Trải qua những tháng ngày bên cạnh anh, được anh ôn như chiều chuộng chăm sóc yêu thương, là quãng thời gian hạnh phúc nhất của cô. Có vài nụ hôn,thật nhiều cái ôm ấm áp, vô vàn cái xoa đầu, xoa lưng hay xoa gì đó(Gì vậy ta??. Ai trả lời có thưởng )của anh.
Hiện giờ cô đã chuẩn bị thì đại học, bố mẹ cô cũng đã về nước. Cô quyết định sẽ trở về nhà mình sống, làm phiền anh cũng Ko được, dù anh là bạn trai cô.
-Thầy, em sẽ chuyển về nhà cũ. Cảm ơn thầy rất rất nhiều về thời gian vừa qua, về tất cả những gì thầy đã dành cho em. Cảm ơn... tình cảm của thầy...
-Em cũng nên ở cùng bố mẹ, Ko ở cùng nhà sẽ Ko sao đâu, mối quan hệ sẽ duy trì tốt thôii, miễn có tình cảm.-Anh rất buồn, anh Ko hề muốn ở mình trong căn nhà, thật sự sẽ thấy thiếu bóng hình cô nhường nào...
-Vâng... Mà, này.. tối nay ra bờ sông đi dạo đi. Em muốn đi dạo quá...
-Ừ, tối chúng ta đi. Tiện thể dẫn em đi ăn luôn, sắp thi đại học rồi, em cũng sắp chuyển nhà. Phải ăn bữa ra trò.
-Dạ...-Cô cười gượng, quả thực cô Ko vui được.
Anh giờ đây đã gần , càng ngày càng trưởng thành, mang phong thái của quý ông. Vệ tinh xung quang anh vốn ngập trời nay lại càng thêm nhiều, anh lạnh lùng với tất cả bọn họ, anh chỉ có mình cô. Dù mối quan hệ giữa người vẫn là "thử", anh vốn muốn đợi đến khi cô thi đại học xong sẽ công khai mối quan hệ này với mọi người.
-Chúc em thi tốt, bao nhiêu công sức tôi giảng dạy cho em, đừng làm phí. Mong em sẽ thi đậu trường em muốn.
-Thầy đã rất nghiêm khắc mà, em cũng rất cố gắng, em.. tin là sẽ được thôii.-Cô gượng gạo, anh lúc nào cũng chỉ quan tâm cô vậy, lúc nào cũng nghĩ chu toàn mọi việc. Cô lại chẳng biết gì về anh mà anh lại biết quá nhiều, anh lúc nào cũng ở cạnh cô, vậy mà... lúc anh làm luận án ở trường đại học danh tiếng trong nước để lấy bằng tiến sĩ cô cũng ko biết. Ko có câu chúc mừng, cô.. quả thực vô tâm, Ko xứng với anh. Càng ngày anh càng xa cô, anh đã là tiến sĩ trong khi cô còn chưa thì đậu đại học, anh cách cô nhiều tuổi, và là thầy giáo mà cô hết mực kính trọng. Nói thế nào thì nếu công khai mối quan hệ này, chỉ làm anh bị chỉ trích, sẽ Ko có ai ủng hộ mối quan hệ này, sẽ cảm trở bước tiến của anh... Tóm lại là, chúng ta cần kết thúc!
-Thầy ơi, hay.. chúng ta... chia tay đi?-Cô cúi đầu, tay vẫn nắm lấy tay anh, mắt đã sớm ướt nhoà
-Em nói bậy cái gì đó? Nhóc con này, đùa vớ vẩn.-Anh cốc đầu cô cái
-Ko... Em nói thật thầy à... Nếu tiếp tục thì chỉ làm cảm trở bước tiến của thầy, với lại... em thấy mình Ko xứng khi đứng cạnh thầy. Dù sao thầy trò chưa bao giờ được ủng hộ, mọi việc đổ việc có thể làm thầy mất việc...
-Chỉ vì những cái đó mà em chia tay sao? Em quả thật vô tâm, ích kỉ. Em chưa bao giờ nghĩ đến cảm nhận của tôi cả.-Anh là bàng hoàng, sốc khi nghe từ miệng người con gái mình hết mực yêu thương thốt ra những lời vô liêm sỉ như vậy
-Tôi đã nhìn lầm người. Nếu em thực sự yêu tôi thì có gì chúng ta cũng sẽ vượt qua được, tất cả chỉ là cái cớ thôii..
-Em xin lỗi thầy, em xin lỗi thầy nhiều lắm. Em rất yêu thầy, cho em.. được ôm thầy cái cuối thôii.. em xin thầy..-Mặt cô Giàn giụa nước mắt, anh thật sự rất tức giận
-Đừng nói mấy lời bẩn thỉu đó nữa. -"BỐP"-Anh tát cô cái, quay người đi hẳn, Ko thèm ngoái đầu lại. Cô thì đứng đó như trời trồng, tình yêu quả thực tàn nhẫn mà... Anh đã xuống tay tát rất đau, nhưng cái đau đó chẳng nề hà gì, đau trong tim kìa..
Sau hôm đó, người Ko gặp nhau nữa, Ko liên lạc gì với nhau. Chuyển đồ thì chỉ có người đến dọn, anh cố tỏ vẻ Ko quan tâm, để người ta dọn. Anh chỉ mong cô sẽ trở về bên anh và xin lỗi anh, nhưng... mãi chả thấy cô đâu.
Khi anh sang nhà cô thì thấy nhà cửa trống Ko, đã chẳng còn gì. Hỏi hàng xóm thì họ bảo đã chuyển đi, gọi điện cho bố cô thì thuê bao suốt. Gọi hỏi bố anh mới hay tin gia đình họ đã sang Hàn sinh sống, bố anh cũng Ko hiểu sao tự nhiên bố cô quyết định sang bên đó làm việc, sinh sống sau khi mất bao nhiêu công xin chuyển công tác về Việt Nam.
Cô trốn tránh anh sao? Cô giỏi lắm, khi gặp lại cô, nhất định anh sẽ cho cô biết mặt. Nói vậy chứ việc tìm cô gần như vô vọng, biết cô sống ở đâu mà tìm chứ? Hàn Quốc rộng vậy cơ mà...
Ngày tháng cứ trôi qua... Anh chỉ có thể thấy cô trong những bức ảnh.. Nỗi thương nhớ cô cứ dày bò anh từng ngày từng ngày, tất cả mọi chuyện lại càng làm anh lạnh lùng thêm và tạo cho mình lớp vỏ bọc hoàn hảo bên ngoài...
Anh biết hôm đó mình đã tàn nhẫn với cô nhưng Ko phải cô nói những lời tàn nhẫn trước sao? Dù sao thì anh nên gặp và xin lỗi cô tiếng vì cái tát và những lời nói hôm đó, Ko biết mối quan hệ giữa người sẽ ra sao nhưng vẫn là nên xin lỗi cô...