ hương vị của hạnh phúc mà, không phải sao?
Cho nên, cô đành lên chiến trường thôi.
Hít sâu một hơi, Lương Kỳ Gia đi vào trong nhà ăn, dưới sự chỉ dẫn của bồi bàn mà thuận lợi tiến vào phòng họp lớp tại hội trường lầu hai.
“Lương Kỳ Gia? Cậu thật sự đến đây sao? Vừa nãy Tiểu Cao nói cậu sẽ đến, tớ còn không dám tin cơ!”
“Đúng rồi, lần trước thiệp đính hôn Tiểu Cao có kí rồi gửi đến cho cậu mà không thấy cậu đến, bọn mình còn tưởng buổi họp lớp lần này cậu cũng sẽ không tới nữa!”
Thì ra Dương Cao có gửi thiệp cưới cho cô, xem ra cái thiệp kia đại khái là bị dì đem làm rác vứt đi rồi.
“Ấy, dáng vẻ của cậu nhìn khác xưa quá, nhưng khác chỗ nào nhỉ?”
“Giống như béo lên một chút đúng không? Trước kia cậu thật sự rất gầy, nhưng bây giờ thì đúng là vừa đẹp.”
“Khí sắc cũng rất hồng nhuận nha, là hiệu quả của đồ trang điểm sao? Cậu dùng mỹ phẩm loại nào thế, mình cũng phải đi mua mới được.”
“Mình cũng muốn. Còn nữa, quần áo trên người cậu không phải là hãng Chanel đó chứ?!”
“Chanel? Sao có thể, cô ấy kiếm đâu ra từng ấy tiền mà mua chứ, nhất định là hàng giả rồi.”
“Chanel là nhãn hiệu mình yêu thích nhất, mình tuyệt đối sẽ không nhận sai.”
Mọi người tôi một câu anh một lời làm cho Lương Kỳ Gia hoàn toàn không có cơ hội mở miệng.
“Này, mau nhìn chỗ cầu thang đằng kia đi, có một anh chàng cực kì đẹp trai đang lên đây đấy!”
Bất thình lình nhảy ra một câu nói làm cho mấy cô gái ở đây trong nháy mắt toàn bộ im bặt, không hẹn mà gặp cùng nhau chuyển mắt nhìn xuống cầu thang.
Lương Kỳ Gia cũng không ngoại lệ, chỉ là cô vô cùng ngạc nhiên, anh chàng đẹp trai kia đâu phải ai khác, chính là chồng cô chứ ai! Hắn đến đây làm gì?
“Sao anh lại tới đây?” Cô vội vàng đứng dậy đi tới chỗ hắn hỏi.
“Túi xách của em.” Trạm Diệc Kỳ than nhẹ đưa chiếc túi hiệu LV cho cô.
Lương Kỳ Gia ngơ ngác nhìn ví da trên tay hắn, lại nhìn hai tay rỗng tuếch của mình, thiếu chút nữa thì té xỉu. Cô thế nhưng khẩn trương đến mức túi xách cũng quên luôn trên xe, thật là quá khoa trương rồi mà.
“Thực xin lỗi. Cám ơn.” Cô thè lưỡi, làm một cái mặt quỷ rồi mới vươn tay cầm lấy chiếc túi xách.
“Sau khi kết thúc nhớ gọi điện thoại cho anh.” Trạm Diệc Kỳ nghiêng người hôn cô một chút sau đó mới rời đi.
Lương Kỳ Gia hoàn toàn không dám quay đầu, vừa rồi cô tựa hồ nghe được phía sau có những tiếng hút khí rất lớn, đám bạn học ngoài kia hiển nhiên không thể tin được soái ca trong miệng họ lại có thể hôn cô, cô cũng thế a.
Trời ạ, hắn đang làm cái gì vậy chứ?! Cô sẽ bị hắn hại chết mất thôi!
Cứ thế này, cô khẳng định sẽ bị mọi người vây lấy quấn quít hỏi xem hắn là ai? Quan hệ giữa cô và hắn là gì? Làm thế nào để quen biết nhau, rồi một đống vấn đề loạn tung xì ngầu lên nữa, hoàn toàn làm thất bại kế hoạch về sớm chơi với con gái của cô rồi còn gì.
“Lương Kỳ Gia, người đó là ai vậy?”
Xem đi, bắt đầu rồi kìa!
Đoàn người như ong vỡ tổ bao vây lấy cô.
“Cậu cùng anh chàng đẹp trai ban nãy có quan hệ gì thế?”
“Vừa rồi người đó còn hôn cậu nữa đúng không?”
“Đó hẳn sẽ không là bạn trai cậu đi?!”
“Lương Kỳ Gia, sao cô có thể quen biết ông chủ của công ty tôi?”
A! Làm sao lại còn nhảy ra cái vấn đề này nữa?
Cô khó có thể tin chuyển mắt nhìn sang chỗ Dương Cao. Cô ta thế nhưng lại làm ở chỗ của Diệc Kỳ, sao lại có chuyện khéo như vậy được chứ?!
“Vợ à ~”
Ấy, giọng nói này có chút quen thuộc…
Không đúng, không phải có chút quen thuộc mà là rất quen thuộc mới đúng. Chồng của cô thế nhưng lại một lần nữa xuất hiện, thành công khiến cả nhà ăn một lần nữa rơi vào tĩnh lặng.
“Mẹ vừa mới gọi điện thoại nói cục cưng đã ăn no rồi, bảo em không cần lo lắng, cứ việc đi chơi cho vui vẻ, vừa rồi anh đã quên nói với em.” Hắn nói xong liền mỉm cười với mọi người, phong độ có, tao nhã có, mê chết người càng không cần bàn, sau đó buông một câu “Quấy rầy!” rồi biến mất.
Lương Kỳ Gia thiếu chút nữa là kêu to với hắn - chờ em, em muốn đi cùng anh!
Ôi, người đàn ông này nhất định là cố ý! Chắc chắn là vì biết được quan hệ của Đường Gian với Dương Cao, lại còn biết được sự khiêu khích của hai người này với cô nên mới mò đến thay cô xả giận đây mà!
Nhưng hắn đã xả giận xong rồi, tốt xấu gì cũng nên nhớ mang theo cô đi cùng với chứ.
Hiện giờ muốn cô làm thế nào mà thoát khỏi cơn giông bão này đây chứ?! Thật sự là bị anh hại chết rồi mà.
Nhân sinh quả nhiên nên có chút chuyện không viên mãn mới có thể càng thêm cảm nhận được hương vị của hạnh phúc là gì.
Ô…
Hết.