Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
-Bố mẹ tôi đang đi du lịch ở Romania, gặp tai nạn trong chuyến bay...-CÁI GÌ?-Cô sửng sốt, suýt đánh rơi chai nước trên tay
Anh không nói gì, chỉ trầm ngâm hướng ánh mắt về phía cửa sổ mà nhìn thật xa xăm, chẳng biết đâu mới là đích đến
-Sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu, chắc chắn!
-Mong là như vậy...
" Would passenger for the : ABC flight IB to Bucharest please go at once to Gate where this flight is now boarding. Thank you!"
(Hành khách trên chuyến bay IB lúc h của hãng ABC đến Bucharest vui lòng đến Cổng số để làm thủ tục lên máy bay. Cảm ơn.)
Con au nó bịa ra thôii:)))
-Đi nào.-Anh đứng dậy, vừa vỗ vỗ mặt con mèo nhỏ đang ngủ gà ngủ gật kia dậy, vừa cầm vali và túi xách giúp cô. Hiện tại chắc cô đã quá mệt mỏi rồi, sức lực cũng cạn kiệt nữa..Cô muốn ngủ......
-Linhh....-Anh bèn giở trò hề, véo véo má cô, kéo bên trai, kéo bên phải, rồi kéo cả hai bên, kéo lên kéo xuống kéo ra kéo vào. Cuối cùng chỉ có dôi má bánh bao phúng phính kia bị hành đến đỏ lừ, anh cũng sử dụng lực quá mạnh đi mà cô chưa tỉnh nổi..
-Muốn ăn đòn ngay giữa thanh thiên bạch nhật không hả?
-Aa....vậy ăn đòn vào buổi tối mù mịt có khác gì nhau sao? Chẳng phải đau thì vẫn đau đấy thôi...-Phải nói là cô lập tức bật dậy, cái cảm giác tự nhiên có người dí sát vào tai, phả hơi thở ẩm ướt vào rồi cất tiếng nói quỉ dị... thật không thể diễn tả nổi... Arghh!
-Đi làm thủ tục, chậm chuyến bay là tại em đó nghe không?
-Anh trêu em...
-Được rồi, là do tôi trêu. Mau đi làm thủ tục rồi lại có thể ngủ thỏa thích..
-Được đó..Em buồn ngủ, buồn ngủ, buồn ngủ, buồn ngủ....
-Bảo ngủ thì không nghe rồi giờ ăn vạ là sao??
-Anh còn không mau trả coffee sữa của em đây.... Việt Nam không có bán đâu, không bán đâu, không bán đâuuuuuuuu..
-Được rồi,được rồi, tôi sẽ phái người đem về cho em thùng coffee chịu không?-Anh hơi lớn tiếng, nhưng đặc biệt, lần này trong người anh không cảm thấy khó chịu chút nào, còn có chút cảm giác thật trẻ con. Sống với bảo bối nhưu vậy hẳn sẽ trẻ ra hàng chục tuổi cho xem.. Phải mau bắt về nhà nuôi thôi...
-...Không chịu-Cô phồng mồm,trợn má, đến nỗi tưởng chừng như cơ má đã giãn ra được vài phần, vậy mà anh không chút cảm xúc, phán câu
-Không nói nhiều, hoặc thùng coffee, hoặc ăn đòn. Chọn đi.
-Anh có thể đừng có vô duyên vô cớ đi bắt nạt người khác không hả? Sao tự nhiên đòi đánh em vậy??
-Tôi đang rất nóng tính, cẩn thận. YOUR BUTT!!
-Anh buồn quá dây thần kinh bị giật à? Hay sáng anh quên uống thuốc đúng không? Chết thật rồi... Em quên không nhắc anh uống thuốc. Lại lên cơn ở chốn người người ra vào tấp nập như vậy...
-Em, hôm nay hơi nhờn?-Ai kia liền hiểu dụng ý câu nói, lập tức gằn giọng đe dọa
-Không có gì không có gì.. Chúng ta mau làm thủ tục kẻo trễ giờ..-Cô kéo anh đi, lần đầu tiên, anh để cho cô thoải mái tung hoành, làm điều mình thích một cách tự nhiên nhất có thể. Nhưng suy đi rồi tính lại thì dù gì cũng không nên điên quá trước mặt anh. Kẻo tổn hại đến "cô bé" đáng thương
-Biết thế là tốt.-Bá đạo hài lòng mỉm cười
Ngồi ở phòng chờ, anh hết sức nhàm chán, siêu nhàm chán, cực kì nhàm chán. Nhìn bảo bối lớn lớn ôm lấy anh ngủ như con gấu Koala, từ đó một tư thế hết sức kì dị ra đời, hết sức kì dị.
"All passengers on ABC flight IB must go to the gate. The plane will begin boarding in minutes. Thank you."
(Tất cả hành khách trên chuyến bay IB của ABC xin vui lòng ra cửa khởi hành. Máy bay sẽ bắt đầu mở cửa trong phút nữa).
-Linhh~ -Chóc một cái, đỉnh đầu ăn ngay nụ hôn roàii
-Em muốn..nhủ....
-Anh không vừa bế em vừa xách đồ được..-Nhìn một đống to gần bằng người anh ngay trước mặt, lớn vậy rồi mà... Thật là đáng để lắc đầu bó tay mấy cái
-Oáp... Em muốn ngủ. -Vẫn duy trì cái tư thế khó tả đấy, rồi vươn vai, vươn tay, vươn chân, vươn....
-Tê hết chân rồi đây này. Đứng dậy..
-Mà... anh vứa nói là "anh" đúng không?-Mắt rực sáng, sáng hơn cả mấy ông sao trên trời, mấy ông sao sáng nhất đêm Giáng sinh:))
-Hả? Tôi làm sao?
-Rõ ràng là vừa xưng "anh" mà.. Đừng có làm ngơ... Aaa~ không chịu không chịu không chịu. Muốn anh xưng là "anh", không muốn nghe "tôi". Không có giống không khí của đôi bạn trẻ gì hết á?-Giãy nảy lên trong lòng anh, ngoan cố không chịu xuống khỏi người anh. Còn " thôi đôi chim non:)) trễ chuyến bay cho coi
-Có biết nhìn đồng hồ không hả?Đứng dậy.-Anh gằn giọng, gằn một cách rất đáng sợ. Aa~ cô quên mất, bác trai bác gái còn đang ở bên đó...
-Bế-Giơ tay giơ tay
-Em sắp to hơn tôi rồi bế cái gì???
Không hiểu sao, nhìn bảo bối giơ tay mãi cũng thấy tội. Nhưng mà..kệ.
Anh xách mấy cái vali túi xách to đùng, cô chỉ lẽo đẽo theo sau. Mặt còn tỏ vẻ dỗi..
-Lên đây tôi cõng.. Không có tay để bế...-Anh liếc mắt nhìn đống vali, mặt ra vẻ đây là lựa chọn cuối cùng
-Được nhaaa, em muốn em muốn..
-Em..bao nhiêu cân?
-....
-Được rồi được rồi. Lên đây. Bám chắc vào, còn một đoạn nữa là lên tới máy bay rồi..
Người người nhìn, nhà nhà nhìn, mấy cô tiếp viên xinh đẹp nhìn đến lác mắt nhaa
Người đâu mà vừa đẹp trai, mắt thẩm mĩ tốt, làm ăn được, còn rất chiều bạn gái...
Vì anh là soái ca:))))))))))))))))))))))))))
Cô thì ở đó mũi phồng thiệt to thiệt to,hết sức vui vẻ và hí hửng. Giả vờ ngủ trên vai anh.. Ấm!
Anh biết, nhiều người nhìn mình. Cũng biết tại sao khi lên máy bay làm chậm giờ của cả máy bay mà không bị một lời khiển trách, đơn giản vì anh và cô quá đẹp đôi đi?
(Ngưng ảo tưởng:))
Anh nhẹ nhàng đặt cô xuống ghế, cẩn thận thắt dây an toàn cho cô rồi mới làm việc cho mình. Lại có thêm e nờ cặp mắt nhìn vào đôi chim non này(en nờ thuộc tập N)
-Ngủ ngoan.-Anh lấy chăn của tiếp viên đưa cho đắp cho cô, ai biết đâu được con người kia còn ti hí mắt nhìn anh, híp cái mắt vào như một sợi chỉ rồi cười khúc khích trong cái chăn
Anh thấy bên cạnh mình rung rung, chợt bật cười, hiểu ra mình vừa bị troll:)
"Excuse me, can I have a blanket and a pillow please"(Xin lỗi, tôi có thể có một cái chăn và một cái gối không?)-Sơn said:)) Và anh chém tiếng Anh như một vị thần với cô tiếp viên nước ngoài xinh đẹp, làm ai kia trong chăn thò đầu ra, mắt chớp chớp, mồm đớp đớp..
-Có chăn rồi xin thêm chi vậy??-Cô ngơ ngơ ngác ngác hỏi
-Tôi chưa có...
-À.....
"Sorry, can we have a pillow, please? Thank you"
(Xin lỗi, chúng tôi có thể có một cái gối không, cảm ơn)
....
-Còn chăn?-Anh nhìn sang bảo bối rồi lại liếc cô tiếp viên. Cô tiếp viên nhanh nhậy liền nhận được tín hiệu nên đi mất
-Đắp chung được mà...-Anh thở dài, tiểu bảo bối làm cô tiếp viên chạy mất rồi. Ai bảo phóng ánh mắt như giết người vào người ta làm cái gì không biết...
-...-Khô héo lời, chính thức khô héo lời
-Em ghen à? Sao buồn ngủ không ngủ đi dậy làm gì?
-May cho anh là em không ngủ, không thì anh muốn hú hí với cô tiếp viên đấy chứ gì? Em ghen thì ảnh hưởng tới lạng mỡ nào trên người anh à?
-Hahaa...Tôi tuyệt đối không có mỡ thừa-Anh cười, cười khùng khục trong cổ họng. Đến nỗi những người xung quanh cũng phải ghé đầu nhìn
-Lòi đuôi ra rồi, lại giả vờ ngủ đúng không?-Chợt nghiêm mặt
-Chỉ là...chuyện nhỏ mà sao anh căng dữ vậy?
-Lừa dối người lớn là không ngoan. Nghe chưa?
-Không nghe
-Thèm đòn hả? Hay muốn tét mấy cái vào mông mới chừa?-Anh ghé đầu, nói nhỏ vào tai cô, anh biết cô sợ từ lúc nãy rồi. Chỉ vờn vờn bạn nhỏ thêm một chút nữa cho hả lòng hả dạ
-Không có muốn.. Cái này đâu có gì nghiêm trọng đâu mà...
-Ơ hay... tôi thấy nghiêm trọng là được rồi. Cần em phải thấy sao?
-Em xin lỗi mà....-Giương cặp mắt cún con căng tròn lên chớp chớp, anh sẽ sớm gục thôii:)
-Đùa chút vậy thôii. Không nói nhiều nữa.. Ngủ đi.-. Đẩy đầu cô áp vào vai anh, choàng tay qua vai cô. Mấy người cứ tình tình tứ tứ như vậy nơi công cộng, có ngày chết sớm, chết sớm:))
Chỉ khổ cho cô tiếp viên xinh đẹp kia.. Cầm cái gối cộng thêm cái chăn ra thì người ta đã ôm nhau ngủ rồi, mặt còn nét cười như vậy. Tất nhiên chẳng ma nào dám phá. Một người có vị thế như anh, một cái nhíu màu sẽ phá hỏng tất cả.. Nghĩ vậy cô tiếp viên lại lủi thủi đi về, thật cảm thông với những hành khách còn độc thân bên cạnh a~ Nhưng dù sao nhìn khách hàng hạnh phúc, chính là niềm vui của những người như cô đây.
Tiếp đến là en nờ màn mật ngọt chết ruồi của anh chị nam nữ chính nhà ta.(en nờ thuộc tập N)
-Anh không sao đúng không?
-Ừ
-Thật chứ?
-Ừ
-Chắc không?
-Ừ
-Em hỏi vậy thôii chứ em biết anh có sao mà. Bác trai bác gái sẽ không sao đâu.
-Ừ
-Có thể nói gì ngoài "ừ" được không?
-Ừ
-What the fck?
-...Hửm??????
-Em lỡ... lỡ xíu thôii....
-Ừ, đến khách sạn nằm sấp xuống chuẩn bị ăn đòn là vừa. Lâu lắm không đánh tôi cũng buồn tay buồn chân...
-Khỏi đi... Đi lo chuyện của bố mẹ anh trước đã
-Tất nhiên rồi, xong về sẽ làm...
-Làm???
-Làm.-Gật đầu khẳng định:))
(Mấy người đầu óc đen tối đừng có nghĩ đen tối nghe chưa?)
-Em muốn coffee...
-Đã bảo sẽ mua đền cho em
-Vậy là anh thừa nhận là anh uống rồi nhé. Hahaa....-Bị hớ, ai kia liền đen mặt, gõ cái thật kêu vào đầu cô
-Ai nha..-Cô xoa xoa đầu tỏ vẻ oan ức đến tột cùng
-Nhây ít thôii, ngồi yên đi. Em làm ảnh hưởng đến người khác đấy.. Còn nữa, tôi chưa có quên vụ em thức đêm để chơi game.-Anh liếc liếc liếc nhìn bảo bối bên cạnh, rụt người rồi kìa, thật cute️
-Hic... em ngồi im mà... Hôm trước cũng đứng thật ngoan... Anh bảo không đánh mà...
-Ai bảo? Là do em bảo đó-.-
-Rõ ràng là....
-Tôi nói là sẽ xem xét, thiết nghĩ em quá nghịch, nên đánh cho chừa đi.
-Em thích làm gì thì làm, không thì ngủ chút nữa đi
-Chánn... Anh chơi game với em...
-Anh muốn ngủ mà nhóc...
-Thôii vậy... Anh ngủ đi.-Cô tiếc nuối nhìn cái iPad trước mặt. Cô muốn chơi cùng anh cơ....
-Cho anh dựa chút...-Nói rồi anh ngả đầu sang phía vai cô, im lặng khoanh tay ngủ
Tua~tua~tua~
"Please fasten your seatbelt and return your seat to the upright position" -Một anh tiếp viên đi qua nhắc cô và anh
(Làm ơn hãy thắt dây an toàn và dựng thẳng lưng ghế của bạn)
Tua~tua~tua
"We hope you had a pleasant and enjoyable flight. We would like to thank you for travelling on ABC, and we hope to see you again soon. Would passengers please remain seated until the plane has come to a complete stop and the doors have been opened."
(Chúng tôi hy vọng quý khách đã có một chuyến bay thoải mái. Cảm ơn quý khách đã bay cùng ABC và rất mong sớm gặp lại Quý khách. Quý khách vui lòng ngồi yên tại chỗ cho đến khi máy bay dừng hẳn và cửa máy bay được mở.)
-Taxi -Nhìn dàn xa dìa dằng dặc kia rồi vẫy bừa một cái taxi, cô cùng anh lên xe.
Anh sổ một tràng tiếng Romania, cô chính là mù tịt, nghe hoài nghe mãi mà vẫn không hiểu nổi cái gì. Chính xác là rối như một mớ bòng bong
-Rút cục là anh biết bao nhiêu thứ tiếng thế?
-Sơ sơ thì cũng hơn một chục, nhưng nhiều thứ tiếng tôi không đào sâu. Chỉ giao tiếp vớ vẩn được thôi, như tiếng Rumani chẳng hạn?
-À.... Em biết đúng thứ tiếng...
-Vậy là được rồi. Tôi còn công việc nên phải học nhiều. Em chính là không cần học, cũng không cần làm. Tôi sẽ nuôi em
-Không thích!
-....-Một sự xấu hổ không hề nhẹ khi nói như kiểu tỏ tình vậy mà bị từ chối cái rụp.
-Bố mẹ anh đang ở đâu?
-Đi rồi biết.
Qua mấy tiếng đồng hồ ngồi trên xe....
Anh cầm cổ tay cô siết thật chặt kéo cô tới một bãi cỏ, phía xa là tòa lâu đài a~ Romania có kiến trúc thặc đẹp, đẹp xuất sắc. Theo cô được biết, là cung điện Peles- cung điện đẹp nhất của đất nước Romania xinh đẹp. Khung cảnh quả thật giống trong truyện cổ tích, cô trầm trồ cảm thán nha. Không phải đẹp bình thường đâu, là đẹp xuất sắc ấy
Peles có kiến trúc pha trộn giữa phong cách Neo- Gothic và Phục Hưng, chịu ảnh hưởng của Baroque. Thiết kế hết sức tinh tế và cầu kì, được xây dựng từ những năm .. Là nơi yêu thích của Hoàng gia thời bấy giờ, được các Hoàng Đế các nước ghé thăm...Đến hiện nay thì đây vẫn là nơi để đón tiếp các nguyên thủ quốc gia và các khách du lịch
(Càng tìm hiểu con au càng hứng thú a~ Đẹp voãi)
-Đẹp.
-Đi nào-Anh cầm cổ tay cô lôi đi, cô thực đau muốn chết nhưng bận ngắm nhìn cảnh xung quanh nên cũng quên luôn
Anh dẫn cô đến vườn cây của tòa cung điện, thật sự xung quanh có nhiều người nhìn cặp đôi trẻ người châu Á này
Không biết từ đâu, anh cầm một bó hoa hồng rất bự, bự gần bằng cả người của cô. Nhưng không, chuyện dừng ở đây, không phải anh đưa cho cô như mọi người vẫn nghĩ đâu
(Chỉ là ảnh minh họa)
Một chú chó nhỏ chạy tới, trên cổ có một cái bảng "Will you marry my dad?"
Mọi người xung quanh bắt đầu hò reo, chúc mừng cho anh và cô. Anh chỉ đứng đó mỉm cười, trên tay cầm bó hoa hồng đỏ rực rỡ. Cô chưa bao giờ nghĩ, mình sẽ được tỏ tình theo kiểu này, nhất là với một người lạnh lùng cool ngầu như anh.
Tất nhiên, không ai có thể không ngạc nhiên trong hoàn cảnh như thế này. Và cô cũng vậy, không khỏi bàng hoàng, tay che miệng, mắt long lanh như thể trực trào..
Tiếng hò reo của mọi người xung quanh đã khích lệ anh và cả cô nữa
Giọt nước mắt hạnh phúc trào ra, chính là ngày hạnh phúc nhất đời cô, này hạnh phúc nhất..
-Thôi nào, đừng khóc.. Anh sẽ không vui nếu như em rơi nước mắt vì anh đâu?-Anh đặt bó hồng xuống mặt đất, tiến tới gần cô, nhẹ nhàng lấy tay gạt nước mắt của cô đi
-Hôm nay là kỉ niệm năm chúng ta gặp nhau, từ khi em còn là một cô học trò bướng bỉnh...Hôm nay, dẫn em đến đây là muốn nói một điều hết sức quan trọng
-Ân..
-Em, sẽ đồng ý làm mẹ của con anh, làm mẹ của chú chó chứ?-Anh quỳ một chân xuống, tay đưa bó hồng cho cô
...
-Yes, I agree. I love both of you, you and your dad-Cô cúi xuống bế chú chó nhỏ lên, tháo cái bảng ra khỏi cổ chú. Rồi khẽ hôn một cái lên đầu chú chó
-Em yêu anh.- Cô cầm bó hoa của anh, rồi anh lấy trong túi áo hộp nhẫn, đeo vào ngón áp út. Chợt thấy cái khoảnh khắc này thật linh thiêng làm sao
-Em sẽ đeo cho anh chứ?-Cô lấy chiếc nhẫn còn lại, đeo vào ngón tay anh. Vừa khít
"Kiss him! Kiss him! Kiss him!...." -Tiếng hò reo của mọi người lại lần nữa vang lên
Cô kiễng chân, vòng tay qua cổ anh, đặt môi mình lên đôi môi của anh, anh cũng rât hợp tác, quấn lấy nhau, nụ hôn kéo dài mấy phút. Những người xung quanh đều mỉm cười tác thành cho cặp đôi trẻ
-Anh hứa..sẽ bên cạnh em đến cuối cuộc đời. Em sẽ đi cùng anh chứ?
-Em sẽ luôn bên cạnh anh, đến đầu bạc răng long. Nếu mai kia, em già rồi xấu đi, anh vẫn phải yêu em đấy nhé?
-Tất nhiên rồi...-Anh lại kéo cô vào một nụ hôn khác. Nước mắt chảy dài trên khuôn mặt cô, giọt nước mắt của sự hạnh phúc, sự vui sướng tột cùng..
-Ơ...bố mẹ anh...Chết rồi!!! Em quên mất, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Chết thật rồi...
-À... Anh chỉ nói vui thôi. Bố mẹ anh vẫn đang ở Việt Nam mà..
-...Hả?!? -Anh thành công làm nước mắt của cô từ bên trong đi ra
Bao nhiêu sự lo lắng của cô, bao nhiêu tình cảm của cô, anh nỡ trêu đùa quá đáng như vậy?
-Anh quá đáng lắm!-Cô khóc rồi, quay sang đấm bùm bụp vào người anh, vừa đấm vừa khóc quả thật là thê thương đi
-Anh muốn em bất ngờ mà, vả lại như vậy mới biết em yêu anh như thế nào đúng không? Anh xin lỗi, từ nay sẽ hảo cưng chiều em, không để em lo lắng-Anh vuốt tóc cô, gạt nước mắt cho cô. Tôi nói nè, mấy người đang ở trên taxi, hoàn toàn là trên taxi, bác tài xế đáng thương của tui đang nhìn mấy người tình tứ chằm chằm luôn kìa-.- Bớt bớt đi
-Anh rất xấu.
-Ừ, là anh xấu. Vậy em có muốn đi chơi hay đi ăn đâu không? Anh dẫn em đi.-Tuyệt đối ôn nhu, là % ôn nhu của anh dành hết cho cô. Có điều, nhiều lúc cô thấy mình rất tré con, không phải sao?
-Anh có thể lấy sức khỏe của hai bác ra đùa như vậy.. Quá đáng! Em sẽ mách bố mẹ anh, mách luôn bố mẹ em nữa. Anh thể nào cũng bị đánh đòn cho mà xem..
-....-Cảm giác xấu hổ tràn ngập ngập tràn, chính là muốn đào hố chui xuống đất cho rồi
-Không phải xấu hổ, hắc hắc hắc.. Hôm trước bố em còn kể chuyện cho em nghe nữa đó, kể chuyện về anh từ lúc nhỏ đến lớn đều bị phạt. Hahaa:) ai bảo anh phạt em làm chi? Quả báo quả báo..
-Em mách đi, coi tôi trả thù sao?-Anh khinh bỉ liếc mắt nhìn con người đang đắc chí bên cạnh, hết sức buồn cười đi. Nam tử hán sao phải sợ ba cái trò mèo đó chứ?
-A lô, bác trai ạ? Bác cùng bác gái có sao không?? Con nghe anh Sơn nói hai bác đang gặp tai nạn trong lúc đi du lịch..
-Aaa.. Con quỷ nhỏ này, em thật là...-Anh trừng mắt nhìn cô, giật phắt cái điện thoại từ tay cô
-Bố ạ? Là Linh nói đùa, em ấy không biết gì mới nói vui vậy thôi. Con hoàn toàn không nói gì, con thề!-Con người cool ngầu nạnh nùng của tui giờ đã ở phương trời nào a~ Nói dối không chớp mắt kìa. Vậy mới nói, anh hoàn toàn là diễn viên có triển vọng của năm .
-Loại con cái bất hiếu, tôi không tin anh nữa. Từ nay đừng có nhìn mặt chúng tôi, đến bố mẹ anh anh còn nói vậy được. Quá quắt lắm rồi...-Ông ở đầu dây bên kia quả thực sinh khí mà
-Haizz... Con sẽ giải thích với bố sau, còn có chuyển lời hỏi thăm đến mẹ hộ con.
-Tai nạn sắp chết rồi, ông bà đây không cần anh hỏi thăm...
-.... Vâng...
-Để tôi nói chuyện với thầy anh xem sao, con cái nhà... Để coi từ bao giờ anh lại biết đi trù ẻo bố mẹ như thế?
-...Thôi bố...
-..."Rụp" -Và.. điện thoại đã bị ngắt cái toạch, anh trừng mắt nhìn con người bên cạnh, chính xác là đang cười sằng sặc, cười đến chảy cả nước mắt
-Để tôi xem tối nay em còn cười được không? Con quỷ nhỏ này, rất nghịch ngợm..-Anh lườm, bố anh càng già tính tình càng hâm. Con quỷ nhỏ này còn không hiểu chuyện mà đi nghịch ngợm nữa chứ..
-Plee-Cô lè lưỡi mặt vẻ khinh thường rồi lại cắm đầu vào điện thoại, không thèm đếm xỉa gì đến người bên cạnh cho anh tức chơi
-Anh mua chú chó đó à?
-Ừ, anh thích mèo hơn, nhưng chó thì nhanh nhạy trong việc đó hơn còn gì?
-Mang về Việt Nam nuôi được không? Em thích nó.
-Ừ, tất nhiên rồi..
-Còn có, nhẫn, rất đẹp..
-Ừm, em không được tháo ra đâu đấy..trừ khi,chúng ta chia tay..
-Vâng, anh đã hứa ở bên em cả đời rồi mà..-Đột nhiên mếu máo, đang vui mắc chi phải nói chuyện gở như vậy chứ?
-Ừ. Em tháo ra hay dám phá bỏ lời hứa, anh liền bắt em về hảo giáo huấn một trận để xem còn dám làm nữa không..
-Xì.. Em biết mà, anh cũng vậy nữa..
-Ừm..
-Mới đó mà đã năm rồi, vậy là anh cũng thật già đi.
-Ừ, ba mấy rồi còn gì? Sắp sửa đến nơi rồi...
-Haizz... Nhỡ đâu về sau anh đi họp phụ huynh cho con, người ta tưởng ông đi họp phụ huynh cho cháu thì sao đây?
-Trông anh già đến vậy à?
-Không hẳn... Nhìn anh cũng trẻ mà...
-Ừm... Từ nay chúng ta sẽ luôn bên cạnh nhau.
-Ừm..-Tay đan tay, từng ngón tay họ khít với nhau, không một khoảng trống, họ vốn sinh ra để dành cho nhau
Thủ đô Romania-Bucharest_ Khách sạn E Lờ
-Hôm nay em có mệt không?
-Không mệt, tối chúng ta đi dạo đi. Kiến trúc ở đây rất đẹp..
-Trước khi đi dạo, nên làm việc cần làm?
- "_"???
-Không hề nhớ?
-Em không nhớ.-Cô gật gật dầu, cái không khí này.. Có phải là...??
-Aaaaaa... Không được không được huhu T^T. Không. Thể. Được. -Cô nghĩ ngợi một chút liền hiểu ra, chui tọt vào trong chăn, cuốn thật chặt, thò mỗi cái đầu ra
-Anh thật thù lâu nhớ dai đi. Có thể bỏ qua mà.. Còn có vừa mới cầu hôn lãng mạn như vậy anh đã hành em rồi. Có phải em nên rút lại lời đồng ý không a~???-Cô hét loạn lên, thật khổ tâm mà, không hiểu sao trên đời này thể loại người như thế này chứ? Vừa cầu hôn rồi đòi đánh người
-Tại em chọc tức anh.-Anh vẫn chưa bao giờ quên vụ cô nghịch ngu làm bố mẹ anh sắp từ mặt anh đến nơi rồi. Còn có việc bỏ bê sức khỏe không thể bỏ qua dễ dàng như vậy được
Anh cũng không phải là loại người nhỏ nhen hay thích đi đánh người đến mức có thể đánh cô chỉ vì cô đùa nhỏ vậy được. Việc cô thức đêm để chơi game, không phải quá quan trọng, nhưng đã lặp lại nhiều lần rồi. Tuyệt đối không thể bỏ qua dễ dàng. Lại càng không muốn để sự ôn nhu và sủng nịnh từ anh làm hư cô được. Còn một việc động trời nữa...
-Hic...Tại nhất thời...
-Nghe anh nói, anh không rảnh để phạt em ngay giữa thủ đô nước bạn cho mấy việc vớ vẩn này...
-Vậy thì sao? Em đâu có làm gì?
-Để xem em có làm gì?
-Hôm nay, ở trên máy bay, lúc em đi vệ sinh, em đã nói gì với cô tiếp viên?
-??? Em đâu có nói gì đâu...
-Hửm?-Anh chỉ nhíu mày, một chút xíu, một chút xíu thôi hà....
-Em nói liền, em nói, không phải tức giận đâu mà.. Chỉ là, chửi hơi bậy một xíu. Đúng một từ hà...
-Ừ, nói gì?
-Fuk.
-Ừ, rồi sao?
-Thì...Tại người ta có ý với anh nên em mới ngăn chặn thôi mà?
-Đấy gọi là ngăn chặn hả? Anh biết em yêu anh, nhưng em đang làm những việc tổn hại đến thanh danh của anh và em. Em chỉ cần nói với anh, và anh sẽ giải quyết, được chứ? Nóng nảy sẽ không tạo nên điều gì tốt đẹp đâu. Nghe không?
-Dạ...
-Sao em biết cô tiếp viên đó có ý với anh? Em chưa hề tiếp xúc với người ta cơ mà
-Lúc phát nước...-Cô trề môi, quả thật tiêp viên đó thật là trơ trẽn, dám động chạm vào chồng cô, còn luôn dán mắt vào anh...
-À... Đây gọi là linh cảm của phụ nữ à?
-Nó là thật mà-.-
-Từ nay cấm em lấy cái linh cảm ra để đi hăm dọa hay chửi bới bất cứ ai nghe chưa nhóc?
-Em.Không.Phải.Nhóc! Nhưng mà linh cảm đúng mà..
-Haizz.. Ngộ nhỡ em gặp phải người đầu gấu rồi sao? Em cũng đi chửi người ta như vậy hả? Hay em đi đánh người ta luôn. Đến lúc đó thì đừn mong thấy được anh Mặt Trời.
-Xin lỗi mà...-Bảo bối cúi thấp đầu, hai tay cứ quấn lấy nhau không nguôi
-Như vậy là ấu trĩ lắm, hiểu chưa? Còn nữa, từ nay là vợ chồng rồi. Anh không muốn em giấu anh một cái gì và anh cũng vậy, ok?
-Ưm... Để em lập tức quy củ..hic..-Cô rất ngoan nha, dám làm dám chịu, cô cũng lớn rồi chứ bộ. Nếu anh muốn phạt, liền để anh phạt, một xíu liền hết đau
-Ngoan, xong anh sẽ dắt em đi chơi, đi ăn, rồi đi shopping. Chịu không?-Anh cũng biết sót vợ chứ bộ? Người ta cũng dịu dàng ôn nhu dễ thương thế cơ mà...
Cô nằm sấp, quần thoát, lấy hai cái gối đặt dưới mông,liền thấy tư thế tiêu chuẩn.Chính là hơi nâng mông lên chờ phạt, cặp bánh bao trắng trắng tròn tròn kia sắp phải chịu khổ rồi a~ Nói là vậy thôi chứ cô sợ anh lắm luôn ó ~ Anh lúc nào cũng như kiểu thầy giáo vậy T^T (người ta chính là giáo viên mà?)
Anh chỉ là trút bỏ hoàn toàn bề ngoài lạnh lùng thôi chứ nghiêm khắc anh có thừa..
Lóng ngóng nhìn trái phải phải trái mãi mới thấy trong tủ để áo tắm có cái mắc áo bằng gỗ. cầm lên thử thấy nặng nặng. Tốt rồi! Tháo tháo lắp lắp hì hục một lúc anh mới lấy được thanh gỗ tròn tròn xinh xinh ra.
Đến đặt lên mông tiểu bảo bối rồi ra bộ sofa ngồi chơi chơi:))
-Ngẫm lại lỗi xem, anh hỏi tội mà không thấy đạt là thêm đánh. Rung một lần roi, làm rơi gấp đôi.Cứ vậy mà tính.
-Hic...Vâng..hic..
-Đã đánh chưa mà khóc hay vậy bảo bối?
-Chưa..hic..-Cô sợ thì cô khóc thôi mà. Nói thế nào thì cô vẫn rất dễ xúc động. Mà khóc, thì tất nhiên rung, còn lấy tay dụi dụi mắt, chùi chùi các kiểu. Cái chính là cái vật dài dài lạnh lạnh ở hạ bộ kia có rung không cô cũng không biết
roi đầu tiên đáp thẳng vào cánh mông trắng trắng tròn tròn. Thực đau nhaa
-Sao lại bị đánh?
-Hic...em không có biết..-Vòng tay ra sau xoa xoa một chút mới đỡ đau, rụt tay về liền ăn thêm roi nữa
-Lỗi của mình cũng không biết, còn có vi phạm luật. Thật hư -.-
-Hic...quên mất mà...
-Ai quên?
-Hic..em quên..
-Cấm che, cấm né, cấm xoa, cấm đụng chạm, không phải điểm số, cấm cắn môi, cắn tay.-Lạnh lùng hạ lệnh, nói không nghỉ ngơi, cô nghe thấy không phải điểm số liền thở phào nhẹ nhõm
-Anh đánh đến khi nào em nói được lỗi.
Âm thanh chát chúa vang lên đều đều khắp phòng. Anh đánh không hề chậm, không hề có ý để cô nghỉ ngơi một chút nào. Cứ đánh như vậy mông cô sẽ bị nướng cháy a~ Đau quá...
-Hic..đau...-Anh nhìn xuống là một mảng hồng hồng đỏ đỏ nhìn muốn phát thương rồi... Chặng đường phía sau còn dài..
-Để anh nói cho em biết -"Chat"- Là em làm di chuyển cây -"chat"-Đã hiểu?
-Hic..Đã hiểu...
Anh liền đặt cây roi xuống xoa xoa cho cô hai cái, thấy chưa đủ ấm, liền bắt cô lên đùi liên tục hạ tay xuống cánh mông đáng thương
-Hic..nhẹ nhẹ, chậm chậm thôi...hic..Nóng..
Anh chỉ im lặng thực hiện nhiệm vụ của mình. Đúng là chưa bao giờ anh đánh cô nhanh như vậy có chút khó thích ứng. Nhưng cái chính là anh muốn nhanh gọn
-Đã đủ ấm người chưa?
-Hic...hic...ấm muốn cháy rồi...hic...-Trái trái phải phải loạn xạ lên, bàn tay chắc nịch không ngừng hạ xuống, thật mạnh và nhanh... Cô không biết chính xác là bao nhiêu, nhưng sơ qua cũng phải gần cái. Đánh thực chất là rất nhanh nhưng con số lại lớn như vậy, may là đánh tay, có thể nằm một chút là hết đau..
-Từ nay bỏ thói thức đêm, văng tục rồi nóng tính đi nghe chưa?
-Hic..dạ...hic...
Anh chỉ để cô nghỉ một chút, tuyệt nhiên không đụng tay xoa cho cô. Cái nóng rát cũng không thể hết được đi...
Thế nào mà trên anh anh lập tức xuất hiện thắt lưng, bế cô nằm sấp xuống rồi tiếp tục sát phạt mông nhỏ
-Chỉ đánh thắt lưng nữa rồi thôi.
"Chat","Chat","Chat","Chat","Chat","Chat","Chat","Chat","Chat","Chat"
-Xong rồi. Ngoan, không khóc nữa, hết rồi, không đánh nữa..
-Hic..đau lắm đó... Xoa xoa, nóng mông.. hic..nóng...
-Ai nha..Mông sắp bị nướng chín rồi...Để anh thổi thổi..-Anh chạm nhẹ một cái rồi thổi phù phù vào đôi mông đã sưng đỏ như hai trái đào
-..Hic..hic..-Cô chính là khóc không ngừng nghỉ, khóc đến mệt luôn, càng về sau lại càng khóc lớn
-Em khóc nhiều như vậy, mắt sẽ sưng đỏ, không còn xinh đẹp nữa đâu. Đi ra ngoài đường sẽ bị người ta chỉ trỏ đó
-Kệ em, có anh yêu em là được...hic..-Ai nhaa..Đến khóc cũng đáng yêu như vậy bảo sao anh không sủng chứ? Chính là sủng đến tận trời xanh kia luôn nga
-Đã đỡ đau chưa?-Nhìn cô anh không tránh khỏi buồn cười.. Đánh xong từ bao giờ rồi vẫn cứ nằm đó ăn vạ hoài, ăn vạ mãi thôi. Quần cũng không buồn kéo lên, nhìn bộ phận kia đang run rẩy lợi hại vì lạnh kìa. Nhìn thấy vậy anh liền lấy chăn đắp cho cô, che phần hạ thân cho bảo bối lớn
-Hơi...
-Nằm yên nghỉ ngơi, anh vào lấy khăn mát ra đắp mông cho em..-Vỗ vỗ cái đầu đen đen tròn tròn ngóc lên nhìn
-Thôi không cần, lạnh lắm. Em muốn ôm ôm..còn có xoa xoa..
-Vậy được, liền ôm ôm xoa xoa
-Yêu anh nhất.-Cô cười, ăn ngọt của anh nhiều như vậy, có phải sẽ sâu răng a~?
Anh nhẹ nhàng nằm xuống bên bảo bối, luồn tay vào trong chăn xoa xoa cặp hồng đào còn nóng hổi, dù bàn tay của anh có chút lạnh, nhưng cô đều thấy rất thoải mái...
Một chút, thêm một chút, lại thêm một chút,tay hư lại sờ sờ đi tận đâu. Lên trên, lên trên, qua ngọn đồi núi trùng trùng điệp điệp, rồi lại đi lên phần xương quai xanh quyên rũ kia.... Lại đi xuống
-Aa~ Buồn..-Cô đã say ngủ, nhưng cảm giác mơn man ở da thịt tất nhiên vẫn cảm nhận được..
Anh tiếc nuối, để một hôm khác, là cô tâm tình ý nguyện trao cho anh. Lúc đó liền làm thịt sạch sẽ..
Bay gần một ngày trên cái máy bay chết tiệt, còn lo nghĩ đủ chuyện trên đời. Xong xuôi rồi, anh cũng nhẹ nhõm.. Muốn ôm cô, thật yên bình...
Mọi lo toan, tính toán đều quên hết đi, mọi bề bộn, mệt mỏi của cuộc sống.. chỉ cần ôm chặt bảo bối vào lòng là bình yên...
___________________________
~END CHAP~
Tui viết rồi đó. Mấy người vừa lòng chưa -.- Vừa lòng chưa? từ của đời người:))) Hì hục mấy ngày đêm mòn cả mắt, tay đánh máy tính cũng mòn bàn phím luôn.
Còn một điều đặc biệt, au chỉ muốn một người đọc được thôii. Au cũng bỏ thật nhiều công sức để viết chap tặng sinh nhận bạn au:"> Sinh nhật nó vào / cơ. Hiện đã quá ngày, với cùng xin lỗi.. Với cả au cũng muốn tự chúc sinh nhật cho au:)) là ngày mai,/...