Chương
Mục Long nói như vậy, hai người lập tức hiểu ra, vừa chấn động vì Mục Long suy nghĩ kín kẽ, vừa quan sát tỉ mỉ cái bát đá.
“Mặc dù ta cũng không phát hiện ra cái này có chỗ nào đặc biệt, nhưng Mục huynh đã nói như thế thì ta sẽ lấy nó xuống, đưa cho ngươi là được!”, Sở Tùy Duyên nói rồi cầm lấy cái bát đá, nhưng lấy sức lực cơ thể Bích Cung cảnh đỉnh phong của hắn ta thì không có cách nào di chuyển được nó.
“Ta không tin”, đường đường là Bích Cung cảnh đỉnh phong, xếp thứ nhất bảng Sơn Hà. vậy mà lại không có cách nào di chuyển được một tảng đá, Sở Tùy Duyên cảm thấy rất mất mặt.
Bởi vậy hắn ta lại thúc giục chân nguyên, nhưng đến lúc đỏ cả mặt rồi mà vẫn không làm được trò gì.
“Cái này… rốt cuộc là tảng đá gì, đúng là nặng một cách bất thường!”, trong lòng Sở Tùy Duyên vô cùng tức giận, trường kiếm linh khí tuyệt phẩm kia lập tức xuất hiện trong tay, định chém đứt nó.
Một tiếng nổ lớn vang lên, tia lửa bắn ra khắp nơi, cái bát đá vẫn không bị hư hại gì, mà Sở Tùy Duyên thì lại bị luồng sức mạnh này đẩy bay ra ngoài.
Không chỉ như vậy, trường kiếm linh khí tuyệt phẩm lại bị nứt ra một vết, mặc dù rất nhỏ nhưng Sở Tùy Duyên lại cảm thấy đau hơn cả vết thương trên tay mình.
“Kiếm của ta, đau tim quá…”
Mục Long thấy cảnh này cũng âm thầm cảm thấy kỳ lạ, ngay cả linh khí tuyệt phẩm cũng không thể chém nổi tảng đá kia, chỉ bàn về mức độ kiên cố thôi cũng không phải là thứ tầm thường rồi.
Sau đó hắn quyết định thử một lần, duỗi tay ra.
Ngay sau đó thần kích Như Ý lập tức xuất hiện trong tay, Mục Long sử dụng sức lực mạnh nhất, ra sức chém một cái vào chỗ giáp nhau giữa đáy bát và mặt đất.
Chỉ nghe thấy một tiếng răng rắc, bát đá lập tức bay lên.bg-ssp-{height:px}
Mục Long không nói hai lời, chộp lấy cái bát đá kia, sau đó thu hồi thần kích Như Ý, co cẳng rời đi.
“Chuyện này…”, một màn này khiến cho hai người kia phải trợn tròn mắt.
Bọn họ vốn cho rằng Mục Long cũng sẽ thất bại, nhưng chưa từng nghĩ tới thế mà hắn lại thành công dễ dàng như vậy.
“Quả nhiên Mục Long chính là Mục Long!”, Mặc Linh Lung nhìn thoáng qua Sở Tùy Duyên, vừa chế nhạo vừa nhanh chóng đuổi theo bước chân của Mục Long.
“Chuyện này có gì hay ho chứ, đều là duyên phận cả, Mục huynh và cái bát đá này có duyên phận lớn!”, nói rồi hắn ta cũng nhanh chóng chuồn.
Thần kích Như Ý của Mục Long chính là binh phôi Tiên Thiên được hình thành từ thần thiết Như Ý, bàn về lực sát thương thì có lẽ bây giờ cũng không phải là linh khí tuyệt phẩm, nhưng nếu bàn về cường độ, độ cứng, linh khí tuyệt phẩm ở trước mặt nó đơn giản chính là đậu hũ.
Đây cũng là nguyên nhân để Mục Long có thể dễ dàng lấy được bát đá.
Sau khi đi ra khỏi sơn động, ba người hợp lực đánh sập sơn động này, tránh để lại dấu vết, dù sao việc này không thể coi thường được.
Nhưng mà sơn bảo này vừa xuất hiện đã tỏa ra ánh sáng chói lóa, sinh ra rất nhiều hiện tượng kỳ lạ, nếu nói không có ai chú ý tới đương nhiên là điều không thể.
Đến khi ba người xuống núi, đã có không ít đệ tử túm năm tụm ba đi về phía này rồi.
Mà Mục Long lại che kín mình trong cái đấu bồng màu đen, đồng thời trong tay cầm Ngũ Độc Huyền Âm Trượng, bên cạnh có cao thủ như Sở Tùy Duyên và Mặc Linh Lung nữa.