Tống Đồng đưa nước cho từng thành viên, trong đó có cả Chu Dật.
Chu Dật thản nhiên nhận lấy
Tống Đồng sợ hắn không biết, liền nói: “Tớ đặc biệt bỏ thêm hai đồng để mua nước cho cậu đó. ”
Chu Dật không để ý.
Các thành viên nghe vậy liền la hét ầm ĩ, ái chà chà, cậu đặc biệt bỏ thêm hai đồng để mua nước cho cậu ta sao, sao cậu không bỏ thêm đồng mua nước cho tôi, tôi cũng muốn được hưởng đãi ngộ đặc biệt nha!
Tống Đồng cũng nhanh chóng giải thích: “Trong túi còn mỗi hai đồng, không mua được.”
Cậu nói xong còn sợ bọn họ không tin, kéo hai túi quần ra chứng minh.
Các thành viên thấy vậy đều dở khóc dở cười.
Tống Đồng lại nói: “Nếu mua cho tất cả mọi người thì không còn được gọi là đãi ngộ đặc biệt nữa rồi. Phải nói là Đại Đồng Thế Giới.”
” Hắt xì! ” – Tự dưng một thành viên trong đội hắt xì một cái
Chu Dật mặt vô cảm kéo Tống Đồng đi.
Nam thần hình như đang khó chịu?
Suốt quãng đường đi, Tống Đồng không dám hó hé lời nào, chỉ sợ chọc giận Chu Dật
Người kia thật vô duyên, biết Chu Dật mắc bệnh sạch sẽ mà còn đứng trước mặt hắn hát xì, có khi nào sau này sẽ để lại bóng ma trong lòng hắn không?
Về phòng học, Chu Dật móc ra hai đồng đưa cho Tống Đồng.
Tống Đồng hơi khó chịu, cần gì phải phân giới hạn rõ như vậy chứ, chỉ có hai đồng mà cũng phải trả cho cậu.
Chu Dật cười lạnh: “Tiền cơm tối của cậu?”
Tống Đồng đỏ mặt, tiền kia đúng là tiền cơm chiều của cậu thật. Chỉ là bị Chu Dật nói trắng ra thế kia, cậu có chút ngại ngùng.
Không có tiền vẫn theo đuổi Chu Dật, chỉ cần hai đồng là có thể đóng gói mang về một nam thần sao?
Giọng Chu Dật có chút lạnh lùng, mang theo vẻ khó chịu: “Không có việc gì thì về phòng đọc sách đi, đừng có ngáng chân tôi.”
“ A ” Tống Đồng sững người, bỏ hai đồng Chu Dật đưa vào túi quần.
Suốt mấy ngày liền, Tống Đồng đều như người mất hồn
Tại sao... tại sao khoảng cách giữa mình với Chu Dật lại xa xôi đến như vậy?
Cho dù là ngoại hình, năng lực học tập hay gia thế, đều kém cỏi, dù có cố gắng đến mấy, chắc.... cũng không thể theo kịp.
Cậu đến tư cách để theo đuổi nam thần cũng không có.