Yêu Thầm

chương 37: hai mươi phần ngọt

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Qiong Ying

Beta: Yuri

Bởi vì Bạc Trinh Ngôn ôm bó hoa hướng dương ấy về, hai người yên bình trải qua hai ba ngày. Mấy ngày sau đó Bạc Trinh Ngôn bận bịu xử lý chuyện đổi chuyên ngành, cuối cùng sau khi kết thúc mới có thời gian ngồi xuống ở bên Lục Miên Tinh.

Đã rất lâu rồi hai người mới thân thiết ngồi trong một không gian, người nào làm việc người nấy, tuy không nói gì nhưng cũng không cảm thấy lạ lùng hay cô đơn gì.

Hai người cực kì hòa hợp, Lục Miên Tinh nhìn hoa hướng dương của cô, còn Bạc Trinh Ngôn ngồi trên sô pha bên cửa sổ đọc sách chuyên ngành Y học.

Đã chuyển sang ngành Y còn là khoa thần kinh rất phức tạp, đối với Bạc Trinh Ngôn mà nói có lẽ cũng không khó, nhưng bởi vì cô đã hoang phí quá nhiều tinh lực, nên trông có vẻ Bạc Trinh Ngôn chẳng dễ dàng gì.

Lục Miên Tinh nghĩ.

“Bạc Trinh Ngôn.”

“Ừ. Sao vậy?” Ánh mắt của Bạc Trinh Ngôn rời khỏi cuốn sách chuyên ngành, tập trung lên chiếc giường bệnh. Ánh mắt ấy mang theo sự dịu dàng, tựa như vầng trăng chiếu rọi xuống Lục Miên Tinh, trong trẻo như chẳng có lực công kích nào.

“Món quà anh tặng em.” Lục Miên Tinh ngồi trên giường bệnh, chìa hai tay ra, đôi mắt nhìn chằm chặp Bạc Trinh Ngôn.

Thực ra tối hôm đó Lục Miên Tinh không dám mở món quà của Bạc Trinh Ngôn. Không biết tại sao, có lẽ là do nó quá quan trọng, Lục Miên Tinh muốn đợi, chờ đến thời cơ thích hợp mới mở ra. Nhưng thời điểm thích hợp là lúc nào, chính cô cũng không biết.

Chắc là khi mình đỡ hơn một chút. Lúc đó mới mở ra.

Nhưng đợi cô đỡ hơn là lúc nào?

Lục Miên Tinh không dám chắc.

Có lẽ vĩnh viễn không mở được.

Vậy món quà Bạc Trinh Ngôn tặng cô, cô sẽ mãi mãi không mở ra ư?

“Rơi mất rồi?”

Thấy Bạc Trinh Ngôn không hiểu động tác của mình, vành mắt Lục Miên Tinh bỗng nhiên đỏ lên, cô cẩn thận bỏ món quà vào trong túi của mình. Kể cả lúc nhảy xuống biển cô cũng nghiêm chỉnh đặt nó bên dưới áo khoác của Bạc Trinh Ngôn, động tác chân thành ấy tựa như là một tín đồ sùng bái anh vậy.

Cô muốn nói lời tạm biệt trước, trong tình huống tâm lý bất ổn như vậy, cô vẫn như cũ trân trọng anh, coi món quà ấy như một viên minh châu.

Bây giờ viên minh châu ấy hình như mất rồi.

Giọng nói Lục Miên Tinh mang theo sự run rẩy, âm thanh càng uất ức, câu được câu mất nói: “Mất… Mất rồi à?”

Bạc Trinh Ngôn thấy cảm xúc của cô gái nhỏ dần sụp đổ bèn nuốt nước bọt, không muốn nói gì nữa, nhịn xuống cảm giác muốn ôm chặt lấy cô, bình tĩnh nói: “Không mất.”

Anh muốn ôm cô, nhưng lại sợ Lục Miên Tinh sẽ vì cái ôm này mà suy nghĩ nhiều.

Nếu như mất thật, chắc cô gái nhỏ này sẽ đau buồn đến mức không ngủ nổi mất.

Nghe thấy Bạc Trinh Ngôn nói không mất, Lục Miên Tinh tựa như được hồi sinh: “Ở… Ở đâu thế?”

Nụ cười trên mặt Bạc Trinh Ngôn tắt ngấm, anh đứng dậy, bước đến bên Lục Miên Tinh rồi ngồi xuống: “Nếu em nghe hết lời anh nói, anh sẽ trả lại cho em.”

Tại sao lấy lại quà của mình còn phải nói điều kiện chứ.

Lục Miên Tinh không hiểu nổi, nhưng vẫn gật gật đầu, bởi vì trong lòng cô chỉ có món quà vẫn chưa mở ra ấy, chẳng hề quan tâm xem mình có chịu thiệt không.

Trong lòng Lục Miên Tinh bây giờ, món quà đó quan trọng nhất.

Thật ra tình trạng của Lục Miên Tinh sau khi tỉnh lại có vẻ tốt hơn trong tưởng tượng của Bạc Trinh Ngôn. Lúc tỉnh dậy không hề có vẻ trầm tư sầu muộn, tựa như đã buông bỏ được chuyện gì đó. Nhưng bệnh sinh lý nếu như có thể giải thích được, thì cũng không đến mức làm khổ người khác như vậy.

Phòng làm việc của bác sĩ mang theo mùi thuốc khử trùng nhàn nhạt, Bạc Trinh Ngôn ngồi trước mặt chuyên gia, nghe nói vị chuyên gia này mới từ Thụy Sĩ trở về, là thầy giáo của Bạc Trinh Ngôn.

Cuộc thảo luận của hai người còn khó nhằn hơn chuyện đổi chuyên ngành.

Chuyên gia kiêm thầy giáo mở bệnh án: “Bệnh sử của bệnh nhân rất dài, có lúc phát bệnh rất lâu. Bây giờ có thể thấy nhân tố di truyền không phải nguyên nhân phát bệnh chủ yếu. Hồi nhỏ cô ấy đã trải qua những gì?”

Bạc Trinh Ngôn yên lặng một lúc lâu, những hồi ức lần lượt lướt qua trước mắt, thấp giọng nói: “Có… vài chuyện không tốt.”

Những chuyện không tốt ấy bao gồm cả anh.

Nghĩ đến đây, Bạc Trinh Ngôn càng thấy khó chịu hơn, như người bị đuối nước, trái tim anh bị giày vò, bị cảm xúc như nước nhấn chìm từng chút từng chút một.

“Sự bài trừ thuốc trong cơ thể bệnh nhân không thích hợp với việc dùng thuốc khống chế, về lâu dài sẽ không phải là một phương pháp tốt. Thầy kiến nghị khi tình trạng của bệnh nhân không quá nghiêm trọng thì không cần sử dụng thuốc trị liệu. Nhưng bây giờ cảm xúc của bệnh nhân quá nghiêm trọng, nếu không dùng thuốc sẽ rất nguy hiểm. Nếu như tìm được vết thương trong lòng của cô ấy, khắc phục cùng cô ấy, thì có thể giảm lượng thuốc.”

Lời khuyên của thầy giáo là, bởi vì thể chất của Lục Miên Tinh, cố gắng không dùng thuốc trị liệu.

Đối với Bạc Trinh Ngôn mà nói, anh thực sự không thể quyết định nổi.

Bởi vì ba ngày trước, anh nhìn thấy một Lục Miên Tinh vốn rất bình thường đã nhảy xuống biển trong ngày thứ hai sau hôm sinh nhật của mình.

Nếu như cưỡng ép dùng thuốc khống chế, chỉ càng khiến cho cơ thể của Lục Miên Tinh càng thảm hại hơn. Nhưng nếu như không dùng, anh không biết sự tin tưởng mong manh giữa anh và Lục Miên Tinh còn có thể kiên trì được bao lâu.

Ngăn cô tự sát.

Là phương pháp xử lý trong bệnh án của Lục Miên Tinh.

Anh quá sợ hãi cảm giác một ngày nào đó sẽ phải ôm lấy cơ thể đã lạnh của cô.

Dù cho có sợ hãi, vì Lục Miên Tinh, Bạc Trinh Ngôn lý trí nói với chính mình, anh đã làm đúng, không cần phải nghi ngờ, anh đã làm đúng.

Âm thanh của Bac Trinh Ngôn im bặt, ngồi bên cạnh Lục Miên Tinh, giữ một khoảng cách an toàn với cô, không để cho cô cảm thấy không thoải mái.

“Em có muốn về nhà không?”

Chữ nhà ấy quá nóng, đối với trái tim của một người chết đi rồi sống lại như Lục Miên Tinh mà nói, có chút bất ngờ.

Bởi vì cách nhau quá xa, cho nên không làm cho cảm xúc của cô thay đổi.

Lục Miên Tinh phát hiện trái tim mình bình lặng như dòng nước, cô chỉ muốn món quà của mình thôi.

Cô chậm rãi lắc đầu.

“Việc giảm lượng thuốc phải do người bệnh tự quyết định, không được cưỡng ép, tự bệnh nhân phải có quyết tâm tham dổi. Đối với bệnh nhân mà nói, từ chối trò chuyện là chuyện bình thường, em phải nhẫn nại.”

Bạc Trinh Ngôn nghĩ, anh cần phải kiên trì hơn, càng kiên trì hơi mới có thể mang ngôi sao của anh ra khỏi vực thẳm.

Trong bệnh án còn có một sự lựa chọn khác: Lập tức chuyển sang khoa thần kinh, nằm viện. Phải chuẩn bị tâm lý trước, vì sẽ nằm viện dài hạn.

Bệnh viện thần kinh.

Yên yên lặng lặng, tựa như một căn phòng lớn, như một tấm kính thủy tinh, nhốt Lục Miên Tinh ở trong. Cô đã bị nhốt bao nhiêu năm rồi, anh không nỡ.

Bạc Trinh Ngôn không tức giận, giọng nói nhẹ nhàng mà dịu dàng đáp lại: “Được.”

Âm thanh quá mức ôn hòa, khiến cho vàng mắt Lục Miên Tinh đỏ lên, một cảm xúc bất thường dâng lên trong cô. Cô hơi hối hận.

Cô muốn món quà của mình, cũng muốn về nhà. Nhưng về nhà có làm phiền Bạc Trinh Ngôn hay không.

Cô đã quen với bệnh viện, quen với mùi thuốc khử trùng. Cho dù một mình ở lại đây cũng không thấy lạ lẫm gì, cũng không sợ hãi lắm.

Nhưng cái từ nhà ấy, vẫn luôn có lực hấp dẫn.

Đặc biệt là nhà của Bạc Trinh Ngôn.

“Em có… có thể về nhà không?”

Bạc Trinh Ngôn thấy đôi vai gầy gò đang run rẩy của Lục Miên Tinh, không nhịn được mà ôm thật chặt cô trong lòng: “Tại sao lại không được?”

“Em muốn về thì về, không phải có anh ở đây à?”

Không phải vẫn còn có anh à.

Đôi vai được Bạc Trinh Ngôn ôm chặt càng run rẩy dữ dội hơn.

Vạt áo của Bạc Trinh Ngôn bị cái đầu nhỏ trong lòng anh làm cho ướt sũng.

Bạc Trinh Ngôn khẽ khàng vỗ vỗ lưng người trong lòng như muốn an ủi. Cũng như muốn nói anh vẫn ở đây.

Sau đó, vì không muốn không khí trở nên quá bi thương, Bạc Trinh Ngôn kéo Lục Miên Tinh ra khỏi lòng mình, nhéo nhéo gương mặt khóc lóc của cô.

Ngón tay thon dài nhéo nhéo, nước mắt thẫm đẫm đầu ngón tay, thảm không nỡ nhìn.

Bạc Trinh Ngôn không cau mày, hai bên khóe mắt cong lên như đang cười, giọng nói như chẳng còn cách nào: “Đồ mít ướt. Về nhà thì về nhà, sao lại khóc?”

Dường như Bạc Trinh Ngôn đã quen với cách thức sống chung này, bây giờ đã thuộc lòng các kiểu trêu chọc Lục Miên Tinh, chẳng nhìn ra chút bất thường nào, chỉ có sự đau lòng giấu trong ánh mắt anh mới lộ ra chuyện trong lòng.

Lục Miên Tinh đang khóc đột ngột dừng lại, nhìn Bạc Trinh Ngôn đang nhéo mặt cô, ánh mắt ngạc nhiên: Hóa ra đàn ông con trai bây giờ còn có mấy khuôn mặt nữa à.

Lục Miên Tinh cũng tỉnh rồi, cơ thể cũng không có chuyện gì nghiêm trọng. Nếu như không vào viện thần kinh, cũng không cần phải ở trong bệnh viện không đi.

Ngay chiều hôm đó Bạc Trinh Ngôn hỏi ý kiến của Lục Miên Tinh, xong bèn thu dọn đồ đạc trở về tiểu khu anh và cô từng ở. Bấm thang máy rồi bước ra, Lục Miên Tinh mới phát hiện nhà cô và nhà Bạc Trinh Ngôn ở hai hướng khác nhau. Nhưng Bạc Trinh Ngôn lại không đi về hướng nhà cô, mà ôm chậu cây hướng dương đi về phía nhà mình.

Lục Miên Tinh gấp gáp gọi anh, chỉ chỉ về hướng đối diện: “Bạc Trinh Ngôn, nhà em ở bên này.”

Bạc Trinh Ngôn ngước mắt nhìn cô, bàn tay còn trốn chỉ về hướng mình đi, nói: “Nhà của chúng ta ở bên này.”

Hoa hướng dương vẫn đang ở trong tay anh, bởi vì không nhìn thấy ánh mặt trời, nên những cánh hoa không phân biệt được phương hướng, phân bố loạn xạ, nhưng vẫn vàng rực tựa như những ngọn lửa.

Lục Miên Tinh thấp hơn Bạc Trinh Ngôn, cô hơi ngẩng đầu nhìn anh. Cô lướt qua những ngọn lửa vàng nhìn thấy đôi mắt của anh, từng nét từng nét, tựa như trong bức tranh hoa hướng dương của Van Gogh, xuất hiện trong niềm hi vọng của cô.

Không phải em, không phải anh, mà là chúng ta.

Cái từ ấy mang theo rất nhiều ý nghĩa.

Và còn cả nhà.

Trong ngày đầu đông, không khí mang theo những hơi lạnh. Nhưng bức tranh trước mặt lại nhiệt liệt như ngọn lửa, người trong mơ của cô nhẹ nhàng nói với cô những lời ấy. Ai lại không thích, không rung động được đây.

Người ta nói những người luôn mang theo hi vọng sẽ nhìn thấy ánh mặt trời trong bức tranh Hoa Hướng Dương của Van Gogh. Lục Miên Tinh đã nhìn thấy ánh dương trong bức tranh sơn dầu cực kì chân thực ấy.

Hi vọng, là tia sáng suy nhất trong đáy vực sâu thẳm. Những sự ấm áp lúc này tuôn ra, tán thành ánh mặt trời không thể bị từ chối ấy, rọi xuống người Lục Miên Tinh.

“Tại sao lúc nào anh cũng tốt với em thế?” Lục Miên Tinh nghẹn ngào, nhưng lại sợ Bạc Trinh Ngôn lo lắng, nên chỉ nhỏ nhẹ hỏi.

Lời nói ấy bị Bạc Trinh Ngôn nghe thấy, anh nhướn mày, nhìn về phía cô.

“Cảm động rồi à?”

Lục Miên Tinh gật gật đầu như một chú chim gõ kiến, suýt nữa cũng nói hết ra toàn bộ bí mật trong lòng.

Tựa như bông hoa hướng dương yêu thích ánh mặt trời vậy, em cũng yêu anh.

Bạc Trinh Ngôn ngạc nhiên, sau đó mỉm cười.

“Cảm động thì lấy thân báo đáp đi nhé.”

Truyện Chữ Hay