Yêu Thích Không Buông Tay

chương 47: thuận lý thành chương*

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Editor + Beta: Tiểu Hy.

Thuận lý thành chương: cứ như vậy mà thành.

Hứa Huyền Thụy nhìn Tề An Trạch thần sắc cổ quái, liền hỏi: "Làm sao vậy?"

"Ừm..." Tề An Trạch rối rắm, không biết có nên an ủi người anh em bị thất tình của mình một chút hay không, nhưng nhìn dáng vẻ của anh, rõ ràng là tâm tình không tồi, chẳng lẽ đây là dùng nụ cười che dấu bi thương?

Không thể biểu hiện bi thương ra ngoài mới là thống khổ nhất.

"Thụy, kỳ thật con gái đáng yêu dịu ngoan ở đâu cũng có, buổi chiều tớ đem Chung Ngưng về văn phòng tớ, qua một đoạn thời gian thì tìm lý do để cô ấy từ chức." Vì anh em, hắn mặc kệ cả đạo nghĩa.

Hứa Huyền Thụy nghe vậy, sắc mặt lạnh lùng, buông đũa, "Vì sao cậu nói vậy, đã xảy ra chuyện gì?" Nhất định là di động có gì đó. Anh duỗi tay, "Đưa di động cho tôi."

"Chẳng lẽ cậu không biết?" Tề An Trạch nhớ lại chuyện tối hôm qua.

Liên quan đến tình yêu của mình, Hứa Huyền Thụy không có tâm tư nói chuyện vô nghĩa với hắn, anh cho hắn một ánh mắt cảnh cáo.

Tề An Trạch nói: "Chung Ngưng lựa chọn tên đàn ông xem mắt kia chứ không chọn cậu." Ôi, hắn có chút đồng tình với anh em của mình, đồng thời có chút áy náy, trong tình yêu hắn mọi việc đều thuận lợi, còn anh thì lại gặp nhiều gian nan.

Hứa Huyền Thụy ngạc nhiên, hỏi: "Ai nói?"

"Đương nhiên là Chung Ngưng tự mình nói." Hắn để Giang Mân đi thám thính, Giang Mân gửi tin nhắn này cho hắn đã nói lên là đáp án đã được xác thực.

Hôm nay Giang Mân gọi điện thoại hẹn Chung Ngưng cùng ăn cơm trưa, Hứa Huyền Thụy đã nghe được, hiện tại nhớ đến, anh liền hiểu rõ. Anh lấy di động ra, gọi điện thoại cho Chung Ngưng.

"Trong vòng hai mươi phút, tới văn phòng tôi."

"A?" Hiện tại chính là thời gian tan tầm.

"Cứ như vậy đi." Ngữ khí Hứa Huyền Thụy thanh lãnh, nói xong liền cúp máy.

Giang Mân thử hỏi: "Làm sao vậy?"

"Tổng giám kêu tôi trở về, có thể là có vấn đề gì đó, tôi đi trước đây."

"Ừm, đi đi."

Chung Ngưng vội vã trở về, mặc dù cô chỉ mới ăn một ít, nhưng là lệnh của cấp trên, sao cô dám không nghe?

Vẫn đang là giờ ăn cơm, mọi người đều đang ăn cơm còn chưa trở về, công ty to như vậy một người cũng không có. Chung Ngưng đi đến văn phòng tổng giám, nhẹ nhàng đẩy cánh cửa đang khép hờ ra, nhìn thấy Hứa Huyền Thụy đang ngồi trên sô pha ở giữa phòng.

Khuôn mặt anh lạnh lùng, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Chung Ngưng.

Chung Ngưng đứng ở cửa, hỏi: "Tổng giám, tìm tôi có chuyện gì sao?"

"Đổi cách xưng hô."

Chung Ngưng: "..."

Đổi cách xưng hô liền không thuộc về quan hệ cấp trên cấp dưới, cho nên anh muốn nói việc tư? Xem vẻ mặt của anh, hình như tâm tình không được tốt, Chung Ngưng cảm thấy hiện tại cũng không phải thời cơ để cự tuyệt anh. Nhưng cô vẫn đi qua, sợ cái gì, mọi người đều nói trong tình yêu ai thích nhiều thì địa vị liền thấp. Dù sao cô cũng không thích anh nhiều, là anh luôn miệng nói thích cô, vậy cho anh một chút khảo nghiệm đi, xem anh rốt cuộc có bao nhiêu thích.

Cô lập tức đi đến đối diện anh ngồi xuống, thẳng sống lưng, nâng cằm. "Hứa tiên sinh, tôi cũng có chuyện muốn nói với anh."

"Em nói em đã nhận lời người đàn ông xem mắt kia?" Hứa Huyền Thụy biết đây không phải là sự thật, nhưng lỡ thật vậy thì sao.

Chung Ngưng không nín được cười, quả nhiên, Giang Mân là Tề An Trạch phái tới. "Sao anh biết?"

Hứa Huyền Thụy nhướng mày, không chút để ý mà nói: "Ừm, Tề An Trạch an ủi tôi, vì để tôi quên đi tổn thương mà định để em rời khỏi RZ."

"Cái gì!" Chung Ngưng kích động.

"Nhưng em yên tâm, tôi sẽ không để em rời khỏi RZ đâu." Hứa Huyền Thụy nói, sau đó hỏi: "Không phải em thật sự nhận lời tên kia đấy chứ?" Tối hôm qua đã hôn anh, bây giờ xoay người còn có thể nhận lời tên đàn ông khác? Anh không tin nhưng vẫn muốn chính tai nghe đáp án của cô.

"Không có." Kỳ thật vừa rồi cô cố ý để Giang Mân cho rằng cô nhận lời, chỉ là trò đùa dai mà thôi, hiện tại biến thành cục diện như vầy, cô có chút hối hận.

Hứa Huyền Thụy cười, tiện đà nói: "Như vậy, quy tắc cho nhân viên vẫn là về sau lại sửa?"

Chung Ngưng im lặng không nói gì.

Hứa Huyền Thụy phóng khoáng đứng dậy, vòng qua trước bàn trà, ngồi xuống bên cạnh Chung Ngưng. Cô dịch sang bên cạnh một chút.

Hứa Huyền Thụy bắt lấy tay cô đang đặt trên đùi, "Em phải biết rằng, trốn tránh không phải biện pháp."

Chung Ngưng còn đang bận giãy giụa lần cuối thì Hứa Huyền Thụy cúi người qua, làm bộ muốn hôn cô. Trong lòng Chung Ngưng hoảng hốt, nghiêng người né tránh anh, đồng thời nói: "Được rồi, chúng ta cứ quen thử đi, nếu không thích hợp thì chia tay là được." Hai ngày nay cô nghĩ tới rất nhiều loại quyết định, đêm qua càng suy nghĩ nhiều hơn, kỳ thật vẫn là rất hỗn loạn, nhưng cô muốn tùy hứng một chút, dù thế nào cũng được, không hợp thì chia tay, cùng lắm thì tìm công việc khác.

Hiện tại Hứa Huyền Thụy rất vui vẻ, thật lâu không có vui vẻ như vậy, cười đến thực bừa bãi.

Chung Ngưng bị tâm tình của anh ảnh hưởng, trong lòng vừa ngọt sương sương, vừa ngượng ngùng. Cô còn chưa thích nghi.

"Nếu hiện tại chúng ta đã là người yêu, như vậy có phải nên làm một ít chuyện mà người yêu có thể làm không?"

Chưa cho Chung Ngưng cơ hội nói chuyện, Hứa Huyền Thụy đã kéo cô qua, hôn lên môi cô.

Mới vài giây, ngoài văn phòng liền truyền đến thanh âm Tề An Trạch. "Sao lại an tĩnh như vậy? Thụy..."

Lúc này Hứa Huyền Thụy bị Chung Ngưng không chút khách khí mà dùng sức đẩy, cô hoảng loạn ngồi thẳng dậy, vuốt phẳng những nếp gấp trên áo, sau đó cố trấn định. So với cô, Hứa Huyền Thụy thong dong bình tĩnh hơn nhiều, anh cũng không cảm thấy có cái gì phải tránh né.

Cửa bị mở ra, Tề An Trạch nhìn đến hai người đang ngồi nghiêm chỉnh, hỏi: "Hai người đang làm gì vậy?"

Chung Ngưng đứng lên, chào hỏi hắn, "Chào Tề tổng, tôi đi ra ngoài làm việc." Nói xong liền nhanh chân đi ra, suốt quá trình vẫn luôn cúi đầu, hiện tại mặt cô đang đỏ, không thể tiết lộ.

Tề An Trạch âm thầm quan sát Chung Ngưng, đợi cô ra ngoài rồi đóng cửa lại, lập tức nhanh nhảu hỏi Hứa Huyền Thụy. "Cậu với cô ấy sao rồi?" Bằng sức quan sát nhạy bén của hắn, Chung Ngưng vừa rồi là bộ dáng vừa làm việc xấu.

Hứa Huyền Thụy nhún nhún vai, một bộ biểu tình "Cậu nói thử xem?", anh không muốn nhiều lời với hắn.

"Cậu là như thế nào... Đồng ý rồi?" Lúc nãy Tề An Trạch cho rằng bạn tốt bị thất tình mà khổ sở, hiện tại nhìn thấy anh thành công, tâm tình của hắn lại tụt dốc, sao dễ như vậy đã thành công? Hẳn là phải khiến anh lăn lộn đến nửa chết nửa sống chứ! Hắn phải đi nói chuyện rõ ràng với Chung Ngưng.

"Hai người yêu nhau thì ở bên nhau, chẳng lẽ đây không phải là chuyện thuận lý thành chương sao?" Hứa Huyền Thụy ném xuống những lời này, đứng dậy đi qua pha cà phê, anh đã hết ho khan, hai ngày không uống cà phê, anh phải pha một bình để chúc mừng.

Tề An Trạch bất lực nằm liệt trên sô pha, hắn cùng bạn gái vẫn luôn ngọt ngọt ngào ngào ân ân ái ái, thế mà lại có cảm giác bị ngược.

Hiện tại vẫn đang thời gian nghỉ ngơi, Hà Minh phải sát giờ làm mới về công ty, bởi vậy tại văn phòng tổng giám chỉ còn hai người Hứa Huyền Thụy và Chung Ngưng, đến lúc đó hai người sẽ ân ân ái ái... Không được! Không thể để bọn họ phát triển nhanh như vậy.

Thời điểm Hứa Huyền Thụy lại lần nữa xoay người thì nhìn thấy Tề An Trạch tùy tiện nằm trên sô pha. "Cậu làm gì vậy?"

"Nghỉ trưa, đừng quấy rầy tôi." Tề An Trạch đến mắt cũng chả thèm mở.

"Về văn phòng cậu đi."

"Tôi muốn quý trọng thời gian ở bên cậu."

Hứa Huyền Thụy cực kì ghét bỏ mà nhìn về phía hắn, nhưng Tề An Trạch vẫn bình yên nằm, tìm một quyển tạp chí đặt lên mặt. Hứa Huyền Thụy lắc đầu, xoay người tiếp tục pha cà phê.

Pha cà phê xong, toàn bộ văn phòng đều tràn ngập hương cà phê nồng đậm. Tề An Trạch tất nhiên là không ngủ, ngửi thấy mùi hương, rất muốn uống một tách, nhưng nếu uống thì Hứa Huyền Thụy sẽ đuổi hắn đi, bởi vậy hắn quyết định tiếp tục giả bộ ngủ.

Hứa Huyền Thụy rót hai tách cà phê, đặt lên bàn làm việc rồi ra mở cửa, nói với Chung Ngưng: "Em vào đây một chút."

"Ừm." Có Tề An Trạch ở đây, Chung Ngưng chẳng hề lo lắng, lại không nghĩ đến Tề An Trạch đang ngủ trên sô pha. Cô nhỏ giọng hỏi Hứa Huyền Thụy: "Tề tổng làm sao vậy?"

"Có lẽ là tối hôm qua làm chuyện gì đó nên hôm nay tinh thần cùng thể lực hết chống đỡ nổi, cần phải nghỉ ngơi." Hứa Huyền Thụy nhàn nhạt nói, Tề An Trạch nghe vậy, rất muốn nhảy dựng lên nói tối hôm qua hắn cái gì cũng không làm.

"Không cần để ý tới cậu ta." Hứa Huyền Thụy đưa một tách cà phê cho Chung Ngưng, "Anh pha cà phê, em uống một tách đi."

Chung Ngưng lộ vẻ khó xử, cự tuyệt nói: "Tôi không muốn uống."

"Sao vậy? Anh pha còn ngon hơn ngoài tiệm đấy." Đối với món sở trường, anh tất nhiên hy vọng bạn gái thích.

"Tôi uống vào buổi tối sẽ không ngủ được."

"Không sao, buổi tối vận động một tí, mệt mỏi thì sẽ ngủ rất nhanh."

Còn làm vận động! Hiện tại cô đến đi cũng thấy mệt, nói gì đến vận động.

"Đúng rồi, tối qua vận động lâu như vậy, hôm nay hẳn là rất đau phải không?" Hứa Huyền Thụy quan tâm hỏi, hôm nay anh thấy động tác của Chung Ngưng có chút cứng đờ.

"Vẫn ổn, không phải rất đau."

"Đêm nay còn..."

Hứa Huyền Thụy mới nói được một nửa, sô pha bên kia đã truyền đến âm thanh sột soạt. Lực chú ý của anh cùng Chung Ngưng đều bị hấp dẫn qua đó. Chỉ thấy Tề An Trạch đứng dậy, vẻ mặt giận dữ nhìn bọn họ, ngữ khí không chút thiện ý nói: "Tôi thật sự nghe không nổi nữa!"

Bọn họ nói cái thứ gì vậy? Đều là thứ thiếu nhi không nên nghe, tuy hắn sớm đã không phải là thiếu nhi, nhưng ở trước mặt hắn nói chuyện đó, không băn khoăn một chút đến tâm tình của hắn sao?

Vẻ mặt Hứa Huyền Thụy thản nhiên, "Không phải cậu đang ngủ sao?"

"Hai người nói chuyện lớn tiếng như vậy, tôi có thể ngủ được sao?" Không chỉ có lớn tiếng, còn nói chuyện ái muội như vậy. Cái này khiến cho hắn-một người quen bạn gái đã được nửa năm còn chưa làm đó đó phải nghĩ như thế nào đây?

"Cho nên cậu về văn phòng của cậu mà ngủ."

Bây giờ có xin hắn ngủ ở đây hắn cũng không thèm. Trước khi rời đi, Tề An Trạch kéo Chung Ngưng đến một bên, muốn lặng lẽ nói với cô một số lời, Hứa Huyền Thụy thấy thế, bất mãn ngăn lại.

Tề An Trạch liếc xéo anh một cái, nói: "Tôi với Chung Ngưng là cùng trận tuyến, tôi có mấy câu muốn khuyên cô ấy." Sau đó hắn ôn hòa nói với Chung Ngưng: "Chung Ngưng, cô đừng để cậu ta khi dễ, cũng không cần sợ cậu ta, lúc cô tức giận thì đừng khách khí, nếu ngay từ đầu cô đã nhún nhường, về sau cô sẽ luôn bị cậu ta áp bách."

Chung Ngưng kiên định gật đầu.

Tề An Trạch rời đi, Chung Ngưng thấy Hứa Huyền Thụy định uống tách cà phê đã pha cho cô, lo lắng anh bị viêm họng nên cô uống sạch.

Bóng đèn w đã đi, không gian lại thuộc về hai người bọn họ. Hứa Huyền Thụy đứng dậy kéo Chung Ngưng ngồi xuống sô pha, sau đó ngồi xổm bên cạnh cô.

"Anh... làm gì vậy?" Từ lúc đáp ứng anh, Chung Ngưng luôn cảm giác như mình đang cưỡi trên mây, lơ lơ lửng lửng, mơ mơ màng màng.

"Cơ bắp em đau nhức, anh xoa giúp em một chút."

"Không cần... A..."

"Em thả lỏng đi, mát xa một lát có thể giảm bớt cảm giác đau nhức."

Truyện Chữ Hay