Đường Lan Thanh trầm mặc hồi lâu, hai đầu điện thoại vắng lặng giống như đã bị ngắt. Nếu không phải Đường Lan Thanh tình cờ ho khan nhắc nhở Cố Hoài Cẩn sự tồn tại của nàng, có lẽ Cố Hoài Cẩn sẽ lấy điện thoại di động từ bên tai xuống nhìn xem có phải cuộc trò chuyện đã kết thúc rồi hay không.
Thân thể không kìm được bắt đầu run rẩy, hai tay Đường Lan Thanh nắm chặt lấy điện thoại di động, cố gắng khắc chế âm thanh của chính mình, tận lực giữ vững bình tĩnh, "Được."
"Ừm, vậy cứ như thế đi." Ngắt cuộc gọi, con ngươi hơi rủ xuống của Cố Hoài Cẩn tối đen, một tầng sương mờ như có như không bao phủ trước mặt nàng. Đường Lan Thanh bình thản làm nàng xuất hiện cảm giác khó chịu không nói ra được. Vốn dĩ nàng còn cho rằng Đường Lan Thanh nếu không điên loạn chống cự, chí ít cũng sẽ nhõng nhẽo
phản đối. Thế nhưng tất cả những điều đó đều là suy đoán, hiện thực chỉ là Đường Lan Thanh ôn hòa nhã nhặn nói một câu "Được".
Mọi việc đều đạt đến kết quả Cố Hoài Cẩn chờ đợi, nhưng chẳng biết vì sao, thời khắc đó cơ thể và linh hồn nàng như bị hút ra, đối với bất cứ sự vật gì xung quanh đều bị tê liệt.
Đường Lan Thanh cuộn tròn lại muốn khắc chế cơ thể đang không ngừng run rẩy. Không biết bắt đầu từ bao giờ, mỗi khi tâm tình vì Cố Hoài Cẩn mà trở nên kích động, cơ thể nàng liền trở nên run rẩy không cách nào kìm nén được. Thế nhưng kịch liệt như hôm nay vẫn là lần đầu gặp phải. Phòng ngủ vắng lặng yên tĩnh đến mức chỉ phát ra tiếng vang nhỏ bé vì động tác của nàng trên giường, cùng với tiếng hít thở không khí không biết là do khóc hay cười.
Trong mắt ngập hơi nước, thị giác của nàng dần dần trở nên hoàn toàn mơ hồ, chỉ có khóe miệng từ đầu tới cuối vẫn duy trì giương lên, không biết nên khóc hay nên cười.
Đường Lan Thanh hít sâu một hơi, mỗi lần đụng đến việc liên quan đến Cố Hoài Cẩn nàng liền trở nên mềm yếu không thể tả. Lúc trước cả nhà Đường thúc đối với nàng khát máu tàn bạo như vậy vốn cho rằng đã mất đi tuyến lệ, thế nhưng bây giờ viền mắt lại ướŧ áŧ.
Bất kể bi thương như thế nào đi nữa, Đường Lan Thanh cũng sẽ không rơi một giọt lệ, đúng, sẽ không rơi nước mắt. Tự tôn suốt nhiều năm như vậy, thói quen nhiều năm biến nàng trở nên mạnh mẽ như bây giờ, nháy mắt mấy cái đem nước mắt nhịn xuống, Đường Lan Thanh cười yếu ớt lẩm bẩm nói: "Thực sự là gay go."
Ban đầu Đường Lan Thanh cho rằng đêm nay sẽ là một đêm không chợp mắt, nhưng ai ngờ nàng nhắm mắt lẳng lặng mà nằm bất tri bất giác liền ngủ mất. Khi nàng tỉnh lại đã là sáng sớm, một tia nắng xuyên thấu qua rèm cửa sổ chiếu vào trong phòng, khiến không gian u ám có thêm một tia sắc màu ấm áp.
Ngủ nướng đến giờ tới trường, Đường Lan Thanh kiểm tra thấy nhiệt độ đã trở về bình thường liền rửa mặt ra ngoài, thế nhưng sắc mặt vẫn nhợt nhạt rất nhiều. Đem bữa sáng để trên bàn Cố Hoài Cẩn, Đường Lan Thanh không biểu cảm rời khỏi lớp học của nàng, đi thẳng đến sân huấn luyện.
Cửa sân huấn luyện chỉ mở ra một cánh, Đường Lan Thanh hơi ngây người, còn đang kinh ngạc vì hôm nay mở cửa quá sớm so với mọi khi liền thấy bên trong thoáng qua một bóng người. Nàng bước nhanh về phía trước, chờ thấy rõ là ai liền kêu một tiếng: "Huấn luyện viên."
"Tới sớm vậy, khỏi bệnh rồi hả?" Hoàng giáo luyện nghe tiếng xoay người lại, thấy là học sinh gần đây hắn coi trọng, Đường Lan Thanh, vẻ mặt ôn hòa hỏi.
"Cơ thể khỏe hơn rồi ạ, không còn sốt nữa." Đường Lan Thanh đem cặp cất vào hòm đựng đồ, cầm lấy vợt của mình cùng vài quả cầu lông.
"Lúc này mới giống người trẻ tuổi chứ." Hoàng giáo luyện sang sảng nở nụ cười, tiện tay lấy một cây vợt, dùng cằm chỉ ra phía bên ngoài sân thể thao, "Theo ta thể dục buối sáng một chút không?"
"Được ạ."
Thử vung vợt, Đường Lan Thanh phát hiện ra sức mạnh trên tay mình nhẹ như xốp, so với trạng thái bình thường yếu hơn rất nhiều. Xem ra mới vừa bị sốt xong cơ thể còn chưa hồi phục tốt, sức mạnh không được như ngày trước, có điều cũng may không cản trở việc nàng vung đập.
Sáng sớm không nắng không gió, Hoàng giáo luyện lúc bắt đầu còn mang chút thương xót cùng nàng ung dung làm nóng người, không có đánh ra đường cầu nào gọi là xảo quyệt. Sau khi một cầu kéo dài ước chừng năm, sáu phút vẫn chưa rơi xuống, một tiếng đập hung mãnh vang lên từ nửa sân đối diện hắn, kéo theo đó là quả cầu xé gió lao thẳng xuống đất, bởi vì lực quá lớn nên sau khi tiếp đất liền bắn thẳng ra ngoài sân.
Một tia kinh ngạc thoáng qua khóe mắt, Hoàng giáo luyện như cười mà không phải cười nhặt cầu lên, nhẹ nhàng đánh tới trong tay Đường Lan Thanh ở sân đối diện, "Phát cầu đi."
"Khụ khụ." Ho khan hai tiếng, Đường Lan Thanh đối với việc mình ho không quan tâm chút nào, tầm mắt quét quanh sân của Hoàng giáo luyện. Không lâu sau nàng thu tầm mắt nhìn thẳng vào hắn, chớp chớp hai cái đẹp đẽ, nhẹ nhàng phát cầu.
Quả cầu lướt qua sát lưới, hình thành một đường parabol nhỏ. Hoàng giáo luyện cũng bước lên trước, một bước đem cầu lông sắp rơi xuống đất hất lên cao. Một giây sau nhìn sang sân đối diện, con ngươi của hắn co rút kịch liệt. Đường Lan Thanh đạp lên tiểu nát bộ lùi về đằng sau, nhảy cao chụp cầu, mạnh mẽ đánh vào nửa sân bên trái để trống của hắn.
"Tiểu nát bộ" là một kỹ xảo rất phổ biến, lúc đối phương chuẩn bị đập cầu, cặp chân kia trong chốc lát nhẹ nhàng nhảy lên một chút, sau khi đối phương đập có thể bật mạnh chạy về phía điểm cầu rơi nhanh hơn nửa bước đến một bước để đánh trả. ()
Chỉ có điều loại di chuyển này bình thường chỉ dùng trong tennis, không nghĩ tới tiểu tử này có thể áp dụng cho cầu lông, hơn nữa còn vận dụng đến rất sống động.
Nụ cười trên mặt Hoàng giáo luyện càng sâu, nhặt cầu trên sâu ném nhẹ ra ngoài, "Tiếp tục."
Nghe tiếng, Đường Lan Thanh kìm lại cơn ho khan, từ trong túi đựng chồng chất cầu lấy ra một quả mới, lại phát một đường cầu nhẹ. Nửa sân trước của Hoàng giáo luyện rất yếu, hắn chính là cường điệu khống chế nửa sân sau.
Ăn một miếng, nhớ cả đời. Thân là huấn luyện viên thâm niên hắn làm sao có thể bại hai lần ở cùng một góc chết. Lúc bước lên đón cầu, hắn đồng thời liếc thấy Đường Lan Thanh bước chân lùi về sau, khoé mắt thoáng qua tia giảo hoạt, nhẹ nhàng hất vợt, cầu lông vừa vặn rơi xuống sát lưới.
Thoáng ngây người, Đường Lan Thanh thoải mái cười to. Quả nhiên là gừng càng già càng cay, nàng thế nhưng lại bị chính mưu của mình hại.
Bởi vì sân tập đối diện cửa lớn phòng sinh hoạt và trường học, trận quyết đấu của hai người dần dần khiến học sinh xung quanh lục đục đến xem, Đường Lan Thanh trong sân cầu chỉ có vung đập càng lúc càng kịch liệt ho khan.
Bị dẫn lùi về phía sau, Đường Lan Thanh hiển nhiên là rơi vào thế hạ phong. Nhìn người bị chính mình ép phải lùi, Hoàng giáo luyện khoé miệng hơi giương lên.
Đã từng có giáo viên dạy nàng rằng đánh trả bất kỳ trái cầu nào đều không được có động tác chuẩn bị, nếu không sẽ khiến đối phương lưu lại phòng bị. Hắn biết ngươi muốn đánh như thế nào dĩ nhiên sẽ có chuẩn bị trước để nghênh tiếp, do đó mọi việc đều phải bắt đầu nhanh, đập cầu nhanh.
Tay giơ quá đầu của Đường Lan Thanh trong nháy mắt nhanh chóng tăng sức mạnh, Hoàng giáo luyện theo bản năng lùi về sau một bước. Ai ngờ vào lúc tiếp xúc cầu, vợt của nàng ngừng lại một chút khiến sức mạnh giảm đi một nửa. Đường Lan Thanh lên tiếng nhắc nhở: "Động tác giả, là cầu ngắn."
Vừa dứt lời, cầu lông cũng vững vững vàng vàng rơi vào nửa sân phía trước bị Hoàng giáo luyện để trống. Một lời nói chọc cho hắn dở khóc dở cười, nhắc mà như không nhắc, quá muộn.
"Khụ khụ khụ --" tay trái Đường Lan Thanh không biết bắt đầu từ khi nào vẫn tóm chặt vạt áo trước ngực, dùng để giảm bớt nàng trở nên kịch liệt ho khan.
Cổ Đình Tây đứng một bên nhìn mấy phút, tiếng ho khan của nàng để hắn chau mày, đi lên trước, không vui nói: "Đều ho thành như vậy sao còn đánh!"
"Không lo lắng." Đường Lan Thanh nhìn hắn một chút, dửng dưng như không vung vung tay.
Thái độ của nàng hiển nhiên là làm Cổ Đình Tây tức giận. Ở chung hơn một nửa học kỳ, hắn phát hiện nàng vĩnh viễn không biết quan tâm thân thể của chính mình có khoẻ hay không!
Hoàng giáo luyện bởi vì Đường Lan Thanh ho khan cũng đã nhắc nhở nàng rất nhiều lần, thấy lần này có Cổ Đình Tây, cũng khuyên nhủ thêm lần nữa: "Ngày hôm nay chỉ tới đây thôi."
"Một cầu cuối cùng." Trong lúc vô tình thoáng nhìn đã thấy Đường Lan Thanh hạ mí mắt thoả hiệp, hạ thấp giọng nói, cơ thể bày ra tư thế phát cầu.
Cổ Đình Tây bất đắc dĩ lui ra ngoài sân. Đường Lan Thanh nói như vậy chứng minh nàng đã đồng ý, một cầu ngược lại cũng không được mấy phút.
Một cầu này Đường Lan Thanh đánh càng xảo quyệt, trái phải liên tục đập cầu không nói, thỉnh thoảng còn có thể nhảy lên chụp cầu. Hoàng giáo luyện sớm đã thành thói quen với tần suất của nàng, bất kể nhiều góc chết tưởng chừng không thể khống chế cũng đánh trả được.
Trong lúc nhất thời hai người lâm vào thế bí, một công một thủ, không ai nhường ai.
Ánh mắt Đường Lan Thanh thoáng thấy hai nữ một nam đi qua trước mặt, trên tay nổi gân xanh, mạnh mẽ chụp một cầu cực căng, sau đó nghe thấy xung quanh truyền đến tiếng kinh hô: "A--"
Thu hồi nỗi lòng đã thấy Hoàng giáo luyện đứng giữa sân bưng trán, Đường Lan Thanh hấp tấp chạy đến, "Khụ! Huấn luyện viên, khụ, không bị sao chứ?"
Hoàng Giáo luyện xoa xoa cái trán, buông lỏng tay, một cái vòng tròn màu hồng nằm ngay giữa trán, "Không sao. Được rồi, tan cuộc nghỉ ngơi đi."
Cổ Đình Tây đứng phía sau vô vỗ lưng giúp Đường Lan Thanh chậm rãi ho khan, hít vào một hơi sâu, ánh mắt nghiêm khắc trừng nàng một cái. Cầu này đánh cũng quá chuẩn rồi, đem cả Hoàng giáo luyện đánh thành "Bao Chửng giữa ban ngày" luôn.
Ho khan không ngừng, Đường Lan Thanh mím đôi môi nhìn theo huấn luyện viên rời đi. Nàng không biết là một trận huấn luyện này còn đánh ra tiếng tăm của nàng trong trường học.
"Ngày hôm qua cũng không thấy nàng ho lợi hại như vậy, sao hôm nay lại tăng lên kinh khủng như thế rồi." Diệp Hoan tràn đầy lo lắng, thỉnh thoảng trong giọng điệu có chút trách cứ, "Đang bị bệnh còn vận động dữ dội, thật sự là không khiến người ta an tâm."
Nghe vậy, ánh mắt Cố Hoài Cẩn hơi biến hóa, lạnh nhạt nói: "Đi theo nàng đi."
Vệ Quân Thư thông minh không có tiếp miệng, chỉ lẳng lặng mà nghe, rất hiển nhiên Cố Hoài Cẩn đối với Đường Lan Thanh đã mất đi hứng thú. Hơn nữa, lần trước khi hắn gây sự với Đường Lan Thanh nàng cũng không có chỉ trích, càng cho thấy rõ quan hệ giữa các nàng vỡ tan. Hắn sẽ không ngu đến mức đem mình đẩy lên trên đầu sóng ngọn gió đâu.
Cổ Đình Tây nhạy bén phát hiện Đường Lan Thanh không bình thường. Nàng bị hắn tịch thu vợt cầu lông, kéo tới phòng học nghỉ ngơi. Buổi trưa, hắn lại đến tận cửa đón người để phòng ngừa nàng lại lén lút chạy đi nơi nào đó luyện cầu một mình.
Lần trước là không để ý cánh tay có thể chịu được việc nàng đập cầu vô độ hay không, lần này lại không để ý ho khan tăng lên. Tuy rằng hoàn cảnh không giống nhau, nhưng có thể điên cuồng như thế, chắc chắn lại bị cái gì đó kíƈɦ ŧɦíƈɦ rồi, nếu không cũng không thay đổi lớn đến như vậy.
Nàng không muốn nói, hắn sẽ không cưỡng cầu đi hỏi.
Bởi vì Thải và Đường Lan Thanh chung lớp nên ba người cùng đi tới phòng ăn. Nhưng mà các nàng rất nhanh phát hiện ngồi bên cạnh hai người vốn luôn ăn cùng với bọn họ là Diệp Hoan và Cố Hoài Cẩn có thêm huynh muội Vệ gia. Đường Lan Thanh trái tim đau đớn, nghiêng đầu nhắc nhở chính mình không được quan tâm, tùy ý chọn một vị trí quay lưng với các nàng ngồi xuống. Thải và Cổ Đình Tây liếc mắt nhìn nhau, ăn ý không nói đến chuyện này.
Chỗ ngồi cũng vì hai người bọn họ thay đổi mà trở nên tùy ý. Kể từ đó, mỗi ngày sau khi Đường Lan Thanh đến sớm đưa bữa sáng, các nàng đều quay lưng vào nhau ăn cơm trưa.
Lại là một ngày sáng sớm, Đường Lan Thanh vừa muốn bước vào lớp học của Cố Hoài Cẩn thì bị người trước mặt ngăn lại, "Sau này không cần đưa nữa."
Há miệng, Đường Lan Thanh bệnh tình đã khỏi hoàn toàn lại bởi vì câu nói của Cố Hoài Cẩn mà sắc mặt trở nên trắng bệch, cuối cùng giật giật miệng, "Được."
Cầm bữa sáng trên tay đặt vào tay nàng, Đường Lan Thanh xoay người rời đi.
Lại là cái từ này, lại là "Được"! Cố Hoài Cẩn mặt như sương lạnh tiến vào lớp học. Đường Lan Thanh thuận theo làm nàng tức giận không có nơi phát tiết, chỉ có thể giữ phiền muộn trong lòng căm giận đâm đâm bữa sáng.
Ngày hôm sau, Cố Hoài Cẩn thật sự không thấy Đường Lan Thanh một lần nào, đợi đến khi nghe được tin tức về nàng thì nàng đã không ở trong trường. Có người nói là nàng tự nguyện xin đi đặc huấn, bộ giáo dục cũng đồng ý cho nàng không cần tham gia thi cuối kỳ, ngay trong ngày hôm đó được sắp xếp đi nơi khác huấn luyện.
Nếu Cố Hoài Cẩn không muốn gặp lại nàng, chẳng bằng chính mình chủ động cách xa một chút, tránh cho nàng thêm phiền muộn. Hơn nữa, bận bịu huấn luyện cũng có thể khắc chế chính mình nhớ nhung nàng không ngừng, mặc dù... Mặc dù chỉ có tác dụng vài giây...
________
() tiểu nát bộ: kĩ thuật này khá hay, mình đã thử áp dụng trong cầu lông. Vì câu chữ miêu tả khó tưởng tượng nên mình đã tìm video cho mọi người, TUA ĐẾN :: NHA