Các thành viên trong tộc quay sang nhìn nhau, điên cuồng lắc đầu.
Đại trưởng lão thấy vậy, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh, nói tiếp: "Chuyện xảy ra khác thường chắc chắn có điều kỳ lạ, không phải Mục Long kia đã dùng đan dược gì đó chứ? Ta nghe nói, dân gian có lưu truyền một loại đan dược có thể khiến tu vi người ta tạm thời tăng lên, nhưng cực kỳ xa xỉ.
Lúc trước, tộc trưởng đã lấy đi hai ngàn viên Khí Huyết Đan, chắc không phải là..."
Đại trưởng lão nói xong, trên mặt lộ ra vẻ ẩn ý ai cũng hiểu.
Các thành viên khác nghe vậy chợt khó hiểu, sau đó gật đầu.
"Sao ta lại không nghĩ tới nhỉ? Vẫn là đại trưởng lão hiểu sâu biết rộng!"
"Đúng thế, ta nói mà, sao có thể có người đột phá năm tầng cảnh giới trong sáu ngày chứ! Ngay cả thần tiên cũng không làm được nữa là!"
"Hừ! Buồn cười!", gia chủ Mục Cửu Uyên nghe vậy, hừ lạnh một tiếng.
Tu vi Ngự Hồn cảnh lập tức bùng nổ, khí thế ấy như một cây búa nện thẳng vào trái tim mọi người.
"Mục Cửu Giang, chuyện khác ta còn bỏ qua cho ông, riêng chuyện này, nếu ông còn dám hất nước bẩn lên người cháu trai ta thì đừng trách sao bổn gia chủ trở mặt không người quen biết người!"
Giờ phút này, sự bá đạo, cứng rắn của Mục Cửu Uyên hoàn toàn giống như bốn năm trước.
Nhưng, đại trưởng lão bị khí thế ấy chèn ép lại chỉ cười nói: "Gia chủ nói gì kỳ vậy, ta cũng chỉ suy nghĩ cho Mục Long thôi.
Dù sao, chuyện này cũng khá kỳ lạ, làm rối loạn đại hội, lừa dối gia tộc đều là tội lớn.
Nếu Mục Long biết quay đầu là bờ thì có lẽ ta còn có thể nể tình còn trẻ không biết gì, xử lý nhẹ!"
"Ta nghĩ gia chủ cũng không muốn thấy Mục Long nhất thời mê muội mà đi lên con đường sai trái đúng không?"
Đại trưởng lão Mục Cửu Giang phụ trách gia quy của gia tộc, giờ lại tỏ vẻ công chính nghiêm minh, kiên quyết.
Thoáng chốc, ông ta đã nhận được rất nhiều người trong gia tộc ủng hộ.
Bấy giờ, Mục Long tiến lên nhìn đại trưởng lão, khẽ cười nói: "Nghe thì có vẻ ý của đại trưởng lão là đang nghi ngờ tu vi của ta?"
"Đúng vậy, thật hay giả thử một lần là biết!", đại trưởng lão trầm giọng nói.
"Nói vậy, không biết đại trưởng lão định thử như thế nào?", khi đối mặt với ông ta, Mục Long vẫn thong dong bình tĩnh, không chút sợ sệt.
Đại trưởng lão nghe thế, cười lạnh nói: "Đương nhiên không thể nào là do bổn tọa tự mình thử, nhưng..."
Đại trưởng lão cố ý kéo dài âm cuối, nhìn về các thành viên xung quanh.
"Để ta!"
Ông ta vừa nói xong, trong đám người lập tức có một người đứng ra.
"Mục Long, ta chưa nghe ai nói có người có thể đột phá năm cảnh giới trong sáu ngày, hãy để Mục Tinh Thần ta đến bóc trần lời nói dối của ngươi!"
Người này chính là Mục Tinh Thần, sáu ngày trước đã thất bại thảm hại trong tay Mục Long, lại nhờ họa được phúc tu thành "Huyền Thủy Quyết".
Hắn ta nghe đại trưởng lão nói thế lập tức không nhịn nổi muốn rửa sạch mối nhục xưa.
"Là ngươi...", Mục Long nghe thế, liếc Mục Tinh Thần.
"Sáu ngày trước, tu vi ngươi cao hơn ta cũng không thể đỡ nổi một quyền của ta.
Giờ, tu vi ngươi còn chẳng bằng ta, thế mà cũng dám khoác lác như vậy, ai cho ngươi lá gan đó?"
"Nói thật, với cái công phu mèo ba chân ấy thì ngươi còn không xứng làm đối thủ của ta!"bg-ssp-{height:px}
Khi nói chuyện, trên mặt Mục Long tràn ngập một vẻ kiêu ngạo.
"Ngươi..."
Mục Tinh Thần còn đang đắc ý, nhưng nghe vậy lập tức đỏ mặt như bị người nhổ nước bọt lên mặt.
"Ngươi...!hay là ngươi không dám?", Mục Tinh Thần ậm ừ nữa ngày mới nghẹn ra được một câu.
"Không dám? Ta chỉ là không muốn lãng phí thời gian thôi.
Hay là, chờ ta giải quyết xong chuyện của mình rồi ngươi nghĩ lại xem muốn khiêu chiến ta hay không nhé?"
Sau đó, Mục Long bước lên trước mấy bước, đứng trên tổ đàn, liếc nhìn các thành viên trong tộc, con ngươi chợt lóe.
"Chẳng phải mấy người đang nghi ngờ thực lực của ta à? Tốt thôi, hôm nay ta sẽ cho các người mở rộng tầm mắt!"
"Mục Thiên Dao, cô có dám đấu với ta một trận không!"
Cuối cùng, ánh mắt Mục Long dừng lại ở một chỗ trong đám đông, mà Mục Thiên Dao lại đứng ở đó.
"Cái gì? Hắn điên rồi hả? Dám khiêu chiến Mục Thiên Dao".
"Hồi trước, nếu không có tộc trưởng đến thì e rằng Mục Long đã lành ít dữ nhiều rồi.
Vậy mà giờ còn dám ngông cuồng như thế luôn!"
"Đúng đó, chỉ với cái tu vi chưa biết thật giả kia, mà dù là thật thì chẳng qua cũng là Thoái Phàm tầng ba thôi! Vậy mà còn dám lớn lối khiêu chiến Mục Thiên Dao, đúng là điếc không sợ súng!"
Lời nói ấy của Mục Long giống như một quả bom quăng vào đám đông nổ ra từng trận gợn sóng.
Trong hàng ngũ những đệ tử trẻ tuổi, tuy Mục Thiên Dao là nữ, nhưng cũng là một ngọn núi cao khiến người ta chỉ có thể ngước nhìn và khó mà vượt qua nổi.
Mục Cửu Uyên nghe vậy cũng lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, nhắc nhở: "Tiểu Long, con..."
"Ông yên tâm, con biết chừng mực!"
"Được, Mục Long quả nhiên không hổ là thiên tài đứng đầu xưa giờ của Mục gia, cái khí phách ấy rất giống Mục Thanh Khung cha ngươi năm đó!"
Đại trưởng lão đang lo không thể giải quyết Mục Long, giờ Mục Long lại tự chui đầu vào rọ.
Đại trưởng lão biết rất rõ thực lực của Mục Thiên Dao, gương mặt già nua của ông ta không khỏi tươi hơn hớn, mấy nếp nhăn như giãn ra rất nhiều.
"Dao nhi, hiếm khi Mục Long dũng cảm như vậy, con ra tay chỉ dạy cậu ta chút luôn đi.
Có điều, ra tay phải biết chừng mực đấy!", đại trưởng lão chỉ nói là biết chừng mực, nhưng sao Mục Thiên Dao có thể không hiểu ẩn ý trong đó.
Tức thì, Mục Thiên Dao với bộ đồ màu xanh bước lên tổ đàn.
"Mục Long, ngươi đã muốn đánh một trận với ta, vậy ta sẽ chiều ngươi, tiện thể khiến ngươi biết cái gì gọi là trời cao đất rộng!", vẻ mặt Mục Thiên Dao nhàn nhạt, hừ lạnh nói.
"Ta quả thật không biết trời cao đất rộng là gì, chỉ biết đấng nam nhi nói được là làm được.
Nếu lúc trước ta đã nói sẽ lấy lại những thứ thuộc về mình thì chắc chắn sẽ làm được!", Mục Long nhìn chằm chằm Mục Thiên Dao, mặt không chút thay đổi nói.
.