Cứ như vậy, sáng đi học trưa đến công ty, chiều đi học rồi lại đến công ty tới khua rồi nó ngủ ở công ty luôn , lâu lâu mới về nhà một lần. Từ cái hôm Hân giúp nó thì Hân cũng biệt tích đi đâu luôn không thấy đến thăm nó gì cả. Còn Vương Anh cũng rủ nó đi chơi nhưng bận việc công ty nên nó đành từ chối nên cũng khá lâu rồi nó và Vương Anh chưa gặp nhau. Chuyện công ty thì tuy ổn định hơn một chút nhưng vẫn còn lộn xộn và rối lắm mà đã thế lại không tin tức gì về ông anh họ cả .Bản kế hoạch mới- hi vọng sống sót của công ty lại cần vốn trong khi không có ngân hàng nào chịu cho công ty nó vay cả nên buộc nó phải nhờ sự trợ giúp của Văn Khánh thêm lần nữa. Bận rộn với công việc làm cho nó mệt mỏi khinh khủng, mặt mày xanh xao hốc hác, người gầy như que củi , hai mắt cuồng thâm.Nhiều khi cuộc sống như trước tiểu thư giả nghèo đi làm thêm tự trang trải cuộc sống lại sướng hơn nhưng biết sao được , đây là công ty của ba nó , mồ hôi công sức của ba nó đều ở đây.Dù có thảm hại hơn nữa nó vẫn phải làm.Tuy nhan sắc phai úa là vậy,Nhưng bỏ qua tất cả nhờ tài năng của mình nó che lấp khuyết điểm luôn tự tin xuất hiện trước mọi người. Dáng vẻ cương nhu đúng độ của nó luôn áp đảo mọi thứ xung quanh. Trước mặt mọi người nó như cây xương rồng vững trãi bất chấp bão cát ập vào. -Alo. Ai vậy- Nó đang vùi đầu trong công việc. -Alo , mới mấy ngày không gặp đã không nhớ số anh rồi sao-VA -Ớ Em em....- nó -Em em cái gì , không biết anh giận-VA -Srorry mừ- nó -Hi hi Chuyện công ty ổn chứ. Tí đi chơi được không. Anh qua đón nè-VA -Xin lỗi anh nha. Công ty em vẫn rối lắm . Chưa rời đi đâu được .Tí nữa em còn phải gặp người quan trọng nữa.Bữa sau em bù nha –Nó -Ờ Buồn ghê, nhờ bù đó-VA -Rồi em hứa, cho em xin lỗi mà-Nó -Xin lỗi hoài à, thôi làm việc đi –VA -DẠ-nó -Bye -bye… ------------------------------------------------------------------------------------------- tiếng sau , tại quán café sát công ty nó…………. -Cảm ơn anh nha. Nhờ anh mà công ty em ổn định rất nhiều –Nó -Cha cha bữa nay còn nói giọng điệu khách sáo với anh nữa à.-Văn Khánh (nó cười mỉm)-Đâu có em bình thường vẫn vậy mà. -Chối. Nếu là mọi hôm thì giọng lanh lảnh bên tai chứ làm gì có được cái chất giọng ôn hòa, dịu ngọt như bây giờ.-VK -Vâng, giờ em đang nằm trong hoàn cảnh khác mà. Làm sao dám đắc tội với tổng tiếu tập đoàn Cao thị được. -Ây ya tiểu thư quá lời, quốc sắc thiên hương tài năng đầy mình như tiểu thư đây sao lại nói những lời khách sáo với tôi như vậy.-VK -Tổng tiếu quá lời, nào dám nhận danh quốc sắc thiên hương . Nếu nói tài năng đầy mình thì phải nói đến thiếu gia mới đúng, nắm trong tay hàng loạt công ty lớn nhỏ khác nhau lại mang tư chất phong lưu khôi ngô tuấn tú thì tôi đây đã là gì??-nó -Thôi cho anh hàng, không trêu em nữa, nói nữa chắc anh không còn sợi tóc gáy mà dựng.-VK -HIHI quá khen quá khen. -Không có chi.-VK - lần em xin cảm ơn, đây có chút quà coi như là…(chưa nói hết lời thì VK liền chặn ngang) -Anh em với nhau không cần đến vậy, mà em nghĩ xem liệu chút quà này có thấm gì với anh không ?-VK -Thất lễ với anh rồi, để em kêu người chuẩn bị một món quà khác gửi đến anh. -Vật chất với anh, nó chả là gì. Thứ anh cần chính là tấm lòng của em kìa……-VK -Tấm lòng………….?????-nó -. Trong giới kinh doanh không ai cho không ai cái gì cả , tất cả đều bắt nguồn từ việc cho đi và nhận lại. Giúp công ty em là thứ anh đã cho đi nên giờ có lẽ anh nên nhận được những gì mình cho đi chứ đúng không-VK -Vậy ý anh là sao ….. -Anh nghĩ em thông minh như vậy có lẽ sẽ hiều chứ…….tấm lòng đó….. -Ý anh là ………em với anh………ấy ấy…………-nó -Chính xác, đấy là thứ anh cần.-VK -Tôi không ngờ người như lại có thể vô lại như vậy như vậy , thật nhìn lầm anh rồi .(nó đứng dậy bỏ đi). (Văn Khánh kéo nó lại vội xua tay )- Em nghĩ chuyện gì vậy , hiểu lầm rồi. Anh có mục tiêu khác rồi , em đừng nghĩ bậy. -Thế cái tấm lòng mà anh nói là cái thứ gì –nó -Ý anh á. Là muốn nhờ em tư vẫn để anh cua gái- VK -Ôi làm em tưởng….. -Em toàn nghĩ tầm bậy không, em nghĩ anh là loại người gì vậy… -Sở khanh(nó phán) -Này đừng thấy anh hiền mà làm tới.-VK -Vâng anh hiền ghê. Hiền thấy sợ luôn á.-Nó -Anh hiền thật mà.-VK -Vâng hiền . Thế một người sát gái như anh đây sao lại nhờ em, một người ít kinh nghiệm tình trường tư vấn hả. -Tại cái ngưới đó, chỉ có em mới giúp được.-VK -Chả nhẽ là ….Hân-nó -Oh That right. -Thật không ngờ , thật không ngờ…………nhưng em không giúp anh đâu.-nó -Sao vậy, giúp anh đi mà. -Em không muốn giao bạn mình cho cọp dữ để rồi bị tổn thương.-nó -Không , anh thề anh sẽ không làm cô ấy tổn thương.
-Thề cá trê chui ống.
-Nó
-Nhưng anh thích cô ấy thật lòng, những cảm giác với cô ấy là những cảm xúc lần đầu chưa từng có bao giờ cả.
-Vk
-Thế mấy cái hành động từ trước đến nay của anh với em là gì hả….-nó -Hihi anh đùa em ấy mà… -Gớmđùa.Rồi em giúp. Nó giúp Văn Khánh vì nó cảm nhận sự nghiêm túc của VK , không hời hợt hay vì muốn cảm ơn mà giúp và với lại Hân cũng thích VK vậy tại sao nó không nhào vào kết đôi cho bọn họ. Phải làm ngay luôn ấy chứ.
Họ thích nhau thì mình tác hợp còn có thành hay không là do anh Thiên ( ông trời) quyết định .Thế là hai anh em cứ nói về Hân miết , nó kể xấu Hân thì VK ra sức bênh vực, nó chọc VK thì VK lại đỏ mặt tía tai, trông dễ thương ghê gớm, … hai người cứ cười qua nói lại vui vẻ.Trai tài gái sắc ngồi cạnh nhau Khiến nhiều người khi nhìn vào cứ nghĩ rằng họ yêu nhau nhiều lắm nên mới tươi cười đến vậy.Và lần nãy cũng có người đứng ngoài cửa sổ âm thầm quan sát mà tim quặn đau.