Yêu Thêm Lần Nữa

chương 308: 308: chịu nhục

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Mọi người ai nấy đều trầm mặc, không nghĩ cô lại phản ứng kịch liệt như vậy, bà Vi nhìn cô, lúc này mới nói: “Tiểu Dung, ta tin con, nếu như nhìn từ góc độ của một người lạ mà nói, ta sẽ rất bội phục con, nhưng nếu đứng ở góc độ của một người mẹ, ta không thể chấp nhận cho con trai mình cưới một cô gái như vậy, con cũng biết Vi gia của chúng ta không phải là một gia đình bình thường, chỉ một chút biến động nhỏ cũng sẽ làm xôn xao dư luận, khiến chúng ta trở thành trò cười cho những người ăn không ngồi rồi, cho nên, xin lỗi con, ta không thể chấp nhận con làm con dâu, nhưng ta có thể nhận con làm con gái nuôi.

” Lời của bà thật chân thành.

Trong lòng Mã Tiểu Dung thầm cười nhạt, rõ ràng là cự tuyệt, lại còn nói dễ nghe như vậy, muốn diễn trò phải không? Cô cũng sẽ, ánh mắt đau xót, nước mắt rơi xuống, đáng thương nói: “Bác gái, bác đừng nói như vậy, con có thể hiểu được, chẳng qua là con thật sự rất yêu Thừa An, con không muốn rời xa anh ấy, con rất muốn được chung sống với anh ấy, nhưng con không muốn chỉ vì con yêu anh ấy mà khiến anh ấy phải chịu tổn thương, mọi người phải tổn thương, yêu là phải trả giá, con hiểu mà, nếu hai bác nhất quyết không đồng ý, vậy thì con sẽ rời xa anh ấy, con chỉ hi vọng mọi người được vui vẻ, càng hi vọng Thừa An được hạnh phúc.

” Cô rưng rưng nhìn Vi Thừa An, dáng vẻ ấy khiến ai nhìn vào cũng phải động lòng.

Ngay cả chính anh cũng lấy làm mơ hồ, bây giờ cô rốt cuộc là đang nói thật lòng hay là đang diễn kịch, nếu là đang diễn kịch thì tình cảm kia quá là sâu sắc, nếu như là thật lòng thì hình như không có khả năng, bởi vì anh chưa từng có cảm giác cô có tình ý gì với mình.

Rui nhìn cô, trái tim cũng bị cô làm cho cảm động, tuy rằng ông là do bọn họ tìm đến, nhưng ông tán thưởng cô bé này, lúc bấy giờ mới chân thành nói: “Ông Vi, bà Vi, cho tôi nói thẳng một câu, chỉ cần con cái hạnh phúc là tốt rồi, tôi còn có việc nên xin phép cáo từ trước.

“Ngày mai tôi mời cậu dùng cơm.

” Ông Vi vội vàng đứng lên.

“Được, tạm biệt.

” Rui bỏ đi.

“Bác trai, bác gái, con cũng phải đi rồi.

” Mã Tiểu Dung nói, cô không cần phải tiếp tục nữa, cô không muốn bị người ta sỉ nhục, bị người ta xem thường.

“Anh tiễn em.” Vi Thừa An kéo tay cô, cuối cùng cũng rõ ràng rồi, thì ra cha phối hợp diễn trò với ông ta.

“Con đứng lại đó cho ta.

” Ông Vi tức giận giộng gậy xuống.

“Ông đừng chọc giận nó, hãy cho nó chút thời gian để nó suy nghĩ kỹ lại.

” Bà Vi vội vàng ngăn cản ông.

Lúc này ông mới bình tĩnh lại, đúng, càng ép nó nó lại càng phản kháng, bây giờ hãy để mọi người bình tĩnh một chút rồi tính tiếp.

Ngồi ở trong xe, Mã Tiểu Dung không nói câu nào, ánh mắt chăm chú nhìn ngoài cửa sổ.

Vi Thừa An vừa lái xe vừa nhìn cô, cô của bây giờ và cô của vừa rồi hoàn toàn không giống nhau.

“Anh không muốn hỏi em chuyện gì sao?” Cô đột nhiên xoay đầu lại.

“Em muốn nói sao?” Vi Thừa An nhìn chằm chằm cô, “Thật ra, còn cần phải hỏi sao? Không phải em đã nói rất rõ ràng rồi sao? Là vì tiền, vì cuộc sống, vì học phí, nên bất đắc dĩ phải như vậy, nhưng quan trọng là em không có sa đọa, cho nên có cái gì cần phải hỏi chứ?”

“Thật ra, cũng có lúc, em rất hận, hận tại sao em không được sinh ra trong gia đình giàu có như người ta, nhưng em tin là ông trời rất công bằng, cuộc sống tuy rằng gian khổ, nhưng đã tôi luyện cho em rất nhiều thứ, may mắn là em không có ý định gả vào gia đình giàu có.

” Mã Tiểu Dung lại ngó qua chỗ khác, một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống.

Chẳng qua là, cô không thể không để ý người khác đã xem thường mình như thế nào.

“Xin lỗi em.

” Vi Thừa An chỉ có thể nói ra ba chữ này, thì ra cô nhạy cảm với chuyện này như thế.

“Em không có ý trách móc gì anh, được rồi, mọi chuyện đều đã là quá khứ, em thấy anh nên tốt nhất là nên trò chuyện trao đổi với cha mẹ mình, thật ra em có thể hiểu được bọn họ, các người cũng không phải gia đình bình thường, làm sao có thể chấp nhận một cô gái như em.

” Mã Tiểu Dung khuyên nhủ anh.

“Chuyện này sau này mới nói đi, thế nào, có muốn đi uống vài ly không?” Vi Thừa An biết tâm tình của cô không tốt, muốn để cho cô giải tỏa một chút.

“Thôi đi, không muốn, anh đưa em về nhà đi.

” Mã Tiểu Dung nói, giờ phút này cô làm gì có tâm tư đi uống rượu, chuyện của anh ấy mình có thể không phiền, nhưng đứa bé thì vẫn còn ở trong bụng của cô.

“Okie.

” Sau khi Vi Thừa An đưa cô về nhà, tức giận khó kiềm nén lái xe thẳng về nhà mình.

“Thừa An, con đã về.

” Bà Vi chào đón.

Anh lại chỉ nhìn bà một cái, lập tức nhẹ nhàng bước đến trước mặt cha, ánh mắt phẫn nộ: “Đây là kế hoạch mà hai người đã chuẩn bị từ lâu đúng không? Cha muốn làm nhục Tiểu Dung, làm nhục con sao? Muốn con rời bỏ cô ấy sao? Đã như vậy thì con nói cho cha biết, con sẽ không từ bỏ, con kiên quyết cưới cô ấy, cha đồng ý cũng được, không đồng ý cũng được, con nhất định phải cưới.

“Ta không nói không cho con cưới, con có thể cưới, khi nào? Ta chuẩn bị hôn lễ cho các con.

” Ông Vi lại rất tỉnh táo nhìn anh, biết con trai giống cha, ông cũng là đàn ông nên hiểu được trong lòng đàn ông nghĩ như thế nào, bây giờ có lẽ nó đang giận dỗi với mình, nhưng đối với người đàn ông mặt mũi là quan trọng hơn bất kỳ thứ gì khác.

Chuyện này nó sẽ nhanh chóng hiểu được thôi, bây giờ mình cần gì phải ép buộc nó.

“Được, lời này do chính miệng cha nói, đến lúc đó, cha đừng hối hận.

” Vi Thừa An nóng xong bước ra cửa bỏ đi, anh bóp chặt hai bên thái dương, đúng, anh không muốn kết hôn, không phải anh khinh thường Tiểu Dung, mà là anh không có ý đinh kết hôn.

Âu Dương Điệp nắm ở trên giường, lăn qua lộn lại không ngủ được, cô không biết chuyện của Tiểu Dung nên giải quyết như thế nào? Rốt cuộc có nên nói cho Thác với Thừa An biết hay không?

“Sao vậy?” Tư Đồ Thác bị cô lăn qua lộn lại làm cho tỉnh, cô rất ít khi bất an như vậy.

“Không có gì, Thác, anh ngủ đi, em đại khái là rất hưng phấn cho nên ngủ không được.

” Âu Dương Điệp tùy tiện tìm đại một lý do.

“Có phải em có tâm sự không? Đừng gạt anh.

” Tư Đồ Thác bật đèn bàn, nghiêm túc hỏi.

“Thác…” Âu Dương Điệp do dự nhìn anh, nhưng mình đã hứa với Tiểu Dung là sẽ không nói, phải làm sao đây?

“Rốt cuộc là sao?” Tư Đồ Thác cũng không cho cô thời gian để do dự.

Âu Dương Điệp nhìn anh, đột nhiên hai mắt tỏa sáng, cô không nói, nhưng, cô có thể đổi phương thức khác, hắc hắc, cứ làm như thế.

.

Truyện Chữ Hay