Mấy người họ Viên nhìn Lương Trinh bằng ánh mắt nghi ngờ, họ không hiểu cô có chủ ý gì. Lương Trinh mân mê quân mạt chược trên tay, thong thả cất tiếng:
- Tôi cảm thấy mỗi tháng nhà tôi phải đưa cho các vị những mười vạn tệ thật sự là quá nhiều, nên từ giờ mỗi tháng rút xuống chỉ đưa hai vạn tệ thôi.
Lời này lập tức đã kích động mấy người kia, Viên Nhân Hoa nổi giận, đứng dậy gào lên:
- Một tháng hai vạn tệ, cô đang bố thí cho ăn mày đấy hả.
Viên Quế Chi vì tức giận, mặt cũng trở nên xanh mét, bà ta lạnh lùng nói:
- Hóa ra chúng mày cũng chỉ coi lời di ngôn của ông nội các người như một trò đùa.
- Đương nhiên không phải như vậy. – Lương Trinh vẫn như cũ, chậm chạp đáp lời:
- Mỗi tháng hai vạn tệ so ra mấy người cũng là tầng lớp trung lưu ở Trung Quốc rồi.
- Hai vạn tệ? – Viên Thải Vi vẻ mặt trào phúng:
- Chỉ một cái túi của cô giá cũng đã hai vạn tệ rồi nhỉ?
- Đúng thế. – Viên Nhân Hoa vội vàng tiếp lời:
- Tao đi mua sắm với bạn bè chỉ mua vài thứ đồ đã hết hai vạn tệ rồi. Giờ các người muốn đổi chúng ta bằng hai vạn tệ, không có chuyện dễ dàng thế đâu.
- Cho nên đây chính là vấn đề. Lương Trinh chống cằm, vẻ mặt nghịch ngợm nhìn họ:
- Lúc trước, ông nội chỉ nói Lương gia phải chăm lo cơm áo cho mấy người. Ông không hề nói chúng tôi phải lo cả tiền cho mấy người tiếp khách, hay mua sắm phung phí. Dựa theo phí chi tiêu trong nước, mỗi tháng hai vạn tệ là đủ cho các người ăn uống no đủ. Nếu mấy người còn không biết đủ, chúng ta có thể tìm luật sư để giải quyết vấn đề này. Sau đó dựa vào quyết định của pháp luật mà cấp tiền mỗi tháng, mấy người thấy thế được không?
Sắc mặt của Viên Nhân Hoa đã trở nên cực kì khó coi, bà ta nhìn về phía Lương Ngờ ăn vạ:
- Anh cả, anh để cho cho con gái mình quấy phá như vậy sao?
Lương Ngờ thản nhiên:
- Nói chuyện với ta không có tác dụng gì đâu, ta không quản mấy chuyện này.
Viên Nhân Hoa lại nhìn về phía Lương Khiêm:
- Tiểu Khiêm, cháu phải quản em gái của mình đi chứ.
- Nhưng tôi lại thấy lời của Tiểu Trinh có lý, mấy năm nay đúng là Lương gia đã quá dung túng mấy người rồi.
Ba mẹ con bà cháu bọn họ nghe được lời này thì cực kì thất vọng, Viên Quế Chi phải mất một lúc mới bình ổn được tâm trạng, nheo mắt nhìn Lương Khiêm:
- Tiểu Khiêm, ý cháu là sao?
- Theo lời Lương Trinh, từ giờ mỗi tháng tôi chỉ cấp cho bà hai vạn tệ tiền sinh hoạt phí.
Viên Quế Chi cười lạnh lùng:
- Ông nội của mày vừa đi là chúng mày liền không coi tao là bậc trưởng bối trong nhà chứ gì? Lúc trước, dù ông nội mày đi rồi, tao vẫn yên phận thủ thường, cũng không đi tranh di sản bởi vì tao tin chúng mày sẽ đối xử tử tế với bọn tao. Tao không ngờ rằng chúng mày lại hành xử như vậy. Chúng mày cũng đừng quên, trên người Nhân Hoa và Thải Vi có chung dòng máu với chúng mày. Nếu chúng mày vô tình với tao, tao cũng không ngại đi nói với người ngoài là hai đứa nó cũng là người của Lương gia.
Quả thực, lòng Viên Quế Chi đang tràn ngập căm phẫn, bà ta tự tin mười phần uy hiếp mấy bố con cô. Lương Trinh lại không hể để bà ta vào trong mắt, khoan thai lên giọng:
- Vậy bà hãy đi nói luôn đi, xem mọi chuyện có thể lộn xộn đến tầm nào. Lúc trước, ông nội không hề để lại di chúc, tất cả chỉ là di ngôn. Lúc đó cũng không có luật sư ở bên cạnh ông, những lời đó chúng tôi có thể làm như không nhớ, không nghe thấy. Nếu bà quyết định làm mọi chuyện bung bét, thì hãy suy nghĩ thật kĩ xem mình sẽ phải nhận hậu quả gì khi cạch mặt Lương gia. Nói không chừng lúc đó chúng tôi làm bộ quên di ngôn của ông nội, thì mỗi tháng mấy người một đồng cũng không được nhận đâu đừng nói tới những hai vạn tệ.
Lời này của Lương Trinh như một quả bom giáng xuống đầu mấy người họ Viên, bọn họ ngơ ngác ngồi trên sô pha, trong nhất thời cũng không biết phải phản ứng thế nào. Viên Quế Chi hồi phục tinh thần nhanh nhất, bà ta phẫn nộ nói với Lương Khiêm:
- Chúng mày phải đối xử vô tình với bọn ta như thế sao?
Lương Khiêm chậm rãi uống trà, rồi mới đáp lời:
- Lời Tiểu Trinh không đủ rõ ràng à? Không phải chúng tôi vô tình mà là mấy người không biết thế nào là đủ, mấy người không biết an phận.
- Tốt, thật sự tốt lắm. – Viên Quế Chi cười lạnh:
- Lương Thiệu Dương đúng là nuôi được một lũ cháu tốt.
Lương Khiêm không rảnh để đáp lại mấy lời khiêu khích kiểu này, anh gọi thím Lý ra tiễn khách. Có lẽ, lời của Lương Trinh đã khiến mấy người họ Viên sợ hãi, bọn họ im lặng ra về.
Mấy người bọn họ vừa đi, Lương Bân sùng bái nhìn Lương Trinh:
- Em lợi hại quá. Bà già kia bị chẹn không nói lên lời, nhưng không phải bình thường em không quan tâm mấy chuyện này sao? Sao hôm nay lại nổi hứng để ý chuyện này?
Lương Trinh liếc anh trả lời khiêu khích:
- Em rảnh thì em quản, anh quản được em sao.
Bị em gái lườm nguýt, Lương Bân lập tức im lặng, nhỏ giọng lầm bầm vài câu. Lương Trinh cũng mặc kệ anh luôn, cô hỏi Lương Khiêm:
- Nếu Viên Thải Vi vượt qua vòng phỏng vấn của phòng Nhân sự, anh thật sự sẽ để cô ta làm việc trong công ty sao?
- Anh sẽ để phòng Nhân sự quyết định. Nếu phòng Nhân sự quyết định nhận người thì nhận thôi.
Lương Khiêm biết em gái mình đang lo lắng điều gì, anh nhẹ giọng an ủi:
- Em yên tâm, Viên Thải Vi không đáng để lo.
Sao lại không đáng để lo chứ? Đời trước, cô không quan tâm Viên Thải Vi, anh cả cũng cho rằng cô ta sẽ không tạo nên được sóng gió gì cả. Nhưng sự tình phát sinh đã nằm ngoài dự kiến của tất cả mọi người. Cô ta là người có năng lực, sau vài năm thực sự đã leo lên ghế Giám đốc bộ phận. Khi đã xây dựng bè cánh vững chắc, cô ta liền triển khai kế hoạch làm hại nhà họ Lương - hợp tác với công ty đối thủ. Mắn may thay, cô ta chưa đủ lõi đời, nên bị công ty kia phản bội, nếu không công ty Lương Thành sẽ bị tổn thất nặng nề, khó lòng mà hồi phục được.
Cho nên tới đời này, Lương Trinh tuyệt đối không để cho Viên Thải Vi có cơ hội vào công ty Lương Thành làm việc.
- Chẳng qua, em không muốn để cô ta vào làm việc trong công ty nhà mình. Anh cũng vừa nói, em có tư cách của một cổ đông nên em cũng có quyền quyết định nhận ai, loại chứ, phải không anh?
Lương Nghiêm suy nghĩ qua, gật đầu xác nhận:
- Em có quyền này.
Người Lương Khiêm luôn thương yêu nhất là Lương Trinh, nếu giờ cô ấy kiên quyết không muốn nhận Viên Thải Vi, anh sẽ thuận theo mong muốn của em gái. Anh dứt khoát đáp lời:
- Anh sẽ nói chuyện với phòng Nhân sự, không cho cô ta cơ hội vào công ty nhà mình.
Lương Trinh cười híp mắt:
- Anh cả luôn tốt với em nhất.
Nếu anh cả đã đồng ý, cô liền không phải lo lắng điều gì cả, vấn đề trọng yếu nhất vẫn là giải quyết chuyện của chính mình.
Hiện tại, tuy rằng phòng làm việc của cô vẫn chưa đem đến nhiều hiệu quả hay lợi nhuận, nhưng thi thoảng cô vẫn qua đó giám sát. Phòng làm việc có hai thiết kế chính, hai trợ lý thiết kế và hai nhân viên bán hàng. Trong quá khứ, mỗi lần qua đó, cô sẽ cầm theo các bản thiết kế mới nhất của mình. Hai thiết kế chính sẽ dựa theo bản vẽ của cô để làm ra sản phẩm, nếu mẫu nào nhận được nhiều đơn đặt hàng cô sẽ mang mẫu đó tới xưởng để sản xuất đại trà. Thi thoảng, cô cũng sẽ tự mình làm một vài sản phẩm như quần áo mũ này nọ.
Rời khỏi phòng làm việc, cô trở về nhà bằng chiếc xe Hummer. Đây là quà anh cả tặng cô, khi cô tốt nghiệp Đại học. Ban đầu, anh cả muốn cô nhận chiếc Maserati, nhưng cô lại thích vẻ đẹp cứng cáp, oai phong của xe Hummer, nên anh cả liền thay đổi quà tặng của mình.
Xe tiến vào cửa lớn, Lương Trinh mang xe đậu an ổn trong gara, xa xa cô thấy Lương Bân đứng ở cửa biệt thự. Rõ ràng, anh hai đang chờ cô trở về nhưng khi đi tới gần anh, cô mới phát hiện vẻ mặt anh có điểm không bình thường.
Anh hai do dự trong chốc lát, rồi mới nói với cô:
- Tạ Quân Hiến trở lại rồi, anh ta đang nói chuyện cùng với anh cả ở vườn hoa sau nhà.
Vì Lương Trinh đã có sự chuẩn bị tâm lý nên khi nghe tin này, cô không thấy lo lắng hay hoảng hốt. Cô nhìn anh hai, rồi gật đầu:
- Em biết rồi.
Lương Trinh không đi vào nhà nữa, cô vòng qua ngách tường, bước tới hậu viện. Tạ Quân Hiến đã trở lại, chuyện giữa cô và hắn vẫn nên sớm giải quyết.
Trong vườn, cây Hương thảo và hoa Cúc Hà Lan đang độ nở rực rỡ nhất, giữa vườn đặt bộ bàn ghế khảm ngà voi. Hôm nay, trời nắng to nên người làm đã căng một cái ô lớn, cô thấy anh cả và Tạ Quân Hiến đang ngồi dưới tán ô, nhàn nhã uống cà phê, nói chuyện phiếm.
Tạ Quân Hiến mặc áo sơ mi trắng, quần tây màu xanh lục. Mấy năm nay, vì những cuộc giao tranh nên hắn rất vất vả. Sắc mặt hắn nhìn hơi tối, nhưng cũng không phải đen đến mức dọa người nhìn. Tổng thể, da của hắn có màu của tiểu mạch, tóc cắt ngắn, cả người nhìn rất phấn chấn, có tinh thần. Vài năm sau, vì sống thanh nhàn ở Thủ đô nên hắn lại có một làn da trắng nõn.
Bởi vì phải trải qua huấn luyện lâu dài nên da của hắn rất căng, khuôn mặt sắc cạnh khiến cho người nhìn cảm nhận được hắn là người kiên nghị. Bây giờ là thời điểm hắn đắc ý nhất, chiến đấu dũng mãnh trên chiến trường, mang chiến thắng trở về nên mọi người đều sùng kính, coi hắn là anh hùng.
Thêm nữa, do đã thực sự trải qua chém giết trên chiến trường nên ánh mắt của hắn luôn mang theo sát ý, dễ làm người đối diện sợ hãi. Mặc dù hắn đang cười cũng khiến mọi người cảm nhận được hắn là một thanh kiếm sắc bén, đang giấu mình trong vỏ kiếm.
Hắn uống cà phê bằng chiếc cốc sứ màu trắng, chậm rãi nhấp từng ngụm nhỏ. Không biết hắn đang cùng Lương Khiêm nói về chủ đề gì, nhưng trên môi hắn thấp thoáng nụ cười nhạt. Đây nụ cười thường ngày của hắn, có một chút lưu manh, cộng thêm nét kiên nghị sẵn có làm cho khi hắn cười dù không quá đột ngột nhưng lại mang tới xung đột trong cảm xúc.
Có vẻ, hắn đã phát hiện ra có người mới tới, hắn ngẩng đầu nhìn về phía người kia. Hắn dừng động tác uống cà phê, dù bị giật mình nhưng hắn rất nhanh chóng phục hồi tinh thần. Hắn đặt cốc cà phê lên bàn, sải những bước dài về phía Lương Trinh. Mặc dù đã từng lãnh binh, đại sát bốn phương nhưng hành động gấp gáp của hắn lúc này lại mang vài phần ấu trĩ.
Hắn bước tới trước mặt cô, không nói lời nào liền đưa tay kéo cô về phía mình, ghì chặt cô trong vòng tay của mình. Cái ôm của hắn mạnh đến mức Lương Trinh cảm nhận được lưng của mình bị đau.
Hắn đắm mình trong mùi hương của cô, giọng nói vì kích động mà âm điệu bị thay đổi:
- Anh đã trở vể rồi Tiểu Trinh. Anh xin lỗi vì khiến em phải lo lắng lâu như vậy. Từ sau, anh sẽ không rời xa em nữa.
Lương Trinh biết lúc này, hắn thật sự rất yêu nàng, sự thâm tình của hắn cũng không phải là cố tình làm bộ. Nhưng sự thâm tình ấy sau vài năm bị phai nhạt hết, sau đó dần dần lộ ra khía cạnh tệ hại, xấu xa. Nếu đã vậy, tốt nhất là sớm kết thúc mọi chuyện.