Anh cứ im lặng không chịu trả lời chỉ dùng ánh mắt sâu thật sâu để nhìn Lương Trinh, cô thấy hơi sợ nên hỏi anh:
- Anh đang nghĩ gì thế?
Anh ổn định tâm tình cười trấn an cô:
- Không có gì. – Có vẻ anh lại nghĩ tới gì đó:
- Anh có một nghi vấn muốn hỏi em.
- Anh hỏi đi.
- Tại sao em với Tạ Quân Hiến lại từ hôn? Không phải tình cảm giữa hai người luôn không tệ sao?
Lương Trinh khẽ thở dài:
- Trước đây em đã kể với anh rồi đó. Em bị Tạ Quân Hiến lừa dối, vẫn luôn tin rằng người cứu em bốn năm trước là anh ta. Hơn nữa đến gần ngày kết hôn em mới nhận ra tình cảm em dành cho anh ta chỉ là lòng cảm kích, đó không phải tình yêu. Em không muốn kết hôn chỉ vì sự biết ơn.
Anh nhíu mày hỏi lại:
- Thật sự là như vậy? – Không biết anh có tin không.
- Vâng.
Cô không thể kể chuyện kiếp trước cho anh nghe, tối thiểu là giai đoạn sắp tới chưa phải thời điểm thích hợp. Cô và anh vừa mới bắt đầu nếu giờ đã để cho anh biết kiếp trước cô đã kết hôn vơí Tạ Quân Hiến sợ rằng anh không thích ứng kịp với thông tin này.
- Được, anh tin em.
Cô thở phào nhẹ nhõm nhưng có vẻ cô chợt nhớ ra gì đó nên lại hỏi:
- Nhưng em thì có nghi ngờ, anh nói anh thích em từ rất sớm, vậy tại sao anh lại không chịu nói cho em biết?
- Lúc trước không phải em vẫn luôn ở cạnh Tạ Quân Hiến sao?
- Không phải như vậy, mãi đến khi em tuổi, sau trận hỏa hoạn đó em mới trở thành người yêu của anh ta.
Anh tỏ rõ là không tin lời này:
- Là như vậy sao?
Cô cảm thấy chuyện này có điểm kì dị nên cô từ trong ngực anh ngồi dậy, rồi nghiêm túc hỏi anh:
- Nếu không như vậy thì anh nghĩ chuyện này là như thế nào?
- Trước đó, anh đã từng thấy Tạ Quân Hiến đón em lúc tan học, em ăn cơm cùng với cậu ta, hai người đi dạo phố mua sắm cùng nhau.
Cô nghĩ tới cuộc sống đầy sợ hãi trước khi mình tuổi, Tạ Quân Hiến một mực thống trị cuộc sống hàng ngày của cô. Bởi vì có sự tồn tại của hắn ta nên không có người khác phái nào dám tiếp cận cô, cho nên có không ít người hiểu lầm rằng cô với hắn ta là một đôi.
Khi đó cô sợ hắn nên không dám chống lại lời của hắn. Hắn nói muốn gặp cô thì sau khi tan học cô đợi hắn ở cổng trường, hắn nói muốn ăn cơm cùng cô thì hai người ăn cơm cùng nhau, hắn nói muốn mua đồ cho cô thì cô cũng đành nhận không dám cự tuyệt. Chính vì thế nên Tạ An Hoài mới hiểu nhầm.
- Thực tế không phải như anh nghĩ đâu. Khi còn bé em rất sợ Tạ Quân Hiến, cho nên em đành phải nghe lời anh ta. Trước khi em tuổi em không là người yêu của anh ta, và em còn vô cùng ghét anh ta nữa.
- Thật à? – Những lời này đã khiến Tạ An Hoài kinh ngạc.
Lương Trinh thở dài, gật đầu một cái.
- Nếu như lúc trước anh không hiểu lầm em là người yêu của Tạ Quân Hiến, vậy thì anh sẽ theo đuổi em chứ? – Cô hỏi anh.
Có lẽ, Tạ An Hoài chưa từng nghĩ rằng hóa ra Tạ Quân Hiến và Lương Trinh không phải một đôi, anh vẫn còn chút không dám tin, nhưng giờ nghe được câu hỏi của cô anh đã hoàn hồn trở lại.
- Dĩ nhiên. – Anh cười nói với cô. Ban đầu anh từng có suy nghĩ cướp người về bên mình, nếu lúc đó anh mà biết cô và Tạ Quân Hiến không yêu nhau, chắc chắn anh sẽ đi tìm cô mà không đợi chờ gì hết.
Nghe được câu trả lời của anh, cô thấy vui lắm, nhưng vẫn muốn hỏi lại:
- Anh thật sự sẽ theo đuổi em chứ? Nhưng khi đó em học không tốt, rất nhiều người mắng em ngu ngốc mà anh thì là thiếu niên tài giỏi danh vang vạn dặm.
Anh hơi cúi đầu nhìn cô, khóe miệng ẩn ẩn hiện hiện một nụ cười nhàn nhạt, trên mặt anh đều là nét ôn nhu, dịu dàng:
- Thiếu niên thiên tài thì sao? Không phải vẫn thua trên tay em đó à.
Nghe anh nói vậy bỗng nhiên cô thấy tự hào về chính mình, hóa ra cô cũng đỉnh như thế.
- Vậy anh định theo đuổi em bằng cách nào? - Cô rất tò mò kiểu người nghiêm túc như anh khi theo đuổi con gái nhà người ta thì sẽ như thế nào.
Anh nghiêm túc suy tư trong chốc lát rồi mới trả lời cô:
- Anh sẽ kèm em học.
Cô hít một hơi thật sâu, trong lòng nghĩ thầm quả nhiên là suy nghĩ của học bá, người ngoài khó có thể hiểu được. Cũng may giờ cô không còn đi học nếu không chắc cô không dám gặp mặt anh để nói chuyện mất.
Nhưng trong thâm tâm cô vẫn có sự xúc động, nếu ban đầu anh tới bày tỏ với cô, chắc chắn cô sẽ nhận lời. Dẫu sao thời điểm đó danh tiếng của anh tốt như vậy, anh giống như một thần thượng ngoài đời thực. Hơn nữa anh còn rất đẹp trai, nên cô sẽ thử tiếp nhận anh, và nếu chuyện phát triển theo hướng đó, chắc chắn những sự tình bi thương giữa cô và Tạ Quân Hiến sẽ không xảy ra.
Chỉ là một vài hiểu lầm lại khiến anh và cô bỏ lỡ nhau một đời.
Cũng may cô được sống lại và phát hiện ra sự tồn tại của anh.
- Tốt lắm, giờ em về nhà trước đi.
Cô đang trầm tư, bỗng nhiên nghe được câu này của anh nên tức khắc thấy khó chịu trong lòng:
- Anh đã nói là sẽ không xua đuổi em nữa mà. Tại sao bây giờ lại đuổi em về?
Anh cười ôn nhu trấn an cô:
- Em về trước đi, ngày mai anh sẽ tới nhà tìm em.
- Nhà em? – Lương Trinh kinh ngạc hỏi lại:
- Anh chắc chắc sẽ đến nhà em tìm em sao?
- Chắn chắn.
- Cho nên giờ em đi về trước đi.
Lúc này cô mới từ trên đùi anh từ từ đứng dậy, nhưng cô vẫn chưa dám tin tưởng anh hoàn toàn nên lại hỏi:
- Anh sẽ không lừa em chứ?
- Anh sẽ không lừa em.
Cô gật đầu một cái rồi lại do dự hỏi dò:
- Vậy bây giờ chúng ta là người yêu của nhau phải không anh?
- Dĩ nhiên rồi em.
Có câu trả lời này của anh cô đã thấy yên tâm phần nào. Cô lập tức chào tạm biệt anh rồi đi về nhà mình. Nhưng cô vẫn thấy kì quái rõ ràng cô đã không còn là cô nhóc tuổi yêu lần đầu cớ sao cô lại vẫn làm ra phản ứng của mấy thiếu nữa lần đầu biết yêu. Nhất là thời điểm anh ôm cô trong lòng, thực sự cô rất kích động. Sau đó cô lại không kiềm được suy nghĩ nếu giờ anh đè cô ra giường thì sẽ như thế nào.
Cô vội vàng lắc lắc đầu để quên đi cái suy nghĩ vừa xong. Cô cảm giác mình càng ngày càng thiếu đứng đắn.
Ngày hôm sau, cô bị đánh thức bằng một trận gõ cửa phòng kinh thiên động địa. Cô mắt nhắm mắt mở chạy ra mở cửa thấy người đứng đó là Lương Bân, cô gào lên:
- Sáng sớm anh không ngủ, tới đập cửa phòng em để làm gì?
Lương Bân bị tiếng gào của cô dọa sợ, anh thấy tai mình bị ù đi lên vội vàng lấy ngón tay móc móc. Một lúc sau thấy bớt đau rồi anh mới nói:
- Em nghĩ là vì sao. Anh tới tìm em là vì có khách tới nhà.
Cô cau mày nhìn anh:
- Ai vậy anh?
- Tạ An Hoài.
Vừa nghe được ba từ này, cơn buồn ngủ của Lương Trinh đã nhanh chóng bay biến. Cô không dám tin nên phải hỏi lại anh hai:
- Anh.. anh vừa nói là ai cơ?
- Anh bảo là Tạ An Hoài. Tên đó không biết có uống lộn thuốc không mà sáng sớm đã mang tới nhà mình mấy cái rương, nói là muốn tới cầu hôn.
- Nói.. hôn?
- Em cũng bị giật mình phải không? Lúc anh ta nói anh cũng bị giật mình không nhẹ. Thật không thể hiểu nổi, nhà mình có ai thân quen với anh ta đâu mà lại muốn tới đây cầu hôn.
Lương Trinh chột dạ nên cô nuốt nước miếng một cái. Nhưng giờ cô cũng không có thời gian để giải thích với anh hai. Sự thực là cô cũng bị giật mình bởi tin tức này, cô không ngờ Tạ An Hoài sẽ tới nhà cô để cầu hôn.
Anh bảo không có đường lui nên cô cúng đoán mọi chuyện sẽ không đơn giản. Nhưng tốc độ của anh cũng nhanh quá. Hôm qua hai người mới xác định quan hệ, mà sáng sớm hôm nay anh đã tới cửa cầu thân.
Bây giờ cũng phải lúc nghĩ máy thứ này, cô vội vàng quay trở lại phòng để rửa mặt thay quần áo. Làm xong mấy việc đó cô dùng tốc độ nhanh nhất đi xuống lầu.
Hôm nay, cô mặc bộ váy dài, bên ngoài cô khoác một cái áo lông. Cổ áo lông mở rộng nên làm lộ xương quai xanh quyến rũ của cô.
Thời điểm cô từ trên lầu đi xuống cô thấy Tạ An Hoài đang ngồi ở ghế salon cùng mấy người đàn ông của Lương gia. Đi theo Tạ An Hoài còn có mấy người nữa, trong đó người cô biết bác Thành, ngoài ra còn hai người đàn ông khác chắc là trợ thủ của Tạ An Hoài. Hôm nay mấy người bọn họ đều ăn mặc chỉnh tề, trang trọng, ngay cả bác Thành cũng mặc rất nghiêm túc. Có thể nhận ra rằng bọn họ rất coi trọng buổi gặp mặt này.
Tạ An Hoài mặc một bộ vest màu xám tro, bên trong là một cái áo sơ mi trắng. Áo sơ mi của anh mở hai khuya trên, nhìn qua không khiến người ta cảm thấy anh quá cứng ngắc, nghiêm túc. Tóc của anh đã được xử lý cẩn thận, trên đó có xịt keo để giữ nếp và tạo độ bóng. Sắc mặt của anh rất tốt, trang phục đẹp đẽ khiến anh càng trở nên nổi bật, xuất sắc hơn.
So Lương Khiêm người có danh tiếng vang dội nhất của Lương gia, dù anh là anh ruột của cô thì cô cũng không thể không công nhận rằng anh kém Tạ An Hoài rất nhiều về cả khí chất lẫn dung mạo.
Lương Khiêm nhướn người rót trà mời Tạ An Hoài, lúc cô xuống tới nơi vừa hay Tạ An Hoài nâng chén trà lên nhấp một ngụm. Xuyên quan là hơi bốc lên từ chén trà, Tạ An Hoài nhìn cô rồi mỉm cười.
Đuôi mắt của cong cong khiến cho vẻ mặt anh mang theo một vẻ mị hoặc hiếm có, giống như trên mặt anh đang có hoa đào nở rộ. Lương Trinh ngắm nhìn nụ cười của anh, cô cảm giác tim mình vừa nhận một cú kích mạnh mẽ. Đến giờ cô vẫn không thể hiểu tại sao Lâm tiểu thư lại từ hôn với Tạ An Hoài. Cho dù anh bị tàn tật nhưng chỉ cần nhìn ngắm khuôn mặt anh chắc chắn đã có rất nhiều người sẵn sàng xin chết vì anh. Cô hít một hơi thật sâu rồi mới chầm chậm bước xuống những bậc cuối cùng của cầu thang.
Lương Khiêm thấy cô đi xuống nên anh bảo:
- Em xuống thật đúng lúc. Hôm nay Tạ tiên sinh đặc biệt tới đây vì em đó.
Cô liếc nhìn Tạ An Hoài, cố tỏ vẻ không biết gì:
- Thật ạ? Có chuyện gì thế anh?
Anh cả còn chưa kịp nói gì Tạ An Hoài đã tủm tỉm đáp:
- Anh đến để xin cầu thân.
Mặc dù cô đã chuẩn bị tâm lý nhưng khi nghe chính miệng anh nói câu này cô vẫn bị bất ngờ. Cô cố ổn định tâm trạng của mình:
- Là như vậy ạ. – Vừa nói cô vừa liếc mắt về phía cha và anh cả vì muốn biết phản ứng của hai người.
Anh cả nói tiếp:
- Mới vừa rồi anh đã nói qua với Tạ tiên sinh, hôn sự của tiểu Trinh là chuyệ lớn nên anh và cha cũng không thể quyết định được, bắt buộc phải đợi mẹ của chúng ta trở lại mới có thể tiếp túc bàn bạc. Hôm nay, Tạ tiên sinh cứ mang đồ về trước đi đã.
Tạ An Hoài không nhúc nhích chút nào, anh tỏ vẻ đương nhiên đáp lại lời anh cả:
- Nếu đồ đã mang vào cửa Lương gia, dĩ nhiên nó đã thuộc sở hữu của Lương gia. Do vậy tôi sao có thể mang nó về theo mình được.
- Không thể nói như vậy được. – Lương lão cha phản đối:
- Tạ tiên sinh, trước tiên cậu hãy mang sính lễ về đi đã, nếu không để chỗ sính lễ này lại nhà ta thật sự không hay lắm.
- Chú Lương – Tạ An Hoài thành tâm lên tiếng:
- Đây đều là tâm ý của cháu, cháu thật lòng yêu Lương Trinh và muốn cưới cô ấy làm vợ.
- Tôi biết cậu thật lòng, nhưng không phải chúng ta vừa nói rồi sao, chuyện này phải đợi vợ tôi trở về chúng ta mới có thể bàn bạc tiếp được.
Tạ An Hoài cúi đầu suy nghĩ một chút rồi anh mới nói:
- Nếu không thì thế này được không ạ? Cháu vẫn để đồ ở lại đây, dù cho kết quả cuộc thương nghị như thế nào, đồ cháu đã đưa tới đây tất nhiên đồ này sẽ do Lương gia làm chủ. Sau này, nếu chú thím đồng ý gả Lương Trinh cho cháu, đồ này sẽ nghiễm nhiên trở thành sính lễ cháu xin được cưới em ấy. Còn nếu chú thím không đồng ý thì coi đây như quà gặp mặt cháu tặng cho em ấy.
Cha Lương hít một hơi khí lạnh, ông trừng mắt nhìn Tạ An Hoài. Ông thấy chàng trai này xảo miệng quá, rõ ràng là sính lễ vậy mà chớp mắt đã nói xuôi thành quà gặp mặt được. Lương gia có bao giờ nhận đồ ra mắt quý giá tới nhường này.
- Nếu hai vị không phản đối gì, cháu liền tin rằng mọi người đồng ý với phương án cháu vừa đưa ra. Giờ cháu xin phép cáo từ trước, chờ tới khi thím trở lại, cháu đợi kết quả các vị thương nghị với nhau.
Tạ An Hoài đứng dậy, anh cung kính cúi chào cha Lương, xong xuôi anh quay sang gật đầu một cái với Lương Khiêm thay cho lời chào. Toàn bộ quá trình anh đều không nhìn Lương Trinh, cũng chẳng mắt đưa mày lại với cô một lần nào. Bởi vì anh vẫn luôn là Tạ An Hoài quang minh lỗi lạc, có giáo dưỡng, luôn bình thản chú trọng từng cử chỉ của mình.
Lương Khiêm khách khí tiễn chân Tạ An Hoài tới tận cửa, đợi hai người đi rồi, cô chạy ra nhìn qua những rương đồ Tạ AN Hoài mang tới nhà mình.
Một rương lớn là đựng vàng bạc trang sức, từ mấy bộ trang sức có thể nhìn ra được đây đa số đều là bảo bối gia truyền, tùy tiện nhặt đại một bộ thì nó cũng giá trị rất lớn. Một rương khác thì đựng giấy tờ bất động sản, còn có khế ước của mấy cửa hàng, rương lớn còn lại thì đựng nhân dân tệ. Thầm tính giá trị mấy rương đồ, cô thự sự hoài nghi liệu có phải anh đã mang toàn bộ tài sản của mình làm sính lễ.
- Nhìn thái độ của Tạ An Hoài có thể thấy anh ấy thật lòng muốn được cưới con đấy ba ạ. Sính lễ anh ấy mang tới còn nhiều hơn của Tạ gia trước đây.
Ba Lương cả giận liếc cô:
- Con đừng nói với ba rằng vì thấy sính lễ của cậu ta nhiều nên con muốn được gả cho cậu nhé.
Lương Trinh gật đầu một cái rồi nói với ba:
- Gả cho anh ấy cũng tốt mà ba.
- Vớ vẩn. – Ba Lương quát một tiếng:
- Con vừa mới lui hôn với Tạ Quân Hiến không lâu, hôm nay lại muốn lấy Tạ An Hoài. Sao con cứ dây dưa với mấy người nhà họ Tạ, con quậy đã đủ chưa?
Lương Bân ngồi một bên, anh vừa bóc chuối tiêu vừa thủng thẳng xen lời:
- Hơn nữa con thấy Tạ An Hoài còn không bằng Tạ Quân Hiến đâu, bởi vì Tạ Quân Hiến không bị què.
Lương Trinh nhíu mày khi nghe được câu này, vừa hay lúc này Lương Khiêm cũng quay trở lại phòng khách. Cô nhìn anh cả với vẻ mặt thắc mắc, tại sao anh vẫn chưa cho mọi người biết rõ mọi chuyện.
Anh cả chột dạ trước ánh mắt hỏi thăm của cô, anh nắm tay đưa lên miệng ho khan miệng tiếng, sau đó anh ngồi xuống ghế salon rồi mới kể:
- Mọi người còn nhớ chuyện bốn năm trước Tiểu Trinh gặp hỏa hoạn ở biệt thự tại nông thôn không? Lúc đó người cứu em ấy là Tạ An Hoài, anh ta cũng vì chuyện này mà bị què chân.
Cha Lương và Lương Bân đều bị chuyện này dọa sợ ngây người, anh hai cố nuốt miếng chuối trong miệng xuống:
- Chuyện này là thật sao? Không phải người cứu là Tạ Quân Hiến sao, tại sao giờ lại thành Tạ An Hoài?
Lương Khiêm lại ho khan một tiếng trước khi tiếp lời:
- Trước có chút hiểu lầm, bây giờ mọi chuyện đã rõ ràng, người cứu em ấy là Tạ An Hoài.
Lương Bân yên lặng trong chốc lát rồi lại nói:
- Cho nên Tạ An Hoài mới tới đây cầu hôn, anh ta muốn Tiểu Trinh lấy thân báo đáp chuyện anh ta đã cứu em ấy một mạng sao?
Lương Trinh trợn mắt nhìn anh hai:
- Dĩ nhiên không phải như vậy, là em với anh ấy lưỡng tình tương duyệt cho nên anh ấy mới tới đây cầu hôn.
- Lưỡng tình tương duyệt? – Cha Lương không hề tin chuyện này:
- Hai đứa lưỡng tình tương duyệt từ lúc nào vậy?
- Ngày hôm qua ạ.
Cha Lương: "..."
Lương Khiêm: "..."
Lương Bân: "..."
Cha Lương nóng nảy kéo tay cô khuyên nhủ:
- Nếu như chuyện bốn năm trước thật sự là do Tạ An Hoài cứu con, đây cũng là cả nhà mình thiếu nợ anh ta, con không cần hy sinh hạnh phúc cả đời mình để báo đáp cậu ta.
- Ba, không phải như vậy, con không phải vì muốn báo đáp anh ấy mà chọn ở bên cạnh anh ấy, con thật sự rất thích anh ấy.
Cha Lương nghi hoặc nhìn cô:
- Con nói thật?
Lương Trinh gật đầu.
Cha Lương nhìn cô rồi thở dài:
- Dù sao chuyện này chúng ta cũng không làm chủ được, hay là chờ mẹ các con trở lại rồi chúng ta lại nói tiếp.
Lương Trinh suy nghĩ một chút rồi đồng ý:
- Đồ Tạ An Hoài mang tới trước hết nhà mình cứ cất đi. Mặc dù còn cần sự đồng ý của mẹ nhưng con tin rằng chỉ cần con nguyện ý thì mẹ sẽ không phản đối đâu. Cho nên nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn chắc chắn nhà chúng ta sắp có tin vui.
Lương Trinh nháy mắt với ba và hai anh, nhưng có vẻ mọi người không quá vui trước thông tin này. Trước đây, thời điểm cô đính hôn với Tạ Quân Hiến cũng như vậy, ba người đàn ông này đều làm vẻ giống như có ai đó vừa cắt mất một miếng thịt trên người mình, mặt ai cũng dài hơn cả mặt ngựa.
Cô cũng hiểu suy nghĩ của mọi người, cũng rõ tâm tư của họ hiện tại như thế nào. Vì thế cô cũng không nói thêm gì, chỉ im lặng biết điều đi về phòng của mình.
Nhưng cô vừa mới tới cửa phòng thì anh hai đuổi kịp tới nơi, cô kinh ngạc hỏi anh:
- Anh còn chuyện gì muốn nói với em sao?
Anh hai vừa vò tóc của mình vừa ưu sầu nói với cô:
- Hay là em đừng lấy chồng nữa, nhà mình cũng không phải không nuôi được em. Coi như sau này ba mẹ có già thì cũng vẫn còn có anh mà. Bây giờ, anh bắt đầu kiếm được tiền rồi, sau này anh sẽ kiếm thật nhiều tiền cho em xài. Tại sao em lại phải gả tới nhà khác trong khi em có thể tự tại, thoải mái ở lại ngôi nhà này.
Dù lời này của Lương Bân là đùa hay thật cô cũng thấy rất vui. Cô đập tay vào ngực anh rồi cười bảo:
- Anh giữ tiền đó để sau này chăm lo cho chị dâu đi.
Anh hai la lên:
- Anh sẽ không cưới vợ, anh chỉ nuôi em thôi. Chẳng có người phụ nữ nào tốt bằng em gái anh cả.
Lương Trinh trêu anh:
- Chờ anh có vợ anh sẽ hiểu vợ cũng có nhiều điểm tốt lắm.
Lâu nay, anh hai vẫn luôn độc thân, anh chưa từng trải nghiệm sự vui vẻ của chuyện yêu đương. Chờ sau này anh ấy yêu rồi, người đầu tiên anh ấy quên chính là em gái của mình. Cô rất hiểu anh cho nên mấy lời của anh cô nghe cảm động nhưng sẽ không tin.
Nói xong cô đóng cửa phòng bỏ mặc anh hai đứng bơ vơ ở ngoài. Anh nhìn ra cửa sổ thầm than quả nhiên trời muốn mưa, em gái lớn muốn lấy chồng, tại sao cuộc đời này lại khiến anh ưu thương như thế. Anh nghĩ rằng mình cần ăn gì đó để làm mờ sự ưu thương đang xâm lấn trong lòng.
Lương Trinh trở về phòng, cô chợt nhớ ra mình chưa lưu số điện thoại Tạ An Hoài. Cô định mở kênh phát sóng trực tiếp Mễ Đóa để gửi tin nhắn cho anh, bỗng nhiên có tiếng chuông điện thoại. Cô cầm lên nhìn vào số điện thoại xa lạ, có vẻ cô nghĩ ra gì đó nên cô vội vàng ấn nút nhận. Qủa nhiên, cô nghe được một âm thanh quen thuộc vang lên bên tai:
- Là anh đây.
Cô cố kìm nén sự kích động của mình để hỏi:
- Tạ tiên sinh, anh sao lại biết số điện thoại của em thế?
- Lương tiểu thư, em nên biết anh rất chuyên nghiệp trong lĩnh vực yêu thầm người khác.
Cô nín cười:
- Được rồi, chuyện gia yêu thầm Tạ tiên sinh, anh tìm em là vì chuyện gì thế?
- Anh muốn mời em ăn cơm, không biết Lương tiểu thư có chịu nể mặt không?
Anh đây là đang chủ động hẹn hò với cô sao. Sau khi anh thú nhận mọi chuyện anh trở nên nhiệt tình hơn rất nhiều. Cô rất thích anh nhiệt tình thế này.
- Lần trước em ở lại nhà anh ăn cơm, em thấy đầu bếp nhà anh tay nghề không tệ. Em đang suy nghĩ liệu có thể tới nhà anh ăn cơm thêm lần nữa.
- Được chứ, để anh cho người đón em sang đây.
Lương Trinh ý cười lan khắp mặt, nhưng vẫn cố gắng giữ giọng ổn định:
- Không cần phải thế đâu, em tự mình tới đó được mà.
- Như vậy sao được chứ, để anh cho người qua đón em. Em cứ ở nhà chờ một chút là được.
- Vâng. – Lương Trinh ngoan ngoãn nghe lời anh.
Sau khi cúp điện thoại cô vội vàng đắp mặt nạ dưỡng da khẩn cấp, sau đó cô chọn cái áo khác màu ngà, cái áo này vừa hay tương xứng với cái váy dài cô đang mặc. Chuẩn bị xong mọi thứ, cô nghe thấy tiếng gõ cửa phòng, cô mở cửa ra thì thấy bóng lưng của anh cả.
- Tạ An Hoài cho người tới đón em sang nhà anh ta, em phải đi tới đó à?
Tốc độ của Tạ An Hoài đúng là rất nhanh, cô không có nhiều thời gian để giải thích với anh cả nên chỉ đành gật đầu với anh.
- Bao giờ em về?
- Em đi sang một lúc rồi về. – Cô vội vàng xỏ giày, với tay lấy cái túi xách rồi nhanh chóng đi về phía cửa.
Lương Khiêm nhìn bóng lưng của em gái mà thở dài, nha đầu này, anh còn chưa dặn dò xong em ấy đã chạy mất hút. Con bé đúng thật là càng ngày càng khác lạ.
Tài xế mà Tạ An Hoài đưa cô tới cửa nhà anh. Cô vừa xuống xe đã thấy bác Thành đứng đó chờ sẵn, vừa nhìn thấy cô bác đã híp mắt cười nói:
- Lương tiểu thư, mời cô vào trong.
Thật đúng là.. Qủa nhiên khi thân phận khác thì sẽ nhận đãi ngộ kiểu khác.
Cô vào nhà thì thấy Tạ An Hoài đang ngồi ở bàn nhỏ đọc sách. Có vẻ anh rất thích sách, đa số lần nào cô tới cũng đều thấy anh đang đọc sách.
Nghe được tiếng bước chân, anh ngẩng đầu nhìn về phía đó, thấy người tới là cô anh nhẹ nhàng cười một tiếng:
- Em tới rồi à?
Biểu cảm của anh không còn là kiểu ôn hòa mà xa cách. Nụ cười anh dành cho cô đã khác với nụ cười anh dành cho mọi người.
Anh đã cởi bỏ áo khoác ngoài, giờ đây anh áo comple bằng nhung màu xám xanh và áo sơ mi trắng. Trên áo comple có đeo một cái đồng hồ bỏ túi nhỏ. Với cảm giác hoài cổ do cái đồng hồ đem lại, anh dường như trở thành đại thiếu gia nhà giàu mới từ nước ngoài về của những năm thế kỉ trước.
Hôm nay họ là người yêu của nhau, không lâu họ sẽ kết hôn. Anh sẽ trở thành người đàn ông của cô, tất cả mọi thứ của anh cũng sẽ là của cô. Kiến thức, trang phục, da thịt, khuôn mặt đẹp trai của anh.. cũng là của cô. Anh là của mình cô.
Cô ngồi lên ghế salon, rất nhanh cô đã thấy bác Thành bưng một cốc nước chanh tới cho mình. Cô thật sự ngạc nhiên trước chuyện này. Bác Thành vui vẻ giải thích với cô:
- Đây là tiên sinh dặn dò.
Cô nhìn về phía anh, lại thấy anh ho khan để bớt ngại:
- Em đã từng nói rồi mà, em thích uống nước chanh vì nó còn có tác dụng dưỡng nhan.
Cô nhớ ra cô từng nói điều này trên chương trình phát sóng trực tiếp. Anh thật sự rất có lòng, anh nhớ hết những điều cô nói.
Cô uống một ngụm nước chanh, thấy anh vẫn còn cầm sách nên cô hỏi:
- Anh thích xem sách lắm sao? Lần nào em tới đều thấy anh đang đọc sách.
- Không có chuyện gì để làm nên anh đành đọc sách giết thời gian.
Cô gật đầu, bản thân không quá hứng thú với việc đọc sách.
- Em có muốn ra ngoài đi dạo một chút không?
Cô vội vàng đặt cốc nước lên bàn, cười đáp ứng anh:
- Mình đi thôi anh.
Anh bỏ sách xuống bàn, lại cầm lấy áo khoác để mặc. Áo khoác của anh là dạng áo choàng dài màu nâu sậm. Đàn ông của Tạ gia đều có thân hình cao lớn, mặc dù anh không giống Tạ Quân Hiến vì ở trong quân doanh thời gian dài nên cả người đều mang theo vẻ uy vũ, nhưng trên người anh vẫn có khí khái đàn ông. Mặc dù anh thích đọc sách nhưng anh không mang vẻ thư sinh nho nhã yếu đuối, khi anh mặc áo khoác nhìn anh có thêm mấy phần uy nghiêm.
Hai người từ cửa sau đi ra ngoài, ở đây có mấy bậc thang, bởi vì anh mang chân giả nên đầu gối của anh không cong được như người thường cho nên khi anh bước xuống bậc dáng người của anh sẽ khác với người bình thường. Cho dù anh đã cố tỏ ra tự nhiên, nhưng vẫn khiến mọi người nhanh chóng nhận ra điểm kì dị.
Lương Trinh nhìn anh khó khăn bước xuống mấy bậc thang nhưng cô không làm gì. Người đàn ông này đáng lẽ đã có một cuộc đời rực rỡ chói lòa trước mặt người đời, nếu như không vì cứu cô anh sẽ nhanh chóng đạt được điều mình muốn. Anh sẽ không phải chịu khuất phục giấu mình ở chốn nhỏ bé này, còn bị kẻ khác tranh thủ cười nhạc và làm nhục.
Cái mạng này của cô là do anh cứu, anh dùng một chân của mình để đổi lấy mạng cho cô, dù tính thế nào cô cũng vẫn chưa rõ mình nên làm gì.
Anh đã bước mấy bậc mà không thấy cô đứng cạnh mình, anh quay đầu nhìn về phía sau thì thấy cô đang đứng ngơ ngác. Anh cười mà nét mặt nồng đậm sự bất đắc dĩ hỏi cô:
- Sao em không đi tiếp?
Anh hơi nhíu mày, khuôn mặt của anh thật sự rất đẹp. Khi anh cười đuôi mắt anh cong lên, mắt anh hơi nheo lại, lông mi của anh vừa dài vừa đậm. Lúc này ánh mắt anh sáng ngời, con ngươi giống như viên ngọc trai đen ngâm trong nước. Anh cười như vậy khiến anh rực rỡ như bông hoa đào vừa bừng nở rộ. Mặc kệ tương lai anh có trở nên độc ác thế nào nhưng cô vẫn ghi nhớ một điều anh đối xử với cô luôn rất tốt, tốt đến mức không ai có thể tốt hơn mức đó.
Cô đi về phía anh, anh nói với cô:
- Trời lạnh nên mình đi một chút thôi em nhé.
Anh vừa dứt lời, cô gái trước mặt đã nhào vào lòng anh, để anh ôm lấy cô. Anh không ngờ cô sẽ làm động tác này nên trong nháy mắt anh có chút ngơ ngẩn, thân thể cứng nhắc không biết mình nên làm gì bây giờ.
- Lương Trinh? – Anh dịu dàng gọi tên cô.
Dù sao giờ hai người cũng là bạn trai bạn gái của nhau, cô có ôm anh thì cũng là chuyện bình thường, chuyện đương nhiên. Hơn nữa được anh ôm rất thoải mái ấm áp nên cô không nỡ rời khỏi vòng tay của anh.
Từ trong ngực anh cô ngẩng đầu lên cười nói với anh:
- Tạ An Hoài em muốn sinh con cho anh.
Anh cúi đầu nhìn cô, da mặt cô vừa trắng vừa non mềm, tựa như chỉ cần bóp nhẹ cũng ra nước. Khoảng cách giữa hai người gần như vậy, gần đến mức khiến anh cảm thấy mọi chuyện không chân thật, giống như mọi chuyện bây giờ chỉ là ảo giác của mình anh.
Cô vừa nói cô muốn sinh con cho anh..
Có một khoảnh khắc như thế anh chỉ cảm thấy mọi chuyện đã qua chỉ là giấc mộng hư ảo. Một lúc lâu anh vẫn không thể phục hồi tinh thần, nhưng anh đã sớm quen vui giận buồn lo không hiện lên mặt, dù nội có cuộn trào sóng dữ trên mặt anh vẫn bình thản. Anh ôn nhu cười hỏi cô:
- Em đang nói đùa sao?
- Em không đùa, em nói thật.
Anh sững sờ hỏi lại:
- Khi nào?
Cô vui mặt mình vào ngực anh, có vẻ cô cũng ngượng:
- Bất kì.. kì khi nào anh muốn.