Đứng trên sân thượng tòa nhà chọc trời gần trăm tầng, dưới chân là từng hàng xe nối đuôi nhau thành sông cùng dòng người nhỏ như kiến, Lục Lê nghĩ thầm: đời này của anh đã kết thúc rồi.
Càng ở cao thì càng không tránh được lạnh giá, gió đêm xen lẫn hơi lạnh thấu xương, Lục Lê nhắm mắt thấy được ánh rạng đông xa xa nơi thiên đường.
-Có người nhảy lầu rồi –
Người đi trên phố điên cuồng hét lên. Lục Lê ngã vào vũng máu dần lan rộng, không hề nhúc nhích. Chuyện cũ lúc còn sống ùa về theo làn khói xe.
Tản ra trong mùi máu tươi, từng cảnh thoáng hiện.
Cả đời rất dài, thật ra lại rất ngắn.
Lục Lê rất ít khi nhắc đến thời thơ ấu của anh, dù là với người đàn ông đã từng thân thiết nhất kia anh cũng chưa bao giờ nhắc tới. Nếu bắt buộc anh phải dùng một từ để hình dung, vậy nhất định là ‘mây đen dày đặc’.
Lục Lê sinh ra trong một gia đình công nhân bình thường, người nhà không phải quan lớn cũng không phải phú thương. Đương nhiên, với một đứa trẻ còn chưa hết ngây thơ, nó có hạnh phúc hay không cũng không liên quan đến những người thành công trong xã hội này, điều nó để ý nhất là tình yêu không thiên vị đến từ cha mẹ. Thế nhưng chỉ là yêu cầu nhỏ bé như vậy, lại trở thành tiếc nuối lớn nhất trong kiếp này của anh.
Vào năm anh năm tuổi cha mẹ liền nghỉ việc, thập kỷ ấy con đường duy nhất cho những gia đình mất việc là xuống biển buôn bán. Làm buôn bán, nếu làm tốt thì có thể phất lên nhanh chóng, đương nhiên cũng không thiếu buôn bán thất bại, sinh hoạt khốn khổ. Rất không may, gia đình Lục Lê là loại thứ hai, biển rộng mênh mông, bọn họ trở thành con tôm xui xẻo. Cũng từ đó trở đi, cha Lục Lê không còn ý chí làm việc, uống rượu đánh bạc trở thành ‘sự nghiệp’ quan trọng nhất của ông.
Thua tiền, uống say liền lôi Lục Lê cùng mẹ anh ra trút giận, nhẹ thì nhục mạ, nặng thì cộng thêm quyền cước. Đây chính là thời thơ ấu của anh, một thời thơ ấu không bình thường của một người bình thường. Chuyện này ngay cả Trần Úy Nhiên cũng chưa từng biết, dường như cũng là nguyên nhân vì sao hai người họ lại trở thành bạn tốt giúp đỡ lẫn nhau, đại khái là vì đồng bệnh tương liên.
Duy nhất có một điều đáng để lưu luyến chính là tình yêu mà người mẹ nhu nhược dành cho anh. Mẹ Lục Lê từng nói, chuyện thất bại nhất đời này của bà chính là đưa tiểu Gia Kỳ đến thế giới này lại không thể cho anh một gia đình ấm áp. Mặc dù người cha say rượu nhục mạ hai mẹ con anh như vậy, nhưng mẹ Lục vẫn nói với tiểu Gia Kỳ, đừng hận cha mình. Mỗi lần như vậy Lục Lê chỉ cúi đầu im lặng không nói, cũng từ đó trở đi tính cách Lục Lê dần trở nên quái gở, lầm lì ít nói, cửa lòng luôn đóng chặt.
Đợi đến lúc Lục Lê đi học, từ tiểu học đến trung học, lại đến phổ thông, tình trạng của cha anh chỉ ngày một tệ hơn. Trong thời thanh xuân vốn là khoảng thời gian hạnh phúc nhất với một người, thì chuyện đáng vui vẻ nhất của Lục Lê chính là trốn ở trường. Dường như chỉ cần rời xa gia đình lạnh như băng kia, anh có thể vờ như mình có một gia đình hạnh phúc mà ấm áp giống người khác.
Thế nhưng sao anh có thể không về nhà cho được, vì người mẹ vất vả cả đời của anh vẫn còn ở trong cái nhà nước sôi lửa bỏng đó, dù thế nào anh cũng không thể bỏ rơi mẹ mình. Cho nên Lục Lê cứ nơm nớp lo sợ trải qua thời thơ ấu của mình như vậy.
Khoảng thời gian mà ngay cả Trần Úy Nhiên cũng không biết này, vẫn luôn là cái gai không thể nhổ được trong lòng Lục Lê. Trải qua nhiều năm, anh cũng đã không còn mong ước về một gia đình hạnh phúc như vậy từ lâu rồi.
Thành tích của Lục Lê không tính là cao, đứa trẻ trình độ bình thường trong trường đều chỉ có thể tồn tại như một người trong suốt. Không có năng lực giao tiếp làm việc thuận lợi, nói chuyện trôi chảy, cũng không có sở trường, khả năng lãnh đạo, đa số thời gian Lục Lê đều rúc mình trong góc lớp, nghĩ gì đó, viết gì đó.
Như anh thế này, nói hay thì là rất thoải mái, mà nói khó nghe thì là ‘giả bộ’. Tuy vậy cho tới giờ Lục Lê đều không để ý đến những cái gọi là đánh giá này, nhưng mặc dù anh râu ria như vậy, trong suốt như vậy, anh vẫn không thoát khỏi ánh mắt thầm sùng bái của các thiếu nữ mơ mộng trong khối. Một mỹ nam tử u buồn như Lục Lê, ở thập kỷ đó là một tồn tại như thần.
Thế nhưng Lục Lê căn bản không để các cô vào mắt. Đây cũng không phải anh gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn thế nào, chỉ là anh có một bí mật động trời, bí mật này anh giấu ở trong lòng rất lâu rồi.
Lúc mấy đứa ‘hồ bằng cẩu hữu’ chơi với nhau không tồi bên cạnh đều dấm dúi thảo luận phim sex, lòng Lục Lê cũng ngứa ngáy. Thiếu niên ở tuổi này thường không chịu được cám dỗ, nghe theo đề nghị của bạn ngồi cùng bàn, anh được xem bộ phim cấp đầu tiên trong đời. Lúc đó còn chưa có thứ tân tiến như DVD, năm đó đầu băng mới là vương đạo, bạn ngồi cùng bàn vừa thưởng thức vừa nhấp nhổm trên ghế salon, quần jean bó sát người quả thật không thích hợp để xem loại này. Sau đó liền cùng Lục Lê trao đổi nữ chính trong phim ngực to bao nhiêu, chỗ đó… Mới đầu Lục Lê cũng không thoải mái, nhưng sau khi nhìn hết một cuốn, Lục Lê lại chợt phát hiện mình có một loại bệnh!
Ắc, đương nhiên không phải bệnh liệt dương! Lục Lê đương nhiên có cảm giác, nếu không phải đang ở nhà người ta Lục Lê đã sớm hận không thể móc ‘súng’ ra nổ một phát. Bệnh của anh kỳ thực là, anh không hề có hứng thú với cô gái trong màn hình, duy nhất khiến anh bị kích thích chính là chàng trai trong phim!!
Về sau, Lục Lê cũng không còn tâm tình xem tiếp, anh thấy bạn ngồi cùng bàn dựa trên ghế salon hai má ửng đỏ, dáng vẻ như không thể chịu được, Lục Lê vội tìm cớ rời khỏi nhà cậu ta. Không vì cái gì khác, coi như là chừa chút không gian riêng tư cho bạn cùng bàn giải quyết vấn đề cá nhân! Rất lâu sau, anh với bạn cùng bàn lại nói về kinh nghiệm ngày hôm nay, bạn cùng bàn nói với anh, sau khi Lục Lê đi không lâu cha của bạn cùng bàn cũng về nhà, đúng lúc gặp phải hình ảnh dâm loạn không chịu nổi này, kết cục của bạn cùng bàn có thể đoán được. Mỗi lần Lục Lê nhớ tới đều cảm thấy vô cùng tiếc nuối, đương nhiên, những điều này đều nói sau.
Đây cũng là bí mật của Lục Lê, anh là gay, chỉ thích đàn ông.
Lục Lê giấu kín bí mật này trong lòng, anh biết đời này có lẽ chỉ có thể để nát ở trong lòng, trong cái gia đình kia nếu anh thẳng thắn với người nhà, đại khái lão nát rượu kia sẽ đánh chết anh với mẹ anh. Thế nhưng, mấy năm sau, anh lại quên băn khoăn đã từng ràng buộc mình đây, vi phạm lời hứa giấu kín trong lòng này.
Lục Lê là gay, đương nhiên cũng từng thích đàn ông, thích cũng không sao, nhưng lại thích suốt ba năm cấp . Người kia tên là Ngô Bằng, thành viên đội bóng rổ của trường, người cao, tóc ngắn, dáng người rất tuyệt. Trong thời gian ba năm cấp , Ngô Bằng vẫn là đối tượng thủ dâm mỗi đêm của Lục Lê.
Tình yêu đơn phương như ngọn lửa điên cuồng thiêu đốt anh, anh chưa bao giờ khát vọng có được một người đàn ông như vậy. Thế nhưng ban ngày ở trường Lục Lê lại có thể điềm nhiên như không có gì, dáng vẻ như một người bình thường, vẫn lầm lì ít nói, vẫn một thân một mình, vẫn hưởng thụ ánh mắt hâm mộ của một số nữ sinh trong lớp, vẫn làm người trong suốt của anh.
Chẳng lẽ tình yêu của anh cứ vô tật mà chết như vậy ư?
Lục Lê cũng không biết mình có nên tiếp cận Ngô Bằng không, chẳng lẽ thật sự chỉ có thể ngày ngày vụng trộm ngắm nhìn như vậy, nhìn dáng vẻ anh tuấn lau mồ hôi như mưa trong trận bóng rổ của cậu ấy, nhìn cơ bắp mê người hiện lên sau lớp đồng phục ướt nhẹp mồ hôi của cậu ấy, nhìn nụ cười nghịch ngợm tự tin mỗi khi thành công một quả slam dunk của cậu ấy, Lục Lê cảm thấy mình đã yêu cậu ấy hết thuốc chữa rồi.
Lục Lê tự hỏi mình, rốt cuộc thích cái gì ở Ngô Bằng? Lục Lê suy nghĩ suốt một tiết số học lại không nghĩ ra được, cuối cùng còn bị thầy toán chỉ tên, nói anh đi học không tập trung. Lục Lê á khẩu không trả lời được, thời gian này đã lên lớp rồi, Lục Lê nhìn mọi người xung quanh múa bút thành văn chuẩn bị cho kỳ thi đại học căng thẳng, còn anh lại không thể học vào, anh cảm thấy nhân sinh của mình căn bản là ngõ cụt không có đường ra.
Anh thầm nghĩ có một ngày có thể nhặt được một trăm vạn, dẫn mẹ mình rời khỏi lão nát rượu, để bà không phải vì mình làm công kiếm tiền khắp nơi nữa. Nhưng từ nhỏ đến lớn thứ giá trị nhất Lục Lê nhặt được là năm đồng, lại còn bị thiếu một góc.
Thế nhưng có thế nào Lục Lê cũng không nghĩ tới, vấn đề không tập trung trong tiết số học nhìn như râu ria kia, lại trở thành bước ngoặt cực kỳ quan trọng trong đời anh.
Thầy toán gọi mẹ Lục Lê đến trường, cái bài gọi người nhà đến này thật quá lừa đảo. Thế nhưng ai cũng không thể phủ nhận quả thật có một số thời điểm nó cũng phát huy tác dụng quan trọng, Lục Lê cũng không ngoại lệ.
Sau khai giảng học kỳ hai lớp đúng vào lúc trời đông giá rét, mẹ Lục với đôi mắt sưng đỏ ra khỏi văn phòng, Lục Lê đứng ở cửa ra vào đợi mẹ trách cứ. Sau khi mẹ Lục đi ra không nói một câu, từ khu lớp học đến đường cái, lại về nhà, mẹ Lục vẫn im lặng. Trong lòng Lục Lê như có một tảng đá lớn, đè nửa vời ở đó vô cùng khó chịu.
Sau khi vào cửa, Lục Lê không nhịn được mở miệng nhận sai, mẹ Lục quay đầu nhìn anh, Lục Lê không dám ngẩng đầu. Nhưng mẹ anh vẫn không nói gì, Lục Lê đành phải từ từ ngẩng đầu lên, đúng lúc đối diện với ánh mắt của mẹ. Mẹ Lục chỉ nhìn anh, nhưng ánh mắt ấy cả đời Lục Lê cũng không quên được, đó là một loại thất vọng, thất vọng trước nay chưa từng có, nhưng cũng có đau lòng, đau lòng vì con của mình phải sống trong một gia đình thế này!
Thế nhưng bà không trách được con, càng không muốn trách con, bà chỉ oán hận duy nhất bản thân mình!
Đêm hôm đó, Lục Lê viết vào nhật ký một câu như vậy, “Ngô Bằng, nếu tớ thi đỗ đại học hạng nhất tớ sẽ thổ lộ với cậu, nếu hai ta thật sự có duyên. Cậu nhất định phải chúc phúc cho tớ!”
Từ đó về sau Lục Lê bắt đầu học như chưa bao giờ được học, anh vẫn lầm lì như trước nhưng lại không hề tầm thường vô vị. Anh muốn cố gắng thi đại học, bởi chỉ có thi lên đại học, tìm được việc, kiếm được tiền mới có thể để mình với mẹ thoát khỏi căn nhà kia!
Đáng tiếc Lục Lê tỉnh ngộ quá muộn, cách kỳ thi đại học chỉ có nửa năm anh đã đánh mất cơ hội tốt nhất, dù liều mạng học anh cũng chỉ miễn cưỡng thi đỗ đại học hạng hai. Thầy toán khen ngợi anh, nói anh trong nửa năm cuối tiến bộ thần tốc, ban đầu nghĩ rằng anh không thi đỗ trường công lập, không ngờ lại lấy được giấy báo trúng tuyến của trường hạng hai. Đây là lần đầu tiên Lục Lê không còn là người trong suốt ở trường, nhóm mũi nhọn trong lớp cũng biết “A, còn có người tên Lục Lê.”
Lúc anh nhận được giấy báo trúng tuyển đã trốn dưới tầng nhà anh khóc cả buổi chiều. Nguyên nhân rất đơn giản, anh cảm thấy không thi tốt, anh cảm thấy mình có lỗi với mẹ, đương nhiên anh cũng không thể thổ lộ với Ngô Bằng. Nguyên nhân quan trọng nhất đương nhiên là cái đầu.
Thế nhưng, điều khiến Lục Lê khổ sở hơn là anh đã cố gắng hết sức, vì kỳ thi đại học anh đã sớm mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần.
Cuối cùng vẫn là mẹ Lục tìm được anh, mẹ Lục cười kéo anh đứng dậy. Đây là một trong những nụ cười hiếm hoi mà Lục Lê nhìn thấy, gánh nặng sinh hoạt cho bà quá nhiều áp lực, bà nào còn hơi sức mà cười. Thế nhưng lúc này đây, Lục Lê lại nhìn thấy nụ cười xinh đẹp nhất rộ lên trên khuôn mặt bị năm tháng vô tình mài mòn kia.
Mẹ Lục nói với Gia Kỳ, bà rất vui, cũng rất hài lòng, bà vì con mình mà cảm thấy kiêu ngạo.
Thế nhưng Lục Lê không hề ngờ được, sau khi về nhà anh lại vì cố gắng nửa năm nay của mình mà ăn một trận đánh – lão nát rượu lại thua bạc. Mẹ Lục nói với lão Gia Kỳ nhận được giấy báo trúng tuyển, lão nát rượu nghe là trường hạng hai lập tức phát hỏa, lão mắng Lục Lê là đồ đần, là đồ vô dụng, bỏ ra cho anh nhiều tiền như vậy lại chỉ thi được từng ấy điểm, ồn ào muốn cho Lục Lê đi làm công kiếm tiền trả tiền cho lão.
Lục Lê vốn nên quen với tiết mục như vậy rồi, hồi trước anh cũng chỉ im lặng không nói gì mà trốn vào phòng ngủ, nghe bên ngoài tiếng đồ đạc bị ném ‘loảng xoảng’, còn có tiếng khóc lóc khe khẽ của mẹ.
Đúng vậy, anh và mẹ mình đều nhu nhược quá rồi.
Thế nhưng đêm nay, Lục Lê thật sự cảm thấy mình không nhịn nổi nữa, rốt cuộc anh không kiềm chế được tâm tình của mình. Cuộc sống từ nhỏ đến lớn như vậy anh chịu quá đủ rồi, cha ruột của mình chỉ biết bài bạc uống rượu, đừng nói cho Lục Lê tiền sinh hoạt, ngay cả tiền sinh hoạt của mình lão cũng không kiếm ra, đến bây giờ lão lại quay ngược oán trách Lục Lê, còn bắt anh trả tiền.
Lần đầu tiên Lục Lê nói ra những lời này, không ngờ lại bị tát một cái, sau đó chính là tay đấm chân đá. Lục Lê muốn đánh trả nhưng mẹ lại chen vào ôm lấy lão nát rượu đang nổi điên, lão không chút nể tình đem tất cả lửa giận của mình trút lên người mẹ Lục.
Lục Lê cảm thấy mình quá uất ức, uất ức trước nay chưa từng có, anh đứng bật dậy tông cửa xông ra ngoài.
Sau lưng là tiếng la khóc gọi tên anh của mẹ, còn có tiếng chửi rủa bảo anh đi chết đi của người đàn ông kia.
Đúng vậy, đây chính là bố tôi, đây chính là cuộc đời của tôi, tôi cũng cảm thấy mình đáng chết, Lục Lê tự nhủ với mình như vậy.
Cuộc sống như vậy rốt cuộc có ý nghĩa gì chứ?
Đi chết đi, chết rồi sẽ không còn phiền não nữa. Lục Lê chạy thẳng một mạch đến bờ sông, xa xa là những chiếc thuyền đánh cá lấm chấm, sau lưng là cảnh đêm của tòa thành nhỏ không phồn hoa này, Lục Lê đứng giữa trời đất bao la mờ mịt, không cảm nhận được một chút ấm áp.
Dù sao anh cũng quyết định phải chết rồi, không sao hết.
“Tùm’ một tiếng, Lục Lê nhảy vào nước.
Đương nhiên, lúc này Lục Lê vừa lấy được giấy báo trúng tuyển của đại học ở thành phố S, mới chỉ tuổi, anh đương nhiên không chết như vậy được.
Khi anh tỉnh lại, đúng lúc đang gặp nụ hôn đầu tiên trong đời. Nói đúng ra, thì là hô hấp nhân tạo.
Anh dần dần khôi phục ý thức, mở to mắt, một khuôn mặt đàn ông lạ lẫm đang ghé sát mặt anh, thấy anh tỉnh lại người đàn ông xa lạ liền đứng dậy.
-Vừa đỗ đại học đã tìm chết, gặp phải người không chịu được áp lực của kỳ thi đại học mà tự sát, nhưng chưa gặp qua ai cầm giấy thông báo trúng tuyển mà tự sát cả.
Giọng điệu của người đàn ông không tốt, nhưng lúc ấy, Lục Lê lại sinh ra thiện cảm khó hiểu với người đàn ông này.
Có lẽ, chỉ là ân cứu mạng?
Lục Lê đứng lên, nhìn người đàn ông tây trang giày da bên cạnh và mình đều cùng ướt sũng, sau đó là khoảng im lặng kéo dài.
Người đàn ông nhặt áo khoác của mình ở dưới đất, đi đến trước mặt Lục Lê choàng lên thân thể đang lạnh run của anh, sau đó liền xoay người đi về phía ô tô đỗ cách đó không xa.
Lục Lê như một thằng ngốc đứng sững ở đó, người đàn ông càng đi càng xa, lúc này Lục Lê mới tỉnh táo.
-Này, anh tên là gì? Tôi đi đâu tìm anh?
-Tần Thiếu Phong! Cậu cứ lên đại học đi, chúng ta sớm muộn gì cũng gặp lại nhau.
Người đàn ông xa lạ nói mà không quay đầu.
Sau đó, chiếc xe màu đen lao vút đi.
Lục Lê cúi đầu, giấy thông báo nằm dưới chân anh, anh nhớ là mình để nó trong túi áo, có thể là vừa rồi nhảy vào nước người đàn ông kia vớt lên giúp Lục Lê.
Lục Lê thở dài, hết sức cẩn thận cởi áo khoác sau lưng, anh đưa tay sờ bên trong rồi thầm may mắn nói, “Aizz, may mà không bị ướt.” Sau đó vừa run rẩy vừa về nhà.
Đây là lần gặp nhau đầu tiên của Lục Lê với Tần Thiếu Phong, hai người dùng vẻ ngoài ướt sũng gặp nhau, cực kỳ mất mặt. Thế nhưng Lục Lê lại có cảm giác, cuộc đời anh từ nay về sau sẽ cùng người đàn ông tên Tần Thiếu Phong này dây dưa không đứt, đến chết không thôi.
Mà Ngô Bằng đối với anh, cũng chỉ có thể vô tật mà chết như vậy, hữu duyên nhưng vô phận.
Trực giác của anh không sai, từ nay về sau Tần Thiếu Phong là vai chính quan trọng nhất trong đời anh, thậm chí ở trước mặt hắn, Lục Lê cam nguyện đóng vai phụ.
Lục Lê nghe lời Tần Thiếu Phong đến thành phố S học đại học. Sau đó, Lục Lê thuận lợi gặp được hắn ở thành phố S. Sau đó nữa thì làm bạn trai của Tần tổng. Từ đó về sau, cuộc đời của Lục Lê đã có bước lột xác chưa từng có.
Anh đã quên hứa hẹn mình từng vùi trong lòng, anh đã quên trong một gia đình như vậy anh căn bản chẳng có tư cách gì để come-out, anh cũng đã quên kỳ vọng mà mẹ Lục từng dành cho anh. Lục Lê vì thứ gọi là tình yêu của mình, bỏ vào tất cả của mình, kể cả cuộc đời của anh.
Anh thú nhận tất cả với người nhà, không để ý ngăn cản của mẹ, năm ba đại học đã bỏ học theo Tần Thiếu Phong xuống biển kinh thương, buông tha vô số cơ hội vốn có thể lấy được trong đại học.
Thế nhưng báo ứng của anh cũng tới đúng hạn, anh đã mất đi người quan trọng nhất đời mình. Mẹ Lục vất vả cả đời không có được một ngày thoải mái, chồng vô dụng thì thôi, nhưng ngay cả hi vọng duy nhất của bà – Gia Kỳ cũng biến thành bộ dáng như vậy. Năm thứ ba sau khi Lục Lê bỏ học, mẹ Lục mang theo vô hạn tiếc nuối cùng oán hận rời khỏi nhân thế.
Khi đó, Lục Lê đã bốn năm không về nhà, ngay cả nhìn mặt mẹ Lục lần cuối anh cũng không làm được, anh vĩnh viễn không thể tha thứ cho mình, là anh hại chết người thân nhất của anh trên thế giới này.
Lục Lê đã từng nghĩ rằng, dù có thế nào mình vẫn còn có Tần Thiếu Phong. Mặc dù hắn phong lưu tự do, hắn bất cần đời, thế nhưng chỉ cần Tần Thiếu Phong yêu anh, anh sẽ không so đo bất cứ chuyện gì. Bởi vì, trong cuộc đời anh chỉ còn lại Tần Thiếu Phong thôi.
Thế nhưng, mãi cho đến ngày đó, Tần Thiếu Phong ở trên chiếc giường đã từng cùng anh trải qua vô số đêm xuân cùng một người đàn ông khác mây mưa, Lục Lê đột nhiên cảm giác cuộc đời mình đã sụp đổ.
Tần Thiếu Phong đã chơi chán anh lâu rồi, chỉ là anh chưa bao giờ nhận ra, Lục Lê nghĩ vậy. Anh chạy ra khỏi phòng ngủ của Tần Thiếu Phong, căn phòng ngủ ngập ngụa mùi tình dục tanh ngấy, không có ai gọi anh. Lục Lê lái xe, ngơ ngác lao như bay trên đường cao tốc thành phố. phút sau, anh đứng trên sân thượng của tòa kiến trúc cao nhất thành phố, quan sát dòng xe đông đúc dưới chân, cùng với nhân sinh mờ mịt không lối thoát của anh.
…
Lục Lê nhìn thi thể máu thịt lẫn lộn của mình, cứ thế bất lực nằm trong vũng máu, khóe môi tái nhợt nở một nụ cười khổ. Đúng vậy, Lục Lê, người như mày nên chết từ lâu rồi.
Đây chính là ba mươi năm của anh, nhân sinh không bình thường của một người bình thường. Anh đã mất đi rất nhiều, bỏ lỡ rất nhiều, những thứ từng là tiếc nuối cùng mất mát ấy, tất cả đều biến thành một nụ cười khổ nơi khóe môi.
…
Lục Lê sống lại. Khi anh tỉnh lại quạt trên đỉnh đầu đang quay ong ong không ngừng, trên tán cây hòe già ngoài cửa sổ ve đang kêu da diết, bạn ngồi cùng bàn nói với anh vừa rồi anh ngủ gật trong tiết số học.
Mà trong tay anh đang cầm một lá thư, trên thư ký tên: Trần Úy Nhiên.